Lục Minh, Giai Giai, Ngu Thanh Y cùng đám người trong tổ làm phim của chị Lan đã chuẩn bị xe, sẵn sàng xuống phố.
Loại minh tinh như chị Lan, cho dù nàng không phải là nữ diễn viên, cũng là đệ nhất tiểu thư, trong tổ làm phim chẳng những có tài xế riêng, còn có rất nhiều người phục dịch, lần này đây đi chơi, nàng mang theo hai vệ sĩ, bọn họ cùng Lục Minh ngồi phía sau xe, thiếu chút nữa không có đủ chổ.
Ngu Thanh Y các nàng không dám ra chổ náo nhiệt đông người để đi dạo, bởi vì một khi bị người khác nhận ra thân phận, các nàng phỏng chừng sẽ bị người ta vây kín không lọt một giọt nước, không thể làm gì khác hơn là tìm chổ đỡ sầm uất một chút. Đi dạo một vài giờ, trong tay hai người vệ sĩ của chị Lan có đủ loại các túi to nhỏ, Ngu Thanh Y cũng có mua chút ít, nhưng không nhiều lắm, Hạ Linh giúp nàng xách theo.
Về phần Giai Giai, chọn lựa mấy lần, nhưng bởi vì giá tiền quá đắt nên nàng không dám quyết định, rốt cuộc chưa mua được một món quần áo nào.
Lục Minh rất hy vọng Giai Giai có thể mua cho nhanh, hắn nghĩ chỉ cần nàng mua được một món quần áo, vậy là có thể tìm được cớ mang nàng rời đi.
Chính là, nàng thử thử chọn chọn hơn mười lần, dù mọi người đều khen đến văng hết nước miếng vẫn cứ lắc đầu không mua. Lục Minh nhìn thật sự muốn ngất, mặc dù giá cả có đắt đỏ, nhưng nếu cứ lần lữa không mua, không biết lúc nào hắn mới có thể chấm dứt nỗi khổ làm vật cho người ta dẫn đi dạo?
"Giai Giai, bạn cũng chọn một món đồ đi!" Ngu Thanh Y cười nói: "Dù sao bạn có bạn trai trả tiền, không cần so đo nhiều, trừ phi bạn bây giờ đã nghĩ tới việc tiết kiệm tiền để kết hôn!"
"Không có! Không có…" Giai Giai khuôn mặt nhỏ nhắn ửng hồng, vội vàng phủ nhận quan hệ của mình với Lục Minh.
"Em lúc ở gian hàng kia có thử qua bộ quần áo màu trắng nhìn được lắm. Chị cũng muốn mua một cái, nhưng lúc đó do dự không mua. Không bằng giờ quay trở lại đó coi đi?" Chị Lan đề nghị. Đối với Lục Minh mà nói, lời này quả thực là như sét đánh ngang tai. Cửa hàng đó đã đi qua từ sớm. Giờ quay đầu lại? Hai người vệ sĩ mang kính mác cùng tài xế sắc mặt cũng không tốt lắm. Nhưng chủ bọn họ mở miệng nói muốn đi, tài xế lập tức tích cực đi chuẩn bị xe. Trong lúc chờ tài xế lấy xe ra, Lục Minh nhàm chán đánh giá chung quanh. Cảm giác hai người phía đối diện tựa hồ có điểm cổ quái. Chỉ là không rõ rốt cuộc là có vấn đề gì.
Hai người đối diện nhỏ giọng nói chuyện với nhau rồi dần dần rời đi. Đến khi bọn họ biến mất khỏi tầm nhìn mà không có biểu hiện gì dị thường, Lục Minh mới thở phào một hơi.
Tên tài xế ở bãi đỗ xe được nửa ngày vẫn chưa đem xe ra. Hắn gọi điện thoại báo cho chị Lan, nói lúc lấy xe ra khỏi bãi thì có chuyện phát sinh. Hai bên đang tranh chấp quyết liệt, không chịu nhường đường, còn đòi đập phá xe. Bảo vệ phải ra tay can thiệp.
