"Đúng là không tốt lắm." Thẩm Y Y gật đầu, Lý Thâm và suy nghĩ của cô không mưu mà hợp, "Nhưng nếu để con tiếp tục học từng bước từng bước một, thật ra cũng rất bất lợi với sự trưởng thành của con."
Đối với thiên phú của đứa bé mà nói, kỳ thật cũng là một loại lãng phí.
"Vợ," Lý Thâm hỏi, "Có phải em đã có ý tưởng gì khác không?"
"Em muốn đưa con đến lớp thiếu niên." Thẩm Y Y cũng không chần chờ, nói ra suy nghĩ của mình.
"Lớp thiếu niên?" Lý Thâm nghi hoặc.
"Đúng vậy, " Thẩm Y Y giải thích, "Lớp thiếu niên chính là nơi tập trung một số trẻ em có chỉ số IQ cực cao hoặc có kỹ năng đặc thù nào đó, được cung cấp tài liệu giảng dạy và giáo viên chuyên nghiệp để dạy dỗ những trẻ em thông minh như vậy, để cho bọn nhỏ nhận được sự giáo dục của bậc đại học trước."
Thẩm Y Y nói, "Lớp thiếu niên đầu tiên của quốc gia, được mở sau khi thi đại học khôi phục, nếu như muốn đưa Đại Bảo đi, cũng là chuyện có thể làm được."
Lý Thâm trầm ngâm một chút, Đại Bảo là đứa nhỏ đặc biệt, có thể tiếp nhận giáo dục đặc biệt tất nhiên là chuyện tốt, như vậy mới có thể có lợi hơn cho sự trưởng thành của đứa nhỏ.
"Em đã từng hỏi ý kiến của Đại Bảo chưa?" Lý Thâm hỏi.
"Em chưa." Thẩm Y Y nói, chuyện liên quan đến tương lai của Đại Bảo, cô nhất định sẽ hỏi ý kiến của con, chỉ là bây giờ kỳ thi đại học còn chưa khôi phục, tin tức tuyển sinh lớp thiếu niên trước mắt cũng chỉ là chuyện nội bộ, cô không tiện nói trước quá nhiều, "Chờ tin tức xuất hiện, em liền hỏi con."
"Được." Lý Thâm gật đầu.
Thời gian trôi qua nhanh chóng.
Đảo mắt, lại đến kỳ thi cuối học kỳ, năm học này nhị bảo, dưới sự hấp dẫn của việc tham gia quân ngũ cùng với… vô số sự giám sát của mẹ, anh trai, cậu lớn và vô số giáo viên trong trường, thành tích học tập cũng trở nên không tồi, ngữ văn 91, toán 96 điểm mà hoàn thành chương trình học tập lớp năm.
Bây giờ hệ thống tiểu học chỉ có năm lớp[1], vì vậy, Đại Bảo và Nhị Bảo đã thuận lợi tốt nghiệp tiểu học!
[1]Ở Trung Quốc hệ tiểu học có sáu lớp
Nhị Bảo rốt cục cũng có thể vui vẻ chơi đùa, vừa nghỉ đã điên cuồng chạy đi chơi mấy ngày với đám Hà Vệ Đông.
Tiểu Bảo cũng là một đứa nhỏ thông minh, bây giờ đi học, mặc dù không đến mức hô bạn gọi bè, hô đánh hô g.i.ế.c như anh hai, nhưng bên người cũng có không ít bạn bè.
Hơn nữa những bạn bè nhỏ của cậu bé không giống như anh hai, chỉ giới hạn ở những bạn học nam.
Tiểu Bảo không chỉ thân thiết với mấy bạn học nam, mà còn chơi với nhiều bạn học nữ, các trò chơi đám nhỏ thường chơi là cưỡi ngựa, b.ắ.n bi, gấp máy bay, chơi cờ, đánh con quay.
