Thanh âm này rất nhỏ nhưng cũng làm cho Hoắc Vấn Dung đang chìm đắm trong khoái hoạt giật mình hoảng sợ, nàng lập tức chợt phản ứng, có người ở bên ngoài nhìn lén.
Là ai chứ?
Vội vàng quay đầu nhìn lại, nhung ngoài cửa không có ai.
"Anh mau đuổi theo đi, nhìn xem là ai!" Hoắc vấn Dung bối rối bảo Lục Minh đuổi theo xem, nhưng là Lục Minh lại lắc đầu, không chịu rời khỏi ở trong thân thể nàng, vẫn an ủi nói:"Là em nghe lầm rồi!" Lời của hắn vẫn chưa xong, Hoắc vấn Dung liền cho hắn một quyền:"Làm sao nghe lầm, em nghe thấy rất rõ ràng, nhất định là nha đầu Cam Điềm chết tiệt kia vừa rồi nhìn lén chúng ta, không cẩn thận ngã sấp xuống! Anh là cố ý làm cho nó nhìn, có đúng hay không?"
"Toát mồ hôi, vừa rồi anh làm quá mức nhập tâm, không có chú ý." Lục Minh kỳ thật là có nhận thấy được có người nhìn lén, nhưng cảm ứng tâm linh không có nguy hiểm, mơ hồ có một loại cảm giác đặc thù, làm cho hắn vốn định ngăn cản liền thay đổi chủ ý.
Có lẽ, để người kia ngoài cửa nhìn lén là một chuyện tốt......
Tuy rẳng không rõ tại sao. Nhưng trong lòng cảm ứng là như vậy.
Chính mình vẫn tin tưởng vào cảm ứng tâm linh. Nếu là chính xác. Vậy để cho nàng nhìn lén ngoài cửa đi!
Lục Minh ở khi tấn công Hoắc Vấn Dung. Hắn có thính lực kinh người. Ngoại trừ tiếng rên rỉ động lòng người của Hoắc Vấn Dung ra, hắn còn có thể mơ hồ nghe thấy có một tiếng thở dốc được cố sức áp chế. Cực nhẹ cực nhẹ vang lên đến. Càng tăng thêm kích thích giác quan của hắn. Tấn công càng thêm kịch liệt.
Hoắc Vấn Dung nhìn Lục Minh làm sao cũng không chịu thừa nhận. Dùng sức cắn mạnh một cái lên bả vai của hắn. Lại dùng nắm tay nhỏ đánh nhẹ hắn một hồi. Gắt giọng:"Bại hoại. Làm cho người ta không còn mặt mũi nhìn nguời! Bảo anh đi vào phòng. Anh cố tình không chịu. Kết quả để cho nha đầu Cam Điềm chết tiệt kia nhìn thấy, xấu hổ chết em . Em đánh chết đại phôi đản anh!"
"Anh không vào được sao?" Lục Minh làm mấy chuyện xấu, nhích động thân xuống.
"Úc!" Hoắc Vấn Dung bị hắn dùng lực va chạm. Cả người mềm nhũn. Hắn làm giỏi nhất mấy chuyện xấu. Nàng không có biện pháp với hắn.
"Tiến lên phòng ngủ đi, nếu không người ta không cho anh làm loạn, mới vừa rồi là nha đầu Cam Điềm chết tiệt kia, rồi còn không biết có ai đến nữa! cầu xin anh, đừng ở chỗ này, anh chừa cho em chút mặt mũi, tốt xấu gì em cũng là Dung tỷ của đám tiểu nha đầu kia......" Hoắc Vấn Dung không để hắn đi ra ngoài, kẹp chặt lấy hắn, hai tay hai chân vòng ôm lấy thân thể của Lục Minh, giống như dây leo quấn tại trên người hắn, bắt hắn ôm nàng đi về phòng ngủ.
Ở nơi đây, nàng bị Lục Minh khơi mào tình cảm mãnh liệt một lần nữa, chuẩn bị cùng hắn đại chiến một hồi nữa.
Vừa nghĩ tới vừa rồi bị quỷ tinh linh Cam Điềm kia nhìn lén, trong lòng nàng lại có một loại khoái cảm cực kỳ kích thích, hận không thể để cả người cho hắn tàn phá tan nát......
Nửa giờ sau. Hoắc Vắn Dung kiệt sức nằm tại trên người Lục Minh, vô cùng thỏa mãn thở dài nói:"Bại hoại, vừa rồi em thiếu chút nữa cho là mình phải chết mất, hiện tại mệt mỏi quá, mệt mỏi quá, thân thể cả một chút khí lực cũng không có. Anh đừng cử động, để em ôm lấy anh ngủ một hồi, như vậy, thật thoải mái a!"
