Hà Chiêu Đệ hoảng hốt, cảm thấy mình đã chọn sai một quyết định, trong lòng hơi sợ hãi, muốn cứu vãn nhưng lại không biết cứu vãn như thế nào, chỉ có thể trơ mắt nhìn gia đình Thẩm Y Y chuyển về từng món đồ về bên căn nhà nhỏ của bọn họ.
Sức khỏe của cô ấy đang là lúc suy yếu, tâm trạng không ổn định, đầu váng mắt hoa, vịn vách tường sắp ngất đi. Lý Đại Bân thấy thế, vội vàng đi dìu cô ấy vào trong phòng.
Giang Ái Linh không kiếm chát được miếng nào, u ám về nhà của mình.
Lý Tam Hoành vẫn kẹt trong cơn phẫn uất vì một nhà Trần Cường đều có thể đến thủ đô cùng Lý Thâm, mà anh ta thì không được, cha Lý, mẹ Lý còn giúp Lý Thâm. Nhưng anh ta không dám gây chiến, qua thái độ thẳng thắn của Thẩm Y Y, Lý Thâm, mẹ Lý, anh ta chân chính cảm nhận được, trong lòng bọn họ anh ta quả thật kém hơn Trần Cường!
Vốn định đóng sập cửa đi nhưng lúc kéo cửa thì đụng phải ánh mắt lạnh lẽo của Lý Thâm, tay rụt trở về, ngượng ngùng rời đi.
Mẹ Lý thấy thế, hừ một tiếng, chỉ huy mấy đứa nhỏ chuyển về đồ trước đó lấy ở chỗ Thẩm Y Y.
Lúc này, đã hiện ra ưu thế của nhiều trẻ em.
Ai khuôn vác thì khuôn vác, ai chùi rửa lại thì chùi rửa, rất nhanh đã xong việc, hoàn toàn không cần Lý Thâm và Thẩm Y Y ra tay. Mẹ Lý thì loay hoay, chuyện gì cũng cướp làm, trước khi làm còn muốn dò xét thử sắc mặt của Lý Thâm, Thẩm Y Y.
Thẩm Y Y cũng không nhịn được đỡ trán, suy nghĩ làm sao mở miệng với mẹ Lý.
Lúc này, mẹ Lý nhăn nhăn nhó nhó đi đến trước cô: "Y Y!"
"Ừm?" Thẩm Y Y nhìn về phía Mẹ Lý.
"Hôm nay lời hôm nay nhà anh cả và em ba nói, con chớ để ý.” Mẹ Lý cân nhắc từ ngữ: "Bọn nó đúng là quá đáng, cha mẹ đứng về phe các con!"
???
Thẩm Y Y không ngờ mẹ Lý vậy mà lại chủ động tới giải thích với cô, hơi kinh ngạc, cô nhìn chăm chú vào mẹ Lý một lát.
Thẩm Y Y không đáp, mẹ Lý cũng không biết là cô để ý hay là không để ý, trái tim lập tức thấp thỏm.
"Mẹ." Thẩm Y Y đột nhiên hỏi: “Mẹ với cha cũng đã biết anh Thâm đã thành lập một công xưởng phế liệu quy mô nhỏ đúng không?"
Mẹ Lý cẩn thận từng li từng tí gật đầu.
Thẩm Y Y lại hỏi: "Cũng biết một tháng anh Thâm có thể kiếm mấy trăm đồng?"
Mẹ Lý cẩn thận từng li từng tí gật đầu.
"Vậy mẹ cảm thấy chúng con kiếm được nhiều như vậy, nên dẫn mấy người anh cả đến thủ đô không?" Thẩm Y Y đã vào chủ đề chính, quan sát tỉ mỉ vẻ mặt mẹ Lý.
