Vốn dĩ Thẩm Y Y tưởng rằng, chỉ cần chịu đựng qua giai đoạn đầu, chờ mấy người Lưu Kiến Cương thuần thục, Lý Thâm sẽ không cần bận rộn nữa rồi.
Nhưng mà không, Lý Thâm càng bận rộn hơn!
Anh xưa nay là người lớn mật, thu gom phế liệu kiếm được nhiều hơn trong tưởng tượng của anh, khiến anh càng thêm giang rộng tay chân, cho nên sau khi việc thu gom phế liệu, phân loại xử lý, mấy người Lưu Kiến Cương thuần thục thì Lý Thâm đã có một quyết định to gan, mở rộng quy mô!
Việc này anh đã thương lượng với Thẩm Y Y, đương nhiên Thẩm Y Y ủng hộ anh hết mực, còn nói một câu khiến Lý Thâm rất cảm động: “Anh Thâm, anh thoải mái đi làm, thua lỗ bồi thường không sao cả, đừng quên em là người có không gian, chúng ta vĩnh viễn có vốn liếng bắt đầu sống lại lần nữa, em vĩnh viễn là hậu thuẫn của anh!"
Vì không phụ lòng sự tín nhiệmcuar vợ anh, Lý Thâm mạnh tay vào làm.
Mở rộng quy mô, chủ yếu có hai vấn đề, chính là mở rộng sân bãi và tăng cường nhân viên!
Bởi vì bây giờ sân bãi bọn họ dùng làm bãi phế liệu chính là một khu nhà nhỏ, mà chung quanh khu nhà nhỏ, phần lớn đều là đồng ruộng, Lý Thâm dự định dùng khu nhà đó làm cơ sở, mở rộng công xưởng!
Bây giờ phần lớn đất đều là thuộc quốc gia, muốn trưng dụng những mảnh đất này thì phải xin chính phủ.
Vốn dĩ cách làm giống như "chủ nghĩa tư bản" của Lý Thâm, chính phủ sẽ không phê chuẩn. Không biết làm thế nào, gần đây tin đồn "cải cách cởi mở" đã truyền ra, cộng thêm Lý Thâm đi giao thiệp ở bên trong, nhân viên có liên quan cuối cùng vẫn phê chuẩn đưa đất cho anh.
Lý Thâm đã tìm thợ thủ công, xây dựng lên công xưởng phế liệu, để vợ anh đặt tên. Thẩm Y Y đặt tên cho công xưởng phế liệu là "Trạm thu lưu phế liệu Tân Nguyên”.
Sau khi thành lập công xưởng phế liệu, phải tăng thêm nhân viên. Mới đầu khi lan ra tin tức tuyển người, rất nhiều người đều không tin. Bởi vì hiện tại các nhà máy đều là thuộc quốc gia, mọi người không tin một người sẽ có thể xây dựng nhà máy, sợ không có bảo hộ. Nhưng dưới sự cám dỗ là kết toán trong ngày, vẫn có không ít người buông tay đánh cược một lần, cuối cùng sau khi phát hiện quả thật có thể lãnh được tiền lương, hàng người phỏng vấn dài như một con rồng. Cuối cùng từ trong đó Lý Thâm chỉ chọn lựa ba mươi người. Mặc dù quy mô không lớn như những công xưởng khác, nhưng nếu đối với sản nghiệp dây chuyền phế liệu vẫn còn đơn độc ngày nay thì xem như là một công xưởng phế liệu tương đối lớn rồi. Vì thế, thậm chí Lý Thâm đã bắc cầu quan hệ với chính phủ, sự nghiệp như diều gặp gió.
Cuối tháng mười hai, Đảng tổ chức một cuộc hội nghị ở thủ đô, đó là “cải cách cởi mở". Tuy cụm này lạ lẫm nhưng mang nét “hướng về phía trước” thông qua truyền hình, báo chí đã truyền khắp toàn cõi Trung Quốc!
Kinh tế đối ngoại đã mở ra, mặc dù quốc gia vẫn chưa có cho ra chính sách rõ ràng, nhưng người có sự nhạy cảm với kinh tế rất nhanh đã nắm bắt được tiên cơ.
Quán hàng rong đầu đường đã nhiều hơn, sạp hàng của bọn họ không còn cao lắm là nép vào góc, mà đã chuyển đến nơi càng rộng rãi, không còn e ngại sẽ có người tới bắt bọn họ!
