Mẹ Lý lặng lẽ tiến đến bên cạnh cha Lý: "Ông nhà, cái này tốn bao nhiêu tiền nhỉ?"
"Chắc là bốn, năm mươi." Thật ra cha Lý nói giọng không chắc chắn, thật ra ông cũng không biết, nói đại trúng thì trúng.
"Đắt thế?" Mẹ Lý giật mình kêu lên.
Thẩm Y Y yên lặng cúi đầu xuống, không dám nói giá cả chí ít là gấp đôi số đó. Nhưng chỉ với giá tiền này đã dọa mẹ Lý sợ, đặc biệt là nhìn thấy khăn trải giường trắng tinh, hình thành chênh lệch rõ ràng với cách ăn bận phong trần mệt mỏi của mình, không có ý muốn ngồi xuống, vội vàng kéo Thẩm Y Y: "Y Y, cha mẹ có cần đổi bộ đồ khác không?”
Cha Lý cũng nhìn về phía Thẩm Y Y.
Thẩm Y Y buồn cười: "Không sao hết, làm gì dễ bị làm bẩn như vậy, hơn nữa người ta sẽ giặt, cứ ngồi đi!"
Nói đoạn, cô đã tự mình đặt m.ô.n.g ngồi xuống trước, mẹ Lý thấy thế, ngượng ngùng nở nụ cười.
Cha Lý ho nhẹ một tiếng, ngồi xuống, nói: "Đúng vậy, làm gì dễ bị làm bẩn như vậy?"
Mẹ Lý: “???”
Liếc ngang Cha Lý một cái, lúc này mới ngồi xuống, lại vui vẻ cười lên: "Cái giường này mềm mại đó, thoải mái hơn đệm trong nhà!"
"Vậy buổi tối hôm nay cha mẹ có thể nghỉ ngơi thật tốt rồi." Thẩm Y Y cười nói, chỉnh lý lại nhu yếu phẩm đằng ngày sau cần dùng đến trên xe lửa.
"Được, được." Mẹ Lý vui vẻ đáp hai tiếng, quan sát một vòng, lại đi đến phòng sát vách với cha Lý.
Thẩm Y Y cũng mặc kệ bọn họ, sau khi chỉnh lý xong thì lên giường, cầm quyển sách bắt đầu đọc.
Không bao lâu, Đại Bảo cũng cầm theo một quyển sách đến đây, bất đắc dĩ nói: "Mấy người ở bên kia quá ồn!"
Thẩm Y Y không nhịn được cười, lần đầu tiên ngồi xe lửa, phấn khích cũng không thấy lạ,chờ ngày mai hoặc là ngày mốt sẽ ỉu xìu.
Cha Lý, mẹ Lý đến trưa cũng chưa trở lại.
Lúc ăn cơm tối, nhân viên trên xe lửa tới nhắc nhở có thể ăn cơm rồi.
Bên toa giường mềm có toa ăn, cơm nước tốt hơn bên vé thường.
Thẩm Y Y đi hỏi nhân viên trên xe lửa có thể dẫn bạn bè tới ăn chung hay không, sau khi có được đáp án khẳng định đã đi kêu mấy người Lý Thâm tới, cùng tới toa ăn.
Toa ăn của toa giường mềm rất rộng rãi, khoảng cách giữa các bàn khá xa, bên cạnh mỗi bàn đều có một cửa sổ, màn cửa đã được kéo lên rồi, trên bàn phủ tấm vải đỏ, ghế cũng là ghế dựa mềm màu đỏ, bày trí rất chỉnh tề. Đã có không ít người dùng cơm đang ở bên trong, tốp năm tốp ba ngồi cùng nhau, vừa ăn vừa trò chuyện. Nhân viên mặc áo sơ mi trắng phối với áo gi lê màu đỏ, len lỏi tới lui để đưa bữa ăn cho những hành khách.
Mẹ Lý tóm Thẩm Y Y, khẽ nói: "Nhiều người nước ngoài quá!"
"Đúng vậy." Thẩm Y Y nói, bây giờ đang là sơ kỳ cải cách cởi mở, hấp dẫn người nước ngoài đến hoa đầu tư, có người nước ngoài cũng không có gì lạ, chỉ là thấy vẻ mặt mẹ Lý hơi căng thẳng, buồn cười nói: "Không có gì đâu mẹ, bọn họ không ăn thịt người, chúng ta cứ ăn như bình thường của chúng ta là được!"