Dưới lầu, có một mimi phát hiện quỷ tinh linh Cam Điềm làm sao lại thay đổi một bộ quần áo khác.
Nàng mang chút kỳ quái hỏi han:"Làm sao thế, có phải có khách say rượu ói ra?"
"A......Đúng vậy, quần áo bị bẩn, cho nên em thay đổi một bộ khác, nhân tiện tắm rửa một chút." Quỷ tinh linh Cam Điềm mang chút bối rối trả lời:"Không thèm nghe chị nói nữa, hiện tại bận nhiều việc, em phải đưa rượu cho bọn Vương đổng!"
"Bọn Vương đổng còn muốn rượu? Tiểu Hoa tỷ không phải đã cho bọn hắn thêm mười chai rồi sao? Bây giờ còn muốn, những tên kia thật sự là tửu quỷ!" Mimi kia nghe xong thầm toát mồ hôi.
Mười giờ tối, Lục Minh xuống đến lầu ba. phát hiện quỷ tinh linh Cam Điềm từ xa xa đang chạy trốn, trong lòng ngạc nhiên.
Tiểu gia hỏa này bình thường thấy mình đều chạy tới kêu to Minh ca ca , hôm nay làm sao vậy? Chẳng lẽ trước đó thật sự là nàng ở bên ngoài rình coi mình sao? Không thể tưởng được quỷ tinh linh này lại cảm thấy tò mò với cái việc kia như vậy...... Nhan Mộng Ly vui vẻ đi ra, xem ra thiết kế được quần áo cũng không tồi, vừa thấy Lâm Vũ Hàm cũng có vẻ say đi lại đây, tiến lên cầm lấy tay nhỏ bé của nàng hỏi:"Hôm nay sao cao hứng như vậy, còn uống rượu?"
Lâm Vũ Hàm giống như con chim khổng tước kiêu ngạo ngẩng đầu ưởn ngực, khuôn mạt đỏ bừng giống như trái táo chín, nàng đắc ý gật đầu nói:"Mẹ hôm nay khen ngợi em !"
Lục Minh dựng thẳng ngón tay cái cho nàng.
"Hôm nay phải cám ơn anh! Quái nhân ca ca, nếu không có anh, hôm nay em phải khóc chết mất!" Cảm giác say của Lâm Vũ Hàm nảy lên đến, kích động đi tới, muốn hôn hắn một cái tỏ vẻ vui sướng trong lòng, không nghĩ tới bước chân vừa trợt, ngã vào trong ngực của hắn, đầu đập mạnh đánh vào bắp đùi của hắn, phi thường đau, nhưng là lại ngượng ngùng lộ ra, đành phải che ngực liều mạng hít thở nhẫn nại
"Đứng vững!" Lục Minh toát mồ hôi, mình đang uống trà, may mắn đúng lúc duỗi tay ra tiếp được nàng, nếu không nàng rơi xuống quá mạnh.
"Đi đường cũng không chú ý một chút, ngã có đau không?" Nhan Mộng Ly đem Lâm Vũ Hàm ôm lấy, dùng thân thể của chính mình che khuất tầm mắt của Lục Minh, Lâm Vũ Hàm vội vàng xoay người, dùng tay nhỏ bé xoa nhẹ ngực vài cái, sau đó giả bộ khuôn mặt tươi cười:"Khôngcó việc gì, không sao, tuyệt không đau!"
Kỳ thật vẫn là đau đến không chịu được, Nhan Mộng Ly nhìn bộ dáng cố hết sức nhẫn nại của nàng, cũng cảm thấy khó chịu thay cho nàng.
Lục Minh biết rõ cô gái nhỏ Lâm Vũ Hàm này rất dễ dàng bị cái gì đó dời đi lực chú ý, hắn cầm lấy một gói ô mai trên mặt bàn, đưa qua đi:"Hôm nay biểu hiện của em cũng không sai, thưởng cho em một gói ô mai."
Lâm Vũ Hàm vừa nghe, quả nhiên vui mừng xoay người, đem một viên ô mai bỏ vào cái miệng nhỏ nhắn :"Một viên này, thưởng cho em buổi sáng không khóc ! Một viên này, là
thưởng cho em buổi tối không khóc, viên thứ ba này thưởng cho em vừa rồi không khóc......"
