"Vậy thì cũng được." Thẩm Y Y cười nói: "Có cần chúng tôi giới thiệu cho hai vị một vài nơi có phong cảnh tương đối đẹp không?"
Giảng viên Phùng: "..."
Chờ Thẩm Y Y giới thiệu cho bọn họ mấy chỗ có cảnh đẹp xong, bọn họ mới ngồi lên xe rời đi.
Chủ nhiệm Hoàng tìm Hà Hải Vinh còn có chút việc, cho nên không vội trở về, trên xe ngoại trừ tài xế, chỉ có hai vị giảng viên Phùng và giảng viên Vệ.
Giảng viên Vệ tức giận giảng viên Phùng không thương lượng với mình liền tự tiện đưa ra quyết định, lạnh mặt nói, "Vì sao phải ở lại đây thêm mấy ngày?"
"Tôi xem thái độ của mẹ Lý Yên Thanh kia, hình như là bởi vì chúng ta muốn Lý Yến Thanh học vật lý, cho nên không muốn để con mình học trường chúng ta!" Giảng viên Phùng giải thích.
"Không có khả năng!" Giảng viên Vệ cười nhạo một tiếng, "Sao có thể có người không muốn tới Khoa Đại học chứ?"
"......"
"Cô ấy thấy hai người chúng ta là hai giảng viên từ Khoa Đại đến, anh có thấy trên khuôn mặt của cô ấy có chút biểu tình dư thừa nào không?" Giảng viên Phùng thật sự nhịn không được nói, "Thậm chí cô ấy còn không có chút nhiệt tình gì với chúng ta!"
Bọn họ làm giảng viên tuyển sinh của Khoa Đại, do dù đi đến đâu cũng không phải là người ân cần niềm nở vây quay, hết lòng quan tâm chứ?
Chỉ có lúc này, tuy rằng thái độ của Thẩm Y Y cũng không tệ, nhưng so với người mà bọn họ từng đến thăm hỏi trước đó, quả thực có thể coi là "lạnh nhạt"!
"Không có khả năng." Giảng viên Vệ không tin còn có người có thể từ chối Khoa Đại, anh ta thậm chí nói: "Lúc cô ấy vừa mới tiếp đãi chúng ta, còn cười nói vô cùng ân cần, đến lúc sau phát hiện chúng ta vô cùng hài lòng với Lý Yến Thanh, mới bắt đầu thay đổi thái độ!"
Giảng viên Phùng nhíu mày, cô ấy rõ ràng nhớ rõ Thẩm Y Y sau khi nghe giảng viên Vệ nói muốn để Yến Thanh học vật lý, thái độ mới có chút lạnh nhạt!
Giảng viên Vệ là tổ trưởng tổ tuyển sinh, quyền lực của hai người không sai biệt lắm, nhưng giảng viên Vệ thật sự như người lãnh đạo nhỏ của giảng viên Phùng.
Nhìn gương mặt có chút ngoan cố của giảng viên Vệ, giảng viên Phùng muốn nói cái gì đó, nhưng ngẫm lại một hồi liền thôi!
Nhưng trong đầu cô ấy lại hiện lên khuôn mặt của Đại Bảo.
Thật vất vả mới tìm được một đứa nhỏ có đầu óc thông minh như vậy, cô ấy chắc chắn sẽ không buông tha một cách dễ dàng như vậy!
Bằng không đây không chỉ là một sự tổn thất của trường học của họ, mà còn là sự tổn thất của cả nước và toàn xã hội!
Dưới sự kiên trì của giảng viên Phùng, giảng viên Vệ vẫn đen mặt ở lại nhà nghị trên thị trấn.
......
Chủ nhiệm Hoàng và Vương Yến cảm thấy kỳ lạ vây quanh Đại Bảo xem mấy lần, bị Thẩm Y Y "oanh" ra ngoài.
Mẹ Lý cũng vô cùng hưng phấn, bận rộn trước sau, bày tỏ "tình yêu của bà nội" với Đại Bảo một hồi, mới không nỡ trở về.
