Thẩm Y Y sống lại lần nữa, chỉ muốn để ba đứa con sống vui vẻ, không trông mong chúng phải giành được thành tựu lớn cỡ nào.
Cuộc đời có muôn vàn con đường, không chỉ có một con đường học hành.
Huống hồ, Nhị Bảo cũng không phải không có ưu điểm, cậu hoạt bát hiếu động, tư duy rõ ràng, biết ăn nói, hơn nữa gan lớn, sức lớn, so với Đại Bảo thích tìm tòi sự vật chưa biết trên sách, cậu thích tìm tòi trong thực tiễn hơn.
Tính cách như vậy, bình thường đều sẽ không bị thiệt.
Cho nên Thẩm Y Y cũng chưa từng keo kiệt khen Nhị Bảo, cô muốn để Nhị Bảo biết, cho dù cậu không học giỏi, nhưng ở phương diện khác, cũng có điểm phát sáng.
Đương nhiên, tuy Thẩm Y Y không ép Nhị Bảo học, nhưng cũng sẽ không để mặc cậu thành người mù chữ.
Mỗi ngày sẽ sắp xếp cho cậu nhiệm vụ nhất định, khi nào học cũng được, nhưng phải để cô kiểm tra một lần trước khi đi ngủ.
Sự thật chứng minh, cách làm của Thẩm Y Y rất chính xác, cô không ép Nhị Bảo, hiệu suất học tập của cậu bé ngược lại tăng lên, nụ cười trên mặt còn nhiều hơn khi ép cậu học.
Lý Thâm cũng là một người cha sáng suốt, anh không có yêu cầu quá lớn với tương lai của ba đứa con, anh quản thúc phẩm hạnh của chúng nhiều hơn.
Đại Bảo IQ cao, thích học tập, đương nhiên anh cũng vui.
Nhị Bảo nghịch ngợm không thích học, anh cũng sẽ không vì vậy mà có ý kiến gì.
Bình thường đối xử với chúng thế nào vẫn sẽ đối xử như thế.
Còn bản thân anh cũng không rảnh, lúc có thời gian, anh cũng sẽ cầm một quyển sách ở bên cạnh đọc.
Muốn hỏi anh thích đọc sách không?
Thực ra anh chỉ là muốn có chung chủ đề nói chuyện với vợ anh thôi.
Nhất thời, nhà họ hình thành một bầu không khí học tập.
Mẹ Lý rảnh rỗi không có việc gì làm, chạy tới tìm Thẩm Y Y nói chuyện, nhìn thấy cảnh này cũng kinh ngạc tới ngây ngốc.
Thực ra bà có một quá trình khúc chiết đối với việc học hành có ích hay không.
Trước thập niên 60, bà cảm thấy học hành có ích, cho nên mấy đứa con bà sinh, nếu nguyện ý học, về cơ bản bà đều cho đi học.
Sau thập niên 60, đại biến cách xung kích, một lượng lớn thanh niên trí thức xuống nông thôn, tư tưởng của bà xảy ra thay đổi, cảm thấy học hành vô ích, lại cảm thấy nhà mình không có thiên phú học tập, cho nên đời cháu không muốn học, bà cũng chưa từng nghĩ sẽ cho đi học.
Nhưng sau khi mẹ Thẩm tới, kiến thức và cách nói chuyện bất phàm của mẹ Thẩm kích thích mẹ Lý, lại khiến tư tưởng của bà xảy ra thay đổi.
Cho nên nhìn thấy cảnh này, bà cực kỳ vui, liên thanh nói: “Tốt tốt, học hành tốt!”
Nhị Bảo không thích học, nhưng không ảnh hưởng cậu khoe khoang anh trai cậu học giỏi, thấy bà nội tới, cao giọng nói: “Bà, bà không biết, anh cháu rất thông minh, học gì cũng là học một lần là biết!”
“Thật sao?” Mắt mẹ Lý sáng lên.
“Thật!” Nét mặt của Nhị Bảo vô cùng kiêu ngạo.
Miệng của mẹ Lý sắp nhoẻn tới mang tai, vội hỏi: “Vậy Nhị Bảo con thì sao?”
Nhị Bảo ủ rũ, thất vọng nói: “Con không được, con rất ngốc!”
