Bây giờ mặc kệ là lắp điện thoại hay mua tivi đều cần chỉ tiêu, nhưng công xưởng phế liệu của Lý Thâm làm được đến quy mô như bây giờ, tất nhiên cũng quen biết người ở trên, rất nhanh đã lấy được chỉ tiêu.
Nhưng mà kỳ nghỉ hè đã đến, cả nhà Thẩm Y Y lại chuyển về tứ hợp viện ở cho nên điện thoại và tivi đều được lắp ở tứ hợp viện.
tivi là Lý Thâm và Thẩm Y Y mang theo ba đứa nhỏ đi mua, mua hai cái, vừa đến cửa Nhị Bảo và Tiểu Bảo liền bắt đầu hô to, "Vượng Tài! An An! Khoái Khoái Lạc Lạc! Mau ra xem chúng ta mang cái gì đến này!"
Hiện tại đã là kì nghỉ hè, mấy đứa nhỏ đều ở nhà, nghe thấy thanh âm liền như ong vỡ tổ chạy ra xem, "Mang cái gì đến?"
"Tivi!"
"Đó là tivi!"
"Chúng ta có tivi để xem rồi!"
Những đứa trẻ đang phấn khích mồm năm miệng miệng vây quanh tivi thảo luận sôi nổi.
Lý Thâm chuyển tivi đến phòng khách, sau đó bắt đầu lắp đặt, lắp đặt xong, ấn điều khiển từ xa một chút, không có tín hiệu, bảo Nhị Bảo lên nóc nhà: "Lên nóc nhà đong đưa ăng ten một chút."
Tuy bảo Nhị Bảo, nhưng mấy đứa nhỏ cũng ầm ĩ đi theo, đong đưa ăng ten, chờ Lý Thâm nói xong lại ầm ầm ĩ ĩ đi xuống, tivi rốt cục xuất hiện hình ảnh với âm thanh, bọn nhỏ vui mừng kêu lên, "Có người rồi có người rồi!"
"Còn có thanh âm, bọn họ đang nói chuyện!"
Khoái Khoái và Lạc Lạc đi bộ còn chưa ổn định nhanh, loạng choạng đi tới phía trước tivi, chỉ vào nhân vật trong tivi kích động đến nỗi chảy cả nước miếng.
Người lớn tuy rằng không làm quá như mấy đứa nhỏ, nhưng cũng lộ ra vẻ mặt kỳ quái, nhìn chằm chằm vào tivi không chớp mắt.
Thẩm Y Y vốn còn muốn nói chuyện nhà xưởng với Lâm Đại Nữu và Lý Đại Nha, nhưng nhìn thấy khuôn mặt của hai người cũng đang tập trung tinh thần nhìn tivi, dứt khoát đi vào phòng bếp nấu cơm.
Qua một lúc ngửi thấy mùi thơm, mẹ Lý mới phản ứng lại, sắp trưa rồi còn chưa nấu cơm, vội vàng đi vào phòng bếp, liền nhìn thấy Thẩm Y Y đang bận rộn ở trong phòng bếp.
"Y Y, để đấy mẹ làm là được rồi" Mẹ Lý vội vàng nói.
"Không có việc gì, mẹ cứ để con làm." Thẩm Y Y cười nói, "Mẹ đi xem tivi đi!"
"Ai, chúng ta đều già rồi, xem tivi gì, đều là đồ trẻ con xem." Mẹ Lý ngượng ngùng nói, đi đến bóc vỏ tỏi giúp cô.
"Xem tivi làm gì phân biệt tuổi tác? Chương trình trẻ con thì trẻ con xem, người lớn chúng ta cũng có chương trình dành cho người lớn chúng ta xem," Thẩm Y Y vừa đổ khoai tây vào vừa cười nói, "Đừng nói, xem tivi một cách hợp lý cũng là một chuyện rất tốt, có thể biết được một ít chuyện mới mẻ mà chúng ta bình thường không tiếp xúc được."
"Còn không phải sao." Mẹ Lý cũng đồng ý, "Lúc trước mẹ nghe cái phát thanh kia, mới biết thì ra trên đời này còn có nhiều chuyện thú vị như vậy! Chính là cha con, rất là đáng ghét!"
