Vụ thu hoạch mùa thu đang dần kết thúc.
Trong nhà cũng đang chuẩn bị tích trữ lương thực cho mùa đông, thứ không thể thiếu vào mùa đông đó chính là củi.
Bắt đầu từ tháng chín, mỗi khi Lý Thâm đi làm ca sáng về không có việc gì làm, đều mượn xe nhà Trần Cường lên núi lấy một xe củi rồi kéo về nhà.
Thêm thời gian được nghỉ mỗi tháng của anh, đến tháng mười một, số củi nhà bọn họ lấy được cũng đủ dùng cho cả mùa đông.
Sau khi Thẩm Y Y ăn hết đám rau cô trồng vào mùa xuân, cô lại trồng thêm một đợt rau khác, tất cả hạt giống đều là lấy từ trong không gian, lại thêm một vụ mùa bội thu.
Đến lúc có thể thu hoạch đậu cô ve và cải thảo, Thẩm Y Y muốn lấy chút ít về làm một ít rau khô.
Vì thế ban ngày cô đi hái đậu cô ve và cải thảo, chờ Lý Thâm tan tầm trở về, cùng cô nhặt rau, rồi cô sẽ chế biến chúng nó thành rau khô vào ngày hôm sau.
Lúc mới bắt đầu Lý Thâm không đồng ý, nói muốn xin nghỉ hoặc đổi ca với người khác để anh về làm, nhưng Thẩm Y Y không cho.
"Em không yếu đuối như vậy, không phải chỉ là làm một chút rau khô thôi sao? Em có thể làm được, anh yên tâm, em luôn chú ý đến cơ thể của mình và đứa bé trong bụng, sẽ không miễn cưỡng bản thân mình làm việc nặng."
"Hơn nữa phụ nữ khi mang thai cũng phải tập thể dục không phải sao? Em cũng chỉ là những việc trong khả năng của mình thôi, có được không? Bằng không em cứ ở nhà nhàn rỗi như thế này, em sẽ biến thành người vô dụng! Anh để em làm đi? Được không? Hửm?"
Thẩm Y Y vì để được làm chút việc vặt trong nhà, bắt đầu ăn vạ làm nũng.
Lý Thâm từ trước đến nay vẫn luôn chịu không nổi giọng điệu nũng nịu này của cô, mỗi lần cô làm như vậy, anh chỉ có thể giơ cờ trắng đầu hàng, "Vậy em làm chút việc nhẹ nhàng thôi, nếu thấy mệt mỏi liền để cho Đại Bảo và Nhị Bảo làm, bọn nhỏ làm không được thì chờ anh trở về làm."
"Ừm ừm!" Thẩm Y Y đạt được mục tiêu, liền tặng cho anh một nụ hôn ngọt ngào.
Lý Thâm đã ba tháng không chạm vào cô, đây rõ ràng là đang trêu chọc anh! Không thể hành động, hôn một hồi, liền cầm tay của cô kéo xuống.
Thẩm Y Y: "..."
Bên tai còn vang lên tiếng thở dốc trầm thấp, khàn khàn của người đàn ông! Âm thanh thở dốc này, thật sự là muốn lấy mạng cô mà!
Thẩm Y Y mang thai vào tháng tám, đến tháng mười mới phát hiện, bây giờ đang là tháng mười một, tính toán ngày tháng, cũng chỉ mới có ba tháng.
Mọi phương diện của cô đều có biểu hiện tốt, theo lời dặn dò của bác sĩ, sau ba tháng là được.
Nhưng Lý Thâm không vượt quá giới hạn, đến lúc thật sự không thể nhịn được nữa, đều dùng phương thức khác để giải quyết.
Những ngày tiếp theo, Thẩm Y Y liền bắt đầu ở nhà làm rau khô, đầu tiên phơi khô đậu cô ve.
Bây giờ bụng của cô vẫn chưa hiện rõ lắm, mang một cái ghế đẩu nhỏ ra để ở trong sân, cầm một cái chậu lớn, múc một chậu nước, đặt ghế đẩu nhỏ xuống bắt đầu rửa đậu.
