Mẹ Lý cũng ở trong đám đó, đang ôm Đại Bảo khóc lóc muốn đi tìm mẹ đồng thời an ủi Nhị Bảo và Tiểu Bảo - hai đứa nhỏ đeo củi về nhà rồi mới nghe thấy tin tức.
Giang Ái Linh thấy mẹ Lý không làm việc, cô ta cũng thừa dịp cơ hội này mà đùn việc, ngoài miệng còn ti tiện nói: "Ôi, chị hai sao lại xui xẻo như vậy, chỉ lên một ngọn núi mà cũng có thể gặp phải heo rừng, thân thể nhỏ nhắn đó của chị ấy sao có thể chịu sự tấn công của heo rừng chứ?!"
Đại Bảo và Nhị Bảo nghe hiểu, nước mắt chảy ra càng dữ dội, Tiểu Bảo không rõ lắm tính nghiêm trọng của sự việc, nhìn thấy hai anh khóc, cậu bé cũng khóc theo.
Mẹ Lý dỗ dành đứa này không dỗ dành được đứa kia, oán hận trừng mắt nhìn Giang Ái Linh: “Cô không nói lời nào không ai nói cô là người câm! Còn không cút đi làm việc cho tôi?"
Giang Ái Linh tức giận đi trở về, lầu bầu Thẩm Y Y bị heo rừng g.i.ế.c c.h.ế.t luôn đi.
Vương Yến nhiều chuyện thích hóng hớt, thấy người còn chưa xuống, công việc của mình còn chưa làm xong đã đi theo Giang Ái Linh cùng nhau đi về ruộng, vẫn không quên nhiều chuyện: "Mẹ Thiết Trụ, mẹ chồng chị tại sao hung dữ vậy?"
"Trong lòng bà ấy, nhà anh hai mới là bảo bối, nhà chúng tôi chỉ là cọng cỏ, sao mà không hung dữ với tôi cho được?" Giang Ái Linh hừ: "Chị xem Thẩm Y Y sau khi đến nhà họ Lý thì có bao giờ xuống ruộng làm việc? Tôi chỉ nghỉ ngơi một lát đã bị bà ấy mắng."
Vương Yến ngửi được mùi có chuyện để hóng, thuận theo lời của cô ta mà nói tiếp: "Tôi cũng cảm thấy mẹ chồng chị đối xử với chị hơi dữ, nhưng nhà anh hai mới là bảo bối là sao?"
Giang Ái Linh xem như tìm được một người hiểu mình, tố khổ bù lu bù loa.
Bọn họ mới vừa đi chưa bao lâu, mấy người Trần Cường đã khiêng heo rừng đi xuống, phía sau là Lý Thâm cõng Thẩm Y Y. Nhìn thấy heo rừng lớn như vậy, làm kinh ngạc không ít người, họ giúp đỡ luôn tay luôn chân.
Mấy đứa Đại Bảo càng quan tâm mẹ mình, thấy người thì càng khóc bù lu bù loa.
Thẩm Y Y hơi có chút xấu hổ, bởi vì bọn trẻ vừa khóc lên là ánh mắt mọi người vốn đang chú ý lên heo rừng đều đồng loạt chuyển sang trên người cô, biểu cảm trở nên mập mờ, khiến cho sắc mặt Thẩm Y Y đang nằm thân mật ở trên lưng Lý Thâm có chút đỏ lên, muốn trèo xuống.
Mẹ Lý vội vàng bước lên ngăn cản cô: "Y Y, có phải con đã bị thương rồi không? Ôi con xuống làm gì? Đừng xuống, để Lý Thâm cõng con."
"Mẹ, con không sao, chỉ là bị hoảng sợ nên chân hơi nhũn ra." Thẩm Y Y kiên trì bịa ra lời nói dối.
Mẹ Lý cũng chú ý tới ánh mắt những người khác, trừng mắt nhìn những người phụ nữ đang nhiều chuyện kia: "Người cõng con là chồng của con, quan tâm tới họ làm gì?"
Lại vỗ vỗ cánh tay rắn chắc của Lý Thâm: "Cõng vợ con cho cẩn thận vào."
Lý Thâm vừa muốn "Ừm" một tiếng thì ba đứa nhỏ đều xuất hiện, trên lông mi còn treo nước mắt, nghiêm trang dặn dò cha cậu bé.
Đại Bảo: "Cha, cha phải cõng mẹ cho vững đó."