Chờ sau khi mọi người đều đi rồi, Thẩm Y Y mới gọi Đại Bảo đến trước mặt, hỏi đứa nhỏ: "Đại Bảo, con còn muốn vào lớp thiếu niên không?"
"Không muốn nữa," Đại Bảo nói.
???
Thẩm Y Y hỏi đứa nhỏ: "Không phải trước đây con nói con muốn đi sao?"
"Con sẵn sàng đi," Đại Bảo nói, "Bởi vì con cảm thấy con có thể tìm thấy những người có cùng sở thích ở đó, nhưng nếu bảo con phải từ bỏ yêu thích và chọn một chuyên ngành khác mới có thể vào đó thì con không muốn!""
Cậu bé đã nghe được lời mẹ mình nói với giảng viên Vệ ở cửa!
"..." Tâm tình Thẩm Y Y rất phức tạp, đứa con cả và đứa con thứ hai của cô khi nói đến lý tưởng thì vô cùng cố chấp.
Cô lại hỏi: "Con không muốn tìm một người có chỉ số IQ cao như con sao?""
Đại Bảo lắc đầu, "Điều con muốn tìm là những người có cùng chí hướng với con!"
Thẩm Y Y: "......" Được rồi, ngay từ đầu Đại Bảo nói quả thật có nói muốn tìm những người cùng chí hướng với đứa nhỏ!
Là cô cảm thấy Đại Bảo quá cô độc, muốn đứa nhỏ có thêm một ít bạn bè có chung hoàn cảnh.
"Đã như vậy, mẹ tôn trọng ý kiến của con." Thẩm Y Y nói, Đại Bảo từ nhỏ đã hiểu chuyện đến mức khiến người ta đau lòng, cô không cho phép bất luận kẻ nào tước đoạt ước mơ của con cô, bao gồm cả chính cô! "Vậy chúng ta không đi lớp thiếu niên nữa."
Thẩm Y Y nói, "Dù sao con cũng tham gia kỳ thi tuyển sinh đại học rồi, đến lúc đó chúng ta sẽ thi vào Bắc Đại!"
"Bắc Đại?"
"Đúng vậy!" Thẩm Y Y nói, "Khoa Dược học của Bắc Đại có lịch sử lâu đời, là một trong những nơi đào tạo ngành Dược học trọng điểm quốc gia!"
Lúc trước biết Đại Bảo thích ngành dược học, cô đã nghiên cứu qua tất cả các chuyên ngành dược học của các trường đại học lớn, và học viện dược trường đại học Bắc Đại là học viện nổi bật nhất trong số đó!
"Thật sao? Vậy con muốn vào đó! "Thẩm Y Y còn chưa dứt lời, Đại Bảo đã kích động, trong đáy mắt tràn đầy ánh sáng.
"Nhưng mà những người có thể thi vào đấy, tuổi tác của bọn họ đều lớn hơn con rất nhiều, nếu không mẹ cũng chọn chuyên ngành này vào đó học với con?" Thẩm Y Y nói.
"......"
Thẩm Y Y dứt lời, đợi mãi không không thấy Đại Bảo lên tiếng.
Ngẩng đầu nhìn, phát hiện hốc mắt của Đại Bảo đã đỏ lên.
???
"Sao vậy?" Thẩm Y Y vội vàng kéo cậu bé đến trước mặt, có chút sốt ruột, "Là do bụi bay vào mắt hay là trong người có chỗ nào không thoải mái?"
"Mẹ ~" Thanh âm Đại Bảo hiếm khi mang theo một chút tiếng mũi mềm mại, "Mẹ đối xử tốt với con quá!"
"..." Thẩm Y Y bật cười, "Chỉ bởi vì cái này? Mẹ là mẹ của con đấy, mẹ không đối xử tốt với con thì đối xử tốt với ai?"
Lời không sao nói hết này, vừa nói ra mắt của Đại Bảo càng đỏ hơn.