Nhưng nói cho cùng, Lý Đại Bân và Lý Tam Hoành đều là con trai của mẹ Lý, là người thân ruột thịt mẹ Lý không dứt bỏ được. Nếu như mẹ Lý cũng cảm thấy hiện tại Lý Thâm có năng lực, cuộc sống trôi qua tốt, nhất định phải xách theo Lý Đại Bân và Lý Tam Hoành, thế thì cô không tán đồng nổi quan điểm của mẹ Lý. Cô gọi Chu Phong Thu và Trần Cường đến thủ đô, thứ nhất là bởi vì bọn họ có thể giúp đỡ Lý Thâm, thứ hai, cũng là bởi vì bọn họ có năng lực tự lập tự hài lòng ở thủ đô. Hôm nay, ý của gia đình anh cả và em ba muốn truyền đạt chính là muốn theo bọn họ đến thủ đô "hưởng phúc". Nói dễ hiểu hơn, chính là giống một đám châu chấu, phụ thuộc vào bọn họ, hút m.á.u của bọn họ!
Đừng nói Thẩm Y Y và Hà Chiêu Đệ, Giang Ái Linh không hòa hợp, coi như bọn họ hòa hợp, Thẩm Y Y cũng tuyệt đối không cho một đám người trưởng thành tứ chi đầy đủ, tay chân lanh lẹ hút máu! Cho nên chuyện này, nhất định phải lôi ra nói kỹ, cô phải biết thái độ của mẹ Lý, cũng muốn mẹ Lý biết thái độ của cô!
"Đương nhiên không nên!" Mẹ Lý trả lời rất thần tốc: "Các con có thể kiếm nhiều như vậy, là các con cố gắng kiếm được, các con có thể cho, nhưng bọn nó không thể đòi hỏi các con được!"
"..." Thẩm Y Y nhẹ thở phào, mẹ chồng cô có thể tự hiểu là được, nếu không về sau không biết còn biết bao nhiêu phiền phức!
"Mẹ, con nói thật.” Thẩm Y Y trầm ngâm chốc lát, mới nói: “Con không có kêu nhà anh cả cùng đến thủ đô, quả thật là có chút tư tâm, con không thích Hà Chiêu Đệ và Giang Ái Linh, cũng không muốn để bọn họ lượn lờ ở trước mặt con!"
"..." Mẹ Lý sửng sốt giây lát.
Thẩm Y Y tiếp tục nói: "Nhưng lúc đầu con đã nghĩ, bọn họ đều là anh em của Lý Thâm, về sau nếu mọi người có việc gì cần trợ giúp thì nếu đủ khả năng, đôi bên vẫn có thể giúp một tay."
Mẹ Lý có trực giác Thẩm Y Y vẫn còn chưa nói hết, trầm ngâm.
"Nhưng trải qua hôm nay." Thẩm Y Y hít sâu một hơi, mới nói tiếp: "Con cảm thấy mọi người vẫn là đường ai nấy đi sẽ tốt hơn!"
Ý của Thẩm Y Y đã không thể rõ ràng hơn được nữa, chính là gia đình bọn họ phân rõ giới hạn với hai gia đình khác.
Dẫu sao cũng đều là con của mình, dù cho vừa rồi mẹ Lý đã dự liệu được kết quả thì bây giờ vẫn cảm thấy phức tạp, mâu thuẫn. Chỉ có điều hôm nay Giang Ái Linh, Lý Tam Hoành và Hà Chiêu Đệ đã làm một màn kịch làm trò cười cho thiên hạ, làm lộ bộ mặt tham lam của bọn nó, mẹ Lý cảm thấy mình thực sự không có ý muốn giúp bọn nó nói chuyện...
Bèn gật đầu, hơi mệt mỏi nói: "Mẹ hiểu rồi!"
Hiểu rồi là được!
Dù sao cô đã bày tỏ thái độ của cô, muốn nói cô tự tư cũng được, nói cái gì khác cũng được, về sau ai cũng không đừng mong dùng cái này để áp chế cô!
Thẩm Y Y đã thả lỏng, nói: "Mẹ, mẹ đã thương lượng với cha chưa? Có đến thủ đô không? Nhanh chóng quyết định, thuận tiện mua vé sớm!"
