Song Kiếm

Chương 128 - Thất Sắc Hồng Thạch

/287


“Đại vương của ngươi đây à?” Đường Hoa rơi xuống một giọt mồ hôi lạnh, hỏi chim thám báo: “Chẳng phải ngươi nói đại vương nhà ngươi có bộ dạng là chim sao?” Trước mặt hắn... Cái thứ này, cho dù có kết hôn họ hàng gần cũng không thể sinh ra nổi, nó có liên quan gì tới loài chim đâu? Nói một cách khái quát, thì con chim đại vương này là: một người đàn ông bằng đồng thau.

Thám báo còn chưa có trả lời thì người đồng thau kia dường như rất mất hứng, đến gần Đường Hoa, hỏi: “Dân Hiên Viên, từ nơi đâu đến?”

“... Trái Đất.” Đường Hoa trả lời, Mặc Tinh đổ mồ hôi.

“Đến Vân Trung giới của ta có chuyện gì?”

“Ngưỡng mộ đại danh Vân Trung giới đã lâu, cố ý đến bái phỏng.”

“Dân Hiên Viên đáng ghét, dám nói dối...”

“Ây! Con người chim này, đừng có mở miệng ngậm miệng là ‘dân Hiên Viên’ này nọ, cẩn thận bố đây trở mặt, mà trở mặt qua là cái mông, khó xem lắm.”

“Ngươi lại còn dám đe dọa bổn vương, người đâu...”

“Khoan!” Mặc Tinh vội giữ chặt Đường Hoa lại, nói: “Chúng ta đến để tìm ‘Tật Bằng’.”

“Tật Bằng?” Người đồng thau phất tay cho thủ hạ lui ra, hỏi: “Bằng hữu hay địch nhân của ngươi?”

Mặc Tinh nhìn Đường Hoa, Đường Hoa lập tức nghi hoặc hỏi: “Ngài làm sao mà biết Tật Bằng được?”

“Nói nhảm!” Người đồng thau có chút tức giận, nói: “Tật Bằng chính là bổn vương, bổn vương chính là Tật Bằng.”

“A!” Mặc Tinh kích động, nói: “Ta tìm được ngài rồi.”

“...” Người đồng thau hỏi: “Ngươi là người nhà họ Mặc à?”

“Vâng!”

“Tiểu Phụ còn khỏe không?”

“... Đã qua đời rồi.” Mặc Tinh lau mớ mồ hôi trong kênh đội ngũ: “Tiểu Phụ này là ông xã của bà đại phái ta, tên người đồng này nói đến ông ấy có vẻ hung hăng càn quấy thật.”

“Chết rồi à? Vậy tiểu Tang thì sao?”

“Hỏi chưởng môn phái ta đấy.” Mặc Tinh trả lời: “Gần đây không ổn lắm, quân Tần bức bách lắm rồi, mỗi ngày phải dời chỗ một lần mà chúng vẫn dẫn quân đến phạm, sắp hết nơi dung thân mất...”

“Cái gì?” Đầu của người đồng thau bị mở ra, một con vẹt từ bên trong nhào tới, cả giận quát: “Ta biết ngay mà, một khi ta không có mặt là bị ức hiếp ngay.”

Ngươi có ở đó thì cũng bị ức hiếp thôi. Đường Hoa khinh thường nhìn nó. Hắn đã thấy qua uy lực của mấy cái xe nỏ bên quân Tần rồi, nếu lấy thân thủ của hắn hiện nay, trốn thì không có vấn đề, nhưng mà muốn thủ thắng là không có khả năng. Lần trước Đường Hoa không tham gia trận chiến thủ thành Hàm Đan là chính xác, vì lần này bọn người chơi vẫn bị đồ sát như lần trước. Đối phó với quân đội, cho dù thân thủ ngươi có tốt hơn, chỉ cần không đoàn kết thì không có khả năng nào thủ thắng được.

