ừ tòa lầu bách hóa đi ra, lại tới giờ cơm rồi, bèn vòng đường đến quán cơm quốc doanh ăn cơm.
Quán cơm quốc doanh trong thành phố lớn hơn quán cơm quốc doanh ở huyện thành bọn họ nhiều, món ăn cũng phong phú hơn, cả nhà ăn rất thỏa mãn.
Ăn cơm xong, đi xem một bộ phim, là phim võ hiệp, Nhị Bảo xem tới say sưa, lúc đi ra, còn múa may vài quyền của nhân vật chính.
Lúc này đã gần chín giờ tối.
Ngoài đường đang thắp ánh đèn vàng tối, năm người giẫm màn đêm vui vẻ quay về nhà nghỉ.
Sáng ngày hôm sau, Lý Thâm dậy khá sớm, đi mua đồ ăn sáng về, vợ và con trai anh đều đã dậy.
Ăn sáng xong, cả nhà bèn tới công viên.
Đi vào công viên cần vé vào cổng, ba hào một vé, Lý Thâm mua năm vé.
Trong công viên cây xanh tươi tốt, không khí trong lành, có rất nhiều người già đã nghỉ hưu, chống gậy ngồi trên ghế đá nói chuyện, trên sân cỏ còn có các loại phương tiện đồ chơi, trong đó có không ít bạn nhỏ đang chơi đùa.
“Nhìn kìa!” Nhị Bảo bỗng nhiên phát hiện chuyện kinh hỉ gì đó, chỉ về một hướng.
Đám người Thẩm Y Y thuận theo ánh mắt của cậu nhìn sang, nhìn thấy một con voi điêu khắc bằng đá to lớn.
Là cầu trượt voi.
Bốn năm bạn nhỏ đang đứng phía sau voi xếp hàng, lần lượt từ trên bậc thang phía sau đuôi voi tới đỉnh đầu voi, sau đó thuận theo mũi voi trượt xuống.
Nhị Bảo và Tiểu Bảo nhao nhao muốn thử, Lý Thâm và Thẩm Y Y cho chúng đi chơi.
Đại Bảo chơi một lần liền hết hứng, nhưng Nhị Bảo và Tiểu Bảo tựa hồ đã nghiện, trượt xuống leo lên trượt xuống rồi lại leo lên, chơi tới quên trời đất.
Cha mẹ và anh cả ở bên cạnh nhìn chúng chơi: “...”
Trong lúc đó, Thẩm Y Y đi tới trước mũi voi, ngăn Nhị Bảo và Tiểu Bảo tuột xuống lại, lau mồ hôi cho chúng.
Tới lúc Tiểu Bảo, Thẩm Y Y hỏi cậu bé: “Mệt không?”
Cậu bé chơi tới mức chóp mũi cũng thấm giọt mồ hôi, hai má đỏ bừng, gương mặt nhỏ tràn ngập nụ cười vui vẻ, lắc đầu: “Vui!”
Thấy khi cậu bé lau mồ hôi, mắt không nhịn được nhìn sang cầu trượt, Thẩm Y Y tức giận lại buồn cười, nói: “Con không chê bẩn?”
“Không bẩn!” Nét mặt của Tiểu Bảo rất nghiêm túc, chỉ vào bề mặt bóng loáng của cầu trượt: “Sạch bong!”
Đó chỉ là bề mặt, bên trên không biết có bao nhiêu vi khuẩn nữa!
Nhưng Thẩm Y Y không nói ra, hiếm khi ra ngoài một lần, muốn để chúng chơi tận hứng, lại bảo chúng tiếp tục chơi.
Ngoài ra, trong công viên còn có cầu treo, xích đu, thang dây, ba đứa nhỏ chơi cả buổi sáng.
Buổi chiều, họ tới thư viện một chuyến, đây quả thật là nơi Đại Bảo yêu nhất, cầm một quyển sách khoa học thiếu nhi xem, vô cùng si mê.
Lý Thâm và Thẩm Y Y cũng có thể cầm một quyển sách đọc.
Nhưng Nhị Bảo và Tiểu Bảo đã bức bối muốn chết, chúng một đứa không biết nhiều chữ, một đứa không biết chữ.
Ở thư viện lại không thể ồn ào, cuối cùng hai anh em một đứa dựa lên người cha, một đứa dựa lên người mẹ ngủ.