"Ừ ừ.” Mẹ Lý gật đầu như gà con mổ thóc, buổi chiều lúc nói chuyện với mấy người Chu Phong Thu, bà đã biết người có thể đi vào nơi này ăn cơm, ngoại trừ người nước ngoài, những người khác cũng đều là không phú thì quý.
Sợ va chạm đến nhân vật có m.á.u mặt gây phiền toái, bà nhắm mắt theo đuôi đi theo đằng sau Thẩm Y Y, Thẩm Y Y làm cái gì thì bà làm cái đó.
Bọn họ ngồi xuống dưới sự chỉ dẫn của nhân viên phục vụ toa xe, bởi vì bọn họ nhiều người nên phân làm ba bàn, trẻ em một bàn, người lớn hai bàn.
Thẩm Y Y và Lý Thâm và cha Lý, mẹ Lý ngồi, vợ chồng hai đôi Chu Phong Thu, Trần Cường ngồi ở bàn ăn bên cạnh bọn họ.
Nhân viên trên xe lửa tới để gọi món cho bọn họ, được cho biết… hết món Tàu rồi!
"Sao lại không có món Tàu? Là chưa chuẩn bị sao?" Thẩm Y Y hỏi thăm, nhìn những người khác ở chung quanh, có ăn món Tây, nhưng cũng có một bộ phận là ăn cơm trưa.
"Đồng chí, vô cùng cáo lỗi.” Nhân viên trên xe lửa nói xin lỗi: "Chúng tôi có chuẩn bị món Tàu, có điều bình thường phần lớn khách nước ngoài đều yêu cầu ăn món Tây, chỉ có một số nhỏ khách sẽ yêu cầu ăn món Tàu, cho nên số lượng món Tây, món Tàu chúng tôi chuẩn bị cũng là dựa theo nhu cầu quen thuộc của hành khách mà xác định. Hôm nay đã có mấy hành khách đều chọn món Tàu, trước mắt chỉ còn lại một ít món Tàu, vì để phối hợp với nhu cầu khách nước ngoài, cơm trưa còn lại của chúng tôi hôm nay cần ưu tiên phục vụ khách nước ngoài, hi vọng chị có thể thông cảm!"
???
Thẩm Y Y nhăn mày, có điều cũng có thể hiểu được, hiện tại chính là thời kỳ đầu của cải cách cởi mở, vì hấp dẫn càng nhiều người nước ngoài đến Trung Quốc đầu tư, về mặt thái độ, đương nhiên muốn đối khách nước ngoài khách khí, chu đáo chút. Mặc dù những người khác không rõ ràng cho lắm, nhưng thái độ nhân viên trên xe lửa rất tốt, cho nên oán giận vì nhận phân biệt đối xử ở quốc gia của mình đã tiêu tán một chút, chỉ yên lặng giao quyền quyết định cho Thẩm Y Y.
Điều kiện gia đình và còn có kiến thức trải nghiệm của Thẩm Y Y là cao nhất trong đám người bọn họ, cho nên họ bất giác đều xem Thẩm Y Y là thủ lĩnh rồi. Về phần Lý Thâm thì không cần nói, mặc kệ lúc nào, đều là đặt ý muốn của vợ anh làm đầu.
"Vậy ăn món Tây đi." Thẩm Y Y nói, để mọi người chọn món ăn, cuối cùng khi nhân viên đẩy xe chuẩn bị rời đi thì cô dặn dò một câu: "Phiền lúc đưa bữa ăn đến giúp mang vài đôi đũa tới, cảm ơn!"
?
Nhân viên trên xe lửa cho là mình nghe lầm, quay đầu nhìn về phía Thẩm Y Y, Thẩm Y Y đã lặp lại: "Chúng tôi cần đũa dự bị, làm phiền, cảm ơn!"
Mặc dù nhân viên trên xe lửa kinh ngạc nhưng vẫn lễ phép trả lời một câu “được”, sau đó rời đi. Ngược lại là có mấy khách nước ngoài bên cạnh đã phát ra mấy tiếng cười nhạo rất nhỏ.
Bởi vì tiếng cười không lớn, Thẩm Y Y cũng không thèm để ý. Nhưng mấy người Chu Phong Thu, Trần Cường thì rất phẫn nộ, bọn họ biết Thẩm Y Y là bởi vì bọn họ mới gọi thêm đũa. Thế là, chờ món Tây đã được mang đến, bọn họ đều ăn ý không dùng đũa, cầm d.a.o nĩa đồng loạt nhìn về phía Thẩm Y Y.
