“Vẫn ổn, cũng không mệt lắm!” Thẩm Y Y lắc đầu.
Ngồi xe lửa hai ngày, quả thực cô không nghỉ ngơi tốt lắm, nhưng so với cô, Lý Thâm ngủ còn ít hơn, chỉ là tố chất thân thể anh tốt hơn cô, trên mặt không có uể oải gì, râu ló ra cũng được cạo đi lúc chuẩn bị xuống xe lửa sáng nay.
Lý Thâm nghe vậy hơi yên tâm, nhìn con gái ngoan ngoãn nằm trong lòng vợ anh, tim lập tức mềm nhũn, đang muốn nói gì.
“Hà Vệ Đông!” Bỗng nhiên, Nhị Bảo ở thùng hàng bỗng nhiên hét một tiếng.
Lý Thâm: “...” Huyệt thái dương giật nảy!
Thẩm Y Y cũng bị tiếng quát này của Nhị Bảo dọa sợ, nhưng nhìn thấy bộ dạng nén giận của Lý Thâm, lại không nhịn được nhếch khóe miệng.
Nhìn ra bên ngoài, họ đã về tới thôn Thanh Thủy rồi, trên bờ ruộng gần đó, mấy thiếu niên chậm rãi đi tới phía này, chính là Hà Vệ Đông và hai đàn em của cậu ta, ánh mắt của họ cũng nhìn tới.
Nhìn thấy Nhị Bảo, kinh hỉ gọi một tiếng, sau đó ba người chạy đuổi theo xe: “Là Nhị Bảo! Nhị Bảo, cậu về rồi?”
“Phải đấy!” Nhị Bảo hét lên, giọng nói to tới mức buồng lái cũng vang vọng tiếng của cậu, có thể là quá kích động, tôn sắt ở thùng hàng cũng theo động tác của cậu phát ra tiếng đùng đùng.
Thẩm Y Y gõ thùng hàng phía sau, cao giọng quát: “Nhị Bảo, đừng nhảy, chú ý an toàn, sắp tới nhà rồi.”
Lời vừa dứt, một giọng nói quen thuộc lại truyền tới: “Nhị Bảo? Đại Bảo? Tiểu Bảo?”
“Bà nội.” Lần này không chỉ Nhị Bảo, ngay cả Đại Bảo và Tiểu Bảo đều kích động, ra sức gọi bà.
Thẩm Y Y nhìn ra ngoài, nhìn thấy một đám người chạy về phía họ, mẹ Lý ở trước nhất, phía sau có một đám người ào ào theo, cuối cùng là cha Lý ngồi trên xe lăn, Chu Phong Thu đang đẩy xe lăn cho ông.
Triệu Hữu Lương bị cảnh này dọa sợ, ngỡ ngàng nói: “Anh Thâm, chị dâu, hóa ra các người ở trong thôn được chào đón như vậy.”
Thẩm Y Y: “...”
Lý Thâm: “...”
Thực ra họ cũng vừa mới biết!
Bên chỗ mẹ Lý, bà kích động muốn chết!
Vừa nãy bà sắp bị lời nói đổi trắng thay đen của bác gái Giang chọc cho tức chết, chỉ thiếu điều đánh một trận với bà ta, không ngờ lại nghe thấy một chuỗi tiếng ầm ầm.
Vốn dĩ cũng không nghĩ tới là gia đình thằng hai, bà không có hứng thú gì, vừa muốn tiếp tục đánh nhau, liền nghe thấy một giọng nói quen thuộc, sau đó liền nghe có người gọi Nhị Bảo.
“Nhị Bảo?” Bà thoáng có dự cảm nào đó, túm lấy người bên cạnh hỏi: “Có phải có người gọi Nhị Bảo không?”
“Phải.” Người bên cạnh vừa hay chính là Vương Yến, lúc này cô ta cũng rướn cổ nhìn ra sau: “Hình như là con trai cháu gọi, sao nó lại chạy đuổi theo xe vậy? Ể? Phía sau xe đó có phải có người không?”
Mẹ Lý lập tức nhón chân, nhìn về phía thùng hàng của xe hàng, còn chưa đợi họ nhìn rõ, người xung quanh đã bật thốt lên tiếng nói kinh ngạc: “Đó là Nhị Bảo nhỉ? Còn có Đại Bảo và Tiểu Bảo? Chúng về rồi?”
