"Là thật? hay đang mơ?" ngày thứ 2 tỉnh dậy, Lộ Minh bò dậy cả nửa ngày rồi vẫn còn bị những tri thức thu được trong mơ làm cho mê hoặc.
Não Lộ Minh giờ chứa đầy những cách luyện dược luyện khí, đủ hết các thể loại sắc màu kỳ quài...gì cũng có khiến hắn hoa cả mắt.
Chỉ là loại luyện dược chu giai(lv1) thôi, cũng có đến mười mấy loại đơn dược, mỗi một loại đơn dược ít nhất cần tới mấy chục loại dược liệu(cây cỏ) đến tên cũng chưa nghe thấy bao giờ, có dược phương lại cần mấy loại dược phương khác hợp lại.
Điều yêu cầu duy nhất là phải dùng tiên thiên chân khí để luyện chế, khu trừ tạp chất, khích phát dược lực, nếu không hiệu quả giảm xuống.
Tiên thiên chân khí Lộ Minh hiện đã có, mặc dù ít một chút, nhưng dựa vào việc không ngừng tu luyện và hấp thu ngọc thạch, hẳn không có vấn đề gì.
Khiến Lộ Minh đau đầu chính là mấy loại dược liệu cổ quái ấy. Đại bộ phận nghe cũng chưa nghe qua, làm thế nào bây giờ? So với luyện đan thuât, yêu cầu của luyện khí thuật càng khiến Lộ Minh đổ mồ hôi. Luyện chế 1 thanh phi kiếm loại thấp nhất, cần có tử kim, bí ngân, vẫn thiết.v.v.mà hiện thực chưa chắc tồn tại mấy loại này(mình cũng chịu), xem ra, ngự kiếm phi hành là không có hy vọng gì rồi...
"Thế giới này thực sự có thần tiên? nếu như luyện đan thuật và luyện khí thuật đều có thật, vậy mình không phải đã phát tài rồi sao?"
Lộ Minh trong lòng thầm tính toán được mất.
Hắn đối với chỗ tri thức thần bí trong não cảm thấy khinh hỷ, nhưng lại sợ nó là giả, sẽ khiến hắn mừng hụt. Kể cả không phải giả nhưng nếu không thực hiên được thí đó không phải là điêu rất đáng tiếc sao.
Lộ Minh tim như có lửa đốt, vội vàng tìm tòi trong số phương pháp luyện dược và luyện khí này liệu có thể tìm ra được phương pháp nào mà các loại vật liệu chế tạo đều có trên thế giới này hay không.
Bất kể là cái gì, chỉ cần chứng minh được nó đúng là tri thức về tu chân, vậy thì đó đúng là sự khởi đầu tốt đẹp.
Tìm cả nửa ngày.
Cuối cùng, từ mấy chục loại đơn dược cùng gần trăm cách luyện khí, có 3 loại được Lộ Minh sơ bộ quyệt định.
Đầu tiên là 'tiểu hoàn đan'. 'Tiểu hoàn đan' này tổng cộng có 9 loại hợp thành, trong đó có 2 loại đơn giản nhất, hơn nữa một nửa tên dược liệu Lộ Minh đã từng nghe qua, ước chừng nếu có đủ dược liệu, bản thân có thể luyện chế ra.
'Tiểu hoàn đan' loại 1: tiểu tục mệng hoàn hồn đan, chủ yếu chữa trị nội ngoại thương, đối với chữa lành sang khẩu đắc hiệu,(chữa trị miệng vết thương càng hiệu quả), đối với người hấp hối, sắp chết có tác dụng tục mệng(kéo dài cơn hấp hối), dược phương cần có: trăm năm nhân sâm, huyết đằng lão kê, cây phụ tử, đỗ trọng.... dùng lô vàng đỉnh bạc luyện chế 3lần thành dạng keo, lại dùng tiên thiên chân khí khu trừ tạp chất, kích phát dược lực, cửu chuyển thành đan.(dịch tên thuốc mệt gấp 3 lần dịch các cái khác = =")
'Tiểu hoàn đan' loại 2: tiểu phản lão hoàn đồng đan, chuyên trị lão hoá tự nhiên, điều hoà âm dương, ích khí dưỡng nhan, đối với người láo hoá có tác dụng phục hồi trong thời gian gắn, hiệu lực tuỳ người, người càng khoẻ mạnh càng trẻ hiểu quả càng rõ ràng, dược phương cần: trăm năm hà thủ ô...(đến chết với mấy loại thuốc này)
Thế giới này có thần tiên hay không, Lộ Minh không biết, nhưng hiện tại trong não hắn bày ra tri thức thần bí lại rất rõ ràng.
