Bấy giờ nhìn thấy bọn họ đã đi ra, hai người vội vàng nghênh đón: “Em hai, em dâu hai, các em không có sao chứ? Có bị thương hay không?"
"Không sao cả, anh Thâm bị thương, có điều bị bị một ít vết thương ngoài da, không phải là vết thương nghiêm trọng gì.” Thẩm Y Y trấn an cô ấy.
Lúc này Chu Phong Thu, Lý Đại Nha mới thở phào một hơi: "Các em gan quá.”
Hai người này cũng không biết là kẻ thù Lý Thâm tìm tới cửa, chỉ cho là Lý Thâm và Thẩm Y Y hợp sức với công an.
Lý Đại Nha không nhịn được nói: "Em hai, có phải em cưỡng ép lôi kéo em dâu hai đi hay không? Em đừng trách chị trách em, thế nhưng lần này em thật sự quá thiếu suy tính! Tuy rằng em đánh nhau rất giỏi, nhưng em dâu hai là một cô gái yếu đuối tay trói gà không chặt, d.a.o trong tay kẻ côn đồ đó đả thương người không chớp mắt, lần sau em không thể như vậy."
Lý Thâm nhìn vợ anh, Thẩm Y Y vô tội nhìn anh.
Có điều hai người không định giải thích, để Lý Đại Nha hiểu như vậy sẽ tốt hơn kẻ thù tìm tới đến cửa một chút, nếu không với tính tình của cô ấy sẽ dễ dàng nghĩ ngợi lung tung.
Thấy hai người bọn họ không nói gì, Lý Đại Nha cho là bọn họ đã chấp nhận, còn muốn nói điều gì.
Chu Phong Thu ít nhiều vẫn có phần hiểu rõ anh của mình, biết việc này chắc chắn có nội tình, lập tức cắt đứt lời Lý Đại Nha nói, ấn cô ấy xuống xe đạp: “Được rồi, được rồi đừng nói nữa, trời sắp tối rồi, nhanh chút trở về đi."
Lúc này Lý Đại Nha mới thôi.
Một nhóm bốn người chuẩn bị trở về.
Xe đạp của Lý Thâm và Thẩm Y Y tuy rằng vừa mới bị Lý Thâm xem như vũ khí mà đá ra ngoài, nhưng nó rất kiên cường, mặc dù có vài chỗ đã bị trầy mất nước sơn, nhưng chỗ khác đều không có vấn đề lớn nào.
Chu Phong Thu và Lý Đại Nha đạp xe đi ở phía trước, Lý Thâm chở Thẩm Y Y ở phía sau.
Lại tương đương với là ở chung chỗ với Thẩm Y Y và Lý Thâm.
Thẩm Y Y đang đợi Lý Thâm hỏi cô, Lý Thâm đúng là đã hỏi, chỉ có điều câu hỏi của anh là: "Vợ, em có đồ giữ ấm không? Anh cảm thấy hơi lạnh."
Thẩm Y Y: "..."
Lấy ra một cái túi chườm nóng từ trong không gian, đeo chặt ở sau lưng Lý Thâm.
Lý Thâm cảm nhận được nguồn nhiệt đã dán lên, gọi cô: "Vợ, gần thêm chút nữa, em không lạnh à?"
Thẩm Y Y ôm túi chườm nóng đặt lên eo của anh, không nhịn được hỏi: "Anh Thâm, anh không có gì muốn hỏi em sao?"
"Anh không có gì muốn hỏi." Lý Thâm rất vô tội nói, dường như anh thực sự không có gì muốn hỏi.
Thẩm Y Y: “???”
Không nhịn được với vào trong bộ đồ bông vải của anh bấm eo của anh một cái: "Anh còn đùa giỡn à?"
Thẩm Y Y đã dùng lực, Lý Thâm “xít” một tiếng, dùng giọng cầu xin tha thứ nói: "Vợ, đau."
"Đau cái đầu anh." Thẩm Y Y ngoài miệng không tha, nhưng tay đã thả, còn giúp anh vuốt vuốt, nói: "Em đã nói với anh rồi, em chỉ cho anh một cơ hội, nếu anh không hỏi, về sau em sẽ không nói với anh nữa!"
Lý Thâm thu nụ cười, nghiêm túc: "Vợ, anh là sợ em không muốn nói cho anh biết."
"Em không muốn nói cho anh biết, anh sẽ không hỏi?" Thẩm Y Y hỏi lại.
