Song Kiếm

Chương 126 - Ảo Ảnh Trận

/287


Vân Trung giới? Trong lòng Đường Hoa đánh “ực” một tiếng. Năm người hiện đang ở trên mặt đất của một khối lục địa chừng một km vuông trôi nổi trên không trung. Lục địa này bị một cấm chế thần bí bao vây. Sát Phá Lang thử một lần, hệ thống thông báo hắn rằng bởi vì nguyên nhân tu vi pháp lực nên không thể cưỡng chế đột phá cấm chế được. Trên lục địa này còn có một pháp trận cùng một điểm sống lại. Quét mắt nhìn chung quanh, lục địa trôi nổi như vầy ít nhất có năm cái.

Nhiệm vụ: Đến được Vân Trung giới.

Đội ngũ thì năm người một tiểu tổ, nhưng năm người này lại phân thành hai tiểu tổ, với lại chẳng hề có dục vọng giao lưu gì với nhau. Đường Hoa nhìn nhìn Phong Vân Nộ, ra một dấu hiệu mời, Phong Vân Nộ lạnh lùng cười, sau đó bước chân lên pháp trận. Pháp trận này cũng chính là con đường duy nhất mà bọn họ biết...

Nhưng Phong Vân Nộ đã bước vào trong pháp trận rồi mà vẫn chưa biến mất, trong pháp trận lại dâng lên một cụm ánh sáng màu trắng. Cụm sáng này bay lên, rơi xuống phía xa của năm người rồi biến thành hai cái ảo ảnh.

Ảo ảnh một là Phong Vân Nộ, ảo ảnh hai là Sát Phá Lang.

Trong khi năm người còn đang buồn bực thì Phong Vân Nộ ảo ảnh mở miệng: “Trừ Đông Phương Gia Tử thì trong trò chơi, người này là người tồi tệ nhất, vừa nham hiểm, vừa ích kỷ, lại ngông cuồng tự cao tự đại.”

Táng Ái đứng một bên che miệng sửng sốt nói: “Phong Vân ca ca, đây... Đây chẳng phải là nguyên văn của câu mà huynh từng nói với ta đó sao?”

Hai luồng sát khí từ Sát Phá Lang và Đường Hoa cùng rơi xuống trên người Phong Vân Nộ, có điều chưa chờ hai người thanh lý kẻ bại hoại thì Phong Vân Nộ ảo ảnh đã biến mất, một giọng nói ôn hòa truyền xuống từ trên không: “Nham hiểm, ích kỷ, ngông cuồng tự cao tự đại. Phòng ngự hạ xuống 20%, xác suất phát động bạo kích đề cao thêm 5%... 3, 2...”

Trong thời gian đếm ngược, Phong Vân Nộ, Đường Hoa, Táng Ái cùng với Mặc Tinh đều bị một màn hào quang màu xám bao phủ, mọi kỹ năng bị biến thành màu xám không thể sử dụng, đồng thời cũng ở vào trạng thái vô địch.

“Chiến thắng bản thân mình trong mắt người khác, khiêu chiến chính mình.” Thanh âm ôn hòa kia vừa nói xong thì Sát Phá Lang ảo ảnh khởi động, bắt đầu xông tới. Sát Phá Lang vội vàng bay lên không ứng chiến.

“Nhân kiếm hợp nhất!” Đây là kỹ năng công kích đơn thể mạnh nhất của Sát Phá Lang. Hai con sói đồng thời phát chiêu, cùng xẹt qua nhau nhanh như hai tia chớp. Sát Phá Lang ảo ảnh khởi động được bạo kích, đánh rớt được hai phần ba sinh mệnh của Sát Phá Lang. Sát Phá Lang đánh rớt được một phần ba sinh mệnh của Sát Phá Lang ảo ảnh.