Mẹ Lý thấy thế, đã biết cô cố ý bỏ qua chủ đề này, bà cũng có tinh thần, chần chờ nói: "Y Y, con thật sự muốn để cha mẹ đến thủ đô à?”
Thẩm Y Y nhướng mày, nhẹ gật đầu: “Cha mẹ đến thủ đô, chúng con đi thăm cha mẹ thì có thể thuận tiện chút, nếu không một chuyến vừa đi vừa về rất tốn thời gian!. Mặt khác, tuổi tác của cha mẹ đã lớn, con và anh Thâm đều không muốn để cho cha mẹ tiếp tục vất vả nữa, có thể đến thủ đô là tốt nhất, trình độ trị liệu của thủ đô tốt hơn dưới quê... Đương nhiên, đây đều phải xem lựa chọn của cha mẹ.”
Cha Lý, mẹ Lý không chỉ có một đứa con trai là Lý Thâm, Thẩm Y Y không muốn lui tới với nhà anh cả và nhà em ba, nhưng cô không thể ngăn cản cha Lý, mẹ Lý lui tới với nhà anh cả và nhà em ba. Cha Lý, mẹ Lý đến thủ đô, thuận tiện cho bọn họ, nhưng nếu là nhà anh cả và nhà em ba thì không tiện. Cho nên phải xem lựa chọn của cha Lý, mẹ Lý.
Thẩm Y Y tiếp tục nói, "Nhưng mẹ à, lần sau nếu sức khỏe mẹ hoặc cha có vấn đề gì, chúng con chưa chắc sẽ trở về kịp.”
Thủ đô nói xa, không xa, ngồi xe lửa cũng phải hơn hai ngày, coi như nhà Thẩm Y Y có thể dành chút thời gian, nhưng mùi hương khó chịu nổi và sự hỗn loạn trên xe lửa cũng là cửa ải ngăn cản bọn họ trở về!
Đương nhiên mẹ Lý cũng muốn đến thủ đô, có điều bà sợ mình và cha Lý không biết một cái gì, đi thủ đô sẽ gây thêm phiền phức cho gia đình Thẩm Y Y, vẫn đang chần chờ có nên ở nhà làm ruộng hay không. Bà không có nghĩ đến sâu xa như Thẩm Y Y, dù sao mấy cụ già bảy tám mươi tuổi trong thôn còn xuống ruộng làm việc nữa mà. Nhưng lúc này nghe Thẩm Y Y nói như vậy, lập tức giật cả mình, sự chần chờ nho nhỏ trong lòng cũng đã biến mất.
Bà nhớ tới mấy ngày trước lúc cha Lý bị thương, ít nhất Lý Đại Bân có đưa cha Lý vào thị trấn, nhưng Lý Tam Hoành thì ngay cả thăm cũng chưa từng đi thăm một lần!
Nếu như bọn họ ở quê, ngộ nhỡ thật sự có chuyện gì, hai đứa con trai ruột này chưa chắc có thể nhờ cậy được! Chớ nói chi là hai đứa con dâu!
"Thế thì… Y Y, thật ra mẹ và cha con đã thương lượng rồi, nếu như không thêm phiền toái cho các con, cha mẹ muốn đến thủ đô." Mẹ Lý nheo mắt nhìn Thẩm Y Y nói, đang nói thì thấy hơi ngượng, lại bổ sung thêm một câu: “Cha mẹ tới thủ đô, vừa khéo có thể giúp Đại Nha và Phong Thu chăm em bé, đến lúc đó Phong Thu có thể đi làm việc với thằng hai!"
"Chị cả và Phong Thu cũng đã quyết định?" Thẩm Y Y mừng rỡ nói.
"Ừm!" Mẹ Lý cũng cười: “Phong Thu nói, nó ngoại trừ Đại Nha thì người thân nhất chính là các con, các con đã đi thủ đô rồi, tất nhiên nó cũng muốn đi!"