"Đúng!" Lý Thâm nói.
Thẩm Y Y: "..." Đã bị cảm động rồi, cái tên đàn ông này, đối xử với cô thật sự là quá tốt!
Lý Thâm lại nói: "Nhưng anh muốn xin em một chuyện.”
"Chuyện gì?" Còn dùng chữ “xin” nữa chứ!
Lý Thâm: "Đừng xóa trí nhớ của anh, anh không muốn quên những chuyện liên quan đến em.”
Thẩm Y Y: “???”
Không thể tin nói: "Anh cho rằng em là yêu quái?"
"Không." Lý Thâm nói: “Anh nghĩ em là thần tiên."
Thẩm Y Y: "..."
Không nhịn được nói: "Sau khi thành lập đất nước không cho phép biến yêu quái."
"Vậy em biết pháp thuật?" Lý Thâm hỏi lại.
"Anh cho rằng em biết pháp thuật?" Thẩm Y Y nhíu mày.
"Ừm." Lý Thâm trả lời một cách lẽ thẳng khí hùng.
Thẩm Y Y: "..." Được rồi, không gian có công năng dùng ý nghĩ di chuyển vật, thật ra không có gì khác với pháp thuật.
"Bây giờ đang ở bên ngoài không tiện giải thích với anh, đợi buổi tối trở về em cho anh xem thực tiễn.” Thẩm Y Y nói.
"Được!" Lý Thâm cong khóe môi, anh chỉ chú ý đến một điểm… Cô bằng lòng chia sẻ bí mật động trời của cô với anh.
Thẩm Y Y tiếp tục hỏi: "Có phải anh đã sớm nhìn ra em có bí mật không?"
"Ừ." Lý Thâm trả lời.
"Chuyện khi nào?"
"Hai năm trước, sau khi em nói muốn sống êm ấm với anh.”
Đó không phải là cô vừa trở về không lâu anh đã nhìn ra? Thẩm Y Y vẫn luôn biết Lý Thâm nhất định sẽ nhìn ra điều khác biệt của cô, dù sao Lý Thâm thông minh như vậy, bọn họ lại mỗi ngày đều sớm chiều ở chung và giường chung chăn gối, nhất định là không giấu giếm được anh. Mà cô cũng sẽ không vì phòng ngừa Lý Thâm mà không cần đồ vật trong không gian, cô thậm chí ỷ vào Lý Thâm yêu cô, dung túng cô, có đôi khi biết rõ sơ hở chồng chất nhưng vẫn lấy đồ trong không gian ra.
Thẩm Y Y tò mò hỏi: "Thế hơn hai năm rồi, anh vẫn cảm thấy em là thần tiên chứ không nghĩ là yêu quái.”
"Thật ra." Thẩm Y Y không nhìn thấy mặt của anh, nhưng mà có thể cảm nhận được trong giọng của anh có xen lẫn trêu tức: "Đúng là có nghĩ tới!"
Thẩm Y Y: “???” Vậy mà thật sự từng nghĩ!
"Vậy anh không sợ?" Thẩm Y Y tiếp tục hỏi.
"Biết là em, anh sẽ không sợ!" Lý Thâm tiếp tục nói: "Có điều loại ý nghĩ này rất nhanh đã bị anh gạt bỏ."
"Vì sao?"
"Bởi vì em chưa từng làm tổn thương người khác."
"Thế nhưng nếu như em là thần tiên, em cũng chưa từng phổ độ người khác." Thẩm Y Y nói.
Lý Thâm: "Có!"
Thẩm Y Y: "Người nào?"
Lý Thâm: "Anh!"
Thẩm Y Y: "..." Được rồi, không vướng mắc chủ đề này nữa, người đàn ông của cô luôn là một kẻ yêu đương mù quáng.
Về đến nhà, Lý Đại Nha trở về bên nhà cũ, Chu Phong Thu cũng phải quay về thị trấn gấp trước lúc trời tối.
Mà bên Thẩm Y Y, cửa lớn đang mở ra, Tiểu Bảo đang ở cửa ra vào nhìn quanh, nhìn thấy cha mẹ của cậu bé đã trở về thì cực kỳ hào hứng, nhìn về phía bên trong hô "Cha mẹ đã trở về" sau đó xông tới, hào hứng nhìn cha mẹ.