Chỉ cần luyện chế ra hại loại 'tiểu hoàn đan', vậy thì luyên đan thuật là thật rồi.
Nếu như luyện đan thuật là thật, vậy luyện khi thuật cũng không giả...Lộ Minh đối với sơ phẩm(loại kém nhất) 'chân ngự phi kiếm','thiên tâm bảo giáp' không chút hứng thú, hơn nữa mấy loại đó yêu câu rất cao, trong đó vẫn thiết, bí ngân, tử kim số nguyên liệu này thế gian không nhất định tồn tại, nghĩ chút thôi cũng khiến người ta nói không ra lời.
Nhưng, trong số những loại sơ phẩm của luyện khí có một loại khiến Lộ Minh sinh ra khát vọng có được nó là 'trữ vật linh giới'.
Nếu đúng là có thể luyện được chiếc nhẫn cất đồ, vậy so với vô địch thế giới hay là ngự kiếm trên không bay tới bay lui càng khiến Lộ Minh có chút chờ mong.
Có thể tu luyện thành thấn tiên hay không, Lộ Minh không quá để ý.
Nhưng mà một chiếc nhẫn có thể cất được độ là thứ mà trong mơ Lộ Minh cũng muốn có, nếu như có một cái nhẫn có thể tuỳ ý đem thứ mà bản thân muốn nhét vô trong đó, vậy thì thực sự quá đỉnh rồi.
"Lập tức ra tiệm trung y hỏi dược phương..." Lộ Minh bật dây, dùng 1 phút làm vệ sinh cá nhân, sau đó như mũi tên lao ra khỏi cửa.
Tới một gian trung y tên "Tố Vấn Quán", hắn giữ lại chút tâm kế, không đem toàn bộ dược phương viết ra, chỉ viết 10 loại trong đó, hỏi lão trung y(lang y) trong cửa hàng.
"Uhm, mấy loại này đều là bổ huyết ích khí, trăm năm nhân sâm, hiện tại rất khó kiếm" lão trung y lắc lắc đầu, hốt nhiên lại 'ý' một tiếng. Ông chỉ vào tên một loại dược liệu mà Lộ Minh viết ra, cau mày suy nghĩ.
Mất cả nửa ngày, lão trung y mới sờ đầu lảm bẩm: "Già rồi!! trở nên vô dụng rồi, tên dược liệu này nhìn quen lắm, nhưng ta thế nào cũng nghĩ không ra là đã từng thấy qua nó ở đâu" .
Lộ Minh nhìn vào, đó là một loại dược liệu tên gọi "giảo quỷ đằng", cùng với tên trong trí nhớ giống nhau, hiển nhiên không phải mình viết sai.
Cái thứ này chắc không phải chỉ có tiên giới mới có ah? Lộ Minh đang lo lắng, lão trung y thì lại cầm lấy điện thoại, bấm số nào đó, rồi nói: "Sư huynh ah, dược liệu này có cái tên rất kỳ lạ, gọi là giảo quỷ đằng, rất quen, nhưng nhất thời không nhớ ra. A, giảo quỷ đằng là thất tâm hoàn hồn thảo, loại này là tục mệng dùng tới à, nghĩ ra rồi, tôi nghe sư tổ nói qua...ài, tiểu hoả tử(bạn cùng nghành), cháu cần giảo quỷ đằng để làm gì, dược phương của cháu ở đâu ra vậy?".
"Tổ truyền" Lộ Minh nói dối cũng không thèm chớp mắt.
"Chờ chút, dược phương tổ truyền này của cháu còn không? chỗ này không phải toàn bộ a...." lão trung y một tay vẫn cầm điện thoại, một bên gấp rút hỏi.
"Hồi nhỏ đi chăn bò có nghe ông nội nói qua, hiên giờ không nhớ rõ lắm" Lộ Minh hiện tại khẳng định, 'tiểu tục mệnh hoàn hồn đan' này của mình không giả, mới chỉ có 10 loại dược liêu mà đã đem ông lão trung y này biến tính gấp gáp như khỉ a.
"Mau nghĩ lại, dược phương này rất quan trọng, ta trước đây có xem qua lời giới thiệu ở 1 quyển sách cổ, thất tâm hoàn hồn thảo và nhân sâm, kê huyết đằng .v.v. hợp lại có tác dụng tục mệng, khởi tử hồi sinh công hiệu. Đáng tiếc là quyển sách đó chỉ nói về lí luận, không chỉ rõ dược phương và cách phối luyện.
Cậu nhóc, mau ngồi xuống cẩn thận nhớ lại, xem xem có nhớ ra được không" ông lão trung y gấp rút, ông nắm chặt lấy tay Lộ Minh không chịu buông ra, rồi hướng vô điện thoại hét: "sư huynh, anh yên tâm, tôi giữ cậu nhỏ lại rồi, anh muốn tới đây? cũng được, đợi anh tới nói tiếp!".