“Hừ!” Vận khí cũng là một bộ phận của chiến đấu. Sát Phá Lang xoay người đề phòng, đột nhiên dưới chân chớp lên ánh kiếm quang, Lưu Quang Tru Tiên Trảm phát động, hóa ra nơi đây đã bị Sát Phá Lang ảo ảnh mai phục kiếm trận rồi.

Sát Phá Lang hóa thành ánh trắng, Sát Phá Lang ảo ảnh cười gian, nói: “Ta nham hiểm, ta kiêu ngạo vì nó.” Xong rồi mất tích, hết thảy khôi phục lại bình tĩnh. Trừ chuyện Sát Phá Lang mất đi, ngoài ra không có gì khác với lúc năm người vừa được truyền tống đến đây cả.

Bốn người trầm mặc...

Đường Hoa đi qua chỉ tay nói: “Ngươi, Táng Ái, nữ nhân yếu đuối vô năng. Ngươi, Phong Vân Nộ, nam nhân yếu đuối vô năng. Ngươi, Mặc Tinh, nữ nhân yếu đuối vô năng... Được rồi, mọi người đọc theo ta một lần nào. Đậu xanh, coi ta chơi chết hệ thống thế nào.”

Mặc Tinh không khách sáo học theo Đường Hoa quở mắng ba người. Phong Vân Nộ rất thích chí khi quở mắng Đường Hoa cùng Mặc Tinh, rất đau khổ khi quở mắng Táng Ái, Táng Ái thì rất ngượng ngùng lặp lại lời nói của ba người một lần.

Quy tắc rất là rõ ràng, đó là đánh giá trong lòng A đối với B sẽ được phơi bày ra trên ảo ảnh của B. Mà B nhất định phải chiến thắng được ảo ảnh của mình.

* * * * * *

“Sát Phá Lang có trở lại không?” Phong Vân Nộ hỏi Đường Hoa.

“Ta nào biết.” Đường Hoa nói thêm: “Nếu là ta thì chắc chắn sẽ không quay lại.” Hắn không dự định, ít nhất cũng chưa từng dự định sẽ đi cùng Phong Vân Nộ.

Mặc Tinh cười hì hì nói: “Ta cho rằng hắn sẽ quay lại, ai dám cược với ta?”

“Chẳng lẽ ngươi tự tin với sức thu hút của mình đến vậy à?”

“Hì hì!”

Không ngờ Mặc Tinh quả nhiên có sức thu hút thật, một tiếng đồng hồ sau, Sát Phá Lang xuất hiện nơi điểm sống lại. Biểu tình của hắn rất bình tĩnh, nhìn nhìn mọi người rồi nói: “Đứa nào còn dám nói ta nham hiểm, khi ra ngoài ta truy sát một tháng.” Bà nội, ảo ảnh của bố mà lại đê tiện y chang Đường Hoa luôn.

Mặc Tinh nói: “Sát Phá Lang, ngươi đã chết một lần rồi, lần này ngươi lên đi.” Quy tắc của trò chơi này thì mọi người đều hiểu, người bước lên pháp trận sẽ không bị khiêu chiến, đây cũng là vì Mặc Tinh tốt bụng muốn tránh cho Sát Phá Lang bị chết lần thứ hai mà đề nghị.

“Được!” Sát Phá Lang đi qua, đặt một chân lên pháp trận.

* * * * * *

Sát Phá Lang ảo ảnh nói với Đường Hoa ảo ảnh: “Bà nội, ảo ảnh của bố mà lại đê tiện y chang Đường Hoa luôn.”

Thanh âm ôn hòa hồi nãy: “Đê tiện. Lực công kích của pháp thuật tăng lên 50%, lực phòng ngự vật lý giảm xuống 50%.”

“Bố x tổ tiên nhà nó.” Đường Hoa ói ra một bụm máu: “Bố mày có tồi tệ hơn cũng không bằng Ốc Vít được.”

Mặc Tinh phê bình Sát Phá Lang: “Sao ngươi lại có thể nói Gia Tử như thế chứ?”

