Tôn Minh mà biết thời gian xuất hiện đảo Phù Du thì có nghĩa là gì? Có nghĩa là tất cả mọi dân chúng Trái Đất đều biết được. Vì thế vốn ban đầu là đợt thám hiểm của hai mươi cao thủ, kết quả lại bị biến thành một sự kiện lớn sôi nổi trong trò chơi.
Trong số bốn đại cấm địa trên thế gian, vì đẳng cấp cần thiết của Đại Tuyết Sơn thấp nhất, cho nên đã có không ít người đến đó thám hiểm. Tuy chỉ giới hạn được bên ngoài, nhưng thu hoạch quả thật không ít, tỷ lệ rớt của trang bị, phi kiếm rất cao, những người này bán cho cửa hàng của hệ thống cũng dư sức sánh ngang với thu hoạch khi làm nhiệm cho bang hội rồi. Cũng chính vì thế, tiền ảo trong trò chơi đang có dấu hiệu giảm giá trị. Có điều càng thâm nhập sâu trong núi, nhiệm vụ lại càng có nhiều hơn, tuy độ khó có cao, nhưng phần thưởng đạt được cũng khá là phong phú.
Số người thám hiểm biển Đông thì rất ít, chủ yếu là bởi vì mọi người không thích ứng được với thủy chiến. Người dù sao cũng là người, cho dù như Đường Hoa có công cụ gia tốc trong nước, nhưng cũng không thích sống cùng cá cho lắm. Bởi vậy tuy biển Đông là nơi phù hợp nhất với đẳng cấp và thực lực của chúng nhân bây giờ, nhưng số người đến đó lại cực kỳ ít ỏi.
Còn Nam Cương, không những đẳng cấp cần thiết cao, mà lũ độc vật lại còn liên tu bất tận nữa. Dưới tình huống khan hiếm bác sĩ biết trị liệu tập thể, căn bản không ai có thể tác chiến lâu dài nổi. Phần Thập Vạn Đại Sơn thì... Nghe nói có người vừa mới vào núi đã gặp phải Thao Thiết, một trong tứ đại hung thú thời thượng cổ, vừa chạm mặt là cả thảy nhân mã trong tiểu đội đều bị nuốt sạch sạch sẽ sẽ luôn.
Cho nên lần này đảo Phù Du đã trở thành sự lựa chọn hàng đầu để tìm bảo vật của mọi người, đặc biệt là sau khi Vô Biên đặc san triển lãm thuộc tính của Yên Vũ thần kính do tiểu quái tầng thứ nhất rớt, mọi người càng quyết tâm liều mạng hơn.
... Hội nghị liên minh...
Sương Vũ liếc qua Đường Hoa. Nàng dám lấy đầu ra thề với thượng đế, kẻ có thể bán tình báo mà không chút vướng bận tuyệt đối là thằng nhãi này. Có điều nàng rất là nghi hoặc, dựa theo điều mà nàng biết nơi Đường Hoa, thằng này hẳn là phải có thu hoạch xong rồi mới bán tình báo chứ, làm sao lại có chuyện chưa đào được vàng mà lại tiết lộ vị trí mỏ quặng như lần này?
Tinh Tinh mở màn: “Nhiệm vụ chủ yếu của lần này chính là đánh kiếm bảo vật. Ta đã lấy được một mảnh tín vật, cầm theo nó có thể đến tầng bốn dưới đáy đảo Phù Du để nhận một nhiệm vụ. Bây giờ đến vấn đề phân phối đội ngũ. Những cao thủ đứng đầu bên ta như ba người Gia Tử, Huy Hoàng, Phá Toái thì nên an bài đội ngũ ra sao đây? Kiếm bảo thì có lẽ kiếm ở tầng một là đủ rồi, có cao thủ nào chấp nhận xuống tầng bốn với ta không?”
Huy Hoàng tỏ vẻ áy náy: “Ngại thật, Thư Sinh đã sắp xếp ta dẫn một đội ngũ trong bang rồi.”
Ừm, dù sao cũng là người trong bang khác. Tinh Tinh gật đầu nhìn về phía Phá Toái và Đường Hoa, hỏi: “Hai người thì sao?”
Phá Toái giơ tay: “Ta phải theo kèm bà xã.”
Đường Hoa móc tờ Vô Biên đặc san ra, lẩm bẩm: “Căn cứ theo thông tin mà phóng viên bản báo liều chết đạt được: Á quân Tân Tiên giới kiêm đệ nhất cao thủ Bồng Lai - Phá Toái đã thất bại trong lần tỏ tình thứ năm. Phóng viên đã phỏng vấn Nhược Hãn, tuy cô ta không muốn tiết lộ gì nhiều, nhưng vẫn có thể phát hiện ra được một số manh mối...”
“Gia Tử ca...” Phá Toái lườm mắt.
“Phá Toái à.” Đường Hoa quăng đặc san vào lại túi Càn Khôn, tận tình khuyên nhủ: “Ngươi không đi thì ta phải đi đấy. Ngươi vì một nữ nhân mà hy sinh hạnh phúc của anh em mình, ngươi nói có đáng không? Lại nói, với trình độ của Nhược Hãn, tám chín phần mười là qua không nổi cấm chế đâu. Ngươi coi Tinh Tinh nhà ta đấy, cần khuôn mặt có khuôn mặt, muốn vóc người có vóc người, có khả năng sau một hành trình đáy biển lãng mạn, phương Đông không sáng, lại sáng phương Tây,...”
“Gia Tử... Ngươi chẳng hiểu gì về tình yêu cả.” Phá Toái lắc ngón tay: “Nữ nhân mà dễ đổ quá thì yêu không lâu dài, còn theo đuổi càng chật vật thì...”
“Lại càng đáng quý... Hừ! Thê không bằng thiếp, thiếp không bằng ăn vụng, ăn vụng không bằng ăn vụng không được.” Tinh Tinh gõ nhè nhẹ mặt bàn, lườm mắt nhìn hai người.
Đường Hoa gửi tin nhắn qua: “Phá Toái ca, lần này đệ đây muốn được thỏa thích vùng vẫy, dù sao ca cũng đã mang theo một gánh nợ rồi, sợ gì không mang thêm một gánh nữa chớ?”
Phá Toái trả lời: “Nhược Hãn đã không qua nổi cấm chế, sao lại còn gánh nợ nào nữa?”
“Ngươi... Đê tiện quá rồi.”
“Cho ta xin đi đại ca, sự kiện lớn thế này mà không mang theo nàng, chắc chắn nàng lại ý kiến ý cò. Nhưng nếu do nàng không vào nổi, thì không thể trách được ta. Nói trước, lời này là lén nói với nhau đấy, không được lộ ra bên ngoài.”
“Sao lại thế được.”
Trong lúc hai tên nam nhân đang nhắn tin với nhau, Sương Vũ kề sát tai Tinh Tinh nói nhỏ, Tinh Tinh liên tục gật đầu, xong bảo: “Bây giờ mọi người tổ đội tự do, nhớ phải tạo thành năm đội ngũ đấy, mỗi đội ngũ ít nhất bốn người, nếu muốn kéo người nhà theo thì nhất định phải quan tâm đến ý kiến của của các thành viên trong đội mình, gắng hết khả năng tránh bị nội chiến.”
