Nhưng đây là mẹ của chị dâu Thẩm Y Y, bà ít nhiều gì biết cũng quan hệ giữa Thẩm Y Y và anh trai chị dâu cũng không tệ lắm, sợ bởi vì việc làm của bà mà hai bên xảy ra hiềm khích, cho nên dứt khoát không nói gì nữa, đi vào phòng.
Ngô Tiểu Mạn nhìn bóng lưng mẹ Lý, đau đầu hỏi mẹ cô ấy, "Mẹ, mẹ đang làm gì vậy? Mẹ làm như vậy khiến con cảm thấy rất khó xử!"
"Con khó xử cái gì? Con lại muốn dạy mẹ con cách làm người nữa đúng không?" Mẹ Ngô không sợ nhìn về phía Ngô Tiểu Mạn, "Lúc nãy mẹ cũng không nói gì với em chồng của con!"
"Mẹ không nói gì với em chồng con, vậy sao mẹ lại nói chuyện với mẹ chồng của em chồng con như vậy..."
"Như thế nào?" Mẹ Ngô trợn trắng mắt, trực tiếp cắt ngang lời Ngô Tiểu Mạn, "Mẹ cũng có nói gì đâu, chẳng lẽ mẹ phải đồng ý cách nói cho đứa nhỏ ăn phân của bà ấy là đúng à?"
Ngô Tiểu Mạn: "..."
Trong phòng, Lý Thâm đang lắp tivi, bọn nhỏ nói chuyện ríu ra ríu rít xung quanh cha Thẩm.
Mẹ Thẩm kéo Thẩm Y Y qua, nhỏ giọng nói: "Sao lại mua tivi cho bố mẹ? Mẹ chồng con không ý..."
Mẹ Thẩm muốn nói mẹ chồng con không có ý kiến gì chứ? Liền nhìn thấy mẹ Lý cũng đi vào, vội vàng ngậm miệng lại, nghênh đón: "Chị thông gia sao cũng tới đây? Hôm nay không cần ở nhà trông Khoái Khoái với Lạc Lạc sao?"
Sắc mặt có chút buồn phiền của mẹ Lý khi nhìn thấy mẹ Thẩm, lại vui cười trở lại, "Hôm nay mẹ Khoái Khoái với Lạc Lạc ở nhà, để mấy đứa nhỏ mẹ bọn họ với ông ngoại bọn nó chăm, tôi đến thăm bà."
"Thì ra là như vậy, tôi đã nói hôm nay bà lại rảnh tới đây." Mẹ Thẩm tính toán thời gian, phát hiện bà đúng là rất lâu rồi chưa qua thăm mẹ Lý, "Ai, vốn đã nói nếu bà đến thủ đô tôi sẽ dẫn bà đi chơi, nhưng thời gian này tôi quá bận rộn, thật ngại quá!"
"Không có việc gì, tôi cũng không có thời gian, để sau rồi đi," Mẹ Lý khoát tay áo, tò mò nói: "Nhưng mà gần đây bà bận cái gì?"
"Tôi bận viết bản thảo cho tờ báo," Mẹ Thẩm nói.
"Viết bản thảo? Giỏi như vậy sao?" Mẹ Lý kinh ngạc, theo bà biết, đều là những người có văn hóa mới viết bản thảo được.
"Chẳng qua là vì g.i.ế.c thời gian, kiếm chút tiền mà thôi", Mẹ Thẩm cười nói.
"Còn có thể kiếm tiền sao?" Mẹ Lý kinh ngạc.
"Trước đây không thể, nhưng bây giờ có thể," mẹ Thẩm cười nói.
Mẹ Lý vô cùng khâm phục!
"Được rồi, có hình ảnh rồi!"
TV không biết đã lắp đặt xong từ lúc nào, Lý Thâm lên nóc nhà chỉnh sửa ăng ten, Tiểu Bảo kêu Lý Thâm, gọi anh xuống.