Lúc em trai và em gái có những hành động làm nũng hay thân mật với mẹ, đứa nhỏ từ trước đến nay luôn giữ hình tượng "anh trai cả", lần đầu tiên chủ động ôm lấy cánh tay của mẹ mình, đầu tựa vào vai mẹ, lộ ra sự ngây thơ đáng lẽ phải có ở tuổi này.
Thẩm Y Y mềm lòng đến mức rối tinh rối mù, xoa xoa đầu đứa nhỏ.
Đại Bảo hít hít mũi, mới nói: "Mẹ, con không quan tâm bạn học của con có lớn tuổi hơn con hay không, bọn họ đều không thể ảnh hưởng đến con! Nhưng mẹ không cần phải vì con mà hy sinh nhiều thứ như vậy, con cũng không cần mẹ vì con mà hy sinh nhiều như vậy, mẹ cứ theo đuổi mà chuyên ngành mẹ thích, sống một cuộc sống mà mẹ muốn sống thôi!"
Thẩm Y Y: "..."
Dù là vậy nhưng mà... Thật ra cô cũng không có tuyệt vời như vậy!
Trong thời gian xuyên nhanh cô đã trải qua những cuộc sống mà cố muốn sống, trong lòng giờ đây chỉ muốn sống một cuộc sống an nhàn mà thôi.
Kiếp này, cha mẹ cô còn sống, tình cảm vợ chồng mặn nồng, con cái nhu thuận, cuộc sống mỹ mãn, cô đã cảm thấy vô cùng thỏa mãn.
Nếu như nói bây giờ cô muốn làm gì nhất thì chỉ có thể là kiếm tiền! Bởi vì có tiền, cô có thể sống một cuộc sống theo ý muốn của mình!
Đối với cô mà nói, lợi ích lớn nhất của việc thi đại học đó chính là làm bước đệm cho cô trở về thành phố, hơn nữa còn là chút gia vị mới lạ cho cuộc sống tẻ nhạt và bình thường của cô.
Tất nhiên, nó cũng sẽ trở thành một tấm danh thiệp xinh đẹp vô cùng có ích cho tương lai sau này của cô.
Đối với việc học chuyên ngành nào, không phải là chuyện quan trọng nhất!
Nhưng mà Đại Bảo đã nói như vậy, cô cũng không cưỡng cầu nữa.
Khi đứa nhỏ lớn lên, luôn muốn độc lập tự do bay lượn!
"Được rồi," Thẩm Y Y nói, "Vậy mẹ sẽ học chuyên ngành kinh tế!""
"Vâng!" Đại Bảo nở nụ cười.
Ngoại hình của đứa nhỏ rất giống Lý Thâm, Nhị Bảo và Tiểu Bảo, nhưng nụ cười không giống ba người họ một chút nào, dịu dàng lại mang chút nhút nhát, khiến cho trái tim người mẹ già như Thẩm Y Y vừa nhìn thấy liền muốn tan chảy!
Đại Bảo lại lo lắng: "Mẹ, con có thể thi vào đó được không?"
Lúc trước cậu bé vẫn cho rằng mình sẽ đăng ký vào lớp thiếu niên, cho nên cậu bé cũng không nghiêm túc ôn tập, hệ thống lại kiến thức để chuẩn bị cho kì thi đại học...
"Chỉ cần con trả lời câu hỏi một cách nghiêm túc, lấy trình độ bây giờ của con, chắc chắn có thể." Thẩm Y Y trấn an cậu bé, không biết xấu hổ mà khoe khoang một phen, "Tất nhiên, muốn thi nhiều điểm hơn mẹ, có thể còn có chút khó khăn!"
"Đúng vậy." Đại Bảo rất nghiêm túc phụ họa lời cô nói, "Mẹ lợi hại nhất, con chắc chắn không thi được nhiều điểm như mẹ!"
Thẩm Y Y bật cười, vẫn là Đại Bảo hiểu ý cô nhất, rất biết dỗ dành cô.
Nếu là Nhị Bảo, nói không chừng còn bảo cô không biết xấu hổ!