Lúc Thẩm Y Y ngồi xe buýt trở về thăm cha Thẩm, mẹ Thẩm cũng có thể nghe được tiếng la lối om sòm của các quán nhỏ.
Lúc này, Thẩm Y Y và Đại Bảo đã thi xong.
Bởi vì Nhị Bảo, Tiểu Bảo và Tiểu Bối vẫn chưa nghỉ, nên cả nhà Thẩm Y Y vẫn chưa về bên tứ hợp viện ở.
Buổi sáng sau khi ba người nhỏ đi học, Đại Bảo đã chạy tới phòng thí nghiệm.
Thẩm Y Y nhìn người đàn ông vẫn đang bận rộn trong phòng bếp, ngáp một cái, đi qua, nói: “ “Ao” anh vẫn chưa đi làm?”
"Hôm nay không đi, ở nhà với em.” Lý Thâm không quay đầu lại nói.
Hả?
Thẩm Y Y nhìn lịch: “Mặt trời mọc hướng tây?"
"..." Lý Thâm bật cười, quay đầu ôm vợ anh: “Anh không thể ở nhà giúp em à?"
"Đương nhiên có thể.” Thẩm Y Y nói: “Nhưng gần đây không phải anh đang bề bộn nhiều việc sao?"
"Bận bịu cũng phải nghỉ ngơi, nếu không ý nghĩa bận bịu của anh là cái gì?" Lý Thâm nói: “Huống chi là giúp vợ anh!"
"..." Thẩm Y Y hừ lên cười hai tiếng, vỗ vỗ bờ vai của anh: “May mắn anh còn biết lớn biết nhỏ!"
"Yên tâm, anh biết rõ, em mới là quan trọng nhất với anh.” Lý Thâm trịnh trọng nói lời dỗ ngon dỗ ngọt.
Dự tính ban đầu kiếm tiền của anh, chủ yếu chính là cung cấp cho vợ anh một cuộc sống càng đầy đủ, tiếp theo là thực hiện giá trị cuộc đời mình. Và giá trị cuộc đời của anh cũng không phải là chỉ có kiếm tiền, mà là vì hưởng thụ cuộc sống tốt hơn cùng vợ anh.
Hai vợ chồng dính nhau một lát, Lý Thâm ẩn ý nói: "Có phải đã rất lâu hai ta vẫn chưa hẹn hò không?”
"Có kế hoạch gì?" Thẩm Y Y nhíu mày.
"Xem phim? Đi dạo cửa hàng hoa kiều?" Lý Thâm hỏi, bây giờ cũng không có hoạt động hẹn hò gì, ngoại trừ xem phim cũng chỉ có dạo phố rồi.
Vợ anh thích đi dạo cửa hàng hoa kiều, bởi vì bên trong có rất nhiều quần áo đẹp.
"Được.” Thẩm Y Y suy tư giây hát: “Hay là buổi chiều chúng ta đi xem phim, giữa trưa đi đến tòa lầu bách hóa và cửa hàng hoa kiều một chuyến, không phải sắp tết nguyên đán sao? Rất nhanh sẽ phải ăn tết, năm nay chúng ta không trở về nhà, em muốn làm hợp thức hóa mấy món đồ trong không gian, gửi về cho cha mẹ!"
Một năm này, Thẩm Y Y gần như mỗi tháng đều sẽ gửi đồ một lần cho cha Lý mẹ Lý, có lòng hơn cả Lý Thâm.
Lý Thâm có chút cảm động: “Vợ, cám ơn em!"
Thẩm Y Y biết anh đang cảm ơn cái gì, oán trách lườm anh một cái: “Có gì mà cảm ơn? Bọn họ cũng là cha mẹ em."
"Ừ.” Lý Thâm bị cô gắt giọng, bất đắc dĩ cười.
Thế là, hai người ăn xong bữa sáng, lên xe buýt đến tòa lầu bách hóa một chuyến, lúc đi ra, trên tay Lý Thâm đã xách không ít đồ Thẩm Y Y lấy ra từ trong không gian.
"Năm cân hạt óc chó, hai lon sữa bột, hai túi kẹo sữa đại bạch thỏ, mười cân thịt khô ở nhà và năm cân táo, hai cân trứng gà bánh ngọt.” Thẩm Y Y đếm, hỏi Lý Thâm: “Cũng đủ rồi nhỉ?"