Mặc Tinh thấy thời cơ đã chín muồi, bèn bàn vào vấn đề chính: “Đại vương, phu nhân nhà họ Mặc bảo ta đến Vân Trung giới tìm cơ quan thuật...”

Đường Hoa vội tiếp lời: “Tìm cơ quan thuật chủ yếu là vì bảo vệ cho đệ tử nhà họ Mặc không chịu cái khổ bị tàn sát, giúp cho phu nhân nhà họ Mặc bớt phải hao tâm hao lực thêm, vì để thiên hạ chúng sinh có thể cách xa lửa chiến, vì sự bình an trong đất trời,...”

Vẹt Tật Bằng sững sờ nhìn Đường Hoa tới một phút, sau mới nói: “Tiểu ca này thế mà còn biết thổi phồng hơn cả ta đó.”

... Ngươi cũng thừa nhận ngươi biết thổi phồng mà.

“Khụ!” Con vẹt lững thững đi trên người của bộ giáp đồng thau vài bước, nói: “Vân Trung giới là một nơi vạn vật sống chung hòa bình...”

Đường Hoa thuận tay quơ lấy chim thám báo bên người, chỉ chỉ cây cung sau lưng hắn.

“... Nơi có chim có cá tất nhiên là sẽ có tranh đấu rồi, bọn dân Thủy Ngư đáng ghét. Ta nói đến đâu rồi ấy nhỉ?” Tật Bằng dò hỏi, biểu tình và ngữ khí của nó rất mất hứng, đặc biệt là lúc nhìn về tên Đường Hoa không biết điều kia.

Mặc Tinh dè dặt nói: “Vân Trung giới rất hòa bình.”

“À! Cho nên những kỹ thuật chiến tranh như cơ quan thuật đều đã bị phong ấn trong Vân Chi Uyên hết rồi, nó là cái tòa tháp cao kia ấy. Nếu muốn vào được Vân Chi Uyên thì nhất định phải mở ra Thải Hồng Chi Kiều, nếu muốn mở được Thải Hồng Chi Kiều thì nhất định phải thu thập bảy viên Thất Sắc Hồng Thạch.”

“Ở đâu có thể thu thập được nó?”

“Vân Trung giới có ba trăm cái bộ tộc, có ngàn động vạn ổ...”

“Mẹ ôi!” Tật Bằng chưa nói xong thì Mặc Tinh đã kêu lên thảm thiết. Ba trăm cái bộ tộc giống như hai bộ tộc chim, cá này, nếu muốn tìm bảy viên đá trong đó thì mạng già sao chịu nổi?

Vẹt Tật Bằng khinh bỉ liếc Mặc Tinh một cái, lên giọng: “Đệ tử nhà họ Mặc mà sao lại không có kiên nhẫn như thế?”

“Nhưng cái này là biển rộng mò kim mà đại vương?”

“Ta nói ngươi không kiên nhẫn là chỉ ngươi không có kiên nhẫn mà nghe cho hết đấy. Vân Trung giới có ba trăm cái bộ tộc, trong đó Đa Mao quốc, Thủy Ngư quốc là lớn nhất, Thất Sắc Hồng Thạch nằm trong hai quốc gia này.” Tật Bằng đưa ra một khối đá nhỏ màu cầu vồng, rất hào phóng ném cho Mặc Tinh: “Cái này coi như là lễ gặp mặt ta cho ngươi đấy, ngoài ra bổn vương tặng thêm cho các ngươi hai tờ giấy thông hành Đa Mao quốc, các ngươi cầm nó có thể tùy ý ra vào bất cứ địa phương nào, còn lại thì các ngươi phải tự nghĩ cách lấy. Hôm nay bổn đại vương đã phí nước miếng nhiều lắm rồi, cần phải nghỉ ngơi thôi. Có việc cũng đừng có quấy rầy ta.”

