Lúc Thẩm Y Y tới, chỗ rơi xuống nước đã chen kín người, người vòng ngoài đều kiễng chân lên, Thẩm Y Y muốn tìm con trai cô cũng bị người la lối chặn lại.
Khó khăn lắm mới nhìn thấy đầu của Vương Yến ở trước nhất, cô vừa muốn chen vào, liền nghe thấy đám người phát ra một tiếng “wu” kinh ngạc –
“Hôn rồi? Đây là hôn rồi?”
“Thanh niên trí thức Lâm hôn thanh niên trí thức Trần?”
“Trời ạ, không phải thanh niên trí thức Lâm đã có đối tượng rồi sao? Đứa con gái nhà họ Giang đó, cậu ta làm gì vậy? Ban ngày ban mặt khinh bạc nữ đồng chí khác?”
Trong lúc họ thảo luận, cuối cùng Thẩm Y Y cũng chen vào được, sau đó nhìn thấy cảnh Lâm Gia Đống hô hấp nhân tạo cho Trần Giai Di.
Thẩm Y Y: “...” Thật sự có kịch hay xem rồi!
“Mẹ?” Tiểu Bảo được Vương Yến che mắt dường như cảm nhận được mẹ cậu bé tới, ấm ức gọi một tiếng.
Thẩm Y Y: “Ngoan, chúng ta không nhìn đã!”
Tiểu Bảo bĩu môi.
Đám người lại phát ra tiếng kinh ngạc.
Sau khi hô hấp nhân tạo, Lâm Gia Đống lại ép tim, mà vị trí ép tim…
Có chút ngượng ngùng.
Mắt Vương Yến sáng lên: “Người tới từ thành phố lớn quả nhiên khác biệt, to gan như vậy!”
“...” Tuy Thẩm Y Y ghét Lâm Gia Đống, nhưng cô vẫn giải thích một câu: “Đây là hô hấp nhân tạo và ép tim, anh ta đang cứu người.”
“Cứu người cũng không thể miệng đối miệng, đây đây đây…quá tổn hại thuần phong mỹ tục rồi, thanh niên trí thức Trần này còn mặc mỏng manh như vậy, tay của anh ta lại, lại đặt ở đó.” Cũng không biết ai phản bác một câu.
Đúng vậy, tuy bây giờ nhiệt độ đã tăng lên, nhưng thực ra vẫn rất lạnh, cho nên sao Trần Giai Di lại chỉ mặc một chiếc áo mỏng tanh như thế?
Đáng tiếc bây giờ không có ai nghĩ tới điểm mâu thuẫn này.
Ồ đúng, người khác có thể không biết, nhưng Thẩm Y Y biết – Trần Giai Di biết bơi.
Nghĩ tới biểu cảm oán giận của Trần Giai Di trên dốc vừa nãy, Thẩm Y Y cười một cái.
“A Đống!” Bỗng nhiên, một giọng nói gấp gáp vang lên, Giang Uyển Nhu tới rồi.
Nghe thấy tiếng của Giang Uyển Nhu, tay của Lâm Gia Đống khựng lại.
“Khụ khụ khụ!” Lúc này, Trần Giai Di nôn nước ra, đã tỉnh, vừa tỉnh dậy đã khóc òa lên, còn ôm lấy Lâm Gia Đống: “Khụ khụ hu hu, tôi, tôi tưởng tôi sắp c.h.ế.t rồi. Hu hu.”
“Thanh niên trí thức Trần.” Lâm Gia Đống ho một tiếng: “Cô thả tôi ra trước.:
Trần Giai Di hu hu lắc đầu: “Không, không được, rất nhiều người đang nhìn, đồ, đồ của tôi…”
“Ý của cô ta là đồ của cô ta quá mỏng, buông Lâm Gia Đống ra thì cô ta sẽ trơ trụi.
Tuy áo cô ta mặc không xuyên thấu, nhưng bởi vì thấm nước, khá dính người, mà bây giờ nếp sống khá bảo thủ, ở trong mắt người khác không khác biệt gì với trần trụi.
Giang Uyển Nhu sắp điên rồi, Trần Giai Di ôm người đàn ông của cô ta là ý gì?