"Để cháu cố thử nhớ lại xem sao..." Lộ Minh lại viết thêm lên giấy tên mấy món dược liệu.
Lộ Minh tất nhiên không thể nào viết ra toàn bộ duợc phương, nhưng hắn muốn từ ông lão trung y này hiểu sâu thêm một chút. Hắn đối với phối luyện dược 1 chút cũng không hiểu, vì vậy muốn thông qua kinh nghiệm của ông lão trung y học lấy chút ít, rồi sau đó tự mình nghiên cứu chế luyện.
Dù sao 'tiểu tục mệnh hoàn hôn đan' cần tới hơn 50 loại dược liệu, mình viết ra có mười mấy loại, ông lão trung y cho dù có tìm tòi thế nào cũng chế không ra được 'tiểu tục mệnh hoàn hồn đan'.
Khiến hắn lưu lại nguyên nhân lớn nhất là bởi vì trong não hải đột nhiên lại có cảm giác kỳ diệu.
Mỗi lần Lộ Minh viết ra tên một loại dược liệu nào đó lên giấy, để ý một lúc lâu, trong não hải hắn xuất hiện cả phối lượng như: hồng tảo(táo đỏ) 1lạng, tô mộc 1 tiền, táo nhẫn 3 tiền...
Ông lão trung y rất vui mừng, liên tục kêu mấy tên học đồ rót chè cho Lộ Minh, rồi lại vác một quyển sách cũ ra, cứ mỗi lần đối chứng đúng với tên một loại dược liệu nào đấy mà Lộ Minh viết ra thì lai mừng tới nỗi râu cũng rung cả lên.
Lão đầu tử râu tóc bạc phơ này cuồng nhiệt vượt qua cả sự tưởng tượng của Lộ Minh, lại còn rất rộng lượng khảng khái, ông nhìn thấy Lộ Minh nghĩ ngợi khổ sở, liền đem quyển sách cổ mở lớn ra để Lộ Minh cùng đọc, xem xem có hay không có thể làm cho trí nhớ tốt hơn chút.
"Từ từ nghĩ, đừng gấp, phương duợc này rất cũ, ta chỉ nghe sư thúc tổ nói qua một chút... phương dược này hình như có khoảng hơn 30 loại dược liệu, gọi là 'tục mệnh hoàn hồn thang(canh)', đối với những người bị trong thương hay là những bệnh nhân nguy kịch vì mất máu có tác dụng tục mệng, quyển sách cổ cũng có rất nhiều lý luận, anh bạn nhỏ nhìn này, từ từ nghĩ lại xem!!".
"Thực tình nghĩ không ra, cháu còn gấp muốn bốc thuốc nữa đó!" Lộ Mình nhìn nhìn tên 14,15 loại dược liệu mà mình viết ra, cảm thấy đã đến lúc nhân sự khao khát của ông lão kiếm lợi cho mình.
"Nghĩ tiếp đi anh ban nhỏ, dược liệu dễ nói, ta tặng cậu một củ nhân sâm trăm năm, số dược liệu đó ta sẽ giúp cậu bốc đủ, chứ để loại tục mệng cổ phương này thất truyền thì đáng tiếc quá, nó mà có đủ, có thể cứu được rất nhiều người đó!!" ông lão trung y vội vàng an ủi Lộ Minh, kế đó đuổi mấy tên học đồ ra coi tiệm, tự mình đi vô trong sau đó cầm cái hộp có chứa lão nhân sâm được gói rất đẹp đi ra đút cho Lộ Minh.
"Không, Cháu không thể nhận" Lộ Minh trong lòng cảm thấy xấu hổ, bản thân luôn nghĩ tới giấu đi dược phương để lừa lấy ít đò của người khác, còn ông lão trung y thì vì cứu lấy cổ phương đơn dược mà nguyện ý tặng nhân sâm trăm năm thanh hình cho mình.
Tất nhiên là dù có xấu hổ hay cảm động thế nào đi chăng nữa, hắn cũng không thể đem dược phương thật viết ra.
Lộ Minh lài một lèo viết ra tên của 4,5 loại nữa, sau đó đem lão nhân sâm và tờ giấy cùng đẩy sang cho ông lão trung y, tỏ y rằng mình không thể nào nhớ ra được gì nữa.
Ông lão trung y trước tiên kêu Lộ Minh ngồi xuống, tự mình lấy chiếc kính lúp không ngừng dò tra quyển sách cũ(cổ tịch), không ngừng tra tên chuyên môn của các loại dược liệu muốn biết đó là loại nào, trong đó có 1 lần gọi điên hỏi sư huynh, làm cho vị sư huynh này cũng bị khốn trong mấy tên thuốc đó.
