Mẹ Ngô đột ngột ngẩng đầu: “Con nói cái gì? Con đang đuổi mẹ về? Sao con lại không có lương tâm như thế chứ? Mẹ hao phí biết bao sức lực tới đây, con nói mẹ là vì cái gì? Hả? Bây giờ con vậy mà chán ghét mẹ rồi à? Muốn đuổi mẹ đi? Con..."
"Mẹ!" Ngô Tiểu Mạn quát lên một tiếng: "Mẹ gây chuyện chưa đủ hả? Mẹ thật sự muốn con không ngóc đầu lên được ở nhà họ Thẩm à, muốn con ly hôn mới hài lòng đúng không?"
Ngô Tiểu Mạn chưa từng có nói chuyện với mẹ Ngô bằng giọng điệu nghiêm nghị như vậy, mẹ Ngô không thể tin nhìn xem cô ấy: "Con!"
Ngô Tiểu Mạn thấy mẹ như thế, sức cùng lực kiệt nhắm mắt: "Xin lỗi, mẹ, con cũng không muốn nói chuyện như thế với mẹ! Nhưng con hi vọng mẹ có thể bình tâm lại nói chuyện với con, nếu như mẹ không muốn nói, được! Con là con gái của mẹ, con nhất định vẫn sẽ hướng về mẹ, con ly hôn!"
Mẹ Ngô trừng mắt nhìn Ngô Tiểu Mạn, cuối cùng vẫn thua trận, ngồi bên giường, gương mặt lạnh lùng như thể "Được, con nói"!
Ngô Tiểu Mạn hít sâu một hơi rồi mới chậm rãi nói: "Mẹ, hai nhà chúng ta đã tạo nên ngăn cách, oán hận của mẹ dành cho bên nhà họ Thẩm đã chất chứa sâu dày, bên nhà họ Thẩm cũng càng có khúc mắc với mẹ, mẹ về nhà chí ít có thể hòa hoãn một chút mối quan hệ này!"
"Về nhà chẳng phải đại biểu mẹ sợ bọn họ? Mẹ không trở về!" Mẹ Ngô khẽ nói.
"Vậy con ly hôn, con với mẹ đi về!" Ngô Tiểu Mạn nói.
Mẹ Ngô bị tức chết: “Rốt cuộc con là con gái của ai? Dùng ly hôn để uy h.i.ế.p mẹ, con ly hôn chẳng lẽ là mẹ chịu thiệt thòi à? Thiệt thòi là chính con, mẹ là sợ con chịu thiệt thòi! Con còn uy h.i.ế.p mẹ, cái con nhỏ c.h.ế.t tiệt kia!"
Lòng Ngô Tiểu Mạn mền nhũn, giọng cũng dịu xuống, nói: "Mẹ, con biết mẹ là suy nghĩ cho con, cho nên con mới có thể dùng cái này để áp chế mẹ. Nhưng sao mẹ không thể vì con chịu hi sinh một tí, huống chi những chuyện này vốn chính là mẹ khơi lên trước!"
Mẹ Ngô quay đầu, n.g.ự.c phập phồng, qua một lúc lâu, cuối cùng gật đầu: "Được, con bảo mẹ trở về, mẹ trở về! Nhưng mẹ không yên lòng cho con ở chỗ này, con nhất định phải trở về với mẹ!"
"Sao con trở về với mẹ được, con còn phải đi học..." Ngô Tiểu Mạn cau mày nói.
"Mẹ không phải nói hiện tại, mẹ nói là sau khi con tốt nghiệp thì trở về." Mẹ Ngô ngắt lời cô ấy: "Bây giờ con đã là sinh viên năm ba, còn một năm rưỡi nữa là tốt nghiệp, con và Thẩm Vũ Hoành kết hôn, nhưng hộ khẩu của con vẫn chưa dời về nhà bọn họ, còn ở tỉnh Tân Cương, hiện tại chính sách tốt nghiệp đại học phân phối chính là đến từ đâu về lại đó, vừa hay không cần dời nữa."
"Mẹ, thế nhưng trước đó con muốn kiểm tra ở thủ đô, đó là bởi vì về sau Vũ Hoành phải triệu về thủ đô làm việc... Không phải, mẹ, hiện tại con bảo mẹ trở về không phải về sau sẽ không cho mẹ đến nữa! Lúc trước chúng ta đã bàn xong, chờ con tốt nghiệp, Vũ Hoành được triệu về thủ đô, bố về hưu, sau đó chúng ta sẽ đến thủ đô sinh sống..."