Mẹ Lý lải nhải: "Mẹ thích nghe kịch, nhưng cha con không thích nghe, ông ấy thích nghe cái gì mà, tin tức phát sóng! Bây giờ mỗi đêm đến thời gian liền cướp đài phát thanh từ tay mẹ, hơn nữa suốt ngày nói chuyện với mẹ nào là quốc gia nào mạnh mẽ, rồi cái gì mà đạn b.ắ.n ra, quốc gia lợi hại đến cỡ nào cũng muốn đến hợp tác với chúng ta... Con nói xem, mẹ lại nghe không hiểu mấy thứ này, mẹ muốn nghe hí khúc, ông ấy còn nói bên tai mẹ, giống như một con ruồi, mẹ không kiên nhẫn nói ông ấy mấy câu, thế mà ông ấy lại mắng mẹ là người không yêu nước, a phi, ông già thối này!"
Thẩm Y Y: "..."
Nhịn cười, "Mẹ, bố con cũng rất thích nghe những thứ này, con có thể nói với bố, mẹ có thể bảo cha đi nói chuyện với bố con, bảo đảm hai người có thể nói đến chán thì thôi!"
"A?" Mẹ Lý dừng một chút, "Ông thông gia cũng thích nghe cái này?"
"Đúng vậy!"
"...... Ông thông gia đúng là người không chỉ có văn hóa và học thức, mà còn là một người yêu nước và yêu thương người dân!" Mẹ Lý vắt hết óc khen cha Thẩm, vì thế không tiếc hạ thấp mình, "Không giống như mẹ, người dân quê nghe không hiểu những thứ này ha ha!"
Một bước nữa là đến phòng bếp, cha Lý vốn định đến hỗ trợ: "..."
Quay người lại rồi rời đi!
Thẩm Y Y: "..." Trời mới biết, ý định ban đầu của cô chỉ là muốn biểu đạt cha Lý muốn nói chuyện quốc gia đại sự có thể đi tìm ba cô, giải quyết chuyện mẹ Lý không có kiên nhẫn nghe cha Lý nói chuyện!
Chuyển chủ đề: "Bây giờ có tivi, hai người không cần phải cướp nữa, một người nghe đài phát thanh, người kia có thể xem tivi!" Thẩm Y Y nói xong, còn tiến đến bên tai mẹ Lý nói, "Mẹ, mẹ có thể cướp tivi, tivi còn tốt hơn đài phát thanh, nó vừa có thể nghe thanh âm, còn có thể xem hình ảnh."
Mẹ Lý cười đến mức không khép miệng lại được: "Được! Vậy thì mẹ sẽ xem tivi!"
Nói xong, vừa băm nhỏ tỏi vừa nói, "Y Y, cha mẹ con bên kia còn chưa có tivi đi? Có phải nên đưa một cái qua bên đó hay không?"
???
Thẩm Y Y ngước mắt nhìn mẹ Lý, phát hiện biểu cảm của bà rất tự nhiên, trên mặt cũng không có ý muốn thăm dò.
Mẹ Lý phát hiện cô nhìn qua, sợ cô hiểu lầm, vội vàng giải thích, "Mẹ nghe con nói cha con thích xem tin tức liền nghĩ có tivi có phải sẽ tốt hơn một chút hay không, nhưng mà..."
Mẹ Lý nhớ tới lúc trước nhà Thẩm Y Y lại cho Lâm Đại Nữu và Lý Đại Nha mượn tiền, lại còn mua cửa hàng, nghĩ hay là nhà bọn họ hết tiền rồi? Liền thăm dò: "Tivi này giá bao nhiêu?"
"Bọn con mua một cái năm trăm đồng." Thẩm Y Y nói.
"Năm trăm đồng sao." Ánh mắt mẹ Lý sáng lên, "Hiện tại mẹ và cha con vừa vặn có năm trăm đồng, mẹ lập tức đưa cho con, con mang đi mua tivi cho cha mẹ con đi!"
Mẹ Lý nói xong, muốn về phòng lấy tiền.
Thẩm Y Y: "Mẹ, không cần——"
"Cần!" Mẹ Lý nói, "Mẹ cũng là đến thủ đô rồi mới biết cha mẹ con đã lâu rồi không có việc làm, lúc trước con ở trong thôn bọn họ còn gửi tiền cho con, bọn họ đối tốt với con như vậy, bây giờ bọn họ ở nhà không có việc gì làm, nếu có tivi còn có thể g.i.ế.c thời gian."
