Sống Lại Thành Mục Niệm Từ

Chương 45: Viên Mãn Trở Về

/73


Edit: Vân Nhi

Mấy ngày kế tiếp, Thác Lực Hải, có sự giúp đỡ của vợ chồng Hắc Châu, cứ đúng giờ là tới cửa, lôi kéo Niệm Từ cùng với Tiểu Mã Câu đi du sơn ngoạn thủy để bồi đắp tình cảm. Có điều hai người cũng không có bất kỳ hành động hay lời nói nào vượt qua lễ giáo, vợ chồng Hắc Châu cũng không còn quơ tay múa chân uy hiếp nàng nữa, đoán chừng hắn đã lên tiếng ngăn trở họ.

Thoáng cái, Thác Lực Hải đã ở Tế Nam được nửa tháng, ngày nghỉ đã hết cần phải quay về doanh trại. Đại Tề Cát tự mình tổ chức tiệc rượu tiễn bước đệ đệ của mình, còn trước sau như một chỉ mời mẹ con Hoàng thị tham gia. Niệm Từ từ chối không được, đành phải kêu đầu bếp của tửu lâu làm một bàn thức ăn mang tới, dầu gì cũng còn một chút nhân tình. Sau khi nàng tới thì mọi người ôm Tiểu Mã Câu rời đi, cho hai người có không gian để trò chuyện riêng.

“Nếu như biết lần này có thể gặp được cô, ta sẽ xin Đại Hãn thêm vài ngày thời gian nữa”- Thác Lực Hải nói. Niệm Từ cúi đầu, không nói gì.

“Lần này ta đi không biết đến lúc nào mới có thể trở về, cô phải chăm sóc cho bản thân thật tốt, đừng chỉ quan tâm tới Tiểu Mã Câu như thế”

"Tôi sẽ chú ý , cám ơn ngài quan tâm."- Nàng vạn bất đắc dĩ nói.

"Ừ. Như vậy là tốt rồi. Tôi đi rồi, trong thời gian ngắn không thể về được, có thể viết thư cho cô không? Ta gửi thư báo tin cho đại ca, nhân tiện đưa thư cho cô có được không?”- Hắn hỏi.

“Chuyện này có hơi thất lễ đi. Dù sao tôi cũng là phụ nữ có chồng, sao có thể tự ý cùng người khác thư từ qua lại chứ?”- Thư từ thì quá mức riêng tư, hơn nữa nàng cũng không biết phải viết gì. Niệm Từ không muốn dây dưa không dứt.

“Ta chỉ là muốn biết được tình hình của cô mà thôi, không có ý tứ gì khác”- Gương mặt hắn tràn đầy thất vọng.

“Dù sao tôi vẫn thường xuyên tới phủ tướng quân, nếu có chuyện gì thì Hắc Châu tỷ tỷ nhất định sẽ nói cho ngài biết mà”

“Chỉ sợ là sẽ không dễ dàng. Lần này Đại Hãn cho ta về thăm đại ca, đoán chừng nửa năm một năm tới đây ta cũng không thể trở lại”- hắn nói tiếp.

“Tại sao?”- Lời của hắn khiến cho Niệm Từ rất hiếu kỳ, không phải là phái Thác Lực Hải tới Tương Dương tấn công Đại Tống chứ?

“Nói với cô cũng không sao, dù sao một phụ nữ trong khuê phòng cũng không thể hiểu. Đại Hãn không hề đem Tống triều để trong mắt, hiện tại đang tập trung binh lực quan trọng để chuẩn bị Tây chinh, ta còn không biết mình sẽ đi tới đâu. Nếu không phải là ở lại đại mạc canh giữ thì sẽ là đi theo Đại Hãn tây chinh”- Hắn giải thích.

“Nói như vậy thì có phải sẽ rút binh khỏi Đại Tống không?”- Niệm Từ hỏi. Nàng nghĩ thầm, thì ra lý do bọn người Quách Tĩnh ở Tương Dương giữ thành được mười mấy hai mươi năm là vì đây là thời điểm Mông Cổ đi chinh phục Châu Âu nha.

“Căn bản là Đại Hãn không hề quan tâm binh lực ở Tương Dương, chỉ để ở nơi đó để hấp dẫn sự chú ý của Tống Quốc thôi. Chờ khi chúng ta chiến thắng trở về thì mới bắt đầu dọn dẹp Tương Dương”- Hắn đắc ý nói.