"Dù sao con bảo mẹ trở về, là mẹ sẽ không tới nữa.” Mẹ Ngô ngang ngược nói.
Ngô Tiểu Mạn lập tức hiểu ý của mẹ mình, mẹ của cô ấy bảo cô ấy trở về, coi như Thẩm Vũ Hoành có muốn trở về thì cũng sẽ vướng mắc cô ấy và con trai, lựa chọn ở lại tỉnh Tân Cương, từ đó đã đạt được tác dụng trả thù nhà họ Thẩm.
"Mẹ." Ngô Tiểu Mạn cau mày nói: "Coi như không vì nhà họ Nhà họ Thẩm, có lẽ mẹ rõ ràng, bất kể con hay là Vũ Hoành, có thể ở lại thủ đô thì đều tốt cho tương lai sau này của chúng con nhất!”
"Mẹ biết." Mẹ Ngô cảm thấy chiêu này của mình tính toán thật hay, bình chân như vại, nói: "Cho nên phải xem nhà họ Thẩm là để bụng mẹ hay là để bụng con trai họ có thể ở bên cạnh và tiền đồ của con trai mình hay không rồi!”
Ngô Tiểu Mạn cạn lời: “Đó cũng là tiền đồ của con gái và con rể của mẹ!"
"Con đừng cho mẹ thêm phiền." Mẹ Ngô quát cô ấy: "Lần này mẹ phải để cho nhà họ Thẩm cúi đầu với mẹ!"
Ngô Tiểu Mạn: "..." Tóm tắt lại nội dung và nội dung được tóm lại, mẹ của cô ấy đồng ý về trước là được.
Trong phòng ăn.
Mẹ Thẩm có chút đau đầu: “Ở với nhau mà cứ thế này, chi bằng chia nhà cho rồi.”
Không phải bà không nghĩ tới ở riêng, nhưng Thẩm Vũ Hoành không ở nhà, bọn họ chia riêng hai người Ngô Tiểu Mạn, nói thế nào cũng có chút không tử tế. Lại thêm về sau thái độ mẹ Ngô cũng thay đổi, chuyện ở riêng đã bị bà ném sau đầu.
"Không thuận thì ra riêng!" Mẹ Lý lập tức đồng ý: “Tình huống nhà tôi mệt hơn nhà bà nhiều, tôi cũng đau đầu rất lâu, về sau ra riêng rồi, mạnh người nào người đó sống, nhưng vui vẻ hơn cứ kéo dài thế này nhiều!"
Mẹ Thẩm như có điều suy nghĩ nhẹ gật đầu, nhìn về phía Thẩm Y Y, Thẩm Y Y lắc đầu, chuyện này không phải chuyện mẹ Ngô nhằm vào bọn họ, chuyện này là việc quan hệ giữa mẹ Thẩm và Ngô Tiểu Mạn, cô không tiện nói gì, bèn nói: "Mẹ, mẹ quyết định là được!"
Mẹ Thẩm lại nhìn về phía cha Thẩm, chuyện trong nhà luôn luôn đều là mẹ Thẩm quyết định, cha Thẩm cũng rất ít khi nhúng tay, gật đầu nói: “Tất cả tôi nghe theo bà."
"Vậy một hồi tôi sẽ nói với Tiểu Mạn." Mẹ Thẩm cũng quyết đoán, quyết định vậy là thực thi!
Vừa dứt lời, đã thấy Ngô Tiểu Mạn tiến đến.
Không biết Ngô Tiểu Mạn có nghe thấy không, mẹ Thẩm cũng không xấu hổ vì bị bắt tại trận, vốn dĩ bà đã chuẩn bị muốn nói với Ngô Tiểu Mạn, chẳng qua là Ngô Tiểu Mạn biết sớm chút thôi, bèn hỏi: "Tiểu Mạn, mẹ con thế nào?"
"Mẹ con không sao." Ngô Tiểu Mạn trịnh trọng nói: "Bố, mẹ, dì, Lý Thâm, Y Y, chuyện liên quan tới mẹ con, con nói xin lỗi với mọi người, quả thật là mẹ con không đúng, tạo nên phiền hà cho mọi người, vô cùng xin lỗi! Hiện tại bà đã định về nhà ở trước một thời gian ngắn, ngẫm nghĩ lại một thời gian, hi vọng mọi người có thể tha thứ cho bà nhiều một chút, cực kỳ cảm ơn!"