Cho dù là trò gì thì Tiểu Bảo đều chơi rất tốt, đôi khi cậu bé còn có thể nghĩ ra một số ý tưởng mới mà người khác không thể tưởng tượng ra được!
Tiểu Bảo ở trong đám trẻ chơi rất vui vẻ!
Điểm khác nhau giữa cậu bé và anh hai chính là, anh hai cậu bé dựa vào nắm đ.ấ.m của mình, mà cậu bé lại dựa vào sự thông minh.
Anh em của anh hai cậu bé chỉ giới hạn với mấy người Hà Vệ Đông. Nhưng bạn bè của Tiểu Bảo thì gần như là toàn bộ thôn.
Thậm chí rất nhiều cha mẹ của bạn bè Tiểu Bảo đều rất thích Tiểu Bảo.
Về phần Đại Bảo... Vẫn thích ở nhà học bài đọc sách.
So với Nhị Bảo và Tiểu Bảo, tính cách của Đại Bảo quái gở hơn rất nhiều, trước kia chơi với cậu bé có Nhị Bảo và Vượng Tài.
Nhưng tuổi tác dần dần tăng lên, học được càng nhiều kiến thức mới, đề tài nói chuyện giữa Đại Bảo cùng Nhị Bảo và Vương Tài cũng trở nên ít đi.
Hiện giờ cậu bé càng thích ở cùng một chỗ với mẹ mình, bởi vì bất kể là chuyện gì mẹ cậu cũng đều hiểu một chút, có thể nói chuyện với cậu.
Mà cậu bé, vô cùng thích khám phá những điều chưa biết!
Còn Thẩm Y Y thì sao, ngoại trừ tri thức cô có, cũng sẽ đầu tư vào những thứ Đại Bảo thích.
Đại Bảo thích sách về phương diện dược lý, cô cũng sẽ xem một ít sách về phương diện dược lý.
Để có thể có nhiều chủ đề chung với Đại Bảo, để đứa nhỏ không phải cô đơn như vậy.
Nhưng cho dù như vậy, Thẩm Y Y vẫn rất đau lòng Đại Bảo.
Chỉ số IQ của một đứa trẻ quá cao có thể là một điều cực kỳ đáng mừng và tự hào trong nhà của người khác, cho đất nước và thậm chí cả xã hội.
Nhưng đối với Thẩm Y Y, kỳ thật cô cũng không hy vọng Đại Bảo có được loại kỹ năng đặc thù này, bởi vì loại kỹ năng đặc thù này, cũng sẽ làm cho cậu bé mất đi rất nhiều thứ.
Thẩm Y Y là một người mẹ, chỉ hy vọng con mình sống hạnh phúc mà thôi.
"Mẹ," Đại Bảo nhìn ra mẹ đang thương mình, an ủi mẹ, "Thật ra cho dù tính cách của con không hoạt bát sáng sủa như Nhị Bảo hay Tiểu Bảo, cũng không có nhiều bạn bè như hai em, nhưng niềm vui của con cũng không ít hơn hai em."
Đại Bảo nhìn cuốn sách trên tay, khuôn mặt nhỏ tràn đầy vui vẻ nhẹ nhàng, hài lòng nói: "Khi con tiếp thu được kiến thức mới, đó chính là thời gian hạnh phúc nhất của con!"
Biểu tình của Thẩm Y Y cũng buông lỏng, khóe môi cũng cong cong, "Ừm! Là mẹ nghĩ nhiều, tính cách các con không giống nhau, cách tìm được niềm vui tất nhiên cũng không giống nhau!"
"Cho nên mẹ cũng không nên nhíu mày khổ sở." Đại Bảo học theo ngữ khí nhẹ nhàng nói chuyện lúc bình thường của Tiểu Bảo, như chứng minh mình thật sự rất vui vẻ.
"Được!" Thẩm Y Y cười nói, bỗng nhiên lặng lẽ nói, "Con có muốn ăn nho không?"