Đại Bảo ở bên trong cũng bế Tiểu Bối đi ra, nhìn thấy mẹ và cha đã trở về thì thở dài một hơi, vội vàng đi tới: "Mẹ, cuối cùng mẹ đã trở về."
"Lo lắng lắm đúng không?" Thẩm Y Y từ trên xe đạp nhảy xuống, xin lỗi: "Có chút việc làm trì hoãn, Nhị Bảo đang nấu cơm à?" Cô ngửi thấy mùi thơm từ phòng bếp rồi.
"Đúng vậy." Đại Bảo nói, nhìn vào quần áo dính m.á.u của cha cậu bé, ánh mắt lo lắng.
"Cha không có việc gì." Lý Thâm nói: “Bế em gái vào trong trước đi, bên ngoài lạnh quá.”
Đại Bảo biết rằng cụ thể là chuyện thế nào chắc là cha mẹ sẽ không nói với cậu bé. Có điều đối với cậu bé thì chỉ cần cha mẹ không sao là được, bèn bế Tiểu Bối trở về phòng.
Thẩm Y Y và Lý Thâm đến phòng bếp, thấy Nhị Bảo đang bận rộn nhóm lửa xào rau, Thẩm Y Y ngồi xuống nhóm lửa, bảo Lý Thâm xách nước ấm đi tắm rửa.
Lý Thâm cũng cảm thấy trên người quá hôi, không từ chối, xách nước ấm đi rửa mặt. Chờ anh tắm xong, đồ ăn đã làm xong rồi.
Hôm nay ăn cơm có chút muộn, ăn xong thì đài phát thanh trong chiếc loa nhỏ lại bắt đầu rồi, hôm nay là kết cục của phim Tây Du kí, Vượng Tài cũng muốn nghe, mấy đứa nhỏ sẽ mang máy thu thanh đến nhà Trần Cường.
Trong nhà chỉ còn Lý Thâm, Thẩm Y Y và Tiểu Bối, Thẩm Y Y xách nước ấm đi rửa mặt, Lý Thâm thì chơi với Tiểu Bối.
Chờ đến khi Thẩm Y Y rửa mặt xong, Tiểu Bối đã ngủ trên giường nhỏ của con bé rồi, Lý Thâm thì đang cầm quyển sách cô đặt ở đầu giường đọc.
Nhận ra vợ anh tiến vào, ánh mắt Lý Thâm nhìn sang.
"Không sao cả, anh Thâm bị thương, có điều bị bị một ít vết thương ngoài da, không phải là vết thương nghiêm trọng gì.” Thẩm Y Y trấn an cô ấy.
Lúc này Chu Phong Thu, Lý Đại Nha mới thở phào một hơi: "Các em gan quá.”
Hai người này cũng không biết là kẻ thù Lý Thâm tìm tới cửa, chỉ cho là Lý Thâm và Thẩm Y Y hợp sức với công an.
Lý Đại Nha không nhịn được nói: "Em hai, có phải em cưỡng ép lôi kéo em dâu hai đi hay không? Em đừng trách chị trách em, thế nhưng lần này em thật sự quá thiếu suy tính! Tuy rằng em đánh nhau rất giỏi, nhưng em dâu hai là một cô gái yếu đuối tay trói gà không chặt, d.a.o trong tay kẻ côn đồ đó đả thương người không chớp mắt, lần sau em không thể như vậy."
Lý Thâm nhìn vợ anh, Thẩm Y Y vô tội nhìn anh.
Có điều hai người không định giải thích, để Lý Đại Nha hiểu như vậy sẽ tốt hơn kẻ thù tìm tới đến cửa một chút, nếu không với tính tình của cô ấy sẽ dễ dàng nghĩ ngợi lung tung.
Thấy hai người bọn họ không nói gì, Lý Đại Nha cho là bọn họ đã chấp nhận, còn muốn nói điều gì.
Chu Phong Thu ít nhiều vẫn có phần hiểu rõ anh của mình, biết việc này chắc chắn có nội tình, lập tức cắt đứt lời Lý Đại Nha nói, ấn cô ấy xuống xe đạp: “Được rồi, được rồi đừng nói nữa, trời sắp tối rồi, nhanh chút trở về đi."
Lúc này Lý Đại Nha mới thôi.
Một nhóm bốn người chuẩn bị trở về.
Xe đạp của Lý Thâm và Thẩm Y Y tuy rằng vừa mới bị Lý Thâm xem như vũ khí mà đá ra ngoài, nhưng nó rất kiên cường, mặc dù có vài chỗ đã bị trầy mất nước sơn, nhưng chỗ khác đều không có vấn đề lớn nào.