Lộ Minh vốn muốn rời đi, ý ông lão trung y cũng là dược phương từ từ nhớ lại cũng được, nhưng vị sư huynh lại muốn gặp Lộ Minh, hy vọng Lộ Minh tạm thời lưu lại.
Hơn 10 phút sau sư huynh của ông lão trung y mới tới, đó là một ông lão râu tóc bạc phơ, mặt múi hồng hào, tinh thần rất tốt.
Theo sau ông ta là hai người đàn ông trung niên đeo kính.
Trong đó một người ẩn hiện khí chất của một quân nhân, mặc dù diện(ăn mặc) giống một vị bác sĩ thư sinh, nhưng thân thể cường tráng, nắm tay thô kệch, nhãn thần phong lệ, tất cả đều biểu hiện thực lực mạnh vẽ của một người vệ sĩ.
Lộ Minh thấy vậy có chút ngạc nhiên, không phải ngạc nhiên vì lại lịch của người vệ sĩ có lẽ xuất hiện từ một binh chủng đặc biệt nào đó, mà ngạc nhiên về thân phận của sư huynh ông lão trung y.
Xuất hành cũng có vệ sĩ là bộ đội đặc chủng, ông lão này rất có tiếng tăm sao?
Người vệ sĩ đó cũng nghi ngờ nhìn Lộ Minh, mục quang có chút kỳ quái, nhưng nhìn mãi cũng không nhìn ra được thực lực của Lộ Minh, liền cho rằng mình nhìn nhầm.
"Tên dược liệu đều tra ra hết? vẫn chưa? a Quảng, a Cường (cách gọi thân mật), hai người các ngươi đi tra. Tiểu hậu sinh, ta tên Lý Thành Tề, là sư huynh của Trần Lập Dân", sư huynh ông lão trung y rất có phong phạm danh gia, chủ động hướng Lô Minh đưa tay ra, đáng tiếc là Lộ Minh lại chẳng biết được mấy người trong giới bác sỹ, vì thế không nhận ra được vị lão nhân danh động hàn lâm này.
"Lý lão, dược phương có tác dụng rất lớn sao?" Lộ Minh giả vờ hiếu kỳ hỏi.
"Nếu dược phương này có đủ, vậy thì là vô giá, chỉ với đơn dược hiên tại, ta nghĩ có bán cũng phải đến 100 vạn".
Ông lão trung y Trần Lập Dân cười nói: "Cầu đừng có tìm ta lấy tiền, ta là đại phu nghèo, anh bạn nhỏ, nếu như có ý bán thì hãy tìm sư huynh ta, ông ta nếu trả thiếu cậu 1 xu ta cũng không đồng ý, đừng có đứng ngoài này mà nói chuyện, đi, chúng ta vào nội đường".
"100vạn?" Lộ Minh không ngờ tới, chỉ là một cái đơn dược tàn khuyết mà cũng bán được cái giá đó.
"Ta đưa câu 300vạn, chỉ cần cậu truyền cho ta đơn dược này, nếu như sau này có thể thành thuốc bán ra, ta sẽ chia lợi nhuận 1% cho cậu" lão nhân Lý Thành Tề ha hả cười lớn.
"..." Lộ Minh đối với số tiền là bao nhiêu cũng không có cảm giác đặc biệt gì, có điều trong lòng đã khẳng định được giá trị của 'tiểu tục mệnh hoàn hồn đan'.
Nếu như bản thân mà đem 2 loại 'tiểu hoàn đan' luyện thành, vậy thì tuyệt đối sẽ làm cho thế nhân điên cuồng!!!.
Bản thân có phối phương, có tiên thiên chân khí, có thể khích phát dược lực, khu trừ tạp chất, hoàn toàn là tồn tại độc nhất vô nhị trên thế giới. Nếu như tiểu hoàn đan thật đúng là có công hiệu thần kỳ, vậy bản thân mình muốn nghèo cũng khó a!!!
Lý Thành Tề lão nhân và trung y lão nhân Trần Lập Dân nhìn nhau cười, hai lão cho rằng Lộ Minh bị 300vạn doạ cho sợ, thò tay vỗ vỗ vào vai Lộ Minh cười nói: "Sinh mệng vô giá, đây lại là kỳ phương dùng lái cứu mạng! nó đáng cái giá tiền đó, ta còn cảm thấy đưa thế là ít đó, chủ yếu là nghiên cứu liều lượng, phối chết cần rất nhiều nhân lực và kinh phí, nếu không ta cũng không có keo khiệt như vậy đâu! tiểu hậu sinh, cậu muốn bán, ta liền tìm người làm giúp cậu bản hợp đồng, OK không?".