“Nhị Bảo của chúng ta không ngốc.” Thẩm Y Y lập tức tiếp lời: “Con xem con vừa mới học được một bộ võ thuật, có phải anh trai không học được không? Cho nên các con đều có ưu điểm riêng của mình, đừng tự ti!”
Nhị bảo lập tức tươi cười rạng rỡ, kiêu ngạo nói với bà cậu: “Không sai, con biết võ, anh trai không biết!”
Mà Đại Bảo lại quan tâm: “Mẹ, tự ti là ý gì?”
“Ý của tự ti là xem nhẹ bản thân một cách quá đáng.”
“Đúng đúng đúng, đừng xem nhẹ bản thân quá.” Mẹ Lý lập tức phụ họa nói: “Cho nên Đại Bảo và Nhị Bảo của chúng ta đều siêu lợi hại!”
Lời này đã thỏa mãn lòng hư vinh của Nhị Bảo, khoe cơ bắp của cậu bé: “Mẹ, bà, nếu có người xấu ức h.i.ế.p mọi người, con sẽ dùng võ thuật của con một quyền đánh bại hắn, sẽ không còn ai ức h.i.ế.p mọi người nữa!”
“Vậy bà trông mong Nhị Bảo của chúng ta bảo vệ rồi.” Mẹ Lý cười không khép được miệng.
Không dằn được niềm hưng phấn khi phát hiện Đại bảo là một tiểu thiên tài, dỗ Nhị bảo xong, bà vội vàng chạy về muốn nói chuyện này với cha Lý.
“Ông à! Ông à!” Giọng nói kiềm nén của mẹ Lý đã mang theo một cỗ hưng phấn không che đậy được.
Nghe thấy tiếng, Hà Chiêu Đệ và Giang Ái Linh đều không nhịn được nhìn sang, mẹ Lý ngó lơ họ, chạy thẳng về phòng.
Cha Lý đang híp mắt hút thuốc của ông: “Lại làm gì?”
“Đại Bảo là một tiểu thiên tài!” mẹ Lý nắm quyền kích động nói.
“Ý gì?” Cha Lý mở mắt nhìn sang.
Mẹ Lý nói sự tình ra, cha Lý kích động tới mức suýt rơi thuốc xuống đất: “Thật, thật sao?”
“Thật!” Mẹ Lý điên cuồng gật đầu.
Cha Lý không giống mẹ Lý, ông vẫn luôn cảm thấy học hành hữu dụng, nhưng nhà họ không có hạt giống tốt, vui không thể kiềm chế gật đầu lia lịa: “Tốt, tốt, qua mấy năm nữa, chưa biết chừng nhà chúng ta có thể có một sinh viên đại học công nông binh!”
Mẹ Lý đỏ hoe vành mắt: “Phải phải! Theo tôi thấy, chắc chắn Đại bảo di truyền vợ thằng hai, cho nên mới thông minh như thế!”
Bởi vì mẹ Thẩm, mẹ Lý vốn dĩ có thêm một lớp kính lọc con gái với Thẩm Y Y, lần này càng thích!
Nghĩ xong, mẹ Lý lại nói với cha Lý chuyện nhà họ đều đang học tập, cha Lý gật đầu lia lịa, quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, cảm thán một câu: “Thằng hai cưới vợ, cưới đúng rồi!”
Tường đất nhà họ Lý không cách âm, cho dù đã đè thấp giọng, nhưng Hà Chiêu Đệ và Giang Ái Linh ở bên ngoài đều nghe thấy.
Giang Ái Linh khinh thường bĩu môi, quay đầu về phòng.
Hà Chiêu Đệ rũ mắt, che đậy thất vọng.
–
Lý Thâm không phải luôn ở nhà, anh thường sẽ ra ngoài.
Tuy nói bây giờ trời rét đất đông, nhưng thôn Thanh Thủy không xa huyện thành lắm, huống hồ bây giờ trong nhà còn có một chiếc xe đạp, đi lại rất tiện.
Không thể không nói, mẹ Thẩm ngồi xe ô tô tới một chuyến như vậy giúp nhà Thẩm Y Y đi lại rất tiện.
Giống như là xe đạp, trước đây Thẩm Y Y cũng không phải không mua nổi, chỉ là cân nhắc tới cuộc sống của nhà mình vốn đã tốt hơn nhà người khác, lại đào giếng nước, nếu lại mua thêm một chiếc xe đạp, chắc chắn sẽ gây nên rất nhiều tranh cãi, cho nên vốn dĩ nghĩ để sau rồi mua.