"Được rồi.” Lý Thâm gật đầu.
"Vậy được rồi.” Thẩm Y Y nói: “Chúng ta đến cửa hàng hoa kiều mua một bộ quần áo cho cha mẹ, gửi thêm cho bọn họ ba mươi đồng."
"Được.” Lý Thâm không có ý kiến.
Thế là hai người lại đến cửa hàng hoa kiều một chuyến.
Có thể là bởi vì cải cách cởi mở, hoàng hóa trong cửa hàng hoa kiều trở nên nhiều hơn, đặc biệt là quần áo, rực rỡ muôn màu, đẹp mắt cực kỳ.
Thẩm Y Y ngoại trừ mua cho cha Lý, mẹ Lý, cô cũng mua một bộ cho cha mẹ cô, còn có Lý Thâm, mấy đứa nhỏ, Tiểu Bối. Riêng cô mua sáu bộ.
Không thể không nói, Lý Thâm thật là một bạn đồng hành dạo phố rất chất lượng.
Phụ nữ trời sinh thích dạo phố, Thẩm Y Y cũng không ngoại lệ.
Thẩm Y Y ở cửa hàng bách hóa và cửa hàng hoa kiều tới tới lui lui đi dạo rất nhiều lần, Lý Thâm chưa từng kêu mệt mỏi lần nào, cũng không tỏ vẻ khó chịu.
Mỗi lần Thẩm Y Y đi thử quần áo, ra hỏi Lý Thâm, có đẹp hay không. Lần nào Lý Thâm cũng sẽ nói đẹp! Đến mức có đôi khi Thẩm Y Y cũng hoài nghi, khát vọng được sống của người đàn ông này là đang quấy phá. Nhưng nhìn ánh mắt của chồng, cô lại lựa chọn tin tưởng. Bởi vì mỗi lần anh đều sẽ tỏ vẻ bất ngờ!
Điều này đã được lòng Thẩm Y Y rất nhiều, mỗi một bộ đều muốn mua.
Nói với Lý Thâm, Lý Thâm… mua!
Bọn họ không thiếu số tiền này và phiếu kiều hối!
Thế là, khi bọn họ xách bao lớn bao nhỏ đi ra cửa hàng hoa kiều, người đi đường đi ngang qua nhìn thấy bọn họ đều hiện vẻ khiếp sợ.
Nhưng mà không, Lý Thâm càng bận rộn hơn!
Anh xưa nay là người lớn mật, thu gom phế liệu kiếm được nhiều hơn trong tưởng tượng của anh, khiến anh càng thêm giang rộng tay chân, cho nên sau khi việc thu gom phế liệu, phân loại xử lý, mấy người Lưu Kiến Cương thuần thục thì Lý Thâm đã có một quyết định to gan, mở rộng quy mô!
Việc này anh đã thương lượng với Thẩm Y Y, đương nhiên Thẩm Y Y ủng hộ anh hết mực, còn nói một câu khiến Lý Thâm rất cảm động: “Anh Thâm, anh thoải mái đi làm, thua lỗ bồi thường không sao cả, đừng quên em là người có không gian, chúng ta vĩnh viễn có vốn liếng bắt đầu sống lại lần nữa, em vĩnh viễn là hậu thuẫn của anh!"
Vì không phụ lòng sự tín nhiệmcuar vợ anh, Lý Thâm mạnh tay vào làm.
Mở rộng quy mô, chủ yếu có hai vấn đề, chính là mở rộng sân bãi và tăng cường nhân viên!
Bởi vì bây giờ sân bãi bọn họ dùng làm bãi phế liệu chính là một khu nhà nhỏ, mà chung quanh khu nhà nhỏ, phần lớn đều là đồng ruộng, Lý Thâm dự định dùng khu nhà đó làm cơ sở, mở rộng công xưởng!
Bây giờ phần lớn đất đều là thuộc quốc gia, muốn trưng dụng những mảnh đất này thì phải xin chính phủ.
Vốn dĩ cách làm giống như "chủ nghĩa tư bản" của Lý Thâm, chính phủ sẽ không phê chuẩn. Không biết làm thế nào, gần đây tin đồn "cải cách cởi mở" đã truyền ra, cộng thêm Lý Thâm đi giao thiệp ở bên trong, nhân viên có liên quan cuối cùng vẫn phê chuẩn đưa đất cho anh.