Nhưng cô không biết rằng, những lời Đại Bảo nói đều là thật lòng!
Giảng viên Phùng: "..."
Chờ Thẩm Y Y giới thiệu cho bọn họ mấy chỗ có cảnh đẹp xong, bọn họ mới ngồi lên xe rời đi.
Chủ nhiệm Hoàng tìm Hà Hải Vinh còn có chút việc, cho nên không vội trở về, trên xe ngoại trừ tài xế, chỉ có hai vị giảng viên Phùng và giảng viên Vệ.
Giảng viên Vệ tức giận giảng viên Phùng không thương lượng với mình liền tự tiện đưa ra quyết định, lạnh mặt nói, "Vì sao phải ở lại đây thêm mấy ngày?"
"Tôi xem thái độ của mẹ Lý Yên Thanh kia, hình như là bởi vì chúng ta muốn Lý Yến Thanh học vật lý, cho nên không muốn để con mình học trường chúng ta!" Giảng viên Phùng giải thích.
"Không có khả năng!" Giảng viên Vệ cười nhạo một tiếng, "Sao có thể có người không muốn tới Khoa Đại học chứ?"
"......"
"Cô ấy thấy hai người chúng ta là hai giảng viên từ Khoa Đại đến, anh có thấy trên khuôn mặt của cô ấy có chút biểu tình dư thừa nào không?" Giảng viên Phùng thật sự nhịn không được nói, "Thậm chí cô ấy còn không có chút nhiệt tình gì với chúng ta!"
Bọn họ làm giảng viên tuyển sinh của Khoa Đại, do dù đi đến đâu cũng không phải là người ân cần niềm nở vây quay, hết lòng quan tâm chứ?
Chỉ có lúc này, tuy rằng thái độ của Thẩm Y Y cũng không tệ, nhưng so với người mà bọn họ từng đến thăm hỏi trước đó, quả thực có thể coi là "lạnh nhạt"!
"Không có khả năng." Giảng viên Vệ không tin còn có người có thể từ chối Khoa Đại, anh ta thậm chí nói: "Lúc cô ấy vừa mới tiếp đãi chúng ta, còn cười nói vô cùng ân cần, đến lúc sau phát hiện chúng ta vô cùng hài lòng với Lý Yến Thanh, mới bắt đầu thay đổi thái độ!"
Giảng viên Phùng nhíu mày, cô ấy rõ ràng nhớ rõ Thẩm Y Y sau khi nghe giảng viên Vệ nói muốn để Yến Thanh học vật lý, thái độ mới có chút lạnh nhạt!
Giảng viên Vệ là tổ trưởng tổ tuyển sinh, quyền lực của hai người không sai biệt lắm, nhưng giảng viên Vệ thật sự như người lãnh đạo nhỏ của giảng viên Phùng.
Nhìn gương mặt có chút ngoan cố của giảng viên Vệ, giảng viên Phùng muốn nói cái gì đó, nhưng ngẫm lại một hồi liền thôi!
Nhưng trong đầu cô ấy lại hiện lên khuôn mặt của Đại Bảo.
Thật vất vả mới tìm được một đứa nhỏ có đầu óc thông minh như vậy, cô ấy chắc chắn sẽ không buông tha một cách dễ dàng như vậy!
Bằng không đây không chỉ là một sự tổn thất của trường học của họ, mà còn là sự tổn thất của cả nước và toàn xã hội!
Dưới sự kiên trì của giảng viên Phùng, giảng viên Vệ vẫn đen mặt ở lại nhà nghị trên thị trấn.
......
Chủ nhiệm Hoàng và Vương Yến cảm thấy kỳ lạ vây quanh Đại Bảo xem mấy lần, bị Thẩm Y Y "oanh" ra ngoài.
Mẹ Lý cũng vô cùng hưng phấn, bận rộn trước sau, bày tỏ "tình yêu của bà nội" với Đại Bảo một hồi, mới không nỡ trở về.