Sát Phá Lang vội vàng giải thích: “Đó là lời ta suy nghĩ trong đầu thôi mà. Cẩn thận, đánh rồi kìa!”

“Lượng Thiên Xích!” Hai Đường Hoa cùng rống lên, sau đó nhìn chắm chằm vào nhau. Tuy kết quả gần như chắc chắn sẽ thua, vì Đường Hoa ảo ảnh được gia tăng thuộc tính một cách quá vô sỉ, giảm vật phòng mà tăng pháp công, nhưng cũng không ngăn trở được quyết tâm đánh một trận thỏa sức của Đường Hoa.

“Thiên Lôi Không Phá!” Hai người xuất chiêu, tiếp đó lại là một cái Liệt Diễm Nhiên Lôi, chiêu thức đều giống nhau như đúc, hai người không tránh không né, cứ oanh tạc lẫn nhau. Dùng Càn Khôn Nhất Độn là vô dụng, bởi vì ngươi thoát ly khu vực chiến đấu thì đối phương cũng vậy, phạm vi công kích đã được cố định rồi.

20 giây sau, Đường Hoa ảo ảnh biến thành ánh trắng, Đường Hoa thổi phù ngón tay trỏ của mình, thản nhiên nói: “Dám so đê tiện với ca à?”

Đáp xuống đất, bốn người kia nhìn Đường Hoa như thể nhìn quái vật, trên mặt đều hiện lên dòng chữ: Thằng này không phải người nữa rồi. Đường Hoa không giải thích, chỉ ngửa mặt lên trời cười ha ha một tiếng. Mặc Tinh không nhịn được sự hiếu kỳ nữa, bèn kéo Đường Hoa ra một góc, thấp giọng hỏi: “Sao thắng được vậy?”

“Sao thắng được à?”

Đường Hoa cười hè hè, triển lãm công năng của Đảo Càn Chuyển Khôn kính cho Mặc Tinh xem, Mặc Tinh giật mình, than thở rằng mình vẫn còn thuần khiết lắm. Sau đó Mặc Tinh lặng lẽ báo cho Sát phá Lang, Sát Phá Lang đột nhiên nhớ lại, hình như hôm qua mình có thề tuyệt đối sẽ không tổ đội với Đường tiểu nhân nữa ấy nhỉ? Mình thực là vẫn còn lương thiện quá, nhất định phải suy xét, suy xét lại mới được...

Thanh âm ôn hòa kia: “Đường Hoa đã qua ải, không cần phải chiến đấu tiếp nữa. Phần thưởng qua ải: vĩnh cửu gia tăng 3% hạn mức tối đa của sinh mệnh.” Dứt lời, pháp trận chuyển hóa thành truyền tống, năm người đến một khối lục địa trôi nổi y chang như cái trước.

* * * * * *

“Đến ai nào?” Đừng Hoa cười híp mắt, hỏi: “Nếu không thì để ta lên, để cho các ngươi thấy được sự tà ác trong nội tâm của ta?”

Bốn người tập thể lắc đầu, người ta bây giờ chỉ là dân đứng xem, vạn nhất mà hắn chơi trò đê tiện một hồi thì phòng chừng người bị chọn sẽ thập tử vô sinh mất.

“Hay ta lên đi?” Táng Ái đưa ánh mắt dò hỏi mọi người, thấy không ai có ý kiến thì bước lên pháp trận...

Táng Ái ảo ảnh nói: “Mình có cảm giác rất an toàn khi ở bên cạnh Phong Vân ca ca.”

“...” Mặc Tinh, Đường Hoa Sát, Phá Lang cùng ói.

Thanh âm ôn hòa: “Cảm giác an toàn, phòng ngự tăng thêm 100%, khả năng tránh né giảm 100%. 3, 2...”

Phong Vân Nộ vội gỡ áo giáp vô địch xuống, đây không phải chơi, mình không có nhiều tiền bằng hệ thống được.