"Nho đã chín rồi sao?" Đại Bảo kinh ngạc.
"Có một hai chùm nho đã chín rồi, " Thẩm Y Y nói, cây nho ở sau vườn kia là do cô tiện tay trồng vào hai năm rưỡi trước, bình thường muốn nho trưởng thành phải từ hai đến ba năm, nhưng bởi vì là sản phẩm của không gian, cho nên cây nho kia năm ngoái đã trưởng thành, phát triển rất nhanh, hương vị lúc ăn vào miệng còn vô cùng ngọt ngào.
Khi mà những chồi non đầu tiên mới vươn lên, cô cũng không làm giàn leo quá cao, người ở bên ngoài nhìn không thấy, hơn nữa bình thường cũng rất ít người đến nhà bọn họ, cho nên cũng không có ai nhìn thấy.
"Là hai chùm mà Tiểu Bảo mỗi ngày nhìn chằm chằm sao?" Đại Bảo hỏi, "Không phải em ấy nói muốn tự tay hái xuống sao?"
"Đúng vậy," Thẩm Y Y cười giảo hoạt, "Thừa dịp nó không ở nhà, chúng ta ăn trước, xem xem nó có khóc hay không!"
???
Đại Bảo hơi ngạc nhiên một chút, không nghĩ tới mẹ mình lại còn có một mặt ấu trĩ như vậy? Được rồi, có lẽ là muốn làm cậu cảm thấy vui vẻ đi!
Đại Bảo cũng khó có được một lần ấu trí, nhất thời xoa xoa tay nói, "Được! Bây giờ chúng ta đi hái nó luôn!"
Thẩm Y Y ôm lấy Tiểu Bối, "Đi thôi!"
Vì thế ba mẹ con ở trong sân nhà mình, "trộm" hai chùm nho do chính mình trồng, ăn rất vui vẻ.
Tất nhiên, vẫn để lại một chùm Nhị Bảo Tiểu Bảo và Lý Thâm.
Tiểu Bảo hoàn toàn không biết gì chơi trở về, rửa tay, lạch cạch chạy đến sân sau, muốn nhìn chùm nho của mình, kết quả phát hiện hai chùm nho vốn sắp chín mình ngày nhớ đêm mong đã lâu không còn nữa! Chỉ còn lại cái rễ!
"Nho của con ~" Tiểu Bảo nhanh chóng chạy trở về, cáo trạng chuyện này với mẹ, "Nho của con biến mất rồi!"
"Nó rơi xuống đất." Thẩm Y Y mặt không đỏ lòng không đập nói dối, lấy ra chùm nho đã hái xuống, rửa sạch, "Mẹ liền nhặt nó trở về, mẹ với anh trai và Tiểu Bối của con đã ăn trước một ít!"
"Rơi xuống?" Tiểu Bảo rất đau lòng, "Sao nó lại rơi xuống chứ? Con muốn tự tay hái nó xuống cơ!"
"Không biết, chắc là quá chín nên vậy." Thẩm Y Y nói.
Tiểu Bảo nhìn mẹ mình, không tin tưởng lắm.
Thẩm Y Y không thẳng thắn nói, "Chẳng lẽ con không tin mẹ?"
"...... Tin tưởng." Tiểu Bảo trái với lương tâm nói, không được tự tay hái chùm nho đầu tiên chín xuống, tâm tình vô cùng mất mát.
Thẩm Y Y nhìn thấy bộ dáng mất mát của cậu bé, bỗng nhiên có chút chột dạ, chuyển đề tài nói: "Nho rất ngọt, con nếm thử xem."
Tiểu Bảo liền đem quả nho đã rửa sạch nhét vào trong miệng, một giây sau vẻ mặt mất mát nhất thời bị hóa thành biểu tình thỏa mãn, híp mắt nói, "Rất ngọt, ăn rất ngon, mẹ cũng ăn đi!"