Nhìn thấy trong TV xuất hiện bóng người, mẹ Thẩm cười nói, "Hai đứa nhỏ này kiếm được chút tiền, cũng không biết tiết kiệm, mua tv lớn như vậy cho chúng tôi, bà nói xem, nếu muốn xem TV chẳng lẽ chúng tôi không mua được sao? Mặc dù tôi và bố nó không có một công việc chính thức, nhưng vẫn còn chút tiền gửi, hơn nữa, bây giờ tôi cũng có thể kiếm được tiền, vẫn có thể mua được một cái TV."
Mẹ Thẩm sợ mẹ Lý suy nghĩ nhiều, đặc biệt bổ sung một câu sau.
"Mua cho bà thì bà cứ nhận, đây đều là hai đứa nhỏ muốn hiếu thuận với ông bà thông gia." Mẹ Lý cho rằng mẹ Thẩm cũng ngượng ngùng khi nhận đồ của Thẩm Y Y, tiến đến bên tai mẹ Thẩm nhỏ giọng nói, "Bây giờ hai đứa nó kiếm được nhiều tiền hơn trước, đây chỉ là một chút trong đó thôi, hai đứa nó còn lắp điện thoại ở nhà, gần sáu nghìn đồng!"
"..." Mẹ Thẩm bật cười, "Được, vậy tôi liền nhận!"
Hai người nói nói cười cười, mẹ Ngô và Ngô Tiểu Mạn tiến vào vừa vặn nhìn thấy một màn này, mẹ Ngô chua xót nói, "Mẹ chưa từng thấy mẹ chồng con cười nói vui vẻ với mẹ như vậy!"
"Vậy sao mẹ không tự tìm nguyên nhân trên người mẹ đi?" Ngô Tiểu Mạn hiện tại đã không biết nên làm gì với mẹ cô ấy, kéo Thành Thành đi.
"Đứa nhỏ c.h.ế.t tiệt này, mẹ là vì ai?" Mẹ Ngô tức giận mắng một câu, lại nhìn qua bên mẹ Thẩm và mẹ Lý, bà ta thật sự không hiểu rõ, vì sao mẹ Thẩm lại thân cận với mẹ Lý từ nông đến như vậy?
Nhớ tới chuyện mình vừa nhằm vào mẹ Lý, mẹ Ngô lại có chút hối hận, hít sâu một hơi, trên mặt nở nụ cười, đi tới: "Bà thông gia, đang nói chuyện gì vậy?"
"Bên nhà thông gia tôi đưa tivi qua," Bà Thẩm trả lời.
"Đưa TV tới đây?" Mẹ Ngô ngạc nhiên, lúc này mới nhìn thấy tivi trong phòng, Thẩm Y Y đối xử với mẹ Thẩm cha Thẩm rất tốt, thường xuyên sẽ mang đồ về, không nghĩ tới lúc này lại trực tiếp tặng một cái tivi!
"Đúng vậy," Mẹ Lý bởi vì chuyện vừa rồi còn có chút bực tức, lúc này vừa nhìn biểu tình này của bà ta, chợt cảm thấy vô cùng sảng khoái, giọng nói mang theo khoe khoang nói, "Đều là Lý Thâm và Y Y mua, cũng mua một cái lắp trong nhà chúng tôi, à đúng rồi, còn lắp một cái điện thoại, bà thông gia, bà có biết cái điện thoại kia giá bao nhiêu tiền không?"
Mẹ Thẩm vừa thấy thái độ này của mẹ Lý, cảm thấy có chút khó hiểu, không phải vừa rồi bà đã nói qua sao? Nhưng vẫn tiếp lời bà hỏi, "Bao nhiêu tiền?"
Trái tim đang treo cao của mẹ Lý rốt cuộc cũng buông xuống, đắc ý tự hào nói: "Sáu nghìn!"
"Đắt như vậy?" Mẹ Thẩm rất "ngạc nhiên" hỏi.