Thẩm Y Y cũng đành phải cầm d.a.o nĩa, đương nhiên là cô biết dùng bộ dụng cụ ăn uống của phương Tây, không chỉ cô biết, Lý Thâm và mấy đứa ba Bảo, Tiểu Bối cũng đều biết.
Thủ đô trước đó chưa cởi mở cũng đã có không ít người nước ngoài, quốc gia cần ngoại hối, cho nên cũng sẽ có món Tây chuẩn bị cho người nước ngoài ở tiệm cơm quốc doanh. Lúc Thẩm Y Y và Lý Thâm dẫn mấy đứa ba Bảo, Tiểu Bối đến tiệm cơm quốc doanh ăn cơm nhìn thấy, bọn nhỏ đều rất hiếu kì, Thẩm Y Y đã từng làm mấy món phương Tây cho bọn nhỏ vào lúc rảnh rỗi.
Bọn người cha Lý, mẹ Lý nhìn thao tác một nhà Thẩm Y Y học tập. Nhưng bọn họ chưa từng ăn món Tây, thậm chí chưa từng thấy. Đặc biệt là cha Lý, mẹ Lý, đầu óc, động tác của bọn họ vốn đã hơi chậm chạp, coi như quan sát động tác của Thẩm Y Y cũng chưa chắc có thể theo kịp, trái lại lộ ra vẻ cực kỳ vụng về.
Nghiễm nhiên người chung quanh cũng nhìn thấy, lúc này không ai nói cái gì, chỉ là ánh mắt của bọn họ đều ẩn chứa ý chế giễu.
Tiếng vang lanh lảnh "loảng xoảng" vang lên, Lý Thâm đã buông d.a.o nĩa, cầm đũa lên, gắp lên bò bít tết trong đĩa của anh, ăn từng miếng lớn. Vẻ mặt anh thản nhiên, động tác tự nhiên, dường như cầm đũa ăn món Tây là chuyện thường chẳng hiếm lạ.
Bọn người mẹ Lý: "..." Yên lặng buông d.a.o nĩa, cầm đũa lên.
Thẩm Y Y không nhịn được, đường cong khóe môi cong lên, cũng cầm đũa lên.
Chỉ là không ngờ, thái độ của bọn họ thản nhiên, nhưng lại có người nước ngoài không thấy kịch vui sẽ không vui, nói một câu: "Người Hoa không có kiến thức, dùng đũa ăn món Tây, chẳng hề có giáo dục!"
"Chắc là bốn, năm mươi." Thật ra cha Lý nói giọng không chắc chắn, thật ra ông cũng không biết, nói đại trúng thì trúng.
"Đắt thế?" Mẹ Lý giật mình kêu lên.
Thẩm Y Y yên lặng cúi đầu xuống, không dám nói giá cả chí ít là gấp đôi số đó. Nhưng chỉ với giá tiền này đã dọa mẹ Lý sợ, đặc biệt là nhìn thấy khăn trải giường trắng tinh, hình thành chênh lệch rõ ràng với cách ăn bận phong trần mệt mỏi của mình, không có ý muốn ngồi xuống, vội vàng kéo Thẩm Y Y: "Y Y, cha mẹ có cần đổi bộ đồ khác không?”
Cha Lý cũng nhìn về phía Thẩm Y Y.
Thẩm Y Y buồn cười: "Không sao hết, làm gì dễ bị làm bẩn như vậy, hơn nữa người ta sẽ giặt, cứ ngồi đi!"
Nói đoạn, cô đã tự mình đặt m.ô.n.g ngồi xuống trước, mẹ Lý thấy thế, ngượng ngùng nở nụ cười.
Cha Lý ho nhẹ một tiếng, ngồi xuống, nói: "Đúng vậy, làm gì dễ bị làm bẩn như vậy?"
Mẹ Lý: “???”
Liếc ngang Cha Lý một cái, lúc này mới ngồi xuống, lại vui vẻ cười lên: "Cái giường này mềm mại đó, thoải mái hơn đệm trong nhà!"
"Vậy buổi tối hôm nay cha mẹ có thể nghỉ ngơi thật tốt rồi." Thẩm Y Y cười nói, chỉnh lý lại nhu yếu phẩm đằng ngày sau cần dùng đến trên xe lửa.
"Được, được." Mẹ Lý vui vẻ đáp hai tiếng, quan sát một vòng, lại đi đến phòng sát vách với cha Lý.
Thẩm Y Y cũng mặc kệ bọn họ, sau khi chỉnh lý xong thì lên giường, cầm quyển sách bắt đầu đọc.