Bởi vì trưa ngày hôm sau Lý Thâm có nhiệm vụ, cho nên họ cũng không vội về nhà, buổi tối tiếp tục ở nhà nghỉ.
Ngày hôm sau, ngồi xe khách mười giờ về, tới huyện thành khoảng mười hai giờ.
Lý Thâm tiễn họ lên xe sáng rồi quay lại làm việc.
Ngày càng gần nhà, hưng phấn chơi trong thành phố dần lui đi, chỉ còn lại “nỗi nhớ nhà” chan chứa, tới nhà, Thẩm Y Y còn chưa mở cửa, Nhị Bảo và Tiểu Bảo đã không nhịn được gọi: “Lang Nha! Bọn anh về rồi!”
“Gâu gâu!” Bên trong truyền tới tiếng của Lang Nha.
Đợi Thẩm Y Y mở cửa, Lang Nha lập tức nhào ra, cái đuôi vẫy vẫy, vô cùng nhiệt tình.
Mẹ Lý cách vách nghe thấy tiếng họ quay về, vội vàng đi ra, cười ha ha nói: “Quay về rồi à?”
“Mẹ.” Thẩm Y Y chào.
“Bà!” Ba đứa trẻ chào, Tiểu Bảo lập tức nhào vào lòng bà cậu bé, mẹ Lý vui vẻ, ôm cậu bé lên, hôn một cái lên mu bàn tay của cậu.
Họ quay về, mẹ Lý cũng không sợ Lang Nha nữa, đi theo vào nhà.
Thấy trong tay Thẩm Y Y và Đại Bảo Nhị Bảo đều là túi lớn túi nhỏ, mẹ Lý kinh ngạc, vừa đi lên phụ vừa nói: “Sao lại mua nhiều đồ như vậy?”
“Khó khăn lắm mới vào thành phố một chuyến nên mua nhiều một chút.” Thẩm Y Y thuận miệng đáp.
Mẹ Lý gật đầu, nhìn xung quanh, không nhìn thấy Lý Thâm bèn hỏi: “Thằng hai đâu?”
“Anh ấy quay về huyện thành liền trực tiếp đi làm rồi.”
“Vất vả như vậy?” Mẹ Lý nói, tia mắt nhìn thấy nhiều đồ như vậy, nghĩ tới gì đó, chần chừ một lúc, nhìn Thẩm Y Y.
Thẩm Y Y không chú ý, trời thực sự quá nóng, cầm nhiều đồ như vậy về, cô và ba đứa nhỏ đều ra đầy mồ hôi, múc nước bỏ vào trong nồi, bảo Nhị Bảo nấu nước.
Sau đó mới bắt đầu dọn dẹp đồ, mẹ Lý ở bên cạnh nhìn, sau khi thấy cô lấy ra nhiều đồ như thế, chần chừ một lúc.
Lần này Thẩm Y Y chú ý tới, hỏi một câu: “Mẹ, sao vậy?”
“Hả? Không có gì không có gì.” Mẹ Lý cười nói.
Thẩm Y Y biết chắc chắn mẹ Lý có gì muốn nói nhưng bà không nói, cô cũng không hỏi, vừa hay nhìn thấy tẩu thuốc và giày mua cho cha mẹ Lý trong túi, bèn lấy ra: “Mẹ, đây là giày vải mua cho mẹ, mẹ thử xem có vừa không?”
“Cho mẹ?” Mẹ Lý kinh ngạc.
“Vâng.” Thẩm Y Y gật đầu: “Đế giày là đế mềm, hơn nữa khá chống trượt, ít mài mòn, mang vào rất thoải mái, mẹ thử xem.”
“Đây…” Mẹ Lý cười có hơi ngại ngùng: “Đây cũng không phải lễ tết gì, sao con lại mua đồ cho mẹ?”
“Tiện tay mua.” Thẩm Y Y nói.
Đương nhiên mẹ Lý cũng biết đại khái là Thẩm Y Y đang nói đùa, tiện tay mua cũng là tốn tiền, cười mắng: “Con chỉ biết đùa mẹ!”
Bà nhận giày.
Thẩm Y Y lại lấy tẩu thuốc của cha Lý ra: “Đây là cho cha, mẹ lát nữa mẹ cầm về cho cha nhé, nhưng hút thuốc có hại cho sức khỏe, mẹ, mẹ vẫn nên khuyên cha hút ít một chút.”