Đường Hoa ít khi qua lại với người trong bang hội, trừ có chút quen mặt với những người tham gia Tân Tiên giới, còn lại đều chẳng biết ai. Trong võng du, các cao thủ luôn có đội ngũ cố định, mà thực lực của các thành viên trong đội ngũ này đều chênh nhau không bao lăm. Rất nhanh, trừ Đường Hoa và Phá Toái, mấy người khác đều nhao nhao thành lập đội ngũ cả. Phá Toái tuy có quen biết khá nhiều với người trong bang, nhưng vì phải kéo theo người nhà, hơn nữa ngày thường chưa bao giờ tổ đội với ai, cho nên cũng bị ra rìa.
Thế là sau một vòng tổ đội, Đường Hoa và Phá Toái phát hiện trước mắt mình chỉ có một con đường: phối hợp thành một đội với Sương Vũ và Tinh Tinh, sau đó lại kéo theo Nhược Hãn...
“Anh bạn, hình như vầy không đúng đâu.” Phá Toái trước tiên tổ đội với Đường Hoa, sau mới nói trong kênh đội ngũ: “Như vậy dường như đội chúng ta đã biến thành đội ngũ rác rưởi nhất rồi. Nếu Nhược Hãn không vào được, vậy chúng ta sẽ không có đệ tử Huyễn Nguyệt am nào cả. Tuy như vậy cũng chấp nhận được, nhưng tất nhiên hiệu suất sẽ bị ảnh hưởng rất nhiều. Tinh Tinh chỉ biết đoán số, Sương Vũ lúc không xài kỹ năng thì có vẻ thật bạo lực, nhưng dùng kỹ năng rồi thì mới biết chỉ là phế thải. Đã sức công không có, lại còn phải phân tâm chiếu cố cho các nàng, điều chết người hơn chính là mục tiêu lại là tầng bốn...”
“Chúng ta trước tiểu nhân sau quân tử, sau khi năm đội ngũ này tiến vào trong đảo Phù Du, cho dù các ngươi không bằng lòng hỗ trợ, thì cũng xin đừng công kích cướp quái của nhau. Lần này bang Nhất Kiếm và bang Song Sư vốn định để cho các ngươi phối hợp, nhưng có vẻ khó làm được quá, vì thế mong mọi người đừng khiêu khích nhau, nhìn thấy người khác gặp khó khăn, có thể giúp được thì tốt nhất là nên giúp. Những đội ngũ đã tổ chức hoàn tất rồi thì đều đi chuẩn bị đi!” Sương Vũ thấy bốn đội kia đều đã rời khỏi rồi mới nói với Đường Hoa đang than vắn thở dài: “Gia Tử, ngươi nghĩ lại xem, ngươi đã từng có cống hiến gì cho bang hội chưa? Có từng kéo người chưa? Có từng đấu giá qua chưa? Ngay cả mức độ hoàn thành nhiệm vụ trong bang hội cũng là 0%, độ cống hiến cho bang hội cũng là 0 nốt...”
“Được rồi, được rồi!” Đường Hoa vội vàng ngắt ngang màn ca cẩm của Sương Vũ: “Lần này ta với Phá Toái đi chung là được rồi chứ gì? Phá Toái đâu!”
“Có đây!” Phá Toái hữu khí vô lực tổ đội với Sương Vũ và Tinh Tinh.
* * * * * *
Nửa tiếng đồng hồ trước khi đảo Phù Du xuất hiện, địa điểm dự định đã trở thành biển người. Người đông nghìn nghịt, trải dài một mảnh không trung năm cây số, xa xa nhìn lại thật giống như một cái tổ ong vò vẽ.
Mở ra tên và tên bang hội, bốn người bọn Đường Hoa rất thuận lợi tới được vị trí cách không xa mục tiêu, sau đó bắt đầu thay trang bị. Như Đường Hoa thì chuyển tiên kiếm lục giai từ vị trí phi kiếm phi hành lên vị trí công kích, đồng thời ra mệnh lệnh hộ chủ cho nó. Thanh tiên kiếm này hắn đoạt được nhờ gạt Sát Phá Lang nơi Thái Sơn năm ấy. Tiếp theo, Đường Hoa thay các loại trang bị tăng nhiều sinh mệnh, hấp thu bảy thuộc tính và phòng ngự pháp thuật, v.v... Đối phó với pháp thuật của cấm chế thì tỷ lệ né tránh là không có tác dụng gì. Thay trang bị xong, Phá Toái thêm Nhược Hãn vào đội, thế là đội ngũ đầy người.
“Năm mươi đệ tử Huyễn Nguyệt am, thêm máu chuyên nghiệp, cầu tổ đánh bảo.”
“Bốn mươi tám tiên kiếm Thanh Thành, cầu tổ đảo Phù Du.”
“...”
Hiện trường rất là náo nhiệt, đội ngũ đủ người rồi thì điều chỉnh lại trang bị, chưa đủ người thì vội vàng kiếm người, chưa có đội ngũ thì loang quanh cầu tổ, xem có thể vào được cái dã đội nào hay không. ‘Dã đội’ tức là một đội ngũ chắp vá gồm những người không có hảo hữu, không cùng bang hội, lực ngưng tụ đã kém, mà cũng thường xuyên xuất hiện hiện tượng nội chiến vì chia phần không đều.
Tràng cảnh hỗn loạn này mãi vẫn chưa kết thúc, cho dù đảo Phù Du xuất hiện cũng vẫn còn loạn nguyên xi. Hòn đảo Phù Du này đồ sộ như một tòa thôn trang, có một cái đĩa quay bảy màu che lại lối xuất nhập. Cấm chế bảy màu này quay với vận tốc rất nhanh, có điều bởi vì diện tích lớn, cho nên vòng ngoài vẫn có đủ không gian cho người chơi xông vào mà không xúc phát đến hai loại thuộc tính.
Kỳ quái! Trong lòng Đường Hoa nói thầm, diện tích nó đã lớn như thế, ắt hẳn mình sẽ không tiến vào sai thuộc tính mà, hơn nữa cũng hoàn toàn có đủ thời gian để thoát ly khỏi nó trước khi thuộc tính thứ hai tiến đến, vì sao Sát Phá Lang lại mô tả nó khó đến như vậy?
“Ta tới đây!” Một đơn vị chiến đội của người chơi rốt cục nhịn không nổi nữa, dưới sự dẫn sắt của đội trưởng, tất cả cùng hướng phi kiếm vào khu vực màu đen, cũng tức là thuộc tính nước, bay xuống.
Không có ánh trắng cũng không có tiếng hoan hô vang lên, không ai biết chiến đội này đã chết hay còn sống cả. Mọi người nhìn nhau, rồi bắt đầu xông lên...
“Gia Tử!” Sương Vũ hô một tiếng.
Đường Hoa than một hơi, đều do mình đã thổi phồng quá đáng. Có điều thổi được thì phải chịu được, chút giác ngộ đó Đường Hoa không thiếu, thế là điều khiển phi kiếm lao xuống khu vực lửa.
* * * * * *
“Ta x!” Vừa vào trong cấm chế, Đường Hoa đã phải mắng một tiếng, từ bên ngoài nhìn vào, nó chỉ là một lớp mỏng, tiến vào bên trong rồi thì mới biết, mình đã ở bên trong một biển rộng màu đỏ sâu không thấy đáy.
Lấy lửa trị lửa! Đây chính là nguyên lý mà Đường Hoa học được từ bảy trận của Thái Sơn. Tay trái vung ra một biển lửa, sinh mệnh lập tức ngừng hạ. Có điều Đường Hoa vừa thư thả được một hơi thì biển lửa đã bị bùng nổ, trên bầu trời hình thành một đám mây màu đỏ, từ đó trút xuống vô vàn những sao băng nóng cháy.