Tật Bằng khua khua tay, rồi nó cùng cả đàn chim biết mất không lưu lại một hạt khói, nguyên cái điểu cung bự chảng chỉ còn lại hai tên người chơi nhìn nhau.

Phi Kiếm Truyền Thư cho Sát Phá Lang, Táng Ái. Nhiệm vụ trọng yếu: Thất Sắc Hồng Thạch. Đường Hoa thấy nội dung truyền thư mà Mặc Tinh viết thì quơ tay một cái chụp xuống, tự viết ra một tờ rồi bảo Mặc Tinh sao lại y chang: Thất Sắc Hồng Thạch có thể mở ra Vân Chi Uyên, bảo khố Vân Trung giới, đã được một khối đá cầu vồng. Phạm vi tìm tòi: Đa Mao quốc, Thủy Ngư quốc.

Tuy Mặc Tinh cho rằng Đường Hoa không phúc hậu, nhưng nàng cũng không phủ nhận lối viết đó của Đường Hoa là chính xác. Chuyện ‘phúc hậu’ với ‘chính xác’ thường xuyên vẫn có mâu thuẫn với nhau. Da mặt Mặc Tinh mỏng, không làm được chuyện này, nhưng nàng rất vui lòng khi quen biết một người da mặt dày là Đường Hoa.

Phong Vân Nộ nhận được thông tin xong thì cân nhắc một hồi lâu, rốt cục cũng không yêu cầu tập hợp đại hội phân chia của. Một tên Sát Phá Lang, rồi một tên Đường Hoa, còn của cho ngươi lấy mới là lạ. Đương nhiên, đá là vẫn phải kiếm, đến lúc đó chỉ cần xài một cái mánh khóe nho nhỏ thì kệ ngươi là thần cướp hay là lưu manh hạng nhất, ta muốn thế nào thì được thế nấy.

Sát Phá Lang nhận được tin thì hỏi lại: “Là trong khu cư trú của hai nước, hay là toàn phạm vi quốc thổ?”

Mặc Tinh mang theo nghi vấn này gõ cửa Tật Bằng.

Tật Bằng mắt mũi lim dim hỏi: “Tìm ta có việc à?”

“Phải! Bọn ta...”

“Ta nói rồi, có việc cũng đừng có tìm ta. Người đâu? Quăng ra ngoài.”

Ta XX, Mặc Tinh nghiến răng quay đầu lại nói với Đường Hoa: “Ta rất tán thành với kế hoạch làm thịt vẹt của ngươi.”

* * * * * *

Nghề nào trong đô thị phồn hoa mà phải dậy sớm hơn gà, làm nhiều hơn trâu, chạy nhanh hơn chó? Trừ kẻ trộm, vậy chỉ còn cái nghề dán quảng cáo luôn phải biết kiên trì bền bỉ đánh du kích tới cùng rồi. Những người làm nghề này có khi khiến ngươi tức giận đến muôn phần, nhưng cũng có khi làm ngươi vui sướng như điên. Khi mà bồn cầu nhà ngươi bị nghẹt, ngươi sẽ cảm thấy những dòng chữ mãi không phai mờ trên mấy bức tường màu trắng kia quả thật thân thiết lắm. Đương nhiên, khi mà ngươi chẳng bị chuyện gì, ngươi sẽ hận sao không thể túm lấy tên chủ của mấy số điện thoại kia đập cho tơi tả.

