Có lẽ Tiểu Bối biết bọn họ đang khen cô, có chút ngượng ngùng, vuốt bụng ngửa đầu cười với mẹ.
Thẩm Y Y hôn khuôn mặt nhỏ nhắn của cô bé: "Có phải đói bụng không?"
"”Lữa”.” Tiểu Bối nói, cô bé đã tám tháng rồi, biết bò biết ngồi, tuy rằng vẫn chưa biết nói chuyện, nhưng đã biết nói một vài âm tiết đơn giản, ví dụ như kêu Thẩm Y Y là “lẹ”, kêu mấy đứa nhỏ là “ạnh”.
Thẩm Y Y lập tức lấy sữa bột đã pha trong túi ra, đưa cho cô bé, bàn tay nhỏ mập mạp của cô bé ôm bình sữa, uống ực ực ực, vô cùng nghe lời.
Mẹ Lý nghe Tiểu Bối nói "bà nội"[1] thì hơi mừng vui, sáp lại trêu chọc cô bé: "Tiểu Bối, bà là bà nội của con, gọi bà nội đi!"
[1]Từ đồng âm đồng cách viết, khác nghĩa.
Tiểu Bối uống sữa, vô tội nhìn mẹ Lý.
"Bà là bà nội của Tiểu Bối, gọi bà nội đi.” Thẩm Y Y dỗ dành cô bé.
Tiểu Bối nhổ núm v.ú cao su ra, há to miệng, "a a" hai tiếng, lại tiếp tục b.ú sữa.
"Thật đáng yêu." Lý Đại Nha bị Tiểu Bối làm tan chảy, vỗ vỗ tay: "Tiểu Bối, qua chỗ bác cả được không?”
Tiểu Bối rút một tay khỏi bình sữa và nắm ống tay áo của mẹ, im lặng bày tỏ từ chối.
Thẩm Y Y bị cô bé chọc cười, dịu giọng dỗ dành cô bé nói: "Để bác cả bế Tiểu Bối một cái được không?"
Tiểu Bối thắc mắc ngửa đầu nhìn về phía mẹ cô bé.
Đừng nói, Thẩm Y Y là mẹ ruột cũng bị cô bé làm tan chảy, ôm cô bé không nỡ buông ra.
Nghe mọi người khen Tiểu Bối, Hà Chiêu Đệ phức tạp ngẩng đầu, nhìn bé gái trắng trắng mềm mềm, ăn bận sạch sẽ, lại cúi đầu nhìn đứa con trai gầy teo nho nhỏ của bản thân, có chút phức tạp.
Nhìn Thẩm Y Y một cái, đột nhiên hỏi: "Em dâu hai, Tiểu Bối nhỏ lớn uống sữa bột à? Nhìn làn da trắng nõn quá.”
Thẩm Y Y ngẩng đầu nhìn cô ấy một cái: "Không phải, sữa mẹ cũng uống.” Có điều Tiểu Bối dần dần lớn hơn, sữa bột uống tương đối nhiều hơn.
"Tám tháng là có thể ăn một ít thức ăn dăm rồi đúng không?” Lý Đại Nha chưa từng sinh, tò mò hỏi.
"Đúng." Thẩm Y Y trả lời: “Ví dụ như một ít hoa quả và thịt, làm nhuyễn rồi cho con ăn."
Lý Đại Nha hiểu rõ gật đầu.
Mà Hà Chiêu Đệ nghe thì cảm thấy hơi đắng chát, bảo sao con trai cô ấy gầy yếu như vậy, bởi vì dinh dưỡng của cậu bé không đầy đủ, ngay cả sữa mẹ cũng rất ít, thức ăn đều là một ít nước cơm, có thể không gầy sao? Thế nhưng cô ấy mua không nổi sữa bột, hoa quả, còn có thịt.
Mẹ Lý liếc là biết cô ấy đang vướng mắc cái gì, nhíu mày, tâm tư người con dâu này đã nhiều lại nhạy cảm, không biết lúc nào chỉ nói một câu đã có khả năng sẽ khiến cô ấy nghĩ không thông. Vốn cho rằng sinh ra con trai thì sẽ tốt một chút, không ngờ tốt thì đã tốt một chút, nhưng mà cưng chiều con trai tận trời, nhìn thấy con gái người khác sống tốt hơn con trai cô ấy, cô ấy lại tự oán tự trách bản thân.
Mẹ Lý nghĩ vậy, bà như có điều suy nghĩ mà nhìn Thạch Đầu, còn nhìn con búp bê nhỏ trong tay cậu bé một cái, cảm thấy Thạch Đầu nên được bế qua chỗ bà nuôi dưỡng vài năm, nếu không về sau không chừng sẽ trở thành Thiết Trụ thứ hai.