Nàng thưởng cho mình một hồi, làm cho Trang tỷ nàng cười rộ lên, thật đúng là không nghĩ tới, tính cách của Lâm Vũ Hàm đáng yêu như thế.
Buổi tối, trở lại trong nhà Phong Đan Bạch Lộ.
Lục Minh đem chuyện này nói ra, các nàng Niếp Thanh Lam, Cảnh Hàn cùng với Giai Giai lại cười vang một trận.
Lâm Vũ Hàm chính mình cũng không cảm thấy được khứu, ngược lại rất đắc ý: "Em có tiến bộ so với trước kia, nhớ rõ khi đến truờng, em tham gia cuộc thi không đạt tới lý tưởng của chính mình, cũng khóc đến tơi bời hoa lá, mẹ vẫn giễu cợt em là con mèo nhỏ hay khóc. Hôm nay, có việc bị người ta chui qua sơ hở trên hợp đồng, khi thấy ở trong lòng tuyệt vọng nhất, em lại không có buông tha giống trước kia như vậy, không khóc, mà là nghĩ tới quái nhân ca ca, kết quả cuối cùng thật sự nghịch chuyển thất bại, đạt được đại thắng, biểu hiện ngày hôm nay của em, cho dù là mẹ cũng khen ngợi luôn miệng đó! Cho nên, thưởng cho một viên ô mai, có lẽ là quá ít, không được, em còn phải thưởng cho mình một viên nữa!"
"Vũ Hàm, làm tốt!" Niếp Thanh Lam cảm thấy chuyện này nếu đổi ở trên người mình, thì chả qua cũng là bình thường, nhưng là đối với loại đóa hoa nhỏ chưa từng trải qua mưa gió sống trong nhà êm ấm như Lâm Vũ Hàm mà nói, thật sự là khó có được, không khỏi khen ngợi nàng một câu.
"Em quyết định, hướng chị cùng với Trầm tỷ tỷ học tập, em cũng muốn cố gắng làm việc, trở thành nữ cường nhân!" Lâm Vũ Hàm giơ lên nắm tay trắng, mang chút cảm giác say mà tuyên bố.
"Nữ cường nhân, em ngày mai có thể rời giường trước chín giờ rồi nói sau!" Lục Minh không nhịn được đùa nàng một câu.
"A!" Lâm Vũ Hàm kêu một tiếng nghẹn lời, bất quá lập tức kịp phản ứng, hi hi cười nói:"Anh không phải cũng thích ngủ nướng sao? Anh mỗi ngày ngủ nướng, cũng có thể trở thành cao thủ, em cũng có thể trở thành một nữ cường nhân thích ngủ nướng! Hì hì, nữ cường nhân cũng là người, thích ngủ nướng thực bình thường, nói sau. ngủ được chừng ấy thân thể mới tốt, khuôn mặt nhỏ nhắn mới có thể tươi tắn, đây không phải là anh nói sao?"
"Được rồi, là anh nói, nữ cường nhân thích ngủ nướng kiêm cô gái xinh đẹp nhất vũ trụ vạn tuế!" Lục Minh lại đùa nàng một câu.
"Vạn tuế......" Lâm Vũ Hàm cũng giơ cao hai tay hoan hô đứng lên, lập tức lại không có còn khí lực, nàng ngã ngồi ở trên ghế sa lông, cái đầu nhỏ khẽ gục, thế nhưng liền dựa vào cánh tay của Lục Minh mà ngủ.
Cả ngày hôm nay nàng đều ở trong trạng thái tinh thần căng thẳng, tuyệt vọng, buồn bực, uể oải......Sau đó là cùng Lục Minh cùng nhau phản kích trong tuyệt địa, kích động, hưng phấn cùng với mừng như điên...... Rồi là buổi tối ăn mừng cùng với được cha mẹ khích lệ, đắc ý, kiêu ngạo, tự hào...... Kỳ thật Lâm Vũ Hàm nàng bất luận thân thể hay là tinh thần, đều mệt mỗi tới cực điểm, chỉ là hưng phấn cùng với vui mừng vẫn làm cho nàng dù cạn kiệt tinh thần, nên quên mất mệt mỏi.
Chờ khi trở lại trong đại gia đình ấm áp này, bình tĩnh lại, ở cạnh mọi người, nàng an tâm mà ngủ.
Khi cơn buồn ngủ tiến đến, nàng ngay cả thời gian đánh cái ngáp cũng đều không có liền ngủ ngã vào trên vai của Lục Minh.