Giang Uyển Nhu cùng là phụ nữ, đương nhiên có thể nhìn ra Trần Giai Di thích Lâm Gia Đống, cũng nhìn ra bây giờ cô ta đang giả vờ!
Giang Uyển Nhu đi lên trước, dịu giọng nói: “Thanh niên trí thức Trần, đây là đối tượng của tôi, hay là cô buông anh ấy ra trước?”
“Hu hu” Trần Giai Di chỉ khóc.
“Nhu, cô ta như vậy không thích hợp…” Lâm Gia Đống muốn nói lại thôi.
Tới rồi, Thẩm Y Y cười.
Người mà Lâm Gia Đống yêu nhất là Giang Uyển Nhu cùng anh ta vượt qua hoạn nạn, nhưng cũng có chứng bệnh mà rất nhiều nam chính trong truyện nam tần đều có – “bác ái”!
Lúc tham gia sản xuất, còn chưa cực kỳ rõ ràng, đợi khi anh ta thi đại học về thành phố, khi tình tiết chính thức bắt đầu, bên cạnh anh ta chen chúc toàn là mỹ nữ đủ kiểu đủ dạng.
Lúc Thẩm Y Y đọc truyện cũng hoài nghi, nếu không phải khi đó nhà nước không cho phép một chồng nhiều vợ, không chừng Lâm Gia Đống còn có thể mở hậu cung.
Đương nhiên, Lâm Gia Đống khoan dung với tất cả phụ nữ ái mộ anh ta, chỉ tuyệt tình với nữ phụ ác độc là cô.
Còn vì sao, Thẩm Y Y cảm thấy có lẽ là tác giả cảm thấy tình tiết vì biến cố gia đình bị vợ sắp cưới vứt bỏ, sau khi xuống nông thôn, trải qua một đoạn thời gian khó khăn, sau đó quật khởi vả mặt vợ sắp cưới quá rập khuôn, dứt khoát làm chút mới mẻ.
“Nhưng anh là đối tượng của em!” Giang Uyển Nhu quật cường nhìn anh ta.
Lâm Gia Đống rất khó xử.
Giang Uyển Nhu hận điên, để không cho Trần Giai Di tiếp tục ôm Lâm Gia Đống nữa, cuối cùng cô ta cởi áo khoác của mình xuống, khoác lên người Trần Giai Di, nhẹ giọng nói: “Thanh niên trí thức trần, cô có thể buông ra rồi chứ?”
Toàn thân Trần Giai Di đều ướt đẫm, vội vàng giữ chặt áo của Giang Uyển Nhu, lại vẫn không buông Lâm Gia Đống ra, hu hu nghẹn ngào nói: “Danh, danh tiếng của tôi mất rồi, hu hu hu.”
“...” Giang Uyển Nhu suýt chút không kiềm chế được.
Lâm Gia Đống thấy sắc mặt Giang Uyển Nhu ngày càng tệ, khó xử nói: “Thanh niên trí thức Trần, cô với tôi cũng không có gì, sao lại mất danh tiếng…”
“Đã thế này thế nọ rồi, còn nói không mất đi trong trắng.” Vương Yến bĩu môi.
Sao lại thế này thế nọ? Nói giống như họ thật sự làm chuyện không thể cho người ta thấy gì vậy.
Lâm Gia Đống tức giận nói: “Tôi là cứu người!”
“Vậy anh sờ người ta cũng là sự thật!” Vương Yến không chịu thua.
Thẩm Y Y thuận tay ôm Tiểu Bảo từ trong lòng Vương Yến về, cãi đi, chửi đi, đánh đi!
Cô cử động như vậy, Giang Uyển Nhu cũng nhìn thấy cô, lạnh lẽo liếc cô một cái.
Thẩm Y Y: “...” Ha ha
“Tôi đó là do tình thế cứu người bức ép!” Lâm Gia Đống sốt ruột: “Lẽ nào tôi phải thấy c.h.ế.t không cứu sao?”
“Nói nghe hay lắm, ai biết có phải là muốn nhân cơ hội chiếm tiện nghi không?” Mồm mép của Vương Yến rất lưu loát, ánh mắt như có như không liếc nhìn Giang Uyển Nhu: “Dù sao thì chuyện này cũng không chỉ một lần.”