Từ đó về sau, mẹ Lý đã rất ít đi làm việc, ở nhà nấu cơm, chăm sóc Thạch Đầu, buổi tối mới có thể để Thạch Đầu trở về ngủ với Hà Chiêu Đệ.
Hà Chiêu Đệ không biết suy nghĩ của mẹ Lý, có điều đối với việc mẹ Lý giúp cô ấy chăm sóc đứa bé, cô ấy đi làm việc, cô ấy cam tâm tình nguyện.
Cô ấy trẻ hơn mẹ Lý, có thể nhiều làm nhiều chút, có thể kiếm thêm công điểm, để cho con trai cô ấy có cuộc sống tốt hơn...
Sau khi ăn xong bữa cơm tất niên, một nhà Thẩm Y Y trở về rửa mặt, sau đó mới gọi Lang Nha trở về, Giang Ái Linh mới có thể đi ra từ trong nhà.
Lúc này trời đã tối rồi, cơm chưa làm, Lý Thiết Trụ và Lý Cẩu Đản đi chơi trở về, thấy không có cơm ăn, nổi quạu với Giang Ái Linh.
Tiếp đó Lý Tam Hoành cũng đã trở về, biết chưa làm cơm, trở về phòng đóng cửa cái rầm.
Giang Ái Linh thì mắng hai đứa con gái, hai đứa con gái bị cô ta mắng vừa khóc, vừa giúp cô ta chuẩn bị cơm tất niên.
Năm nay là một năm chấn động.
Trước lúc bão tố, luôn luôn là sóng yên biển lặng.
Thẩm Y Y bảo Lý Thâm nhắc nhở những anh em có quan hệ thân thiết trong đội với anh và đám người Trần Cường, Chu Phong Thu, năm nay làm gắt hơn nhiều, tốt nhất đừng đi chợ đen nữa.
Mặc dù bọn họ không rõ, nhưng bọn họ tin phục Lý Thâm, quả nhiên không có đến chợ đen nữa.
Về sau sau khi xảy ra những chuyện lớn đó, bọn họ vừa cảm thấy may mắn vì mình nghe lời Lý Thâm nói, vừa cảm khái Lý Thâm có tầm nhìn xa.
Ba tháng, nội bộ đội vận chuyển tuyển chọn cán bộ, cuối cùng Lý Thâm bị đẩy lên chức đội trưởng.
Không thể không nói, Lý Thâm thật sự rất có năng lực.
Sau khi anh lên làm đội trưởng, anh dẫn dắt công trạng tiểu phân đội thứ năm, tháng thứ nhất đã từ hạng thứ nhất đếm ngược nhảy tới vị trí thứ nhất. Lý Thâm ngoại trừ có siêu năng lực kéo năng lực nghiệp vụ lên ra thì còn có một nguyên nhân, anh vô cùng biết cách dùng người.
Đây cũng là lý do vì sao công trạng của anh đứng đầu, rõ ràng là người nên bận rộn nhất nhưng thực tế lại là một người thanh nhàn nhất trong các đội trưởng, còn thanh nhàn hơn cả lúc anh làm đội viên!
Anh không hề mỗi ngày bận đến nửa đêm mới về nhà, một tháng có nửa tháng anh đều có thể tan làm sớm, còn có bảy tám ngày là anh không cần đi làm.
Khiến người ta đố kỵ vô cùng nhưng vẫn cứ không làm gì anh được.
Thời gian Lý Thâm ở nhà nhiều hơn, khiến Thẩm Y Y cũng rất mừng: "Sớm biết thoải mái hơn nhiều như vậy thì nên để anh sớm chút lên làm đội trưởng."
Lý Thâm cũng hơi tiếc nuối: "Xin phép nghỉ không có gì trở ngại, kéo thêm vài đơn đặt hàng là có thể bổ sung rồi."
"Bây giờ lên làm cũng giống nhau.” Thẩm Y Y an ủi anh.
"Ừ."
Nếu Lương Quân nghe đối thoại của hai vợ chồng, không chừng sẽ thổ huyết.
Tháng năm, Thẩm Y Y nhận được thư Thẩm Vũ Hành gửi, Ngô Tiểu Mạn mang thai hai tháng. Thẩm Y Y gửi đi một ít thực phẩm dinh dưỡng dành cho phụ nữ có thai ăn.