"Phế vật. Trong bãi đỗ xe cũng có chuyện…" Chị Lan treo điện thoại di động. Hướng về phía Lục Minh, Giai Giai cùng Ngu Thanh Y cười nói: "Đi nửa ngày, mọi người có vẻ mệt mỏi. Không bằng chúng ta đi vào toà thương xá phía trước ăn một chút gì. Chờ tên tài xe giải quyết rắc rối xong lại đi dạo tiếp? Anh bạn đẹp trai, cậu đang nhìn gì đó? Mỹ nữ bên cạnh đâu!"
"Không có gì!" Lục Minh cảm thấy có chút không đúng. Nhưng lại không thể xác định rõ ràng, đành nhìn bốn phía một lần nữa. Không có phát hiện vấn đề, hắn không thể làm gì khác hơn là đi theo bọn họ vào thương xá ăn uống.
Tiến vào khu ăn uống trong tầng hai của thương xá, không gian rộng lớn, bên trong có rất nhiều người, ngay cả tiểu hài tử cũng đông.
Lúc đi vào, Lục Minh thấy hai người bảo an đi tuần qua lại có chút khả nghi.
Hắn cảm giác được mình hôm nay có chút vấn đề, như thế nào hôm nay thấy ai cũng cảm giác có vẻ khả nghi… Chẳng lẽ mình bị lão yêu quái kia dọa thành ra vậy? Loại cao thủ lánh đời như lão, chắc không có người thứ hai, với lại mình cùng bọn họ không oán không thù, làm sao phát sinh chuyện gì được?
Lục Minh tâm lý rất khó lý giải, dự cảm xấu này rốt cuộc là do mình mẫn cảm, hay vì tại mình lo lắng quá độ?
Hai tên bảo an mà Lục Minh đang hoài nghi, vẫn đi tới đi lui cũng không có gì dị thường, Lục Minh xấu hổ nghĩ, nhất định là mình đa nghi nên mới cảm giác như vậy.
Lúc hai gã vệ sĩ của chị Lan đi xếp hàng mua đồ ăn, chúng nữ tìm vị trí ngồi xuống, hưởng thụ quạt mát, nói nói cười cười. Đột nhiên bên ngoài có một trận ồn ào, Lục Minh nghe xong trong lòng trầm xuống, gấp giọng hướng về phía Hạ Linh nói: "Tôi đi ra ngoài xem thư!" "Không, để tôi! Giai Giai, đứng lên, tất cả mọi người đứng lên!"
Hạ Linh nghe thấy bên ngoài sảnh chính mơ hồ truyền đến thét chói tai cùng tiếng khóc lóc, tiếng người ồn ào, cũng kinh ngạc lao ra, đi xuống lầu xem có chuyện gì.
Phía cửa thương xá, các loại trụ sắt chống trộm, cửa kính an toàn đều hạ xuống, tất cả mọi người hoảng sợ nhìn hơn mười cái trụ sắt hạ nhanh xuống người những kẻ không né tránh kịp.
Đàn ông sợ đến sắc mặt trắng bệch, đàn bà sợ hãi thét chói tai không ngừng, đứa nhỏ khóc lớn, thật là một cảnh hỗn loạn.
Bởi vì sự cố phát sinh đột ngột, có ít nhất ba người bị kẹt dưới mấy trụ sắt nặng nề, máu tươi bắn đầy trên mặt đất, hơn nữa mấy trăm người lập tức bị nhốt trong thương xá. Chẳng lẽ xảy ra hoả hoạn? Không khí khủng hoảng tràn ngập, mọi người chạy loạn tứ phía, không ít người chạy ra cửa sau của thương xá, nhưng rất nhanh bọn họ đều quay ngược trở lại.
Hạ Linh sắc mặt đại biến, nàng nghe thấy tiếng súng chát chúa vang lên…
Hai cái thang máy tự động có cửa kính trong suốt đều ngừng lại, treo ở lưng chừng giữa không trung, hệ thống đèn chiếu sáng tắt ngấm hơn mười giây đồng hồ, sau đó mới bật sáng trở lại.
Trong ngắn ngủn hơn mười giây, trong tiếng thét chói tai hoảng loạn, mọi người còn có thể nghe thấy tiếng tim mình đập dồn dập!
