"Còn có Cường và Đại Nữu.” Thẩm Y Y dẫn theo bọn họ đến Tây Sương phòng: "Nhà hai em ở lại đây đi, Tây Sương phòng cũng rất rộng rãi, có ba gian phòng, các em nhìn xem thích ở đâu cũng được, một hồi anh chị sẽ mang chăn mền tới."
"Vâng chị." Trần Cường đặt hành lý vào.
Mẹ Lý cảm thấy có chỗ nào không đúng, hỏi: "Thế thông gia ở đâu?"
"Cha mẹ con không ở chỗ này." Thẩm Y Y không hiểu ý của mẹ Lý: "Có điều cách đây cũng không xa, đạp xe đạp chỉ mất nửa tiếng, ngồi xe buýt xe thì nhanh hơn, tầm mười phút đã đến, ở cửa có xe buýt chạy liên tục.”
Nhà họ Thẩm ở thủ đô thế mà lại có hai khu nhà?
Mẹ Lý thầm líu lưỡi.
Thẩm Y Y thấy biểu cảm kinh ngạc của bà, đột nhiên kịp phản ứng, trao đổi ánh mắt với Lý Thâm, anh không có nói với cha mẹ chúng ta mua nhà ở thủ đô?
Không có!
"..." Được rồi, sau đó rồi nói sau.
Không bao lâu, mẹ Thẩm đã nấu cơm xong, sau đó lại là một buổi giới thiệu lẫn nhau rôm rả náo nhiệt, cả nhóm người bắt đầu ngồi xuống ăn cơm.
Trong bữa ăn rất náo nhiệt.
Sau bữa ăn, một đoàn người Thẩm Y Y ngồi hơn hai ngày xe lửa, cũng mệt mỏi, ben mẹ Thẩm không nán lại thêm, sau khi nói chuyện phiếm thì trở về rồi.
Chờ sau khi bọn họ đi, một đoàn người Thẩm Y Y xách nước nóng rửa mặt qua loa, sau đó nặng nề tiến vào giấc mộng đẹp.
Ngày hôm sau.
Lý Thâm lúc trời vừa sáng đã tỉnh, không có đánh thức Thẩm Y Y, rón rén đi ra.
Anh tưởng là vẫn chưa có ai tỉnh, không ngờ cha Lý, mẹ Lý đã tỉnh. Thức giấc, mặc áo bông dày tản bộ trong sân của đông sương phòng.
"Sao cha mẹ dậy sớm thế?" Lý Thâm hỏi.
"Thằng hai, sao con dậy sớm vậy.” Cha Lý, mẹ Lý nhìn thấy anh, vội vàng đi tới: "Dưới quê cha mẹ đã quen giờ này tỉnh.”
"Con đến công xưởng phế liệu một chuyến.” Lý Thâm nói, trở về hai mươi ngày, anh giao toàn quyền công xưởng phê liệu cho Lưu Kiến Cương, không biết thế nào rồi.
"Ôi chao, vậy con phải ăn ít đồ ăn sáng đã.” Mẹ Lý vội nói, vội vã muốn vào phòng bếp làm chút gì cho Lý Thâm ăn, lại chợt nhớ tới bây giờ không phải là dưới quê nữa, ở thủ đô nấu cơm dùng lò, không giống với lò đất ở thôn Thanh Thủy, lúng túng nói: “Mẹ không biết dùng lò của các con…”
"Lúc con đi ngang qua tiệm cơm quốc doanh ăn chút là được rồi." Lý Thâm đã thêm than vào lò than sưởi ấm cho bọn họ, sau đó trở về phòng ngủ.
Anh không hay ăn đồ ăn vặt, nhưng anh nhớ vợ anh thường xuyên sẽ mang chút đồ ăn vặt ra cho mấy đứa bé ăn, mở ngăn tủ, quả thật đã nhìn thấy bên trong chất đầy đồ ăn.
Anh tiện tay cầm một cái bánh quy và một bình sữa lúa mạch: "Dụng cụ làm bếp ở phòng bếp cha mẹ không biết dùng, chờ mấy đứa nhỏ dạy cha mẹ, ăn cái này lót dạ trước đi."
Chờ sau khi Lý Thâm đi, mẹ Lý đến phòng khách cầm bình giữ nhiệt, pha ly sữa lúa mạch cho bà và cha Lý.
