“Phụt.” Mẹ Lý tự bật cười: “Được rồi, không trêu ông nữa, thi như thế nào Y Y không nói, nhưng nét mặt của nó không khác gì bình thường…ừm, nét mặt bình thường, đại khái là có nắm chắc!”
“Còn Đại Bảo.” Mẹ Lý nói tới Đại Bảo liền có chút nuối tiếc: “Nhị Bảo nói nó không thi đại học, muốn thi lớp thiếu niên gì đó!”
“Lớp thiếu niên là gì?” Cha Lý cũng nghi hoặc.
“Chính là một mô thức giáo dục đối với nhân tài.” Mẹ Lý thuật lại lời của Nhị Bảo.
Cha Lý nhíu mày, không hiểu!
Mẹ Lý cũng không hiểu, nhưng bà đã nhìn thoáng, nói: “Vợ thằng hai muốn đưa Đại Bảo đi thi, đại khái nó có cân nhắc của mình, hai chúng ta là người già không hiểu cái gì, không nên xen vào lung tung!”
Cha Lý cũng nghĩ như vậy, nhưng ông nhìn vợ mình, đây là lời mà bà có thể nói ra?
Mẹ Lý chú ý tới biểu cảm của ông, trợn trắng mắt, ai mà không tiến bộ chứ?
…
Nhị Bảo chỉ giản lược nói với mẹ Lý về lớp thiếu niên, mẹ Lý không hiểu, cũng không đào sâu, hai ngày sau đó nghe thấy người bên ngoài nói Thẩm Y Y cho Đại Bảo thi đại học là thử sức, bà cũng không phản bác.
Nếu không tới lúc đó họ biết Đại Bảo không phải đi thi đại học mà là thi lớp thiếu niên gì đó, thế thì ngại biết bao!
Cho tới hai ngày sau, một chiếc xe Jeep tới thôn Thanh Thủy.
Hôm kia, Vương Yến đi sửa đập nước, ngã một cái, gãy tay, hai hôm nay đều ở nhà nghỉ ngơi.
Nhưng con người cô ta không rảnh rang nổi…miệng không nhàn được, liền chạy tới đầu thôn nhóm lửa buôn dưa với một đám các thím các bác.
Buôn dưa đương nhiên không thoát khỏi gia đình minh tinh trong thôn – gia đình Thẩm Y Y.
Chuyện họ nói đương nhiên cũng là chuyện mới mẻ Thẩm Y Y cho Đại Bảo đi tham gia thi đại học hai ngày gần đây.
Có người nói thực ra Thẩm Y Y là muốn cược một ván, Đại Bảo có thể thi đỗ, cô sẽ như ý nguyện, không thi đỗ cũng không sao, dù sao thì cậu còn nhỏ!
Sau đó có người ganh tỵ, nói Thẩm Y Y công lợi, Đại Bảo mới học lớp sáu đã bắt cậu đi thi đại học, như vậy là hại cậu!
Vương Yến tự cảm thấy quan hệ giữa mình với Thẩm Y Y không tồi, nghe vậy, đương nhiên không vui, chửi lại: “Dô, sao lại chua như vậy? Là ghen ăn tức ở nhỉ? Hại Đại Bảo hay không có liên quan gì tới cô? Người ta là mẹ ruột của Đại Bảo, người ta không hiểu, chỉ có cô hiểu!”
“Tôi không hiểu, cho nên tôi không cho con trai tôi đi thi!” Người bị chửi…cũng chính là Giang Ái Linh, cô ta châm biếm nói: “Rồng sinh rồng, phượng sinh phượng, con trai của chuột cũng chỉ biết đào hang! Nhà họ Lý bọn họ bần nông nhiều đời, có thiên phú học tập cái gì!”
Hai năm gần đây, Giang Ái Linh với Lý Tam Hoành cãi nhau liên miên, cuộc sống ngày càng bất thuận, Thẩm Y Y bất hòa với cô ta nhất lại ngày càng sống tốt!