"..." Thẩm Y Y dở khóc dở cười, ừa rồi cô còn tưởng mẹ chồng đang thăm dò xem có phải cô mua tivi cho nhà bố mẹ ruột rồi hay không, ngược lại cô hẹp hòi, "Mẹ, con mua cho cha mẹ con rồi, vừa rồi mẹ không thấy bọn con vận chuyển hai cái tivi về sao? Có một cái là cho cha mẹ con, muộn chút rồi bọn con mang qua sau."
"Thì ra là cho cha mẹ con?" Lúc này mẹ Lý mới dừng bước, "Mẹ còn tưởng rằng con muốn vận chuyển về phòng bên Bắc Đại kia."
"Bên kia không vội, bọn con nghỉ hè đều về đây ở, mua về để bên kia cũng chỉ tích tro bụi." Thẩm Y Y nói, nếu muốn mua tivi, cô tất nhiên sẽ không quên cha mẹ cô.
"Được rồi," Mẹ Lý liên tục gật đầu, "Vậy là tốt rồi!"
Hai người im lặng một chút, chỉ có tiếng đồ ăn đang cháy xèo xèo, mẹ Lý thật sự là bị ánh mắt chứa đầy cười của Thẩm Y Y nhìn đến trong lòng vừa vui vẻ vừa không được tự nhiên, "Y Y, con nhìn cái gì?"
"Không nhìn cái gì." Thẩm Y Y cười lắc đầu, xoay người đi lấy khoai tây đã chuẩn bị xong tới.
Mẹ Lý lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm, trong lòng đắc ý, bà hào phóng như vậy, vợ của thằng hai nhà bà sẽ đánh giá cao bà đi? Bây giờ bà đã không còn là con người nhỏ nhen keo kiệt như trước đây nữa!
"Đúng rồi, mẹ." Thẩm Y Y đặt khoai tây lên bếp, lại nói, "Bọn con còn định lắp điện thoại, lát nữa sẽ có người đến lắp đặt."
"Lắp điện thoại?" Mẹ Lý kinh ngạc, "Lắp điện thoại tốn bao nhiêu tiền?"
Thẩm Y Y tính toán, "Phí lắp đặt là hơn bốn nghìn, dây thì một nghìn năm trăm đồng, tính ra gần sáu nghìn!"
Mẹ Lý: "..." Bà vừa rồi sao lại cho rằng hai vợ chồng nhà thằng hai không có tiền???
Nhưng mà kỳ nghỉ hè đã đến, cả nhà Thẩm Y Y lại chuyển về tứ hợp viện ở cho nên điện thoại và tivi đều được lắp ở tứ hợp viện.
tivi là Lý Thâm và Thẩm Y Y mang theo ba đứa nhỏ đi mua, mua hai cái, vừa đến cửa Nhị Bảo và Tiểu Bảo liền bắt đầu hô to, "Vượng Tài! An An! Khoái Khoái Lạc Lạc! Mau ra xem chúng ta mang cái gì đến này!"
Hiện tại đã là kì nghỉ hè, mấy đứa nhỏ đều ở nhà, nghe thấy thanh âm liền như ong vỡ tổ chạy ra xem, "Mang cái gì đến?"
"Tivi!"
"Đó là tivi!"
"Chúng ta có tivi để xem rồi!"
Những đứa trẻ đang phấn khích mồm năm miệng miệng vây quanh tivi thảo luận sôi nổi.
Lý Thâm chuyển tivi đến phòng khách, sau đó bắt đầu lắp đặt, lắp đặt xong, ấn điều khiển từ xa một chút, không có tín hiệu, bảo Nhị Bảo lên nóc nhà: "Lên nóc nhà đong đưa ăng ten một chút."
Tuy bảo Nhị Bảo, nhưng mấy đứa nhỏ cũng ầm ĩ đi theo, đong đưa ăng ten, chờ Lý Thâm nói xong lại ầm ầm ĩ ĩ đi xuống, tivi rốt cục xuất hiện hình ảnh với âm thanh, bọn nhỏ vui mừng kêu lên, "Có người rồi có người rồi!"
"Còn có thanh âm, bọn họ đang nói chuyện!"
Khoái Khoái và Lạc Lạc đi bộ còn chưa ổn định nhanh, loạng choạng đi tới phía trước tivi, chỉ vào nhân vật trong tivi kích động đến nỗi chảy cả nước miếng.
