Lúc Tiểu Bối về thủ đô mới hai tuổi, dĩ nhiên không nhớ chuyện ở thôn Thanh Thủy nữa, chỉ là nhìn mấy anh trai của cô bé đi dọn đồ, cô bé cũng chạy lon ton đi dọn đồ.
Lần này quay về không dẫn theo Lang Nha, sau khi dọn đồ xong, liền bảo bốn đứa con đưa Lang Nha tới nhà họ Thẩm.
Thẩm Y Y thì theo Lý Thâm tới bưu cục gọi điện thoại cho Chu Phong Thu.
Đã hẹn sẵn thời gian, tới giờ, điện thoại gọi đi, bên kia liền nghe máy: “Anh Thâm?”
“Là tôi.” Lý Thâm nói: “Cha như thế nào rồi?”
“Trật chân rồi, còn đầu, bác sĩ nói không có chướng ngại gì lớn.” Chu Phong Thu nói: “Cha cũng nói ông ấy không sao, nhưng em thấy ánh mắt ông ấy có hơi hỗn độn, lúc khám bác sĩ, em đi ở phía sau họ, phát hiện bước chân của ông ấy lảo đảo, em hỏi ông ấy, ông ấy còn phủ nhận, hỏi bác sĩ, bác sĩ nói bình thường, qua hai ngày nữa sẽ hồi phục, bảo chúng ta không cần lo lắng!”
Lý Thâm và Thẩm Y Y đồng loạt cau mày, hai người nhìn nhau một cái.
Thẩm Y Y nói: “Lão Chu, đụng trúng đầu có thể nặng hoặc nhẹ, tuy bác sĩ nói không sao, nhưng tốt nhất vẫn đến bệnh viện thành phố khám thử.”
“Đến bệnh viện thành phố?”
“Đúng, đi chụp phim! Mặc kệ có sao hay không, như thế cũng an tâm hơn.” Thẩm Y Y nói.
Chu Phong Thu suy nghĩ một chút, cuối cùng nghe theo Thẩm Y Y: “Được, cha đã lớn tuổi rồi, đi kiểm tra một chút cũng tốt, chỉ là tôi cảm thấy chắc chắn ông ấy không chịu đi, vừa nãy lúc ở bệnh viện huyện, ông ấy vẫn luôn nói mình không sao, đòi về nhà!”
Bây giờ có rất nhiều người già đều sợ đến bệnh viện, một là mê tín, cảm thấy đến bệnh viện không may mắn, hai là sợ tốn tiền.
Nhưng người nhìn xa trông rộng như cha Lý có lẽ không tới nỗi mê tín, đại khái là sợ tốn tiền!
“Vậy anh cứ nói với cha, em với anh Thâm không yên tâm, nếu ông ấy không đi, hai bọn tôi quay về cũng phải đích thân đưa ông ấy đi một chuyến.” Thẩm Y Y nói.
Chu Phong Thu nghe vậy, mắt sáng lên: “Ý này hay, chị dâu, vậy tôi đi nói với cha ngay, như vậy nhé, bye bye!”
“Ể? Đợi đã…” Thẩm Y Y còn muốn nói gì, nhưng Chu Phong Thu đã cúp rồi.
Bấm gọi lại, đối phương nói Chu Phong Thu đã đi rồi.
Thẩm Y Y: “...” Cô luôn cảm thấy vừa nãy cô nói cha Lý không đi, họ quay về cũng phải đưa cha Lý đi bệnh viện, Chu Phong Thu nghe thành nếu cha Lý không đi, họ sẽ về dẫn anh ta đi bệnh viện.
Cô với Lý Thâm nhìn nhau, Lý Thâm vừa bất lực vừa buồn cười: “Được rồi vợ, mặc kệ cậu ta, chúng ta quay về trước rồi tính!”
Được, Thẩm Y Y không còn cố chấp vấn đề này nữa.
Lý Thâm phải tới xưởng phế phẩm sắp xếp công việc sau khi về nhà, Thẩm Y Y đến trạm tàu lửa mua vé, mua vé trưa ngày mai.
Bên phía Chu Phong Thu.
Quả nhiên cha Lý không chịu đi, cường điệu: “Cha thật sự không sao, đầu chỉ là đụng nhẹ một cái, còn có bao lương thực lót ở bên dưới, không cần đến bệnh viện tốn tiền uổng phí!”