Mẹ Lý nghe vậy, nhấc chân chạy về hướng xe hàng, vừa chạy vừa híp mắt nhìn phía sau xe hàng, cuối cùng nhìn rõ người ở phía sau xe hàng chính là mấy đứa cháu trai bảo bối của bà, bà vô cùng vui mừng, lần lượt gọi: “Nhị Bảo! Đại Bảo! Tiểu Bảo!”
Người xung quanh không biết sao, cũng chạy theo bà, Chu Phong Thu đi nhanh hai bước, cha Lý vẫn luôn trầm lặng, không lộ cảm xúc ở phía sau sốt ruột: “Phong Thu, con đẩy xe giúp cha một chút!”
“Vâng vâng, tới đây tới đây.” Chu Phong Thu lại chạy về, đẩy xe lăn chạy lên.
Cảnh tượng cực kỳ tráng kiện!
Cuối cùng xe hàng dừng lại, ba đứa cháu trai lần lượt nhảy xuống, bổ vào lòng mẹ Lý: “Bà nội!”
“Ây dô, cháu ngoan của bà.” Mẹ Lý vội ôm chúng.
Bên Thẩm Y Y xuống xe khá chậm, sau khi xuống xe, bởi vì hình tượng hung tàn trước đây ở trong thôn của Lý Thâm, cũng không ai dám ùa lên vây lấy họ, chỉ là ai cũng tò mò, kinh diễm đánh giá họ.
Thẩm Y Y và Lý Thâm không kịp để ý tới họ, đi về phía cha Lý được Chu Phong Thu đẩy nhanh phía sau đám người, giọng nói thanh lãnh của Lý Thâm vang lên: “Lão Chu, chậm thôi, cha còn đang bị thương.”
Sau đó gọi một tiếng: “Cha!”
Thẩm Y Y cũng kéo Tiểu Bối gọi một tiếng: “Cha!”
“Đây.” Gương mặt bị cháy nắng tới khô đét của cha Lý lộ ra ý cười, gật đầu lia lịa: “Quay về rồi?”
“Vâng.” Thẩm Y Y nói, cúi đầu gọi Tiểu Bối: “Tiểu Bối, gọi ông nội!”
Tiểu Bối chớp mắt, ngoan ngoãn gọi một tiếng: “Ông nội.”
Cha Lý bị sự dễ thương của cô bé làm cho tan chảy, vẫy tay ra hiệu cô bé tới.
Tiểu Bối đã không nhớ cha Lý nữa, nhưng có thể cảm nhận được cảm xúc thân thiện của cha mẹ đối với người này, cũng không sợ, đi về phía cha Lý.
Bên phía mẹ Lý nhìn thấy Thẩm Y Y, lập tức bỏ ba đứa cháu xông tới, chỉ nghe giọng cũng có thể cảm nhận được cảm xúc phấn khởi của bà: “Y Y!”
“Dạ?” Thẩm Y Y quay đầu, nhìn thấy mẹ Lý ngập tràn ý cười lao tới, cũng cười lên: “Mẹ!”
“Sao lại đột nhiên quay về?” Mẹ Lý quở trách nói: “Là bởi vì vết thương của cha con? Cha con không sao, chỉ là chấn thương chút chút, bác sĩ nói nghỉ ngơi đàng hoàng là được, các con còn đặc biệt chạy về một chuyến, thế thì phiền phức biết bao?”
“Cha không sao là tốt nhất, chúng con quay về là nghĩ lâu như vậy không gặp cha với mẹ rồi, quay về thăm hai người.” Thẩm Y Y nói, nơi này quá nhiều người, cô không nói mục đích thật sự mình quay về ra.
Nhưng chắc chắn lời cô nói khiến mẹ Lý càng thêm vui vẻ, khóe miệng đã sắp kéo tới mang tai rồi: “Cha mẹ biết các con hiếu thảo, không phải là kẻ vong ơn như trong miệng ai đó!”
Mẹ Lý vừa nói vừa liếc xéo đám người, chỉ là nhìn quanh một vòng, không tìm được bác gái Giang.