Đường Hoa hiện đang làm cái nghề có tiền đồ vô cùng ấy. Sau khi dò hỏi biết tỷ lệ dân Đa Mao quốc biết chữ đạt tới 100%, hắn liền kéo Mặc Tinh đi làm. Nội dung của tờ quảng cáo nho nhỏ: Thu mấy viên đá có màu như cầu vồng, mỗi viên có thể đến trước cửa khách sạn dưới đáy cây đổi lấy một túi sâu róm năm mươi cân. Đương nhiên, Đường Hoa không nói ra là trong túi sâu róm năm mươi cân đó, trọng lượng chiếc túi đã là hai lạng, lại còn tặng kèm thêm cả một cục đá nhỏ bên trong. Vì sao lại bủn xỉn như thế? Không phải do Đường Hoa keo kiệt, mà là vì tìm sâu róm trong điểu quốc này khó lắm, chẳng kém hơn việc trúng xổ số 500 vạn chút nào. Còn việc đi mua nơi cửa hàng thì... Nói như bình thường, cửa hàng của hệ thống phục vụ cho người chơi, mà với hiểu biết của Đường Hoa lẫn Ốc Vít thì người chơi chẳng ai lấy sâu róm làm đồ ăn cả.

* * * * * *

Bên này Đường Hoa dán quảng cáo thì bên kia Phong Vân Nộ cũng bận rộn. Tuy cũng đều dán quảng cáo hết, nhưng rõ ràng Phong Vân Nộ đã phạm phải một sai lầm, đó là chữ trên quảng cáo: Giá lớn cầu nhiệm vụ có đá màu cầu vồng.

Một cái là ‘thu mua’, một bên là ‘cầu nhiệm vụ’. Chuyện này không những chứng minh mức chênh lệch trong sự vô sỉ của hai người, mà từ đó còn có thể thấy tế bào não của ai phát triển hơn.

Sát Phá Lang vì không có giấy thông hành của cả hai bên, bèn áp dụng phương pháp đơn giản nhất - giết! Gặp một con giết một con, gặp hai con giết một cặp. Đối tượng hạ thủ của hắn đều là chim và cá. Ý định của hắn cũng đơn giản: coi có rớt đá cầu vồng hay không. Tác chiến theo tập đoàn thì đương nhiên Sát Phá Lang không phải là đối thủ, nhưng chỉ lác đác một, hai, quái phổ thông hay quái tinh anh cấp 30 - 50, hắn ứng phó dễ dàng vô cùng.

* * * * * *

Vì hành vi buôn bán hiểm độc của Đường Hoa, rất nhanh Tật Bằng đã nhận được báo cáo trách cứ của con dân, thế là tức khắc lên đường tìm đến Đường Hoa và Mặc Tinh đang bày quán dưới đáy đại thụ.

“Tìm ta có việc à?” Đã lấy được viên đá cầu vồng thứ hai, tâm tình của Đường Hoa rất vui vẻ.

“Có, ta nghe nói...”

“Có việc cũng đừng có tìm ta.” Đường Hoa cười hè hè, lặp lại nguyên văn Tật Bằng từng nói, sẵn tiện bổ sung thêm một câu: “Quý điểu chắc sẽ không làm việc bất cần đạo lý đâu nhỉ, hay chỉ là ngụy biện?”

Tật Bằng nghiêm chỉnh nói: “Nếu ngươi vẫn cứ tiếp tục làm thế này, sẽ chẳng có ai bán cho ngươi đâu.”

“Tin ta đi, thế nào cũng sẽ có chim nào đó tham món lợi nhỏ, ánh mắt của quần chúng luôn bị ích lợi lừa gạt đó mà.” Đường Hoa lấy bút lông ra sửa lại biển hiệu bên người: Trăm cân sâu róm đổi lấy đá cầu vồng.

“Công dân cao quý của Đa Mao quốc sẽ không bị lừa bởi cái này đâu.”

“Cược một lần nào, tiền đề là ngài không được phép can thiệp vào.” Đường Hoa duỗi ngón út ra, cười híp mắt: “100 kim, ngài có thể ngồi bên cạnh ta chờ, nhiều nhất hai tiếng đồng hồ thôi.”

“Được, ta ở đây hai giờ.”

Mặc Tinh nghi hoặc hỏi trong kênh đội ngũ: “Ngươi chắc ăn như vậy sao? Vạn nhất mà con chim kia đi tuyên truyền rằng chúng ta lừa đảo thì...”