Ở trước kia thì bà chắc chắn không nỡ uống, nhưng năm ngoái Thẩm Y Y cách một tháng là gửi một hộp sữa lúa mạch hoặc là sữa bột về, sợ hết hạn, thỉnh thoảng bà cũng pha một ly cho mình và cha Lý, bây giờ đã thành thói quen.
Cha Lý hớp một ngụm sữa lúa mạch ngọt lịm, ánh mắt nhìn khung cảnh tuyết trong sân, trong đầu không tự chủ nghĩ đến qua một tháng nữa là sắp đầu xuân rồi, chuẩn bị trồng trọt rồi. Bỗng nhiên kịp phản ứng, bọn họ đã tới thủ đô, không phải trong thôn nữa, không cần trồng trọt nữa.
Nhìn khung cảnh trong sân một vòng, cảm khái một câu: “Tôi cho là tôi sẽ đời đời kiếp kiếp chỉ có thế, cả một đời đều chui đầu vào trong ruộng, cho đến c.h.ế.t đi, không ngờ tôi cũng có một ngày thế này!"
"Ai nói không phải chứ?" Mẹ Lý ngồi trước lò sưởi ấm áp dễ chịu, cảm khái nói: "Cưới được người vợ tốt vượng ba đời, lời này quả thật là chân lý!"
"Trước kia bà không phải nói như vậy." Cha Lý dò liếc nhìn mẹ Lý một cái.
"Còn nói tôi, chẳng phải ông cũng như vậy?" Mẹ Lý tức giận: "Trước kia ông muốn tiết kiệm tiền cho mấy đứa nhỏ ba Bảo xây nhà cưới vợ nhỉ?
Về sau thấy nhà thằng hai đã tốt hơn. Lúc chia ra ở riêng ông mới lấy thêm không ít, phân cho nhà thằng cả và thằng hai, sau đó lại xây nhà cho Đại Nha, còn cho nhà thằng cả tiền đi chữa bệnh!"
Người khác đều nói nhà họ Lý nghèo, nhưng thật ra cả một đời cha Lý, mẹ Lý bớt ăn bớt mặc đã tích được không ít tiền. Nếu không chỉ riêng thuế lương thực mà gia đình anh cả và gia đình em ba đi làm nộp lên, lúc phân gia sẽ không chia được nhiều tiền như vậy. Đáng tiếc, cuối cùng tiền không tiêu vào mấy đứa nhỏ ba Bảo coi như thôi, lại tiêu vào gia đình anh cả và gia đình em ba, bọn họ cũng không được kết cục tốt, ngược lại là một gia đình không tiêu đồng nào của bọn họ thì dưỡng lão bọn họ.
"Gia đình thằng hai đúng thực là một nhà hiếu thuận." Cha Lý cũng nói.
Mẹ Lý nở nụ cười, nghe tiếng em bé oa oa khóc lớn, mẹ Lý vội vàng đứng lên: "Có phải Khoái Khoái và Lạc Lạc đã tỉnh rồi không?"
"Chắc là vậy."
"Đói bụng không?" Mẹ Lý vội vội vàng vàng xông về phía đông sương phòng của Lý Đại Nha và Chu Phong Thu, vừa nói: “Ôi kìa, Đại Nha và Phong Thu cũng thật là, đứa bé khóc rồi sao không bế lên dỗ dành, nếu đánh thức vợ thằng hai thì phải làm sao đây? Hai ngày nay nó ở trên xe lửa chưa được ngủ ngon!"
Cha Lý: "..."
Lúc Thẩm Y Y tỉnh lại, không thấy Lý Thâm, ngáp một cái, đổi bộ quần áo ra ngoài, lập tức phát hiện cả nhà đều đã dậy. Đang ngồi ở chính phòng, bưng chén yên lặng ăn cơm.
"Sao vậy?" Thẩm Y Y kỳ quái nói: "Tại sao không nói chuyện?"
"Mẹ." Mấy đứa nhỏ ba Bảo mồm năm miệng mười kêu cô, lập tức sôi nổi lên.
"Y Y con đã tỉnh?" Mẹ Lý vội vàng đứng lên, cười nói: "Là mọi người đánh thức con sao?"
"Mọi người vì con đang ngủ mới không nói lời nào?" Thẩm Y Y hỏi.
"Mọi người nghĩ mấy ngày nay con ngồi xe lửa cũng mệt mỏi." Mẹ Lý cười nói: "Muốn để con ngủ thêm một hồi."
“Mọi người thật là quan tâm.” Thẩm Y Y dở khóc dở cười, nhìn đồng hồ treo tường treo ở chính phòng, đã mười giờ rồi.