* * * * * *

Ngươi đâm một kiếm, ta chọt một đòn, Phong Vân Nộ có khả năng tránh né cao, Phong Vân Nộ ảo ảnh thì có khả năng phòng ngự cao...

Sát Phá Lang thản nhiên nói: “Thật rác rưởi.”

“Ừ!” Đường Hoa gật đầu: “Một mình ta có thể đánh được một trăm tên như vậy.”

Mặc Tinh nghi hoặc hỏi: “Sao hắn không mở phòng ngự tuyệt đối lên nhỉ?”

“Hắn không thể mở phòng ngự tuyệt đối, trang bị của ảo ảnh cũng giống y như hắn, nếu ảo ảnh cũng dùng phòng ngự tuyệt đối, vậy ngươi nghĩ xem kết quả sẽ như thế nào? Đường Hoa nói.

Mặc Tinh ngẫm mà rùng mình, nếu hai người kia làm thế thì chỉ có nước đánh nhau từ đầu đen đến khi tóc bạc, đánh đến trời hoang đất lão, biển cạn đá mòn, đánh đến tận thế rồi cũng chưa xong.

“Các ngươi không cảm thấy sau lưng người ta mà lén nói người ta rác rưởi chính là một hành động vô đạo đức sao? Hơn nữa, đây lại là chiến hữu cùng chiến đấu với các ngươi nữa.” Táng Ái tỏ ra khinh bỉ hai tên nam sinh.

“Đúng thật!” Sát Phá Lang ngẩng đầu hô: “Phong Vân Nộ, ngươi không phải là rác rưởi thông thường!”

Đường Hoa nói với Táng Ái: “Hắn nói trước mặt rồi đấy.”

Phong Vân Nộ nghe tiếng hô của Sát Phá Lang thì trong lòng cảm thấy giận dữ, thế là đâm ra bất cẩn bị Phong Vân Nộ ảo ảnh đâm cho một kiếm, thành ra máu của hai bên lại bằng nhau, hắn vội vàng điều chỉnh trạng thái lại. Nếu thua trận thì có phải hai người bọn hắn chết đâu, thế nên bọn họ đâu có ngại ngần chuyện chọc phá.

“Các ngươi...” Táng Ái nhìn hai tên lưu manh này mà không biết nói gì cả. Nhưng không ngờ ngay cả Mặc Tinh là con gái mà dường như cũng đồng tình với hai tên này lắm.

Mặc Tinh nói với Táng Ái: “Tiểu Ái, thực ra người này tệ lắm.”

“Tất nhiên các ngươi phải nói như thế.”

Đường Hoa sửa lời Mặc Tinh vừa nói: “Thực ra hắn không xấu xa bằng ta đâu.”

“A?”

“Phong Vân, cẩn thận phía sau lưng!” Đường Hoa hô lên, Phong Vân Nộ giật mình vội vàng quay đầu lại, kết quả lại bị Phong Vân Nộ ảo ảnh chọc cho thêm một kiếm nữa. Đường Hoa cười híp mắt nói với Táng Ái: “Có thấy không, hắn không xấu xa bằng ta.”

“Thấy rồi.” Táng Ái lạnh lùng nói.

“Cô nương, đừng có bị những thứ cô nhìn thấy cùng những lời bình luận của người ngoài lừa dối tâm linh của cô. Những điều tận mắt trông thấy chưa chắc là chuyện thực.” Đường Hoa nói tiếp: “Như mới nãy cô trông thấy là chuyện thực, đúng là ta muốn hại chết hắn, nhưng nó cũng nói lên rằng ta đang hại người một cách quang minh chính đại, cũng có thể tạm coi là ưu điểm được. Chuyện vừa nãy không những đã chứng minh rằng ta là người rất xấu xa, mà còn chứng minh rằng hắn không tự tin vào bản thân hắn, vậy làm gì gây ra cảm giác an toàn cho người khác được?”