“Haiz, ông ấy đã hút hơn nửa đời rồi, nào cai được nữa, để ông ấy hút đi.” Mẹ Lý cười, nếp nhăn đều hiện ra.
Mang giày thử một chút, vừa muốn hỏi Thẩm Y Y có đẹp không, lại thấy cô lại cúi đầu lấy đồ của mình.
Mẹ Lý quét mắt nhìn, nhìn thấy bên trong còn có váy…Chiếc váy này nhìn một cái liền biết rất đắt đỏ.
Lúc này dân phong bảo thủ, đặc biệt là nông thôn, người mặc váy rất ít, huống hồ còn là chiếc váy hoa lệ như vậy.
Mẹ Lý không nhịn được hỏi: “Con còn mặc váy à?”
Thẩm Y Y biết bà quan tâm cái gì, dứt khoát đẩy lên người Lý Thâm: “Anh Thâm mua cho con.”
Ồ…
Mẹ Lý do dự một lúc, vẫn cẩn thận dè dặt nói: “Vợ thằng hai.”
“Vâng?” Thẩm Y Y không ngẩng đầu, hỏi.
Mẹ Lý dịu giọng, thăm dò nói: “Sau này con đừng mua đồ cho mẹ với cha con nữa. Con dùng tiền của cha mẹ con không sao, nhưng mẹ với cha con không thể dùng tiền của cha mẹ con mãi…”
?
Thẩm Y Y ngẩng đầu nhìn mẹ Lý, luôn cảm thấy trong lời bà có ẩn ý.
Đây là…muốn dò thám cô có phải còn dùng tiền của cha mẹ cô không?
“Mẹ, anh Thâm đã có thể kiếm tiền rồi, đương nhiên con không cần tiền của cha mẹ con nữa.” Thẩm Y Y nói: “Bây giờ con đều là dùng tiền do anh Thâm kiếm, bây giờ đồ mua cho cha mẹ cũng đều là dùng tiền của anh Thâm.”
Mẹ Lý ngoài dự liệu lại không ngoài dự liệu gật đầu, cười nói: “Thằng hai có thể kiếm tiền rồi, chắc chắn không thể tìm nhà mẹ con xin tiền nữa, sau này cứ tiêu lương của thằng hai, nha?”
?
Thẩm Y Y cười: “Được!”
Quán cơm quốc doanh trong thành phố lớn hơn quán cơm quốc doanh ở huyện thành bọn họ nhiều, món ăn cũng phong phú hơn, cả nhà ăn rất thỏa mãn.
Ăn cơm xong, đi xem một bộ phim, là phim võ hiệp, Nhị Bảo xem tới say sưa, lúc đi ra, còn múa may vài quyền của nhân vật chính.
Lúc này đã gần chín giờ tối.
Ngoài đường đang thắp ánh đèn vàng tối, năm người giẫm màn đêm vui vẻ quay về nhà nghỉ.
Sáng ngày hôm sau, Lý Thâm dậy khá sớm, đi mua đồ ăn sáng về, vợ và con trai anh đều đã dậy.
Ăn sáng xong, cả nhà bèn tới công viên.
Đi vào công viên cần vé vào cổng, ba hào một vé, Lý Thâm mua năm vé.
Trong công viên cây xanh tươi tốt, không khí trong lành, có rất nhiều người già đã nghỉ hưu, chống gậy ngồi trên ghế đá nói chuyện, trên sân cỏ còn có các loại phương tiện đồ chơi, trong đó có không ít bạn nhỏ đang chơi đùa.
“Nhìn kìa!” Nhị Bảo bỗng nhiên phát hiện chuyện kinh hỉ gì đó, chỉ về một hướng.
Đám người Thẩm Y Y thuận theo ánh mắt của cậu nhìn sang, nhìn thấy một con voi điêu khắc bằng đá to lớn.
Là cầu trượt voi.
Bốn năm bạn nhỏ đang đứng phía sau voi xếp hàng, lần lượt từ trên bậc thang phía sau đuôi voi tới đỉnh đầu voi, sau đó thuận theo mũi voi trượt xuống.
Nhị Bảo và Tiểu Bảo nhao nhao muốn thử, Lý Thâm và Thẩm Y Y cho chúng đi chơi.
Đại Bảo chơi một lần liền hết hứng, nhưng Nhị Bảo và Tiểu Bảo tựa hồ đã nghiện, trượt xuống leo lên trượt xuống rồi lại leo lên, chơi tới quên trời đất.