"Mẹ ăn rồi, con ăn đi." Thẩm Y Y cười nói, tâm tình của đứa nhóc này đến nhanh đi cũng nhanh.
Đối với thiên phú của đứa bé mà nói, kỳ thật cũng là một loại lãng phí.
"Vợ," Lý Thâm hỏi, "Có phải em đã có ý tưởng gì khác không?"
"Em muốn đưa con đến lớp thiếu niên." Thẩm Y Y cũng không chần chờ, nói ra suy nghĩ của mình.
"Lớp thiếu niên?" Lý Thâm nghi hoặc.
"Đúng vậy, " Thẩm Y Y giải thích, "Lớp thiếu niên chính là nơi tập trung một số trẻ em có chỉ số IQ cực cao hoặc có kỹ năng đặc thù nào đó, được cung cấp tài liệu giảng dạy và giáo viên chuyên nghiệp để dạy dỗ những trẻ em thông minh như vậy, để cho bọn nhỏ nhận được sự giáo dục của bậc đại học trước."
Thẩm Y Y nói, "Lớp thiếu niên đầu tiên của quốc gia, được mở sau khi thi đại học khôi phục, nếu như muốn đưa Đại Bảo đi, cũng là chuyện có thể làm được."
Lý Thâm trầm ngâm một chút, Đại Bảo là đứa nhỏ đặc biệt, có thể tiếp nhận giáo dục đặc biệt tất nhiên là chuyện tốt, như vậy mới có thể có lợi hơn cho sự trưởng thành của đứa nhỏ.
"Em đã từng hỏi ý kiến của Đại Bảo chưa?" Lý Thâm hỏi.
"Em chưa." Thẩm Y Y nói, chuyện liên quan đến tương lai của Đại Bảo, cô nhất định sẽ hỏi ý kiến của con, chỉ là bây giờ kỳ thi đại học còn chưa khôi phục, tin tức tuyển sinh lớp thiếu niên trước mắt cũng chỉ là chuyện nội bộ, cô không tiện nói trước quá nhiều, "Chờ tin tức xuất hiện, em liền hỏi con."
"Được." Lý Thâm gật đầu.
Thời gian trôi qua nhanh chóng.
Đảo mắt, lại đến kỳ thi cuối học kỳ, năm học này nhị bảo, dưới sự hấp dẫn của việc tham gia quân ngũ cùng với… vô số sự giám sát của mẹ, anh trai, cậu lớn và vô số giáo viên trong trường, thành tích học tập cũng trở nên không tồi, ngữ văn 91, toán 96 điểm mà hoàn thành chương trình học tập lớp năm.
Bây giờ hệ thống tiểu học chỉ có năm lớp[1], vì vậy, Đại Bảo và Nhị Bảo đã thuận lợi tốt nghiệp tiểu học!
[1]Ở Trung Quốc hệ tiểu học có sáu lớp
Nhị Bảo rốt cục cũng có thể vui vẻ chơi đùa, vừa nghỉ đã điên cuồng chạy đi chơi mấy ngày với đám Hà Vệ Đông.
Tiểu Bảo cũng là một đứa nhỏ thông minh, bây giờ đi học, mặc dù không đến mức hô bạn gọi bè, hô đánh hô g.i.ế.c như anh hai, nhưng bên người cũng có không ít bạn bè.
Hơn nữa những bạn bè nhỏ của cậu bé không giống như anh hai, chỉ giới hạn ở những bạn học nam.
Tiểu Bảo không chỉ thân thiết với mấy bạn học nam, mà còn chơi với nhiều bạn học nữ, các trò chơi đám nhỏ thường chơi là cưỡi ngựa, b.ắ.n bi, gấp máy bay, chơi cờ, đánh con quay.
Cho dù là trò gì thì Tiểu Bảo đều chơi rất tốt, đôi khi cậu bé còn có thể nghĩ ra một số ý tưởng mới mà người khác không thể tưởng tượng ra được!