Mẹ Lý cũng cười, không vướng mắc chuyện này với cô nữa, ân cần nói: "Bữa cơm đã chừa cho con, ăn bữa sáng trước nhé.”
"Vâng.” Thẩm Y Y nhẹ gật đầu, không thấy Lý Thâm, hỏi: "Anh Thâm đi công xưởng phê liệu rồi à?"
"Đúng vậy, bọn em tỉnh lại đã không thấy tăm hơi anh ấy đâu.” Trần Cường đáp lời: "Lúc đầu em muốn đi cùng anh ấy.”
"Anh ấy trở về nhiều ngày như vậy, chắc chắn công xưởng phê liệu đang chất đống rất nhiều chuyện, không sao hết, đợi lát nữa cơm nước xong xuôi con dẫn mọi người đi xem một vòng.” Thẩm Y Y nói.
"Mẹ, con không đi được, con về nhà bà ngoại." Đại Bảo nói, mấy ngày trở về cậu bé đã dời đống chậu hoa cỏ đến nhà họ Thẩm để ông ngoại cậu bé hỗ trợ chăm sóc. Đêm qua trở về ông ngoại cậu bé nói mấy chậu hoa cỏ đều tốt, nhưng cậu bé không yên lòng, muốn tự mình trở về nhìn.
"Được, mấy đứa bé ở nhà với ông bà nội hoặc là đến nhà ông ngoại đi.” Thẩm Y Y nói, bên công xưởng phê liệu bận và loạn thế, cô cũng không thích mấy đứa ba Bảo, Tiểu Bối qua bên đó.
Cơm nước xong xuôi, bọn họ đã xuất phát, Lý Đại Nha phải ở nhà chăm con, không đi, Thẩm Y Y dẫn theo Chu Phong Thu và Trần Cường còn có Lâm Đại Nữu đi.
Xe đạp bọn họ đặt giao tới nhà đã đến, ngoại trừ hai chiếc Thẩm Y Y gửi vận chuyển, một chiếc Trần Cường và Chu Phong Thu cũng gửi vận chuyển đến.
Bao gồm chiếc xe bọn họ mua ở thủ đô, hết thảy có năm chiếc xe đạp, buổi sáng Lý Thâm đã đạp một chiếc, bây giờ còn bốn chiếc.
Vừa khéo một người một chiếc.
"Vâng chị." Trần Cường đặt hành lý vào.
Mẹ Lý cảm thấy có chỗ nào không đúng, hỏi: "Thế thông gia ở đâu?"
"Cha mẹ con không ở chỗ này." Thẩm Y Y không hiểu ý của mẹ Lý: "Có điều cách đây cũng không xa, đạp xe đạp chỉ mất nửa tiếng, ngồi xe buýt xe thì nhanh hơn, tầm mười phút đã đến, ở cửa có xe buýt chạy liên tục.”
Nhà họ Thẩm ở thủ đô thế mà lại có hai khu nhà?
Mẹ Lý thầm líu lưỡi.
Thẩm Y Y thấy biểu cảm kinh ngạc của bà, đột nhiên kịp phản ứng, trao đổi ánh mắt với Lý Thâm, anh không có nói với cha mẹ chúng ta mua nhà ở thủ đô?
Không có!
"..." Được rồi, sau đó rồi nói sau.
Không bao lâu, mẹ Thẩm đã nấu cơm xong, sau đó lại là một buổi giới thiệu lẫn nhau rôm rả náo nhiệt, cả nhóm người bắt đầu ngồi xuống ăn cơm.
Trong bữa ăn rất náo nhiệt.
Sau bữa ăn, một đoàn người Thẩm Y Y ngồi hơn hai ngày xe lửa, cũng mệt mỏi, ben mẹ Thẩm không nán lại thêm, sau khi nói chuyện phiếm thì trở về rồi.
Chờ sau khi bọn họ đi, một đoàn người Thẩm Y Y xách nước nóng rửa mặt qua loa, sau đó nặng nề tiến vào giấc mộng đẹp.
Ngày hôm sau.
Lý Thâm lúc trời vừa sáng đã tỉnh, không có đánh thức Thẩm Y Y, rón rén đi ra.
Anh tưởng là vẫn chưa có ai tỉnh, không ngờ cha Lý, mẹ Lý đã tỉnh. Thức giấc, mặc áo bông dày tản bộ trong sân của đông sương phòng.