Cha mẹ và anh cả ở bên cạnh nhìn chúng chơi: “...”
Trong lúc đó, Thẩm Y Y đi tới trước mũi voi, ngăn Nhị Bảo và Tiểu Bảo tuột xuống lại, lau mồ hôi cho chúng.
Tới lúc Tiểu Bảo, Thẩm Y Y hỏi cậu bé: “Mệt không?”
Cậu bé chơi tới mức chóp mũi cũng thấm giọt mồ hôi, hai má đỏ bừng, gương mặt nhỏ tràn ngập nụ cười vui vẻ, lắc đầu: “Vui!”
Thấy khi cậu bé lau mồ hôi, mắt không nhịn được nhìn sang cầu trượt, Thẩm Y Y tức giận lại buồn cười, nói: “Con không chê bẩn?”
“Không bẩn!” Nét mặt của Tiểu Bảo rất nghiêm túc, chỉ vào bề mặt bóng loáng của cầu trượt: “Sạch bong!”
Đó chỉ là bề mặt, bên trên không biết có bao nhiêu vi khuẩn nữa!
Nhưng Thẩm Y Y không nói ra, hiếm khi ra ngoài một lần, muốn để chúng chơi tận hứng, lại bảo chúng tiếp tục chơi.
Ngoài ra, trong công viên còn có cầu treo, xích đu, thang dây, ba đứa nhỏ chơi cả buổi sáng.
Buổi chiều, họ tới thư viện một chuyến, đây quả thật là nơi Đại Bảo yêu nhất, cầm một quyển sách khoa học thiếu nhi xem, vô cùng si mê.
Lý Thâm và Thẩm Y Y cũng có thể cầm một quyển sách đọc.
Nhưng Nhị Bảo và Tiểu Bảo đã bức bối muốn chết, chúng một đứa không biết nhiều chữ, một đứa không biết chữ.
Ở thư viện lại không thể ồn ào, cuối cùng hai anh em một đứa dựa lên người cha, một đứa dựa lên người mẹ ngủ.
Bởi vì trưa ngày hôm sau Lý Thâm có nhiệm vụ, cho nên họ cũng không vội về nhà, buổi tối tiếp tục ở nhà nghỉ.
Ngày hôm sau, ngồi xe khách mười giờ về, tới huyện thành khoảng mười hai giờ.
Lý Thâm tiễn họ lên xe sáng rồi quay lại làm việc.
Ngày càng gần nhà, hưng phấn chơi trong thành phố dần lui đi, chỉ còn lại “nỗi nhớ nhà” chan chứa, tới nhà, Thẩm Y Y còn chưa mở cửa, Nhị Bảo và Tiểu Bảo đã không nhịn được gọi: “Lang Nha! Bọn anh về rồi!”
“Gâu gâu!” Bên trong truyền tới tiếng của Lang Nha.
Đợi Thẩm Y Y mở cửa, Lang Nha lập tức nhào ra, cái đuôi vẫy vẫy, vô cùng nhiệt tình.
Mẹ Lý cách vách nghe thấy tiếng họ quay về, vội vàng đi ra, cười ha ha nói: “Quay về rồi à?”
“Mẹ.” Thẩm Y Y chào.
“Bà!” Ba đứa trẻ chào, Tiểu Bảo lập tức nhào vào lòng bà cậu bé, mẹ Lý vui vẻ, ôm cậu bé lên, hôn một cái lên mu bàn tay của cậu.
Họ quay về, mẹ Lý cũng không sợ Lang Nha nữa, đi theo vào nhà.
Thấy trong tay Thẩm Y Y và Đại Bảo Nhị Bảo đều là túi lớn túi nhỏ, mẹ Lý kinh ngạc, vừa đi lên phụ vừa nói: “Sao lại mua nhiều đồ như vậy?”
“Khó khăn lắm mới vào thành phố một chuyến nên mua nhiều một chút.” Thẩm Y Y thuận miệng đáp.
Mẹ Lý gật đầu, nhìn xung quanh, không nhìn thấy Lý Thâm bèn hỏi: “Thằng hai đâu?”
“Anh ấy quay về huyện thành liền trực tiếp đi làm rồi.”
“Vất vả như vậy?” Mẹ Lý nói, tia mắt nhìn thấy nhiều đồ như vậy, nghĩ tới gì đó, chần chừ một lúc, nhìn Thẩm Y Y.