Tiểu Bảo nhìn thấy mẹ mình làm việc, cũng tiến lại gần, "Mẹ, để con giúp mẹ!"
"Con đang muốn nghịch nước đúng không?" Thẩm Y Y nhìn cậu bé.
"Ha ha, " Tiểu Bảo nhếch miệng cười.
Thật ra nghịch nước chỉ là một phần mà thôi, tuy rằng cậu bé mới mới ba tuổi, cha cũng không có yêu cầu cậu phải hỗ trợ chia sẻ việc nhà giống như anh cả với anh hai, nhưng cậu là một đứa bé nhạy bén, từ thái độ của cha với anh cả và anh hai đối với mẹ, cậu liền suy đoán được mẹ đang mang thai không thể làm việc mệt mỏi, cho nên cũng thật sự muốn giúp mẹ.
Chỉ là cậu bé còn quá nhỏ, tay chân vụng về, cộng thêm bản tính ham chơi, đôi khi thậm chí còn làm cho mọi thứ trở nên tồi tệ hơn.
Thẩm Y Y có đôi khi sẽ tức giận vì những hành động nghịch ngợm của cậu bé, nhưng mỗi khi lúc như vậy, Tiểu Bảo lại ôm lấy cô làm nũng, cô lại không nỡ mắng.
Đương nhiên, Thẩm Y Y thật sự không phải là người sẽ tự làm khó mình, đợt rau khô này, cô phải mất hơn nửa tháng mới có thể phơi xong.
Tuy rằng rau khô không nhiều lắm, nhưng cũng đủ để cả nhà bọn họ ăn qua mùa đông này.
Về phần mẹ cô, năm nay cô không định gửi qua.
Trong vườn còn dư lại một ít củ cải, cải thảo và khoai tây, Thẩm Y Y vốn định chờ Lý Thâm trở về mới thu hoạch.
Mấy thứ này đều rất nặng, mà bờ ruộng lại quá hẹp, Thẩm Y Y không thu hoạch nổi.
Chỉ là, Lý Thâm cũng không có thời gian.
Sau khi kết thúc vụ thu hoạch mùa thu, nhu cầu vận chuyển lương thực của các công xã lớn bắt đầu tăng lên, Lý Thâm cũng trở nên bận rộn, thường đến nửa đêm mới về nhà.
Thẩm Y Y thấy vậy liền đau lòng, làm sao còn nỡ để anh về nhà rồi còn phải làm việc.
Sau khi biết chuyện, mẹ Lý qua nhà hỏi cô: "Củ cải, cải thảo với mấy thứ trong vườn con định làm như thế nào?"
"Con định gọi Cường qua giúp một tay", Thẩm Y Y nói.
"Gọi là Cường làm gì? Vụ thu hoạch mùa thu đã kết thúc, chúng ta cũng rảnh rỗi, mẹ đào giúp con, rồi bảo Đại Bân kéo về giúp con," Mẹ Lý nói, "Đều là người một nhà, chẳng lẽ lại không tốt bằng Cường Tử sao?"
Thẩm Y Y không phải chưa từng nghĩ đến việc nhờ người nhà, nhưng dù sao cha Lý mẹ Lý cũng không còn trẻ nữa, vụ mùa thu hoạch kết thúc không dễ dàng gì mới có thể nghỉ ngơi một chút, Thẩm Y Y cũng không tiện mở miệng nhờ hai người hỗ trợ.
Mà nhà anh ba thì không cần phải suy nghĩ.
Về phần nhà anh cả... Tuy rằng hiện tại vụ thu hoạch mùa thu đã kết thúc, nhưng hiện tại mọi người đều bận rộn đi tìm củi cho mùa đông.
Hà Chiêu Đệ mang thai, Tam Hoa lại đi học, Thẩm Y Y cũng không biết Lý Đại Bân có rảnh hay không.
Mà nhà Trần Cường, Lâm Đại Nữu lo liệu mọi chuyện trong nhà, củi cũng có xe kéo, nhìn thế nào cũng thấy tốt hơn bên phía Lý Đại Bân một chút, cho nên cô mới muốn gọi Trần Cường.