“Cha, hay là cha tự gọi điện thoại nói với anh Thâm và chị dâu bọn họ?” Chu Phong Thu trực tiếp bê Lý Thâm và Thẩm Y Y ra: “Họ nói rồi, mặc kệ có sao hay không đều phải đến bệnh viện kiểm tra một chút, nếu không họ sẽ quay về đích thân đưa cha đi!”
Cha Lý: “...” Há miệng.
Đời này còn chưa từng bị ai dùng phương thức này uy hiếp!
“Đi đi đi, đi mau.” Không biết mẹ Lý đi vào từ khi nào, trừng cha Lý, thế mà lại đứng về phía Lý Thâm và Thẩm Y Y: “Khiến con trai con dâu cách xa nghìn dặm lo lắng cho ông, ông cũng không xấu hổ!”
Cha Lý:???
Đây còn là bà vợ tiết kiệm tiền như mạng đó của ông không?
Cuối cùng cha Lý vẫn theo Chu Phong Thu đến bệnh viện thành phố.
Mẹ Lý không đi cùng, bởi vì hai đứa con trai song sinh của Lý Đại Nha còn nhỏ, Chu Phong Thu vắng nhà, một mình Lý Đại Nha không chăm xuể, cho nên mẹ Lý đến nhà họ Chu phụ chăm sóc hai đứa con trai của Lý Đại Nha.
Lý Đại Bân cũng không đi, Hà Chiêu Đệ đã mang thai rồi, bây giờ đã hơn tám tháng, lúc nào cũng có thể đau đẻ, Lý Đại Bân cũng không an tâm để cô ấy ở nhà.
Chu Phong Thu thấy anh ta do dự, dứt khoát bảo anh ta về, mình dẫn cha Lý lên chuyến xe khách cuối cùng, bởi vì chân của cha Lý sưng không đi được, cho nên ngồi xe lăn đi.
Tới thành phố đã là buổi tối, bác sĩ đã sớm tan làm rồi, cho nên hai người tới nhà nghỉ ở một đêm, tối đó cha Lý cũng không có dị thường gì, chỉ là lúc sáng hôm sau thức dậy, nét mặt có hơi tái nhợt.
Chu Phong Thu không dám chậm trễ nữa, vội vàng đưa cha Lý tới bệnh viện, chụp phim, lấy được kết quả nói là cha Lý chấn thương sọ não nhẹ, cần nhập viện quan sát hai ngày, thế là tối đó cha Lý với Chu Phong Thu nhập viện.
Chiều ngày thứ tư, bác sĩ tới kiểm tra nói không sao, bảo cha Lý điều dưỡng thật tốt, kê chút thuốc an thần, bảo họ đi về.
Chu Phong Thu liền dẫn cha Lý về, mẹ Lý biết cha Lý không sao, lúc này mới yên tâm.
Về tới huyện đã rất muộn, tối đó hai người cũng không về nhà, ở nhà Chu Phong Thu.
Sáng ngày thứ năm, Chu Phong Thu phụ đưa cha mẹ Lý về.
Chuyện cha Lý tới bệnh viện thành phố, ngay buổi tối cha Lý không về, mọi người đã biết được từ trong miệng Lý Đại Bân.
Họ không biết nguyên do cớ sự, tưởng cha Lý xảy ra chuyện gì, cho nên hai hôm nay ở trong thôn suy đoán đủ kiểu, thậm chí còn có người đồn cha Lý đã bệnh nặng sắp c.h.ế.t rồi.
Nhìn thấy cha Lý về, mọi người lập tức xúm lại: “Bác Lý, bác thế nào rồi?”
Cha Lý ngồi trên xe lăn, cười nói: “Không sao rồi, chỉ là chấn thương sọ não nhẹ!”
“Chấn thương sọ não?” Mọi người đưa mắt nhìn nhau, họ có bệnh gì đều ở trong thôn để thầy thuốc trị, không hiểu chấn thương sọ não là ý gì.
Nhưng nhìn thấy cha Lý đã bình an quay về, đoán là không sao.
Mọi người suýt xoa, may mắn nói: “Không sao thì tốt, trước đây nói phải đưa bác tới bệnh viện huyện, mọi người đều sợ c.h.ế.t khiếp, còn bảo đại đội trưởng đi nói với gia đình thằng hai của bác.”