Lý Thâm đã tìm thợ thủ công, xây dựng lên công xưởng phế liệu, để vợ anh đặt tên. Thẩm Y Y đặt tên cho công xưởng phế liệu là "Trạm thu lưu phế liệu Tân Nguyên”.
Sau khi thành lập công xưởng phế liệu, phải tăng thêm nhân viên. Mới đầu khi lan ra tin tức tuyển người, rất nhiều người đều không tin. Bởi vì hiện tại các nhà máy đều là thuộc quốc gia, mọi người không tin một người sẽ có thể xây dựng nhà máy, sợ không có bảo hộ. Nhưng dưới sự cám dỗ là kết toán trong ngày, vẫn có không ít người buông tay đánh cược một lần, cuối cùng sau khi phát hiện quả thật có thể lãnh được tiền lương, hàng người phỏng vấn dài như một con rồng. Cuối cùng từ trong đó Lý Thâm chỉ chọn lựa ba mươi người. Mặc dù quy mô không lớn như những công xưởng khác, nhưng nếu đối với sản nghiệp dây chuyền phế liệu vẫn còn đơn độc ngày nay thì xem như là một công xưởng phế liệu tương đối lớn rồi. Vì thế, thậm chí Lý Thâm đã bắc cầu quan hệ với chính phủ, sự nghiệp như diều gặp gió.
Cuối tháng mười hai, Đảng tổ chức một cuộc hội nghị ở thủ đô, đó là “cải cách cởi mở". Tuy cụm này lạ lẫm nhưng mang nét “hướng về phía trước” thông qua truyền hình, báo chí đã truyền khắp toàn cõi Trung Quốc!
Kinh tế đối ngoại đã mở ra, mặc dù quốc gia vẫn chưa có cho ra chính sách rõ ràng, nhưng người có sự nhạy cảm với kinh tế rất nhanh đã nắm bắt được tiên cơ.
Quán hàng rong đầu đường đã nhiều hơn, sạp hàng của bọn họ không còn cao lắm là nép vào góc, mà đã chuyển đến nơi càng rộng rãi, không còn e ngại sẽ có người tới bắt bọn họ!
Lúc Thẩm Y Y ngồi xe buýt trở về thăm cha Thẩm, mẹ Thẩm cũng có thể nghe được tiếng la lối om sòm của các quán nhỏ.
Lúc này, Thẩm Y Y và Đại Bảo đã thi xong.
Bởi vì Nhị Bảo, Tiểu Bảo và Tiểu Bối vẫn chưa nghỉ, nên cả nhà Thẩm Y Y vẫn chưa về bên tứ hợp viện ở.
Buổi sáng sau khi ba người nhỏ đi học, Đại Bảo đã chạy tới phòng thí nghiệm.
Thẩm Y Y nhìn người đàn ông vẫn đang bận rộn trong phòng bếp, ngáp một cái, đi qua, nói: “ “Ao” anh vẫn chưa đi làm?”
"Hôm nay không đi, ở nhà với em.” Lý Thâm không quay đầu lại nói.
Hả?
Thẩm Y Y nhìn lịch: “Mặt trời mọc hướng tây?"
"..." Lý Thâm bật cười, quay đầu ôm vợ anh: “Anh không thể ở nhà giúp em à?"
"Đương nhiên có thể.” Thẩm Y Y nói: “Nhưng gần đây không phải anh đang bề bộn nhiều việc sao?"
"Bận bịu cũng phải nghỉ ngơi, nếu không ý nghĩa bận bịu của anh là cái gì?" Lý Thâm nói: “Huống chi là giúp vợ anh!"
"..." Thẩm Y Y hừ lên cười hai tiếng, vỗ vỗ bờ vai của anh: “May mắn anh còn biết lớn biết nhỏ!"
"Yên tâm, anh biết rõ, em mới là quan trọng nhất với anh.” Lý Thâm trịnh trọng nói lời dỗ ngon dỗ ngọt.
Dự tính ban đầu kiếm tiền của anh, chủ yếu chính là cung cấp cho vợ anh một cuộc sống càng đầy đủ, tiếp theo là thực hiện giá trị cuộc đời mình. Và giá trị cuộc đời của anh cũng không phải là chỉ có kiếm tiền, mà là vì hưởng thụ cuộc sống tốt hơn cùng vợ anh.
Hai vợ chồng dính nhau một lát, Lý Thâm ẩn ý nói: "Có phải đã rất lâu hai ta vẫn chưa hẹn hò không?”