Đậu xanh, cái này có vẻ là pháp thuật cấp trung cao của hệ hỏa - Lưu Tinh Hỏa Vũ thì phải? Bởi vì có lòng yêu thích nhiệt tình vô hạn với chuyện phóng hỏa, Đường Hoa có chút hiểu biết với pháp thuật của hệ này. Trước kia còn ở Thục Sơn, hắn đã dò hỏi biết được pháp thuật hệ hỏa có sáu tầng: Hỏa Chú, Tam Muội Chân Hỏa, Tịnh Y Chú, Lưu Tinh Hỏa Vũ, Luyện Ngục Hỏa Hải và ??.
Tiên kiếm hộ thân, uống thuốc, cộng thêm thuộc tính lửa cao, rốt cục Đường Hoa đã chống chọi được qua Lưu Tinh Hỏa Vũ. Nhưng còn chưa kịp phấn chấn, hắn phát hiện mình đã ở trong một khu vực không màu. Màu của các hệ mộc - hỏa - thổ - kim - thủy lần lượt là xanh - đỏ - vàng - trắng - đen, còn lôi và phong thì không màu.
Sét hay là gió đây nhỉ? Đường Hoa cẩn thận chờ biến hóa, một cái là thiên đường, còn một cái là địa ngục...
Cử Hỏa Liệu Thiên! Chữ màu kim, lại thấy chữ màu kim!!! Đường Hoa vội vàng dịch chuyển tức thời, cơ hồ trong tích tắc, một đám mây lửa bị gió cuốn phăng qua nơi mà hắn vừa đứng, sau đó ngoặt lại, đuổi theo hắn. Đậu xanh cả rổ. Đường Hoa ném ra tờ ngân phiếu cuối cùng, tránh thoát được một kiếp, nhưng Cử Hỏa Liệu Thiên vẫn kiên nhẫn miệt mài đuổi theo. Lần đầu tiên Đường Hoa cảm thấy cực kỳ căm hận cái công năng truy đuổi của pháp thuật thế này. Tuy những kỹ năng mạnh mẽ như Nhân Kiếm Hợp Nhất cũng có, nhưng thời gian truy đuổi ngắn, chớ có giống cái đám mây này đâu, đuổi theo mình như mình thiếu nó năm trăm đồng tiền vậy.
Tuy nó có dáng vẻ là một cụm mây lửa, nhưng Đường Hoa chắc chắn nó không phải là pháp thuật hệ hỏa. Nó có khả năng là tiên thuật hỗn hợp của lửa và sét, hoặc lửa và gió. Lôi hỏa có thanh âm, sẽ không giết người trong lặng yên vô hình như vầy, cho nên đáp án chín phần phải là cái còn lại, tiên thuật hỗn hợp lửa và gió. Có điều Đường Hoa lại buồn bực suy nghĩ, Ma Kiếm của Sát Phá Lang tuy dũng mãnh đấy, nhưng đâu thể chịu nổi mức ngược đãi thế này, phải biết rằng bảy thứ thuộc tính của hắn đều không cao...
Vậy vấn đề ở chỗ nào nhỉ? Đường Hoa nhớ lại lời kể của Sát Phá Lang, hắn bảo là dùng Ma Kiếm hộ thân xông xuống... Xông xuống? Nghĩ đến đây, Đường Hoa tự tát cho mình một cái, nhân tiện mắng một tiếng “ngu đần”. Sau khi thoát khỏi Lưu Tinh Hỏa Vũ, mình vẫn cứ đề phòng pháp thuật tiếp theo đến mà không có chút ý định tiến lên.
Bèn ném Lượng Thiên Xích lên, tiên thuật hỏa lôi đối chọi với tiên thuật phong hỏa, còn chính mình thì vừa oanh tạc lại vừa lao xuống phía dưới. Nhưng tốc độ của pháp thuật đâu phải là thứ mà con người có khả năng bắt kịp? Mắt thấy tiên thuật kia phá hủy tiên thuật của mình, tuy yếu bớt nhưng vẫn nhanh chóng bắn đến, Đường Hoa đã chuẩn bị bó tay chịu trói... Nhưng một người nào đó chợt xuất hiện trước mặt Đường Hoa, thậm chí Đường Hoa còn chưa kịp ghi nhận giới tính của người này thì người đó đã bị mây lửa quét thành ánh trắng.
Mây lửa giết người xong thì tức khắc biến mất, nhưng trước mặt Đường Hoa lại xuất hiện một màu đen, nước!
Phong Tuyết Băng Thiên, bốn chữ màu kim lóe sáng, tiên thuật hỗn hợp thủy - phong sắp đánh đến. Đường Hoa dõi mắt nhìn qua, vô số mũi băng bay theo gió như những mũi tên bắn vút về phía mình...
Nhưng dù sao Đường Hoa cũng may mắn lắm, tích tắc trước khi hắn phải hứng chịu Phong Tuyết Băng Thiên, hắn thoát được khỏi cấm chế, đặt chân lên mặt đất.
Thở dài một hơi, Đường Hoa nói trong kênh đội ngũ: “Phá Toái xuống đi, những người khác có thể về nhà.” Sau đó giới thiệu tình hình cụ thể trong cấm chế một cách kỹ càng tỉ mỉ.
“A! Ngươi là đồ lừa đảo.” Sương Vũ tức thì nổi giận bừng bừng, hỏi: “Chẳng phải ngươi từng nói, ngươi đã đi tầng một rồi sao?”
“Tỷ tỷ, đừng có vu hãm lung tung, ta chỉ nói rằng tấm gương đó kiếm được nơi tầng một, chứ có nói do ta kiếm đâu.” Đường Hoa lắc đầu: “Ta mà biết thế này, đã không nhờ Vô Biên rải thông tin giùm...”
Tinh Tinh nghiến răng: “Quả nhiên là ngươi rải thông tin ra ngoài.”
“Ừm... Nói đến chuyện này, ta thật áy náy khi hơn trăm vạn người sắp phải chết vì ta.” Dựa theo tính toán của Đường Hoa, cho dù hắn triển khai toàn bộ tốc độ lao xuống ngay từ đầu thì chắc chắn cũng phải dính lấy một tiên thuật hỗn hợp. Hơn nữa, tiên thuật của mình không có chữ màu kim, còn của người ta thì có, uy lực chênh lệch ra sao, nhìn qua là biết. Vì thế Đường Hoa không nghĩ sẽ có nhiều người vượt qua được cấm chế.
* * * * * *
Phá Toái rơi xuống đất, nhìn lại mức sinh mệnh gần trống không của mình, sau đó vỗ vỗ ngực: “Gia Tử chết tiệt, hôm nay có thể ngươi sẽ hại chết không ít người đấy.”
“Không sao cả!” Đường Hoa phất tay, nói: “Ta đã nhờ Vô Biên sửa tên của người thần bí phát tán thông tin thành Phong Vân Nộ rồi.”
“Ha!” Phá Toái cười nói: “Gần đây có một cái tin đồn, ta vẫn không tin là thật, có điều hiện giờ coi bộ nó không phải tin thất thiệt rồi.”
“Tin gì đó?”
“Nói ngươi và Phong Vân Nộ đang cùng theo đuổi một người chơi nữ Nga Mi tên là Táng Ái.”
“Nói bậy.”
