Nhìn một lớn một nhỏ ngủ say, khóe môi Lý Thâm cong cong, nói với mẹ Thẩm: "Mẹ, mẹ đi về nghỉ ngơi trước đi, con chăm hai mẹ con là được rồi, nhưng ngày mai có thể làm phiền mẹ tới sớm một chút? Con muốn đến chợ sớm chút xem mua cái gì về cho vợ con bồi bổ sức khỏe."
"Đương nhiên có thể." Mẹ Thẩm nói: “Hay là mẹ đi đi? Con ở lại chăm mẹ con nó.”
"Con khá quen thuộc thành phố.” Lý Thâm nói: “Vẫn là con đi đi.”
Mẹ Thẩm đúng là không phải rất quen thuộc nơi đây, đồng ý.
Mẹ Thẩm đi rồi, phòng bệnh chỉ còn lại ba người cả nhà bọn họ.
Sản phụ béo đó sau khi Thẩm Y Y sinh xong cũng đã sắp sinh, lúc này đang trong phòng sinh.
Sản phụ ở chiếc giường chính giữa đã đi rồi, cũng đã có một người khác vào, có điều người đó chuyển dạ nhanh hơn, ở hai ngày đã đi, hôm nay vị chính giường này trống không.
Lý Thâm chưa từng đặt con gái xuống, anh đặt đứa bé ở bên cạnh vợ anh, sợ cô té xuống, còn chổng chiếc giường xếp của anh đến đây, đặt ở bên cạnh con gái.
Sau đó cầm khăn mặt lau mồ hôi cho vợ anh, tỉ mỉ lau xong lại đặt một nụ hôn xuống trán cô, nhẹ giọng nói: "Vợ, cám ơn em."
Ngày hôm sau, mẹ Thẩm sáu giờ đã đến.
Lý Thâm lập tức lái xe đi mua cá trích, đậu hũ, còn có một ít gạo kê và táo đỏ, về khách sạn chỗ mẹ Thẩm.
Trả thù lao mượn phòng bếp, làm canh đậu hũ cá trích và một phần cháo táo đỏ, trở lại bệnh viện, sau khi đỗ xe xong thì đi đến nhà ăn của bệnh viện, mua cho mẹ Thẩm và bản thân một phần bún xào, trở lại phòng bệnh vừa đúng tám giờ.
Vợ anh và con gái đã tỉnh, mẹ Thẩm ôm con gái của anh, xoay người cho vợ anh xem. Vợ anh để tay lên tã lót, đang trêu chọc con gái, cười đến dịu dàng, ngoài miệng còn đang nói gì đó với mẹ Thẩm.
"Vợ!" Lý Thâm hô một tiếng, bất chấp việc cắt ngang người khác đang nói chuyện có lễ phép hay không.
Thẩm Y Y quay đầu, nhìn thấy anh, đôi mắt trong trẻo hiện vui vẻ: "Anh Thâm!"
Lý Thâm cũng nở nụ cười, cầm hộp cơm qua, đặt lên bàn: "Có đói bụng không? Anh múc cho em chén canh cá trích đậu hũ uống, được không?"
"Được.” Lúc này Thẩm Y Y vô cùng nghe lời.
Trong lòng Lý Thâm mềm nhũn, múc nước canh cho cô, sau đó đút cô uống, Thẩm Y Y yên tâm thoải mái hưởng thụ sự phục vụ của anh, chỉ là lúc nhìn thấy mẹ Thẩm ở bên cạnh bồng em bé cười mỉm nhìn bọn họ, mặt đỏ lên.
Da mặt Lý Thâm thì rất dày, đút vợ anh, vừa nói với mẹ Thẩm: "Mẹ, con mua bún xào, chờ vợ con ăn no rồi, con sẽ bế con con, mẹ cũng ăn ít lót dạ.”
"Được." Tâm trạng mẹ Thẩm rất tốt.
Lúc mẹ Thẩm ăn cơm, Lý Thâm bế con gái của anh, trước tiên liền đưa đến trước mặt vợ anh, chờ mong hỏi: "Vợ, giống em không?"
Thẩm Y Y nhìn con nhóc này, đứa bé đang nhắm mắt lại, không khóc cũng không quậy, rất ngoan, còn cuộn chặt bàn tay nhỏ ngáp một cái, hình như là mệt nhọc.
