Sống Lại, Tôi Cùng Chồng Cũ Nuôi Dưỡng Các Con Thành Tài

Chương 17 - Chương 17

/463


Suy nghĩ này vừa dứt, cửa gỗ trước mặt liền “két” mở ra.

“Anh Thâm.” Thẩm Y Y ló đầu ra, ánh mắt mang theo mong chờ hỏi: “Anh có muốn ngủ cùng chúng em không? Giường rất lớn.”

Cô mặc áo ngắn tay, bên dưới mặc quần đùi, lộ ra đôi chân thon dài, Lý Thâm nhanh chóng quay đầu, ngay cả Thẩm Y Y nói gì cũng không kịp nghĩ, vô thức nói: “Không…”

Lời vừa ra miệng, anh liền phản ứng lại Thẩm Y Y đã nói gì, vừa muốn sửa lại, nhưng cô gái nhỏ trước mặt đã thất vọng nói: “Vậy được thôi, thế để ba đứa nhỏ ngủ cùng với em được không? Em sẽ chăm sóc tốt chúng.”

Lý Thâm có muốn chêm lời nhưng đã không tìm được chỗ trống, chỉ có thể buồn bực nói: “Ừm…”

Thế là Lý Thâm chỉ có thể cô quạnh quay về căn phòng nhỏ của mình, trở đi trở lại tới hơn nửa đêm mới ngủ.

Bên Thẩm Y Y, tuy tiếc nuối không ở chung với Lý Thâm, nhưng có thể ôm được ba đứa con trai ngoan của cô, trong lòng cô cũng vô cùng thỏa mãn, ngủ cực kỳ ngon.

Thẩm Y Y muốn dậy sớm làm bữa sáng cho Lý Thâm, vốn dĩ nghĩ năm giờ dậy, nhưng vẫn muộn một chút, tới năm giờ rưỡi.

Bây giờ đã vào thu, thời tiết còn có hơi lạnh, ba đứa nhỏ đã co cuộn lại, Thẩm Y Y đắp chăn cho chúng.

Khoác một chiếc áo, cầm một cây nến thắp sáng, đi tới phòng bếp, bắt đầu nhào bột.

Bột vừa mới nhào xong, ngoài cửa đã truyền tới động tĩnh.

Thẩm Y Y quay đầu nhìn, đối mắt với người đàn ông còn buồn ngủ ở cửa.

Lý Thâm nhìn thấy cô, giật mình, con sâu ngủ hoàn toàn tỉnh táo: “Sao em lại dậy sớm như vậy?”

Thẩm Y Y: “Sao anh lại dậy sớm như vậy?”

Hai người nói cùng lúc.

“Em dậy làm bữa sáng.”

“Anh dậy làm bữa sáng.”

Lại cùng lúc.

Hai người trầm mặc một tích tắc, Thẩm Y Y lên tiếng: “Bữa sáng để em làm, anh quay về ngủ thêm một lát nữa, đợi lát nữa còn phải đi làm.”

Lý Thâm mang theo một chút khó tin hỏi: “Em là làm bữa sáng cho anh?”

“Đúng!” Thẩm Y Y không quay đầu, gật đầu, cô đang cắt bột thành sợi.



Lý Thâm im lặng một lúc, không nghe lời cô ra ngoài, ngược lại đi vào, rửa sạch nồi, sau đó bắt đầu nấu nước.

Thẩm Y Y lại khuyên vài câu, khuyên không được anh, cũng thôi.

Có người phụ nhóm lửa, cô bèn cắt thêm vài miếng thịt khô bỏ vào, sau đó bỏ mì vào, chẳng mấy chốc, mùi thơm của mì đã tỏa ra.

Vớt mì ra bỏ vào trong bát, lại chiên mấy cái trứng gà, bỏ lên trên mì, hai bát mì thơm phức đã hoàn thành, ngửi xong liền rất muốn ăn.

Trong quá trình này, Lý Thâm im lặng nhóm lửa, có đôi lúc ánh mắt cũng sẽ trầm mặc nhìn cô, mái tóc đen dày của cô tùy ý buộc ở phía sau, có một sợi rũ trên gò má, gương mặt vốn nhu hòa càng thêm dịu dàng.

Vào buổi sáng yên ả này, cảnh tượng này cực kỳ ấm áp.

Bưng mì tới nhà chính, hai người mới đi rửa mặt.

Thẩm Y Y rửa mặt xong, Lý Thâm đã ngồi bên bàn, nhưng không ăn, đại khái là đang đợi cô.

Cô ngồi xuống, phát hiện trong bát mình có thêm một cái trứng gà.

Cô đã chiên ba cái, bỏ hai cái vào trong bát của Lý Thâm, cô ăn một cái.

Cô gắp trở lại: “Anh Thâm, em ăn một cái là đủ rồi, lát nữa anh còn phải làm việc, ăn nhiều một chút.”

Lý Thâm còn muốn gắp trở lại cho cô, cô bưng bát tránh đi, trừng anh, Lý Thâm bèn thôi, bắt đầu ăn từng miếng lớn.

Thẩm Y Y không ăn vội giống anh, ăn từng miếng nhỏ, vừa tìm chủ đề nói chuyện: “Hôm nay em định vào huyện một chuyến.”