"Cha mẹ không cần nhặt củi sao?" Thẩm Y Y hỏi.
"Phải nhặt, nhưng mà chỗ đất nhà con nhìn có vẻ rất dài, nhưng diện tích không lớn, nhiều lắm cũng chỉ mất một ngày công là có thể thu hoạch xong, còn chuyện nhặt củi cũng không vội một hai ngày này, " mẹ Lý nói.
Thẩm Y Y cũng không từ chối nữa, ra vườn thu hoạch cải thảo với mẹ Lý.
Mẹ Lý lúc làm việc vô cùng nhanh nhẹn, Lý Đại Bân cũng là một người có sức lực lớn, cho dù là đứng dưới mặt trời chói chang bọn họ cũng làm việc không ngừng nghỉ.
Thẩm Y Y không thể so sánh với bọn họ, buổi sáng đi cắt cải cùng mọi người, cắt một chút cô lại nghỉ ngơi một chút, buổi trưa mặt trời chói chang cô dứt khoát không đi.
Mẹ Lý biết Thẩm Y Y là người yếu đuối, không quen làm công việc đồng áng, hơn nữa bây giờ còn có mang thai, cũng không gọi cô ra làm, bà và Lý Đại Bân liền tự mình đi giúp cô đào nốt số khai tây và củ cải còn lại mang về.
Trong một ngày, thu hoạch xong những thứ Thẩm Y Y trồng.
Thẩm Y Y cảm thấy ngượng ngùng, muốn làm gì đó để báo đáp mẹ Lý và Lý Đại Bân.
Năm ngoái lúc đào giếng, bởi vì có Trần Cường ở đấy, nên lúc đưa tiền công Thẩm Y Y cũng không cảm thấy ngại ngùng gì.
Nhưng lần này... Dù sao cũng là mẹ và anh ruột của Lý Thâm, Thẩm Y Y nếu đưa tiền công thì lại giống như xem hai người như người ngoài, nên cô định lấy chút thịt cho bọn họ.
Trong nhà đã không còn thịt gì nữa, muốn đưa thịt cho nhà anh cả, cô phải đi vào trong thị trấn một chuyến, để số thịt trong không gian đi qua con đường chính thống một chút.
Vì thế ngày hôm sau Thẩm Y Y liền đi vào thị trấn một chuyến, không mang theo Tiểu Bảo.
Đến thị trấn, cô đi dạo quanh cung tiêu xã một vòng, sau đó đạp xe ngang qua nhà máy thịt bên kia, cái sọt sau lưng cô đã có không ít đồ vật lấy ra từ trong không gian.
Cô cũng không định mua thêm cái gì, Thẩm Y Y chuẩn bị về nhà.
Không nghĩ tới lúc đi qua một ngõ nhỏ, đột nhiên một âm thanh lớn vang lên, trong đó âm thanh "Đứng lại!" phát ra lớn nhất.
Thẩm Y Y đưa mắt nhìn qua, liền thấy không ít người hoảng hốt chạy ra từ ngõ nhỏ, phía sau còn có không ít thanh niên trên cánh tay có ghim băng đỏ đuổi theo.
Vừa nhìn đã biết chợ đen nằm trong ngõ đã bị phát hiện, Hồng Tụ Chương[1] đang bắt người.
[1] Chỉ một nhóm người của nhà nước, đeo băng tay màu đỏ, có nhiệm vụ duy trì trật tự, an ninh.
Thẩm Y Y không định tham gia vào vụ việc lần này, định đạp xe đạp nhanh chóng rời đi.
Nhưng người quá nhiều, lúc này có chút chuyện không phải cứ nói là có thể hiểu được, chỉ cần dính vào, có thể từ trong sạch biến thành không trong sạch.
Cho nên có không ít người cho dù không phải người của chợ đen, cũng hoảng sợ chạy trốn.
Thẩm Y Y sợ có người đụng vào bụng cô, không dám đạp xe đi nữa, liền tìm một góc, định chờ đám người đi hết rồi mới đi.