"Được!" Thẩm Y Y cười nói: "Vậy hai ngày này bảo anh Thâm đi mua vé xe, ăn tết xong chúng ta sẽ về thủ đô!"
...
Sức khỏe của cô ấy đang là lúc suy yếu, tâm trạng không ổn định, đầu váng mắt hoa, vịn vách tường sắp ngất đi. Lý Đại Bân thấy thế, vội vàng đi dìu cô ấy vào trong phòng.
Giang Ái Linh không kiếm chát được miếng nào, u ám về nhà của mình.
Lý Tam Hoành vẫn kẹt trong cơn phẫn uất vì một nhà Trần Cường đều có thể đến thủ đô cùng Lý Thâm, mà anh ta thì không được, cha Lý, mẹ Lý còn giúp Lý Thâm. Nhưng anh ta không dám gây chiến, qua thái độ thẳng thắn của Thẩm Y Y, Lý Thâm, mẹ Lý, anh ta chân chính cảm nhận được, trong lòng bọn họ anh ta quả thật kém hơn Trần Cường!
Vốn định đóng sập cửa đi nhưng lúc kéo cửa thì đụng phải ánh mắt lạnh lẽo của Lý Thâm, tay rụt trở về, ngượng ngùng rời đi.
Mẹ Lý thấy thế, hừ một tiếng, chỉ huy mấy đứa nhỏ chuyển về đồ trước đó lấy ở chỗ Thẩm Y Y.
Lúc này, đã hiện ra ưu thế của nhiều trẻ em.
Ai khuôn vác thì khuôn vác, ai chùi rửa lại thì chùi rửa, rất nhanh đã xong việc, hoàn toàn không cần Lý Thâm và Thẩm Y Y ra tay. Mẹ Lý thì loay hoay, chuyện gì cũng cướp làm, trước khi làm còn muốn dò xét thử sắc mặt của Lý Thâm, Thẩm Y Y.
Thẩm Y Y cũng không nhịn được đỡ trán, suy nghĩ làm sao mở miệng với mẹ Lý.
Lúc này, mẹ Lý nhăn nhăn nhó nhó đi đến trước cô: "Y Y!"
"Ừm?" Thẩm Y Y nhìn về phía Mẹ Lý.
"Hôm nay lời hôm nay nhà anh cả và em ba nói, con chớ để ý.” Mẹ Lý cân nhắc từ ngữ: "Bọn nó đúng là quá đáng, cha mẹ đứng về phe các con!"
???
Thẩm Y Y không ngờ mẹ Lý vậy mà lại chủ động tới giải thích với cô, hơi kinh ngạc, cô nhìn chăm chú vào mẹ Lý một lát.
Thẩm Y Y không đáp, mẹ Lý cũng không biết là cô để ý hay là không để ý, trái tim lập tức thấp thỏm.
"Mẹ." Thẩm Y Y đột nhiên hỏi: “Mẹ với cha cũng đã biết anh Thâm đã thành lập một công xưởng phế liệu quy mô nhỏ đúng không?"
Mẹ Lý cẩn thận từng li từng tí gật đầu.
Thẩm Y Y lại hỏi: "Cũng biết một tháng anh Thâm có thể kiếm mấy trăm đồng?"
Mẹ Lý cẩn thận từng li từng tí gật đầu.
"Vậy mẹ cảm thấy chúng con kiếm được nhiều như vậy, nên dẫn mấy người anh cả đến thủ đô không?" Thẩm Y Y đã vào chủ đề chính, quan sát tỉ mỉ vẻ mặt mẹ Lý.