"Các vị khách quý, các bằng hữu thân ái, ta xin phép được hoan nghênh các vị tới Ngân Phong thương xá, cho phép ta xin lỗi về việc tạm thời lưu mọi người lại đây, nhưng ta tin tưởng, việc này chỉ là tạm thời, chỉ cần cảnh sát đáp ứng mấy điều kiện đơn giản của chúng ta, mọi người sẽ an toàn rời đi, xin mọi người hợp tác! Trong quá trình hợp tác, ta sẽ cố gắng giúp mọi người cảm thấy thoải mái, tuy nhiên, đối với mấy vị bằng hữu thích làm loạn, chúng ta sẽ dùng đạn để giúp bọn họ yên lặng… Các vị bằng hữu, ta bây giờ đưa ra một điều kiện nho nhỏ, xin mời mọi người đi lên đại sảnh ở lầu ba, ta cam đoan, các bằng hữu nguyện ý hợp tác sẽ không tổn hao gì! Nếu ai không nguyện ý hợp tác, hoặc có ý đồ trốn đi, một khi chúng ta phát hiện sẽ bắn bỏ!"
Một giọng nam tử trầm ấm vang lên khắp thương xá, mọi người nghe xong mới hiểu ra mình đã biến thành con tin của bọn tội phạm!
Tràng diện một mảnh hỗn loạn, mọi người thét chói tai, theo bản năng chạy trốn khắp nơi, chính là hơn mười tên bảo an chẳng biết từ lúc nào rút ra đủ loại súng, bắn chát chúa lên trần nhà, mọi người toàn bộ hoảng hốt nằm xuống. Có người tè cả ra quần, không dám nhúc nhích.
"Bình tĩnh, mọi người bình tĩnh lại, không nên cử động…" Hạ Linh cách một lớp kính bảo vệ kêu to, nàng cố vọt vào để đến bảo vệ Ngu Thanh Y, nhưng kẹt cứng giữa đám người đang đổ xô ra mọi cánh cửa, nàng không thể đi vào được.
"Dự cảm của ta quả nhiên không có sai!" Lục Minh bây giờ mới hiểu ra.
Loại minh tinh như chị Lan, cho dù nàng không phải là nữ diễn viên, cũng là đệ nhất tiểu thư, trong tổ làm phim chẳng những có tài xế riêng, còn có rất nhiều người phục dịch, lần này đây đi chơi, nàng mang theo hai vệ sĩ, bọn họ cùng Lục Minh ngồi phía sau xe, thiếu chút nữa không có đủ chổ.
Ngu Thanh Y các nàng không dám ra chổ náo nhiệt đông người để đi dạo, bởi vì một khi bị người khác nhận ra thân phận, các nàng phỏng chừng sẽ bị người ta vây kín không lọt một giọt nước, không thể làm gì khác hơn là tìm chổ đỡ sầm uất một chút. Đi dạo một vài giờ, trong tay hai người vệ sĩ của chị Lan có đủ loại các túi to nhỏ, Ngu Thanh Y cũng có mua chút ít, nhưng không nhiều lắm, Hạ Linh giúp nàng xách theo.
Về phần Giai Giai, chọn lựa mấy lần, nhưng bởi vì giá tiền quá đắt nên nàng không dám quyết định, rốt cuộc chưa mua được một món quần áo nào.
Lục Minh rất hy vọng Giai Giai có thể mua cho nhanh, hắn nghĩ chỉ cần nàng mua được một món quần áo, vậy là có thể tìm được cớ mang nàng rời đi.
Chính là, nàng thử thử chọn chọn hơn mười lần, dù mọi người đều khen đến văng hết nước miếng vẫn cứ lắc đầu không mua. Lục Minh nhìn thật sự muốn ngất, mặc dù giá cả có đắt đỏ, nhưng nếu cứ lần lữa không mua, không biết lúc nào hắn mới có thể chấm dứt nỗi khổ làm vật cho người ta dẫn đi dạo?
"Giai Giai, bạn cũng chọn một món đồ đi!" Ngu Thanh Y cười nói: "Dù sao bạn có bạn trai trả tiền, không cần so đo nhiều, trừ phi bạn bây giờ đã nghĩ tới việc tiết kiệm tiền để kết hôn!"