Mẹ Lý thiếu chút nữa không nhịn được mà cười ra tiếng, "Đúng vậy, thật sự quá đắt, tôi cũng bảo bọn họ không cần mua, nhưng Đại Bảo không phải được một viện nghiên cứu nào đấy mời đi Tương Thành sao? Lý Thâm và Y Y chỉ nếu như nghĩ trong nhà có điện thoại, có thể gọi điện thoại thuận tiện hơn một chút. Chỉ là một kỳ nghỉ hè, có thể chơi được bao nhiêu lâu chứ? Nhưng đôi vợ chồng trẻ bọn họ kiếm được tiền, tôi cũng không thể nói gì, cũng mặc kệ!"
Mẹ Ngô vốn nói đùa vài câu với mẹ Lý, muốn nói chêm chọc vài câu cho qua ngoài cửa vừa rồi, không nghĩ tới mẹ Lý lại châm biếm bà ta, có chút tức giận.
Không phải chỉ là khoe khoang mình có tiền thôi sao? Có gì tuyệt vời, còn không phải là nhặt rác sao!
Nhưng mà mẹ Thẩm và Thẩm Y Y đều ở đây, bà ta không lên tiếng nữa.
Bà ta không lên tiếng, mẹ Lý nghĩ bà ta kinh sợ, vô cùng đắc ý!
Người nhạy cảm như mẹ Thẩm cũng nhận ra hai người bọn họ có chuyện gì đó không thích hợp, không đợi bà tìm hiểu thêm, Thẩm Y Y đang nói chuyện phiếm với cha Thẩm gọi bà một tiếng, "Mẹ, lát nữa con còn muốn đi ga xe lửa với anh Thâm một chuyến, phải đi sớm một chút."
"Con không ở ăn cơm xong rồi mới đi sao?" Mẹ Thẩm cũng không thèm tìm tòi nghiên cứu nữa, vội vàng hỏi.
"Con ăn chứ!"
"Được rồi, mẹ lập tức đi nấu cơm." Mẹ Thẩm nói xong, bảo mẹ Lý, "Chị thông gia đi vào phòng khách ngồi một chút, xem tivi, tôi lập tức đi nấu cơm, cơm nước xong chúng ta lại nói chuyện."
Mẹ Ngô ân cần mở miệng, "Bà thông gia, tôi nấu với bà!"
Hai năm trước, mẹ Ngô vì muốn chữa trị quan hệ với nhà họ Thẩm, cũng thường vào phòng bếp hỗ trợ nấu cơm, mẹ Thẩm đang muốn mở miệng nói chuyện.
Mẹ Lý lại mở miệng, "Bà thông gia, hay là để tôi nấu với bà, đợi lát nữa cơm nước xong xuôi tôi còn phải bắt xe buýt trở về với bọn nhỏ, vừa lúc thừa dịp nấu cơm vừa nói chuyện với bà."
Mẹ Thẩm muốn nói không được, nghĩ lại, lấy quan hệ giữa bà và mẹ Lý, cũng không cần phải quan tâm mấy cái lễ nghi gì đó, dù sao hôm nay mẹ Lý cũng tới đây chơi.
Hơn nữa...
Mẹ Thẩm nhìn về phía mẹ Lý rồi lại nhìn mẹ Ngô một chút, hai người này khẳng định có gì đó.
Nhưng giữa mẹ Ngô và mẹ Lý, mẹ Thẩm tất nhiên càng thiên vị mẹ Lý người có quan hệ tốt với bà từ đầu đến cuối, huống chi mẹ Ngô có tiền sự.
Mẹ Thẩm liền nói, "Vậy cũng được, bà đi nấu cơm với tôi."
Lại nhìn về phía mẹ Ngô, "Bà thông gia, hôm nay tôi nấu cơm với chị thông gia, bà đi nghỉ ngơi đi."
Bà thông gia... Chị thông gia, ai nặng ai nhẹ, vừa nhìn đã biết!