Cô ta bắt đầu oán, oán Thẩm Y Y, oán cha mẹ Lý, oán tất cả mọi người trong nhà họ Lý!
Cho nên khi nói nhà họ Lý bần nông nhiều đời còn mang theo một cỗ ý vị khinh thường.
Vào thời này, bần nông sống không hiển hách bằng công nhân, phần tử tri thức, nhưng địa vị chính trị lại cao nhất!
Giang Ái Linh ngang nhiên hạ thấp bần nông như vậy, bị hội cách ủy nghe được, sẽ chụp mũ to!
Hiển nhiên cô ta cũng chú ý tới, nhưng cô ta không sợ, cô ta chỉ là ngữ khí mang theo trào phúng, cho dù muốn tìm người bắt cô ta, vậy cũng không có chứng cứ.
Huống hồ người ở đây đều là người cùng thôn, bây giờ vẫn rất coi trọng đoàn kết, trong thôn có một người bị chụp mũ, đối với cả thôn màm nói là một chuyện sỉ nhục.
Cho nên không có thâm thù đại hận gì, cũng không phải chuyện nghiêm trọng quá, sẽ không có ai đi tố cáo cô ta.
Nhưng không muốn nói chuyện với cô ta cũng là thật, dù sao thì nếu bị người ta hiểu lầm là đồng lõa, thế thì hỏng.
Vương Yến còn muốn đáp trả, nhưng phát hiện Giang Ái Linh mắng nhà chồng của cô ta, không liên quan gì tới mình, chỉ có thể nghẹn uất ngậm miệng.
Lúc này, không xa chạy tới một chiếc xe ô tô!
“Xe ô tô!” Vương Yến là người đầu tiên cất tiếng, lúc này xe đạp tương đương với xe ô tô sau này, mà xe ô tô bây giờ tương đương với máy bay sau này.
Máy bay vào thôn, không khiến người ta hiếm lạ sao?
Cả đám phụ nữ ai cũng bắt đầu ló đầu nhìn, bao gồm Giang Ái Linh.
“Có nhân vật lớn nào tới thôn chúng ta?”
“Nhân vật lớn gì? Nói không chừng là nhà mẹ của vợ thằng hai nhà họ Lý tới, hoặc là Lý Thâm mượn xe ở đâu về?” Có người nói.
Trước đây mẹ Thẩm ngồi xe ô tô tới, còn có lúc Thẩm Y Y sinh, Lý Thâm mượn xe ô tô đưa cô tới bệnh viện đợi sinh, đều là “chuyện lạ” trong thôn không ai không biết.
Vừa nói xong, chiếc xe ô tô đó dừng lại trước mặt họ, ba nam một nữ từ trên xe đi xuống, ngoài tài xế, có một nam một nữ bọn họ không quen, nhưng có một người đàn ông nghiễm nhiên là lãnh đạo của công xã bọn họ — chủ nhiệm Hoàng, Hoàng Vệ Quốc.
Mắt Giang Ái Linh sáng lên, vội vã đi lên: “Chủ nhiệm Hoàng, các anh tới tìm đội trưởng Hà sao?”
Vương Yến chậm hơn Giang Ái Linh một bước, trợn mắt.
Hoàng Vệ Quốc cười ha ha đáp một tiếng, sau đó hỏi: “Tôi không phải tới tìm đội trưởng Hà, tôi là tới tìm một bạn học nhỏ tên Lý Yến Thanh, bạn học nhỏ này là người của thôn các người nhỉ?”
Lý Yến Thanh? Lý Yến Thanh là ai?
Giang Ái Linh rà soát một lượt trong đầu, phát hiện không biết, lại quét mắt nhìn đám phụ nữ phía sau, phát hiện nét mặt của họ cũng đều ngỡ ngàng, lần nữa giành nói trước: “Hình như thôn chúng tôi không có người…” này.
“Có!” Một giọng nói ngắt lời Giang Ái Linh, mọi người nhìn sang, là Vương Yến.
Vương Yến kích động nói: “Có có có, đứa trẻ này chính là người của thôn chúng tôi!”