Đường Hoa trả lời: “Ngốc, không thấy đại vương nhà người ta đang quảng cáo sống cho chúng ta đó à?”

“Ta...” Mặc Tinh chịu thua rồi, hiện giờ công lực lừa đảo NPC của hắn càng ngày càng mạnh mẽ.

* * * * * *

Mặt Tật Bằng không còn chút ‘điểu sắc’ đặt một tờ ngân phiếu lên trên bàn, nó buồn bực vô cùng, vì sao còn có thể có chim bị lừa vậy?

Đường Hoa giao dịch ba viên đá cầu vồng cho Mặc Tinh, nói: “Ta cảm thấy trong nước chim này còn ít nhất một viên đá nữa.”

“Vậy ngươi định làm thế nào?”

“Chẳng phải chúng nó tự nhận là cao quý sao?” Đường Hoa ‘xoẹt xoẹt’ viết quảng cáo tiếp: Bản nhân bị trộm mất một viên đá cầu vồng trong Đa Mao quốc, treo giải bắt kẻ trộm với số tiền to.

“Đây là ý gì thế?”

“Đã bọn chim này cảm thấy chúng cao quý hơn so với loài người, vậy chắc chắn chúng nó sẽ không bằng lòng mang cái vết bẩn này trên lưng. Nếu thực sự có đá cầu vồng thì ta tin rằng trong vòng một tiếng đồng hồ sau khi dán quảng cáo, sẽ có người tìm đến tranh luận phải trái với chúng ta.”

“Nhưng mà...” Mặc tinh đưa ra nghi vấn: “Cho dù nó có đến tranh luận, nhưng nếu nó không chịu trao đối với chúng ta thì biết làm sao?”

“Giết nó.”

“Ngươi...” Mặc Tinh giơ ngón tay cái lên: “Là tên khốn kiếp bại hoại nhất mà ta từng thấy đấy.”

* * * * * *

Bên này thì Đường Hoa thu thập đá cầu vồng thuận buồm xuôi gió, nhưng bên kia, nơi Thủy Ngư quốc, Phong Vân Nộ đang thê thảm vô cùng. Manh mối có rồi, nhiệm vụ cũng có luôn, nhưng vấn đề là nhiệm vụ rất khó, rất phiền phức. Chẳng hạn như hắn nhận được nhiệm vụ là đưa cá A về, khó khăn lắm hắn mới kiếm được cá A, nhưng cá A lại nói nó đang chờ cá B, thế là hắn phải đi tìm con cá đó. Cá B bảo nó có thứ đồ gì đó muốn đưa cho cá C, khó khăn lắm Phong Vân Nộ mới tìm được nhà của cá C, có điều mẹ của nó lại bảo nó ra ngoài rồi. Lại khó khăn lắm mới tìm được nơi mà cá C định đến, lần này hiện thực tàn khốc bảo với hắn, cá C đã bị tên Sát Phá Lang tàn nhẫn kia sát hại rồi.

“Ngài cứ đi theo ta xem nơi mất trộm thì sẽ biết ta có vu hãm hay không.”

Một con chim cầm viên đá cầu vồng trong tay, phẫn nộ: “Ngươi thế mà dám vu hãm dân Đa Mao cao quý ăn cắp vật phẩm của dân Hiên Viên ngươi à, lẽ trời ở đâu...”

“Ngươi không đi tức là ngươi là có tật giật mình.”

“Đi!”

Hai người một chim đi ra bên ngoài cây, Sát Phá Lang đã sớm trốn sẵn, tung ra một kiếm chém chết con chim kia, viên đá cầu vồng rớt xuống. Đường Hoa cầm theo tấm hình chụp cảnh con chim đó bị sát hại đến tìm Tật Bằng đang ngủ trưa báo cáo: Có ác ma đang sát hại con dân của quốc gia ta khắp nơi, kẻ hèn này nguyện lòng thay chim trừ hại, điều kiện đầu tiên là một viên đá cầu vồng.