Chờ sau khi mọi người đều đi rồi, Thẩm Y Y mới gọi Đại Bảo đến trước mặt, hỏi đứa nhỏ: "Đại Bảo, con còn muốn vào lớp thiếu niên không?"
"Không muốn nữa," Đại Bảo nói.
???
Thẩm Y Y hỏi đứa nhỏ: "Không phải trước đây con nói con muốn đi sao?"
"Con sẵn sàng đi," Đại Bảo nói, "Bởi vì con cảm thấy con có thể tìm thấy những người có cùng sở thích ở đó, nhưng nếu bảo con phải từ bỏ yêu thích và chọn một chuyên ngành khác mới có thể vào đó thì con không muốn!""
Cậu bé đã nghe được lời mẹ mình nói với giảng viên Vệ ở cửa!
"..." Tâm tình Thẩm Y Y rất phức tạp, đứa con cả và đứa con thứ hai của cô khi nói đến lý tưởng thì vô cùng cố chấp.
Cô lại hỏi: "Con không muốn tìm một người có chỉ số IQ cao như con sao?""
Đại Bảo lắc đầu, "Điều con muốn tìm là những người có cùng chí hướng với con!"
Thẩm Y Y: "......" Được rồi, ngay từ đầu Đại Bảo nói quả thật có nói muốn tìm những người cùng chí hướng với đứa nhỏ!
Là cô cảm thấy Đại Bảo quá cô độc, muốn đứa nhỏ có thêm một ít bạn bè có chung hoàn cảnh.
"Đã như vậy, mẹ tôn trọng ý kiến của con." Thẩm Y Y nói, Đại Bảo từ nhỏ đã hiểu chuyện đến mức khiến người ta đau lòng, cô không cho phép bất luận kẻ nào tước đoạt ước mơ của con cô, bao gồm cả chính cô! "Vậy chúng ta không đi lớp thiếu niên nữa."
Thẩm Y Y nói, "Dù sao con cũng tham gia kỳ thi tuyển sinh đại học rồi, đến lúc đó chúng ta sẽ thi vào Bắc Đại!"
"Bắc Đại?"
"Đúng vậy!" Thẩm Y Y nói, "Khoa Dược học của Bắc Đại có lịch sử lâu đời, là một trong những nơi đào tạo ngành Dược học trọng điểm quốc gia!"
Lúc trước biết Đại Bảo thích ngành dược học, cô đã nghiên cứu qua tất cả các chuyên ngành dược học của các trường đại học lớn, và học viện dược trường đại học Bắc Đại là học viện nổi bật nhất trong số đó!
"Thật sao? Vậy con muốn vào đó! "Thẩm Y Y còn chưa dứt lời, Đại Bảo đã kích động, trong đáy mắt tràn đầy ánh sáng.
"Nhưng mà những người có thể thi vào đấy, tuổi tác của bọn họ đều lớn hơn con rất nhiều, nếu không mẹ cũng chọn chuyên ngành này vào đó học với con?" Thẩm Y Y nói.
"......"
Thẩm Y Y dứt lời, đợi mãi không không thấy Đại Bảo lên tiếng.
Ngẩng đầu nhìn, phát hiện hốc mắt của Đại Bảo đã đỏ lên.
???
"Sao vậy?" Thẩm Y Y vội vàng kéo cậu bé đến trước mặt, có chút sốt ruột, "Là do bụi bay vào mắt hay là trong người có chỗ nào không thoải mái?"
"Mẹ ~" Thanh âm Đại Bảo hiếm khi mang theo một chút tiếng mũi mềm mại, "Mẹ đối xử tốt với con quá!"
"..." Thẩm Y Y bật cười, "Chỉ bởi vì cái này? Mẹ là mẹ của con đấy, mẹ không đối xử tốt với con thì đối xử tốt với ai?"
Lời không sao nói hết này, vừa nói ra mắt của Đại Bảo càng đỏ hơn.