Đáy mắt Giang Ái Linh xẹt qua một tia không vui, nhưng chủ nhiệm Hoàng ở đây, chi có thể nén giận hỏi: “Là ai? Sao tôi không nhớ có người này?”
“Con trai cả của anh hai chị hai cô.” Vương Yến cố ý chọc tức cô ta: “Đại Bảo đó!”
Giang Ái Linh:???
Đại Bảo tên Vương Yến Thanh?
Người khác cũng đồng thời xẹt qua dấu chấm hỏi.
Bây giờ mọi người đều rất nghèo, cộng thêm y tế lạc hậu, người nông thôn sinh nở nhiều, nhưng nuôi sống ít, cho nên mọi người tin phương pháp cổ lỗ sĩ — tên xấu dễ nuôi.
Cho nên phần lớn gia trưởng đều đặt cho con mình tên xấu, có một số đứa trẻ thậm chí đi học cũng không biết viết tên thật.
Mà tên thật, chỉ có lúc ở trường, giáo viên sẽ gọi tên thật của chúng nghiêm chỉnh một chút, nhưng thôn dân lại không quan tâm chuyện ở trường, không biết cũng rất bình thường.
Còn vì sao Vương Yến biết…Là bởi vì Hà Vệ Đông cảm thấy tên của ba đứa nhỏ kia vô cùng hay, đòi Vương Yến đổi tên.
Tuy cuối cùng Hà Vệ Đông không đổi tên được, nhưng tên của ba đứa nhỏ kia vẫn rất nổi bật trong mấy chữ thường thấy trong tên như “Vệ Dũng Quân Vĩ Cường Đào”, Vương Yến lập tức nhớ ngay.
Người phụ nữ phía sau chủ nhiệm Hoàng nghe vậy, có hơi vui mừng: “Xin hỏi nhà họ ở đâu, nếu tiện, có thể dẫn chúng tôi đi không?”
“Có thể thì có thể.” Vương Yến cũng không ngốc, nhìn một cái liền biết một nam một nữ này tìm Đại Bảo, nhìn khí chất cũng không tồi, còn là chủ nhiệm Hoàng đích thân đưa tới…Vậy chắc chắn cũng là nhân vật lớn, hỏi thăm: “Nhưng các người tìm Đại Bảo…cũng tức là Lý Yến Thanh có chuyện gì sao?”
“Tôi họ Phùng, anh ấy là đồng nghiệp của tôi, họ Vệ, chúng tôi đều là giảng viên của Khoa Đại.” Người phụ nữ rất vui lòng kéo gần cự ly với thôn dân, vừa hay có thể hỏi thăm một chút tình hình của Lý Yến Thanh.
Liền nói: “Để tăng nhanh bồi dưỡng nhân tài kỹ thuật khoa học vừa giác ngộ cao vừa chuyên nghiệp, trường tôi đã cân nhắc mở lớp thiếu niên, tuyển nhận hai mươi thanh thiếu niên có trí lực phi phàm vào trường học, nghe nói bạn học Lý Yến Thanh mười tuổi đã đạt tới trình độ văn hóa tốt nghiệp cấp ba, IQ cực cao, đặc biệt tới thăm!”
???
Vương Yến nghệch ra, đám phụ nữ cũng vậy, ngay cả Giang Yến Linh cũng có chút sững sờ.
Tuy đám phụ nữ chưa từng học hành gì, cũng không biết được mấy trường đại học, nhưng bây giờ nhà nước dốc sức phát triển khoa học kỹ thuật, Khoa Đại dựa vào viện khoa học nhà nước, ở trong lòng mọi người, không khác gì Thanh Hoa Bắc Đại.
Dĩ nhiên bọn họ cũng biết.
Cô Phùng này nói trường họ muốn làm cái gì bọn họ nghe xong vẫn có chút mơ hồ, nhưng những từ như “Khoa Đại” “mười tuổi đạt tới trình độ văn hóa tốt nghiệp cấp ba” “trí lực phi phàm”, bọn họ vẫn nghe hiểu!