“...”

Mặc Tinh nói: “Gia Tử, hôm nay ngươi quái lạ quá.”

“Quái chỗ nào?”

Sát Phá Lang hừ một tiếng, nói: “Lần đầu tiên thấy ngươi lo chuyện bao đồng.”

“...” Đường Hoa tự hỏi một lúc, xong hỏi hai người: “Vì chứng minh cho sự trong sạch của mình, có phải ta nên giết cô ta hay không?”

Thích cái đẹp, thích nhàn thân chính là điều bình thường của mỗi người, không thể phủ nhận rằng Gia Tử của chúng ta có một chút hảo cảm với Táng Ái, nhưng cũng không thể phủ nhận được rằng hắn cũng đã tăng thêm một ít chán ghét đối với Phong Vân Nộ. Nhưng đây chính là điều mà gần như tất cả nam nhân dính phải. Sự ghen tị, có nhiều khi nam nhân ghen tị sẽ mạnh mẽ hơn nữ nhân nhiều lắm. Có điều đừng lấy Sát Phá Lang ra làm ví dụ, trong mắt tình nhân ra Tây Thi, trong mắt Tây Thi ra đống ghèn...

Mặt dưới đang thảo luận, mặt trên tiếp tục ta một kiếm ngươi một kiếm, không có hàm chứa kỹ thuật chút nào, cũng không có chiêu thức rực rỡ uy phong, chỉ có ngươi một kiếm ta một kiếm.

“Chậc chậc!” Đường Hoa lắc đầu: “Ít ra cũng chứng minh được thêm một điểm, chỉ số thông minh của Phong Vân Nộ chẳng được bao nhiêu.”

“Nói xấu người khác thì phải có chứng cớ.” Táng Ái vẫn biện hộ cho Phong Vân Nộ.

“Ít ra... Đã biết đối phương tăng giảm thuộc tính như thế nào thì trước khi tiến vào trạng thái chiến đấu phải điều chỉnh lại trang bị của mình chứ.”

“Chẳng hạn như?”

“Chẳng hạn như trang bị tất cả những trang bị nào có tăng khả năng né tránh, rồi giảm phòng ngự đến thấp nhất, bởi vì như thế sẽ khiến phần thắng tăng nhiều hơn, chẳng giống như lúc này, phải trông chờ vào vận khí.”

“Huynh ấy... Có lẽ chưa nghĩ ra.”

Đường Hoa chìa ngón út ra, nói: “Ta cược với cô một ván, một ăn mười. Sau khi hắn xuống đây, cô hỏi hắn xem vì sao không đổi lại trang bị có lợi cho mình hơn, hắn chắc chắn sẽ không dám nói mình ngốc, mà sẽ bảo rằng thắng bại hay không trong lòng tự rõ, nên phải đường đường chính chính chiến thắng bản thân mình.”

“... 50 kim, ta cược với ngươi.” Táng Ái nghiến răng.

“Tốt!”

Sát Phá Lang ghé sát tai Mặc Tinh nói: “Có thấy không, thật là một cao thủ ly gián bậc nhất, hắn tăng cường khuyết điểm của người khác đến tối đa để che dấu đi khuyết điểm của chính mình.”

“Ở chỗ nào?”

“Gia Tử hấp dẫn sự chú ý của Táng Ái vào ván cược này để cược nhân phẩm của Phong Vân Nộ. Như thế mọi việc sẽ đảo ngược lại, Gia Tử trở thành một quân tử quang minh chính đại, còn Phong Vân Nộ bị biến thành một tiểu nhân nói dối không đỏ mặt.”

Mặc Tinh hỏi: “Thế nếu như Phong Vân Nộ thừa nhận rằng mình ngốc, không nghĩ ra cách đổi trang bị thì sao?”