Mẹ Ngô tức giận, cũng chỉ có thể trả lời: "... Được rồi."
Mẹ Lý ngâm nga một khúc hát nhỏ như người chiến thắng.
Ngô Tiểu Mạn nhìn bóng lưng mẹ Lý, đau đầu hỏi mẹ cô ấy, "Mẹ, mẹ đang làm gì vậy? Mẹ làm như vậy khiến con cảm thấy rất khó xử!"
"Con khó xử cái gì? Con lại muốn dạy mẹ con cách làm người nữa đúng không?" Mẹ Ngô không sợ nhìn về phía Ngô Tiểu Mạn, "Lúc nãy mẹ cũng không nói gì với em chồng của con!"
"Mẹ không nói gì với em chồng con, vậy sao mẹ lại nói chuyện với mẹ chồng của em chồng con như vậy..."
"Như thế nào?" Mẹ Ngô trợn trắng mắt, trực tiếp cắt ngang lời Ngô Tiểu Mạn, "Mẹ cũng có nói gì đâu, chẳng lẽ mẹ phải đồng ý cách nói cho đứa nhỏ ăn phân của bà ấy là đúng à?"
Ngô Tiểu Mạn: "..."
Trong phòng, Lý Thâm đang lắp tivi, bọn nhỏ nói chuyện ríu ra ríu rít xung quanh cha Thẩm.
Mẹ Thẩm kéo Thẩm Y Y qua, nhỏ giọng nói: "Sao lại mua tivi cho bố mẹ? Mẹ chồng con không ý..."
Mẹ Thẩm muốn nói mẹ chồng con không có ý kiến gì chứ? Liền nhìn thấy mẹ Lý cũng đi vào, vội vàng ngậm miệng lại, nghênh đón: "Chị thông gia sao cũng tới đây? Hôm nay không cần ở nhà trông Khoái Khoái với Lạc Lạc sao?"
Sắc mặt có chút buồn phiền của mẹ Lý khi nhìn thấy mẹ Thẩm, lại vui cười trở lại, "Hôm nay mẹ Khoái Khoái với Lạc Lạc ở nhà, để mấy đứa nhỏ mẹ bọn họ với ông ngoại bọn nó chăm, tôi đến thăm bà."
"Thì ra là như vậy, tôi đã nói hôm nay bà lại rảnh tới đây." Mẹ Thẩm tính toán thời gian, phát hiện bà đúng là rất lâu rồi chưa qua thăm mẹ Lý, "Ai, vốn đã nói nếu bà đến thủ đô tôi sẽ dẫn bà đi chơi, nhưng thời gian này tôi quá bận rộn, thật ngại quá!"
"Không có việc gì, tôi cũng không có thời gian, để sau rồi đi," Mẹ Lý khoát tay áo, tò mò nói: "Nhưng mà gần đây bà bận cái gì?"
"Tôi bận viết bản thảo cho tờ báo," Mẹ Thẩm nói.
"Viết bản thảo? Giỏi như vậy sao?" Mẹ Lý kinh ngạc, theo bà biết, đều là những người có văn hóa mới viết bản thảo được.
"Chẳng qua là vì g.i.ế.c thời gian, kiếm chút tiền mà thôi", Mẹ Thẩm cười nói.
"Còn có thể kiếm tiền sao?" Mẹ Lý kinh ngạc.
"Trước đây không thể, nhưng bây giờ có thể," mẹ Thẩm cười nói.
Mẹ Lý vô cùng khâm phục!
"Được rồi, có hình ảnh rồi!"
TV không biết đã lắp đặt xong từ lúc nào, Lý Thâm lên nóc nhà chỉnh sửa ăng ten, Tiểu Bảo kêu Lý Thâm, gọi anh xuống.