Sự lo lắng của Niệm Từ với Tương Dương lúc này mới có thể tạm để xuống, nàng nhớ mang máng là người Mông Cổ tây chinh suốt mấy năm, đánh tới bờ sông Rhine ( Tây Âu) mới rút về, khiến cho cả Châu Âu bao nhiêu năm sau còn phải run sợ trước một đoàn kỵ sĩ. Mấy năm này cuộc sống của Quách Tĩnh và Hoàng Dung sẽ tốt hơn một chút, chỉ cần chú ý động tĩnh của quân chủ lực của Mông Cổ là được rồi.

“Hi vọng ngài sẽ chú ý an toàn, cả nhà tướng quân rất lo lắng cho ngài”- nàng không muốn, nhưng cũng phải nói ra mấy lời khách khí.

“Yên tâm đi, ta sẽ bình an trở về. Ta còn tính toán mấy năm nữa, khi Tiểu Mã Câu lớn hơn sẽ mời các ngươi tới thảo nguyên chơi, ta còn muốn đưa cho Tiểu Mã Câu một con bảo mã thật tốt, xứng đáng với tên của hắn”- Hắn vui vẻ nói.

Nói chuyện một lúc thì thức ăn và rượu đã chuẩn bị xong, những người vừa rồi biến mất liền xuất hiện lại, mọi người cùng nhau thưởng thức thức ăn ngon. Thức ăn kết hợp Hán Mông khiến mọi người đều khen ngợi. Huynh đệ Thác Lực Hải uống rất nhiều, cuối cùng đều say ngã người trên bàn rượu. Niệm Từ nhìn Thác Lực Hải bất tỉnh nhân sự thì thở phào nhẹ nhõm, rốt cục cũng không cần phải cười nói xã giao nữa.

Thừa dịp ba tiểu tử choai choai tận tình vui chơi, Hắc Châu không chú ý tới, Niệm Từ hướng tới quản gia cáo từ một tiếng, ôm con lặng lẽ rời đi. Sáng sớm ngày hôm sau, lấy lý do không thể bỏ con ở nhà, nàng cũng không tới từ biệt. Thác Lực Hải đi rồi, Niệm Từ ngoan ngoãn sống ở trong nhà, không đi tới đâu cả. Hắc Châu năm lần bảy lượt tới mời cũng bị nàng từ chối, nàng muốn từ từ đem khoảng cách kéo dãn ra, đem giao tình này làm lạnh xuống.

Thời gian ở nhà tăng lên nhiều thì thời gian của nàng ở khu vui chơi cũng tăng lên nhiều hơn. Chỗ vui chơi này từng bước được đối chiếu với bản vẽ của Niệm Từ mà xây dựng. Năm vị sư phụ thợ mộc cũng rất có bản lĩnh, nhìn bản vẽ những đồ chưa từng gặp qua, Niệm Từ chỉ giải thích qua một lần thì các loại trò chơi cùng mô hình tập luyện của thời hiện đại đã dần dần hiện ra trước mắt mọi người, mỗi ngày càng nhiều hơn khiến cho Niệm Từ không khỏi vui mừng.

Cuối tháng năm, cuối cùng thì khu vui chơi cũng có thể hoàn thành, công tượng đang tỉ mỉ làm những công đoạn cuối cùng. Ngày nào Niệm Từ cũng đem con trai tới đây chơi đùa một hồi lâu, nhưng Hoàng thiếu gia vẫn luôn chơi không đủ, mỗi lần trở về đều khóc lớn không chịu.

“Nhị tiểu thư, đại gia cùng tổng quản bọn họ trở lại rồi, đang ở trước cửa đó”- Nghe được như vậy, Niệm Từ không để ý tới con nữa, phi thân đến tiền viện, dù sao một đám người phía sau cũng có thể đem nhi tử của nàng tới sau. Ba chân bốn cẳng nàng chạy tới trước cửa, thì đã nhìn thấy Lão Ngoan Đồng đang ngồi chỉ huy xe ngựa vào viện.

"Đại ca, huynh trở lại rồi!"- Niệm Từ vui vẻ nói.

"Đúng nha, chúng ta trở lại rồi. Muội và Tiểu Mã câu có khỏe không? Cháu của ta ở nơi nào rồi?"- Lão Ngoan Đồng vội vàng nhìn phía sau lưng nàng.