Tiểu Bảo ở trong đám trẻ chơi rất vui vẻ!
Điểm khác nhau giữa cậu bé và anh hai chính là, anh hai cậu bé dựa vào nắm đ.ấ.m của mình, mà cậu bé lại dựa vào sự thông minh.
Anh em của anh hai cậu bé chỉ giới hạn với mấy người Hà Vệ Đông. Nhưng bạn bè của Tiểu Bảo thì gần như là toàn bộ thôn.
Thậm chí rất nhiều cha mẹ của bạn bè Tiểu Bảo đều rất thích Tiểu Bảo.
Về phần Đại Bảo... Vẫn thích ở nhà học bài đọc sách.
So với Nhị Bảo và Tiểu Bảo, tính cách của Đại Bảo quái gở hơn rất nhiều, trước kia chơi với cậu bé có Nhị Bảo và Vượng Tài.
Nhưng tuổi tác dần dần tăng lên, học được càng nhiều kiến thức mới, đề tài nói chuyện giữa Đại Bảo cùng Nhị Bảo và Vương Tài cũng trở nên ít đi.
Hiện giờ cậu bé càng thích ở cùng một chỗ với mẹ mình, bởi vì bất kể là chuyện gì mẹ cậu cũng đều hiểu một chút, có thể nói chuyện với cậu.
Mà cậu bé, vô cùng thích khám phá những điều chưa biết!
Còn Thẩm Y Y thì sao, ngoại trừ tri thức cô có, cũng sẽ đầu tư vào những thứ Đại Bảo thích.
Đại Bảo thích sách về phương diện dược lý, cô cũng sẽ xem một ít sách về phương diện dược lý.
Để có thể có nhiều chủ đề chung với Đại Bảo, để đứa nhỏ không phải cô đơn như vậy.
Nhưng cho dù như vậy, Thẩm Y Y vẫn rất đau lòng Đại Bảo.
Chỉ số IQ của một đứa trẻ quá cao có thể là một điều cực kỳ đáng mừng và tự hào trong nhà của người khác, cho đất nước và thậm chí cả xã hội.
Nhưng đối với Thẩm Y Y, kỳ thật cô cũng không hy vọng Đại Bảo có được loại kỹ năng đặc thù này, bởi vì loại kỹ năng đặc thù này, cũng sẽ làm cho cậu bé mất đi rất nhiều thứ.
Thẩm Y Y là một người mẹ, chỉ hy vọng con mình sống hạnh phúc mà thôi.
"Mẹ," Đại Bảo nhìn ra mẹ đang thương mình, an ủi mẹ, "Thật ra cho dù tính cách của con không hoạt bát sáng sủa như Nhị Bảo hay Tiểu Bảo, cũng không có nhiều bạn bè như hai em, nhưng niềm vui của con cũng không ít hơn hai em."
Đại Bảo nhìn cuốn sách trên tay, khuôn mặt nhỏ tràn đầy vui vẻ nhẹ nhàng, hài lòng nói: "Khi con tiếp thu được kiến thức mới, đó chính là thời gian hạnh phúc nhất của con!"
Biểu tình của Thẩm Y Y cũng buông lỏng, khóe môi cũng cong cong, "Ừm! Là mẹ nghĩ nhiều, tính cách các con không giống nhau, cách tìm được niềm vui tất nhiên cũng không giống nhau!"
"Cho nên mẹ cũng không nên nhíu mày khổ sở." Đại Bảo học theo ngữ khí nhẹ nhàng nói chuyện lúc bình thường của Tiểu Bảo, như chứng minh mình thật sự rất vui vẻ.
"Được!" Thẩm Y Y cười nói, bỗng nhiên lặng lẽ nói, "Con có muốn ăn nho không?"
"Nho đã chín rồi sao?" Đại Bảo kinh ngạc.