Không bao lâu, Đại Bảo cũng cầm theo một quyển sách đến đây, bất đắc dĩ nói: "Mấy người ở bên kia quá ồn!"
Thẩm Y Y không nhịn được cười, lần đầu tiên ngồi xe lửa, phấn khích cũng không thấy lạ,chờ ngày mai hoặc là ngày mốt sẽ ỉu xìu.
Cha Lý, mẹ Lý đến trưa cũng chưa trở lại.
Lúc ăn cơm tối, nhân viên trên xe lửa tới nhắc nhở có thể ăn cơm rồi.
Bên toa giường mềm có toa ăn, cơm nước tốt hơn bên vé thường.
Thẩm Y Y đi hỏi nhân viên trên xe lửa có thể dẫn bạn bè tới ăn chung hay không, sau khi có được đáp án khẳng định đã đi kêu mấy người Lý Thâm tới, cùng tới toa ăn.
Toa ăn của toa giường mềm rất rộng rãi, khoảng cách giữa các bàn khá xa, bên cạnh mỗi bàn đều có một cửa sổ, màn cửa đã được kéo lên rồi, trên bàn phủ tấm vải đỏ, ghế cũng là ghế dựa mềm màu đỏ, bày trí rất chỉnh tề. Đã có không ít người dùng cơm đang ở bên trong, tốp năm tốp ba ngồi cùng nhau, vừa ăn vừa trò chuyện. Nhân viên mặc áo sơ mi trắng phối với áo gi lê màu đỏ, len lỏi tới lui để đưa bữa ăn cho những hành khách.
Mẹ Lý tóm Thẩm Y Y, khẽ nói: "Nhiều người nước ngoài quá!"
"Đúng vậy." Thẩm Y Y nói, bây giờ đang là sơ kỳ cải cách cởi mở, hấp dẫn người nước ngoài đến hoa đầu tư, có người nước ngoài cũng không có gì lạ, chỉ là thấy vẻ mặt mẹ Lý hơi căng thẳng, buồn cười nói: "Không có gì đâu mẹ, bọn họ không ăn thịt người, chúng ta cứ ăn như bình thường của chúng ta là được!"
"Ừ ừ.” Mẹ Lý gật đầu như gà con mổ thóc, buổi chiều lúc nói chuyện với mấy người Chu Phong Thu, bà đã biết người có thể đi vào nơi này ăn cơm, ngoại trừ người nước ngoài, những người khác cũng đều là không phú thì quý.
Sợ va chạm đến nhân vật có m.á.u mặt gây phiền toái, bà nhắm mắt theo đuôi đi theo đằng sau Thẩm Y Y, Thẩm Y Y làm cái gì thì bà làm cái đó.
Bọn họ ngồi xuống dưới sự chỉ dẫn của nhân viên phục vụ toa xe, bởi vì bọn họ nhiều người nên phân làm ba bàn, trẻ em một bàn, người lớn hai bàn.
Thẩm Y Y và Lý Thâm và cha Lý, mẹ Lý ngồi, vợ chồng hai đôi Chu Phong Thu, Trần Cường ngồi ở bàn ăn bên cạnh bọn họ.
Nhân viên trên xe lửa tới để gọi món cho bọn họ, được cho biết… hết món Tàu rồi!
"Sao lại không có món Tàu? Là chưa chuẩn bị sao?" Thẩm Y Y hỏi thăm, nhìn những người khác ở chung quanh, có ăn món Tây, nhưng cũng có một bộ phận là ăn cơm trưa.
"Đồng chí, vô cùng cáo lỗi.” Nhân viên trên xe lửa nói xin lỗi: "Chúng tôi có chuẩn bị món Tàu, có điều bình thường phần lớn khách nước ngoài đều yêu cầu ăn món Tây, chỉ có một số nhỏ khách sẽ yêu cầu ăn món Tàu, cho nên số lượng món Tây, món Tàu chúng tôi chuẩn bị cũng là dựa theo nhu cầu quen thuộc của hành khách mà xác định. Hôm nay đã có mấy hành khách đều chọn món Tàu, trước mắt chỉ còn lại một ít món Tàu, vì để phối hợp với nhu cầu khách nước ngoài, cơm trưa còn lại của chúng tôi hôm nay cần ưu tiên phục vụ khách nước ngoài, hi vọng chị có thể thông cảm!"
???