Kề bên hắn, dựa vào hắn, trong lòng nàng hoàn toàn không còn một chút lo lắng.
Hắn, là thần hộ mệnh lớn nhất của mình!
Lục Minh đem Lâm Vũ Hàm ôm tới trên giường của mình, giúp nàng đắp cái chăn cho tốt, chính mình lại lén lút chạy vào phòng của Giai Giai. Niếp Thanh Lam từ khe của nhìn lén khẽ gắt một ngụm: "Đại phôi đản, trộm tình ở Phương Phỉ Uyển còn chưa đủ, còn muốn đi tìm Giai Giai, thật sự là quỷ tham lam!"
Giai Giai giống như đã sớm biết hắn sẽ đến, ngay cả nước ấm đều giúp hắn sắp đặt rồi.
Nàng dịu dàng giúp hắn cởi quần áo, hầu hạ hắn vào bồn tắm, tay nhỏ bé nhẹ nhàng mà giúp hắn vuốt ve bả vai:"Lục Minh, hôm nay sau khi Trầm tỷ biết chuyện của anh, nàng thật sự cao hứng, nàng ở trước mặt chúng em tán dương anh đó! Phải biết rằng, đây là lần đầu tiên, em nghe ra được, trong lòng nàng cao hứng đến không chịu được, khi nói chuyện cũng kích động đến mang một chút ý khóc !"
"Phu nhân nàng thì sao?" Lục Minh muốn biết ôn Hinh phu nhân phản ứng như thế nào.
"Nàng cũng khen ngợi anh, nhìn ra được nàng rất vui vẻ, chỉ là ngại trước mặt chúng ta nhiều người nên không tán thưởng anh." Giai Giai mỉm cười
"Còn em?" Lục Minh đem quần áo trên người cô vợ nhỏ nhẹ nhàng mà cởi bỏ ra. đem thân thể hương ngọc hoàn mỹ của nàng kéo vào trong lòng, dịu dàng hôn nàng, hỏi.
"Em tự nhiên cũng là cao hứng, kỳ thật, cho dù anh làm cái gì, em cũng đều cao hứng thay anh......" Giai Giai ngượng ngùng hôn trả Lục Minh, nàng cảm thấy thứ lửa nóng dâng trào của hắn bởi vì mình hôn trả lại càng thêm kích động, không nhịn được duỗi tay ra nhẹ nắm nó một chút: "Bại hoại, ở chỗ Dung tỷ làm chuyện tốt còn chưa đủ sao? úc, bại hoại, hoan nghênh về nhà......"
Trong phòng tắm, uyên ương nghịch nước, nhiệt khí bốc hơi, hoa mai di động.
Lục Minh thức dậy, phát hiện người ngọc Giai Giai trong lòng, biến thành Nhan Mộng Ly, tối hôm qua tiểu tức phụ kia làm cho mình hưởng hết dịu dàng ngoan ngoãn, thế nhưng sáng sớm đã thức dậy. Lục Minh vừa muốn ngồi xuống, phát hiện Giai Giai bưng đồ điểm tâm nóng hầm hập tiến vào, không đợi Lục Minh mở miệng, nàng nhẹ giọng thở dài một chút, ý bảo hắn rời giường chậm một chút: "Đừng đánh thức Mộng Ly muội muội, nhẹ một chút, nhanh đi rửa mặt, nhớ rõ phải dùng nước ấm, nếu không không được hôn Mộng Ly muội muội, nàng đang ngủ say, để cho nước lạnh chạm vào, vậy quá khó tiếp thu rồi!"
Hàng mi dài cùa Nhan Mộng Ly khẽ run, ừm hai tiếng, thân mình vặn vẹo, cái đầu nhỏ tiến vào trong chăn.
Nàng đang ở trong lúc nửa mê nửa tỉnh, có thể nghe thấy Lục Minh cùng với Giai Giai đối thoại, vừa rồi không có hoàn toàn tỉnh lại, liền nhanh giả bộ ngủ, tiếp tục mộng đẹp, hơn nữa, hiện tại rời giường rất xấu hổ, có lẽ là giả bộ ngủ tốt nhất!
Lục Minh rửa mặt xong, mới vừa ăn hai miếng bánh điểm tâm, điện thoại di động liền rung động.
Ấn nút vừa nghe, thanh âm kích động của Trương Thượng Nguyên lão nhân khẩn cấp vang lên:"Tiểu Lục a, mau tới đây, mau tới đây, tài liệu của siêu hợp kim đã được chuẩn bị tốt, cháu mau tới hoàn thành bước cuối cùng, chúng ta muốn nhìn siêu hợp kim kỳ tích kia một chút!"