“Lý Thẩm đang ôm hắn ra đây. Bây giờ đại ca chỉ biết có tiểu tử thúi kia, không còn biết muội nữa”- Niệm Từ giả vờ dỗi.

“Không có mà, ta cũng có nghĩ tới muội mà. Đợi lát nữa ta cho muội xem ta mang cái gì về cho muội”- Gương mặt hắn cố ý làm ra vẻ thần bí nói.

Còn đang nói chuyện thì xe ngựa đã tiến vào viện, Dương Nhị, Dương Tam, Dương Tứ, Dương Ngũ một lượt bước lên chào hỏi.

“Nhị Tiểu thư, chúng tôi đã trở lại. Cô ở nhà vẫn tốt chứ?”

“Các vị cực khổ rồi. Dọc đường đi thuận lợi chứ? Đại ca tôi có chọc vào phiền toái gì không?”- nàng cười nói.

“May mắn không có gặp chuyện gì cả, rất thuận lợi hoàn thành phó thác của Nhị tiểu thư. Trên đường về đại gia còn chuẩn bị cho tiểu thư một kinh hỉ nữa đây”- Dương Nhị quay đầu nói:

“Người đâu, mời thượng khách trên xe xuống!”- người giúp việc bên cạnh vội vàng đi lên, mở mành xe ngựa ra, một người lẳng lặng xuất hiện ở trước mặt mọi người, chậm rãi bước xuống xe ngựa.

"Lý Mạc Sầu ra mắt Nhị cô nương."

"Cô, cô là Lý Mạc Sầu? Của môn phái nào?"- Niệm Từ quan sát người mới tới, bộ dạng một cô nương 15, 16 tuổi, dáng dấp xinh đẹp, răng trắng đôi mắt tinh anh, khí chất lạnh lùng trong trẻo bình tĩnh, cũng không có bị không khí nhiệt tình xung quanh lây nhiễm.

“Tôi là người phái Cổ Mộ của Chung Nam sơn, lần này ra ngoài gặp phải phiền toái cũng may gặp được Chu đạo trưởng, nên ông ấy đã mời Mạc Sầu tới đây làm khách, kính xin nhị cô nương thứ lỗi!”- Thanh âm của nàng vẫn lãnh đạm như cũ.

“Hoan nghênh nha, nơi này chỉ có mình tôi là nữ giới, tôi còn đang muốn tìm người để làm bạn từ lâu rồi, may giờ có cô nương. Vào trong nhà ngồi xuống rồi nói chuyện đi!”- Nói xong, Niệm Từ dẫn đường, ý bảo Lý Mạc Sầu và mấy người vào nhà.

Đoàn người vừa nói vừa cười đi vào đại sảnh, mới vừa ngồi xuống bưng chén trà lên thì Dương Dịch cũng nghe tin vội chạy tới. Huynh đệ mấy người đã lâu không gặp bắt đầu hàn huyên. Lão Ngoan Đồng thì chỉ lo chơi với Tiểu Mã Câu, căn bản là không để ý tới người khác.

“Được rồi, còn có khách ở đây, mọi người còn mải gì thế?”- Niệm Từ ngồi một bên cùng với Lý Mạc Sầu, lên tiếng phản đối.

“Vị này là Lý Mạc Sầu cô nương, là do đại ca tôi cùng với bốn huynh đệ của huynh mời tới làm khách. Mạc Sầu cô nương, vị này là Dương Dịch, là đại quản gia của nhà chúng tôi, chủ yếu phụ trách việc buôn bán bên ngoài. Về sau có cần thứ gì thì chỉ cần tìm hắn hoặc tìm Dương Nhị là được”- Niệm Từ quay sang giới thiệu hai người, Dương Dịch chắp tay làm lễ ra mắt, còn Lý Mạc Sầu thì khuôn mặt không chút thay đổi chẳng qua là gật đầu một cái.

“Dương Dịch, mọi người đều ở đây đông đủ, huynh sắp xếp cho chúng ta một bữa tối thịnh soạn đi! Gọi tiểu lâu làm một bàn thức ăn tươi ngon, buổi tối hôm nay chúng ta không say không về được không?”- đề nghị của Niệm Từ được bọn họ hưởng ứng nhiệt tình.