"Mẹ con muốn về nhà?" Mẹ Thẩm kinh ngạc, mẹ Ngô chỉ có một đứa con gái là Ngô Tiểu Mạn, bảo bối theo cùng mắt, đi đến đâu theo tới đó, ngay cả chăm Thành Thành cũng là nâng ở trong lòng bàn tay sợ ngã, ngậm trong miệng sợ tan. Có điều bản thân mẹ Thẩm cũng rất thương yêu Thẩm Y Y, ở phương diện này cũng có thể hiểu mẹ Ngô.
Lại bởi vì con trái nhà mình cưới con gái một của đối phương nên bà đã tán thành việc vợ chồng trẻ bọn họ nên dưỡng lão cho đối phương, cho nên bà không nói cái gì về chuyện mẹ Ngô đến thủ đô, bây giờ mẹ Ngô đã phải đi về?
Mẹ Thẩm nhìn về phía Ngô Tiểu Mạn, hơi suy tư, đã đoán được đây có lẽ là Ngô Tiểu Mạn kêu. Trầm ngâm một lát, trở về tỉnh Tân Cương thì thế nào? Bà ta vẫn là mẹ ruột của Ngô Tiểu Mạn! Mâu thuẫn vẫn tồn tại!
Mẹ Thẩm suy nghĩ một lát, nói: "Tiểu Mạn, nói thật lòng, nhà mẹ và mẹ con quả thật hơi xung khắc! Nhưng bất kể mẹ con với nhà mẹ có thế nào, bà vẫn rất yêu con, trả giá cho con cũng là thật, con không cần bởi vì nhà mẹ mà bảo bà trở về, làm tổn thương con tim của bà ấy.”
"Mẹ." Ngô Tiểu Mạn hơi xúc động, mẹ chồng của cô ấy thật là một người mẹ chồng rất rõ lí lẽ, nhưng sao mẹ cô lại không hiểu chứ?
Mẹ Thẩm lại tiếp tục nói: "Như vậy đi, Tiểu Mạn, con và Vũ Hoành đã có con cái, cũng coi như là hợp lại thành một gia đình nhỏ. Liên quan tới tương lai các con muốn sống thế nào thì các con tự có quyết định của mình, cha mẹ sẽ không can thiệp liễu."
"Nếu như mẹ con muốn ở lại, chúng ta sẽ chia ở riêng, về sau nhà mẹ cùng với bà ấy mạnh ai nấy sống, ai cũng không quấy rầy ai!
Nếu như mẹ con muốn trở về, vậy cha mẹ cũng không giữ lại. Đợi sau khi bà ấy trở về, bởi vì con vẫn còn đang đi học, chúng ta sẽ vẫn tạm thời sống chung, sau đó cha mẹ chăm sóc Thành Thành, đến khi các con đã có được dự tính riêng.”
"Mẹ!" Ngô Tiểu Mạn quát lên một tiếng: "Mẹ gây chuyện chưa đủ hả? Mẹ thật sự muốn con không ngóc đầu lên được ở nhà họ Thẩm à, muốn con ly hôn mới hài lòng đúng không?"
Ngô Tiểu Mạn chưa từng có nói chuyện với mẹ Ngô bằng giọng điệu nghiêm nghị như vậy, mẹ Ngô không thể tin nhìn xem cô ấy: "Con!"
Ngô Tiểu Mạn thấy mẹ như thế, sức cùng lực kiệt nhắm mắt: "Xin lỗi, mẹ, con cũng không muốn nói chuyện như thế với mẹ! Nhưng con hi vọng mẹ có thể bình tâm lại nói chuyện với con, nếu như mẹ không muốn nói, được! Con là con gái của mẹ, con nhất định vẫn sẽ hướng về mẹ, con ly hôn!"
Mẹ Ngô trừng mắt nhìn Ngô Tiểu Mạn, cuối cùng vẫn thua trận, ngồi bên giường, gương mặt lạnh lùng như thể "Được, con nói"!
Ngô Tiểu Mạn hít sâu một hơi rồi mới chậm rãi nói: "Mẹ, hai nhà chúng ta đã tạo nên ngăn cách, oán hận của mẹ dành cho bên nhà họ Thẩm đã chất chứa sâu dày, bên nhà họ Thẩm cũng càng có khúc mắc với mẹ, mẹ về nhà chí ít có thể hòa hoãn một chút mối quan hệ này!"
"Về nhà chẳng phải đại biểu mẹ sợ bọn họ? Mẹ không trở về!" Mẹ Ngô khẽ nói.