“Bà Giang đã đi về rồi.” Vương Yến lập tức đi lên báo cáo giống như khoe công: “Biết nhà anh hai về, bà ta liền thui thủi chạy mất!”
“Hừ!” Mẹ Lý bĩu môi, hừ lạnh một tiếng: “Lúc này chạy nhanh ha.”
Đám người lập tức rộ lên tiếng cười ồ, toàn là cười nhạo bác gái Giang.
Thẩm Y Y không biết gì, nhìn mẹ Lý, mẹ Lý mở miệng, muốn giải thích với cô.
Vương Yến lần nữa ghé tới, kéo Thẩm Y Y, dõng dạc kể lại ân oán giữa bác gái Giang với mẹ Lý một cách đầy sống động.
Mẹ Lý bị chen ra sau: “...” U oán trừng Vương Yến, gia đình họ tề tựu, cô ta tới góp vui cái gì? Còn giành hào quang của bà, đúng là!
Thẩm Y Y nghe xong lời Vương Yến: “...” Tuy nhưng, có hơi buồn cười.
Cô nhìn mẹ Lý: “Mẹ, nếu chúng con không về, có phải mẹ thua rồi không?”
“Mẹ sẽ không thua.” Mẹ Lý chắc nịch nói.
Thẩm Y Y tò mò: “Mẹ biết xử lý thế nào?”
Mẹ Lý vươn một bàn tay ra, gương mặt lộ ra hung ác, vung vào không khí: “Nếu các con không về, mẹ sẽ đánh c.h.ế.t ả, xem ả còn dám nói như vậy không!”
???
Thẩm Y Y: “...”
Người xung quanh: “...” Trước đây chỉ từng nghe nói bà Lý chỉ là miệng mồm lợi hại, chưa từng nghe nói bà cũng hung tàn như thế?
Mẹ Lý phát giác ánh mắt khác thường của Thẩm Y Y và người xung quanh, thiếu tự nhiên ho một tiếng, thu tay lại.
Rất muốn nói bà là học theo Thẩm Y Y.
Nhưng bà không dám nói, sợ Thẩm Y Y cho rằng mẹ chồng như bà cảm thấy cô hung tàn!
Tuy quả thực cô rất hung tàn!
Ngồi xe lửa hai ngày, quả thực cô không nghỉ ngơi tốt lắm, nhưng so với cô, Lý Thâm ngủ còn ít hơn, chỉ là tố chất thân thể anh tốt hơn cô, trên mặt không có uể oải gì, râu ló ra cũng được cạo đi lúc chuẩn bị xuống xe lửa sáng nay.
Lý Thâm nghe vậy hơi yên tâm, nhìn con gái ngoan ngoãn nằm trong lòng vợ anh, tim lập tức mềm nhũn, đang muốn nói gì.
“Hà Vệ Đông!” Bỗng nhiên, Nhị Bảo ở thùng hàng bỗng nhiên hét một tiếng.
Lý Thâm: “...” Huyệt thái dương giật nảy!
Thẩm Y Y cũng bị tiếng quát này của Nhị Bảo dọa sợ, nhưng nhìn thấy bộ dạng nén giận của Lý Thâm, lại không nhịn được nhếch khóe miệng.
Nhìn ra bên ngoài, họ đã về tới thôn Thanh Thủy rồi, trên bờ ruộng gần đó, mấy thiếu niên chậm rãi đi tới phía này, chính là Hà Vệ Đông và hai đàn em của cậu ta, ánh mắt của họ cũng nhìn tới.
Nhìn thấy Nhị Bảo, kinh hỉ gọi một tiếng, sau đó ba người chạy đuổi theo xe: “Là Nhị Bảo! Nhị Bảo, cậu về rồi?”
“Phải đấy!” Nhị Bảo hét lên, giọng nói to tới mức buồng lái cũng vang vọng tiếng của cậu, có thể là quá kích động, tôn sắt ở thùng hàng cũng theo động tác của cậu phát ra tiếng đùng đùng.
Thẩm Y Y gõ thùng hàng phía sau, cao giọng quát: “Nhị Bảo, đừng nhảy, chú ý an toàn, sắp tới nhà rồi.”
Lời vừa dứt, một giọng nói quen thuộc lại truyền tới: “Nhị Bảo? Đại Bảo? Tiểu Bảo?”