“Ngươi cảm thấy có khả năng này sao?” Sát Phá Lang lại nói: “Không những khiến mỹ nữ chuyển biến quan điểm, mà còn kiếm lời được 50 kim. Đã lời tiền mà người ta còn phải khen hắn biết nhìn, thật là nham hiểm quá.”

“Không được nói Gia Tử nham hiểm, đấy là cơ trí.”

“Lẽ nào ngươi đã quên chuyện hắn bỏ mặc ngươi trong tửu lâu...”

Mặc Tinh ngắt lời: “Đầu tiên, phải nói rằng hắn rất tệ hại, nhưng đó cũng là do ta đã làm chuyện không phải trước. Tiếp theo... Công lực ly gián của ngươi còn thấp lắm, như vậy sẽ làm ngươi mất điểm trong mắt ta đấy.”

“...”

Mặc Tinh lại nói thêm: “Hắn là loại người thế nào, ta đã sớm biết. Dù sao đi nữa thì hắn vẫn rất tốt với ta, lúc bản thân không có bao nhiêu tiền mà hắn cũng xẻ một phần ra để cho ta tiêu vặt đấy.”

“Ngươi...” Sát Phá Lang đã triệt để bị đánh bại rồi, đây chính là cái đạo lý “bất kể đạo lý” đấy, ta mặc kệ hắn xấu xa thế nào, hắn đối xử tốt với ta thì hắn là người tốt. Tuy lúc trước Mặc Tinh từng bất mãn vì Đường Hoa đút lót, nhưng theo thời gian trôi đi, nàng cảm thấy chuyện đó cũng chẳng quá đáng gì. Tuy Đường Hoa có làm nhiều chuyện xấu, nhưng từ đó cũng thấy được cái thông minh và đảm lược của hắn.

* * * * * *

Bởi vì Đường Hoa không quấy rối nữa, nên rốt cục Phong Vân Nộ cũng tiêu hao chết được Phong Vân Nộ ảo ảnh. Sau khi hắn hạ xuống, câu nói đầu tiên chính là: “Mọi người đã đợi lâu.”

Đường Hoa nhìn Táng Ái, Táng Ái hỏi: “Phong Vân ca ca, sao lúc nãy huynh không thay trang bị cao né tránh thấp phòng vào?”

“À... Tiểu Ái, huynh không giống mấy người nào đó, cứ dùng mánh lới gian lận. Huynh vốn thế nào thì bây giờ là thế đó, với lại chiến thắng bản thân mình chính là một thể nghiệm khó được trên đời.”

Đường Hoa không chút biểu tình nào trên mặt, đi qua hạ giọng nói: “Tiền!”

“Tiền gì thế?” Phong Vân Nộ kinh ngạc hỏi.

“Không có gì!” Táng Ái cười miễn cưỡng, giao dịch một tờ ngân phiếu 50 kim cho Đường Hoa.

* * * * * *

“Ai tiếp?” Trên khối lục địa thứ ba, Đường Hoa hỏi.

“...” Không ai lên tiếng cả, chẳng ai muốn tiết lộ những bí mật trong lòng mình.

“Vậy ta lên!” Đường Hoa đặt một chân lên pháp trận.

Đường Hoa ảo ảnh nói với Táng Ái ảo ảnh: “Cô là một ả ngớ ngẩn có bộ dạng xinh đẹp.”

Thanh âm ôn hòa: “Ngớ ngẩn...”

Táng Ái ảo ảnh và Táng Ái cùng mặt đối mặt, chăm chú nhìn nhau thật lâu, thật lâu...

Lại một hồi lâu sau, Táng Ái nóng nảy quay xuống dưới hô: “Gia Tử, Thiên Thư của ta có năng lực là phục chế kỹ năng của đối phương, cô ta không ra tay thì ta cũng không làm gì được.” Phong Vân Nộ nhướng mày nhìn về phía Đường Hoa, thằng nhãi này đã dùng thủ đoạn gì, sao Táng Ái có vấn đề lại đi hỏi hắn mà không hỏi mình vậy?