Trong nhà cũng đang chuẩn bị tích trữ lương thực cho mùa đông, thứ không thể thiếu vào mùa đông đó chính là củi.
Bắt đầu từ tháng chín, mỗi khi Lý Thâm đi làm ca sáng về không có việc gì làm, đều mượn xe nhà Trần Cường lên núi lấy một xe củi rồi kéo về nhà.
Thêm thời gian được nghỉ mỗi tháng của anh, đến tháng mười một, số củi nhà bọn họ lấy được cũng đủ dùng cho cả mùa đông.
Sau khi Thẩm Y Y ăn hết đám rau cô trồng vào mùa xuân, cô lại trồng thêm một đợt rau khác, tất cả hạt giống đều là lấy từ trong không gian, lại thêm một vụ mùa bội thu.
Đến lúc có thể thu hoạch đậu cô ve và cải thảo, Thẩm Y Y muốn lấy chút ít về làm một ít rau khô.
Vì thế ban ngày cô đi hái đậu cô ve và cải thảo, chờ Lý Thâm tan tầm trở về, cùng cô nhặt rau, rồi cô sẽ chế biến chúng nó thành rau khô vào ngày hôm sau.
Lúc mới bắt đầu Lý Thâm không đồng ý, nói muốn xin nghỉ hoặc đổi ca với người khác để anh về làm, nhưng Thẩm Y Y không cho.
"Em không yếu đuối như vậy, không phải chỉ là làm một chút rau khô thôi sao? Em có thể làm được, anh yên tâm, em luôn chú ý đến cơ thể của mình và đứa bé trong bụng, sẽ không miễn cưỡng bản thân mình làm việc nặng."
"Hơn nữa phụ nữ khi mang thai cũng phải tập thể dục không phải sao? Em cũng chỉ là những việc trong khả năng của mình thôi, có được không? Bằng không em cứ ở nhà nhàn rỗi như thế này, em sẽ biến thành người vô dụng! Anh để em làm đi? Được không? Hửm?"
Thẩm Y Y vì để được làm chút việc vặt trong nhà, bắt đầu ăn vạ làm nũng.
Lý Thâm từ trước đến nay vẫn luôn chịu không nổi giọng điệu nũng nịu này của cô, mỗi lần cô làm như vậy, anh chỉ có thể giơ cờ trắng đầu hàng, "Vậy em làm chút việc nhẹ nhàng thôi, nếu thấy mệt mỏi liền để cho Đại Bảo và Nhị Bảo làm, bọn nhỏ làm không được thì chờ anh trở về làm."
"Ừm ừm!" Thẩm Y Y đạt được mục tiêu, liền tặng cho anh một nụ hôn ngọt ngào.
Lý Thâm đã ba tháng không chạm vào cô, đây rõ ràng là đang trêu chọc anh! Không thể hành động, hôn một hồi, liền cầm tay của cô kéo xuống.
Thẩm Y Y: "..."
Bên tai còn vang lên tiếng thở dốc trầm thấp, khàn khàn của người đàn ông! Âm thanh thở dốc này, thật sự là muốn lấy mạng cô mà!
Thẩm Y Y mang thai vào tháng tám, đến tháng mười mới phát hiện, bây giờ đang là tháng mười một, tính toán ngày tháng, cũng chỉ mới có ba tháng.
Mọi phương diện của cô đều có biểu hiện tốt, theo lời dặn dò của bác sĩ, sau ba tháng là được.
Nhưng Lý Thâm không vượt quá giới hạn, đến lúc thật sự không thể nhịn được nữa, đều dùng phương thức khác để giải quyết.
Những ngày tiếp theo, Thẩm Y Y liền bắt đầu ở nhà làm rau khô, đầu tiên phơi khô đậu cô ve.
Bây giờ bụng của cô vẫn chưa hiện rõ lắm, mang một cái ghế đẩu nhỏ ra để ở trong sân, cầm một cái chậu lớn, múc một chậu nước, đặt ghế đẩu nhỏ xuống bắt đầu rửa đậu.
