Thẩm Hạc Chi tỉnh lại lần nữa, như là đứa trẻ lạc đường, bình tĩnh nhìn tôi thật lâu, hai mắt phiếm hồng.
Lúc này dường như mới kịp phản ứng, bản thân đã trở lại.
Hắn nắm chặt lấy tay tôi, vội vàng nói:
“Ninh Ninh, anh không phải hắn, anh yêu em, anh chưa từng nghĩ tới chuyện phản bội em.”
Hắn nói năng không đầu không đuôi:
“Em đối xử với lão già kia tốt quá, quá cưng chiều hắn, hắn vốn chưa từng trải qua nỗi đau mất em mà.”
“Anh không phải, anh yêu em. Trải qua nhiều chuyện như vậy, anh mới hiểu ra, người anh yêu là em.”
“Em cho anh một cơ hội, anh nhất định sẽ sửa…”
Tôi rút tay ra, lắc đầu.
“Thẩm Hạc Chi, đây chính là anh, anh không thay đổi được đâu.”
“Tính cách của anh quyết định anh không có năng lực phân biệt và nắm bắt những điều tốt đẹp, anh coi tình yêu của người khác, là biểu hiện của sự yếu đuối.”
Cho nên, khi hắn suôn sẻ, coi thường tôi, không thèm chú ý đến tôi, cao cao tại thượng, tựa như thần linh của tôi.
“Nhưng khi tôi rời đi thật, anh lại sợ hãi.”
Cho nên, hắn nhục nhã tôi, hiện tại lại xuống nước năn nỉ.
Kiếp trước, hắn thắng thật sao?
Hiện tại tôi biết, hắn không hề.
Khoảng thời gian tươi đẹp nhất của hắn, không phải là dành cho người hắn yêu.
Rõ ràng hắn có thể cùng tôi trải qua cuộc sống đắng cay mặn ngọt, nhưng hắn lại không biết nắm chắc.
Hết lần này tới lần khác muốn phí hoài cả đời của nhau.
Tôi thấy nhẹ nhõm rồi.
Bởi vì loại người như Thẩm Hạc Chi, kết hôn với ai, đều là lãng phí thời gian.
Dù có sống lại bao nhiêu lần đi chăng nữa, hắn cũng nhất định không có được hạnh phúc.
Mà tôi, không thẹn với lòng, vẫn có tương lai quang vinh mà tươi sáng.
Bà lão Khương Ninh của kiếp trước ơi, tôi muốn hòa giải với bà.
Sau đó nói hẹn gặp lại.
Ra khỏi bệnh viện, tôi lấy điện thoại ra, gọi điện thoại:
“Phó Duật Niên, em nhớ anh.”
Tôi nóng lòng, muốn bắt đầu cuộc sống mới của mình rồi.
HOÀN.
Lúc này dường như mới kịp phản ứng, bản thân đã trở lại.
Hắn nắm chặt lấy tay tôi, vội vàng nói:
“Ninh Ninh, anh không phải hắn, anh yêu em, anh chưa từng nghĩ tới chuyện phản bội em.”
Hắn nói năng không đầu không đuôi:
“Em đối xử với lão già kia tốt quá, quá cưng chiều hắn, hắn vốn chưa từng trải qua nỗi đau mất em mà.”
“Anh không phải, anh yêu em. Trải qua nhiều chuyện như vậy, anh mới hiểu ra, người anh yêu là em.”
“Em cho anh một cơ hội, anh nhất định sẽ sửa…”
Tôi rút tay ra, lắc đầu.
“Thẩm Hạc Chi, đây chính là anh, anh không thay đổi được đâu.”
“Tính cách của anh quyết định anh không có năng lực phân biệt và nắm bắt những điều tốt đẹp, anh coi tình yêu của người khác, là biểu hiện của sự yếu đuối.”
Cho nên, khi hắn suôn sẻ, coi thường tôi, không thèm chú ý đến tôi, cao cao tại thượng, tựa như thần linh của tôi.
“Nhưng khi tôi rời đi thật, anh lại sợ hãi.”
Cho nên, hắn nhục nhã tôi, hiện tại lại xuống nước năn nỉ.
Kiếp trước, hắn thắng thật sao?
Hiện tại tôi biết, hắn không hề.
Khoảng thời gian tươi đẹp nhất của hắn, không phải là dành cho người hắn yêu.
Rõ ràng hắn có thể cùng tôi trải qua cuộc sống đắng cay mặn ngọt, nhưng hắn lại không biết nắm chắc.
Hết lần này tới lần khác muốn phí hoài cả đời của nhau.
Tôi thấy nhẹ nhõm rồi.
Bởi vì loại người như Thẩm Hạc Chi, kết hôn với ai, đều là lãng phí thời gian.
Dù có sống lại bao nhiêu lần đi chăng nữa, hắn cũng nhất định không có được hạnh phúc.
Mà tôi, không thẹn với lòng, vẫn có tương lai quang vinh mà tươi sáng.
Bà lão Khương Ninh của kiếp trước ơi, tôi muốn hòa giải với bà.
Sau đó nói hẹn gặp lại.
Ra khỏi bệnh viện, tôi lấy điện thoại ra, gọi điện thoại:
“Phó Duật Niên, em nhớ anh.”
Tôi nóng lòng, muốn bắt đầu cuộc sống mới của mình rồi.
HOÀN.
/22
|