"Không có! Không có…" Giai Giai khuôn mặt nhỏ nhắn ửng hồng, vội vàng phủ nhận quan hệ của mình với Lục Minh.
"Em lúc ở gian hàng kia có thử qua bộ quần áo màu trắng nhìn được lắm. Chị cũng muốn mua một cái, nhưng lúc đó do dự không mua. Không bằng giờ quay trở lại đó coi đi?" Chị Lan đề nghị. Đối với Lục Minh mà nói, lời này quả thực là như sét đánh ngang tai. Cửa hàng đó đã đi qua từ sớm. Giờ quay đầu lại? Hai người vệ sĩ mang kính mác cùng tài xế sắc mặt cũng không tốt lắm. Nhưng chủ bọn họ mở miệng nói muốn đi, tài xế lập tức tích cực đi chuẩn bị xe. Trong lúc chờ tài xế lấy xe ra, Lục Minh nhàm chán đánh giá chung quanh. Cảm giác hai người phía đối diện tựa hồ có điểm cổ quái. Chỉ là không rõ rốt cuộc là có vấn đề gì.
Hai người đối diện nhỏ giọng nói chuyện với nhau rồi dần dần rời đi. Đến khi bọn họ biến mất khỏi tầm nhìn mà không có biểu hiện gì dị thường, Lục Minh mới thở phào một hơi.
Tên tài xế ở bãi đỗ xe được nửa ngày vẫn chưa đem xe ra. Hắn gọi điện thoại báo cho chị Lan, nói lúc lấy xe ra khỏi bãi thì có chuyện phát sinh. Hai bên đang tranh chấp quyết liệt, không chịu nhường đường, còn đòi đập phá xe. Bảo vệ phải ra tay can thiệp.
"Phế vật. Trong bãi đỗ xe cũng có chuyện…" Chị Lan treo điện thoại di động. Hướng về phía Lục Minh, Giai Giai cùng Ngu Thanh Y cười nói: "Đi nửa ngày, mọi người có vẻ mệt mỏi. Không bằng chúng ta đi vào toà thương xá phía trước ăn một chút gì. Chờ tên tài xe giải quyết rắc rối xong lại đi dạo tiếp? Anh bạn đẹp trai, cậu đang nhìn gì đó? Mỹ nữ bên cạnh đâu!"
"Không có gì!" Lục Minh cảm thấy có chút không đúng. Nhưng lại không thể xác định rõ ràng, đành nhìn bốn phía một lần nữa. Không có phát hiện vấn đề, hắn không thể làm gì khác hơn là đi theo bọn họ vào thương xá ăn uống.
Tiến vào khu ăn uống trong tầng hai của thương xá, không gian rộng lớn, bên trong có rất nhiều người, ngay cả tiểu hài tử cũng đông.
Lúc đi vào, Lục Minh thấy hai người bảo an đi tuần qua lại có chút khả nghi.
Hắn cảm giác được mình hôm nay có chút vấn đề, như thế nào hôm nay thấy ai cũng cảm giác có vẻ khả nghi… Chẳng lẽ mình bị lão yêu quái kia dọa thành ra vậy? Loại cao thủ lánh đời như lão, chắc không có người thứ hai, với lại mình cùng bọn họ không oán không thù, làm sao phát sinh chuyện gì được?
Lục Minh tâm lý rất khó lý giải, dự cảm xấu này rốt cuộc là do mình mẫn cảm, hay vì tại mình lo lắng quá độ?
Hai tên bảo an mà Lục Minh đang hoài nghi, vẫn đi tới đi lui cũng không có gì dị thường, Lục Minh xấu hổ nghĩ, nhất định là mình đa nghi nên mới cảm giác như vậy.
Lúc hai gã vệ sĩ của chị Lan đi xếp hàng mua đồ ăn, chúng nữ tìm vị trí ngồi xuống, hưởng thụ quạt mát, nói nói cười cười. Đột nhiên bên ngoài có một trận ồn ào, Lục Minh nghe xong trong lòng trầm xuống, gấp giọng hướng về phía Hạ Linh nói: "Tôi đi ra ngoài xem thư!" "Không, để tôi! Giai Giai, đứng lên, tất cả mọi người đứng lên!"