Tháng bảy, Đại Bảo, Nhị Bảo được nghỉ hè, thành tích Đại Bảo đương nhiên là điểm tối đa hai tổ hợp. Thành tích của Nhị Bảo cũng không tệ, ngữ văn chín mươi, toán học chín mươi sáu.
Đây là bởi vì thời điểm cuối năm năm ngoái cậu bé đã viết một lá thư cho cậu cả của mình, bị mẹ có dụng ý bổ sung thêm mấy câu trong thư của cậu bé, bảo cậu cả của cậu bé bảo cậu bé học tập tốt. Cậu cả của cậu bé đúng là đã bảo, nói tham gia quân ngũ cũng phải có văn hóa, đã dùng việc này khích lệ cậu bé.
Nhị Bảo sùng bái cậu cả của mình, học tập càng thêm nỗ lực, bài khóa mẹ cậu bé bổ sung cho cậu, thì ở trường cũng nghiêm túc nghe giảng bài, sau khi học xong cũng sẽ không nghĩ đến chơi, dành không ít thời gian vào học tập. Không hiểu thì hỏi mẹ cậu bé hoặc là anh cả của cậu bé, hai người này đều rất kiên nhẫn với vấn đề của cậu bé. Theo thành tích học tập từ từ được nâng lên, Nhị Bảo đã nhặt về không ít lòng tự tin về mặt học tập, cũng dần dần thấy hứng thú với học tập.
Sang năm đã khôi phục kỳ thi tốt nghiệp trung học, Đại Bảo đặc thù, Thẩm Y Y đã có trù tính mới với tương lai của Đại Bảo, bèn thương lượng với Đại Bảo, hỏi: "Đại Bảo, con có muốn học vượt lớp không?"
"Học vượt?" Không riêng gì Đại Bảo kinh ngạc, ngay cả Nhị Bảo cũng nhìn sang.
"Đúng." Thẩm Y Y gật đầu: “Bây giờ con đã học xong kiến thức cấp hai rồi, mẹ muốn cho con nhảy lớp."
"Mẹ, mẹ muốn để con vào cấp hai à?" Đại Bảo hỏi: "Hay là cấp ba?"
"Không phải." Thẩm Y Y lắc đầu: “Con muốn cấp hai cũng được, cấp ba cũng được, hoặc là chỉ nhảy một lớp, học lớp năm cũng được."
Chỉ cần lúc tháng chín sang năm có thể học cấp hai là được.
Thẩm Y Y hôn khuôn mặt nhỏ nhắn của cô bé: "Có phải đói bụng không?"
"”Lữa”.” Tiểu Bối nói, cô bé đã tám tháng rồi, biết bò biết ngồi, tuy rằng vẫn chưa biết nói chuyện, nhưng đã biết nói một vài âm tiết đơn giản, ví dụ như kêu Thẩm Y Y là “lẹ”, kêu mấy đứa nhỏ là “ạnh”.
Thẩm Y Y lập tức lấy sữa bột đã pha trong túi ra, đưa cho cô bé, bàn tay nhỏ mập mạp của cô bé ôm bình sữa, uống ực ực ực, vô cùng nghe lời.
Mẹ Lý nghe Tiểu Bối nói "bà nội"[1] thì hơi mừng vui, sáp lại trêu chọc cô bé: "Tiểu Bối, bà là bà nội của con, gọi bà nội đi!"
[1]Từ đồng âm đồng cách viết, khác nghĩa.
Tiểu Bối uống sữa, vô tội nhìn mẹ Lý.
"Bà là bà nội của Tiểu Bối, gọi bà nội đi.” Thẩm Y Y dỗ dành cô bé.
Tiểu Bối nhổ núm v.ú cao su ra, há to miệng, "a a" hai tiếng, lại tiếp tục b.ú sữa.
"Thật đáng yêu." Lý Đại Nha bị Tiểu Bối làm tan chảy, vỗ vỗ tay: "Tiểu Bối, qua chỗ bác cả được không?”
Tiểu Bối rút một tay khỏi bình sữa và nắm ống tay áo của mẹ, im lặng bày tỏ từ chối.
Thẩm Y Y bị cô bé chọc cười, dịu giọng dỗ dành cô bé nói: "Để bác cả bế Tiểu Bối một cái được không?"
Tiểu Bối thắc mắc ngửa đầu nhìn về phía mẹ cô bé.
Đừng nói, Thẩm Y Y là mẹ ruột cũng bị cô bé làm tan chảy, ôm cô bé không nỡ buông ra.