“Không phải là nói bậy.” Phá Toái móc ra tờ Vô Biên đặc san, chỉ chỉ: “Đông Phương Gia Tử VS Phong Vân Nộ. Hỏi thế gian tình là vật chi, mà đôi lứa nguyện thề sinh tử... Dù sao thì ý đại khái của nó chính là: Táng Ái người ta phớt lờ ngươi, ngươi khổ sở bám theo kể đủ thứ chuyện cười cho người ta.”
Phi Kiếm Truyền Thư: “Con mợ nó, là đứa nào vu hãm ta?”
Hồi thư: “Sát Phá Lang.”
Đệt! Sát Phá Lang cũng đang phát triển theo con đường tiểu nhân nham hiểm sao? ...Vì sao ta lại dùng từ “Cũng” nhỉ? Đường Hoa dám chắc chắn, tên Sát Phá Lang này đang công khai trả thù mình đây mà. Hừ! Nhưng ngươi đã quên rồi à, ông đây là cổ đông của Vô Biên đặc san đấy. Chẳng phải ngươi đang muốn theo đuổi Mặc Tinh sao? Coi ta làm cho ngươi theo đuổi đến mỏi mòn cũng không được đây này.
Phi Kiếm Truyền Thư cho Mặc Tinh: Người hôm qua ngồi câu cá với Sát Phá Lang trên bờ biển có phải là ngươi không?
Moá! Hắn muốn theo đuổi ta, lại còn hẹn hò với nữ nhân khác nữa à? Mặc Tinh không có phản ứng lắm với sự theo đuổi của Sát Phá Lang, tuy nàng không cự tuyệt, nhưng cũng không muốn chừa cơ hội cho một kẻ ba dạ hai lòng. Thế là quăng tên vào trong danh sách đen, cắt bỏ hảo hữu... Sau đó trong lòng trở nên thoải mái, tiếp tục dạo phố...
Đường Hoa thì truyền thư tới lui, còn Phá Toái thì đứng bên cạnh cười trộm, coi náo nhiệt mà không ngại đau ruột. Điều mà người hay nói, “gần heo thì mau béo”, hoặc là “vật tụ theo loài” chính là chỉ trường hợp này.
Đường Hoa đang muốn gọi Phá Toái đi tiếp thì bỗng có một người rơi xuống, hai người nhìn qua, chẳng phải Huy Hoàng thì còn là ai đây? Huy Hoàng thấy hai người thì nhún vai: “Trừ ta, diệt đoàn hết rồi.”
“Cùng nhau đi thôi!” Phá Toái tổ đội với Huy Hoàng, sau đó ba người cùng nhau thẳng tiến.
* * * * * *
Vừa ra khỏi con đường vào đảo, quang cảnh trước mắt trở nên sáng sủa hơn. Tầng một do từng hòn từng hòn đảo nhỏ ghép lại với nhau, liếc mắt qua là rõ hết. Có rất nhiều những tấm gương có sinh mạng đang ầm ĩ nhảy nhót trên mây và vui đùa trong nước. Lúc thì chúng rong ruổi thảnh thơi, lúc thì chơi trò cút bắt, thật giống những đứa trẻ ba tuổi đang chơi đùa vui vẻ với nhau.
“Đi!” Huy Hoàng vẫy tay một cái, tiên kiếm bắn đến một tấm gương gần nhất.
“Đừng!” Đường Hoa vội vã hô lên, nhưng tốc độ ra tay của Huy Hoàng nào phải tầm thường, Đường Hoa vừa mới lên tiếng thì kiếm đã trảm vào mặt gương. Trảm vào xong, Huy Hoàng kinh hãi cực kỳ, mặt mày thất sắc, sinh mệnh của tấm gương thì không có động tĩnh, mà máu của mình thì rớt mất một phần ba.
Tấm gương bị công kích, liền chạy qua phía ba người. Bởi vì gần chỗ này có nhiều tấm gương quá, ba người đều là người từng trải, biết dưới tình huống này không những không thể loạn lên, mà còn không thể chạy lung tung được, nếu không thì sẽ làm động đến toàn bộ chúng nó, dẫn đến bị đánh hội đồng. Huy Hoàng lại xuất ra một kiếm, trì hoãn thời gian chạy tới của tấm gương, nhưng sinh mệnh cũng bị mất tiếp một phần tư nữa.
“Tam Muội Chân Hỏa!” Đường Hoa quăng một biển lửa ra, sau đó vừa mừng lại vừa kinh phát hiện, tấm gương bắt đầu mất máu, đồng thời chính mình cũng bị đốt cho te tua.
Phá Toái hô lên: “Sinh mệnh bị rớt hơn phân nửa thì nằm xuống đất là hồi phục lại, bà cố tổ nó, con này là thứ quái gì vậy?”
“Đánh vào mặt trái của nó ấy.” Đường Hoa quan sát rất cẩn thận.
“Được!” Phá Toái đáp một tiếng, sau đó bắn tiên kiếm ra, tiên kiếm bay một vòng rồi quay lại bắn vào mặt sau tấm gương, chẳng ngờ kiếm sắp chém tới thì tấm gương đột nhiên nhảy lên, mặt trước đổi thành mặt sau, mặt sau đổi thành mặt trước tiếp kiếm này. Nó thì an toàn, mà Phá Toái thì nước mắt lăn ào ạt, sớm biết vậy đã đổi thành thanh kiếm đểu rồi, một kiếm này thế mà xử lý mất một phần ba sinh mệnh của mình luôn.
“Coi ngươi nhanh hơn hay ta nhanh hơn.” Đường Hoa vừa nói xong, một tia sét đã đánh vào mặt trái của tấm gương, nhưng điều tiếp theo khiến ba cao thủ mém chút hộc máu, pháp thuật mà Đường Hoa đánh ra dường như không phải là pháp thuật công kích, mà là pháp thuật trị liệu, sinh mệnh của tấm gương được hồi phục tràn đầy luôn.
Huy Hoàng quăng một tấm Bùa Giám Định chỉ sử dụng cho BOSS ra, báo cáo: “Yên Vũ thần kính, cấp 48, thuộc tính sét 120, những thuộc tính còn lại đều là 30, cao công thấp phòng. Gia Tử, đừng dùng sét nữa, thuộc tính nó vượt qua 100, đánh cũng chỉ tổ hồi phục sinh mệnh cho nó thôi... Coi ta đây!” Huy Hoàng xuất một phi kiếm vòng qua sau lưng tấm gương, tấm gương xoay ngược lại, phi kiếm đánh vào, Huy Hoàng tổn thất một ít sinh mệnh, nhưng gần như tức khắc, thanh tiên kiếm thứ hai của Huy Hoàng chém vào mặt trái của tấm gương, đánh cho sinh mệnh của nó xuống gần cạn đáy.
Đặc tính ngự kiếm của Côn Lôn: Song Kiếm Tề Phi.
Huy Hoàng cười nhẹ nhàng một tiếng, lại xuất cả hai kiếm ra, định thu mạng tấm gương này luôn. Ai nào ngờ, tấm gương này lại đáp xuống mặt đất ngay gần bên dưới nó, sau đó nằm ngửa mặt chính lên trời, mặt phụ úp xuống đất, dường như đang nói: Đánh đi, đánh ta đi, mau đánh ta đi...
Màn trước mặt này trực tiếp khiến ba cao thủ top 3 Tân Tiên giới phụt ra một búm máu.