Hạ Linh nghe thấy bên ngoài sảnh chính mơ hồ truyền đến thét chói tai cùng tiếng khóc lóc, tiếng người ồn ào, cũng kinh ngạc lao ra, đi xuống lầu xem có chuyện gì.
Phía cửa thương xá, các loại trụ sắt chống trộm, cửa kính an toàn đều hạ xuống, tất cả mọi người hoảng sợ nhìn hơn mười cái trụ sắt hạ nhanh xuống người những kẻ không né tránh kịp.
Đàn ông sợ đến sắc mặt trắng bệch, đàn bà sợ hãi thét chói tai không ngừng, đứa nhỏ khóc lớn, thật là một cảnh hỗn loạn.
Bởi vì sự cố phát sinh đột ngột, có ít nhất ba người bị kẹt dưới mấy trụ sắt nặng nề, máu tươi bắn đầy trên mặt đất, hơn nữa mấy trăm người lập tức bị nhốt trong thương xá. Chẳng lẽ xảy ra hoả hoạn? Không khí khủng hoảng tràn ngập, mọi người chạy loạn tứ phía, không ít người chạy ra cửa sau của thương xá, nhưng rất nhanh bọn họ đều quay ngược trở lại.
Hạ Linh sắc mặt đại biến, nàng nghe thấy tiếng súng chát chúa vang lên…
Hai cái thang máy tự động có cửa kính trong suốt đều ngừng lại, treo ở lưng chừng giữa không trung, hệ thống đèn chiếu sáng tắt ngấm hơn mười giây đồng hồ, sau đó mới bật sáng trở lại.
Trong ngắn ngủn hơn mười giây, trong tiếng thét chói tai hoảng loạn, mọi người còn có thể nghe thấy tiếng tim mình đập dồn dập!
"Các vị khách quý, các bằng hữu thân ái, ta xin phép được hoan nghênh các vị tới Ngân Phong thương xá, cho phép ta xin lỗi về việc tạm thời lưu mọi người lại đây, nhưng ta tin tưởng, việc này chỉ là tạm thời, chỉ cần cảnh sát đáp ứng mấy điều kiện đơn giản của chúng ta, mọi người sẽ an toàn rời đi, xin mọi người hợp tác! Trong quá trình hợp tác, ta sẽ cố gắng giúp mọi người cảm thấy thoải mái, tuy nhiên, đối với mấy vị bằng hữu thích làm loạn, chúng ta sẽ dùng đạn để giúp bọn họ yên lặng… Các vị bằng hữu, ta bây giờ đưa ra một điều kiện nho nhỏ, xin mời mọi người đi lên đại sảnh ở lầu ba, ta cam đoan, các bằng hữu nguyện ý hợp tác sẽ không tổn hao gì! Nếu ai không nguyện ý hợp tác, hoặc có ý đồ trốn đi, một khi chúng ta phát hiện sẽ bắn bỏ!"
Một giọng nam tử trầm ấm vang lên khắp thương xá, mọi người nghe xong mới hiểu ra mình đã biến thành con tin của bọn tội phạm!
Tràng diện một mảnh hỗn loạn, mọi người thét chói tai, theo bản năng chạy trốn khắp nơi, chính là hơn mười tên bảo an chẳng biết từ lúc nào rút ra đủ loại súng, bắn chát chúa lên trần nhà, mọi người toàn bộ hoảng hốt nằm xuống. Có người tè cả ra quần, không dám nhúc nhích.
"Bình tĩnh, mọi người bình tĩnh lại, không nên cử động…" Hạ Linh cách một lớp kính bảo vệ kêu to, nàng cố vọt vào để đến bảo vệ Ngu Thanh Y, nhưng kẹt cứng giữa đám người đang đổ xô ra mọi cánh cửa, nàng không thể đi vào được.
"Dự cảm của ta quả nhiên không có sai!" Lục Minh bây giờ mới hiểu ra.
/830
|