Nghĩ đến đây là con gái của cô, trong lòng lập tức mềm nhũn.
Lúc sinh mấy đứa nhỏ, vì theo nội dung cốt truyện, biểu hiện của cô là tâm trạng chống cự mãnh liệt, thế cho nên cô không có nhìn kỹ lúc mấy đứa nhỏ mới sinh ra.
Sinh đứa bé này, coi như là đền bù khiếm khuyết của cô.
Có điều... Còn nhỏ như vậy, cô nhìn không ra là giống ai: "Bây giờ sao nhìn ra được?"
"Cái mũi, đôi mắt, miệng, lông mi, toàn bộ." Lý Thâm há mồm là liệt kê một lèo.
Thẩm Y Y: "..." Vừa bực mình vừa buồn cười, nhưng...
"Em cũng hy vọng con giống em!" Tuy rằng Lý Thâm cũng nhìn rất đẹp, nhưng mấy đứa nhỏ gần như là giống Lý Thâm như cùng một khuôn đúc ra, sinh con gái mà không giống cô, cô thật sự muốn khóc rất to.
Lúc này, nhóc con kêu ê ê a a, bàn tay nhỏ bé còn quơ quào về phía Thẩm Y Y.
"Có phải con muốn em bế không?" Thẩm Y Y ngạc nhiên nói, chống tay muốn ngồi dậy.
"Vợ, em đừng cử động, một hồi sẽ đau." Lý Thâm vội nói.
"Không sao, em muốn bế con một lúc." Thẩm Y Y kiên trì, cô coi như là sinh vô cùng thuận lợi, cũng không có suy yếu như trong tưởng tượng.
Lý Thâm bất đắc dĩ, cẩn thận từng li từng tí đặt con ở trong lòng vợ anh, đương nhiên, có một tay anh vẫn chưa buông ra, đỡ ở dưới tã lót, giảm bớt sức nặng cho vợ anh.
Nhóc con mềm mại, Thẩm Y Y bế nhìn rất cứng ngắc, cô vẫn không quên lúc cô bế An An, mỗi lần đều khiến An An khóc.
Nhưng kỳ lạ chính là, nhóc con vốn đang ê ê nha nha, sau khi được đặt vào trong lòng cô thì nắm chặt quần áo trước n.g.ự.c cô, bẹp miệng hai cái, vùi vào trong lòng cô.
"Em bé ngoan quá.” Thẩm Y Y rất vui mừng, không nhịn được cúi đầu hôn lên trán đứa bé.
Lý Thâm cũng không nhịn được nữa đến hôn một cái.
"Là con gái, tên mụ chúng ta gọi đứa bé là Tiểu Bối được không? Chung với mấy đứa nhỏ tạo thành “bảo bối”, nghe là biết là anh em." Thẩm Y Y vui vẻ nói.
"Được.” Lý Thâm không có ý kiến, ngón trỏ câu tay của nhóc con đó lên, nhóc con theo bản năng cầm.
Trong sự dịu dàng của Lý Thâm xen lẫn sự kiên nhẫn: "Tiểu Bối, Tiểu Bối Bối, mở mắt nhìn cha mẹ được không? Hả? Tiểu Bối Bối."
Hai người đang dụ dỗ Tiểu Bối, bỗng nhiên, có tiếng rên rỉ.
Tiếng rên vang lên.
Mấy người nhìn sang, lập tức nhìn thấy sản phụ béo cũng sinh vào tối hôm sản đã tỉnh, có điều bởi vì đứa bé quá lớn, bản thân cô ta cũng mập giả, đẻ con không có thuận lợi như Thẩm Y Y nên mãi cho đến trời đã sáng mới sinh được.
Là một đứa con trai, bởi vì kẹt trong bụng quá lâu suýt nữa là không hô hấp được, được đẩy vào phòng bệnh chuyên môn coi sóc.
Người chồng và mẹ chồng một mực vây quanh ở bên cạnh sản phụ béo hỏi han ân lúc này đang vây quanh dụ dỗ con trai của cô ta, sản phụ béo bị đẩy trở về đến bây giờ, mẹ chồng và chồng cô ta đều chưa từng tới thăm một lát.