“Sao bây giờ?” Phá Toái nhìn tấm gương vô lại kia mà ngẩn người, Đường Hoa và Huy Hoàng thì hai mặt nhìn nhau, cùng lắc đầu
Trong số bốn đại cấm địa trên thế gian, vì đẳng cấp cần thiết của Đại Tuyết Sơn thấp nhất, cho nên đã có không ít người đến đó thám hiểm. Tuy chỉ giới hạn được bên ngoài, nhưng thu hoạch quả thật không ít, tỷ lệ rớt của trang bị, phi kiếm rất cao, những người này bán cho cửa hàng của hệ thống cũng dư sức sánh ngang với thu hoạch khi làm nhiệm cho bang hội rồi. Cũng chính vì thế, tiền ảo trong trò chơi đang có dấu hiệu giảm giá trị. Có điều càng thâm nhập sâu trong núi, nhiệm vụ lại càng có nhiều hơn, tuy độ khó có cao, nhưng phần thưởng đạt được cũng khá là phong phú.
Số người thám hiểm biển Đông thì rất ít, chủ yếu là bởi vì mọi người không thích ứng được với thủy chiến. Người dù sao cũng là người, cho dù như Đường Hoa có công cụ gia tốc trong nước, nhưng cũng không thích sống cùng cá cho lắm. Bởi vậy tuy biển Đông là nơi phù hợp nhất với đẳng cấp và thực lực của chúng nhân bây giờ, nhưng số người đến đó lại cực kỳ ít ỏi.
Còn Nam Cương, không những đẳng cấp cần thiết cao, mà lũ độc vật lại còn liên tu bất tận nữa. Dưới tình huống khan hiếm bác sĩ biết trị liệu tập thể, căn bản không ai có thể tác chiến lâu dài nổi. Phần Thập Vạn Đại Sơn thì... Nghe nói có người vừa mới vào núi đã gặp phải Thao Thiết, một trong tứ đại hung thú thời thượng cổ, vừa chạm mặt là cả thảy nhân mã trong tiểu đội đều bị nuốt sạch sạch sẽ sẽ luôn.
Cho nên lần này đảo Phù Du đã trở thành sự lựa chọn hàng đầu để tìm bảo vật của mọi người, đặc biệt là sau khi Vô Biên đặc san triển lãm thuộc tính của Yên Vũ thần kính do tiểu quái tầng thứ nhất rớt, mọi người càng quyết tâm liều mạng hơn.
... Hội nghị liên minh...
Sương Vũ liếc qua Đường Hoa. Nàng dám lấy đầu ra thề với thượng đế, kẻ có thể bán tình báo mà không chút vướng bận tuyệt đối là thằng nhãi này. Có điều nàng rất là nghi hoặc, dựa theo điều mà nàng biết nơi Đường Hoa, thằng này hẳn là phải có thu hoạch xong rồi mới bán tình báo chứ, làm sao lại có chuyện chưa đào được vàng mà lại tiết lộ vị trí mỏ quặng như lần này?
Tinh Tinh mở màn: “Nhiệm vụ chủ yếu của lần này chính là đánh kiếm bảo vật. Ta đã lấy được một mảnh tín vật, cầm theo nó có thể đến tầng bốn dưới đáy đảo Phù Du để nhận một nhiệm vụ. Bây giờ đến vấn đề phân phối đội ngũ. Những cao thủ đứng đầu bên ta như ba người Gia Tử, Huy Hoàng, Phá Toái thì nên an bài đội ngũ ra sao đây? Kiếm bảo thì có lẽ kiếm ở tầng một là đủ rồi, có cao thủ nào chấp nhận xuống tầng bốn với ta không?”
Huy Hoàng tỏ vẻ áy náy: “Ngại thật, Thư Sinh đã sắp xếp ta dẫn một đội ngũ trong bang rồi.”
Ừm, dù sao cũng là người trong bang khác. Tinh Tinh gật đầu nhìn về phía Phá Toái và Đường Hoa, hỏi: “Hai người thì sao?”
Phá Toái giơ tay: “Ta phải theo kèm bà xã.”
Đường Hoa móc tờ Vô Biên đặc san ra, lẩm bẩm: “Căn cứ theo thông tin mà phóng viên bản báo liều chết đạt được: Á quân Tân Tiên giới kiêm đệ nhất cao thủ Bồng Lai - Phá Toái đã thất bại trong lần tỏ tình thứ năm. Phóng viên đã phỏng vấn Nhược Hãn, tuy cô ta không muốn tiết lộ gì nhiều, nhưng vẫn có thể phát hiện ra được một số manh mối...”
“Gia Tử ca...” Phá Toái lườm mắt.
“Phá Toái à.” Đường Hoa quăng đặc san vào lại túi Càn Khôn, tận tình khuyên nhủ: “Ngươi không đi thì ta phải đi đấy. Ngươi vì một nữ nhân mà hy sinh hạnh phúc của anh em mình, ngươi nói có đáng không? Lại nói, với trình độ của Nhược Hãn, tám chín phần mười là qua không nổi cấm chế đâu. Ngươi coi Tinh Tinh nhà ta đấy, cần khuôn mặt có khuôn mặt, muốn vóc người có vóc người, có khả năng sau một hành trình đáy biển lãng mạn, phương Đông không sáng, lại sáng phương Tây,...”
“Gia Tử... Ngươi chẳng hiểu gì về tình yêu cả.” Phá Toái lắc ngón tay: “Nữ nhân mà dễ đổ quá thì yêu không lâu dài, còn theo đuổi càng chật vật thì...”
“Lại càng đáng quý... Hừ! Thê không bằng thiếp, thiếp không bằng ăn vụng, ăn vụng không bằng ăn vụng không được.” Tinh Tinh gõ nhè nhẹ mặt bàn, lườm mắt nhìn hai người.
Đường Hoa gửi tin nhắn qua: “Phá Toái ca, lần này đệ đây muốn được thỏa thích vùng vẫy, dù sao ca cũng đã mang theo một gánh nợ rồi, sợ gì không mang thêm một gánh nữa chớ?”
Phá Toái trả lời: “Nhược Hãn đã không qua nổi cấm chế, sao lại còn gánh nợ nào nữa?”
“Ngươi... Đê tiện quá rồi.”
“Cho ta xin đi đại ca, sự kiện lớn thế này mà không mang theo nàng, chắc chắn nàng lại ý kiến ý cò. Nhưng nếu do nàng không vào nổi, thì không thể trách được ta. Nói trước, lời này là lén nói với nhau đấy, không được lộ ra bên ngoài.”
“Sao lại thế được.”
Trong lúc hai tên nam nhân đang nhắn tin với nhau, Sương Vũ kề sát tai Tinh Tinh nói nhỏ, Tinh Tinh liên tục gật đầu, xong bảo: “Bây giờ mọi người tổ đội tự do, nhớ phải tạo thành năm đội ngũ đấy, mỗi đội ngũ ít nhất bốn người, nếu muốn kéo người nhà theo thì nhất định phải quan tâm đến ý kiến của của các thành viên trong đội mình, gắng hết khả năng tránh bị nội chiến.”
Đường Hoa ít khi qua lại với người trong bang hội, trừ có chút quen mặt với những người tham gia Tân Tiên giới, còn lại đều chẳng biết ai. Trong võng du, các cao thủ luôn có đội ngũ cố định, mà thực lực của các thành viên trong đội ngũ này đều chênh nhau không bao lăm. Rất nhanh, trừ Đường Hoa và Phá Toái, mấy người khác đều nhao nhao thành lập đội ngũ cả. Phá Toái tuy có quen biết khá nhiều với người trong bang, nhưng vì phải kéo theo người nhà, hơn nữa ngày thường chưa bao giờ tổ đội với ai, cho nên cũng bị ra rìa.