"Sao cha mẹ dậy sớm thế?" Lý Thâm hỏi.
"Thằng hai, sao con dậy sớm vậy.” Cha Lý, mẹ Lý nhìn thấy anh, vội vàng đi tới: "Dưới quê cha mẹ đã quen giờ này tỉnh.”
"Con đến công xưởng phế liệu một chuyến.” Lý Thâm nói, trở về hai mươi ngày, anh giao toàn quyền công xưởng phê liệu cho Lưu Kiến Cương, không biết thế nào rồi.
"Ôi chao, vậy con phải ăn ít đồ ăn sáng đã.” Mẹ Lý vội nói, vội vã muốn vào phòng bếp làm chút gì cho Lý Thâm ăn, lại chợt nhớ tới bây giờ không phải là dưới quê nữa, ở thủ đô nấu cơm dùng lò, không giống với lò đất ở thôn Thanh Thủy, lúng túng nói: “Mẹ không biết dùng lò của các con…”
"Lúc con đi ngang qua tiệm cơm quốc doanh ăn chút là được rồi." Lý Thâm đã thêm than vào lò than sưởi ấm cho bọn họ, sau đó trở về phòng ngủ.
Anh không hay ăn đồ ăn vặt, nhưng anh nhớ vợ anh thường xuyên sẽ mang chút đồ ăn vặt ra cho mấy đứa bé ăn, mở ngăn tủ, quả thật đã nhìn thấy bên trong chất đầy đồ ăn.
Anh tiện tay cầm một cái bánh quy và một bình sữa lúa mạch: "Dụng cụ làm bếp ở phòng bếp cha mẹ không biết dùng, chờ mấy đứa nhỏ dạy cha mẹ, ăn cái này lót dạ trước đi."
Chờ sau khi Lý Thâm đi, mẹ Lý đến phòng khách cầm bình giữ nhiệt, pha ly sữa lúa mạch cho bà và cha Lý.
Ở trước kia thì bà chắc chắn không nỡ uống, nhưng năm ngoái Thẩm Y Y cách một tháng là gửi một hộp sữa lúa mạch hoặc là sữa bột về, sợ hết hạn, thỉnh thoảng bà cũng pha một ly cho mình và cha Lý, bây giờ đã thành thói quen.
Cha Lý hớp một ngụm sữa lúa mạch ngọt lịm, ánh mắt nhìn khung cảnh tuyết trong sân, trong đầu không tự chủ nghĩ đến qua một tháng nữa là sắp đầu xuân rồi, chuẩn bị trồng trọt rồi. Bỗng nhiên kịp phản ứng, bọn họ đã tới thủ đô, không phải trong thôn nữa, không cần trồng trọt nữa.
Nhìn khung cảnh trong sân một vòng, cảm khái một câu: “Tôi cho là tôi sẽ đời đời kiếp kiếp chỉ có thế, cả một đời đều chui đầu vào trong ruộng, cho đến c.h.ế.t đi, không ngờ tôi cũng có một ngày thế này!"
"Ai nói không phải chứ?" Mẹ Lý ngồi trước lò sưởi ấm áp dễ chịu, cảm khái nói: "Cưới được người vợ tốt vượng ba đời, lời này quả thật là chân lý!"
"Trước kia bà không phải nói như vậy." Cha Lý dò liếc nhìn mẹ Lý một cái.
"Còn nói tôi, chẳng phải ông cũng như vậy?" Mẹ Lý tức giận: "Trước kia ông muốn tiết kiệm tiền cho mấy đứa nhỏ ba Bảo xây nhà cưới vợ nhỉ?
Về sau thấy nhà thằng hai đã tốt hơn. Lúc chia ra ở riêng ông mới lấy thêm không ít, phân cho nhà thằng cả và thằng hai, sau đó lại xây nhà cho Đại Nha, còn cho nhà thằng cả tiền đi chữa bệnh!"
Người khác đều nói nhà họ Lý nghèo, nhưng thật ra cả một đời cha Lý, mẹ Lý bớt ăn bớt mặc đã tích được không ít tiền. Nếu không chỉ riêng thuế lương thực mà gia đình anh cả và gia đình em ba đi làm nộp lên, lúc phân gia sẽ không chia được nhiều tiền như vậy. Đáng tiếc, cuối cùng tiền không tiêu vào mấy đứa nhỏ ba Bảo coi như thôi, lại tiêu vào gia đình anh cả và gia đình em ba, bọn họ cũng không được kết cục tốt, ngược lại là một gia đình không tiêu đồng nào của bọn họ thì dưỡng lão bọn họ.