Nhị Bảo: "Cha, chờ con trưởng thành rồi con sẽ cõng mẹ, nhưng bây giờ con quá nhỏ, cha giúp con cõng trước đi.”
Tiểu Bảo: "Cha, cõng mẹ."
Lý Thâm: "Ừ."
Anh áng chừng cô gái trên lưng một cái, cõng cô càng vững hơn.
Anh chỉ là sợ cô không muốn, về phần ánh mắt của người khác anh sẽ không để ý.
Thẩm Y Y: "..."
Đám phụ nữ: "..." Hôm nay bọn họ đã được chứng kiến đứa con dâu thứ hai của nhà họ Lý thật sự là được yêu chiều.
Trước kia luôn nghe nói, Lý Thâm yêu thích vợ anh không rời, si mê cùng cực, mọi người còn cảm thấy không thể tin. Trừ đi hung danh trước kia của Lý Thâm, ngay tại lúc này, trên người anh vẫn tỏ ra khí chất xa cách, hung ác quái gở. Bảo mọi người tưởng tượng dáng vẻ thâm tình ân cần của anh khi ở trước mặt Thẩm Y Y thì thật sự có chút làm khó sức tưởng tượng của bà con rồi. Hôm nay xem như đã chứng kiến, ừ, tuy rằng không đến mức là khúm núm nịnh bợ ân cần nịnh nọt, nhưng bỏ qua vẻ ngoài cường tráng của anh, cũng có thể cảm nhận sự cưng chiều và bảo vệ của anh.
Còn có mấy đứa nhỏ, không phải nói vợ Lý Thâm mặc kệ ba đứa con trai của cô sao? Vì sao mấy đứa nhỏ cũng vừa ỷ lại vừa yêu thích cô chứ? Đúng rồi, còn có mẹ Lý – người mẹ chồng có hung danh bên ngoài này vậy mà cũng đối xử với cô tốt như vậy, còn bảo con mình cõng con dâu bà trước mặt mọi người, liệu bà có thấy việc này sẽ tổn hại đến hình tượng của con trai bà, con trai bà sẽ chịu ấm ức không?
Mọi người đều ngạc nhiên, Thẩm Y Y không bị thương tích gì, chỉ là bị hoảng sợ mà thôi, sao căng thẳng đến độ cẩn thận từng li từng tí thế chứ? Trong thôn còn có phụ nữ sinh con hôm trước, hôm sau đã làm việc để kiếm công điểm, người ta nào có yếu ớt tới mức này.
Đặc biệt là những phụ nữ tuổi tác không chênh lệch với Thẩm Y Y nhiều, kết hôn có con xong, liền liên tưởng đến khung cảnh gà chó không yên ỏm tỏi của nhà mình, cảm giác chênh lệch đó không chỉ là một tí.
Thẩm Y Y vốn muốn xuống lưng Lý Thâm nghe vậy cũng không kiên trì nữa. Ở thời đại này, quan hệ nam nữ vẫn rất nghiêm cẩn, nếu nam nữ chưa lập gia đình mà thân mật như thế này ở trước mặt mọi người thì nhất định sẽ bị người ta chỉ chỉ trỏ trỏ, nghiêm trọng hơn còn có khả năng sẽ…
Nhưng cô và Lý Thâm là vợ chồng, con đã sinh tận mấy đứa rồi, nhiều lắm là sẽ bị người ta nói một câu "Không biết xấu hổ".
Nhưng thế thì đã sao? Cuộc sống không phải là sống cho người khác xem.
Trưởng thôn nghe tin, rất nhanh đã chạy đến, nhìn thấy heo rừng to tới vậy cũng bị giật mình, ông ấy trấn an Thẩm Y Y vài câu, khen cô tài giỏi, đánh được một con heo rừng to cỡ này.
Trưởng thôn Lý Sơn hơn bảy mươi tuổi rồi, là người cùng thế hệ với ông nội Lý Thâm, là nhân vật được vọng trọng trong gia tộc Lý thị, nhưng ông lão có thân hình nhỏ gầy, khí sắc trên mặt trông hơi không khỏe mạnh.
Thẩm Y Y dịu dàng yếu ớt nói: "Trưởng thôn, bác quá khen, cháu chỉ là may mắn, con heo rừng này đập vào gốc cây, ngất xỉu nên cháu mới thoát thân. Còn không phải sao, chân đã mềm nhũn, nếu không phải mấy người anh Thâm và Cường Tử đi tìm cháu thì chờ heo rừng tỉnh, cháu cũng không biết phải làm sao."