Thế là sau một vòng tổ đội, Đường Hoa và Phá Toái phát hiện trước mắt mình chỉ có một con đường: phối hợp thành một đội với Sương Vũ và Tinh Tinh, sau đó lại kéo theo Nhược Hãn...
“Anh bạn, hình như vầy không đúng đâu.” Phá Toái trước tiên tổ đội với Đường Hoa, sau mới nói trong kênh đội ngũ: “Như vậy dường như đội chúng ta đã biến thành đội ngũ rác rưởi nhất rồi. Nếu Nhược Hãn không vào được, vậy chúng ta sẽ không có đệ tử Huyễn Nguyệt am nào cả. Tuy như vậy cũng chấp nhận được, nhưng tất nhiên hiệu suất sẽ bị ảnh hưởng rất nhiều. Tinh Tinh chỉ biết đoán số, Sương Vũ lúc không xài kỹ năng thì có vẻ thật bạo lực, nhưng dùng kỹ năng rồi thì mới biết chỉ là phế thải. Đã sức công không có, lại còn phải phân tâm chiếu cố cho các nàng, điều chết người hơn chính là mục tiêu lại là tầng bốn...”
“Chúng ta trước tiểu nhân sau quân tử, sau khi năm đội ngũ này tiến vào trong đảo Phù Du, cho dù các ngươi không bằng lòng hỗ trợ, thì cũng xin đừng công kích cướp quái của nhau. Lần này bang Nhất Kiếm và bang Song Sư vốn định để cho các ngươi phối hợp, nhưng có vẻ khó làm được quá, vì thế mong mọi người đừng khiêu khích nhau, nhìn thấy người khác gặp khó khăn, có thể giúp được thì tốt nhất là nên giúp. Những đội ngũ đã tổ chức hoàn tất rồi thì đều đi chuẩn bị đi!” Sương Vũ thấy bốn đội kia đều đã rời khỏi rồi mới nói với Đường Hoa đang than vắn thở dài: “Gia Tử, ngươi nghĩ lại xem, ngươi đã từng có cống hiến gì cho bang hội chưa? Có từng kéo người chưa? Có từng đấu giá qua chưa? Ngay cả mức độ hoàn thành nhiệm vụ trong bang hội cũng là 0%, độ cống hiến cho bang hội cũng là 0 nốt...”
“Được rồi, được rồi!” Đường Hoa vội vàng ngắt ngang màn ca cẩm của Sương Vũ: “Lần này ta với Phá Toái đi chung là được rồi chứ gì? Phá Toái đâu!”
“Có đây!” Phá Toái hữu khí vô lực tổ đội với Sương Vũ và Tinh Tinh.
* * * * * *
Nửa tiếng đồng hồ trước khi đảo Phù Du xuất hiện, địa điểm dự định đã trở thành biển người. Người đông nghìn nghịt, trải dài một mảnh không trung năm cây số, xa xa nhìn lại thật giống như một cái tổ ong vò vẽ.
Mở ra tên và tên bang hội, bốn người bọn Đường Hoa rất thuận lợi tới được vị trí cách không xa mục tiêu, sau đó bắt đầu thay trang bị. Như Đường Hoa thì chuyển tiên kiếm lục giai từ vị trí phi kiếm phi hành lên vị trí công kích, đồng thời ra mệnh lệnh hộ chủ cho nó. Thanh tiên kiếm này hắn đoạt được nhờ gạt Sát Phá Lang nơi Thái Sơn năm ấy. Tiếp theo, Đường Hoa thay các loại trang bị tăng nhiều sinh mệnh, hấp thu bảy thuộc tính và phòng ngự pháp thuật, v.v... Đối phó với pháp thuật của cấm chế thì tỷ lệ né tránh là không có tác dụng gì. Thay trang bị xong, Phá Toái thêm Nhược Hãn vào đội, thế là đội ngũ đầy người.
“Năm mươi đệ tử Huyễn Nguyệt am, thêm máu chuyên nghiệp, cầu tổ đánh bảo.”
“Bốn mươi tám tiên kiếm Thanh Thành, cầu tổ đảo Phù Du.”
“...”
Hiện trường rất là náo nhiệt, đội ngũ đủ người rồi thì điều chỉnh lại trang bị, chưa đủ người thì vội vàng kiếm người, chưa có đội ngũ thì loang quanh cầu tổ, xem có thể vào được cái dã đội nào hay không. ‘Dã đội’ tức là một đội ngũ chắp vá gồm những người không có hảo hữu, không cùng bang hội, lực ngưng tụ đã kém, mà cũng thường xuyên xuất hiện hiện tượng nội chiến vì chia phần không đều.
Tràng cảnh hỗn loạn này mãi vẫn chưa kết thúc, cho dù đảo Phù Du xuất hiện cũng vẫn còn loạn nguyên xi. Hòn đảo Phù Du này đồ sộ như một tòa thôn trang, có một cái đĩa quay bảy màu che lại lối xuất nhập. Cấm chế bảy màu này quay với vận tốc rất nhanh, có điều bởi vì diện tích lớn, cho nên vòng ngoài vẫn có đủ không gian cho người chơi xông vào mà không xúc phát đến hai loại thuộc tính.
Kỳ quái! Trong lòng Đường Hoa nói thầm, diện tích nó đã lớn như thế, ắt hẳn mình sẽ không tiến vào sai thuộc tính mà, hơn nữa cũng hoàn toàn có đủ thời gian để thoát ly khỏi nó trước khi thuộc tính thứ hai tiến đến, vì sao Sát Phá Lang lại mô tả nó khó đến như vậy?
“Ta tới đây!” Một đơn vị chiến đội của người chơi rốt cục nhịn không nổi nữa, dưới sự dẫn sắt của đội trưởng, tất cả cùng hướng phi kiếm vào khu vực màu đen, cũng tức là thuộc tính nước, bay xuống.
Không có ánh trắng cũng không có tiếng hoan hô vang lên, không ai biết chiến đội này đã chết hay còn sống cả. Mọi người nhìn nhau, rồi bắt đầu xông lên...
“Gia Tử!” Sương Vũ hô một tiếng.
Đường Hoa than một hơi, đều do mình đã thổi phồng quá đáng. Có điều thổi được thì phải chịu được, chút giác ngộ đó Đường Hoa không thiếu, thế là điều khiển phi kiếm lao xuống khu vực lửa.
* * * * * *
“Ta x!” Vừa vào trong cấm chế, Đường Hoa đã phải mắng một tiếng, từ bên ngoài nhìn vào, nó chỉ là một lớp mỏng, tiến vào bên trong rồi thì mới biết, mình đã ở bên trong một biển rộng màu đỏ sâu không thấy đáy.
Lấy lửa trị lửa! Đây chính là nguyên lý mà Đường Hoa học được từ bảy trận của Thái Sơn. Tay trái vung ra một biển lửa, sinh mệnh lập tức ngừng hạ. Có điều Đường Hoa vừa thư thả được một hơi thì biển lửa đã bị bùng nổ, trên bầu trời hình thành một đám mây màu đỏ, từ đó trút xuống vô vàn những sao băng nóng cháy.