Trong lời nói là ám chỉ lần Lâm Gia Đống và Giang Uyển Nhu hôn nhau bị người ta bắt gặp, có một số người không tin họ là đối tượng, cảm thấy họ chắc chắn là bị bắt gặp, để che lấp mới nói là đối tượng.
“Cô!” Lâm Gia Đống tức nghẹn.
Giang Uyển Nhu cũng tức.
Tuy đời này cô ta mất đi hào quang nhân vật chính, nhưng vẫn có đầu óc, chú ý tới chiếc áo mỏng tanh của Trần Giai Di, kỳ quái nói: “Thanh niên trí thức Trần, cô có thể cho tôi biết, cô tới bên sông làm gì không?”
Trần Giai Di: “Hu hu tôi, tôi chỉ là đi ngang qua, bất cẩn sảy chân…”
“Nếu đã bất cẩn, vậy vì sao áo trên người cô lại mỏng như vậy? Không phải là nước giội đi chứ?” Giang Uyển Nhu giả vờ nghi hoặc.
“Chính, chính là bị nước giội đi.” Cái não từng úng nước của Trần Giai Di vô cùng linh hoạt.
Cô ta nhảy sông không phải là mưu tính từ trước, cô ta chỉ là thấy Lâm Gia Đống và Giang Uyển Nhu vừa xây nhà, vừa chuẩn bị chọn ngày cưới, cô ta thực sự có hơi lo lắng.
Vốn muốn đuổi tới tỏ tình với Lâm Gia Đống, nhưng cô ta biết tỉ lệ thành công không lớn, thấy Lâm Gia Đống đang bắt cá, nảy sinh kế sách, làm liều nhảy xuống sông.
Mà trước khi nhảy sông, cô ta đã cởi áo bên ngoài rồi, chỉ còn lại một chiếc áo đơn mỏng, bởi vì chỉ có như thế mới có thể càng chắc chắn anh ta đã hủy đi trong trắng của cô ta, sau đó cưới cô ta.
Ấm ức nói: “Trên người tôi mặc áo bông, nếu vào nước sẽ rất nặng, sau khi tôi rơi xuống liền vùng vẫy bỏ áo ngoài ra, sau đó nước giội đi mất.”
“Cô!” Giang Uyển Nhu nghẹn họng.
Khó khăn lắm mới nhìn thấy đầu của Vương Yến ở trước nhất, cô vừa muốn chen vào, liền nghe thấy đám người phát ra một tiếng “wu” kinh ngạc –
“Hôn rồi? Đây là hôn rồi?”
“Thanh niên trí thức Lâm hôn thanh niên trí thức Trần?”
“Trời ạ, không phải thanh niên trí thức Lâm đã có đối tượng rồi sao? Đứa con gái nhà họ Giang đó, cậu ta làm gì vậy? Ban ngày ban mặt khinh bạc nữ đồng chí khác?”
Trong lúc họ thảo luận, cuối cùng Thẩm Y Y cũng chen vào được, sau đó nhìn thấy cảnh Lâm Gia Đống hô hấp nhân tạo cho Trần Giai Di.
Thẩm Y Y: “...” Thật sự có kịch hay xem rồi!
“Mẹ?” Tiểu Bảo được Vương Yến che mắt dường như cảm nhận được mẹ cậu bé tới, ấm ức gọi một tiếng.
Thẩm Y Y: “Ngoan, chúng ta không nhìn đã!”
Tiểu Bảo bĩu môi.
Đám người lại phát ra tiếng kinh ngạc.
Sau khi hô hấp nhân tạo, Lâm Gia Đống lại ép tim, mà vị trí ép tim…
Có chút ngượng ngùng.
Mắt Vương Yến sáng lên: “Người tới từ thành phố lớn quả nhiên khác biệt, to gan như vậy!”
“...” Tuy Thẩm Y Y ghét Lâm Gia Đống, nhưng cô vẫn giải thích một câu: “Đây là hô hấp nhân tạo và ép tim, anh ta đang cứu người.”
“Cứu người cũng không thể miệng đối miệng, đây đây đây…quá tổn hại thuần phong mỹ tục rồi, thanh niên trí thức Trần này còn mặc mỏng manh như vậy, tay của anh ta lại, lại đặt ở đó.” Cũng không biết ai phản bác một câu.