Từ chỗ Chu Phong Thu, cha mẹ Lý đã biết chuyện này, không trách thôn dân lo chuyện bao đồng, dù sao thì có một số người thật sự quan tâm họ.
Nhưng một số người nào đó không có ý tốt…
Ánh mắt mẹ Lý rơi lên người bác gái Giang ở phía sau đám người, cười lên, cố ý dõng dạc nói: “Cảm ơn mọi người quan tâm, nhà thằng hai của chúng tôi biết cha nó bị thương, đều sợ muốn chết!
Rõ ràng bác sĩ ở huyện đều nói không sao, nhưng chúng thực sự quá lo lắng, vội vã gọi điện thoại cho anh rể nó, bảo anh rể nó dẫn cha đến bệnh viện thành phố chụp phim, cha nó không đi còn uy h.i.ế.p nói sẽ quay về đưa ông ấy đi, anh rể nó dẫn cha nó đi, nhập viện hai ngày, cũng không có chuyện gì!
Các người nói xem, hai đứa trẻ này thật là! Lãng phí nhiều tiền như thế!”
Rõ ràng là lời quở trách, nhưng lại khiến người ta nghe ra ngữ khí khoe khoang.
Hôm chia lương thực, mọi người đều có mặt, lúc này trong lòng giống như gương sáng, nhìn bác gái Giang.
Trước đây không phải bác gái Giang châm chọc Thẩm Y Y bọn họ vô ơn sao? Lần này vả mặt rồi chứ?
Bác gái Giang không tránh không nén, thậm chí còn cười lạnh một tiếng: “Phải, hai vợ chồng thằng hai nhà các bà thật hiếu thảo, vừa bảo anh rể nó dẫn đi bệnh viện, vừa uy h.i.ế.p đòi về! Nhưng cuối cùng vẫn không về, việc phí sức đều để anh rể nó làm, người tốt lại để nó làm, đúng là “hiếu” c.h.ế.t người rồi!”
“Bà!” Mẹ Lý tức tới tái mặt, muốn nói gì đó.
Bỗng nhiên bên tai vang lên tiếng kêu loáng thoáng từ xa tới gần, từ nhỏ tới lớn…
Lần này quay về không dẫn theo Lang Nha, sau khi dọn đồ xong, liền bảo bốn đứa con đưa Lang Nha tới nhà họ Thẩm.
Thẩm Y Y thì theo Lý Thâm tới bưu cục gọi điện thoại cho Chu Phong Thu.
Đã hẹn sẵn thời gian, tới giờ, điện thoại gọi đi, bên kia liền nghe máy: “Anh Thâm?”
“Là tôi.” Lý Thâm nói: “Cha như thế nào rồi?”
“Trật chân rồi, còn đầu, bác sĩ nói không có chướng ngại gì lớn.” Chu Phong Thu nói: “Cha cũng nói ông ấy không sao, nhưng em thấy ánh mắt ông ấy có hơi hỗn độn, lúc khám bác sĩ, em đi ở phía sau họ, phát hiện bước chân của ông ấy lảo đảo, em hỏi ông ấy, ông ấy còn phủ nhận, hỏi bác sĩ, bác sĩ nói bình thường, qua hai ngày nữa sẽ hồi phục, bảo chúng ta không cần lo lắng!”
Lý Thâm và Thẩm Y Y đồng loạt cau mày, hai người nhìn nhau một cái.
Thẩm Y Y nói: “Lão Chu, đụng trúng đầu có thể nặng hoặc nhẹ, tuy bác sĩ nói không sao, nhưng tốt nhất vẫn đến bệnh viện thành phố khám thử.”
“Đến bệnh viện thành phố?”
“Đúng, đi chụp phim! Mặc kệ có sao hay không, như thế cũng an tâm hơn.” Thẩm Y Y nói.
Chu Phong Thu suy nghĩ một chút, cuối cùng nghe theo Thẩm Y Y: “Được, cha đã lớn tuổi rồi, đi kiểm tra một chút cũng tốt, chỉ là tôi cảm thấy chắc chắn ông ấy không chịu đi, vừa nãy lúc ở bệnh viện huyện, ông ấy vẫn luôn nói mình không sao, đòi về nhà!”