“Mạc Sầu cô nương, còn một lúc nữa mới tới bữa tối, tôi cho người đưa cô tới phòng khách, rửa mặt thay y phục trước có được không?”- nàng quay sang hỏi. Lý Mạc Sầu gật đầu một cái, không nói gì, được hạ nhân dẫn khỏi đại sảnh.

“Vị cô nương này có lại lịch gì? Tại sao lại theo chúng ta tới đây?” - sau khi nàng ta đi, Dương Dịch lên tiếng hỏi.

“Vị cô nương này là bọn đệ nhặt được trên đường trở về sau khi hoàn thành công việc. Lúc ấy. cô nương này té xỉu bên đường, trên y phục còn có vết máu, đại gia xem qua, thấy bị nội thương nên đã ra tay cứu. Sau khi tỉnh dậy, cô ấy lại vung tay muốn đánh bọn đệ, cứ nghĩ cô ấy là một cô gái võ công không cao nên chính đệ bị đòn nhiều lắm. Sau Đại gia lại giống như nhìn ra được cái gì, chế phục rồi nói gì đó với cô ấy, rồi đột nhiên cô ấy nói rằng muốn theo bọn đệ về. Dù bọn đệ hỏi như thế nào thì Đại gia cũng đều không chịu nói. Trên đường về đây, Đại gia còn truyền nội lực giúp nàng ta điều trị nội thương nữa. Có điều, trên đường bọn đệ có nghe được tin đồn, nói có một nữ ma đầu đại náo hôn lễ của thiếu trang chủ Lục gia trang Lục Triển Nguyên, bị giang hồ nhân sĩ tham dự hôn lễ đả thương, trước khi đi có buông lời thề mười năm sau sẽ quay lại báo thù. Nghe qua miêu tả thì nữ ma đầu này có thể chính là Lý cô nương, bọn đệ lén nói cho Đại gia biết, kết quả hắn phát cáu lên, bọn đệ không có biện pháp gì dánh phải mang cô ta về để cho Nhị cô nương giải quyết. Đây cũng chính là kinh hỉ mà chúng ta đã nói đó”- Dương Nhị đứng một bên giải thích, còn Lão Ngoan Đồng chỉ mải chơi đùa với Tiểu Mã Câu ở trong lòng, không nói gì cả.

“Được rồi, nếu do đại ca mời tới làm khách thì khẳng định là không có việc gì rồi. Các vị bôn ba bên ngoài đã lâu, về phòng nghỉ ngơi trước đi, còn chuyện gì thì để đó cho tôi xử lý”- nói xong, Niệm Từ kéo Chu Bá Thông đi về phòng.

"Đại ca nói đi, rốt cuộc chuyện gì xảy ra?"- Trở lại trong phòng của mình, Niệm Từ bắt đầu đề ra nghi vấn.

“Không có gì nha, không phải lần trước muội nói ta tìm người về giúp muội sao, ta đã tìm ra người cho muội rồi đó!”- hắn nhìn quanh mọi nơi chứ không chịu nhìn thẳng vào mắt nàng.

“Đại ca, muội tin tưởng nàng ta không phải là người xấu, sẽ không làm chuyện xấu gì với chúng ta, nhưng huynh phải đem chân tướng nói cho muội biết nha”- Về Lý Mạc Sầu trong Thần Điêu Hiệp Lữ, Niệm Từ không biết nhiều cho lắm, chỉ biết được nàng là sư tỷ của Tiểu Long Nữ, chẳng biết tại sao lại trở thành nhân vật phản diện, còn bắt cóc Quách Tương mà Hoàng Dung vừa sinh ra nữa. Mới vừa gặp mặt, lúc nghe tên của nàng ta nàng đã sợ hết hồn, có điều, nhìn dáng dấp cũng không thể nào nghĩ nàng là một nữ ma đầu, hơn nữa Niệm Từ tin tưởng vào nhãn lực của đại ca, nên không thể nào đề phòng nàng được.