Bây giờ tuy không cần mua xe đạp, nhưng sau này họ muốn mua chút vật phẩm lớn gì đều không cần ngó trước dòm sau quá nhiều.
Đương nhiên, điều này cũng khiến Lý Thâm gánh không ít lời đồn “dựa dẫm nhà vợ” “nam phượng hoàng”.
Mà Lý Thâm rất thản nhiên, đạp xe đạp do mẹ vợ tặng vào thành phố, về nhà, không hề để tâm những lời chế nhạo anh.
Đương nhiên cũng không có ai dám nói trước mặt anh.
Còn Lý Thâm ra ngoài làm gì, đương nhiên là kiếm tiền rồi.
Đại khái Thẩm Y Y biết anh từ nơi khác mua về không ít đồ, bận bán đồ đi.
Thẩm Y Y không quản anh, trời quá lạnh, cô lười ra ngoài, cho nên cũng không lợi dụng thân phận Lão Hắc đưa cho anh vật tư nữa…
Sau nửa tháng, Lý Thâm mang về năm trăm đồng và không ít phiếu.
Thẩm Y Y khen anh bằng một nụ hôn: “Thật đỉnh!”
Lý Thâm trở tay giữ lấy cổ của cô, hôn sâu hơn.
Vốn dĩ anh chỉ là muốn hôn nhẹ, không ngờ ngày càng không thể thu lại.
Anh dừng lại, hô hấp có hơi nặng nề, nhìn quanh một vòng: “Vợ à, Đại Bảo Nhị Bảo chúng đâu rồi?”
“Chúng ra ngoài chơi rồi.” Thẩm Y Y ôm anh nói.
Mà tối qua Tiểu Bảo có chút cảm mạo, cô lén lút lấy ít thuốc cảm từ không gian ra cho cậu bé uống, bây giờ đang ngủ.
Lý Thâm chỉ có một suy nghĩ – bây giờ không có ai quấy rầy họ.
“Vợ ~” Lý Thâm ôm Thẩm Y Y, giọng nói khàn khàn, ý tứ không nói cũng hiểu.
“Bây giờ là ban ngày!” Thẩm Y Y nhắc nhở anh.
Cuộc đời có muôn vàn con đường, không chỉ có một con đường học hành.
Huống hồ, Nhị Bảo cũng không phải không có ưu điểm, cậu hoạt bát hiếu động, tư duy rõ ràng, biết ăn nói, hơn nữa gan lớn, sức lớn, so với Đại Bảo thích tìm tòi sự vật chưa biết trên sách, cậu thích tìm tòi trong thực tiễn hơn.
Tính cách như vậy, bình thường đều sẽ không bị thiệt.
Cho nên Thẩm Y Y cũng chưa từng keo kiệt khen Nhị Bảo, cô muốn để Nhị Bảo biết, cho dù cậu không học giỏi, nhưng ở phương diện khác, cũng có điểm phát sáng.
Đương nhiên, tuy Thẩm Y Y không ép Nhị Bảo học, nhưng cũng sẽ không để mặc cậu thành người mù chữ.
Mỗi ngày sẽ sắp xếp cho cậu nhiệm vụ nhất định, khi nào học cũng được, nhưng phải để cô kiểm tra một lần trước khi đi ngủ.
Sự thật chứng minh, cách làm của Thẩm Y Y rất chính xác, cô không ép Nhị Bảo, hiệu suất học tập của cậu bé ngược lại tăng lên, nụ cười trên mặt còn nhiều hơn khi ép cậu học.
Lý Thâm cũng là một người cha sáng suốt, anh không có yêu cầu quá lớn với tương lai của ba đứa con, anh quản thúc phẩm hạnh của chúng nhiều hơn.
Đại Bảo IQ cao, thích học tập, đương nhiên anh cũng vui.
Nhị Bảo nghịch ngợm không thích học, anh cũng sẽ không vì vậy mà có ý kiến gì.
Bình thường đối xử với chúng thế nào vẫn sẽ đối xử như thế.
Còn bản thân anh cũng không rảnh, lúc có thời gian, anh cũng sẽ cầm một quyển sách ở bên cạnh đọc.
Muốn hỏi anh thích đọc sách không?
Thực ra anh chỉ là muốn có chung chủ đề nói chuyện với vợ anh thôi.