Nhưng nói cho cùng, Lý Đại Bân và Lý Tam Hoành đều là con trai của mẹ Lý, là người thân ruột thịt mẹ Lý không dứt bỏ được. Nếu như mẹ Lý cũng cảm thấy hiện tại Lý Thâm có năng lực, cuộc sống trôi qua tốt, nhất định phải xách theo Lý Đại Bân và Lý Tam Hoành, thế thì cô không tán đồng nổi quan điểm của mẹ Lý. Cô gọi Chu Phong Thu và Trần Cường đến thủ đô, thứ nhất là bởi vì bọn họ có thể giúp đỡ Lý Thâm, thứ hai, cũng là bởi vì bọn họ có năng lực tự lập tự hài lòng ở thủ đô. Hôm nay, ý của gia đình anh cả và em ba muốn truyền đạt chính là muốn theo bọn họ đến thủ đô "hưởng phúc". Nói dễ hiểu hơn, chính là giống một đám châu chấu, phụ thuộc vào bọn họ, hút m.á.u của bọn họ!
Đừng nói Thẩm Y Y và Hà Chiêu Đệ, Giang Ái Linh không hòa hợp, coi như bọn họ hòa hợp, Thẩm Y Y cũng tuyệt đối không cho một đám người trưởng thành tứ chi đầy đủ, tay chân lanh lẹ hút máu! Cho nên chuyện này, nhất định phải lôi ra nói kỹ, cô phải biết thái độ của mẹ Lý, cũng muốn mẹ Lý biết thái độ của cô!
"Đương nhiên không nên!" Mẹ Lý trả lời rất thần tốc: "Các con có thể kiếm nhiều như vậy, là các con cố gắng kiếm được, các con có thể cho, nhưng bọn nó không thể đòi hỏi các con được!"
"..." Thẩm Y Y nhẹ thở phào, mẹ chồng cô có thể tự hiểu là được, nếu không về sau không biết còn biết bao nhiêu phiền phức!
"Mẹ, con nói thật.” Thẩm Y Y trầm ngâm chốc lát, mới nói: “Con không có kêu nhà anh cả cùng đến thủ đô, quả thật là có chút tư tâm, con không thích Hà Chiêu Đệ và Giang Ái Linh, cũng không muốn để bọn họ lượn lờ ở trước mặt con!"
"..." Mẹ Lý sửng sốt giây lát.
Thẩm Y Y tiếp tục nói: "Nhưng lúc đầu con đã nghĩ, bọn họ đều là anh em của Lý Thâm, về sau nếu mọi người có việc gì cần trợ giúp thì nếu đủ khả năng, đôi bên vẫn có thể giúp một tay."
Mẹ Lý có trực giác Thẩm Y Y vẫn còn chưa nói hết, trầm ngâm.
"Nhưng trải qua hôm nay." Thẩm Y Y hít sâu một hơi, mới nói tiếp: "Con cảm thấy mọi người vẫn là đường ai nấy đi sẽ tốt hơn!"
Ý của Thẩm Y Y đã không thể rõ ràng hơn được nữa, chính là gia đình bọn họ phân rõ giới hạn với hai gia đình khác.
Dẫu sao cũng đều là con của mình, dù cho vừa rồi mẹ Lý đã dự liệu được kết quả thì bây giờ vẫn cảm thấy phức tạp, mâu thuẫn. Chỉ có điều hôm nay Giang Ái Linh, Lý Tam Hoành và Hà Chiêu Đệ đã làm một màn kịch làm trò cười cho thiên hạ, làm lộ bộ mặt tham lam của bọn nó, mẹ Lý cảm thấy mình thực sự không có ý muốn giúp bọn nó nói chuyện...
Bèn gật đầu, hơi mệt mỏi nói: "Mẹ hiểu rồi!"
Hiểu rồi là được!
Dù sao cô đã bày tỏ thái độ của cô, muốn nói cô tự tư cũng được, nói cái gì khác cũng được, về sau ai cũng không đừng mong dùng cái này để áp chế cô!
Thẩm Y Y đã thả lỏng, nói: "Mẹ, mẹ đã thương lượng với cha chưa? Có đến thủ đô không? Nhanh chóng quyết định, thuận tiện mua vé sớm!"
Mẹ Lý thấy thế, đã biết cô cố ý bỏ qua chủ đề này, bà cũng có tinh thần, chần chờ nói: "Y Y, con thật sự muốn để cha mẹ đến thủ đô à?”