"Có kế hoạch gì?" Thẩm Y Y nhíu mày.
"Xem phim? Đi dạo cửa hàng hoa kiều?" Lý Thâm hỏi, bây giờ cũng không có hoạt động hẹn hò gì, ngoại trừ xem phim cũng chỉ có dạo phố rồi.
Vợ anh thích đi dạo cửa hàng hoa kiều, bởi vì bên trong có rất nhiều quần áo đẹp.
"Được.” Thẩm Y Y suy tư giây hát: “Hay là buổi chiều chúng ta đi xem phim, giữa trưa đi đến tòa lầu bách hóa và cửa hàng hoa kiều một chuyến, không phải sắp tết nguyên đán sao? Rất nhanh sẽ phải ăn tết, năm nay chúng ta không trở về nhà, em muốn làm hợp thức hóa mấy món đồ trong không gian, gửi về cho cha mẹ!"
Một năm này, Thẩm Y Y gần như mỗi tháng đều sẽ gửi đồ một lần cho cha Lý mẹ Lý, có lòng hơn cả Lý Thâm.
Lý Thâm có chút cảm động: “Vợ, cám ơn em!"
Thẩm Y Y biết anh đang cảm ơn cái gì, oán trách lườm anh một cái: “Có gì mà cảm ơn? Bọn họ cũng là cha mẹ em."
"Ừ.” Lý Thâm bị cô gắt giọng, bất đắc dĩ cười.
Thế là, hai người ăn xong bữa sáng, lên xe buýt đến tòa lầu bách hóa một chuyến, lúc đi ra, trên tay Lý Thâm đã xách không ít đồ Thẩm Y Y lấy ra từ trong không gian.
"Năm cân hạt óc chó, hai lon sữa bột, hai túi kẹo sữa đại bạch thỏ, mười cân thịt khô ở nhà và năm cân táo, hai cân trứng gà bánh ngọt.” Thẩm Y Y đếm, hỏi Lý Thâm: “Cũng đủ rồi nhỉ?"
"Được rồi.” Lý Thâm gật đầu.
"Vậy được rồi.” Thẩm Y Y nói: “Chúng ta đến cửa hàng hoa kiều mua một bộ quần áo cho cha mẹ, gửi thêm cho bọn họ ba mươi đồng."
"Được.” Lý Thâm không có ý kiến.
Thế là hai người lại đến cửa hàng hoa kiều một chuyến.
Có thể là bởi vì cải cách cởi mở, hoàng hóa trong cửa hàng hoa kiều trở nên nhiều hơn, đặc biệt là quần áo, rực rỡ muôn màu, đẹp mắt cực kỳ.
Thẩm Y Y ngoại trừ mua cho cha Lý, mẹ Lý, cô cũng mua một bộ cho cha mẹ cô, còn có Lý Thâm, mấy đứa nhỏ, Tiểu Bối. Riêng cô mua sáu bộ.
Không thể không nói, Lý Thâm thật là một bạn đồng hành dạo phố rất chất lượng.
Phụ nữ trời sinh thích dạo phố, Thẩm Y Y cũng không ngoại lệ.
Thẩm Y Y ở cửa hàng bách hóa và cửa hàng hoa kiều tới tới lui lui đi dạo rất nhiều lần, Lý Thâm chưa từng kêu mệt mỏi lần nào, cũng không tỏ vẻ khó chịu.
Mỗi lần Thẩm Y Y đi thử quần áo, ra hỏi Lý Thâm, có đẹp hay không. Lần nào Lý Thâm cũng sẽ nói đẹp! Đến mức có đôi khi Thẩm Y Y cũng hoài nghi, khát vọng được sống của người đàn ông này là đang quấy phá. Nhưng nhìn ánh mắt của chồng, cô lại lựa chọn tin tưởng. Bởi vì mỗi lần anh đều sẽ tỏ vẻ bất ngờ!
Điều này đã được lòng Thẩm Y Y rất nhiều, mỗi một bộ đều muốn mua.
Nói với Lý Thâm, Lý Thâm… mua!
Bọn họ không thiếu số tiền này và phiếu kiều hối!
Thế là, khi bọn họ xách bao lớn bao nhỏ đi ra cửa hàng hoa kiều, người đi đường đi ngang qua nhìn thấy bọn họ đều hiện vẻ khiếp sợ.
/463
|