"Gia đình thằng hai đúng thực là một nhà hiếu thuận." Cha Lý cũng nói.
Mẹ Lý nở nụ cười, nghe tiếng em bé oa oa khóc lớn, mẹ Lý vội vàng đứng lên: "Có phải Khoái Khoái và Lạc Lạc đã tỉnh rồi không?"
"Chắc là vậy."
"Đói bụng không?" Mẹ Lý vội vội vàng vàng xông về phía đông sương phòng của Lý Đại Nha và Chu Phong Thu, vừa nói: “Ôi kìa, Đại Nha và Phong Thu cũng thật là, đứa bé khóc rồi sao không bế lên dỗ dành, nếu đánh thức vợ thằng hai thì phải làm sao đây? Hai ngày nay nó ở trên xe lửa chưa được ngủ ngon!"
Cha Lý: "..."
Lúc Thẩm Y Y tỉnh lại, không thấy Lý Thâm, ngáp một cái, đổi bộ quần áo ra ngoài, lập tức phát hiện cả nhà đều đã dậy. Đang ngồi ở chính phòng, bưng chén yên lặng ăn cơm.
"Sao vậy?" Thẩm Y Y kỳ quái nói: "Tại sao không nói chuyện?"
"Mẹ." Mấy đứa nhỏ ba Bảo mồm năm miệng mười kêu cô, lập tức sôi nổi lên.
"Y Y con đã tỉnh?" Mẹ Lý vội vàng đứng lên, cười nói: "Là mọi người đánh thức con sao?"
"Mọi người vì con đang ngủ mới không nói lời nào?" Thẩm Y Y hỏi.
"Mọi người nghĩ mấy ngày nay con ngồi xe lửa cũng mệt mỏi." Mẹ Lý cười nói: "Muốn để con ngủ thêm một hồi."
“Mọi người thật là quan tâm.” Thẩm Y Y dở khóc dở cười, nhìn đồng hồ treo tường treo ở chính phòng, đã mười giờ rồi.
Mẹ Lý cũng cười, không vướng mắc chuyện này với cô nữa, ân cần nói: "Bữa cơm đã chừa cho con, ăn bữa sáng trước nhé.”
"Vâng.” Thẩm Y Y nhẹ gật đầu, không thấy Lý Thâm, hỏi: "Anh Thâm đi công xưởng phê liệu rồi à?"
"Đúng vậy, bọn em tỉnh lại đã không thấy tăm hơi anh ấy đâu.” Trần Cường đáp lời: "Lúc đầu em muốn đi cùng anh ấy.”
"Anh ấy trở về nhiều ngày như vậy, chắc chắn công xưởng phê liệu đang chất đống rất nhiều chuyện, không sao hết, đợi lát nữa cơm nước xong xuôi con dẫn mọi người đi xem một vòng.” Thẩm Y Y nói.
"Mẹ, con không đi được, con về nhà bà ngoại." Đại Bảo nói, mấy ngày trở về cậu bé đã dời đống chậu hoa cỏ đến nhà họ Thẩm để ông ngoại cậu bé hỗ trợ chăm sóc. Đêm qua trở về ông ngoại cậu bé nói mấy chậu hoa cỏ đều tốt, nhưng cậu bé không yên lòng, muốn tự mình trở về nhìn.
"Được, mấy đứa bé ở nhà với ông bà nội hoặc là đến nhà ông ngoại đi.” Thẩm Y Y nói, bên công xưởng phê liệu bận và loạn thế, cô cũng không thích mấy đứa ba Bảo, Tiểu Bối qua bên đó.
Cơm nước xong xuôi, bọn họ đã xuất phát, Lý Đại Nha phải ở nhà chăm con, không đi, Thẩm Y Y dẫn theo Chu Phong Thu và Trần Cường còn có Lâm Đại Nữu đi.
Xe đạp bọn họ đặt giao tới nhà đã đến, ngoại trừ hai chiếc Thẩm Y Y gửi vận chuyển, một chiếc Trần Cường và Chu Phong Thu cũng gửi vận chuyển đến.
Bao gồm chiếc xe bọn họ mua ở thủ đô, hết thảy có năm chiếc xe đạp, buổi sáng Lý Thâm đã đạp một chiếc, bây giờ còn bốn chiếc.
Vừa khéo một người một chiếc.
/463
|