Đậu xanh, cái này có vẻ là pháp thuật cấp trung cao của hệ hỏa - Lưu Tinh Hỏa Vũ thì phải? Bởi vì có lòng yêu thích nhiệt tình vô hạn với chuyện phóng hỏa, Đường Hoa có chút hiểu biết với pháp thuật của hệ này. Trước kia còn ở Thục Sơn, hắn đã dò hỏi biết được pháp thuật hệ hỏa có sáu tầng: Hỏa Chú, Tam Muội Chân Hỏa, Tịnh Y Chú, Lưu Tinh Hỏa Vũ, Luyện Ngục Hỏa Hải và ??.
Tiên kiếm hộ thân, uống thuốc, cộng thêm thuộc tính lửa cao, rốt cục Đường Hoa đã chống chọi được qua Lưu Tinh Hỏa Vũ. Nhưng còn chưa kịp phấn chấn, hắn phát hiện mình đã ở trong một khu vực không màu. Màu của các hệ mộc - hỏa - thổ - kim - thủy lần lượt là xanh - đỏ - vàng - trắng - đen, còn lôi và phong thì không màu.
Sét hay là gió đây nhỉ? Đường Hoa cẩn thận chờ biến hóa, một cái là thiên đường, còn một cái là địa ngục...
Cử Hỏa Liệu Thiên! Chữ màu kim, lại thấy chữ màu kim!!! Đường Hoa vội vàng dịch chuyển tức thời, cơ hồ trong tích tắc, một đám mây lửa bị gió cuốn phăng qua nơi mà hắn vừa đứng, sau đó ngoặt lại, đuổi theo hắn. Đậu xanh cả rổ. Đường Hoa ném ra tờ ngân phiếu cuối cùng, tránh thoát được một kiếp, nhưng Cử Hỏa Liệu Thiên vẫn kiên nhẫn miệt mài đuổi theo. Lần đầu tiên Đường Hoa cảm thấy cực kỳ căm hận cái công năng truy đuổi của pháp thuật thế này. Tuy những kỹ năng mạnh mẽ như Nhân Kiếm Hợp Nhất cũng có, nhưng thời gian truy đuổi ngắn, chớ có giống cái đám mây này đâu, đuổi theo mình như mình thiếu nó năm trăm đồng tiền vậy.
Tuy nó có dáng vẻ là một cụm mây lửa, nhưng Đường Hoa chắc chắn nó không phải là pháp thuật hệ hỏa. Nó có khả năng là tiên thuật hỗn hợp của lửa và sét, hoặc lửa và gió. Lôi hỏa có thanh âm, sẽ không giết người trong lặng yên vô hình như vầy, cho nên đáp án chín phần phải là cái còn lại, tiên thuật hỗn hợp lửa và gió. Có điều Đường Hoa lại buồn bực suy nghĩ, Ma Kiếm của Sát Phá Lang tuy dũng mãnh đấy, nhưng đâu thể chịu nổi mức ngược đãi thế này, phải biết rằng bảy thứ thuộc tính của hắn đều không cao...
Vậy vấn đề ở chỗ nào nhỉ? Đường Hoa nhớ lại lời kể của Sát Phá Lang, hắn bảo là dùng Ma Kiếm hộ thân xông xuống... Xông xuống? Nghĩ đến đây, Đường Hoa tự tát cho mình một cái, nhân tiện mắng một tiếng “ngu đần”. Sau khi thoát khỏi Lưu Tinh Hỏa Vũ, mình vẫn cứ đề phòng pháp thuật tiếp theo đến mà không có chút ý định tiến lên.
Bèn ném Lượng Thiên Xích lên, tiên thuật hỏa lôi đối chọi với tiên thuật phong hỏa, còn chính mình thì vừa oanh tạc lại vừa lao xuống phía dưới. Nhưng tốc độ của pháp thuật đâu phải là thứ mà con người có khả năng bắt kịp? Mắt thấy tiên thuật kia phá hủy tiên thuật của mình, tuy yếu bớt nhưng vẫn nhanh chóng bắn đến, Đường Hoa đã chuẩn bị bó tay chịu trói... Nhưng một người nào đó chợt xuất hiện trước mặt Đường Hoa, thậm chí Đường Hoa còn chưa kịp ghi nhận giới tính của người này thì người đó đã bị mây lửa quét thành ánh trắng.
Mây lửa giết người xong thì tức khắc biến mất, nhưng trước mặt Đường Hoa lại xuất hiện một màu đen, nước!
Phong Tuyết Băng Thiên, bốn chữ màu kim lóe sáng, tiên thuật hỗn hợp thủy - phong sắp đánh đến. Đường Hoa dõi mắt nhìn qua, vô số mũi băng bay theo gió như những mũi tên bắn vút về phía mình...
Nhưng dù sao Đường Hoa cũng may mắn lắm, tích tắc trước khi hắn phải hứng chịu Phong Tuyết Băng Thiên, hắn thoát được khỏi cấm chế, đặt chân lên mặt đất.
Thở dài một hơi, Đường Hoa nói trong kênh đội ngũ: “Phá Toái xuống đi, những người khác có thể về nhà.” Sau đó giới thiệu tình hình cụ thể trong cấm chế một cách kỹ càng tỉ mỉ.
“A! Ngươi là đồ lừa đảo.” Sương Vũ tức thì nổi giận bừng bừng, hỏi: “Chẳng phải ngươi từng nói, ngươi đã đi tầng một rồi sao?”
“Tỷ tỷ, đừng có vu hãm lung tung, ta chỉ nói rằng tấm gương đó kiếm được nơi tầng một, chứ có nói do ta kiếm đâu.” Đường Hoa lắc đầu: “Ta mà biết thế này, đã không nhờ Vô Biên rải thông tin giùm...”
Tinh Tinh nghiến răng: “Quả nhiên là ngươi rải thông tin ra ngoài.”
“Ừm... Nói đến chuyện này, ta thật áy náy khi hơn trăm vạn người sắp phải chết vì ta.” Dựa theo tính toán của Đường Hoa, cho dù hắn triển khai toàn bộ tốc độ lao xuống ngay từ đầu thì chắc chắn cũng phải dính lấy một tiên thuật hỗn hợp. Hơn nữa, tiên thuật của mình không có chữ màu kim, còn của người ta thì có, uy lực chênh lệch ra sao, nhìn qua là biết. Vì thế Đường Hoa không nghĩ sẽ có nhiều người vượt qua được cấm chế.
* * * * * *
Phá Toái rơi xuống đất, nhìn lại mức sinh mệnh gần trống không của mình, sau đó vỗ vỗ ngực: “Gia Tử chết tiệt, hôm nay có thể ngươi sẽ hại chết không ít người đấy.”
“Không sao cả!” Đường Hoa phất tay, nói: “Ta đã nhờ Vô Biên sửa tên của người thần bí phát tán thông tin thành Phong Vân Nộ rồi.”
“Ha!” Phá Toái cười nói: “Gần đây có một cái tin đồn, ta vẫn không tin là thật, có điều hiện giờ coi bộ nó không phải tin thất thiệt rồi.”
“Tin gì đó?”
“Nói ngươi và Phong Vân Nộ đang cùng theo đuổi một người chơi nữ Nga Mi tên là Táng Ái.”
“Nói bậy.”