Sản phụ béo sinh xong liền hôn mê, vẫn không biết, trong miệng còn gọi mẹ chồng và chồng cô ta: "Mẹ! Anh Khôn!"
Hô vài tiếng cũng không có người đáp lại, ngược lại đã gọi y tá tới, y tá liền giúp cô gọi chồng và mẹ chồng cô ta tới.
Kết quả cuối cùng chỉ có mẹ chồng cô ta đã đến, trái ngược với thái độ hỏi han ân cần lúc trước, cực kỳ không kiên nhẫn: "Kêu cái gì mà kêu? Làm trễ nãi tôi nhìn đứa cháu trai quý báu của tôi.”
Sản phụ béo không thể tin thái độ của mẹ chồng cô ta, còn chưa nói lời nào, mẹ chồng cô ta đã không kiên nhẫn đối phó với cô ta nữa, mắng: "Được rồi, cứ đợi ở đây đi, có cái gì cần thì tìm y tá, đừng làm phiền tôi, suýt cháu nữa hại c.h.ế.t cháu trai quý báu của tôi tôi còn chưa tính sổ đây này!”
Nói xong cũng rời đi, sản phụ béo vội vàng kêu: "Mẹ, con muốn..." Đi nhà vệ sinh.
Nhưng kêu không trở lại, sản phụ béo bởi vì động tác quá lớn suýt chút nữa đã ngã xuống đất, ảnh hưởng đến miệng vết thương, hít vào một hơi, khóc hu hu thành tiếng: "Việc này sao có thể trách tôi chứ? Không có tôi, bà từ đâu có cháu trai bế!"
Khóc một hồi, có lẽ là chú ý tới trong phòng bệnh còn có mấy người Thẩm Y Y đang nhìn, nín khóc, đáng thương bảo y tá tới trợ giúp cô ta đi Vệ Sinh.
Sắc mặt y tá có chút khó coi.
Sau khi sản phụ béo nín khóc, đám người Thẩm Y Y đã không để ý tới cô ta, trêu chọc Tiểu Bối một lúc, Thẩm Y Y có chút buồn ngủ rồi, lập tức ngủ.
Tiểu Bối ở bên cạnh cô, cũng ngủ.
Lý Thâm bảo mẹ Thẩm chăm sóc, sau đó mang quần áo bẩn của vợ anh đi giặt.
"Đương nhiên có thể." Mẹ Thẩm nói: “Hay là mẹ đi đi? Con ở lại chăm mẹ con nó.”
"Con khá quen thuộc thành phố.” Lý Thâm nói: “Vẫn là con đi đi.”
Mẹ Thẩm đúng là không phải rất quen thuộc nơi đây, đồng ý.
Mẹ Thẩm đi rồi, phòng bệnh chỉ còn lại ba người cả nhà bọn họ.
Sản phụ béo đó sau khi Thẩm Y Y sinh xong cũng đã sắp sinh, lúc này đang trong phòng sinh.
Sản phụ ở chiếc giường chính giữa đã đi rồi, cũng đã có một người khác vào, có điều người đó chuyển dạ nhanh hơn, ở hai ngày đã đi, hôm nay vị chính giường này trống không.
Lý Thâm chưa từng đặt con gái xuống, anh đặt đứa bé ở bên cạnh vợ anh, sợ cô té xuống, còn chổng chiếc giường xếp của anh đến đây, đặt ở bên cạnh con gái.
Sau đó cầm khăn mặt lau mồ hôi cho vợ anh, tỉ mỉ lau xong lại đặt một nụ hôn xuống trán cô, nhẹ giọng nói: "Vợ, cám ơn em."
Ngày hôm sau, mẹ Thẩm sáu giờ đã đến.
Lý Thâm lập tức lái xe đi mua cá trích, đậu hũ, còn có một ít gạo kê và táo đỏ, về khách sạn chỗ mẹ Thẩm.
Trả thù lao mượn phòng bếp, làm canh đậu hũ cá trích và một phần cháo táo đỏ, trở lại bệnh viện, sau khi đỗ xe xong thì đi đến nhà ăn của bệnh viện, mua cho mẹ Thẩm và bản thân một phần bún xào, trở lại phòng bệnh vừa đúng tám giờ.