Là ai chứ?
Vội vàng quay đầu nhìn lại, nhung ngoài cửa không có ai.
"Anh mau đuổi theo đi, nhìn xem là ai!" Hoắc vấn Dung bối rối bảo Lục Minh đuổi theo xem, nhưng là Lục Minh lại lắc đầu, không chịu rời khỏi ở trong thân thể nàng, vẫn an ủi nói:"Là em nghe lầm rồi!" Lời của hắn vẫn chưa xong, Hoắc vấn Dung liền cho hắn một quyền:"Làm sao nghe lầm, em nghe thấy rất rõ ràng, nhất định là nha đầu Cam Điềm chết tiệt kia vừa rồi nhìn lén chúng ta, không cẩn thận ngã sấp xuống! Anh là cố ý làm cho nó nhìn, có đúng hay không?"
"Toát mồ hôi, vừa rồi anh làm quá mức nhập tâm, không có chú ý." Lục Minh kỳ thật là có nhận thấy được có người nhìn lén, nhưng cảm ứng tâm linh không có nguy hiểm, mơ hồ có một loại cảm giác đặc thù, làm cho hắn vốn định ngăn cản liền thay đổi chủ ý.
Có lẽ, để người kia ngoài cửa nhìn lén là một chuyện tốt......
Tuy rẳng không rõ tại sao. Nhưng trong lòng cảm ứng là như vậy.
Chính mình vẫn tin tưởng vào cảm ứng tâm linh. Nếu là chính xác. Vậy để cho nàng nhìn lén ngoài cửa đi!
Lục Minh ở khi tấn công Hoắc Vấn Dung. Hắn có thính lực kinh người. Ngoại trừ tiếng rên rỉ động lòng người của Hoắc Vấn Dung ra, hắn còn có thể mơ hồ nghe thấy có một tiếng thở dốc được cố sức áp chế. Cực nhẹ cực nhẹ vang lên đến. Càng tăng thêm kích thích giác quan của hắn. Tấn công càng thêm kịch liệt.
Hoắc Vấn Dung nhìn Lục Minh làm sao cũng không chịu thừa nhận. Dùng sức cắn mạnh một cái lên bả vai của hắn. Lại dùng nắm tay nhỏ đánh nhẹ hắn một hồi. Gắt giọng:"Bại hoại. Làm cho người ta không còn mặt mũi nhìn nguời! Bảo anh đi vào phòng. Anh cố tình không chịu. Kết quả để cho nha đầu Cam Điềm chết tiệt kia nhìn thấy, xấu hổ chết em . Em đánh chết đại phôi đản anh!"
"Anh không vào được sao?" Lục Minh làm mấy chuyện xấu, nhích động thân xuống.
"Úc!" Hoắc Vấn Dung bị hắn dùng lực va chạm. Cả người mềm nhũn. Hắn làm giỏi nhất mấy chuyện xấu. Nàng không có biện pháp với hắn.
"Tiến lên phòng ngủ đi, nếu không người ta không cho anh làm loạn, mới vừa rồi là nha đầu Cam Điềm chết tiệt kia, rồi còn không biết có ai đến nữa! cầu xin anh, đừng ở chỗ này, anh chừa cho em chút mặt mũi, tốt xấu gì em cũng là Dung tỷ của đám tiểu nha đầu kia......" Hoắc Vấn Dung không để hắn đi ra ngoài, kẹp chặt lấy hắn, hai tay hai chân vòng ôm lấy thân thể của Lục Minh, giống như dây leo quấn tại trên người hắn, bắt hắn ôm nàng đi về phòng ngủ.
Ở nơi đây, nàng bị Lục Minh khơi mào tình cảm mãnh liệt một lần nữa, chuẩn bị cùng hắn đại chiến một hồi nữa.
Vừa nghĩ tới vừa rồi bị quỷ tinh linh Cam Điềm kia nhìn lén, trong lòng nàng lại có một loại khoái cảm cực kỳ kích thích, hận không thể để cả người cho hắn tàn phá tan nát......
Nửa giờ sau. Hoắc Vắn Dung kiệt sức nằm tại trên người Lục Minh, vô cùng thỏa mãn thở dài nói:"Bại hoại, vừa rồi em thiếu chút nữa cho là mình phải chết mất, hiện tại mệt mỏi quá, mệt mỏi quá, thân thể cả một chút khí lực cũng không có. Anh đừng cử động, để em ôm lấy anh ngủ một hồi, như vậy, thật thoải mái a!"