— Dù sao chính là cực kỳ đỉnh cấp!
“Còn Đại Bảo.” Mẹ Lý nói tới Đại Bảo liền có chút nuối tiếc: “Nhị Bảo nói nó không thi đại học, muốn thi lớp thiếu niên gì đó!”
“Lớp thiếu niên là gì?” Cha Lý cũng nghi hoặc.
“Chính là một mô thức giáo dục đối với nhân tài.” Mẹ Lý thuật lại lời của Nhị Bảo.
Cha Lý nhíu mày, không hiểu!
Mẹ Lý cũng không hiểu, nhưng bà đã nhìn thoáng, nói: “Vợ thằng hai muốn đưa Đại Bảo đi thi, đại khái nó có cân nhắc của mình, hai chúng ta là người già không hiểu cái gì, không nên xen vào lung tung!”
Cha Lý cũng nghĩ như vậy, nhưng ông nhìn vợ mình, đây là lời mà bà có thể nói ra?
Mẹ Lý chú ý tới biểu cảm của ông, trợn trắng mắt, ai mà không tiến bộ chứ?
…
Nhị Bảo chỉ giản lược nói với mẹ Lý về lớp thiếu niên, mẹ Lý không hiểu, cũng không đào sâu, hai ngày sau đó nghe thấy người bên ngoài nói Thẩm Y Y cho Đại Bảo thi đại học là thử sức, bà cũng không phản bác.
Nếu không tới lúc đó họ biết Đại Bảo không phải đi thi đại học mà là thi lớp thiếu niên gì đó, thế thì ngại biết bao!
Cho tới hai ngày sau, một chiếc xe Jeep tới thôn Thanh Thủy.
Hôm kia, Vương Yến đi sửa đập nước, ngã một cái, gãy tay, hai hôm nay đều ở nhà nghỉ ngơi.
Nhưng con người cô ta không rảnh rang nổi…miệng không nhàn được, liền chạy tới đầu thôn nhóm lửa buôn dưa với một đám các thím các bác.
Buôn dưa đương nhiên không thoát khỏi gia đình minh tinh trong thôn – gia đình Thẩm Y Y.
Chuyện họ nói đương nhiên cũng là chuyện mới mẻ Thẩm Y Y cho Đại Bảo đi tham gia thi đại học hai ngày gần đây.
Có người nói thực ra Thẩm Y Y là muốn cược một ván, Đại Bảo có thể thi đỗ, cô sẽ như ý nguyện, không thi đỗ cũng không sao, dù sao thì cậu còn nhỏ!
Sau đó có người ganh tỵ, nói Thẩm Y Y công lợi, Đại Bảo mới học lớp sáu đã bắt cậu đi thi đại học, như vậy là hại cậu!
Vương Yến tự cảm thấy quan hệ giữa mình với Thẩm Y Y không tồi, nghe vậy, đương nhiên không vui, chửi lại: “Dô, sao lại chua như vậy? Là ghen ăn tức ở nhỉ? Hại Đại Bảo hay không có liên quan gì tới cô? Người ta là mẹ ruột của Đại Bảo, người ta không hiểu, chỉ có cô hiểu!”
“Tôi không hiểu, cho nên tôi không cho con trai tôi đi thi!” Người bị chửi…cũng chính là Giang Ái Linh, cô ta châm biếm nói: “Rồng sinh rồng, phượng sinh phượng, con trai của chuột cũng chỉ biết đào hang! Nhà họ Lý bọn họ bần nông nhiều đời, có thiên phú học tập cái gì!”
Hai năm gần đây, Giang Ái Linh với Lý Tam Hoành cãi nhau liên miên, cuộc sống ngày càng bất thuận, Thẩm Y Y bất hòa với cô ta nhất lại ngày càng sống tốt!
Cô ta bắt đầu oán, oán Thẩm Y Y, oán cha mẹ Lý, oán tất cả mọi người trong nhà họ Lý!