Lúc em trai và em gái có những hành động làm nũng hay thân mật với mẹ, đứa nhỏ từ trước đến nay luôn giữ hình tượng "anh trai cả", lần đầu tiên chủ động ôm lấy cánh tay của mẹ mình, đầu tựa vào vai mẹ, lộ ra sự ngây thơ đáng lẽ phải có ở tuổi này.
Thẩm Y Y mềm lòng đến mức rối tinh rối mù, xoa xoa đầu đứa nhỏ.
Đại Bảo hít hít mũi, mới nói: "Mẹ, con không quan tâm bạn học của con có lớn tuổi hơn con hay không, bọn họ đều không thể ảnh hưởng đến con! Nhưng mẹ không cần phải vì con mà hy sinh nhiều thứ như vậy, con cũng không cần mẹ vì con mà hy sinh nhiều như vậy, mẹ cứ theo đuổi mà chuyên ngành mẹ thích, sống một cuộc sống mà mẹ muốn sống thôi!"
Thẩm Y Y: "..."
Dù là vậy nhưng mà... Thật ra cô cũng không có tuyệt vời như vậy!
Trong thời gian xuyên nhanh cô đã trải qua những cuộc sống mà cố muốn sống, trong lòng giờ đây chỉ muốn sống một cuộc sống an nhàn mà thôi.
Kiếp này, cha mẹ cô còn sống, tình cảm vợ chồng mặn nồng, con cái nhu thuận, cuộc sống mỹ mãn, cô đã cảm thấy vô cùng thỏa mãn.
Nếu như nói bây giờ cô muốn làm gì nhất thì chỉ có thể là kiếm tiền! Bởi vì có tiền, cô có thể sống một cuộc sống theo ý muốn của mình!
Đối với cô mà nói, lợi ích lớn nhất của việc thi đại học đó chính là làm bước đệm cho cô trở về thành phố, hơn nữa còn là chút gia vị mới lạ cho cuộc sống tẻ nhạt và bình thường của cô.
Tất nhiên, nó cũng sẽ trở thành một tấm danh thiệp xinh đẹp vô cùng có ích cho tương lai sau này của cô.
Đối với việc học chuyên ngành nào, không phải là chuyện quan trọng nhất!
Nhưng mà Đại Bảo đã nói như vậy, cô cũng không cưỡng cầu nữa.
Khi đứa nhỏ lớn lên, luôn muốn độc lập tự do bay lượn!
"Được rồi," Thẩm Y Y nói, "Vậy mẹ sẽ học chuyên ngành kinh tế!""
"Vâng!" Đại Bảo nở nụ cười.
Ngoại hình của đứa nhỏ rất giống Lý Thâm, Nhị Bảo và Tiểu Bảo, nhưng nụ cười không giống ba người họ một chút nào, dịu dàng lại mang chút nhút nhát, khiến cho trái tim người mẹ già như Thẩm Y Y vừa nhìn thấy liền muốn tan chảy!
Đại Bảo lại lo lắng: "Mẹ, con có thể thi vào đó được không?"
Lúc trước cậu bé vẫn cho rằng mình sẽ đăng ký vào lớp thiếu niên, cho nên cậu bé cũng không nghiêm túc ôn tập, hệ thống lại kiến thức để chuẩn bị cho kì thi đại học...
"Chỉ cần con trả lời câu hỏi một cách nghiêm túc, lấy trình độ bây giờ của con, chắc chắn có thể." Thẩm Y Y trấn an cậu bé, không biết xấu hổ mà khoe khoang một phen, "Tất nhiên, muốn thi nhiều điểm hơn mẹ, có thể còn có chút khó khăn!"
"Đúng vậy." Đại Bảo rất nghiêm túc phụ họa lời cô nói, "Mẹ lợi hại nhất, con chắc chắn không thi được nhiều điểm như mẹ!"
Thẩm Y Y bật cười, vẫn là Đại Bảo hiểu ý cô nhất, rất biết dỗ dành cô.
Nếu là Nhị Bảo, nói không chừng còn bảo cô không biết xấu hổ!
Nhưng cô không biết rằng, những lời Đại Bảo nói đều là thật lòng!
/463
|