Nghe mọi người khen Tiểu Bối, Hà Chiêu Đệ phức tạp ngẩng đầu, nhìn bé gái trắng trắng mềm mềm, ăn bận sạch sẽ, lại cúi đầu nhìn đứa con trai gầy teo nho nhỏ của bản thân, có chút phức tạp.
Nhìn Thẩm Y Y một cái, đột nhiên hỏi: "Em dâu hai, Tiểu Bối nhỏ lớn uống sữa bột à? Nhìn làn da trắng nõn quá.”
Thẩm Y Y ngẩng đầu nhìn cô ấy một cái: "Không phải, sữa mẹ cũng uống.” Có điều Tiểu Bối dần dần lớn hơn, sữa bột uống tương đối nhiều hơn.
"Tám tháng là có thể ăn một ít thức ăn dăm rồi đúng không?” Lý Đại Nha chưa từng sinh, tò mò hỏi.
"Đúng." Thẩm Y Y trả lời: “Ví dụ như một ít hoa quả và thịt, làm nhuyễn rồi cho con ăn."
Lý Đại Nha hiểu rõ gật đầu.
Mà Hà Chiêu Đệ nghe thì cảm thấy hơi đắng chát, bảo sao con trai cô ấy gầy yếu như vậy, bởi vì dinh dưỡng của cậu bé không đầy đủ, ngay cả sữa mẹ cũng rất ít, thức ăn đều là một ít nước cơm, có thể không gầy sao? Thế nhưng cô ấy mua không nổi sữa bột, hoa quả, còn có thịt.
Mẹ Lý liếc là biết cô ấy đang vướng mắc cái gì, nhíu mày, tâm tư người con dâu này đã nhiều lại nhạy cảm, không biết lúc nào chỉ nói một câu đã có khả năng sẽ khiến cô ấy nghĩ không thông. Vốn cho rằng sinh ra con trai thì sẽ tốt một chút, không ngờ tốt thì đã tốt một chút, nhưng mà cưng chiều con trai tận trời, nhìn thấy con gái người khác sống tốt hơn con trai cô ấy, cô ấy lại tự oán tự trách bản thân.
Mẹ Lý nghĩ vậy, bà như có điều suy nghĩ mà nhìn Thạch Đầu, còn nhìn con búp bê nhỏ trong tay cậu bé một cái, cảm thấy Thạch Đầu nên được bế qua chỗ bà nuôi dưỡng vài năm, nếu không về sau không chừng sẽ trở thành Thiết Trụ thứ hai.
Từ đó về sau, mẹ Lý đã rất ít đi làm việc, ở nhà nấu cơm, chăm sóc Thạch Đầu, buổi tối mới có thể để Thạch Đầu trở về ngủ với Hà Chiêu Đệ.
Hà Chiêu Đệ không biết suy nghĩ của mẹ Lý, có điều đối với việc mẹ Lý giúp cô ấy chăm sóc đứa bé, cô ấy đi làm việc, cô ấy cam tâm tình nguyện.
Cô ấy trẻ hơn mẹ Lý, có thể nhiều làm nhiều chút, có thể kiếm thêm công điểm, để cho con trai cô ấy có cuộc sống tốt hơn...
Sau khi ăn xong bữa cơm tất niên, một nhà Thẩm Y Y trở về rửa mặt, sau đó mới gọi Lang Nha trở về, Giang Ái Linh mới có thể đi ra từ trong nhà.
Lúc này trời đã tối rồi, cơm chưa làm, Lý Thiết Trụ và Lý Cẩu Đản đi chơi trở về, thấy không có cơm ăn, nổi quạu với Giang Ái Linh.
Tiếp đó Lý Tam Hoành cũng đã trở về, biết chưa làm cơm, trở về phòng đóng cửa cái rầm.
Giang Ái Linh thì mắng hai đứa con gái, hai đứa con gái bị cô ta mắng vừa khóc, vừa giúp cô ta chuẩn bị cơm tất niên.
Năm nay là một năm chấn động.
Trước lúc bão tố, luôn luôn là sóng yên biển lặng.
Thẩm Y Y bảo Lý Thâm nhắc nhở những anh em có quan hệ thân thiết trong đội với anh và đám người Trần Cường, Chu Phong Thu, năm nay làm gắt hơn nhiều, tốt nhất đừng đi chợ đen nữa.
Mặc dù bọn họ không rõ, nhưng bọn họ tin phục Lý Thâm, quả nhiên không có đến chợ đen nữa.
Về sau sau khi xảy ra những chuyện lớn đó, bọn họ vừa cảm thấy may mắn vì mình nghe lời Lý Thâm nói, vừa cảm khái Lý Thâm có tầm nhìn xa.