Não Lộ Minh giờ chứa đầy những cách luyện dược luyện khí, đủ hết các thể loại sắc màu kỳ quài...gì cũng có khiến hắn hoa cả mắt.
Chỉ là loại luyện dược chu giai(lv1) thôi, cũng có đến mười mấy loại đơn dược, mỗi một loại đơn dược ít nhất cần tới mấy chục loại dược liệu(cây cỏ) đến tên cũng chưa nghe thấy bao giờ, có dược phương lại cần mấy loại dược phương khác hợp lại.
Điều yêu cầu duy nhất là phải dùng tiên thiên chân khí để luyện chế, khu trừ tạp chất, khích phát dược lực, nếu không hiệu quả giảm xuống.
Tiên thiên chân khí Lộ Minh hiện đã có, mặc dù ít một chút, nhưng dựa vào việc không ngừng tu luyện và hấp thu ngọc thạch, hẳn không có vấn đề gì.
Khiến Lộ Minh đau đầu chính là mấy loại dược liệu cổ quái ấy. Đại bộ phận nghe cũng chưa nghe qua, làm thế nào bây giờ? So với luyện đan thuât, yêu cầu của luyện khí thuật càng khiến Lộ Minh đổ mồ hôi. Luyện chế 1 thanh phi kiếm loại thấp nhất, cần có tử kim, bí ngân, vẫn thiết.v.v.mà hiện thực chưa chắc tồn tại mấy loại này(mình cũng chịu), xem ra, ngự kiếm phi hành là không có hy vọng gì rồi...
"Thế giới này thực sự có thần tiên? nếu như luyện đan thuật và luyện khí thuật đều có thật, vậy mình không phải đã phát tài rồi sao?"
Lộ Minh trong lòng thầm tính toán được mất.
Hắn đối với chỗ tri thức thần bí trong não cảm thấy khinh hỷ, nhưng lại sợ nó là giả, sẽ khiến hắn mừng hụt. Kể cả không phải giả nhưng nếu không thực hiên được thí đó không phải là điêu rất đáng tiếc sao.
Lộ Minh tim như có lửa đốt, vội vàng tìm tòi trong số phương pháp luyện dược và luyện khí này liệu có thể tìm ra được phương pháp nào mà các loại vật liệu chế tạo đều có trên thế giới này hay không.
Bất kể là cái gì, chỉ cần chứng minh được nó đúng là tri thức về tu chân, vậy thì đó đúng là sự khởi đầu tốt đẹp.
Tìm cả nửa ngày.
Cuối cùng, từ mấy chục loại đơn dược cùng gần trăm cách luyện khí, có 3 loại được Lộ Minh sơ bộ quyệt định.
Đầu tiên là 'tiểu hoàn đan'. 'Tiểu hoàn đan' này tổng cộng có 9 loại hợp thành, trong đó có 2 loại đơn giản nhất, hơn nữa một nửa tên dược liệu Lộ Minh đã từng nghe qua, ước chừng nếu có đủ dược liệu, bản thân có thể luyện chế ra.
'Tiểu hoàn đan' loại 1: tiểu tục mệng hoàn hồn đan, chủ yếu chữa trị nội ngoại thương, đối với chữa lành sang khẩu đắc hiệu,(chữa trị miệng vết thương càng hiệu quả), đối với người hấp hối, sắp chết có tác dụng tục mệng(kéo dài cơn hấp hối), dược phương cần có: trăm năm nhân sâm, huyết đằng lão kê, cây phụ tử, đỗ trọng.... dùng lô vàng đỉnh bạc luyện chế 3lần thành dạng keo, lại dùng tiên thiên chân khí khu trừ tạp chất, kích phát dược lực, cửu chuyển thành đan.(dịch tên thuốc mệt gấp 3 lần dịch các cái khác = =")
'Tiểu hoàn đan' loại 2: tiểu phản lão hoàn đồng đan, chuyên trị lão hoá tự nhiên, điều hoà âm dương, ích khí dưỡng nhan, đối với người láo hoá có tác dụng phục hồi trong thời gian gắn, hiệu lực tuỳ người, người càng khoẻ mạnh càng trẻ hiểu quả càng rõ ràng, dược phương cần: trăm năm hà thủ ô...(đến chết với mấy loại thuốc này)
Thế giới này có thần tiên hay không, Lộ Minh không biết, nhưng hiện tại trong não hắn bày ra tri thức thần bí lại rất rõ ràng.
Chỉ cần luyện chế ra hại loại 'tiểu hoàn đan', vậy thì luyên đan thuật là thật rồi.