Tiểu Bảo nhìn thấy mẹ mình làm việc, cũng tiến lại gần, "Mẹ, để con giúp mẹ!"
"Con đang muốn nghịch nước đúng không?" Thẩm Y Y nhìn cậu bé.
"Ha ha, " Tiểu Bảo nhếch miệng cười.
Thật ra nghịch nước chỉ là một phần mà thôi, tuy rằng cậu bé mới mới ba tuổi, cha cũng không có yêu cầu cậu phải hỗ trợ chia sẻ việc nhà giống như anh cả với anh hai, nhưng cậu là một đứa bé nhạy bén, từ thái độ của cha với anh cả và anh hai đối với mẹ, cậu liền suy đoán được mẹ đang mang thai không thể làm việc mệt mỏi, cho nên cũng thật sự muốn giúp mẹ.
Chỉ là cậu bé còn quá nhỏ, tay chân vụng về, cộng thêm bản tính ham chơi, đôi khi thậm chí còn làm cho mọi thứ trở nên tồi tệ hơn.
Thẩm Y Y có đôi khi sẽ tức giận vì những hành động nghịch ngợm của cậu bé, nhưng mỗi khi lúc như vậy, Tiểu Bảo lại ôm lấy cô làm nũng, cô lại không nỡ mắng.
Đương nhiên, Thẩm Y Y thật sự không phải là người sẽ tự làm khó mình, đợt rau khô này, cô phải mất hơn nửa tháng mới có thể phơi xong.
Tuy rằng rau khô không nhiều lắm, nhưng cũng đủ để cả nhà bọn họ ăn qua mùa đông này.
Về phần mẹ cô, năm nay cô không định gửi qua.
Trong vườn còn dư lại một ít củ cải, cải thảo và khoai tây, Thẩm Y Y vốn định chờ Lý Thâm trở về mới thu hoạch.
Mấy thứ này đều rất nặng, mà bờ ruộng lại quá hẹp, Thẩm Y Y không thu hoạch nổi.
Chỉ là, Lý Thâm cũng không có thời gian.
Sau khi kết thúc vụ thu hoạch mùa thu, nhu cầu vận chuyển lương thực của các công xã lớn bắt đầu tăng lên, Lý Thâm cũng trở nên bận rộn, thường đến nửa đêm mới về nhà.
Thẩm Y Y thấy vậy liền đau lòng, làm sao còn nỡ để anh về nhà rồi còn phải làm việc.
Sau khi biết chuyện, mẹ Lý qua nhà hỏi cô: "Củ cải, cải thảo với mấy thứ trong vườn con định làm như thế nào?"
"Con định gọi Cường qua giúp một tay", Thẩm Y Y nói.
"Gọi là Cường làm gì? Vụ thu hoạch mùa thu đã kết thúc, chúng ta cũng rảnh rỗi, mẹ đào giúp con, rồi bảo Đại Bân kéo về giúp con," Mẹ Lý nói, "Đều là người một nhà, chẳng lẽ lại không tốt bằng Cường Tử sao?"
Thẩm Y Y không phải chưa từng nghĩ đến việc nhờ người nhà, nhưng dù sao cha Lý mẹ Lý cũng không còn trẻ nữa, vụ mùa thu hoạch kết thúc không dễ dàng gì mới có thể nghỉ ngơi một chút, Thẩm Y Y cũng không tiện mở miệng nhờ hai người hỗ trợ.
Mà nhà anh ba thì không cần phải suy nghĩ.
Về phần nhà anh cả... Tuy rằng hiện tại vụ thu hoạch mùa thu đã kết thúc, nhưng hiện tại mọi người đều bận rộn đi tìm củi cho mùa đông.
Hà Chiêu Đệ mang thai, Tam Hoa lại đi học, Thẩm Y Y cũng không biết Lý Đại Bân có rảnh hay không.
Mà nhà Trần Cường, Lâm Đại Nữu lo liệu mọi chuyện trong nhà, củi cũng có xe kéo, nhìn thế nào cũng thấy tốt hơn bên phía Lý Đại Bân một chút, cho nên cô mới muốn gọi Trần Cường.