“Chuẩn!” Trong cơn giận dữ, Tật Bằng tuyên bố nhiệm vụ.

Mặc Tinh đánh chết Sát Phá Lang, từ đó nhận được viên đá cầu vồng thứ năm trong tay Tật Bằng.

* * * * * *

“Có lầm hay không vậy hả?” Vừa mới bắt đầu cuộc hội nghị ở một nơi bí mật nào đó, Đường Hoa không chút khách khí phê bình Phong Vân Nộ: “Bọn ta đã được năm viên rồi, vậy mà hai người các ngươi ngay cả một viên cũng chưa có. Ai nhận nhiệm vụ vậy?”

“Người nhận nhiệm vụ là ta, nhưng chúng ta có cách nào khác đâu, A muốn tìm B, B muốn tìm C, C lại bị Sát Phá Lang giết mất rồi.” Táng Ái bất mãn liếc Sát Phá Lang một cái: “Ngay cả chúng ta, hắn cũng muốn giết luôn.”

“Thôi vậy, vậy không trông cậy vào các ngươi nữa.” Đường Hoa phất tay: “Để ta hoàn thành nhiệm vụ này cho, lát nữa tiểu Ái đi phối hợp hành động với ta. Còn nhiệm vụ để lấy viên đá cuối cùng là gì vậy?”

Không một ai có lòng hoài nghi Đường Hoa có thể hoàn thành được nhiệm vụ bất khả này hay không cả, bởi vì bốn người đều biết, Đường Hoa đã bảo hắn sẽ hoàn thành, vậy tức là hắn có thể hoàn thành được. Cứ nhìn lại quá trình thu thập năm viên đá kia của người ta đi, trong đó tập hợp đủ sự tinh túy của các phép khích, lừa, cướp,... đấy. Có thể nói thế này, bụng xấu ngang với Tào Tháo, da dầy sánh với Lưu Bị...

Táng Ái nhìn nhìn lại bảng nhiệm vụ, nói: “Cũng là do ta nhận, người tuyên bố nhiệm vụ là Thủy Ngư vương, mục đích của nhiệm vụ là ký kết hiệp ước hòa bình với Đa Mao quốc.”

“...” Đường Hoa ói ra một bụm máu.

Táng Ái dõi đôi mắt mỹ lệ, chờ mong Đường Hoa có thể ói ra bụm máu thứ hai.

“Tỷ tỷ, ngài...” Đường Hoa than dài một hơi: “Trước tiên chúng ta vẫn phải lừa được viên đá thứ sáu đi rồi hẵng tính tiếp.” Hiệp ước hòa bình... Cái hiệp ước hòa bình nào mà chẳng phải do đánh nhau đến hơn chục năm trời, sau đó phát hiện thấy không đánh được nữa rồi mới ký kết? Hiện giờ cũng không biết hiệp ước hòa bình giả tạo có được tính hay không...

* * * * * *

Thủy Ngư quốc, tất nhiên phải ở trong nước. Đường Hoa đi với Táng Ái đến vành ngoài lãnh thổ Thủy Ngư, cầm Hồ Ly Diện Cụ đưa vào tên ‘C’, sau đó lắc mình biến thành một con cá lớn đuôi đỏ vảy trắng, có chân có tay.

“Được không đấy?” Táng Ái rất hoài nghi, vì cá thì không cần phải dùng Tị Thủy quyết.

“Không thử thì làm sao mà biết được.” Đường Hoa bắn vụt ra ngoài, tốc độ nhanh đến mức khiến Táng Ái phải giật thót. Quả nhiên không phải là người bình thường, ngay cả việc bơi lặn mà cũng có dụng cụ làm bậy. Có điều nhìn thấy màn đấy, Táng Ái cũng bỏ đi nỗi lo trong tâm, tốc độ này tuyệt đối không thua tốc độ trong nước của cá.

