Lý Đại Nha bị “tốc độ” của mẹ Lý dọa sợ, cô ấy mới vừa xác nhận quan hệ với Chu Phong Thu, sao nhanh như thế đã kết hôn rồi?
Vừa muốn nói gì, liền nghe thấy Chu Phong Thu nói: “Có mấy họ hàng xa, nhưng đã rất lâu không liên lạc rồi nên không tìm họ làm gì…Nhưng bác gái yên tâm, lễ nghi nên chuẩn bị, cháu nhất định sẽ làm tốt, sẽ không để Đại Nha chịu ấm ức.”
Người có mặt ở đây hoặc ít hoặc nhiều đều biết tình huống nhà Chu Phong Thu, bao gồm mẹ Lý, tuy bà bị Lý Thâm cảnh cáo không đi hỏi chuyện của Lý Đại Nha và Chu Phong Thu, nhưng đâu thể nhịn được không đi nghe ngóng bối cảnh của Chu Phong Thu?
Được biết cha mẹ của Chu Phong Thu mất sớm, bà nội nuôi dưỡng anh ta cũng đã qua đời, bây giờ là một thân một mình, tuy hơi vô đạo đức, nhưng bà là mẹ của Lý Đại Nha, quả thật rất thích tình huống nhà Chu Phong Thu.
Đoạn hôn nhân trước của Lý Đại Nha thất bại, cha mẹ chồng là nguyên nhân không nhỏ trong đó.
Đây cũng là lý do tại sao, cho dù mẹ Lý cảm thấy Lý Đại Nha có công việc chính thức, Chu Phong Thu không có, về mặt kinh tế, Lý Đại Nha chịu thiệt không ít, nhưng vẫn rất muốn để Chu Phong Thu làm con rể của mình.
Người có thể nghèo, chỉ cần hai vợ chồng đồng lòng, nguyện ý sống an ổn, luôn có thể sống tốt.
Lý Đại Nha cũng biết tình huống của Chu Phong Thu, vốn dĩ muốn nói không cần gấp gáp như thế, nhưng nghe anh ta nói như vậy, lại có chút đau lòng.
Nghĩ lại, tuy họ vừa mới qua lại với nhau, nhưng thời gian họ quen biết cũng không ngắn.
Lời không cần vội vã bị cô ấy nuốt xuống.
Chuyện hôn sự cũng quyết định như vậy.
Chu Phong Thu quả thật nghiêm túc với Lý Đại Nha, quay về, anh ta liền tìm tiên sinh bói toán, trước tết hai bên đã quyết định ngày kết hôn – ngày 23 tháng 3.
Bây giờ đã là tết ông Táo, vừa hay còn gần một tháng.
Tốc độ này…Thẩm Y Y cũng có hơi ngạc nhiên, nhưng đây là chuyện tốt.
Sau khi định ngày, bầu không khí ở nhà họ Lý càng thêm tươi vui, mẹ Lý thì khỏi phải nói, mỗi lần Thẩm Y Y nhìn thấy bà, trên mặt đều treo nụ cười.
Ngay cả cha Lý, Thẩm Y Y cũng thường nghe thấy ông chắp tay ngâm nga khúc nhạc ngắn.
Năm nay, bầu không khí đón tết của nhà họ Lý cực kỳ long trọng, ngày mùng một tết, Chu Phong Thu cũng tới chúc tết, xách túi lớn túi nhỏ.
Rất nhiều người trong thôn đều biết chuyện giữa Chu Phong Thu và Lý Đại Nha, biết Chu Phong Thu là người thành phố, còn ngạc nhiên vì Lý Đại Nha từng ly hôn còn có thể gả cho người thành phố.
Tuy biết Chu Phong Thu là người thành phố, nhưng khi biết anh ta không có công việc chính thức, tiếng cười nhạo không ít.
Còn nói Chu Phong Thu chính là nhìn trúng công việc của Lý Đại Nha, ăn bám phụ nữ, mà mẹ Lý và Lý Đại Nha thì ham hố Chu Phong Thu trẻ trung vạm vỡ…
Các loại lời khó nghe gì cũng có.
Mẹ Lý muốn chửi lại, nhưng người khác vốn không nói ngoài mặt.
Mẹ Lý không nắm được thóp của họ, bà hậm hực muốn chết, chạy đi tìm Thẩm Y Y cáo trạng: “Vợ thằng hai, người bên ngoài đều nói Chu Phong Thu ăn bám Đại Nha của chúng ta!”