Cho nên khi nói nhà họ Lý bần nông nhiều đời còn mang theo một cỗ ý vị khinh thường.
Vào thời này, bần nông sống không hiển hách bằng công nhân, phần tử tri thức, nhưng địa vị chính trị lại cao nhất!
Giang Ái Linh ngang nhiên hạ thấp bần nông như vậy, bị hội cách ủy nghe được, sẽ chụp mũ to!
Hiển nhiên cô ta cũng chú ý tới, nhưng cô ta không sợ, cô ta chỉ là ngữ khí mang theo trào phúng, cho dù muốn tìm người bắt cô ta, vậy cũng không có chứng cứ.
Huống hồ người ở đây đều là người cùng thôn, bây giờ vẫn rất coi trọng đoàn kết, trong thôn có một người bị chụp mũ, đối với cả thôn màm nói là một chuyện sỉ nhục.
Cho nên không có thâm thù đại hận gì, cũng không phải chuyện nghiêm trọng quá, sẽ không có ai đi tố cáo cô ta.
Nhưng không muốn nói chuyện với cô ta cũng là thật, dù sao thì nếu bị người ta hiểu lầm là đồng lõa, thế thì hỏng.
Vương Yến còn muốn đáp trả, nhưng phát hiện Giang Ái Linh mắng nhà chồng của cô ta, không liên quan gì tới mình, chỉ có thể nghẹn uất ngậm miệng.
Lúc này, không xa chạy tới một chiếc xe ô tô!
“Xe ô tô!” Vương Yến là người đầu tiên cất tiếng, lúc này xe đạp tương đương với xe ô tô sau này, mà xe ô tô bây giờ tương đương với máy bay sau này.
Máy bay vào thôn, không khiến người ta hiếm lạ sao?
Cả đám phụ nữ ai cũng bắt đầu ló đầu nhìn, bao gồm Giang Ái Linh.
“Có nhân vật lớn nào tới thôn chúng ta?”
“Nhân vật lớn gì? Nói không chừng là nhà mẹ của vợ thằng hai nhà họ Lý tới, hoặc là Lý Thâm mượn xe ở đâu về?” Có người nói.
Trước đây mẹ Thẩm ngồi xe ô tô tới, còn có lúc Thẩm Y Y sinh, Lý Thâm mượn xe ô tô đưa cô tới bệnh viện đợi sinh, đều là “chuyện lạ” trong thôn không ai không biết.
Vừa nói xong, chiếc xe ô tô đó dừng lại trước mặt họ, ba nam một nữ từ trên xe đi xuống, ngoài tài xế, có một nam một nữ bọn họ không quen, nhưng có một người đàn ông nghiễm nhiên là lãnh đạo của công xã bọn họ — chủ nhiệm Hoàng, Hoàng Vệ Quốc.
Mắt Giang Ái Linh sáng lên, vội vã đi lên: “Chủ nhiệm Hoàng, các anh tới tìm đội trưởng Hà sao?”
Vương Yến chậm hơn Giang Ái Linh một bước, trợn mắt.
Hoàng Vệ Quốc cười ha ha đáp một tiếng, sau đó hỏi: “Tôi không phải tới tìm đội trưởng Hà, tôi là tới tìm một bạn học nhỏ tên Lý Yến Thanh, bạn học nhỏ này là người của thôn các người nhỉ?”
Lý Yến Thanh? Lý Yến Thanh là ai?
Giang Ái Linh rà soát một lượt trong đầu, phát hiện không biết, lại quét mắt nhìn đám phụ nữ phía sau, phát hiện nét mặt của họ cũng đều ngỡ ngàng, lần nữa giành nói trước: “Hình như thôn chúng tôi không có người…” này.
“Có!” Một giọng nói ngắt lời Giang Ái Linh, mọi người nhìn sang, là Vương Yến.
Vương Yến kích động nói: “Có có có, đứa trẻ này chính là người của thôn chúng tôi!”