“A?” Đường Hoa rơi lệ đầy mặt. Đậu xanh, đều là đồ đệ cả, mà sao Thiên Thư của người ta là phục chế kỹ năng, còn của mình lại hướng tới nghề nghiệp làm vú em nuôi một bầy quái vật vậy chứ? Tại sao lại chênh lệch lớn đến như thế chứ?

Thiên Thư của Táng Ái có thể tùy tiện phục chế một kỹ năng của mục tiêu nào đó, đồng thời không có thời gian chờ. Tất nhiên nó cũng có hạn chế, đầu tiên là chỉ có thể phục chế một kỹ năng, tiếp theo là trong 12 tiếng đồng hồ ngươi chỉ có thể sử dụng kỹ năng này 3 lần. Một khi phục chế rồi mà chưa sử dụng xong 3 lần thì không thể phục chế kỹ năng khác được. Đương nhiên, những kỹ năng phục chế phải là những kỹ năng mà đẳng cấp mình có thể đạt tới yêu cầu.

“Làm thế nào đây?”

Đường Hoa yếu ớt nói: “Cô thật ngớ ngẩn, người ta đã đứng yên đó thì cô cứ trực tiếp dùng nắm đấm đấm chết là được rồi.”

“A?” Táng Ái không xài nắm đấm, dù sao thì nàng cũng không ngốc như trongtưởng tượng của Đường Hoa, nàng lấy ra một thanh phi kiếm, rồi dùng công kích phổ thông đánh Táng Ái ảo ảnh. Quả nhiên, Táng Ái ảo ảnh không hề có phản ứng gì, cứ đứng im ngây ngô nhìn sinh mệnh của mình tụt xuống.

Kiếm thứ hai, kiếm thứ ba...

Không chần chừ, Táng Ái ảo ảnh bị chém thành ánh trắng. Táng Ái chiến thắng xong, câu đầu tiên khi hạ xuống đất chính là nói với Đường Hoa: “Cám ơn.”

Sát Phá Lang đứng bên cạnh lạnh nhạt nói: “Cảm ơn hắn mắng ngươi là đồ ngớ ngẩn à?”

“Lượng Thiên Xích!” Một thước nơi tay, có cả thiên hạ.

“Hừ!” Ma Kiếm rời vỏ, đất trời ảm đạm.

Sát khí tràn ngập, Đường Hoa đại biểu cho thành tựu cao nhất về pháp thuật, Sát Phá Lang đại biểu cho thành tựu cao nhất về kỹ năng. Không xuất chiêu thì thôi, mà xuất rồi thì chắc chắn đất rung núi lở. Mặc Tinh đứng giữa hai người, gật gật đầu: “Có muốn ta khuyên can hay không?”

Nàng nhìn ra được, Đường Hoa cố kỵ thanh Ma Kiếm kia của Sát Phá Lang, mà Sát Phá Lang thì cố kỵ pháp thuật cổ quái kỳ lạ, cùng với manh tâm khó lường của Đường Hoa.

“Đừng đánh, chúng ta còn phải cùng hội cùng thuyền đấy.” Táng Ái đứng ra khuyên can.

“Hừ! Xem mặt mũi của Táng Ái, ta tha ngươi đấy.” Đường Hoa thu thước lại.

“Hừ!” Sát Phá Lang thu kiếm. Vốn hắn có vài phần e dè Đường Hoa, nhưng nhìn thấy Mặc Tinh tín nhiệm Đường Hoa một cách vô điều kiện, đồng thời ít nhất cũng đã đến tình trạng bạn thân chí cốt rồi thì trong lòng hắn cứ bức bối đến nghẹn cả lên. Yêu là mù quáng, đó cũng chính là lý do mà nhiều người thất tình xong lại cứ đi nhảy lầu, cho dù bình thường đừng nói là giết bản thân đó, chỉ cần bắt họ giết gà thôi là đã run tim rồi. Yêu khiến gan người ta lớn lên...