Thẩm Y Y: “...” Người bên ngoài nói Chu Phong Thu ăn bám, tới cáo trạng với cô có tác dụng gì? Lẽ nào cô còn có thể đi chặn miệng người khác, không cho người ta nói sao?
“Mẹ, người khác cũng nói anh Thâm ăn bám phụ nữ.” Thẩm Y Y nói.
Mẹ Lý nghẹn lời, ánh mắt nhìn Thẩm Y Y bỗng nhiên có hơi chột dạ, tuy bây giờ Lý Thâm có công việc, Thẩm Y Y cũng nói bây giờ đều dùng tiền do Lý Thâm kiếm.
Nhưng ở trong lòng mẹ Lý, trước đây quả thật…Lý Thâm ăn bám phụ nữ!
Thẩm Y Y nhìn hiểu: “...”
“Mẹ, mẹ thật sự cảm thấy đúng sao?” Thẩm Y Y ngạc nhiên hỏi bà.
“Đều là chuyện ngày xưa, không nói cái này.” Mẹ Lý sợ nói quá nhiều, Thẩm Y Y coi thường Lý Thâm.
Lý Thâm vừa hay bồng con gái của anh đi vào: “...” Xoay người đi ra.
Thẩm Y Y: “...” Tuy mẹ chồng cô đã hiểu lầm, nhưng bà thật sự công đạo ở phương diện này!
Thẩm Y Y dở khóc dở cười, dứt khoát không giải thích, dù sao chuyện Lý Thâm tới chợ đen không thể giải thích rõ được, còn có thể sẽ khiến mẹ Lý sợ hãi, bèn nói:
“Mẹ, miệng mọc trên mặt người ta, chúng ta không thể đi chặn miệng của người ta, chỉ cần bọn họ không nói bên tai chúng ta, vậy chúng ta cứ coi như không nghe thấy!”
“Chị cả và anh Chu sống như thế nào là do bản thân họ, không phải người khác nói hai câu là có thể quyết định.”
“Giống như công việc của anh Thâm, anh ấy dựa vào thực lực của mình có được, nhưng có người lại nói anh Thâm dựa vào quan hệ nhà mẹ con để có việc, vì sao? Bởi vì có một số người hay đố kỵ, nói hai câu chua ngoa để họ dễ chịu hơn chút, vậy thì để họ chua ngoa đi! Chung quy chúng ta cũng không bị ảnh hưởng gì, còn sống tốt hơn nữa, có phải không?”
Thẩm Y Y dừng lại một chút, sau đó cười: “Mẹ, mẹ không cảm thấy bộ dạng họ đố kỵ chúng ta, nhưng lại không làm được gì chúng ta rất sảng khoái sao?”
Mẹ Lý: “...” Hình như rất có lý!
Mẹ Lý bị Thẩm Y Y thuyết phục, vui vẻ rời đi.
Sau Tết năm 1977, chính là hôn lễ của Lý Đại Nha.
Mấy năm nay Chu Phong Thu chạy theo Lý Thâm, dĩ nhiên không thiếu tiền, trên sổ tiết kiệm ít gì cũng có ba bốn nghìn tệ.
Hàng xóm xung quanh anh ta đều biết anh ta là dựa vào làm việc vặt sống qua ngày, tuy anh ta luôn đi sớm về khuya, nhưng không có ai nghi ngờ anh ta, cộng thêm Chu Phong Thu lại là người giỏi giao thiệp, người khác cho rằng anh ta ra ngoài làm việc vặt, còn nói anh ta quá phấn đấu.
Cho nên anh ta không cần giống như Trần Cường, bởi tiền tiền trong tay không có gốc gác, không dám to gan tiêu.
Anh ta coi trọng Lý Đại Nha, vung tay một cái, trực tiếp chuẩn bị bốn món lớn sính lễ, còn cho một trăm tệ, đương nhiên, một trăm tệ này không phô ra ngoài.
Bây giờ, bốn món lớn đã đủ hào khí rồi, nếu bị người ta biết Chu Phong Thu còn cho một trăm tệ, khó tránh khỏi sẽ bị người có lòng nhung nhớ.
Một trăm tệ này cũng khiến mẹ Lý vui muốn chết, căng thẳng chạy đi tìm Thẩm Y Y: “Vợ thằng hai, Phong Thu lại cho mẹ một trăm tệ!”