"Trưởng thôn, heo rừng này rất lớn, mấy người Cường Tử khiêng xuống cũng khổ cực rồi, hay là tìm mấy người g.i.ế.c con heo rừng này đi? Tẩm bổ cho bọn họ, còn có những người khác trong thôn, trong khoảng thời gian này bận rộn việc thu hoạch vụ thu đều khổ cực rồi, g.i.ế.c heo rừng chia sẻ cho mọi người thì mọi người mới càng có sức làm việc."
Thật ra trưởng thôn cũng nghĩ như vậy, hiện giờ đồ trên núi đều thuộc về nhà nước, như là gà rừng, thỏ các loại còn chưa tính, ví dụ như động vật cỡ lớn như con heo rừng này thì nhất định phải sung công. Nhưng bất kể như thế nào, người có công lao bắt con heo rừng này lớn nhất vẫn là Thẩm Y Y, do cô tự nói ra là tốt nhất.
"Được." Trưởng thôn gật đầu đồng ý, ánh mắt nhìn Thẩm Y Y đã có thêm vài phần hài lòng. Ông ấy luôn nghe nói vợ Lý Thâm là thiếu nữ yêu kiều trong thành phố, vừa đỏm dáng vừa không hiểu chuyện, còn sợ cô làm chuyện điên rồ.
Thế này không phải là rất hiểu chuyện sao?
Biết cô bị dọa, nhìn sang mấy đứa nhỏ nước mắt chưa khô, ông ấy trầm ngâm giây lát rồi nói với Lý Thâm: “A Thâm, ngày hôm nay cháu không cần làm việc nữa, trở về ở bên cạnh chăm sóc vợ đi, đừng để con bé bị hoảng sợ thật."
Lý Thâm gật đầu, thật ra anh cũng nghĩ như vậy: "Cảm ơn trưởng thôn."
Như thế, trưởng thôn lại sắp xếp Trần Cường và một người khác trong thôn nhấc con heo rừng lên khu chợ, bảo người ta đi tìm thợ mổ heo để mổ heo, bấy giờ mới đi tìm đại đội trưởng, thuật lại sự việc cho anh ta biết.
Đại đội trưởng lại sắp xếp công việc, các thôn dân còn có chút không vui, nhưng nghe đêm nay có thịt ăn, làm việc cũng nhanh hơn vài phần.
Giang Ái Linh thấy mẹ Lý không làm việc, cô ta cũng thừa dịp cơ hội này mà đùn việc, ngoài miệng còn ti tiện nói: "Ôi, chị hai sao lại xui xẻo như vậy, chỉ lên một ngọn núi mà cũng có thể gặp phải heo rừng, thân thể nhỏ nhắn đó của chị ấy sao có thể chịu sự tấn công của heo rừng chứ?!"
Đại Bảo và Nhị Bảo nghe hiểu, nước mắt chảy ra càng dữ dội, Tiểu Bảo không rõ lắm tính nghiêm trọng của sự việc, nhìn thấy hai anh khóc, cậu bé cũng khóc theo.
Mẹ Lý dỗ dành đứa này không dỗ dành được đứa kia, oán hận trừng mắt nhìn Giang Ái Linh: “Cô không nói lời nào không ai nói cô là người câm! Còn không cút đi làm việc cho tôi?"
Giang Ái Linh tức giận đi trở về, lầu bầu Thẩm Y Y bị heo rừng g.i.ế.c c.h.ế.t luôn đi.
Vương Yến nhiều chuyện thích hóng hớt, thấy người còn chưa xuống, công việc của mình còn chưa làm xong đã đi theo Giang Ái Linh cùng nhau đi về ruộng, vẫn không quên nhiều chuyện: "Mẹ Thiết Trụ, mẹ chồng chị tại sao hung dữ vậy?"
"Trong lòng bà ấy, nhà anh hai mới là bảo bối, nhà chúng tôi chỉ là cọng cỏ, sao mà không hung dữ với tôi cho được?" Giang Ái Linh hừ: "Chị xem Thẩm Y Y sau khi đến nhà họ Lý thì có bao giờ xuống ruộng làm việc? Tôi chỉ nghỉ ngơi một lát đã bị bà ấy mắng."
Vương Yến ngửi được mùi có chuyện để hóng, thuận theo lời của cô ta mà nói tiếp: "Tôi cũng cảm thấy mẹ chồng chị đối xử với chị hơi dữ, nhưng nhà anh hai mới là bảo bối là sao?"