* * * * * *

Khối lục địa thứ tư, bây giờ chỉ còn lại Mặc Tinh và Sát Phá Lang là chưa qua ải.

Không cần đề cử, Mặc Tinh tức khắc bảo Đường Hoa đi lên. Lúc này, nàng vừa hy vọng lại vừa không hy vọng mình là một người vừa đần vừa dốt trong lòng Đường Hoa.

Tất nhiên Đường Hoa hiểu tâm tình của Mặc Tinh, nếu ải này nàng qua được thì mình cũng sẽ bị trách móc vì đã mắng nàng, làm người thật khó ghê cơ... Đường Hoa bước một chân lên pháp trận, Sát Phá Lang thở phào một hơi, vì mục tiêu của ảo ảnh không phải là mình mà là Mặc Tinh.

Ảo ảnh lặp lại một câu mà Đường Hoa từng nói với Tôn Minh: “Ngươi đừng có thấy nàng nhỏ con mà xem thường, thân thủ của nàng lợi hại lắm. Nàng ta từng sinh hoạt trong quân doanh đến 10 năm, ra tay giết khỉ không hề chậm hơn giết kiến. Ít ra thì trong số những người mà ta từng thấy qua, nàng là lợi hại nhất, cực cực lợi hại.”

Vừa dứt lời, trên đầu của mọi người đều lăn xuống một giọt mồ hôi lạnh, rồi trong những tiếng thở dài bi ai, Mặc Tinh “oa” một tiếng, khóc: “Ta không qua nổi rồi.”

Quả nhiên, thanh âm ôn hòa thốt lên: “Cực cực lợi hại, lực công kích, lực phòng ngự, khả năng tránh né, xác suất bạo kích, sinh mệnh,... đều tăng thêm 100%, đồng thời thương tổn nhận được giảm xuống 50%.”

Đường Hoa gào khóc: “Mặc Tinh, ta có lỗi với ngươi lắm.”

“Ta mặc kệ, ngươi phải giúp ta đánh thắng nó.”

“Mặc Tinh tỷ tỷ, khi thực lực của đối phương đã mạnh đến mức biến thái rồi thì bất cứ mưu kế hay trí tuệ gì cũng không còn đất dụng võ được nữa. Ngài đi vui vẻ nhé, ta chờ ngài một giờ.”

“Ta mặc kệ đấy!” Tiếng khóc của Mặc Tinh hết sức bi thiết, trận này chính là một trận chịu chết mà. Còn vì sao nàng lại bi thiết như thế thì rất đơn giản, chuyện bị điện giật khi vô ý với điện giật khi cố ý có chênh lệch tâm lý lớn lắm đấy. Không biết mình sẽ chết thì còn có tâm lý may rủi để mà đánh liều một lần, nhưng biết rõ ràng là đường chết mà vẫn phải đâm đầu tới, cảm giác này thật...

Lỗ Tấn đã từng nói qua, sống trên đời đừng nên đi vào hai loại đường, đường thứ nhất là đường quanh co, đường thứ hai còn nguy hiểm hơn, đó là đường cụt. Mà hiện nay, Mặc Tinh đúng là đang đi trên con đường như vậy.

* * * * * *

Một tiếng đồng hồ sau, Mặc Tinh đi ra từ điểm sống lại, động tác đầu tiên chính là chỉ tay vào Đường Hoa: “Ngươi phải theo ta đi dạo phố, đi mua sắm với ta, đi làm nhiệm vụ với ta.”

“Chỉ mời ăn cơm thôi, ba cái kia không chịu trách nhiệm.”

“Cũng được!” Mặc Tinh quay đầu lại hô: “Sát Phá Lang, ngươi lên nào.”

“Ừ!” Sát Phá Lang bước đến bên pháp trận mà trong lòng cầu nguyện: Ta muốn ba cái kia, ta muốn ba cái kia.

/287

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status