“Là sính lễ cho chị cả nhỉ?” Thẩm Y Y nói: “Cho mẹ thì mẹ nhận đi, điều này chứng tỏ anh ta coi trọng chị cả.”
“Không phải.” Mẹ Lý vừa vui vừa ưu sầu: “Nó lấy đâu ra nhiều tiền như vậy? Đừng có là…làm chuyện không tốt gì.”
Thẩm Y Y ngẩn ra, cô có thể đoán được đại khái Chu Phong Thu có bao nhiêu tiền tiết kiệm, cho nên không cảm thấy một trăm tệ này quá nhiều, ngó lơ nông thôn bây giờ, hai ba mươi tệ…hoặc mấy gánh gạo đã là tiền sính lễ rồi.
Nghĩ ngợi, mới nói: “Mẹ, mẹ đừng nghĩ theo hướng xấu, anh Chu ở huyện thành cũng có việc làm, có chút tiền tiết kiệm cũng không kỳ lạ!”
Mẹ Lý nghe vậy, rất vui vì Chu Phong Thu hào phóng với họ như thế, điều này chứng tỏ anh ta thật sự coi trọng Lý Đại Nha!
Nhưng rất nhanh, bà lại nhíu mày: “Vậy nó cũng hào phóng quá rồi, khó khăn lắm mới để dành được chút tiền, sao có thể lấy nhiều tiền như vậy cho chúng ta chứ? Nó với Đại Nha sắp kết hôn rồi, không giữ lại chút tiền, sau này sống sao?”
“Vậy mẹ lấy tiền ra làm của hồi môn trả cho họ đi.” Thẩm Y Y nói.
Mẹ Lý nghĩ cũng đúng, bây giờ đối với bà mà nói, Lý Đại Nha đã ly hôn một lần, lần này bà chỉ mong cô ấy có thể sống tốt là được, không trông mong phải có được gì từ trên người con gái.
“Cho nó lấy hết về cũng không được, hay là mẹ cho chúng lấy một nửa? Cũng tức là năm mươi tệ, còn bốn món lớn kia, chúng ta không nhận, để Đại Nha mang đi hết, vợ thằng hai, con thấy thế nào?”
“Mẹ, mẹ cảm thấy được là được.” Thẩm Y Y nói.
Vừa muốn nói gì, liền nghe thấy Chu Phong Thu nói: “Có mấy họ hàng xa, nhưng đã rất lâu không liên lạc rồi nên không tìm họ làm gì…Nhưng bác gái yên tâm, lễ nghi nên chuẩn bị, cháu nhất định sẽ làm tốt, sẽ không để Đại Nha chịu ấm ức.”
Người có mặt ở đây hoặc ít hoặc nhiều đều biết tình huống nhà Chu Phong Thu, bao gồm mẹ Lý, tuy bà bị Lý Thâm cảnh cáo không đi hỏi chuyện của Lý Đại Nha và Chu Phong Thu, nhưng đâu thể nhịn được không đi nghe ngóng bối cảnh của Chu Phong Thu?
Được biết cha mẹ của Chu Phong Thu mất sớm, bà nội nuôi dưỡng anh ta cũng đã qua đời, bây giờ là một thân một mình, tuy hơi vô đạo đức, nhưng bà là mẹ của Lý Đại Nha, quả thật rất thích tình huống nhà Chu Phong Thu.
Đoạn hôn nhân trước của Lý Đại Nha thất bại, cha mẹ chồng là nguyên nhân không nhỏ trong đó.
Đây cũng là lý do tại sao, cho dù mẹ Lý cảm thấy Lý Đại Nha có công việc chính thức, Chu Phong Thu không có, về mặt kinh tế, Lý Đại Nha chịu thiệt không ít, nhưng vẫn rất muốn để Chu Phong Thu làm con rể của mình.
Người có thể nghèo, chỉ cần hai vợ chồng đồng lòng, nguyện ý sống an ổn, luôn có thể sống tốt.
Lý Đại Nha cũng biết tình huống của Chu Phong Thu, vốn dĩ muốn nói không cần gấp gáp như thế, nhưng nghe anh ta nói như vậy, lại có chút đau lòng.
Nghĩ lại, tuy họ vừa mới qua lại với nhau, nhưng thời gian họ quen biết cũng không ngắn.
Lời không cần vội vã bị cô ấy nuốt xuống.