Giang Ái Linh xem như tìm được một người hiểu mình, tố khổ bù lu bù loa.
Bọn họ mới vừa đi chưa bao lâu, mấy người Trần Cường đã khiêng heo rừng đi xuống, phía sau là Lý Thâm cõng Thẩm Y Y. Nhìn thấy heo rừng lớn như vậy, làm kinh ngạc không ít người, họ giúp đỡ luôn tay luôn chân.
Mấy đứa Đại Bảo càng quan tâm mẹ mình, thấy người thì càng khóc bù lu bù loa.
Thẩm Y Y hơi có chút xấu hổ, bởi vì bọn trẻ vừa khóc lên là ánh mắt mọi người vốn đang chú ý lên heo rừng đều đồng loạt chuyển sang trên người cô, biểu cảm trở nên mập mờ, khiến cho sắc mặt Thẩm Y Y đang nằm thân mật ở trên lưng Lý Thâm có chút đỏ lên, muốn trèo xuống.
Mẹ Lý vội vàng bước lên ngăn cản cô: "Y Y, có phải con đã bị thương rồi không? Ôi con xuống làm gì? Đừng xuống, để Lý Thâm cõng con."
"Mẹ, con không sao, chỉ là bị hoảng sợ nên chân hơi nhũn ra." Thẩm Y Y kiên trì bịa ra lời nói dối.
Mẹ Lý cũng chú ý tới ánh mắt những người khác, trừng mắt nhìn những người phụ nữ đang nhiều chuyện kia: "Người cõng con là chồng của con, quan tâm tới họ làm gì?"
Lại vỗ vỗ cánh tay rắn chắc của Lý Thâm: "Cõng vợ con cho cẩn thận vào."
Lý Thâm vừa muốn "Ừm" một tiếng thì ba đứa nhỏ đều xuất hiện, trên lông mi còn treo nước mắt, nghiêm trang dặn dò cha cậu bé.
Đại Bảo: "Cha, cha phải cõng mẹ cho vững đó."
Nhị Bảo: "Cha, chờ con trưởng thành rồi con sẽ cõng mẹ, nhưng bây giờ con quá nhỏ, cha giúp con cõng trước đi.”
Tiểu Bảo: "Cha, cõng mẹ."
Lý Thâm: "Ừ."
Anh áng chừng cô gái trên lưng một cái, cõng cô càng vững hơn.
Anh chỉ là sợ cô không muốn, về phần ánh mắt của người khác anh sẽ không để ý.
Thẩm Y Y: "..."
Đám phụ nữ: "..." Hôm nay bọn họ đã được chứng kiến đứa con dâu thứ hai của nhà họ Lý thật sự là được yêu chiều.
Trước kia luôn nghe nói, Lý Thâm yêu thích vợ anh không rời, si mê cùng cực, mọi người còn cảm thấy không thể tin. Trừ đi hung danh trước kia của Lý Thâm, ngay tại lúc này, trên người anh vẫn tỏ ra khí chất xa cách, hung ác quái gở. Bảo mọi người tưởng tượng dáng vẻ thâm tình ân cần của anh khi ở trước mặt Thẩm Y Y thì thật sự có chút làm khó sức tưởng tượng của bà con rồi. Hôm nay xem như đã chứng kiến, ừ, tuy rằng không đến mức là khúm núm nịnh bợ ân cần nịnh nọt, nhưng bỏ qua vẻ ngoài cường tráng của anh, cũng có thể cảm nhận sự cưng chiều và bảo vệ của anh.
Còn có mấy đứa nhỏ, không phải nói vợ Lý Thâm mặc kệ ba đứa con trai của cô sao? Vì sao mấy đứa nhỏ cũng vừa ỷ lại vừa yêu thích cô chứ? Đúng rồi, còn có mẹ Lý – người mẹ chồng có hung danh bên ngoài này vậy mà cũng đối xử với cô tốt như vậy, còn bảo con mình cõng con dâu bà trước mặt mọi người, liệu bà có thấy việc này sẽ tổn hại đến hình tượng của con trai bà, con trai bà sẽ chịu ấm ức không?
Mọi người đều ngạc nhiên, Thẩm Y Y không bị thương tích gì, chỉ là bị hoảng sợ mà thôi, sao căng thẳng đến độ cẩn thận từng li từng tí thế chứ? Trong thôn còn có phụ nữ sinh con hôm trước, hôm sau đã làm việc để kiếm công điểm, người ta nào có yếu ớt tới mức này.