Nếu như luyện đan thuật là thật, vậy luyện khi thuật cũng không giả...Lộ Minh đối với sơ phẩm(loại kém nhất) 'chân ngự phi kiếm','thiên tâm bảo giáp' không chút hứng thú, hơn nữa mấy loại đó yêu câu rất cao, trong đó vẫn thiết, bí ngân, tử kim số nguyên liệu này thế gian không nhất định tồn tại, nghĩ chút thôi cũng khiến người ta nói không ra lời.
Nhưng, trong số những loại sơ phẩm của luyện khí có một loại khiến Lộ Minh sinh ra khát vọng có được nó là 'trữ vật linh giới'.
Nếu đúng là có thể luyện được chiếc nhẫn cất đồ, vậy so với vô địch thế giới hay là ngự kiếm trên không bay tới bay lui càng khiến Lộ Minh có chút chờ mong.
Có thể tu luyện thành thấn tiên hay không, Lộ Minh không quá để ý.
Nhưng mà một chiếc nhẫn có thể cất được độ là thứ mà trong mơ Lộ Minh cũng muốn có, nếu như có một cái nhẫn có thể tuỳ ý đem thứ mà bản thân muốn nhét vô trong đó, vậy thì thực sự quá đỉnh rồi.
"Lập tức ra tiệm trung y hỏi dược phương..." Lộ Minh bật dây, dùng 1 phút làm vệ sinh cá nhân, sau đó như mũi tên lao ra khỏi cửa.
Tới một gian trung y tên "Tố Vấn Quán", hắn giữ lại chút tâm kế, không đem toàn bộ dược phương viết ra, chỉ viết 10 loại trong đó, hỏi lão trung y(lang y) trong cửa hàng.
"Uhm, mấy loại này đều là bổ huyết ích khí, trăm năm nhân sâm, hiện tại rất khó kiếm" lão trung y lắc lắc đầu, hốt nhiên lại 'ý' một tiếng. Ông chỉ vào tên một loại dược liệu mà Lộ Minh viết ra, cau mày suy nghĩ.
Mất cả nửa ngày, lão trung y mới sờ đầu lảm bẩm: "Già rồi!! trở nên vô dụng rồi, tên dược liệu này nhìn quen lắm, nhưng ta thế nào cũng nghĩ không ra là đã từng thấy qua nó ở đâu" .
Lộ Minh nhìn vào, đó là một loại dược liệu tên gọi "giảo quỷ đằng", cùng với tên trong trí nhớ giống nhau, hiển nhiên không phải mình viết sai.
Cái thứ này chắc không phải chỉ có tiên giới mới có ah? Lộ Minh đang lo lắng, lão trung y thì lại cầm lấy điện thoại, bấm số nào đó, rồi nói: "Sư huynh ah, dược liệu này có cái tên rất kỳ lạ, gọi là giảo quỷ đằng, rất quen, nhưng nhất thời không nhớ ra. A, giảo quỷ đằng là thất tâm hoàn hồn thảo, loại này là tục mệng dùng tới à, nghĩ ra rồi, tôi nghe sư tổ nói qua...ài, tiểu hoả tử(bạn cùng nghành), cháu cần giảo quỷ đằng để làm gì, dược phương của cháu ở đâu ra vậy?".
"Tổ truyền" Lộ Minh nói dối cũng không thèm chớp mắt.
"Chờ chút, dược phương tổ truyền này của cháu còn không? chỗ này không phải toàn bộ a...." lão trung y một tay vẫn cầm điện thoại, một bên gấp rút hỏi.
"Hồi nhỏ đi chăn bò có nghe ông nội nói qua, hiên giờ không nhớ rõ lắm" Lộ Minh hiện tại khẳng định, 'tiểu tục mệnh hoàn hồn đan' này của mình không giả, mới chỉ có 10 loại dược liêu mà đã đem ông lão trung y này biến tính gấp gáp như khỉ a.
"Mau nghĩ lại, dược phương này rất quan trọng, ta trước đây có xem qua lời giới thiệu ở 1 quyển sách cổ, thất tâm hoàn hồn thảo và nhân sâm, kê huyết đằng .v.v. hợp lại có tác dụng tục mệng, khởi tử hồi sinh công hiệu. Đáng tiếc là quyển sách đó chỉ nói về lí luận, không chỉ rõ dược phương và cách phối luyện.
Cậu nhóc, mau ngồi xuống cẩn thận nhớ lại, xem xem có nhớ ra được không" ông lão trung y gấp rút, ông nắm chặt lấy tay Lộ Minh không chịu buông ra, rồi hướng vô điện thoại hét: "sư huynh, anh yên tâm, tôi giữ cậu nhỏ lại rồi, anh muốn tới đây? cũng được, đợi anh tới nói tiếp!".