“Không phải là nói bậy.” Phá Toái móc ra tờ Vô Biên đặc san, chỉ chỉ: “Đông Phương Gia Tử VS Phong Vân Nộ. Hỏi thế gian tình là vật chi, mà đôi lứa nguyện thề sinh tử... Dù sao thì ý đại khái của nó chính là: Táng Ái người ta phớt lờ ngươi, ngươi khổ sở bám theo kể đủ thứ chuyện cười cho người ta.”
Phi Kiếm Truyền Thư: “Con mợ nó, là đứa nào vu hãm ta?”
Hồi thư: “Sát Phá Lang.”
Đệt! Sát Phá Lang cũng đang phát triển theo con đường tiểu nhân nham hiểm sao? ...Vì sao ta lại dùng từ “Cũng” nhỉ? Đường Hoa dám chắc chắn, tên Sát Phá Lang này đang công khai trả thù mình đây mà. Hừ! Nhưng ngươi đã quên rồi à, ông đây là cổ đông của Vô Biên đặc san đấy. Chẳng phải ngươi đang muốn theo đuổi Mặc Tinh sao? Coi ta làm cho ngươi theo đuổi đến mỏi mòn cũng không được đây này.
Phi Kiếm Truyền Thư cho Mặc Tinh: Người hôm qua ngồi câu cá với Sát Phá Lang trên bờ biển có phải là ngươi không?
Moá! Hắn muốn theo đuổi ta, lại còn hẹn hò với nữ nhân khác nữa à? Mặc Tinh không có phản ứng lắm với sự theo đuổi của Sát Phá Lang, tuy nàng không cự tuyệt, nhưng cũng không muốn chừa cơ hội cho một kẻ ba dạ hai lòng. Thế là quăng tên vào trong danh sách đen, cắt bỏ hảo hữu... Sau đó trong lòng trở nên thoải mái, tiếp tục dạo phố...
Đường Hoa thì truyền thư tới lui, còn Phá Toái thì đứng bên cạnh cười trộm, coi náo nhiệt mà không ngại đau ruột. Điều mà người hay nói, “gần heo thì mau béo”, hoặc là “vật tụ theo loài” chính là chỉ trường hợp này.
Đường Hoa đang muốn gọi Phá Toái đi tiếp thì bỗng có một người rơi xuống, hai người nhìn qua, chẳng phải Huy Hoàng thì còn là ai đây? Huy Hoàng thấy hai người thì nhún vai: “Trừ ta, diệt đoàn hết rồi.”
“Cùng nhau đi thôi!” Phá Toái tổ đội với Huy Hoàng, sau đó ba người cùng nhau thẳng tiến.
* * * * * *
Vừa ra khỏi con đường vào đảo, quang cảnh trước mắt trở nên sáng sủa hơn. Tầng một do từng hòn từng hòn đảo nhỏ ghép lại với nhau, liếc mắt qua là rõ hết. Có rất nhiều những tấm gương có sinh mạng đang ầm ĩ nhảy nhót trên mây và vui đùa trong nước. Lúc thì chúng rong ruổi thảnh thơi, lúc thì chơi trò cút bắt, thật giống những đứa trẻ ba tuổi đang chơi đùa vui vẻ với nhau.
“Đi!” Huy Hoàng vẫy tay một cái, tiên kiếm bắn đến một tấm gương gần nhất.
“Đừng!” Đường Hoa vội vã hô lên, nhưng tốc độ ra tay của Huy Hoàng nào phải tầm thường, Đường Hoa vừa mới lên tiếng thì kiếm đã trảm vào mặt gương. Trảm vào xong, Huy Hoàng kinh hãi cực kỳ, mặt mày thất sắc, sinh mệnh của tấm gương thì không có động tĩnh, mà máu của mình thì rớt mất một phần ba.
Tấm gương bị công kích, liền chạy qua phía ba người. Bởi vì gần chỗ này có nhiều tấm gương quá, ba người đều là người từng trải, biết dưới tình huống này không những không thể loạn lên, mà còn không thể chạy lung tung được, nếu không thì sẽ làm động đến toàn bộ chúng nó, dẫn đến bị đánh hội đồng. Huy Hoàng lại xuất ra một kiếm, trì hoãn thời gian chạy tới của tấm gương, nhưng sinh mệnh cũng bị mất tiếp một phần tư nữa.
“Tam Muội Chân Hỏa!” Đường Hoa quăng một biển lửa ra, sau đó vừa mừng lại vừa kinh phát hiện, tấm gương bắt đầu mất máu, đồng thời chính mình cũng bị đốt cho te tua.
Phá Toái hô lên: “Sinh mệnh bị rớt hơn phân nửa thì nằm xuống đất là hồi phục lại, bà cố tổ nó, con này là thứ quái gì vậy?”
“Đánh vào mặt trái của nó ấy.” Đường Hoa quan sát rất cẩn thận.
“Được!” Phá Toái đáp một tiếng, sau đó bắn tiên kiếm ra, tiên kiếm bay một vòng rồi quay lại bắn vào mặt sau tấm gương, chẳng ngờ kiếm sắp chém tới thì tấm gương đột nhiên nhảy lên, mặt trước đổi thành mặt sau, mặt sau đổi thành mặt trước tiếp kiếm này. Nó thì an toàn, mà Phá Toái thì nước mắt lăn ào ạt, sớm biết vậy đã đổi thành thanh kiếm đểu rồi, một kiếm này thế mà xử lý mất một phần ba sinh mệnh của mình luôn.
“Coi ngươi nhanh hơn hay ta nhanh hơn.” Đường Hoa vừa nói xong, một tia sét đã đánh vào mặt trái của tấm gương, nhưng điều tiếp theo khiến ba cao thủ mém chút hộc máu, pháp thuật mà Đường Hoa đánh ra dường như không phải là pháp thuật công kích, mà là pháp thuật trị liệu, sinh mệnh của tấm gương được hồi phục tràn đầy luôn.
Huy Hoàng quăng một tấm Bùa Giám Định chỉ sử dụng cho BOSS ra, báo cáo: “Yên Vũ thần kính, cấp 48, thuộc tính sét 120, những thuộc tính còn lại đều là 30, cao công thấp phòng. Gia Tử, đừng dùng sét nữa, thuộc tính nó vượt qua 100, đánh cũng chỉ tổ hồi phục sinh mệnh cho nó thôi... Coi ta đây!” Huy Hoàng xuất một phi kiếm vòng qua sau lưng tấm gương, tấm gương xoay ngược lại, phi kiếm đánh vào, Huy Hoàng tổn thất một ít sinh mệnh, nhưng gần như tức khắc, thanh tiên kiếm thứ hai của Huy Hoàng chém vào mặt trái của tấm gương, đánh cho sinh mệnh của nó xuống gần cạn đáy.
Đặc tính ngự kiếm của Côn Lôn: Song Kiếm Tề Phi.
Huy Hoàng cười nhẹ nhàng một tiếng, lại xuất cả hai kiếm ra, định thu mạng tấm gương này luôn. Ai nào ngờ, tấm gương này lại đáp xuống mặt đất ngay gần bên dưới nó, sau đó nằm ngửa mặt chính lên trời, mặt phụ úp xuống đất, dường như đang nói: Đánh đi, đánh ta đi, mau đánh ta đi...
Màn trước mặt này trực tiếp khiến ba cao thủ top 3 Tân Tiên giới phụt ra một búm máu.
“Sao bây giờ?” Phá Toái nhìn tấm gương vô lại kia mà ngẩn người, Đường Hoa và Huy Hoàng thì hai mặt nhìn nhau, cùng lắc đầu
/287
|