Dưới lầu, có một mimi phát hiện quỷ tinh linh Cam Điềm làm sao lại thay đổi một bộ quần áo khác.
Nàng mang chút kỳ quái hỏi han:"Làm sao thế, có phải có khách say rượu ói ra?"
"A......Đúng vậy, quần áo bị bẩn, cho nên em thay đổi một bộ khác, nhân tiện tắm rửa một chút." Quỷ tinh linh Cam Điềm mang chút bối rối trả lời:"Không thèm nghe chị nói nữa, hiện tại bận nhiều việc, em phải đưa rượu cho bọn Vương đổng!"
"Bọn Vương đổng còn muốn rượu? Tiểu Hoa tỷ không phải đã cho bọn hắn thêm mười chai rồi sao? Bây giờ còn muốn, những tên kia thật sự là tửu quỷ!" Mimi kia nghe xong thầm toát mồ hôi.
Mười giờ tối, Lục Minh xuống đến lầu ba. phát hiện quỷ tinh linh Cam Điềm từ xa xa đang chạy trốn, trong lòng ngạc nhiên.
Tiểu gia hỏa này bình thường thấy mình đều chạy tới kêu to Minh ca ca , hôm nay làm sao vậy? Chẳng lẽ trước đó thật sự là nàng ở bên ngoài rình coi mình sao? Không thể tưởng được quỷ tinh linh này lại cảm thấy tò mò với cái việc kia như vậy...... Nhan Mộng Ly vui vẻ đi ra, xem ra thiết kế được quần áo cũng không tồi, vừa thấy Lâm Vũ Hàm cũng có vẻ say đi lại đây, tiến lên cầm lấy tay nhỏ bé của nàng hỏi:"Hôm nay sao cao hứng như vậy, còn uống rượu?"
Lâm Vũ Hàm giống như con chim khổng tước kiêu ngạo ngẩng đầu ưởn ngực, khuôn mạt đỏ bừng giống như trái táo chín, nàng đắc ý gật đầu nói:"Mẹ hôm nay khen ngợi em !"
Lục Minh dựng thẳng ngón tay cái cho nàng.
"Hôm nay phải cám ơn anh! Quái nhân ca ca, nếu không có anh, hôm nay em phải khóc chết mất!" Cảm giác say của Lâm Vũ Hàm nảy lên đến, kích động đi tới, muốn hôn hắn một cái tỏ vẻ vui sướng trong lòng, không nghĩ tới bước chân vừa trợt, ngã vào trong ngực của hắn, đầu đập mạnh đánh vào bắp đùi của hắn, phi thường đau, nhưng là lại ngượng ngùng lộ ra, đành phải che ngực liều mạng hít thở nhẫn nại
"Đứng vững!" Lục Minh toát mồ hôi, mình đang uống trà, may mắn đúng lúc duỗi tay ra tiếp được nàng, nếu không nàng rơi xuống quá mạnh.
"Đi đường cũng không chú ý một chút, ngã có đau không?" Nhan Mộng Ly đem Lâm Vũ Hàm ôm lấy, dùng thân thể của chính mình che khuất tầm mắt của Lục Minh, Lâm Vũ Hàm vội vàng xoay người, dùng tay nhỏ bé xoa nhẹ ngực vài cái, sau đó giả bộ khuôn mặt tươi cười:"Khôngcó việc gì, không sao, tuyệt không đau!"
Kỳ thật vẫn là đau đến không chịu được, Nhan Mộng Ly nhìn bộ dáng cố hết sức nhẫn nại của nàng, cũng cảm thấy khó chịu thay cho nàng.
Lục Minh biết rõ cô gái nhỏ Lâm Vũ Hàm này rất dễ dàng bị cái gì đó dời đi lực chú ý, hắn cầm lấy một gói ô mai trên mặt bàn, đưa qua đi:"Hôm nay biểu hiện của em cũng không sai, thưởng cho em một gói ô mai."
Lâm Vũ Hàm vừa nghe, quả nhiên vui mừng xoay người, đem một viên ô mai bỏ vào cái miệng nhỏ nhắn :"Một viên này, thưởng cho em buổi sáng không khóc ! Một viên này, là
thưởng cho em buổi tối không khóc, viên thứ ba này thưởng cho em vừa rồi không khóc......"
Nàng thưởng cho mình một hồi, làm cho Trang tỷ nàng cười rộ lên, thật đúng là không nghĩ tới, tính cách của Lâm Vũ Hàm đáng yêu như thế.