Nhìn thấy trong TV xuất hiện bóng người, mẹ Thẩm cười nói, "Hai đứa nhỏ này kiếm được chút tiền, cũng không biết tiết kiệm, mua tv lớn như vậy cho chúng tôi, bà nói xem, nếu muốn xem TV chẳng lẽ chúng tôi không mua được sao? Mặc dù tôi và bố nó không có một công việc chính thức, nhưng vẫn còn chút tiền gửi, hơn nữa, bây giờ tôi cũng có thể kiếm được tiền, vẫn có thể mua được một cái TV."
Mẹ Thẩm sợ mẹ Lý suy nghĩ nhiều, đặc biệt bổ sung một câu sau.
"Mua cho bà thì bà cứ nhận, đây đều là hai đứa nhỏ muốn hiếu thuận với ông bà thông gia." Mẹ Lý cho rằng mẹ Thẩm cũng ngượng ngùng khi nhận đồ của Thẩm Y Y, tiến đến bên tai mẹ Thẩm nhỏ giọng nói, "Bây giờ hai đứa nó kiếm được nhiều tiền hơn trước, đây chỉ là một chút trong đó thôi, hai đứa nó còn lắp điện thoại ở nhà, gần sáu nghìn đồng!"
"..." Mẹ Thẩm bật cười, "Được, vậy tôi liền nhận!"
Hai người nói nói cười cười, mẹ Ngô và Ngô Tiểu Mạn tiến vào vừa vặn nhìn thấy một màn này, mẹ Ngô chua xót nói, "Mẹ chưa từng thấy mẹ chồng con cười nói vui vẻ với mẹ như vậy!"
"Vậy sao mẹ không tự tìm nguyên nhân trên người mẹ đi?" Ngô Tiểu Mạn hiện tại đã không biết nên làm gì với mẹ cô ấy, kéo Thành Thành đi.
"Đứa nhỏ c.h.ế.t tiệt này, mẹ là vì ai?" Mẹ Ngô tức giận mắng một câu, lại nhìn qua bên mẹ Thẩm và mẹ Lý, bà ta thật sự không hiểu rõ, vì sao mẹ Thẩm lại thân cận với mẹ Lý từ nông đến như vậy?
Nhớ tới chuyện mình vừa nhằm vào mẹ Lý, mẹ Ngô lại có chút hối hận, hít sâu một hơi, trên mặt nở nụ cười, đi tới: "Bà thông gia, đang nói chuyện gì vậy?"
"Bên nhà thông gia tôi đưa tivi qua," Bà Thẩm trả lời.
"Đưa TV tới đây?" Mẹ Ngô ngạc nhiên, lúc này mới nhìn thấy tivi trong phòng, Thẩm Y Y đối xử với mẹ Thẩm cha Thẩm rất tốt, thường xuyên sẽ mang đồ về, không nghĩ tới lúc này lại trực tiếp tặng một cái tivi!
"Đúng vậy," Mẹ Lý bởi vì chuyện vừa rồi còn có chút bực tức, lúc này vừa nhìn biểu tình này của bà ta, chợt cảm thấy vô cùng sảng khoái, giọng nói mang theo khoe khoang nói, "Đều là Lý Thâm và Y Y mua, cũng mua một cái lắp trong nhà chúng tôi, à đúng rồi, còn lắp một cái điện thoại, bà thông gia, bà có biết cái điện thoại kia giá bao nhiêu tiền không?"
Mẹ Thẩm vừa thấy thái độ này của mẹ Lý, cảm thấy có chút khó hiểu, không phải vừa rồi bà đã nói qua sao? Nhưng vẫn tiếp lời bà hỏi, "Bao nhiêu tiền?"
Trái tim đang treo cao của mẹ Lý rốt cuộc cũng buông xuống, đắc ý tự hào nói: "Sáu nghìn!"
"Đắt như vậy?" Mẹ Thẩm rất "ngạc nhiên" hỏi.