Đúng vậy, tuy bây giờ nhiệt độ đã tăng lên, nhưng thực ra vẫn rất lạnh, cho nên sao Trần Giai Di lại chỉ mặc một chiếc áo mỏng tanh như thế?
Đáng tiếc bây giờ không có ai nghĩ tới điểm mâu thuẫn này.
Ồ đúng, người khác có thể không biết, nhưng Thẩm Y Y biết – Trần Giai Di biết bơi.
Nghĩ tới biểu cảm oán giận của Trần Giai Di trên dốc vừa nãy, Thẩm Y Y cười một cái.
“A Đống!” Bỗng nhiên, một giọng nói gấp gáp vang lên, Giang Uyển Nhu tới rồi.
Nghe thấy tiếng của Giang Uyển Nhu, tay của Lâm Gia Đống khựng lại.
“Khụ khụ khụ!” Lúc này, Trần Giai Di nôn nước ra, đã tỉnh, vừa tỉnh dậy đã khóc òa lên, còn ôm lấy Lâm Gia Đống: “Khụ khụ hu hu, tôi, tôi tưởng tôi sắp c.h.ế.t rồi. Hu hu.”
“Thanh niên trí thức Trần.” Lâm Gia Đống ho một tiếng: “Cô thả tôi ra trước.:
Trần Giai Di hu hu lắc đầu: “Không, không được, rất nhiều người đang nhìn, đồ, đồ của tôi…”
“Ý của cô ta là đồ của cô ta quá mỏng, buông Lâm Gia Đống ra thì cô ta sẽ trơ trụi.
Tuy áo cô ta mặc không xuyên thấu, nhưng bởi vì thấm nước, khá dính người, mà bây giờ nếp sống khá bảo thủ, ở trong mắt người khác không khác biệt gì với trần trụi.
Giang Uyển Nhu sắp điên rồi, Trần Giai Di ôm người đàn ông của cô ta là ý gì?
Giang Uyển Nhu cùng là phụ nữ, đương nhiên có thể nhìn ra Trần Giai Di thích Lâm Gia Đống, cũng nhìn ra bây giờ cô ta đang giả vờ!
Giang Uyển Nhu đi lên trước, dịu giọng nói: “Thanh niên trí thức Trần, đây là đối tượng của tôi, hay là cô buông anh ấy ra trước?”
“Hu hu” Trần Giai Di chỉ khóc.
“Nhu, cô ta như vậy không thích hợp…” Lâm Gia Đống muốn nói lại thôi.
Tới rồi, Thẩm Y Y cười.
Người mà Lâm Gia Đống yêu nhất là Giang Uyển Nhu cùng anh ta vượt qua hoạn nạn, nhưng cũng có chứng bệnh mà rất nhiều nam chính trong truyện nam tần đều có – “bác ái”!
Lúc tham gia sản xuất, còn chưa cực kỳ rõ ràng, đợi khi anh ta thi đại học về thành phố, khi tình tiết chính thức bắt đầu, bên cạnh anh ta chen chúc toàn là mỹ nữ đủ kiểu đủ dạng.
Lúc Thẩm Y Y đọc truyện cũng hoài nghi, nếu không phải khi đó nhà nước không cho phép một chồng nhiều vợ, không chừng Lâm Gia Đống còn có thể mở hậu cung.
Đương nhiên, Lâm Gia Đống khoan dung với tất cả phụ nữ ái mộ anh ta, chỉ tuyệt tình với nữ phụ ác độc là cô.
Còn vì sao, Thẩm Y Y cảm thấy có lẽ là tác giả cảm thấy tình tiết vì biến cố gia đình bị vợ sắp cưới vứt bỏ, sau khi xuống nông thôn, trải qua một đoạn thời gian khó khăn, sau đó quật khởi vả mặt vợ sắp cưới quá rập khuôn, dứt khoát làm chút mới mẻ.
“Nhưng anh là đối tượng của em!” Giang Uyển Nhu quật cường nhìn anh ta.
Lâm Gia Đống rất khó xử.
Giang Uyển Nhu hận điên, để không cho Trần Giai Di tiếp tục ôm Lâm Gia Đống nữa, cuối cùng cô ta cởi áo khoác của mình xuống, khoác lên người Trần Giai Di, nhẹ giọng nói: “Thanh niên trí thức trần, cô có thể buông ra rồi chứ?”