Bây giờ có rất nhiều người già đều sợ đến bệnh viện, một là mê tín, cảm thấy đến bệnh viện không may mắn, hai là sợ tốn tiền.
Nhưng người nhìn xa trông rộng như cha Lý có lẽ không tới nỗi mê tín, đại khái là sợ tốn tiền!
“Vậy anh cứ nói với cha, em với anh Thâm không yên tâm, nếu ông ấy không đi, hai bọn tôi quay về cũng phải đích thân đưa ông ấy đi một chuyến.” Thẩm Y Y nói.
Chu Phong Thu nghe vậy, mắt sáng lên: “Ý này hay, chị dâu, vậy tôi đi nói với cha ngay, như vậy nhé, bye bye!”
“Ể? Đợi đã…” Thẩm Y Y còn muốn nói gì, nhưng Chu Phong Thu đã cúp rồi.
Bấm gọi lại, đối phương nói Chu Phong Thu đã đi rồi.
Thẩm Y Y: “...” Cô luôn cảm thấy vừa nãy cô nói cha Lý không đi, họ quay về cũng phải đưa cha Lý đi bệnh viện, Chu Phong Thu nghe thành nếu cha Lý không đi, họ sẽ về dẫn anh ta đi bệnh viện.
Cô với Lý Thâm nhìn nhau, Lý Thâm vừa bất lực vừa buồn cười: “Được rồi vợ, mặc kệ cậu ta, chúng ta quay về trước rồi tính!”
Được, Thẩm Y Y không còn cố chấp vấn đề này nữa.
Lý Thâm phải tới xưởng phế phẩm sắp xếp công việc sau khi về nhà, Thẩm Y Y đến trạm tàu lửa mua vé, mua vé trưa ngày mai.
Bên phía Chu Phong Thu.
Quả nhiên cha Lý không chịu đi, cường điệu: “Cha thật sự không sao, đầu chỉ là đụng nhẹ một cái, còn có bao lương thực lót ở bên dưới, không cần đến bệnh viện tốn tiền uổng phí!”
“Cha, hay là cha tự gọi điện thoại nói với anh Thâm và chị dâu bọn họ?” Chu Phong Thu trực tiếp bê Lý Thâm và Thẩm Y Y ra: “Họ nói rồi, mặc kệ có sao hay không đều phải đến bệnh viện kiểm tra một chút, nếu không họ sẽ quay về đích thân đưa cha đi!”
Cha Lý: “...” Há miệng.
Đời này còn chưa từng bị ai dùng phương thức này uy hiếp!
“Đi đi đi, đi mau.” Không biết mẹ Lý đi vào từ khi nào, trừng cha Lý, thế mà lại đứng về phía Lý Thâm và Thẩm Y Y: “Khiến con trai con dâu cách xa nghìn dặm lo lắng cho ông, ông cũng không xấu hổ!”
Cha Lý:???
Đây còn là bà vợ tiết kiệm tiền như mạng đó của ông không?
Cuối cùng cha Lý vẫn theo Chu Phong Thu đến bệnh viện thành phố.
Mẹ Lý không đi cùng, bởi vì hai đứa con trai song sinh của Lý Đại Nha còn nhỏ, Chu Phong Thu vắng nhà, một mình Lý Đại Nha không chăm xuể, cho nên mẹ Lý đến nhà họ Chu phụ chăm sóc hai đứa con trai của Lý Đại Nha.
Lý Đại Bân cũng không đi, Hà Chiêu Đệ đã mang thai rồi, bây giờ đã hơn tám tháng, lúc nào cũng có thể đau đẻ, Lý Đại Bân cũng không an tâm để cô ấy ở nhà.
Chu Phong Thu thấy anh ta do dự, dứt khoát bảo anh ta về, mình dẫn cha Lý lên chuyến xe khách cuối cùng, bởi vì chân của cha Lý sưng không đi được, cho nên ngồi xe lăn đi.
Tới thành phố đã là buổi tối, bác sĩ đã sớm tan làm rồi, cho nên hai người tới nhà nghỉ ở một đêm, tối đó cha Lý cũng không có dị thường gì, chỉ là lúc sáng hôm sau thức dậy, nét mặt có hơi tái nhợt.