Thẩm Y Y không chú ý, trời thực sự quá nóng, cầm nhiều đồ như vậy về, cô và ba đứa nhỏ đều ra đầy mồ hôi, múc nước bỏ vào trong nồi, bảo Nhị Bảo nấu nước.
Sau đó mới bắt đầu dọn dẹp đồ, mẹ Lý ở bên cạnh nhìn, sau khi thấy cô lấy ra nhiều đồ như thế, chần chừ một lúc.
Lần này Thẩm Y Y chú ý tới, hỏi một câu: “Mẹ, sao vậy?”
“Hả? Không có gì không có gì.” Mẹ Lý cười nói.
Thẩm Y Y biết chắc chắn mẹ Lý có gì muốn nói nhưng bà không nói, cô cũng không hỏi, vừa hay nhìn thấy tẩu thuốc và giày mua cho cha mẹ Lý trong túi, bèn lấy ra: “Mẹ, đây là giày vải mua cho mẹ, mẹ thử xem có vừa không?”
“Cho mẹ?” Mẹ Lý kinh ngạc.
“Vâng.” Thẩm Y Y gật đầu: “Đế giày là đế mềm, hơn nữa khá chống trượt, ít mài mòn, mang vào rất thoải mái, mẹ thử xem.”
“Đây…” Mẹ Lý cười có hơi ngại ngùng: “Đây cũng không phải lễ tết gì, sao con lại mua đồ cho mẹ?”
“Tiện tay mua.” Thẩm Y Y nói.
Đương nhiên mẹ Lý cũng biết đại khái là Thẩm Y Y đang nói đùa, tiện tay mua cũng là tốn tiền, cười mắng: “Con chỉ biết đùa mẹ!”
Bà nhận giày.
Thẩm Y Y lại lấy tẩu thuốc của cha Lý ra: “Đây là cho cha, mẹ lát nữa mẹ cầm về cho cha nhé, nhưng hút thuốc có hại cho sức khỏe, mẹ, mẹ vẫn nên khuyên cha hút ít một chút.”
“Haiz, ông ấy đã hút hơn nửa đời rồi, nào cai được nữa, để ông ấy hút đi.” Mẹ Lý cười, nếp nhăn đều hiện ra.
Mang giày thử một chút, vừa muốn hỏi Thẩm Y Y có đẹp không, lại thấy cô lại cúi đầu lấy đồ của mình.
Mẹ Lý quét mắt nhìn, nhìn thấy bên trong còn có váy…Chiếc váy này nhìn một cái liền biết rất đắt đỏ.
Lúc này dân phong bảo thủ, đặc biệt là nông thôn, người mặc váy rất ít, huống hồ còn là chiếc váy hoa lệ như vậy.
Mẹ Lý không nhịn được hỏi: “Con còn mặc váy à?”
Thẩm Y Y biết bà quan tâm cái gì, dứt khoát đẩy lên người Lý Thâm: “Anh Thâm mua cho con.”
Ồ…
Mẹ Lý do dự một lúc, vẫn cẩn thận dè dặt nói: “Vợ thằng hai.”
“Vâng?” Thẩm Y Y không ngẩng đầu, hỏi.
Mẹ Lý dịu giọng, thăm dò nói: “Sau này con đừng mua đồ cho mẹ với cha con nữa. Con dùng tiền của cha mẹ con không sao, nhưng mẹ với cha con không thể dùng tiền của cha mẹ con mãi…”
?
Thẩm Y Y ngẩng đầu nhìn mẹ Lý, luôn cảm thấy trong lời bà có ẩn ý.
Đây là…muốn dò thám cô có phải còn dùng tiền của cha mẹ cô không?
“Mẹ, anh Thâm đã có thể kiếm tiền rồi, đương nhiên con không cần tiền của cha mẹ con nữa.” Thẩm Y Y nói: “Bây giờ con đều là dùng tiền do anh Thâm kiếm, bây giờ đồ mua cho cha mẹ cũng đều là dùng tiền của anh Thâm.”
Mẹ Lý ngoài dự liệu lại không ngoài dự liệu gật đầu, cười nói: “Thằng hai có thể kiếm tiền rồi, chắc chắn không thể tìm nhà mẹ con xin tiền nữa, sau này cứ tiêu lương của thằng hai, nha?”
?
Thẩm Y Y cười: “Được!”
/463
|