"Vậy con ly hôn, con với mẹ đi về!" Ngô Tiểu Mạn nói.
Mẹ Ngô bị tức chết: “Rốt cuộc con là con gái của ai? Dùng ly hôn để uy h.i.ế.p mẹ, con ly hôn chẳng lẽ là mẹ chịu thiệt thòi à? Thiệt thòi là chính con, mẹ là sợ con chịu thiệt thòi! Con còn uy h.i.ế.p mẹ, cái con nhỏ c.h.ế.t tiệt kia!"
Lòng Ngô Tiểu Mạn mền nhũn, giọng cũng dịu xuống, nói: "Mẹ, con biết mẹ là suy nghĩ cho con, cho nên con mới có thể dùng cái này để áp chế mẹ. Nhưng sao mẹ không thể vì con chịu hi sinh một tí, huống chi những chuyện này vốn chính là mẹ khơi lên trước!"
Mẹ Ngô quay đầu, n.g.ự.c phập phồng, qua một lúc lâu, cuối cùng gật đầu: "Được, con bảo mẹ trở về, mẹ trở về! Nhưng mẹ không yên lòng cho con ở chỗ này, con nhất định phải trở về với mẹ!"
"Sao con trở về với mẹ được, con còn phải đi học..." Ngô Tiểu Mạn cau mày nói.
"Mẹ không phải nói hiện tại, mẹ nói là sau khi con tốt nghiệp thì trở về." Mẹ Ngô ngắt lời cô ấy: "Bây giờ con đã là sinh viên năm ba, còn một năm rưỡi nữa là tốt nghiệp, con và Thẩm Vũ Hoành kết hôn, nhưng hộ khẩu của con vẫn chưa dời về nhà bọn họ, còn ở tỉnh Tân Cương, hiện tại chính sách tốt nghiệp đại học phân phối chính là đến từ đâu về lại đó, vừa hay không cần dời nữa."
"Mẹ, thế nhưng trước đó con muốn kiểm tra ở thủ đô, đó là bởi vì về sau Vũ Hoành phải triệu về thủ đô làm việc... Không phải, mẹ, hiện tại con bảo mẹ trở về không phải về sau sẽ không cho mẹ đến nữa! Lúc trước chúng ta đã bàn xong, chờ con tốt nghiệp, Vũ Hoành được triệu về thủ đô, bố về hưu, sau đó chúng ta sẽ đến thủ đô sinh sống..."
"Dù sao con bảo mẹ trở về, là mẹ sẽ không tới nữa.” Mẹ Ngô ngang ngược nói.
Ngô Tiểu Mạn lập tức hiểu ý của mẹ mình, mẹ của cô ấy bảo cô ấy trở về, coi như Thẩm Vũ Hoành có muốn trở về thì cũng sẽ vướng mắc cô ấy và con trai, lựa chọn ở lại tỉnh Tân Cương, từ đó đã đạt được tác dụng trả thù nhà họ Thẩm.
"Mẹ." Ngô Tiểu Mạn cau mày nói: "Coi như không vì nhà họ Nhà họ Thẩm, có lẽ mẹ rõ ràng, bất kể con hay là Vũ Hoành, có thể ở lại thủ đô thì đều tốt cho tương lai sau này của chúng con nhất!”
"Mẹ biết." Mẹ Ngô cảm thấy chiêu này của mình tính toán thật hay, bình chân như vại, nói: "Cho nên phải xem nhà họ Thẩm là để bụng mẹ hay là để bụng con trai họ có thể ở bên cạnh và tiền đồ của con trai mình hay không rồi!”
Ngô Tiểu Mạn cạn lời: “Đó cũng là tiền đồ của con gái và con rể của mẹ!"
"Con đừng cho mẹ thêm phiền." Mẹ Ngô quát cô ấy: "Lần này mẹ phải để cho nhà họ Thẩm cúi đầu với mẹ!"
Ngô Tiểu Mạn: "..." Tóm tắt lại nội dung và nội dung được tóm lại, mẹ của cô ấy đồng ý về trước là được.
Trong phòng ăn.
Mẹ Thẩm có chút đau đầu: “Ở với nhau mà cứ thế này, chi bằng chia nhà cho rồi.”
Không phải bà không nghĩ tới ở riêng, nhưng Thẩm Vũ Hoành không ở nhà, bọn họ chia riêng hai người Ngô Tiểu Mạn, nói thế nào cũng có chút không tử tế. Lại thêm về sau thái độ mẹ Ngô cũng thay đổi, chuyện ở riêng đã bị bà ném sau đầu.