Toàn thân Trần Giai Di đều ướt đẫm, vội vàng giữ chặt áo của Giang Uyển Nhu, lại vẫn không buông Lâm Gia Đống ra, hu hu nghẹn ngào nói: “Danh, danh tiếng của tôi mất rồi, hu hu hu.”
“...” Giang Uyển Nhu suýt chút không kiềm chế được.
Lâm Gia Đống thấy sắc mặt Giang Uyển Nhu ngày càng tệ, khó xử nói: “Thanh niên trí thức Trần, cô với tôi cũng không có gì, sao lại mất danh tiếng…”
“Đã thế này thế nọ rồi, còn nói không mất đi trong trắng.” Vương Yến bĩu môi.
Sao lại thế này thế nọ? Nói giống như họ thật sự làm chuyện không thể cho người ta thấy gì vậy.
Lâm Gia Đống tức giận nói: “Tôi là cứu người!”
“Vậy anh sờ người ta cũng là sự thật!” Vương Yến không chịu thua.
Thẩm Y Y thuận tay ôm Tiểu Bảo từ trong lòng Vương Yến về, cãi đi, chửi đi, đánh đi!
Cô cử động như vậy, Giang Uyển Nhu cũng nhìn thấy cô, lạnh lẽo liếc cô một cái.
Thẩm Y Y: “...” Ha ha
“Tôi đó là do tình thế cứu người bức ép!” Lâm Gia Đống sốt ruột: “Lẽ nào tôi phải thấy c.h.ế.t không cứu sao?”
“Nói nghe hay lắm, ai biết có phải là muốn nhân cơ hội chiếm tiện nghi không?” Mồm mép của Vương Yến rất lưu loát, ánh mắt như có như không liếc nhìn Giang Uyển Nhu: “Dù sao thì chuyện này cũng không chỉ một lần.”
Trong lời nói là ám chỉ lần Lâm Gia Đống và Giang Uyển Nhu hôn nhau bị người ta bắt gặp, có một số người không tin họ là đối tượng, cảm thấy họ chắc chắn là bị bắt gặp, để che lấp mới nói là đối tượng.
“Cô!” Lâm Gia Đống tức nghẹn.
Giang Uyển Nhu cũng tức.
Tuy đời này cô ta mất đi hào quang nhân vật chính, nhưng vẫn có đầu óc, chú ý tới chiếc áo mỏng tanh của Trần Giai Di, kỳ quái nói: “Thanh niên trí thức Trần, cô có thể cho tôi biết, cô tới bên sông làm gì không?”
Trần Giai Di: “Hu hu tôi, tôi chỉ là đi ngang qua, bất cẩn sảy chân…”
“Nếu đã bất cẩn, vậy vì sao áo trên người cô lại mỏng như vậy? Không phải là nước giội đi chứ?” Giang Uyển Nhu giả vờ nghi hoặc.
“Chính, chính là bị nước giội đi.” Cái não từng úng nước của Trần Giai Di vô cùng linh hoạt.
Cô ta nhảy sông không phải là mưu tính từ trước, cô ta chỉ là thấy Lâm Gia Đống và Giang Uyển Nhu vừa xây nhà, vừa chuẩn bị chọn ngày cưới, cô ta thực sự có hơi lo lắng.
Vốn muốn đuổi tới tỏ tình với Lâm Gia Đống, nhưng cô ta biết tỉ lệ thành công không lớn, thấy Lâm Gia Đống đang bắt cá, nảy sinh kế sách, làm liều nhảy xuống sông.
Mà trước khi nhảy sông, cô ta đã cởi áo bên ngoài rồi, chỉ còn lại một chiếc áo đơn mỏng, bởi vì chỉ có như thế mới có thể càng chắc chắn anh ta đã hủy đi trong trắng của cô ta, sau đó cưới cô ta.
Ấm ức nói: “Trên người tôi mặc áo bông, nếu vào nước sẽ rất nặng, sau khi tôi rơi xuống liền vùng vẫy bỏ áo ngoài ra, sau đó nước giội đi mất.”
“Cô!” Giang Uyển Nhu nghẹn họng.
/463
|