Vợ anh và con gái đã tỉnh, mẹ Thẩm ôm con gái của anh, xoay người cho vợ anh xem. Vợ anh để tay lên tã lót, đang trêu chọc con gái, cười đến dịu dàng, ngoài miệng còn đang nói gì đó với mẹ Thẩm.
"Vợ!" Lý Thâm hô một tiếng, bất chấp việc cắt ngang người khác đang nói chuyện có lễ phép hay không.
Thẩm Y Y quay đầu, nhìn thấy anh, đôi mắt trong trẻo hiện vui vẻ: "Anh Thâm!"
Lý Thâm cũng nở nụ cười, cầm hộp cơm qua, đặt lên bàn: "Có đói bụng không? Anh múc cho em chén canh cá trích đậu hũ uống, được không?"
"Được.” Lúc này Thẩm Y Y vô cùng nghe lời.
Trong lòng Lý Thâm mềm nhũn, múc nước canh cho cô, sau đó đút cô uống, Thẩm Y Y yên tâm thoải mái hưởng thụ sự phục vụ của anh, chỉ là lúc nhìn thấy mẹ Thẩm ở bên cạnh bồng em bé cười mỉm nhìn bọn họ, mặt đỏ lên.
Da mặt Lý Thâm thì rất dày, đút vợ anh, vừa nói với mẹ Thẩm: "Mẹ, con mua bún xào, chờ vợ con ăn no rồi, con sẽ bế con con, mẹ cũng ăn ít lót dạ.”
"Được." Tâm trạng mẹ Thẩm rất tốt.
Lúc mẹ Thẩm ăn cơm, Lý Thâm bế con gái của anh, trước tiên liền đưa đến trước mặt vợ anh, chờ mong hỏi: "Vợ, giống em không?"
Thẩm Y Y nhìn con nhóc này, đứa bé đang nhắm mắt lại, không khóc cũng không quậy, rất ngoan, còn cuộn chặt bàn tay nhỏ ngáp một cái, hình như là mệt nhọc.
Nghĩ đến đây là con gái của cô, trong lòng lập tức mềm nhũn.
Lúc sinh mấy đứa nhỏ, vì theo nội dung cốt truyện, biểu hiện của cô là tâm trạng chống cự mãnh liệt, thế cho nên cô không có nhìn kỹ lúc mấy đứa nhỏ mới sinh ra.
Sinh đứa bé này, coi như là đền bù khiếm khuyết của cô.
Có điều... Còn nhỏ như vậy, cô nhìn không ra là giống ai: "Bây giờ sao nhìn ra được?"
"Cái mũi, đôi mắt, miệng, lông mi, toàn bộ." Lý Thâm há mồm là liệt kê một lèo.
Thẩm Y Y: "..." Vừa bực mình vừa buồn cười, nhưng...
"Em cũng hy vọng con giống em!" Tuy rằng Lý Thâm cũng nhìn rất đẹp, nhưng mấy đứa nhỏ gần như là giống Lý Thâm như cùng một khuôn đúc ra, sinh con gái mà không giống cô, cô thật sự muốn khóc rất to.
Lúc này, nhóc con kêu ê ê a a, bàn tay nhỏ bé còn quơ quào về phía Thẩm Y Y.
"Có phải con muốn em bế không?" Thẩm Y Y ngạc nhiên nói, chống tay muốn ngồi dậy.
"Vợ, em đừng cử động, một hồi sẽ đau." Lý Thâm vội nói.
"Không sao, em muốn bế con một lúc." Thẩm Y Y kiên trì, cô coi như là sinh vô cùng thuận lợi, cũng không có suy yếu như trong tưởng tượng.
Lý Thâm bất đắc dĩ, cẩn thận từng li từng tí đặt con ở trong lòng vợ anh, đương nhiên, có một tay anh vẫn chưa buông ra, đỡ ở dưới tã lót, giảm bớt sức nặng cho vợ anh.
Nhóc con mềm mại, Thẩm Y Y bế nhìn rất cứng ngắc, cô vẫn không quên lúc cô bế An An, mỗi lần đều khiến An An khóc.
Nhưng kỳ lạ chính là, nhóc con vốn đang ê ê nha nha, sau khi được đặt vào trong lòng cô thì nắm chặt quần áo trước n.g.ự.c cô, bẹp miệng hai cái, vùi vào trong lòng cô.