Chuyện hôn sự cũng quyết định như vậy.
Chu Phong Thu quả thật nghiêm túc với Lý Đại Nha, quay về, anh ta liền tìm tiên sinh bói toán, trước tết hai bên đã quyết định ngày kết hôn – ngày 23 tháng 3.
Bây giờ đã là tết ông Táo, vừa hay còn gần một tháng.
Tốc độ này…Thẩm Y Y cũng có hơi ngạc nhiên, nhưng đây là chuyện tốt.
Sau khi định ngày, bầu không khí ở nhà họ Lý càng thêm tươi vui, mẹ Lý thì khỏi phải nói, mỗi lần Thẩm Y Y nhìn thấy bà, trên mặt đều treo nụ cười.
Ngay cả cha Lý, Thẩm Y Y cũng thường nghe thấy ông chắp tay ngâm nga khúc nhạc ngắn.
Năm nay, bầu không khí đón tết của nhà họ Lý cực kỳ long trọng, ngày mùng một tết, Chu Phong Thu cũng tới chúc tết, xách túi lớn túi nhỏ.
Rất nhiều người trong thôn đều biết chuyện giữa Chu Phong Thu và Lý Đại Nha, biết Chu Phong Thu là người thành phố, còn ngạc nhiên vì Lý Đại Nha từng ly hôn còn có thể gả cho người thành phố.
Tuy biết Chu Phong Thu là người thành phố, nhưng khi biết anh ta không có công việc chính thức, tiếng cười nhạo không ít.
Còn nói Chu Phong Thu chính là nhìn trúng công việc của Lý Đại Nha, ăn bám phụ nữ, mà mẹ Lý và Lý Đại Nha thì ham hố Chu Phong Thu trẻ trung vạm vỡ…
Các loại lời khó nghe gì cũng có.
Mẹ Lý muốn chửi lại, nhưng người khác vốn không nói ngoài mặt.
Mẹ Lý không nắm được thóp của họ, bà hậm hực muốn chết, chạy đi tìm Thẩm Y Y cáo trạng: “Vợ thằng hai, người bên ngoài đều nói Chu Phong Thu ăn bám Đại Nha của chúng ta!”
Thẩm Y Y: “...” Người bên ngoài nói Chu Phong Thu ăn bám, tới cáo trạng với cô có tác dụng gì? Lẽ nào cô còn có thể đi chặn miệng người khác, không cho người ta nói sao?
“Mẹ, người khác cũng nói anh Thâm ăn bám phụ nữ.” Thẩm Y Y nói.
Mẹ Lý nghẹn lời, ánh mắt nhìn Thẩm Y Y bỗng nhiên có hơi chột dạ, tuy bây giờ Lý Thâm có công việc, Thẩm Y Y cũng nói bây giờ đều dùng tiền do Lý Thâm kiếm.
Nhưng ở trong lòng mẹ Lý, trước đây quả thật…Lý Thâm ăn bám phụ nữ!
Thẩm Y Y nhìn hiểu: “...”
“Mẹ, mẹ thật sự cảm thấy đúng sao?” Thẩm Y Y ngạc nhiên hỏi bà.
“Đều là chuyện ngày xưa, không nói cái này.” Mẹ Lý sợ nói quá nhiều, Thẩm Y Y coi thường Lý Thâm.
Lý Thâm vừa hay bồng con gái của anh đi vào: “...” Xoay người đi ra.
Thẩm Y Y: “...” Tuy mẹ chồng cô đã hiểu lầm, nhưng bà thật sự công đạo ở phương diện này!
Thẩm Y Y dở khóc dở cười, dứt khoát không giải thích, dù sao chuyện Lý Thâm tới chợ đen không thể giải thích rõ được, còn có thể sẽ khiến mẹ Lý sợ hãi, bèn nói:
“Mẹ, miệng mọc trên mặt người ta, chúng ta không thể đi chặn miệng của người ta, chỉ cần bọn họ không nói bên tai chúng ta, vậy chúng ta cứ coi như không nghe thấy!”
“Chị cả và anh Chu sống như thế nào là do bản thân họ, không phải người khác nói hai câu là có thể quyết định.”
“Giống như công việc của anh Thâm, anh ấy dựa vào thực lực của mình có được, nhưng có người lại nói anh Thâm dựa vào quan hệ nhà mẹ con để có việc, vì sao? Bởi vì có một số người hay đố kỵ, nói hai câu chua ngoa để họ dễ chịu hơn chút, vậy thì để họ chua ngoa đi! Chung quy chúng ta cũng không bị ảnh hưởng gì, còn sống tốt hơn nữa, có phải không?”