Nhất thời, nhà họ hình thành một bầu không khí học tập.
Mẹ Lý rảnh rỗi không có việc gì làm, chạy tới tìm Thẩm Y Y nói chuyện, nhìn thấy cảnh này cũng kinh ngạc tới ngây ngốc.
Thực ra bà có một quá trình khúc chiết đối với việc học hành có ích hay không.
Trước thập niên 60, bà cảm thấy học hành có ích, cho nên mấy đứa con bà sinh, nếu nguyện ý học, về cơ bản bà đều cho đi học.
Sau thập niên 60, đại biến cách xung kích, một lượng lớn thanh niên trí thức xuống nông thôn, tư tưởng của bà xảy ra thay đổi, cảm thấy học hành vô ích, lại cảm thấy nhà mình không có thiên phú học tập, cho nên đời cháu không muốn học, bà cũng chưa từng nghĩ sẽ cho đi học.
Nhưng sau khi mẹ Thẩm tới, kiến thức và cách nói chuyện bất phàm của mẹ Thẩm kích thích mẹ Lý, lại khiến tư tưởng của bà xảy ra thay đổi.
Cho nên nhìn thấy cảnh này, bà cực kỳ vui, liên thanh nói: “Tốt tốt, học hành tốt!”
Nhị Bảo không thích học, nhưng không ảnh hưởng cậu khoe khoang anh trai cậu học giỏi, thấy bà nội tới, cao giọng nói: “Bà, bà không biết, anh cháu rất thông minh, học gì cũng là học một lần là biết!”
“Thật sao?” Mắt mẹ Lý sáng lên.
“Thật!” Nét mặt của Nhị Bảo vô cùng kiêu ngạo.
Miệng của mẹ Lý sắp nhoẻn tới mang tai, vội hỏi: “Vậy Nhị Bảo con thì sao?”
Nhị Bảo ủ rũ, thất vọng nói: “Con không được, con rất ngốc!”
“Nhị Bảo của chúng ta không ngốc.” Thẩm Y Y lập tức tiếp lời: “Con xem con vừa mới học được một bộ võ thuật, có phải anh trai không học được không? Cho nên các con đều có ưu điểm riêng của mình, đừng tự ti!”
Nhị bảo lập tức tươi cười rạng rỡ, kiêu ngạo nói với bà cậu: “Không sai, con biết võ, anh trai không biết!”
Mà Đại Bảo lại quan tâm: “Mẹ, tự ti là ý gì?”
“Ý của tự ti là xem nhẹ bản thân một cách quá đáng.”
“Đúng đúng đúng, đừng xem nhẹ bản thân quá.” Mẹ Lý lập tức phụ họa nói: “Cho nên Đại Bảo và Nhị Bảo của chúng ta đều siêu lợi hại!”
Lời này đã thỏa mãn lòng hư vinh của Nhị Bảo, khoe cơ bắp của cậu bé: “Mẹ, bà, nếu có người xấu ức h.i.ế.p mọi người, con sẽ dùng võ thuật của con một quyền đánh bại hắn, sẽ không còn ai ức h.i.ế.p mọi người nữa!”
“Vậy bà trông mong Nhị Bảo của chúng ta bảo vệ rồi.” Mẹ Lý cười không khép được miệng.
Không dằn được niềm hưng phấn khi phát hiện Đại bảo là một tiểu thiên tài, dỗ Nhị bảo xong, bà vội vàng chạy về muốn nói chuyện này với cha Lý.
“Ông à! Ông à!” Giọng nói kiềm nén của mẹ Lý đã mang theo một cỗ hưng phấn không che đậy được.
Nghe thấy tiếng, Hà Chiêu Đệ và Giang Ái Linh đều không nhịn được nhìn sang, mẹ Lý ngó lơ họ, chạy thẳng về phòng.
Cha Lý đang híp mắt hút thuốc của ông: “Lại làm gì?”
“Đại Bảo là một tiểu thiên tài!” mẹ Lý nắm quyền kích động nói.
“Ý gì?” Cha Lý mở mắt nhìn sang.
Mẹ Lý nói sự tình ra, cha Lý kích động tới mức suýt rơi thuốc xuống đất: “Thật, thật sao?”
“Thật!” Mẹ Lý điên cuồng gật đầu.