Mẹ Lý thiếu chút nữa không nhịn được mà cười ra tiếng, "Đúng vậy, thật sự quá đắt, tôi cũng bảo bọn họ không cần mua, nhưng Đại Bảo không phải được một viện nghiên cứu nào đấy mời đi Tương Thành sao? Lý Thâm và Y Y chỉ nếu như nghĩ trong nhà có điện thoại, có thể gọi điện thoại thuận tiện hơn một chút. Chỉ là một kỳ nghỉ hè, có thể chơi được bao nhiêu lâu chứ? Nhưng đôi vợ chồng trẻ bọn họ kiếm được tiền, tôi cũng không thể nói gì, cũng mặc kệ!"
Mẹ Ngô vốn nói đùa vài câu với mẹ Lý, muốn nói chêm chọc vài câu cho qua ngoài cửa vừa rồi, không nghĩ tới mẹ Lý lại châm biếm bà ta, có chút tức giận.
Không phải chỉ là khoe khoang mình có tiền thôi sao? Có gì tuyệt vời, còn không phải là nhặt rác sao!
Nhưng mà mẹ Thẩm và Thẩm Y Y đều ở đây, bà ta không lên tiếng nữa.
Bà ta không lên tiếng, mẹ Lý nghĩ bà ta kinh sợ, vô cùng đắc ý!
Người nhạy cảm như mẹ Thẩm cũng nhận ra hai người bọn họ có chuyện gì đó không thích hợp, không đợi bà tìm hiểu thêm, Thẩm Y Y đang nói chuyện phiếm với cha Thẩm gọi bà một tiếng, "Mẹ, lát nữa con còn muốn đi ga xe lửa với anh Thâm một chuyến, phải đi sớm một chút."
"Con không ở ăn cơm xong rồi mới đi sao?" Mẹ Thẩm cũng không thèm tìm tòi nghiên cứu nữa, vội vàng hỏi.
"Con ăn chứ!"
"Được rồi, mẹ lập tức đi nấu cơm." Mẹ Thẩm nói xong, bảo mẹ Lý, "Chị thông gia đi vào phòng khách ngồi một chút, xem tivi, tôi lập tức đi nấu cơm, cơm nước xong chúng ta lại nói chuyện."
Mẹ Ngô ân cần mở miệng, "Bà thông gia, tôi nấu với bà!"
Hai năm trước, mẹ Ngô vì muốn chữa trị quan hệ với nhà họ Thẩm, cũng thường vào phòng bếp hỗ trợ nấu cơm, mẹ Thẩm đang muốn mở miệng nói chuyện.
Mẹ Lý lại mở miệng, "Bà thông gia, hay là để tôi nấu với bà, đợi lát nữa cơm nước xong xuôi tôi còn phải bắt xe buýt trở về với bọn nhỏ, vừa lúc thừa dịp nấu cơm vừa nói chuyện với bà."
Mẹ Thẩm muốn nói không được, nghĩ lại, lấy quan hệ giữa bà và mẹ Lý, cũng không cần phải quan tâm mấy cái lễ nghi gì đó, dù sao hôm nay mẹ Lý cũng tới đây chơi.
Hơn nữa...
Mẹ Thẩm nhìn về phía mẹ Lý rồi lại nhìn mẹ Ngô một chút, hai người này khẳng định có gì đó.
Nhưng giữa mẹ Ngô và mẹ Lý, mẹ Thẩm tất nhiên càng thiên vị mẹ Lý người có quan hệ tốt với bà từ đầu đến cuối, huống chi mẹ Ngô có tiền sự.
Mẹ Thẩm liền nói, "Vậy cũng được, bà đi nấu cơm với tôi."
Lại nhìn về phía mẹ Ngô, "Bà thông gia, hôm nay tôi nấu cơm với chị thông gia, bà đi nghỉ ngơi đi."
Bà thông gia... Chị thông gia, ai nặng ai nhẹ, vừa nhìn đã biết!
Mẹ Ngô tức giận, cũng chỉ có thể trả lời: "... Được rồi."
Mẹ Lý ngâm nga một khúc hát nhỏ như người chiến thắng.
/463
|