Chu Phong Thu và Lý Đại Nha đạp xe đi ở phía trước, Lý Thâm chở Thẩm Y Y ở phía sau.
Lại tương đương với là ở chung chỗ với Thẩm Y Y và Lý Thâm.
Thẩm Y Y đang đợi Lý Thâm hỏi cô, Lý Thâm đúng là đã hỏi, chỉ có điều câu hỏi của anh là: "Vợ, em có đồ giữ ấm không? Anh cảm thấy hơi lạnh."
Thẩm Y Y: "..."
Lấy ra một cái túi chườm nóng từ trong không gian, đeo chặt ở sau lưng Lý Thâm.
Lý Thâm cảm nhận được nguồn nhiệt đã dán lên, gọi cô: "Vợ, gần thêm chút nữa, em không lạnh à?"
Thẩm Y Y ôm túi chườm nóng đặt lên eo của anh, không nhịn được hỏi: "Anh Thâm, anh không có gì muốn hỏi em sao?"
"Anh không có gì muốn hỏi." Lý Thâm rất vô tội nói, dường như anh thực sự không có gì muốn hỏi.
Thẩm Y Y: “???”
Không nhịn được với vào trong bộ đồ bông vải của anh bấm eo của anh một cái: "Anh còn đùa giỡn à?"
Thẩm Y Y đã dùng lực, Lý Thâm “xít” một tiếng, dùng giọng cầu xin tha thứ nói: "Vợ, đau."
"Đau cái đầu anh." Thẩm Y Y ngoài miệng không tha, nhưng tay đã thả, còn giúp anh vuốt vuốt, nói: "Em đã nói với anh rồi, em chỉ cho anh một cơ hội, nếu anh không hỏi, về sau em sẽ không nói với anh nữa!"
Lý Thâm thu nụ cười, nghiêm túc: "Vợ, anh là sợ em không muốn nói cho anh biết."
"Em không muốn nói cho anh biết, anh sẽ không hỏi?" Thẩm Y Y hỏi lại.
"Đúng!" Lý Thâm nói.
Thẩm Y Y: "..." Đã bị cảm động rồi, cái tên đàn ông này, đối xử với cô thật sự là quá tốt!
Lý Thâm lại nói: "Nhưng anh muốn xin em một chuyện.”
"Chuyện gì?" Còn dùng chữ “xin” nữa chứ!
Lý Thâm: "Đừng xóa trí nhớ của anh, anh không muốn quên những chuyện liên quan đến em.”
Thẩm Y Y: “???”
Không thể tin nói: "Anh cho rằng em là yêu quái?"
"Không." Lý Thâm nói: “Anh nghĩ em là thần tiên."
Thẩm Y Y: "..."
Không nhịn được nói: "Sau khi thành lập đất nước không cho phép biến yêu quái."
"Vậy em biết pháp thuật?" Lý Thâm hỏi lại.
"Anh cho rằng em biết pháp thuật?" Thẩm Y Y nhíu mày.
"Ừm." Lý Thâm trả lời một cách lẽ thẳng khí hùng.
Thẩm Y Y: "..." Được rồi, không gian có công năng dùng ý nghĩ di chuyển vật, thật ra không có gì khác với pháp thuật.
"Bây giờ đang ở bên ngoài không tiện giải thích với anh, đợi buổi tối trở về em cho anh xem thực tiễn.” Thẩm Y Y nói.
"Được!" Lý Thâm cong khóe môi, anh chỉ chú ý đến một điểm… Cô bằng lòng chia sẻ bí mật động trời của cô với anh.
Thẩm Y Y tiếp tục hỏi: "Có phải anh đã sớm nhìn ra em có bí mật không?"
"Ừ." Lý Thâm trả lời.
"Chuyện khi nào?"
"Hai năm trước, sau khi em nói muốn sống êm ấm với anh.”
Đó không phải là cô vừa trở về không lâu anh đã nhìn ra? Thẩm Y Y vẫn luôn biết Lý Thâm nhất định sẽ nhìn ra điều khác biệt của cô, dù sao Lý Thâm thông minh như vậy, bọn họ lại mỗi ngày đều sớm chiều ở chung và giường chung chăn gối, nhất định là không giấu giếm được anh. Mà cô cũng sẽ không vì phòng ngừa Lý Thâm mà không cần đồ vật trong không gian, cô thậm chí ỷ vào Lý Thâm yêu cô, dung túng cô, có đôi khi biết rõ sơ hở chồng chất nhưng vẫn lấy đồ trong không gian ra.