"Em bé ngoan quá.” Thẩm Y Y rất vui mừng, không nhịn được cúi đầu hôn lên trán đứa bé.
Lý Thâm cũng không nhịn được nữa đến hôn một cái.
"Là con gái, tên mụ chúng ta gọi đứa bé là Tiểu Bối được không? Chung với mấy đứa nhỏ tạo thành “bảo bối”, nghe là biết là anh em." Thẩm Y Y vui vẻ nói.
"Được.” Lý Thâm không có ý kiến, ngón trỏ câu tay của nhóc con đó lên, nhóc con theo bản năng cầm.
Trong sự dịu dàng của Lý Thâm xen lẫn sự kiên nhẫn: "Tiểu Bối, Tiểu Bối Bối, mở mắt nhìn cha mẹ được không? Hả? Tiểu Bối Bối."
Hai người đang dụ dỗ Tiểu Bối, bỗng nhiên, có tiếng rên rỉ.
Tiếng rên vang lên.
Mấy người nhìn sang, lập tức nhìn thấy sản phụ béo cũng sinh vào tối hôm sản đã tỉnh, có điều bởi vì đứa bé quá lớn, bản thân cô ta cũng mập giả, đẻ con không có thuận lợi như Thẩm Y Y nên mãi cho đến trời đã sáng mới sinh được.
Là một đứa con trai, bởi vì kẹt trong bụng quá lâu suýt nữa là không hô hấp được, được đẩy vào phòng bệnh chuyên môn coi sóc.
Người chồng và mẹ chồng một mực vây quanh ở bên cạnh sản phụ béo hỏi han ân lúc này đang vây quanh dụ dỗ con trai của cô ta, sản phụ béo bị đẩy trở về đến bây giờ, mẹ chồng và chồng cô ta đều chưa từng tới thăm một lát.
Sản phụ béo sinh xong liền hôn mê, vẫn không biết, trong miệng còn gọi mẹ chồng và chồng cô ta: "Mẹ! Anh Khôn!"
Hô vài tiếng cũng không có người đáp lại, ngược lại đã gọi y tá tới, y tá liền giúp cô gọi chồng và mẹ chồng cô ta tới.
Kết quả cuối cùng chỉ có mẹ chồng cô ta đã đến, trái ngược với thái độ hỏi han ân cần lúc trước, cực kỳ không kiên nhẫn: "Kêu cái gì mà kêu? Làm trễ nãi tôi nhìn đứa cháu trai quý báu của tôi.”
Sản phụ béo không thể tin thái độ của mẹ chồng cô ta, còn chưa nói lời nào, mẹ chồng cô ta đã không kiên nhẫn đối phó với cô ta nữa, mắng: "Được rồi, cứ đợi ở đây đi, có cái gì cần thì tìm y tá, đừng làm phiền tôi, suýt cháu nữa hại c.h.ế.t cháu trai quý báu của tôi tôi còn chưa tính sổ đây này!”
Nói xong cũng rời đi, sản phụ béo vội vàng kêu: "Mẹ, con muốn..." Đi nhà vệ sinh.
Nhưng kêu không trở lại, sản phụ béo bởi vì động tác quá lớn suýt chút nữa đã ngã xuống đất, ảnh hưởng đến miệng vết thương, hít vào một hơi, khóc hu hu thành tiếng: "Việc này sao có thể trách tôi chứ? Không có tôi, bà từ đâu có cháu trai bế!"
Khóc một hồi, có lẽ là chú ý tới trong phòng bệnh còn có mấy người Thẩm Y Y đang nhìn, nín khóc, đáng thương bảo y tá tới trợ giúp cô ta đi Vệ Sinh.
Sắc mặt y tá có chút khó coi.
Sau khi sản phụ béo nín khóc, đám người Thẩm Y Y đã không để ý tới cô ta, trêu chọc Tiểu Bối một lúc, Thẩm Y Y có chút buồn ngủ rồi, lập tức ngủ.
Tiểu Bối ở bên cạnh cô, cũng ngủ.
Lý Thâm bảo mẹ Thẩm chăm sóc, sau đó mang quần áo bẩn của vợ anh đi giặt.
/463
|