* * * * * *

Cá B thân thiết bắt tay với Đường Hoa, sau đó đưa cho Đường Hoa một bọc lá sen, Đường Hoa vui vẻ nhận, nhiệm vụ hoàn thành, Táng Ái dẫn B đi tìm A. Đường Hoa mở lá sen ra nhìn qua, là một viên đan dược, trên đó viết: Chúc Long Nội Đan, tiến vào trạng thái vô địch đối với những thương tổn không phải của người chơi, thời gian duy trì 1 phút.

Hàng ngon, trong mắt Đường Hoa lóe ra ánh sao, cộng thêm hai cái Yên Vũ thần kính của mình, vậy là mình đã có thể sống qua 3 phút trong ma kiếp thứ hai rồi... À, hình như còn 57 phút nữa.

Kẻ đồng lõa đi lừa đảo - Táng Ái rất nhanh đã mang theo một viên đá cầu vồng quay lại, thế là chỉ còn lại một viên cuối cùng trong tay Thủy Ngư vương nữa thôi.

Ý kiến của Sát Phá Lang là giết, giết xong thì tất nhiên sẽ rơi ra, vừa trực tiếp lại vừa đơn giản. Táng Ái phủ quyết, bởi vì muốn gặp được Thủy Ngư vương thì nhất định phải bỏ hết mọi trang bị vũ khí pháp bảo ra. Người ta tuy là cá, như tốt xấu gì cũng là cán bộ lãnh đạo của xã hội thượng lưu, cũng phải có hệ thống bảo an nhất định mà.

Cuối cùng, có bốn người đồng ý với đề nghị của Mặc Tinh: Đường Hoa đi lừa gạt tiếp. Đường Hoa phản đối, nhưng bị bác bỏ.

* * * * * *

Điểu cung...

“Hả? Ngươi nói là Thủy Ngư vương yêu cầu hoà đàm à?” Tật Bằng cân nhắc một chốc, rồi hỏi: “Vì sao đột nhiên hắn lại đưa ra đề nghị này vậy?”

“Ừm... Căn cứ theo suy đoán của bản nhân thì nguyên nhân đầu tiên là do hắn muốn buông dao đồ tể để thành Phật; nguyên nhân thứ hai là do sinh hoạt trong nước quá lâu ngày, đầu đã bị nước vào; nguyên nhân thứ ba là hắn cho rằng mình đánh không lại Đa Mao quốc; nguyên nhân thứ tư là do mâu thuẫn trong nước đã quá nhiều, làm thế này để dời đi ánh mắt của quốc dân. Có điều có khả năng nhất chính là nguyên nhân thứ năm, đó là sợ vì đại vương ngài đây anh minh thần võ, anh tuấn tiêu sái, ngọc thụ lâm phong, một đóa hoa lê áp mọi bông hải đường, mỹ mạo thì thắng cả Phan An, lại kiêm thêm một thân mưu lược quyết thắng ngoài ngàn dặm, lòng có chí lớn hùng tài, đi đứng đều có phong độ quân vương, vung tay một cái thì thiên hạ đều ứng, đã chính khí nghiêm nghị có trời đất cùng soi, lại có đạo lý đời đời ủng hộ, hiển hiện một luồng khí thế thiên hạ giang sơn ta là độc nhất...”

“Ừ ừ!” Tật Bằng liên tục gật đầu: “Ta khá là tán thành với cái nhìn trong điều thứ năm của ngươi. Có điều bổn vương đã lợi hại như thế, vì sao còn phải đàm phán với Thủy Ngư vương?”