Thẩm Y Y tò mò hỏi: "Thế hơn hai năm rồi, anh vẫn cảm thấy em là thần tiên chứ không nghĩ là yêu quái.”
"Thật ra." Thẩm Y Y không nhìn thấy mặt của anh, nhưng mà có thể cảm nhận được trong giọng của anh có xen lẫn trêu tức: "Đúng là có nghĩ tới!"
Thẩm Y Y: “???” Vậy mà thật sự từng nghĩ!
"Vậy anh không sợ?" Thẩm Y Y tiếp tục hỏi.
"Biết là em, anh sẽ không sợ!" Lý Thâm tiếp tục nói: "Có điều loại ý nghĩ này rất nhanh đã bị anh gạt bỏ."
"Vì sao?"
"Bởi vì em chưa từng làm tổn thương người khác."
"Thế nhưng nếu như em là thần tiên, em cũng chưa từng phổ độ người khác." Thẩm Y Y nói.
Lý Thâm: "Có!"
Thẩm Y Y: "Người nào?"
Lý Thâm: "Anh!"
Thẩm Y Y: "..." Được rồi, không vướng mắc chủ đề này nữa, người đàn ông của cô luôn là một kẻ yêu đương mù quáng.
Về đến nhà, Lý Đại Nha trở về bên nhà cũ, Chu Phong Thu cũng phải quay về thị trấn gấp trước lúc trời tối.
Mà bên Thẩm Y Y, cửa lớn đang mở ra, Tiểu Bảo đang ở cửa ra vào nhìn quanh, nhìn thấy cha mẹ của cậu bé đã trở về thì cực kỳ hào hứng, nhìn về phía bên trong hô "Cha mẹ đã trở về" sau đó xông tới, hào hứng nhìn cha mẹ.
Đại Bảo ở bên trong cũng bế Tiểu Bối đi ra, nhìn thấy mẹ và cha đã trở về thì thở dài một hơi, vội vàng đi tới: "Mẹ, cuối cùng mẹ đã trở về."
"Lo lắng lắm đúng không?" Thẩm Y Y từ trên xe đạp nhảy xuống, xin lỗi: "Có chút việc làm trì hoãn, Nhị Bảo đang nấu cơm à?" Cô ngửi thấy mùi thơm từ phòng bếp rồi.
"Đúng vậy." Đại Bảo nói, nhìn vào quần áo dính m.á.u của cha cậu bé, ánh mắt lo lắng.
"Cha không có việc gì." Lý Thâm nói: “Bế em gái vào trong trước đi, bên ngoài lạnh quá.”
Đại Bảo biết rằng cụ thể là chuyện thế nào chắc là cha mẹ sẽ không nói với cậu bé. Có điều đối với cậu bé thì chỉ cần cha mẹ không sao là được, bèn bế Tiểu Bối trở về phòng.
Thẩm Y Y và Lý Thâm đến phòng bếp, thấy Nhị Bảo đang bận rộn nhóm lửa xào rau, Thẩm Y Y ngồi xuống nhóm lửa, bảo Lý Thâm xách nước ấm đi tắm rửa.
Lý Thâm cũng cảm thấy trên người quá hôi, không từ chối, xách nước ấm đi rửa mặt. Chờ anh tắm xong, đồ ăn đã làm xong rồi.
Hôm nay ăn cơm có chút muộn, ăn xong thì đài phát thanh trong chiếc loa nhỏ lại bắt đầu rồi, hôm nay là kết cục của phim Tây Du kí, Vượng Tài cũng muốn nghe, mấy đứa nhỏ sẽ mang máy thu thanh đến nhà Trần Cường.
Trong nhà chỉ còn Lý Thâm, Thẩm Y Y và Tiểu Bối, Thẩm Y Y xách nước ấm đi rửa mặt, Lý Thâm thì chơi với Tiểu Bối.
Chờ đến khi Thẩm Y Y rửa mặt xong, Tiểu Bối đã ngủ trên giường nhỏ của con bé rồi, Lý Thâm thì đang cầm quyển sách cô đặt ở đầu giường đọc.
Nhận ra vợ anh tiến vào, ánh mắt Lý Thâm nhìn sang.
/463
|