Đặc biệt là những phụ nữ tuổi tác không chênh lệch với Thẩm Y Y nhiều, kết hôn có con xong, liền liên tưởng đến khung cảnh gà chó không yên ỏm tỏi của nhà mình, cảm giác chênh lệch đó không chỉ là một tí.
Thẩm Y Y vốn muốn xuống lưng Lý Thâm nghe vậy cũng không kiên trì nữa. Ở thời đại này, quan hệ nam nữ vẫn rất nghiêm cẩn, nếu nam nữ chưa lập gia đình mà thân mật như thế này ở trước mặt mọi người thì nhất định sẽ bị người ta chỉ chỉ trỏ trỏ, nghiêm trọng hơn còn có khả năng sẽ…
Nhưng cô và Lý Thâm là vợ chồng, con đã sinh tận mấy đứa rồi, nhiều lắm là sẽ bị người ta nói một câu "Không biết xấu hổ".
Nhưng thế thì đã sao? Cuộc sống không phải là sống cho người khác xem.
Trưởng thôn nghe tin, rất nhanh đã chạy đến, nhìn thấy heo rừng to tới vậy cũng bị giật mình, ông ấy trấn an Thẩm Y Y vài câu, khen cô tài giỏi, đánh được một con heo rừng to cỡ này.
Trưởng thôn Lý Sơn hơn bảy mươi tuổi rồi, là người cùng thế hệ với ông nội Lý Thâm, là nhân vật được vọng trọng trong gia tộc Lý thị, nhưng ông lão có thân hình nhỏ gầy, khí sắc trên mặt trông hơi không khỏe mạnh.
Thẩm Y Y dịu dàng yếu ớt nói: "Trưởng thôn, bác quá khen, cháu chỉ là may mắn, con heo rừng này đập vào gốc cây, ngất xỉu nên cháu mới thoát thân. Còn không phải sao, chân đã mềm nhũn, nếu không phải mấy người anh Thâm và Cường Tử đi tìm cháu thì chờ heo rừng tỉnh, cháu cũng không biết phải làm sao."
"Trưởng thôn, heo rừng này rất lớn, mấy người Cường Tử khiêng xuống cũng khổ cực rồi, hay là tìm mấy người g.i.ế.c con heo rừng này đi? Tẩm bổ cho bọn họ, còn có những người khác trong thôn, trong khoảng thời gian này bận rộn việc thu hoạch vụ thu đều khổ cực rồi, g.i.ế.c heo rừng chia sẻ cho mọi người thì mọi người mới càng có sức làm việc."
Thật ra trưởng thôn cũng nghĩ như vậy, hiện giờ đồ trên núi đều thuộc về nhà nước, như là gà rừng, thỏ các loại còn chưa tính, ví dụ như động vật cỡ lớn như con heo rừng này thì nhất định phải sung công. Nhưng bất kể như thế nào, người có công lao bắt con heo rừng này lớn nhất vẫn là Thẩm Y Y, do cô tự nói ra là tốt nhất.
"Được." Trưởng thôn gật đầu đồng ý, ánh mắt nhìn Thẩm Y Y đã có thêm vài phần hài lòng. Ông ấy luôn nghe nói vợ Lý Thâm là thiếu nữ yêu kiều trong thành phố, vừa đỏm dáng vừa không hiểu chuyện, còn sợ cô làm chuyện điên rồ.
Thế này không phải là rất hiểu chuyện sao?
Biết cô bị dọa, nhìn sang mấy đứa nhỏ nước mắt chưa khô, ông ấy trầm ngâm giây lát rồi nói với Lý Thâm: “A Thâm, ngày hôm nay cháu không cần làm việc nữa, trở về ở bên cạnh chăm sóc vợ đi, đừng để con bé bị hoảng sợ thật."
Lý Thâm gật đầu, thật ra anh cũng nghĩ như vậy: "Cảm ơn trưởng thôn."
Như thế, trưởng thôn lại sắp xếp Trần Cường và một người khác trong thôn nhấc con heo rừng lên khu chợ, bảo người ta đi tìm thợ mổ heo để mổ heo, bấy giờ mới đi tìm đại đội trưởng, thuật lại sự việc cho anh ta biết.
Đại đội trưởng lại sắp xếp công việc, các thôn dân còn có chút không vui, nhưng nghe đêm nay có thịt ăn, làm việc cũng nhanh hơn vài phần.
/463
|