"Để cháu cố thử nhớ lại xem sao..." Lộ Minh lại viết thêm lên giấy tên mấy món dược liệu.
Lộ Minh tất nhiên không thể nào viết ra toàn bộ duợc phương, nhưng hắn muốn từ ông lão trung y này hiểu sâu thêm một chút. Hắn đối với phối luyện dược 1 chút cũng không hiểu, vì vậy muốn thông qua kinh nghiệm của ông lão trung y học lấy chút ít, rồi sau đó tự mình nghiên cứu chế luyện.
Dù sao 'tiểu tục mệnh hoàn hôn đan' cần tới hơn 50 loại dược liệu, mình viết ra có mười mấy loại, ông lão trung y cho dù có tìm tòi thế nào cũng chế không ra được 'tiểu tục mệnh hoàn hồn đan'.
Khiến hắn lưu lại nguyên nhân lớn nhất là bởi vì trong não hải đột nhiên lại có cảm giác kỳ diệu.
Mỗi lần Lộ Minh viết ra tên một loại dược liệu nào đó lên giấy, để ý một lúc lâu, trong não hải hắn xuất hiện cả phối lượng như: hồng tảo(táo đỏ) 1lạng, tô mộc 1 tiền, táo nhẫn 3 tiền...
Ông lão trung y rất vui mừng, liên tục kêu mấy tên học đồ rót chè cho Lộ Minh, rồi lại vác một quyển sách cũ ra, cứ mỗi lần đối chứng đúng với tên một loại dược liệu nào đấy mà Lộ Minh viết ra thì lai mừng tới nỗi râu cũng rung cả lên.
Lão đầu tử râu tóc bạc phơ này cuồng nhiệt vượt qua cả sự tưởng tượng của Lộ Minh, lại còn rất rộng lượng khảng khái, ông nhìn thấy Lộ Minh nghĩ ngợi khổ sở, liền đem quyển sách cổ mở lớn ra để Lộ Minh cùng đọc, xem xem có hay không có thể làm cho trí nhớ tốt hơn chút.
"Từ từ nghĩ, đừng gấp, phương duợc này rất cũ, ta chỉ nghe sư thúc tổ nói qua một chút... phương dược này hình như có khoảng hơn 30 loại dược liệu, gọi là 'tục mệnh hoàn hồn thang(canh)', đối với những người bị trong thương hay là những bệnh nhân nguy kịch vì mất máu có tác dụng tục mệng, quyển sách cổ cũng có rất nhiều lý luận, anh bạn nhỏ nhìn này, từ từ nghĩ lại xem!!".
"Thực tình nghĩ không ra, cháu còn gấp muốn bốc thuốc nữa đó!" Lộ Mình nhìn nhìn tên 14,15 loại dược liệu mà mình viết ra, cảm thấy đã đến lúc nhân sự khao khát của ông lão kiếm lợi cho mình.
"Nghĩ tiếp đi anh ban nhỏ, dược liệu dễ nói, ta tặng cậu một củ nhân sâm trăm năm, số dược liệu đó ta sẽ giúp cậu bốc đủ, chứ để loại tục mệng cổ phương này thất truyền thì đáng tiếc quá, nó mà có đủ, có thể cứu được rất nhiều người đó!!" ông lão trung y vội vàng an ủi Lộ Minh, kế đó đuổi mấy tên học đồ ra coi tiệm, tự mình đi vô trong sau đó cầm cái hộp có chứa lão nhân sâm được gói rất đẹp đi ra đút cho Lộ Minh.
"Không, Cháu không thể nhận" Lộ Minh trong lòng cảm thấy xấu hổ, bản thân luôn nghĩ tới giấu đi dược phương để lừa lấy ít đò của người khác, còn ông lão trung y thì vì cứu lấy cổ phương đơn dược mà nguyện ý tặng nhân sâm trăm năm thanh hình cho mình.
Tất nhiên là dù có xấu hổ hay cảm động thế nào đi chăng nữa, hắn cũng không thể đem dược phương thật viết ra.
Lộ Minh lài một lèo viết ra tên của 4,5 loại nữa, sau đó đem lão nhân sâm và tờ giấy cùng đẩy sang cho ông lão trung y, tỏ y rằng mình không thể nào nhớ ra được gì nữa.
Ông lão trung y trước tiên kêu Lộ Minh ngồi xuống, tự mình lấy chiếc kính lúp không ngừng dò tra quyển sách cũ(cổ tịch), không ngừng tra tên chuyên môn của các loại dược liệu muốn biết đó là loại nào, trong đó có 1 lần gọi điên hỏi sư huynh, làm cho vị sư huynh này cũng bị khốn trong mấy tên thuốc đó.