Thẩm Y Y dừng lại một chút, sau đó cười: “Mẹ, mẹ không cảm thấy bộ dạng họ đố kỵ chúng ta, nhưng lại không làm được gì chúng ta rất sảng khoái sao?”
Mẹ Lý: “...” Hình như rất có lý!
Mẹ Lý bị Thẩm Y Y thuyết phục, vui vẻ rời đi.
Sau Tết năm 1977, chính là hôn lễ của Lý Đại Nha.
Mấy năm nay Chu Phong Thu chạy theo Lý Thâm, dĩ nhiên không thiếu tiền, trên sổ tiết kiệm ít gì cũng có ba bốn nghìn tệ.
Hàng xóm xung quanh anh ta đều biết anh ta là dựa vào làm việc vặt sống qua ngày, tuy anh ta luôn đi sớm về khuya, nhưng không có ai nghi ngờ anh ta, cộng thêm Chu Phong Thu lại là người giỏi giao thiệp, người khác cho rằng anh ta ra ngoài làm việc vặt, còn nói anh ta quá phấn đấu.
Cho nên anh ta không cần giống như Trần Cường, bởi tiền tiền trong tay không có gốc gác, không dám to gan tiêu.
Anh ta coi trọng Lý Đại Nha, vung tay một cái, trực tiếp chuẩn bị bốn món lớn sính lễ, còn cho một trăm tệ, đương nhiên, một trăm tệ này không phô ra ngoài.
Bây giờ, bốn món lớn đã đủ hào khí rồi, nếu bị người ta biết Chu Phong Thu còn cho một trăm tệ, khó tránh khỏi sẽ bị người có lòng nhung nhớ.
Một trăm tệ này cũng khiến mẹ Lý vui muốn chết, căng thẳng chạy đi tìm Thẩm Y Y: “Vợ thằng hai, Phong Thu lại cho mẹ một trăm tệ!”
“Là sính lễ cho chị cả nhỉ?” Thẩm Y Y nói: “Cho mẹ thì mẹ nhận đi, điều này chứng tỏ anh ta coi trọng chị cả.”
“Không phải.” Mẹ Lý vừa vui vừa ưu sầu: “Nó lấy đâu ra nhiều tiền như vậy? Đừng có là…làm chuyện không tốt gì.”
Thẩm Y Y ngẩn ra, cô có thể đoán được đại khái Chu Phong Thu có bao nhiêu tiền tiết kiệm, cho nên không cảm thấy một trăm tệ này quá nhiều, ngó lơ nông thôn bây giờ, hai ba mươi tệ…hoặc mấy gánh gạo đã là tiền sính lễ rồi.
Nghĩ ngợi, mới nói: “Mẹ, mẹ đừng nghĩ theo hướng xấu, anh Chu ở huyện thành cũng có việc làm, có chút tiền tiết kiệm cũng không kỳ lạ!”
Mẹ Lý nghe vậy, rất vui vì Chu Phong Thu hào phóng với họ như thế, điều này chứng tỏ anh ta thật sự coi trọng Lý Đại Nha!
Nhưng rất nhanh, bà lại nhíu mày: “Vậy nó cũng hào phóng quá rồi, khó khăn lắm mới để dành được chút tiền, sao có thể lấy nhiều tiền như vậy cho chúng ta chứ? Nó với Đại Nha sắp kết hôn rồi, không giữ lại chút tiền, sau này sống sao?”
“Vậy mẹ lấy tiền ra làm của hồi môn trả cho họ đi.” Thẩm Y Y nói.
Mẹ Lý nghĩ cũng đúng, bây giờ đối với bà mà nói, Lý Đại Nha đã ly hôn một lần, lần này bà chỉ mong cô ấy có thể sống tốt là được, không trông mong phải có được gì từ trên người con gái.
“Cho nó lấy hết về cũng không được, hay là mẹ cho chúng lấy một nửa? Cũng tức là năm mươi tệ, còn bốn món lớn kia, chúng ta không nhận, để Đại Nha mang đi hết, vợ thằng hai, con thấy thế nào?”
“Mẹ, mẹ cảm thấy được là được.” Thẩm Y Y nói.
/463
|