“Bà nội.” Lần này không chỉ Nhị Bảo, ngay cả Đại Bảo và Tiểu Bảo đều kích động, ra sức gọi bà.
Thẩm Y Y nhìn ra ngoài, nhìn thấy một đám người chạy về phía họ, mẹ Lý ở trước nhất, phía sau có một đám người ào ào theo, cuối cùng là cha Lý ngồi trên xe lăn, Chu Phong Thu đang đẩy xe lăn cho ông.
Triệu Hữu Lương bị cảnh này dọa sợ, ngỡ ngàng nói: “Anh Thâm, chị dâu, hóa ra các người ở trong thôn được chào đón như vậy.”
Thẩm Y Y: “...”
Lý Thâm: “...”
Thực ra họ cũng vừa mới biết!
Bên chỗ mẹ Lý, bà kích động muốn chết!
Vừa nãy bà sắp bị lời nói đổi trắng thay đen của bác gái Giang chọc cho tức chết, chỉ thiếu điều đánh một trận với bà ta, không ngờ lại nghe thấy một chuỗi tiếng ầm ầm.
Vốn dĩ cũng không nghĩ tới là gia đình thằng hai, bà không có hứng thú gì, vừa muốn tiếp tục đánh nhau, liền nghe thấy một giọng nói quen thuộc, sau đó liền nghe có người gọi Nhị Bảo.
“Nhị Bảo?” Bà thoáng có dự cảm nào đó, túm lấy người bên cạnh hỏi: “Có phải có người gọi Nhị Bảo không?”
“Phải.” Người bên cạnh vừa hay chính là Vương Yến, lúc này cô ta cũng rướn cổ nhìn ra sau: “Hình như là con trai cháu gọi, sao nó lại chạy đuổi theo xe vậy? Ể? Phía sau xe đó có phải có người không?”
Mẹ Lý lập tức nhón chân, nhìn về phía thùng hàng của xe hàng, còn chưa đợi họ nhìn rõ, người xung quanh đã bật thốt lên tiếng nói kinh ngạc: “Đó là Nhị Bảo nhỉ? Còn có Đại Bảo và Tiểu Bảo? Chúng về rồi?”
Mẹ Lý nghe vậy, nhấc chân chạy về hướng xe hàng, vừa chạy vừa híp mắt nhìn phía sau xe hàng, cuối cùng nhìn rõ người ở phía sau xe hàng chính là mấy đứa cháu trai bảo bối của bà, bà vô cùng vui mừng, lần lượt gọi: “Nhị Bảo! Đại Bảo! Tiểu Bảo!”
Người xung quanh không biết sao, cũng chạy theo bà, Chu Phong Thu đi nhanh hai bước, cha Lý vẫn luôn trầm lặng, không lộ cảm xúc ở phía sau sốt ruột: “Phong Thu, con đẩy xe giúp cha một chút!”
“Vâng vâng, tới đây tới đây.” Chu Phong Thu lại chạy về, đẩy xe lăn chạy lên.
Cảnh tượng cực kỳ tráng kiện!
Cuối cùng xe hàng dừng lại, ba đứa cháu trai lần lượt nhảy xuống, bổ vào lòng mẹ Lý: “Bà nội!”
“Ây dô, cháu ngoan của bà.” Mẹ Lý vội ôm chúng.
Bên Thẩm Y Y xuống xe khá chậm, sau khi xuống xe, bởi vì hình tượng hung tàn trước đây ở trong thôn của Lý Thâm, cũng không ai dám ùa lên vây lấy họ, chỉ là ai cũng tò mò, kinh diễm đánh giá họ.
Thẩm Y Y và Lý Thâm không kịp để ý tới họ, đi về phía cha Lý được Chu Phong Thu đẩy nhanh phía sau đám người, giọng nói thanh lãnh của Lý Thâm vang lên: “Lão Chu, chậm thôi, cha còn đang bị thương.”
Sau đó gọi một tiếng: “Cha!”
Thẩm Y Y cũng kéo Tiểu Bối gọi một tiếng: “Cha!”
“Đây.” Gương mặt bị cháy nắng tới khô đét của cha Lý lộ ra ý cười, gật đầu lia lịa: “Quay về rồi?”