Lộ Minh vốn muốn rời đi, ý ông lão trung y cũng là dược phương từ từ nhớ lại cũng được, nhưng vị sư huynh lại muốn gặp Lộ Minh, hy vọng Lộ Minh tạm thời lưu lại.
Hơn 10 phút sau sư huynh của ông lão trung y mới tới, đó là một ông lão râu tóc bạc phơ, mặt múi hồng hào, tinh thần rất tốt.
Theo sau ông ta là hai người đàn ông trung niên đeo kính.
Trong đó một người ẩn hiện khí chất của một quân nhân, mặc dù diện(ăn mặc) giống một vị bác sĩ thư sinh, nhưng thân thể cường tráng, nắm tay thô kệch, nhãn thần phong lệ, tất cả đều biểu hiện thực lực mạnh vẽ của một người vệ sĩ.
Lộ Minh thấy vậy có chút ngạc nhiên, không phải ngạc nhiên vì lại lịch của người vệ sĩ có lẽ xuất hiện từ một binh chủng đặc biệt nào đó, mà ngạc nhiên về thân phận của sư huynh ông lão trung y.
Xuất hành cũng có vệ sĩ là bộ đội đặc chủng, ông lão này rất có tiếng tăm sao?
Người vệ sĩ đó cũng nghi ngờ nhìn Lộ Minh, mục quang có chút kỳ quái, nhưng nhìn mãi cũng không nhìn ra được thực lực của Lộ Minh, liền cho rằng mình nhìn nhầm.
"Tên dược liệu đều tra ra hết? vẫn chưa? a Quảng, a Cường (cách gọi thân mật), hai người các ngươi đi tra. Tiểu hậu sinh, ta tên Lý Thành Tề, là sư huynh của Trần Lập Dân", sư huynh ông lão trung y rất có phong phạm danh gia, chủ động hướng Lô Minh đưa tay ra, đáng tiếc là Lộ Minh lại chẳng biết được mấy người trong giới bác sỹ, vì thế không nhận ra được vị lão nhân danh động hàn lâm này.
"Lý lão, dược phương có tác dụng rất lớn sao?" Lộ Minh giả vờ hiếu kỳ hỏi.
"Nếu dược phương này có đủ, vậy thì là vô giá, chỉ với đơn dược hiên tại, ta nghĩ có bán cũng phải đến 100 vạn".
Ông lão trung y Trần Lập Dân cười nói: "Cầu đừng có tìm ta lấy tiền, ta là đại phu nghèo, anh bạn nhỏ, nếu như có ý bán thì hãy tìm sư huynh ta, ông ta nếu trả thiếu cậu 1 xu ta cũng không đồng ý, đừng có đứng ngoài này mà nói chuyện, đi, chúng ta vào nội đường".
"100vạn?" Lộ Minh không ngờ tới, chỉ là một cái đơn dược tàn khuyết mà cũng bán được cái giá đó.
"Ta đưa câu 300vạn, chỉ cần cậu truyền cho ta đơn dược này, nếu như sau này có thể thành thuốc bán ra, ta sẽ chia lợi nhuận 1% cho cậu" lão nhân Lý Thành Tề ha hả cười lớn.
"..." Lộ Minh đối với số tiền là bao nhiêu cũng không có cảm giác đặc biệt gì, có điều trong lòng đã khẳng định được giá trị của 'tiểu tục mệnh hoàn hồn đan'.
Nếu như bản thân mà đem 2 loại 'tiểu hoàn đan' luyện thành, vậy thì tuyệt đối sẽ làm cho thế nhân điên cuồng!!!.
Bản thân có phối phương, có tiên thiên chân khí, có thể khích phát dược lực, khu trừ tạp chất, hoàn toàn là tồn tại độc nhất vô nhị trên thế giới. Nếu như tiểu hoàn đan thật đúng là có công hiệu thần kỳ, vậy bản thân mình muốn nghèo cũng khó a!!!
Lý Thành Tề lão nhân và trung y lão nhân Trần Lập Dân nhìn nhau cười, hai lão cho rằng Lộ Minh bị 300vạn doạ cho sợ, thò tay vỗ vỗ vào vai Lộ Minh cười nói: "Sinh mệng vô giá, đây lại là kỳ phương dùng lái cứu mạng! nó đáng cái giá tiền đó, ta còn cảm thấy đưa thế là ít đó, chủ yếu là nghiên cứu liều lượng, phối chết cần rất nhiều nhân lực và kinh phí, nếu không ta cũng không có keo khiệt như vậy đâu! tiểu hậu sinh, cậu muốn bán, ta liền tìm người làm giúp cậu bản hợp đồng, OK không?".
/830
|