Người lớn tuy rằng không làm quá như mấy đứa nhỏ, nhưng cũng lộ ra vẻ mặt kỳ quái, nhìn chằm chằm vào tivi không chớp mắt.
Thẩm Y Y vốn còn muốn nói chuyện nhà xưởng với Lâm Đại Nữu và Lý Đại Nha, nhưng nhìn thấy khuôn mặt của hai người cũng đang tập trung tinh thần nhìn tivi, dứt khoát đi vào phòng bếp nấu cơm.
Qua một lúc ngửi thấy mùi thơm, mẹ Lý mới phản ứng lại, sắp trưa rồi còn chưa nấu cơm, vội vàng đi vào phòng bếp, liền nhìn thấy Thẩm Y Y đang bận rộn ở trong phòng bếp.
"Y Y, để đấy mẹ làm là được rồi" Mẹ Lý vội vàng nói.
"Không có việc gì, mẹ cứ để con làm." Thẩm Y Y cười nói, "Mẹ đi xem tivi đi!"
"Ai, chúng ta đều già rồi, xem tivi gì, đều là đồ trẻ con xem." Mẹ Lý ngượng ngùng nói, đi đến bóc vỏ tỏi giúp cô.
"Xem tivi làm gì phân biệt tuổi tác? Chương trình trẻ con thì trẻ con xem, người lớn chúng ta cũng có chương trình dành cho người lớn chúng ta xem," Thẩm Y Y vừa đổ khoai tây vào vừa cười nói, "Đừng nói, xem tivi một cách hợp lý cũng là một chuyện rất tốt, có thể biết được một ít chuyện mới mẻ mà chúng ta bình thường không tiếp xúc được."
"Còn không phải sao." Mẹ Lý cũng đồng ý, "Lúc trước mẹ nghe cái phát thanh kia, mới biết thì ra trên đời này còn có nhiều chuyện thú vị như vậy! Chính là cha con, rất là đáng ghét!"
Mẹ Lý lải nhải: "Mẹ thích nghe kịch, nhưng cha con không thích nghe, ông ấy thích nghe cái gì mà, tin tức phát sóng! Bây giờ mỗi đêm đến thời gian liền cướp đài phát thanh từ tay mẹ, hơn nữa suốt ngày nói chuyện với mẹ nào là quốc gia nào mạnh mẽ, rồi cái gì mà đạn b.ắ.n ra, quốc gia lợi hại đến cỡ nào cũng muốn đến hợp tác với chúng ta... Con nói xem, mẹ lại nghe không hiểu mấy thứ này, mẹ muốn nghe hí khúc, ông ấy còn nói bên tai mẹ, giống như một con ruồi, mẹ không kiên nhẫn nói ông ấy mấy câu, thế mà ông ấy lại mắng mẹ là người không yêu nước, a phi, ông già thối này!"
Thẩm Y Y: "..."
Nhịn cười, "Mẹ, bố con cũng rất thích nghe những thứ này, con có thể nói với bố, mẹ có thể bảo cha đi nói chuyện với bố con, bảo đảm hai người có thể nói đến chán thì thôi!"
"A?" Mẹ Lý dừng một chút, "Ông thông gia cũng thích nghe cái này?"
"Đúng vậy!"
"...... Ông thông gia đúng là người không chỉ có văn hóa và học thức, mà còn là một người yêu nước và yêu thương người dân!" Mẹ Lý vắt hết óc khen cha Thẩm, vì thế không tiếc hạ thấp mình, "Không giống như mẹ, người dân quê nghe không hiểu những thứ này ha ha!"
Một bước nữa là đến phòng bếp, cha Lý vốn định đến hỗ trợ: "..."
Quay người lại rồi rời đi!
Thẩm Y Y: "..." Trời mới biết, ý định ban đầu của cô chỉ là muốn biểu đạt cha Lý muốn nói chuyện quốc gia đại sự có thể đi tìm ba cô, giải quyết chuyện mẹ Lý không có kiên nhẫn nghe cha Lý nói chuyện!
Chuyển chủ đề: "Bây giờ có tivi, hai người không cần phải cướp nữa, một người nghe đài phát thanh, người kia có thể xem tivi!" Thẩm Y Y nói xong, còn tiến đến bên tai mẹ Lý nói, "Mẹ, mẹ có thể cướp tivi, tivi còn tốt hơn đài phát thanh, nó vừa có thể nghe thanh âm, còn có thể xem hình ảnh."