“Ừm. Lúc ấy cứu con bé, ta cũng không có suy nghĩ gì nhiều. Khi nó tỉnh lại, tấn công chúng ta thì ta nhận thấy võ công đó rất quen mắt. Tiến lên so chiêu mới biết con bé là môn hạ phái Cổ Mộ của Lâm tỷ tỷ. Năm đó Lâm tỷ tỷ sóng vai cùng sư huynh ta kháng Kim, tình cảm vốn rất tốt, nàng thiếu chút nữa trở thành sư tẩu của chúng ta rồi. Có điều là không biết vì sao sư huynh lại cùng nàng trở mặt, Lâm tỷ tỷ trong cơn nóng giận đã vào ở phía trong Cổ mộ của Chung Nam sơn thề đến chết cũng không ra ngoài. Sư huynh ta cảm thấy rất hối hận, lúc lâm chung đã dặn dò chúng ta nhất định phải chiếu cố tốt người của phái Cổ Mộ, đền bù cho khuyết điểm của hắn. Sư phụ của Lý Mạc Sầu chính là Lâm Hồng Nhi, nha hoàn của Lâm tỷ tỷ, trước khi ta tới đảo Đào Hoa đã có từng đi tìm nàng, kết quả bị mắng cho một trận”- Qua nửa ngày, Lão Ngoan Đồng mới thấp giọng nói.

“Vậy sao Lý Mạc Sầu không yên ổn ở Chung Nam sơn, xuống núi để làm gì?” Niệm Từ hỏi.

“Ta cũng không biết, chỉ nghe nói con bé muốn báo thù. Bất kể như thế nào, đó là đồ tôn của Lâm tỷ tỷ, ta phải chiếu cố thật tốt mới được. Muội muội, muội để cho con bé lưu lại đây đi. Muội hiểu chuyện nhiều, giúp ta hỏi nó xem chuyện gì đã xảy ra được không?” - Nhìn dáng vẻ nghiêm túc khó có được của Lão Ngoan Đồng, Niệm Từ mềm lòng đáp ứng. Sau khi dặn dò người làm trông chừng hai cậu cháu đang chơi đùa, Niệm Từ ra khỏi phòng đi tới phòng khách.

“Mạc Sầu cô nương, tôi là Niệm Từ, tôi có thể vào không?”- Nàng gõ cửa phòng, nhẹ nhàng nói. Không bao lâu, Lý Mạc Sầu liền mở cửa, nhìn dáng dấp nàng là mới tắm qua, tóc dài còn đang nhỏ nước.

“Mặc dù là tháng năm, nhưng khí trời vẫn có chút lạnh, sao cô nương mới tắm xong lại mặc như vậy ra mở cửa?”- Niệm Từ thấy thế vội kéo nàng ta vào, cầm lên khăn vải, vội vàng lau khô tóc cho nàng.

“Tôi nhiều hơn cô vài tuổi, lại có thói quen chăm sóc cho nhi tử, nên cô đừng có trách tôi dài dòng nhiều chuyện nha!”- Vừa lau tóc nàng vừa giải thích.

"Chưa từng có ai lau tóc cho tôi cả”- Lý Mạc Sầu sâu kín nói.

“Phải không? Nếu cô đồng ý, về sau tôi sẽ giúp cô lau tóc. Mới vừa rồi đại ca có nói cho tôi biết về chuyện của phái Cổ Mộ, đối với chuyện của sư tổ cô, huynh ấy vẫn canh cánh trong lòng. Nhưng làm sao mà cô lại tin tưởng ngay lời của đại ca nói mà đi theo đại ca tới đây?”

“Lúc ấy tôi bị trọng thương, không đánh lại hắn, hắn nói tôi bị cừu gia truy lùng không có chỗ đi, không thể làm gì khác ngoài đi theo hắn. Nếu như hắn nói láo gạt tôi, nhất định tôi sẽ giết chết hắn”- Nàng hung hăng nói.

"Muội muội ngốc, may mà muội gặp phải đại ca ta. Phải là người khác thì hắn đã bán muội vào kỹ viện lấy tiền chạy trốn mất, làm sao ở đó cho muội giết đây”- Nghe Mạc Sầu không chút tâm cơ trả lời, Niệm Từ không ngừng được cảm giác đau lòng.

“Không phải muội lớn lên ở Cổ Mộ của Chung Nam sơn sao? Tại sao lúc này lại không trở về nhà? Rốt cục thì tại sao muội lại đi ra ngoài vậy?”- Niệm Từ có chút hối hận khi xưa không có đọc kỹ Thần Điêu Hiệp Lữ, đối với nhân vật này nàng hoàn toàn không biết gì cả.


/73

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status