“Đó là bởi vì đại vương ngài yêu dân như con, tuy những chiến sĩ anh dũng của Đa Mao quốc ta vì tiêu diệt lũ dân Thủy Ngư kia mà không sợ chết sống, nhưng đại vương buồn vì nỗi buồn của thiên hạ, không nỡ nhìn binh lính của mình phải đổ máu thêm, mà cũng làm theo nguyên tắc thương xót chúng sinh cho nên mới cho dân Thủy Ngư một con đường sống. Lòng bao dung của đại vương có thể sánh bằng Nghiêu Thuấn, mà vương khí của ngài có thể sánh cùng Đường tông Đường tổ...”

Tật Bằng phiêu phiêu nói: “Có lý có lý, bổn vương chuẩn. Có điều Thủy Ngư vương kia nhất định phải tự thân đến cung điện này của ta để ký kết hiệp ước.”

“Cái này...”

“Lẽ nào lại muốn một đấng minh vương như ta đây phải đi gặp nó?”

“Phải phải phải phải! Ta sẽ đi nói với hắn. Có điều xin ngài phát cho tấm lệnh bài sứ giả, để ta xuất nhập thuận tiện hơn.”

“Cái này không có vấn đề.”

* * * * * *

“Phẩm chất của con chim này thật ti tiện vô cùng, lại muốn bổ vương phải đến cung điện của nó à? Chỉ sợ tráng sĩ một đi không quay lại đấy.” Thủy Ngư vương phủ quyết đề nghị, nói: “Chuyển lời lại cho đại vương nhà ngươi, nếu có thành ý thì tự đến Thủy Ngư cung của ta.

“Vâng... chủ yếu là đại vương nhà ta không rành bơi lội.”

“Cầm viên ngọc này đi, kẻo không lại bảo ta khi dễ hắn.”

Đường Hoa nhận hạt châu nhìn qua, trong mắt lại chớp ánh sao, là pháp bảo giúp không giảm tốc trong nước, có thể bán được một số tiền to đây. Đường Hoa cất hạt châu vào trong túi Càn Khôn, nói: “Đại vương yên tâm, đại vương nhà ta vốn định tự thân đến chỗ này, ông ấy nói: tất nhiên chúng ta phải đi rồi, ta chính là một đấng minh vương mà, tất nhiên phải có lòng độ lượng chứ. Con giặc cá kia nếu mà hại ta thì cũng coi như là rạng thêm cho danh tiếng anh minh một đời của ta, mà nó thì sẽ bị thiên hạ phỉ báng đến vạn vạn năm nữa.”

Thủy Ngư đẩy văn án ra, cả giận nói: “Coi khinh bổn vương à? Nếu hắn là minh vương, thì ta đây chính là minh quân. Trở về nói với con giặc chim đó, ngày mai bổn vương chỉ mang theo hai tên tùy tùng đến, nếu muốn mai phục thì nhanh nhanh mà chuẩn bị đi.”

“Vâng vâng!”

... Trong hội nghị bí mật...

Đường Hoa chỉ vào bản đồ, nói: “Ngày mai ngư vương sẽ đi theo lộ tuyến này đến Đa Mao quốc. Bên này là một mảnh đất rộng rãi không tiện để mai phục, chỉ đến khi sắp tiếp cận Đa Mao quốc rồi mới có một khu rừng rậm. Có điều khi hạ thủ cần phải nhanh, chuẩn, hung, tránh cho binh lính Đa Mao quốc nghe báo động mà chạy đến. Lang, ngươi công kích đợt đầu, Phong Vân Nộ ngăn ngư vương chạy bằng bất cứ mọi giá, Mặc Tinh giảm tốc, tiểu Ái phối hợp tác chiến.”

Táng Ái giơ tay hỏi: “Chẳng phải chờ đàm phán xong là được rồi hay sao, cần gì phải làm điều thừa nữa?”

Đường Hoa cười hè hè, nói: “Vận mệnh thì phải nắm trong tay mình, ngàn vạn đừng có trông cậy hai tên chính trị gia có thể thương lượng ra được kết quả gì.”

/287

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status