Mẹ Lý cười đến mức không khép miệng lại được: "Được! Vậy thì mẹ sẽ xem tivi!"
Nói xong, vừa băm nhỏ tỏi vừa nói, "Y Y, cha mẹ con bên kia còn chưa có tivi đi? Có phải nên đưa một cái qua bên đó hay không?"
???
Thẩm Y Y ngước mắt nhìn mẹ Lý, phát hiện biểu cảm của bà rất tự nhiên, trên mặt cũng không có ý muốn thăm dò.
Mẹ Lý phát hiện cô nhìn qua, sợ cô hiểu lầm, vội vàng giải thích, "Mẹ nghe con nói cha con thích xem tin tức liền nghĩ có tivi có phải sẽ tốt hơn một chút hay không, nhưng mà..."
Mẹ Lý nhớ tới lúc trước nhà Thẩm Y Y lại cho Lâm Đại Nữu và Lý Đại Nha mượn tiền, lại còn mua cửa hàng, nghĩ hay là nhà bọn họ hết tiền rồi? Liền thăm dò: "Tivi này giá bao nhiêu?"
"Bọn con mua một cái năm trăm đồng." Thẩm Y Y nói.
"Năm trăm đồng sao." Ánh mắt mẹ Lý sáng lên, "Hiện tại mẹ và cha con vừa vặn có năm trăm đồng, mẹ lập tức đưa cho con, con mang đi mua tivi cho cha mẹ con đi!"
Mẹ Lý nói xong, muốn về phòng lấy tiền.
Thẩm Y Y: "Mẹ, không cần——"
"Cần!" Mẹ Lý nói, "Mẹ cũng là đến thủ đô rồi mới biết cha mẹ con đã lâu rồi không có việc làm, lúc trước con ở trong thôn bọn họ còn gửi tiền cho con, bọn họ đối tốt với con như vậy, bây giờ bọn họ ở nhà không có việc gì làm, nếu có tivi còn có thể g.i.ế.c thời gian."
"..." Thẩm Y Y dở khóc dở cười, ừa rồi cô còn tưởng mẹ chồng đang thăm dò xem có phải cô mua tivi cho nhà bố mẹ ruột rồi hay không, ngược lại cô hẹp hòi, "Mẹ, con mua cho cha mẹ con rồi, vừa rồi mẹ không thấy bọn con vận chuyển hai cái tivi về sao? Có một cái là cho cha mẹ con, muộn chút rồi bọn con mang qua sau."
"Thì ra là cho cha mẹ con?" Lúc này mẹ Lý mới dừng bước, "Mẹ còn tưởng rằng con muốn vận chuyển về phòng bên Bắc Đại kia."
"Bên kia không vội, bọn con nghỉ hè đều về đây ở, mua về để bên kia cũng chỉ tích tro bụi." Thẩm Y Y nói, nếu muốn mua tivi, cô tất nhiên sẽ không quên cha mẹ cô.
"Được rồi," Mẹ Lý liên tục gật đầu, "Vậy là tốt rồi!"
Hai người im lặng một chút, chỉ có tiếng đồ ăn đang cháy xèo xèo, mẹ Lý thật sự là bị ánh mắt chứa đầy cười của Thẩm Y Y nhìn đến trong lòng vừa vui vẻ vừa không được tự nhiên, "Y Y, con nhìn cái gì?"
"Không nhìn cái gì." Thẩm Y Y cười lắc đầu, xoay người đi lấy khoai tây đã chuẩn bị xong tới.
Mẹ Lý lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm, trong lòng đắc ý, bà hào phóng như vậy, vợ của thằng hai nhà bà sẽ đánh giá cao bà đi? Bây giờ bà đã không còn là con người nhỏ nhen keo kiệt như trước đây nữa!
"Đúng rồi, mẹ." Thẩm Y Y đặt khoai tây lên bếp, lại nói, "Bọn con còn định lắp điện thoại, lát nữa sẽ có người đến lắp đặt."
"Lắp điện thoại?" Mẹ Lý kinh ngạc, "Lắp điện thoại tốn bao nhiêu tiền?"
Thẩm Y Y tính toán, "Phí lắp đặt là hơn bốn nghìn, dây thì một nghìn năm trăm đồng, tính ra gần sáu nghìn!"
Mẹ Lý: "..." Bà vừa rồi sao lại cho rằng hai vợ chồng nhà thằng hai không có tiền???
/463
|