Buổi tối, trở lại trong nhà Phong Đan Bạch Lộ.
Lục Minh đem chuyện này nói ra, các nàng Niếp Thanh Lam, Cảnh Hàn cùng với Giai Giai lại cười vang một trận.
Lâm Vũ Hàm chính mình cũng không cảm thấy được khứu, ngược lại rất đắc ý: "Em có tiến bộ so với trước kia, nhớ rõ khi đến truờng, em tham gia cuộc thi không đạt tới lý tưởng của chính mình, cũng khóc đến tơi bời hoa lá, mẹ vẫn giễu cợt em là con mèo nhỏ hay khóc. Hôm nay, có việc bị người ta chui qua sơ hở trên hợp đồng, khi thấy ở trong lòng tuyệt vọng nhất, em lại không có buông tha giống trước kia như vậy, không khóc, mà là nghĩ tới quái nhân ca ca, kết quả cuối cùng thật sự nghịch chuyển thất bại, đạt được đại thắng, biểu hiện ngày hôm nay của em, cho dù là mẹ cũng khen ngợi luôn miệng đó! Cho nên, thưởng cho một viên ô mai, có lẽ là quá ít, không được, em còn phải thưởng cho mình một viên nữa!"
"Vũ Hàm, làm tốt!" Niếp Thanh Lam cảm thấy chuyện này nếu đổi ở trên người mình, thì chả qua cũng là bình thường, nhưng là đối với loại đóa hoa nhỏ chưa từng trải qua mưa gió sống trong nhà êm ấm như Lâm Vũ Hàm mà nói, thật sự là khó có được, không khỏi khen ngợi nàng một câu.
"Em quyết định, hướng chị cùng với Trầm tỷ tỷ học tập, em cũng muốn cố gắng làm việc, trở thành nữ cường nhân!" Lâm Vũ Hàm giơ lên nắm tay trắng, mang chút cảm giác say mà tuyên bố.
"Nữ cường nhân, em ngày mai có thể rời giường trước chín giờ rồi nói sau!" Lục Minh không nhịn được đùa nàng một câu.
"A!" Lâm Vũ Hàm kêu một tiếng nghẹn lời, bất quá lập tức kịp phản ứng, hi hi cười nói:"Anh không phải cũng thích ngủ nướng sao? Anh mỗi ngày ngủ nướng, cũng có thể trở thành cao thủ, em cũng có thể trở thành một nữ cường nhân thích ngủ nướng! Hì hì, nữ cường nhân cũng là người, thích ngủ nướng thực bình thường, nói sau. ngủ được chừng ấy thân thể mới tốt, khuôn mặt nhỏ nhắn mới có thể tươi tắn, đây không phải là anh nói sao?"
"Được rồi, là anh nói, nữ cường nhân thích ngủ nướng kiêm cô gái xinh đẹp nhất vũ trụ vạn tuế!" Lục Minh lại đùa nàng một câu.
"Vạn tuế......" Lâm Vũ Hàm cũng giơ cao hai tay hoan hô đứng lên, lập tức lại không có còn khí lực, nàng ngã ngồi ở trên ghế sa lông, cái đầu nhỏ khẽ gục, thế nhưng liền dựa vào cánh tay của Lục Minh mà ngủ.
Cả ngày hôm nay nàng đều ở trong trạng thái tinh thần căng thẳng, tuyệt vọng, buồn bực, uể oải......Sau đó là cùng Lục Minh cùng nhau phản kích trong tuyệt địa, kích động, hưng phấn cùng với mừng như điên...... Rồi là buổi tối ăn mừng cùng với được cha mẹ khích lệ, đắc ý, kiêu ngạo, tự hào...... Kỳ thật Lâm Vũ Hàm nàng bất luận thân thể hay là tinh thần, đều mệt mỗi tới cực điểm, chỉ là hưng phấn cùng với vui mừng vẫn làm cho nàng dù cạn kiệt tinh thần, nên quên mất mệt mỏi.
Chờ khi trở lại trong đại gia đình ấm áp này, bình tĩnh lại, ở cạnh mọi người, nàng an tâm mà ngủ.
Khi cơn buồn ngủ tiến đến, nàng ngay cả thời gian đánh cái ngáp cũng đều không có liền ngủ ngã vào trên vai của Lục Minh.
Kề bên hắn, dựa vào hắn, trong lòng nàng hoàn toàn không còn một chút lo lắng.
Hắn, là thần hộ mệnh lớn nhất của mình!