Ba tháng, nội bộ đội vận chuyển tuyển chọn cán bộ, cuối cùng Lý Thâm bị đẩy lên chức đội trưởng.
Không thể không nói, Lý Thâm thật sự rất có năng lực.
Sau khi anh lên làm đội trưởng, anh dẫn dắt công trạng tiểu phân đội thứ năm, tháng thứ nhất đã từ hạng thứ nhất đếm ngược nhảy tới vị trí thứ nhất. Lý Thâm ngoại trừ có siêu năng lực kéo năng lực nghiệp vụ lên ra thì còn có một nguyên nhân, anh vô cùng biết cách dùng người.
Đây cũng là lý do vì sao công trạng của anh đứng đầu, rõ ràng là người nên bận rộn nhất nhưng thực tế lại là một người thanh nhàn nhất trong các đội trưởng, còn thanh nhàn hơn cả lúc anh làm đội viên!
Anh không hề mỗi ngày bận đến nửa đêm mới về nhà, một tháng có nửa tháng anh đều có thể tan làm sớm, còn có bảy tám ngày là anh không cần đi làm.
Khiến người ta đố kỵ vô cùng nhưng vẫn cứ không làm gì anh được.
Thời gian Lý Thâm ở nhà nhiều hơn, khiến Thẩm Y Y cũng rất mừng: "Sớm biết thoải mái hơn nhiều như vậy thì nên để anh sớm chút lên làm đội trưởng."
Lý Thâm cũng hơi tiếc nuối: "Xin phép nghỉ không có gì trở ngại, kéo thêm vài đơn đặt hàng là có thể bổ sung rồi."
"Bây giờ lên làm cũng giống nhau.” Thẩm Y Y an ủi anh.
"Ừ."
Nếu Lương Quân nghe đối thoại của hai vợ chồng, không chừng sẽ thổ huyết.
Tháng năm, Thẩm Y Y nhận được thư Thẩm Vũ Hành gửi, Ngô Tiểu Mạn mang thai hai tháng. Thẩm Y Y gửi đi một ít thực phẩm dinh dưỡng dành cho phụ nữ có thai ăn.
Tháng bảy, Đại Bảo, Nhị Bảo được nghỉ hè, thành tích Đại Bảo đương nhiên là điểm tối đa hai tổ hợp. Thành tích của Nhị Bảo cũng không tệ, ngữ văn chín mươi, toán học chín mươi sáu.
Đây là bởi vì thời điểm cuối năm năm ngoái cậu bé đã viết một lá thư cho cậu cả của mình, bị mẹ có dụng ý bổ sung thêm mấy câu trong thư của cậu bé, bảo cậu cả của cậu bé bảo cậu bé học tập tốt. Cậu cả của cậu bé đúng là đã bảo, nói tham gia quân ngũ cũng phải có văn hóa, đã dùng việc này khích lệ cậu bé.
Nhị Bảo sùng bái cậu cả của mình, học tập càng thêm nỗ lực, bài khóa mẹ cậu bé bổ sung cho cậu, thì ở trường cũng nghiêm túc nghe giảng bài, sau khi học xong cũng sẽ không nghĩ đến chơi, dành không ít thời gian vào học tập. Không hiểu thì hỏi mẹ cậu bé hoặc là anh cả của cậu bé, hai người này đều rất kiên nhẫn với vấn đề của cậu bé. Theo thành tích học tập từ từ được nâng lên, Nhị Bảo đã nhặt về không ít lòng tự tin về mặt học tập, cũng dần dần thấy hứng thú với học tập.
Sang năm đã khôi phục kỳ thi tốt nghiệp trung học, Đại Bảo đặc thù, Thẩm Y Y đã có trù tính mới với tương lai của Đại Bảo, bèn thương lượng với Đại Bảo, hỏi: "Đại Bảo, con có muốn học vượt lớp không?"
"Học vượt?" Không riêng gì Đại Bảo kinh ngạc, ngay cả Nhị Bảo cũng nhìn sang.
"Đúng." Thẩm Y Y gật đầu: “Bây giờ con đã học xong kiến thức cấp hai rồi, mẹ muốn cho con nhảy lớp."
"Mẹ, mẹ muốn để con vào cấp hai à?" Đại Bảo hỏi: "Hay là cấp ba?"
"Không phải." Thẩm Y Y lắc đầu: “Con muốn cấp hai cũng được, cấp ba cũng được, hoặc là chỉ nhảy một lớp, học lớp năm cũng được."
Chỉ cần lúc tháng chín sang năm có thể học cấp hai là được.
/463
|