Thẩm Y Y nhăn mày, có điều cũng có thể hiểu được, hiện tại chính là thời kỳ đầu của cải cách cởi mở, vì hấp dẫn càng nhiều người nước ngoài đến Trung Quốc đầu tư, về mặt thái độ, đương nhiên muốn đối khách nước ngoài khách khí, chu đáo chút. Mặc dù những người khác không rõ ràng cho lắm, nhưng thái độ nhân viên trên xe lửa rất tốt, cho nên oán giận vì nhận phân biệt đối xử ở quốc gia của mình đã tiêu tán một chút, chỉ yên lặng giao quyền quyết định cho Thẩm Y Y.
Điều kiện gia đình và còn có kiến thức trải nghiệm của Thẩm Y Y là cao nhất trong đám người bọn họ, cho nên họ bất giác đều xem Thẩm Y Y là thủ lĩnh rồi. Về phần Lý Thâm thì không cần nói, mặc kệ lúc nào, đều là đặt ý muốn của vợ anh làm đầu.
"Vậy ăn món Tây đi." Thẩm Y Y nói, để mọi người chọn món ăn, cuối cùng khi nhân viên đẩy xe chuẩn bị rời đi thì cô dặn dò một câu: "Phiền lúc đưa bữa ăn đến giúp mang vài đôi đũa tới, cảm ơn!"
?
Nhân viên trên xe lửa cho là mình nghe lầm, quay đầu nhìn về phía Thẩm Y Y, Thẩm Y Y đã lặp lại: "Chúng tôi cần đũa dự bị, làm phiền, cảm ơn!"
Mặc dù nhân viên trên xe lửa kinh ngạc nhưng vẫn lễ phép trả lời một câu “được”, sau đó rời đi. Ngược lại là có mấy khách nước ngoài bên cạnh đã phát ra mấy tiếng cười nhạo rất nhỏ.
Bởi vì tiếng cười không lớn, Thẩm Y Y cũng không thèm để ý. Nhưng mấy người Chu Phong Thu, Trần Cường thì rất phẫn nộ, bọn họ biết Thẩm Y Y là bởi vì bọn họ mới gọi thêm đũa. Thế là, chờ món Tây đã được mang đến, bọn họ đều ăn ý không dùng đũa, cầm d.a.o nĩa đồng loạt nhìn về phía Thẩm Y Y.
Thẩm Y Y cũng đành phải cầm d.a.o nĩa, đương nhiên là cô biết dùng bộ dụng cụ ăn uống của phương Tây, không chỉ cô biết, Lý Thâm và mấy đứa ba Bảo, Tiểu Bối cũng đều biết.
Thủ đô trước đó chưa cởi mở cũng đã có không ít người nước ngoài, quốc gia cần ngoại hối, cho nên cũng sẽ có món Tây chuẩn bị cho người nước ngoài ở tiệm cơm quốc doanh. Lúc Thẩm Y Y và Lý Thâm dẫn mấy đứa ba Bảo, Tiểu Bối đến tiệm cơm quốc doanh ăn cơm nhìn thấy, bọn nhỏ đều rất hiếu kì, Thẩm Y Y đã từng làm mấy món phương Tây cho bọn nhỏ vào lúc rảnh rỗi.
Bọn người cha Lý, mẹ Lý nhìn thao tác một nhà Thẩm Y Y học tập. Nhưng bọn họ chưa từng ăn món Tây, thậm chí chưa từng thấy. Đặc biệt là cha Lý, mẹ Lý, đầu óc, động tác của bọn họ vốn đã hơi chậm chạp, coi như quan sát động tác của Thẩm Y Y cũng chưa chắc có thể theo kịp, trái lại lộ ra vẻ cực kỳ vụng về.
Nghiễm nhiên người chung quanh cũng nhìn thấy, lúc này không ai nói cái gì, chỉ là ánh mắt của bọn họ đều ẩn chứa ý chế giễu.
Tiếng vang lanh lảnh "loảng xoảng" vang lên, Lý Thâm đã buông d.a.o nĩa, cầm đũa lên, gắp lên bò bít tết trong đĩa của anh, ăn từng miếng lớn. Vẻ mặt anh thản nhiên, động tác tự nhiên, dường như cầm đũa ăn món Tây là chuyện thường chẳng hiếm lạ.
Bọn người mẹ Lý: "..." Yên lặng buông d.a.o nĩa, cầm đũa lên.
Thẩm Y Y không nhịn được, đường cong khóe môi cong lên, cũng cầm đũa lên.
Chỉ là không ngờ, thái độ của bọn họ thản nhiên, nhưng lại có người nước ngoài không thấy kịch vui sẽ không vui, nói một câu: "Người Hoa không có kiến thức, dùng đũa ăn món Tây, chẳng hề có giáo dục!"
/463
|