“Vâng.” Thẩm Y Y nói, cúi đầu gọi Tiểu Bối: “Tiểu Bối, gọi ông nội!”
Tiểu Bối chớp mắt, ngoan ngoãn gọi một tiếng: “Ông nội.”
Cha Lý bị sự dễ thương của cô bé làm cho tan chảy, vẫy tay ra hiệu cô bé tới.
Tiểu Bối đã không nhớ cha Lý nữa, nhưng có thể cảm nhận được cảm xúc thân thiện của cha mẹ đối với người này, cũng không sợ, đi về phía cha Lý.
Bên phía mẹ Lý nhìn thấy Thẩm Y Y, lập tức bỏ ba đứa cháu xông tới, chỉ nghe giọng cũng có thể cảm nhận được cảm xúc phấn khởi của bà: “Y Y!”
“Dạ?” Thẩm Y Y quay đầu, nhìn thấy mẹ Lý ngập tràn ý cười lao tới, cũng cười lên: “Mẹ!”
“Sao lại đột nhiên quay về?” Mẹ Lý quở trách nói: “Là bởi vì vết thương của cha con? Cha con không sao, chỉ là chấn thương chút chút, bác sĩ nói nghỉ ngơi đàng hoàng là được, các con còn đặc biệt chạy về một chuyến, thế thì phiền phức biết bao?”
“Cha không sao là tốt nhất, chúng con quay về là nghĩ lâu như vậy không gặp cha với mẹ rồi, quay về thăm hai người.” Thẩm Y Y nói, nơi này quá nhiều người, cô không nói mục đích thật sự mình quay về ra.
Nhưng chắc chắn lời cô nói khiến mẹ Lý càng thêm vui vẻ, khóe miệng đã sắp kéo tới mang tai rồi: “Cha mẹ biết các con hiếu thảo, không phải là kẻ vong ơn như trong miệng ai đó!”
Mẹ Lý vừa nói vừa liếc xéo đám người, chỉ là nhìn quanh một vòng, không tìm được bác gái Giang.
“Bà Giang đã đi về rồi.” Vương Yến lập tức đi lên báo cáo giống như khoe công: “Biết nhà anh hai về, bà ta liền thui thủi chạy mất!”
“Hừ!” Mẹ Lý bĩu môi, hừ lạnh một tiếng: “Lúc này chạy nhanh ha.”
Đám người lập tức rộ lên tiếng cười ồ, toàn là cười nhạo bác gái Giang.
Thẩm Y Y không biết gì, nhìn mẹ Lý, mẹ Lý mở miệng, muốn giải thích với cô.
Vương Yến lần nữa ghé tới, kéo Thẩm Y Y, dõng dạc kể lại ân oán giữa bác gái Giang với mẹ Lý một cách đầy sống động.
Mẹ Lý bị chen ra sau: “...” U oán trừng Vương Yến, gia đình họ tề tựu, cô ta tới góp vui cái gì? Còn giành hào quang của bà, đúng là!
Thẩm Y Y nghe xong lời Vương Yến: “...” Tuy nhưng, có hơi buồn cười.
Cô nhìn mẹ Lý: “Mẹ, nếu chúng con không về, có phải mẹ thua rồi không?”
“Mẹ sẽ không thua.” Mẹ Lý chắc nịch nói.
Thẩm Y Y tò mò: “Mẹ biết xử lý thế nào?”
Mẹ Lý vươn một bàn tay ra, gương mặt lộ ra hung ác, vung vào không khí: “Nếu các con không về, mẹ sẽ đánh c.h.ế.t ả, xem ả còn dám nói như vậy không!”
???
Thẩm Y Y: “...”
Người xung quanh: “...” Trước đây chỉ từng nghe nói bà Lý chỉ là miệng mồm lợi hại, chưa từng nghe nói bà cũng hung tàn như thế?
Mẹ Lý phát giác ánh mắt khác thường của Thẩm Y Y và người xung quanh, thiếu tự nhiên ho một tiếng, thu tay lại.
Rất muốn nói bà là học theo Thẩm Y Y.
Nhưng bà không dám nói, sợ Thẩm Y Y cho rằng mẹ chồng như bà cảm thấy cô hung tàn!
Tuy quả thực cô rất hung tàn!
/463
|