Chu Phong Thu không dám chậm trễ nữa, vội vàng đưa cha Lý tới bệnh viện, chụp phim, lấy được kết quả nói là cha Lý chấn thương sọ não nhẹ, cần nhập viện quan sát hai ngày, thế là tối đó cha Lý với Chu Phong Thu nhập viện.
Chiều ngày thứ tư, bác sĩ tới kiểm tra nói không sao, bảo cha Lý điều dưỡng thật tốt, kê chút thuốc an thần, bảo họ đi về.
Chu Phong Thu liền dẫn cha Lý về, mẹ Lý biết cha Lý không sao, lúc này mới yên tâm.
Về tới huyện đã rất muộn, tối đó hai người cũng không về nhà, ở nhà Chu Phong Thu.
Sáng ngày thứ năm, Chu Phong Thu phụ đưa cha mẹ Lý về.
Chuyện cha Lý tới bệnh viện thành phố, ngay buổi tối cha Lý không về, mọi người đã biết được từ trong miệng Lý Đại Bân.
Họ không biết nguyên do cớ sự, tưởng cha Lý xảy ra chuyện gì, cho nên hai hôm nay ở trong thôn suy đoán đủ kiểu, thậm chí còn có người đồn cha Lý đã bệnh nặng sắp c.h.ế.t rồi.
Nhìn thấy cha Lý về, mọi người lập tức xúm lại: “Bác Lý, bác thế nào rồi?”
Cha Lý ngồi trên xe lăn, cười nói: “Không sao rồi, chỉ là chấn thương sọ não nhẹ!”
“Chấn thương sọ não?” Mọi người đưa mắt nhìn nhau, họ có bệnh gì đều ở trong thôn để thầy thuốc trị, không hiểu chấn thương sọ não là ý gì.
Nhưng nhìn thấy cha Lý đã bình an quay về, đoán là không sao.
Mọi người suýt xoa, may mắn nói: “Không sao thì tốt, trước đây nói phải đưa bác tới bệnh viện huyện, mọi người đều sợ c.h.ế.t khiếp, còn bảo đại đội trưởng đi nói với gia đình thằng hai của bác.”
Từ chỗ Chu Phong Thu, cha mẹ Lý đã biết chuyện này, không trách thôn dân lo chuyện bao đồng, dù sao thì có một số người thật sự quan tâm họ.
Nhưng một số người nào đó không có ý tốt…
Ánh mắt mẹ Lý rơi lên người bác gái Giang ở phía sau đám người, cười lên, cố ý dõng dạc nói: “Cảm ơn mọi người quan tâm, nhà thằng hai của chúng tôi biết cha nó bị thương, đều sợ muốn chết!
Rõ ràng bác sĩ ở huyện đều nói không sao, nhưng chúng thực sự quá lo lắng, vội vã gọi điện thoại cho anh rể nó, bảo anh rể nó dẫn cha đến bệnh viện thành phố chụp phim, cha nó không đi còn uy h.i.ế.p nói sẽ quay về đưa ông ấy đi, anh rể nó dẫn cha nó đi, nhập viện hai ngày, cũng không có chuyện gì!
Các người nói xem, hai đứa trẻ này thật là! Lãng phí nhiều tiền như thế!”
Rõ ràng là lời quở trách, nhưng lại khiến người ta nghe ra ngữ khí khoe khoang.
Hôm chia lương thực, mọi người đều có mặt, lúc này trong lòng giống như gương sáng, nhìn bác gái Giang.
Trước đây không phải bác gái Giang châm chọc Thẩm Y Y bọn họ vô ơn sao? Lần này vả mặt rồi chứ?
Bác gái Giang không tránh không nén, thậm chí còn cười lạnh một tiếng: “Phải, hai vợ chồng thằng hai nhà các bà thật hiếu thảo, vừa bảo anh rể nó dẫn đi bệnh viện, vừa uy h.i.ế.p đòi về! Nhưng cuối cùng vẫn không về, việc phí sức đều để anh rể nó làm, người tốt lại để nó làm, đúng là “hiếu” c.h.ế.t người rồi!”
“Bà!” Mẹ Lý tức tới tái mặt, muốn nói gì đó.
Bỗng nhiên bên tai vang lên tiếng kêu loáng thoáng từ xa tới gần, từ nhỏ tới lớn…
/463
|