"Cha mẹ không cần nhặt củi sao?" Thẩm Y Y hỏi.
"Phải nhặt, nhưng mà chỗ đất nhà con nhìn có vẻ rất dài, nhưng diện tích không lớn, nhiều lắm cũng chỉ mất một ngày công là có thể thu hoạch xong, còn chuyện nhặt củi cũng không vội một hai ngày này, " mẹ Lý nói.
Thẩm Y Y cũng không từ chối nữa, ra vườn thu hoạch cải thảo với mẹ Lý.
Mẹ Lý lúc làm việc vô cùng nhanh nhẹn, Lý Đại Bân cũng là một người có sức lực lớn, cho dù là đứng dưới mặt trời chói chang bọn họ cũng làm việc không ngừng nghỉ.
Thẩm Y Y không thể so sánh với bọn họ, buổi sáng đi cắt cải cùng mọi người, cắt một chút cô lại nghỉ ngơi một chút, buổi trưa mặt trời chói chang cô dứt khoát không đi.
Mẹ Lý biết Thẩm Y Y là người yếu đuối, không quen làm công việc đồng áng, hơn nữa bây giờ còn có mang thai, cũng không gọi cô ra làm, bà và Lý Đại Bân liền tự mình đi giúp cô đào nốt số khai tây và củ cải còn lại mang về.
Trong một ngày, thu hoạch xong những thứ Thẩm Y Y trồng.
Thẩm Y Y cảm thấy ngượng ngùng, muốn làm gì đó để báo đáp mẹ Lý và Lý Đại Bân.
Năm ngoái lúc đào giếng, bởi vì có Trần Cường ở đấy, nên lúc đưa tiền công Thẩm Y Y cũng không cảm thấy ngại ngùng gì.
Nhưng lần này... Dù sao cũng là mẹ và anh ruột của Lý Thâm, Thẩm Y Y nếu đưa tiền công thì lại giống như xem hai người như người ngoài, nên cô định lấy chút thịt cho bọn họ.
Trong nhà đã không còn thịt gì nữa, muốn đưa thịt cho nhà anh cả, cô phải đi vào trong thị trấn một chuyến, để số thịt trong không gian đi qua con đường chính thống một chút.
Vì thế ngày hôm sau Thẩm Y Y liền đi vào thị trấn một chuyến, không mang theo Tiểu Bảo.
Đến thị trấn, cô đi dạo quanh cung tiêu xã một vòng, sau đó đạp xe ngang qua nhà máy thịt bên kia, cái sọt sau lưng cô đã có không ít đồ vật lấy ra từ trong không gian.
Cô cũng không định mua thêm cái gì, Thẩm Y Y chuẩn bị về nhà.
Không nghĩ tới lúc đi qua một ngõ nhỏ, đột nhiên một âm thanh lớn vang lên, trong đó âm thanh "Đứng lại!" phát ra lớn nhất.
Thẩm Y Y đưa mắt nhìn qua, liền thấy không ít người hoảng hốt chạy ra từ ngõ nhỏ, phía sau còn có không ít thanh niên trên cánh tay có ghim băng đỏ đuổi theo.
Vừa nhìn đã biết chợ đen nằm trong ngõ đã bị phát hiện, Hồng Tụ Chương[1] đang bắt người.
[1] Chỉ một nhóm người của nhà nước, đeo băng tay màu đỏ, có nhiệm vụ duy trì trật tự, an ninh.
Thẩm Y Y không định tham gia vào vụ việc lần này, định đạp xe đạp nhanh chóng rời đi.
Nhưng người quá nhiều, lúc này có chút chuyện không phải cứ nói là có thể hiểu được, chỉ cần dính vào, có thể từ trong sạch biến thành không trong sạch.
Cho nên có không ít người cho dù không phải người của chợ đen, cũng hoảng sợ chạy trốn.
Thẩm Y Y sợ có người đụng vào bụng cô, không dám đạp xe đi nữa, liền tìm một góc, định chờ đám người đi hết rồi mới đi.
/463
|