Kiếp trước, chỉ một câu “Chuyện như vậy có xảy ra hay không cũng không ảnh hưởng đến tình yêu anh dành cho em”, làm tôi cam tâm tình nguyện thủ tiết vì hắn cả đời.
Hiện giờ, chỉ một câu “Đối với cô ấy anh chỉ có áy náy, muốn cùng tôi sống tốt”, mà lại muốn lấy được sự đồng cảm của tôi.
Trên đời nào có chuyện tốt như vậy chứ.
Tôi lạnh lùng rút tay mình ra.
“Giáo sư Thẩm, tôi hạn cho anh thời gian ba ngày, cùng tôi hoàn tất thủ tục ly hôn. Bằng không, tôi sẽ lập tức công khai kết quả giám định người thân này.”
Trong ba ngày này, tôi dồn hết tâm sức vào công việc, ngăn cách toàn bộ với tin tức bên ngoài.
Trần Hàm nói, ngày nào Thẩm Hạc Chi cũng canh bên ngoài phòng làm việc, thậm chí còn ngồi xổm canh tại bãi giữ xe, chỉ vì để gặp tôi một lần.
Cuối cùng có một ngày, hắn dẫn theo Thẩm Như Cảnh cùng nhau đến cầu xin tôi, Thẩm Như Cảnh gọi mẹ, cổ họng như đã khóc khàn cả giọng.
Trái tim tôi như sắt đá, không mảy may chút d.a.o động nào.
Trần Hàm nhìn đến lệ rơi đầy mặt, tự nhốt mình vào trong văn phòng khóc một hồi.
Sáu năm nay, tôi đối đãi với Thẩm Như Cảnh cầm trong tay sợ vỡ, ngậm trong miệng sợ tan.
Người mẹ nuôi như cô ấy cũng không đành, người mẹ đảm đang tự tay mình làm hết mọi việc như tôi đây lại có thể tuyệt tình đến vậy.
“Hiện tại, tớ biết cậu thực sự muốn ly hôn, muốn lập nghiệp.”
Tôi cầm ly cà phê đã nguội lên uống một ngụm, vị đắng dâng lên tận đáy lòng.
Trần Hàm không hiểu.
Khi tôi già yếu, cả người đau ốm, khi ký thác toàn bộ hy vọng lên người nó, nó lại bạc bẽo mở miệng, nói:
“Bố và dì Lục, cũng từng này tuổi rồi, muốn dùng quãng thời gian cuối đời cùng người mình yêu ở bên nhau, mẹ… để họ giải quyết xong nỗi tiếc nuối này đi.”
“Dù sao, bởi vì mẹ, họ mới chậm trễ cả đời…”
Không một ai hiểu, tôi của khi đó, cảm thấy tuyệt vọng và đau khổ đến nhường nào.
Trên đời ai cũng có thể không hiểu tôi, thậm chí là mắng tôi, chửi tôi, tôi cũng không oán trách.
Nhưng chỉ duy Thẩm Như Cảnh, tôi không thể tha thứ.
Là nó, làm tôi ở những năm tháng cuối đời, thật sự sống thành người cô độc.
Sống thành một người đáng thương không rõ đầu đuôi xuôi ngược.
Hiện giờ, chỉ một câu “Đối với cô ấy anh chỉ có áy náy, muốn cùng tôi sống tốt”, mà lại muốn lấy được sự đồng cảm của tôi.
Trên đời nào có chuyện tốt như vậy chứ.
Tôi lạnh lùng rút tay mình ra.
“Giáo sư Thẩm, tôi hạn cho anh thời gian ba ngày, cùng tôi hoàn tất thủ tục ly hôn. Bằng không, tôi sẽ lập tức công khai kết quả giám định người thân này.”
Trong ba ngày này, tôi dồn hết tâm sức vào công việc, ngăn cách toàn bộ với tin tức bên ngoài.
Trần Hàm nói, ngày nào Thẩm Hạc Chi cũng canh bên ngoài phòng làm việc, thậm chí còn ngồi xổm canh tại bãi giữ xe, chỉ vì để gặp tôi một lần.
Cuối cùng có một ngày, hắn dẫn theo Thẩm Như Cảnh cùng nhau đến cầu xin tôi, Thẩm Như Cảnh gọi mẹ, cổ họng như đã khóc khàn cả giọng.
Trái tim tôi như sắt đá, không mảy may chút d.a.o động nào.
Trần Hàm nhìn đến lệ rơi đầy mặt, tự nhốt mình vào trong văn phòng khóc một hồi.
Sáu năm nay, tôi đối đãi với Thẩm Như Cảnh cầm trong tay sợ vỡ, ngậm trong miệng sợ tan.
Người mẹ nuôi như cô ấy cũng không đành, người mẹ đảm đang tự tay mình làm hết mọi việc như tôi đây lại có thể tuyệt tình đến vậy.
“Hiện tại, tớ biết cậu thực sự muốn ly hôn, muốn lập nghiệp.”
Tôi cầm ly cà phê đã nguội lên uống một ngụm, vị đắng dâng lên tận đáy lòng.
Trần Hàm không hiểu.
Khi tôi già yếu, cả người đau ốm, khi ký thác toàn bộ hy vọng lên người nó, nó lại bạc bẽo mở miệng, nói:
“Bố và dì Lục, cũng từng này tuổi rồi, muốn dùng quãng thời gian cuối đời cùng người mình yêu ở bên nhau, mẹ… để họ giải quyết xong nỗi tiếc nuối này đi.”
“Dù sao, bởi vì mẹ, họ mới chậm trễ cả đời…”
Không một ai hiểu, tôi của khi đó, cảm thấy tuyệt vọng và đau khổ đến nhường nào.
Trên đời ai cũng có thể không hiểu tôi, thậm chí là mắng tôi, chửi tôi, tôi cũng không oán trách.
Nhưng chỉ duy Thẩm Như Cảnh, tôi không thể tha thứ.
Là nó, làm tôi ở những năm tháng cuối đời, thật sự sống thành người cô độc.
Sống thành một người đáng thương không rõ đầu đuôi xuôi ngược.
/22
|