Lục Minh đem Lâm Vũ Hàm ôm tới trên giường của mình, giúp nàng đắp cái chăn cho tốt, chính mình lại lén lút chạy vào phòng của Giai Giai. Niếp Thanh Lam từ khe của nhìn lén khẽ gắt một ngụm: "Đại phôi đản, trộm tình ở Phương Phỉ Uyển còn chưa đủ, còn muốn đi tìm Giai Giai, thật sự là quỷ tham lam!"
Giai Giai giống như đã sớm biết hắn sẽ đến, ngay cả nước ấm đều giúp hắn sắp đặt rồi.
Nàng dịu dàng giúp hắn cởi quần áo, hầu hạ hắn vào bồn tắm, tay nhỏ bé nhẹ nhàng mà giúp hắn vuốt ve bả vai:"Lục Minh, hôm nay sau khi Trầm tỷ biết chuyện của anh, nàng thật sự cao hứng, nàng ở trước mặt chúng em tán dương anh đó! Phải biết rằng, đây là lần đầu tiên, em nghe ra được, trong lòng nàng cao hứng đến không chịu được, khi nói chuyện cũng kích động đến mang một chút ý khóc !"
"Phu nhân nàng thì sao?" Lục Minh muốn biết ôn Hinh phu nhân phản ứng như thế nào.
"Nàng cũng khen ngợi anh, nhìn ra được nàng rất vui vẻ, chỉ là ngại trước mặt chúng ta nhiều người nên không tán thưởng anh." Giai Giai mỉm cười
"Còn em?" Lục Minh đem quần áo trên người cô vợ nhỏ nhẹ nhàng mà cởi bỏ ra. đem thân thể hương ngọc hoàn mỹ của nàng kéo vào trong lòng, dịu dàng hôn nàng, hỏi.
"Em tự nhiên cũng là cao hứng, kỳ thật, cho dù anh làm cái gì, em cũng đều cao hứng thay anh......" Giai Giai ngượng ngùng hôn trả Lục Minh, nàng cảm thấy thứ lửa nóng dâng trào của hắn bởi vì mình hôn trả lại càng thêm kích động, không nhịn được duỗi tay ra nhẹ nắm nó một chút: "Bại hoại, ở chỗ Dung tỷ làm chuyện tốt còn chưa đủ sao? úc, bại hoại, hoan nghênh về nhà......"
Trong phòng tắm, uyên ương nghịch nước, nhiệt khí bốc hơi, hoa mai di động.
Lục Minh thức dậy, phát hiện người ngọc Giai Giai trong lòng, biến thành Nhan Mộng Ly, tối hôm qua tiểu tức phụ kia làm cho mình hưởng hết dịu dàng ngoan ngoãn, thế nhưng sáng sớm đã thức dậy. Lục Minh vừa muốn ngồi xuống, phát hiện Giai Giai bưng đồ điểm tâm nóng hầm hập tiến vào, không đợi Lục Minh mở miệng, nàng nhẹ giọng thở dài một chút, ý bảo hắn rời giường chậm một chút: "Đừng đánh thức Mộng Ly muội muội, nhẹ một chút, nhanh đi rửa mặt, nhớ rõ phải dùng nước ấm, nếu không không được hôn Mộng Ly muội muội, nàng đang ngủ say, để cho nước lạnh chạm vào, vậy quá khó tiếp thu rồi!"
Hàng mi dài cùa Nhan Mộng Ly khẽ run, ừm hai tiếng, thân mình vặn vẹo, cái đầu nhỏ tiến vào trong chăn.
Nàng đang ở trong lúc nửa mê nửa tỉnh, có thể nghe thấy Lục Minh cùng với Giai Giai đối thoại, vừa rồi không có hoàn toàn tỉnh lại, liền nhanh giả bộ ngủ, tiếp tục mộng đẹp, hơn nữa, hiện tại rời giường rất xấu hổ, có lẽ là giả bộ ngủ tốt nhất!
Lục Minh rửa mặt xong, mới vừa ăn hai miếng bánh điểm tâm, điện thoại di động liền rung động.
Ấn nút vừa nghe, thanh âm kích động của Trương Thượng Nguyên lão nhân khẩn cấp vang lên:"Tiểu Lục a, mau tới đây, mau tới đây, tài liệu của siêu hợp kim đã được chuẩn bị tốt, cháu mau tới hoàn thành bước cuối cùng, chúng ta muốn nhìn siêu hợp kim kỳ tích kia một chút!"
/830
|