Cha Lý không giống mẹ Lý, ông vẫn luôn cảm thấy học hành hữu dụng, nhưng nhà họ không có hạt giống tốt, vui không thể kiềm chế gật đầu lia lịa: “Tốt, tốt, qua mấy năm nữa, chưa biết chừng nhà chúng ta có thể có một sinh viên đại học công nông binh!”
Mẹ Lý đỏ hoe vành mắt: “Phải phải! Theo tôi thấy, chắc chắn Đại bảo di truyền vợ thằng hai, cho nên mới thông minh như thế!”
Bởi vì mẹ Thẩm, mẹ Lý vốn dĩ có thêm một lớp kính lọc con gái với Thẩm Y Y, lần này càng thích!
Nghĩ xong, mẹ Lý lại nói với cha Lý chuyện nhà họ đều đang học tập, cha Lý gật đầu lia lịa, quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, cảm thán một câu: “Thằng hai cưới vợ, cưới đúng rồi!”
Tường đất nhà họ Lý không cách âm, cho dù đã đè thấp giọng, nhưng Hà Chiêu Đệ và Giang Ái Linh ở bên ngoài đều nghe thấy.
Giang Ái Linh khinh thường bĩu môi, quay đầu về phòng.
Hà Chiêu Đệ rũ mắt, che đậy thất vọng.
–
Lý Thâm không phải luôn ở nhà, anh thường sẽ ra ngoài.
Tuy nói bây giờ trời rét đất đông, nhưng thôn Thanh Thủy không xa huyện thành lắm, huống hồ bây giờ trong nhà còn có một chiếc xe đạp, đi lại rất tiện.
Không thể không nói, mẹ Thẩm ngồi xe ô tô tới một chuyến như vậy giúp nhà Thẩm Y Y đi lại rất tiện.
Giống như là xe đạp, trước đây Thẩm Y Y cũng không phải không mua nổi, chỉ là cân nhắc tới cuộc sống của nhà mình vốn đã tốt hơn nhà người khác, lại đào giếng nước, nếu lại mua thêm một chiếc xe đạp, chắc chắn sẽ gây nên rất nhiều tranh cãi, cho nên vốn dĩ nghĩ để sau rồi mua.
Bây giờ tuy không cần mua xe đạp, nhưng sau này họ muốn mua chút vật phẩm lớn gì đều không cần ngó trước dòm sau quá nhiều.
Đương nhiên, điều này cũng khiến Lý Thâm gánh không ít lời đồn “dựa dẫm nhà vợ” “nam phượng hoàng”.
Mà Lý Thâm rất thản nhiên, đạp xe đạp do mẹ vợ tặng vào thành phố, về nhà, không hề để tâm những lời chế nhạo anh.
Đương nhiên cũng không có ai dám nói trước mặt anh.
Còn Lý Thâm ra ngoài làm gì, đương nhiên là kiếm tiền rồi.
Đại khái Thẩm Y Y biết anh từ nơi khác mua về không ít đồ, bận bán đồ đi.
Thẩm Y Y không quản anh, trời quá lạnh, cô lười ra ngoài, cho nên cũng không lợi dụng thân phận Lão Hắc đưa cho anh vật tư nữa…
Sau nửa tháng, Lý Thâm mang về năm trăm đồng và không ít phiếu.
Thẩm Y Y khen anh bằng một nụ hôn: “Thật đỉnh!”
Lý Thâm trở tay giữ lấy cổ của cô, hôn sâu hơn.
Vốn dĩ anh chỉ là muốn hôn nhẹ, không ngờ ngày càng không thể thu lại.
Anh dừng lại, hô hấp có hơi nặng nề, nhìn quanh một vòng: “Vợ à, Đại Bảo Nhị Bảo chúng đâu rồi?”
“Chúng ra ngoài chơi rồi.” Thẩm Y Y ôm anh nói.
Mà tối qua Tiểu Bảo có chút cảm mạo, cô lén lút lấy ít thuốc cảm từ không gian ra cho cậu bé uống, bây giờ đang ngủ.
Lý Thâm chỉ có một suy nghĩ – bây giờ không có ai quấy rầy họ.
“Vợ ~” Lý Thâm ôm Thẩm Y Y, giọng nói khàn khàn, ý tứ không nói cũng hiểu.
“Bây giờ là ban ngày!” Thẩm Y Y nhắc nhở anh.
/463
|