Không ai biết, lúc 12 tuổi, tôi từng được nhà họ Phó nhận nuôi một năm, gọi Phó Duật Niên là anh trai.
Anh từng thổ lộ với tôi, sau này tôi lại yêu Thẩm Hạc Chi, sợ cùng anh có dính líu thì không tốt nên thẳng tay cắt đứt liên lạc với nhà họ Phó.
Ai có thể ngờ rằng, chính vì lần bỏ lỡ đó, chúng tôi lại trở thành những người bạn đời hợp pháp bị ch-ếc sớm của Thẩm Hạc Chi và Lục Nghiên Cảnh.
Sau khi gặp Phó Duật Niên, tôi trực tiếp đi thẳng vào vấn đề.
"Em muốn ly hôn, nếu như làm lớn chuyện thì có thể sẽ làm cho hình tượng được thiết lập của bạn gái anh bị sụp đổ, hay là anh suy nghĩ thử xem có nên nâng đỡ cô ta nữa không?"
Sau đó, tôi bỏ lại tất cả việc nhà, chuyên tâm vẽ tranh trong phòng tranh của bạn thân.
Tôi nghẹn khuất cả đời, ch-ếc không nhắm mắt, tôi phát tiết toàn bộ sự căm hận vào bức tranh.
Lúc Thẩm Hạc Chi tìm được tôi, tôi đang bưng khay màu và một cây cọ vẽ, cả người dính đầy các loại thuốc màu.
Điều này làm cho người vốn thích sách sẽ như Thẩm Hạc Chi phải cau mày.
Thấy tôi không có ý đi ra, hắn đành phải cất bước đi vào.
“Ninh Ninh, em biết Phó Duật Niên sao? Việc anh ta rút vốn khỏi bộ phim ‘Thôi Thành’ có liên quan đến em không?”
Phó Duật Niên không hổ là người làm ăn, hành động rất nhanh, không chút dây dưa dài dòng.
Tôi tiếp tục vung cọ vẽ:
"Sao vậy, giáo sư Thẩm cũng chú ý đến chuyện trong giới giải trí sao?"
Thẩm Hạc Chi im lặng một hồi, mới cân nhắc trả lời:
"Là người đại diện của nữ chính tìm tới anh, bộ phim này rất quan trọng với họ.”
Tôi tất nhiên là không tin:
"Lục Nghiên Cảnh là gì của anh?”
Thẩm Hạc Chi ngẩn người, nâng kính mắt, bất đắc dĩ nói:
"Ninh Ninh, anh cũng không biết cô ấy, chỉ là..."
“Thẩm Hạc Chi, anh cảm thấy bức tranh này thế nào?”
Tôi đột nhiên đặt bút xuống và bước sang một bên.
Trên tấm vải canvas cực lớn, ánh hoàng hôn đỏ như lửa chiếu sáng đường núi vắng lặng.
Một người phụ nữ mộc mạc, gánh hai cái giỏ nặng trịch đi trên đường núi đỏ rực.
"Ninh Ninh, em cũng biết anh không hiểu biết về hội họa mà, bộ phim ‘Thôi Thành’ kia … ”
Ngón tay của tôi vuốt ve chiếc giỏ, tự mình nói:
"Anh có biết cô ấy đang gánh cái gì không? Là than củi.”
Tôi xoay người nhìn hắn, lạnh lùng mỉm cười.
"Mặt trời sắp lặn xuống núi, tảng đá dưới chân cũng ngày càng lạnh đi, nếu gánh than, cô ấy có thể tiếp sức cho mặt trời để tiếp tục soi sáng con đường phía trước."
“Ninh Ninh, than không thể nặng như vậy, ánh mặt trời cũng không thể sáng lên nhờ vào than. Chuyện này không thể xảy ra được.”
Anh từng thổ lộ với tôi, sau này tôi lại yêu Thẩm Hạc Chi, sợ cùng anh có dính líu thì không tốt nên thẳng tay cắt đứt liên lạc với nhà họ Phó.
Ai có thể ngờ rằng, chính vì lần bỏ lỡ đó, chúng tôi lại trở thành những người bạn đời hợp pháp bị ch-ếc sớm của Thẩm Hạc Chi và Lục Nghiên Cảnh.
Sau khi gặp Phó Duật Niên, tôi trực tiếp đi thẳng vào vấn đề.
"Em muốn ly hôn, nếu như làm lớn chuyện thì có thể sẽ làm cho hình tượng được thiết lập của bạn gái anh bị sụp đổ, hay là anh suy nghĩ thử xem có nên nâng đỡ cô ta nữa không?"
Sau đó, tôi bỏ lại tất cả việc nhà, chuyên tâm vẽ tranh trong phòng tranh của bạn thân.
Tôi nghẹn khuất cả đời, ch-ếc không nhắm mắt, tôi phát tiết toàn bộ sự căm hận vào bức tranh.
Lúc Thẩm Hạc Chi tìm được tôi, tôi đang bưng khay màu và một cây cọ vẽ, cả người dính đầy các loại thuốc màu.
Điều này làm cho người vốn thích sách sẽ như Thẩm Hạc Chi phải cau mày.
Thấy tôi không có ý đi ra, hắn đành phải cất bước đi vào.
“Ninh Ninh, em biết Phó Duật Niên sao? Việc anh ta rút vốn khỏi bộ phim ‘Thôi Thành’ có liên quan đến em không?”
Phó Duật Niên không hổ là người làm ăn, hành động rất nhanh, không chút dây dưa dài dòng.
Tôi tiếp tục vung cọ vẽ:
"Sao vậy, giáo sư Thẩm cũng chú ý đến chuyện trong giới giải trí sao?"
Thẩm Hạc Chi im lặng một hồi, mới cân nhắc trả lời:
"Là người đại diện của nữ chính tìm tới anh, bộ phim này rất quan trọng với họ.”
Tôi tất nhiên là không tin:
"Lục Nghiên Cảnh là gì của anh?”
Thẩm Hạc Chi ngẩn người, nâng kính mắt, bất đắc dĩ nói:
"Ninh Ninh, anh cũng không biết cô ấy, chỉ là..."
“Thẩm Hạc Chi, anh cảm thấy bức tranh này thế nào?”
Tôi đột nhiên đặt bút xuống và bước sang một bên.
Trên tấm vải canvas cực lớn, ánh hoàng hôn đỏ như lửa chiếu sáng đường núi vắng lặng.
Một người phụ nữ mộc mạc, gánh hai cái giỏ nặng trịch đi trên đường núi đỏ rực.
"Ninh Ninh, em cũng biết anh không hiểu biết về hội họa mà, bộ phim ‘Thôi Thành’ kia … ”
Ngón tay của tôi vuốt ve chiếc giỏ, tự mình nói:
"Anh có biết cô ấy đang gánh cái gì không? Là than củi.”
Tôi xoay người nhìn hắn, lạnh lùng mỉm cười.
"Mặt trời sắp lặn xuống núi, tảng đá dưới chân cũng ngày càng lạnh đi, nếu gánh than, cô ấy có thể tiếp sức cho mặt trời để tiếp tục soi sáng con đường phía trước."
“Ninh Ninh, than không thể nặng như vậy, ánh mặt trời cũng không thể sáng lên nhờ vào than. Chuyện này không thể xảy ra được.”
/22
|