Đáy mắt Giang Ái Linh xẹt qua một tia không vui, nhưng chủ nhiệm Hoàng ở đây, chi có thể nén giận hỏi: “Là ai? Sao tôi không nhớ có người này?”
“Con trai cả của anh hai chị hai cô.” Vương Yến cố ý chọc tức cô ta: “Đại Bảo đó!”
Giang Ái Linh:???
Đại Bảo tên Vương Yến Thanh?
Người khác cũng đồng thời xẹt qua dấu chấm hỏi.
Bây giờ mọi người đều rất nghèo, cộng thêm y tế lạc hậu, người nông thôn sinh nở nhiều, nhưng nuôi sống ít, cho nên mọi người tin phương pháp cổ lỗ sĩ — tên xấu dễ nuôi.
Cho nên phần lớn gia trưởng đều đặt cho con mình tên xấu, có một số đứa trẻ thậm chí đi học cũng không biết viết tên thật.
Mà tên thật, chỉ có lúc ở trường, giáo viên sẽ gọi tên thật của chúng nghiêm chỉnh một chút, nhưng thôn dân lại không quan tâm chuyện ở trường, không biết cũng rất bình thường.
Còn vì sao Vương Yến biết…Là bởi vì Hà Vệ Đông cảm thấy tên của ba đứa nhỏ kia vô cùng hay, đòi Vương Yến đổi tên.
Tuy cuối cùng Hà Vệ Đông không đổi tên được, nhưng tên của ba đứa nhỏ kia vẫn rất nổi bật trong mấy chữ thường thấy trong tên như “Vệ Dũng Quân Vĩ Cường Đào”, Vương Yến lập tức nhớ ngay.
Người phụ nữ phía sau chủ nhiệm Hoàng nghe vậy, có hơi vui mừng: “Xin hỏi nhà họ ở đâu, nếu tiện, có thể dẫn chúng tôi đi không?”
“Có thể thì có thể.” Vương Yến cũng không ngốc, nhìn một cái liền biết một nam một nữ này tìm Đại Bảo, nhìn khí chất cũng không tồi, còn là chủ nhiệm Hoàng đích thân đưa tới…Vậy chắc chắn cũng là nhân vật lớn, hỏi thăm: “Nhưng các người tìm Đại Bảo…cũng tức là Lý Yến Thanh có chuyện gì sao?”
“Tôi họ Phùng, anh ấy là đồng nghiệp của tôi, họ Vệ, chúng tôi đều là giảng viên của Khoa Đại.” Người phụ nữ rất vui lòng kéo gần cự ly với thôn dân, vừa hay có thể hỏi thăm một chút tình hình của Lý Yến Thanh.
Liền nói: “Để tăng nhanh bồi dưỡng nhân tài kỹ thuật khoa học vừa giác ngộ cao vừa chuyên nghiệp, trường tôi đã cân nhắc mở lớp thiếu niên, tuyển nhận hai mươi thanh thiếu niên có trí lực phi phàm vào trường học, nghe nói bạn học Lý Yến Thanh mười tuổi đã đạt tới trình độ văn hóa tốt nghiệp cấp ba, IQ cực cao, đặc biệt tới thăm!”
???
Vương Yến nghệch ra, đám phụ nữ cũng vậy, ngay cả Giang Yến Linh cũng có chút sững sờ.
Tuy đám phụ nữ chưa từng học hành gì, cũng không biết được mấy trường đại học, nhưng bây giờ nhà nước dốc sức phát triển khoa học kỹ thuật, Khoa Đại dựa vào viện khoa học nhà nước, ở trong lòng mọi người, không khác gì Thanh Hoa Bắc Đại.
Dĩ nhiên bọn họ cũng biết.
Cô Phùng này nói trường họ muốn làm cái gì bọn họ nghe xong vẫn có chút mơ hồ, nhưng những từ như “Khoa Đại” “mười tuổi đạt tới trình độ văn hóa tốt nghiệp cấp ba” “trí lực phi phàm”, bọn họ vẫn nghe hiểu!
— Dù sao chính là cực kỳ đỉnh cấp!
/463
|