Lý Thâm khựng lại, ngẩng đầu nhìn cô, tựa như không ngờ cô sẽ tán gẫu với mình, nếu là trước đây, cô muốn đi đâu chưa từng nói với anh.

Thẩm Y Y giải thích: “Chắc đồ nhà mẹ em gửi cũng tới rồi, em phải đi lấy, hơn nữa em muốn đi kéo mấy miếng vải, may cho ba đứa con mấy bộ quần áo, và còn sắp vào đông rồi, trong nhà cũng có rất nhiều thứ phải sắm sửa.”

“Ừm.” Lý Thâm đáp, lại cảm thấy dường như mình có chút lãnh đạm, lại nói: “Em đi đi, anh dẫn ba đứa đi làm, để chúng ở đó tự chơi.”

“Không cần.” Thẩm Y Y nói: “Không phải bên nhà tổ sẽ có người ở nhà nấu cơm sao? Nếu là mẹ ở nhà, em nhờ mẹ trông giúp, em sẽ cố gắng về trước buổi trưa.” Đương nhiên, nếu là Giang Ái Linh thì thôi.

Lý Thâm gật đầu.

Thẩm Y Y lại nói: “Anh có thứ gì muốn mua không? Em mua về cho anh.”

Lý Thâm lắc đầu: “Anh không có gì muốn mua.”

Thẩm Y Y biết anh lầm lì, nhưng không sao, cô sẽ tính toán xong giúp anh.

Lý Thâm vừa giải quyết xong bữa sáng, chuông dự báo đi làm đã vang lên.



Thẩm Y Y bảo anh để bát đó, lát cô sẽ rửa, lần này anh không từ chối, quay về phòng của mình.

Thẩm Y Y nhân lúc này, cầm ấm nước của anh, đến nhà bếp dùng nước sạch rửa, sau đó bỏ nước nóng đã nấu xong vào.

Thấy anh tới nhà bếp, đưa ấm nước cho anh: “Nhớ uống nhiều nước.”

Lý Thâm khựng lại, mới nhận lấy, sau đó đưa năm tờ đại đoàn kết trong tay cho cô: “Cũng mua cho em vài bộ.”

“…” Thẩm Y Y nhìn năm tờ đại đoàn kết đó, không nhận: “Sao, sao anh có nhiều tiền như vậy?”

“Trước đây còn để dành một ít.” Lý Thâm giống như không muốn nói nhiều, trực tiếp nhét tiền vào trong tay cô: “Anh phải đi làm, bữa sáng em còn chưa ăn xong, mau quay lại ăn đi.”

Nói xong, anh cầm cuốc, liềm và nước rồi đi.

Thẩm Y Y: “…” Lặng lẽ nhận lấy, trong lòng ấm áp, ừm, anh Thâm nhà cô đúng là một người đàn ông tốt!

Ăn xong bữa sáng, dọn dẹp nhà cửa, sau đó đến căn cách vách, phát hiện người ở lại nấu cơm bên phía nhà tổ hôm nay là Đại Hoa.

Đại Hoa nhìn thấy Thẩm Y Y, có hơi kinh ngạc, cũng có hơi lo sợ: “Thím, thím hai, thím tìm con?”

Cô bé biết tính khí của thím hai này của mình không tốt, có văn hóa, xinh đẹp, trong nhà còn có tiền, cho nên vô thức cảm thấy tự ti.

“Đúng.” Thẩm Y Y nói, thực ra cô không có ấn tượng gì với Đại Hoa, chỉ nhớ cô bé gả đi rất sớm, nhưng gả cho gia đình không tốt, đối nhân xử thế khá hiền lành hướng nội, nhưng rất siêng năng thành thật, giao ba đứa nhỏ cho cô bé khá yên tâm.

“Hôm nay con ở nhà nấu cơm sao? Có thể giúp thím trông ba đứa nhỏ chút không? Buổi trưa thím sẽ về.”

“Được, thím hai.” Đại Hoa không chút do dự nói, trong đó còn ẩn chứa chút ý lấy lòng.

Thẩm Y Y hơi nhíu mày, tính cách của Đại Hoa có hơi khiếp nhược, nhưng cô không nói gì, lấy ra ba hào đã chuẩn bị xong, nhét vào túi của Đại Hoa: “Cảm ơn con, đây là tiền thím hai cho con mua kem ăn.”

“Thím hai, không cần…” Đại Hoa biết đây là thù lao Thẩm Y Y cho cô bé, muốn lấy tiền ra trả lại cho cô.

Thẩm Y Y giữ tay của cô bé: “Cứ cầm đi.”

Đại Hoa chỉ có thể thôi.

Thẩm Y Y đang chuẩn bị về, tinh mắt nhìn thấy biểu cảm sợ hãi của Đại Hoa cùng với thân hình gầy yếu giống như bộ xương, rốt cuộc vẫn không nhẫn tâm hỏi: “Con ăn chưa?”

Đại Hoa gật đầu lia lịa: “Ăn rồi ạ.”

Vừa nói xong, bụng của cô bé truyền tới tiếng ột ột, lập tức có chút ngượng ngùng.

/463

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status