"Có một hai chùm nho đã chín rồi, " Thẩm Y Y nói, cây nho ở sau vườn kia là do cô tiện tay trồng vào hai năm rưỡi trước, bình thường muốn nho trưởng thành phải từ hai đến ba năm, nhưng bởi vì là sản phẩm của không gian, cho nên cây nho kia năm ngoái đã trưởng thành, phát triển rất nhanh, hương vị lúc ăn vào miệng còn vô cùng ngọt ngào.
Khi mà những chồi non đầu tiên mới vươn lên, cô cũng không làm giàn leo quá cao, người ở bên ngoài nhìn không thấy, hơn nữa bình thường cũng rất ít người đến nhà bọn họ, cho nên cũng không có ai nhìn thấy.
"Là hai chùm mà Tiểu Bảo mỗi ngày nhìn chằm chằm sao?" Đại Bảo hỏi, "Không phải em ấy nói muốn tự tay hái xuống sao?"
"Đúng vậy," Thẩm Y Y cười giảo hoạt, "Thừa dịp nó không ở nhà, chúng ta ăn trước, xem xem nó có khóc hay không!"
???
Đại Bảo hơi ngạc nhiên một chút, không nghĩ tới mẹ mình lại còn có một mặt ấu trĩ như vậy? Được rồi, có lẽ là muốn làm cậu cảm thấy vui vẻ đi!
Đại Bảo cũng khó có được một lần ấu trí, nhất thời xoa xoa tay nói, "Được! Bây giờ chúng ta đi hái nó luôn!"
Thẩm Y Y ôm lấy Tiểu Bối, "Đi thôi!"
Vì thế ba mẹ con ở trong sân nhà mình, "trộm" hai chùm nho do chính mình trồng, ăn rất vui vẻ.
Tất nhiên, vẫn để lại một chùm Nhị Bảo Tiểu Bảo và Lý Thâm.
Tiểu Bảo hoàn toàn không biết gì chơi trở về, rửa tay, lạch cạch chạy đến sân sau, muốn nhìn chùm nho của mình, kết quả phát hiện hai chùm nho vốn sắp chín mình ngày nhớ đêm mong đã lâu không còn nữa! Chỉ còn lại cái rễ!
"Nho của con ~" Tiểu Bảo nhanh chóng chạy trở về, cáo trạng chuyện này với mẹ, "Nho của con biến mất rồi!"
"Nó rơi xuống đất." Thẩm Y Y mặt không đỏ lòng không đập nói dối, lấy ra chùm nho đã hái xuống, rửa sạch, "Mẹ liền nhặt nó trở về, mẹ với anh trai và Tiểu Bối của con đã ăn trước một ít!"
"Rơi xuống?" Tiểu Bảo rất đau lòng, "Sao nó lại rơi xuống chứ? Con muốn tự tay hái nó xuống cơ!"
"Không biết, chắc là quá chín nên vậy." Thẩm Y Y nói.
Tiểu Bảo nhìn mẹ mình, không tin tưởng lắm.
Thẩm Y Y không thẳng thắn nói, "Chẳng lẽ con không tin mẹ?"
"...... Tin tưởng." Tiểu Bảo trái với lương tâm nói, không được tự tay hái chùm nho đầu tiên chín xuống, tâm tình vô cùng mất mát.
Thẩm Y Y nhìn thấy bộ dáng mất mát của cậu bé, bỗng nhiên có chút chột dạ, chuyển đề tài nói: "Nho rất ngọt, con nếm thử xem."
Tiểu Bảo liền đem quả nho đã rửa sạch nhét vào trong miệng, một giây sau vẻ mặt mất mát nhất thời bị hóa thành biểu tình thỏa mãn, híp mắt nói, "Rất ngọt, ăn rất ngon, mẹ cũng ăn đi!"
"Mẹ ăn rồi, con ăn đi." Thẩm Y Y cười nói, tâm tình của đứa nhóc này đến nhanh đi cũng nhanh.
/463
|