Thẩm Y Y nhướng mày, nhẹ gật đầu: “Cha mẹ đến thủ đô, chúng con đi thăm cha mẹ thì có thể thuận tiện chút, nếu không một chuyến vừa đi vừa về rất tốn thời gian!. Mặt khác, tuổi tác của cha mẹ đã lớn, con và anh Thâm đều không muốn để cho cha mẹ tiếp tục vất vả nữa, có thể đến thủ đô là tốt nhất, trình độ trị liệu của thủ đô tốt hơn dưới quê... Đương nhiên, đây đều phải xem lựa chọn của cha mẹ.”
Cha Lý, mẹ Lý không chỉ có một đứa con trai là Lý Thâm, Thẩm Y Y không muốn lui tới với nhà anh cả và nhà em ba, nhưng cô không thể ngăn cản cha Lý, mẹ Lý lui tới với nhà anh cả và nhà em ba. Cha Lý, mẹ Lý đến thủ đô, thuận tiện cho bọn họ, nhưng nếu là nhà anh cả và nhà em ba thì không tiện. Cho nên phải xem lựa chọn của cha Lý, mẹ Lý.
Thẩm Y Y tiếp tục nói, "Nhưng mẹ à, lần sau nếu sức khỏe mẹ hoặc cha có vấn đề gì, chúng con chưa chắc sẽ trở về kịp.”
Thủ đô nói xa, không xa, ngồi xe lửa cũng phải hơn hai ngày, coi như nhà Thẩm Y Y có thể dành chút thời gian, nhưng mùi hương khó chịu nổi và sự hỗn loạn trên xe lửa cũng là cửa ải ngăn cản bọn họ trở về!
Đương nhiên mẹ Lý cũng muốn đến thủ đô, có điều bà sợ mình và cha Lý không biết một cái gì, đi thủ đô sẽ gây thêm phiền phức cho gia đình Thẩm Y Y, vẫn đang chần chờ có nên ở nhà làm ruộng hay không. Bà không có nghĩ đến sâu xa như Thẩm Y Y, dù sao mấy cụ già bảy tám mươi tuổi trong thôn còn xuống ruộng làm việc nữa mà. Nhưng lúc này nghe Thẩm Y Y nói như vậy, lập tức giật cả mình, sự chần chờ nho nhỏ trong lòng cũng đã biến mất.
Bà nhớ tới mấy ngày trước lúc cha Lý bị thương, ít nhất Lý Đại Bân có đưa cha Lý vào thị trấn, nhưng Lý Tam Hoành thì ngay cả thăm cũng chưa từng đi thăm một lần!
Nếu như bọn họ ở quê, ngộ nhỡ thật sự có chuyện gì, hai đứa con trai ruột này chưa chắc có thể nhờ cậy được! Chớ nói chi là hai đứa con dâu!
"Thế thì… Y Y, thật ra mẹ và cha con đã thương lượng rồi, nếu như không thêm phiền toái cho các con, cha mẹ muốn đến thủ đô." Mẹ Lý nheo mắt nhìn Thẩm Y Y nói, đang nói thì thấy hơi ngượng, lại bổ sung thêm một câu: “Cha mẹ tới thủ đô, vừa khéo có thể giúp Đại Nha và Phong Thu chăm em bé, đến lúc đó Phong Thu có thể đi làm việc với thằng hai!"
"Chị cả và Phong Thu cũng đã quyết định?" Thẩm Y Y mừng rỡ nói.
"Ừm!" Mẹ Lý cũng cười: “Phong Thu nói, nó ngoại trừ Đại Nha thì người thân nhất chính là các con, các con đã đi thủ đô rồi, tất nhiên nó cũng muốn đi!"
"Được!" Thẩm Y Y cười nói: "Vậy hai ngày này bảo anh Thâm đi mua vé xe, ăn tết xong chúng ta sẽ về thủ đô!"
...
/463
|