"Không thuận thì ra riêng!" Mẹ Lý lập tức đồng ý: “Tình huống nhà tôi mệt hơn nhà bà nhiều, tôi cũng đau đầu rất lâu, về sau ra riêng rồi, mạnh người nào người đó sống, nhưng vui vẻ hơn cứ kéo dài thế này nhiều!"
Mẹ Thẩm như có điều suy nghĩ nhẹ gật đầu, nhìn về phía Thẩm Y Y, Thẩm Y Y lắc đầu, chuyện này không phải chuyện mẹ Ngô nhằm vào bọn họ, chuyện này là việc quan hệ giữa mẹ Thẩm và Ngô Tiểu Mạn, cô không tiện nói gì, bèn nói: "Mẹ, mẹ quyết định là được!"
Mẹ Thẩm lại nhìn về phía cha Thẩm, chuyện trong nhà luôn luôn đều là mẹ Thẩm quyết định, cha Thẩm cũng rất ít khi nhúng tay, gật đầu nói: “Tất cả tôi nghe theo bà."
"Vậy một hồi tôi sẽ nói với Tiểu Mạn." Mẹ Thẩm cũng quyết đoán, quyết định vậy là thực thi!
Vừa dứt lời, đã thấy Ngô Tiểu Mạn tiến đến.
Không biết Ngô Tiểu Mạn có nghe thấy không, mẹ Thẩm cũng không xấu hổ vì bị bắt tại trận, vốn dĩ bà đã chuẩn bị muốn nói với Ngô Tiểu Mạn, chẳng qua là Ngô Tiểu Mạn biết sớm chút thôi, bèn hỏi: "Tiểu Mạn, mẹ con thế nào?"
"Mẹ con không sao." Ngô Tiểu Mạn trịnh trọng nói: "Bố, mẹ, dì, Lý Thâm, Y Y, chuyện liên quan tới mẹ con, con nói xin lỗi với mọi người, quả thật là mẹ con không đúng, tạo nên phiền hà cho mọi người, vô cùng xin lỗi! Hiện tại bà đã định về nhà ở trước một thời gian ngắn, ngẫm nghĩ lại một thời gian, hi vọng mọi người có thể tha thứ cho bà nhiều một chút, cực kỳ cảm ơn!"
"Mẹ con muốn về nhà?" Mẹ Thẩm kinh ngạc, mẹ Ngô chỉ có một đứa con gái là Ngô Tiểu Mạn, bảo bối theo cùng mắt, đi đến đâu theo tới đó, ngay cả chăm Thành Thành cũng là nâng ở trong lòng bàn tay sợ ngã, ngậm trong miệng sợ tan. Có điều bản thân mẹ Thẩm cũng rất thương yêu Thẩm Y Y, ở phương diện này cũng có thể hiểu mẹ Ngô.
Lại bởi vì con trái nhà mình cưới con gái một của đối phương nên bà đã tán thành việc vợ chồng trẻ bọn họ nên dưỡng lão cho đối phương, cho nên bà không nói cái gì về chuyện mẹ Ngô đến thủ đô, bây giờ mẹ Ngô đã phải đi về?
Mẹ Thẩm nhìn về phía Ngô Tiểu Mạn, hơi suy tư, đã đoán được đây có lẽ là Ngô Tiểu Mạn kêu. Trầm ngâm một lát, trở về tỉnh Tân Cương thì thế nào? Bà ta vẫn là mẹ ruột của Ngô Tiểu Mạn! Mâu thuẫn vẫn tồn tại!
Mẹ Thẩm suy nghĩ một lát, nói: "Tiểu Mạn, nói thật lòng, nhà mẹ và mẹ con quả thật hơi xung khắc! Nhưng bất kể mẹ con với nhà mẹ có thế nào, bà vẫn rất yêu con, trả giá cho con cũng là thật, con không cần bởi vì nhà mẹ mà bảo bà trở về, làm tổn thương con tim của bà ấy.”
"Mẹ." Ngô Tiểu Mạn hơi xúc động, mẹ chồng của cô ấy thật là một người mẹ chồng rất rõ lí lẽ, nhưng sao mẹ cô lại không hiểu chứ?
Mẹ Thẩm lại tiếp tục nói: "Như vậy đi, Tiểu Mạn, con và Vũ Hoành đã có con cái, cũng coi như là hợp lại thành một gia đình nhỏ. Liên quan tới tương lai các con muốn sống thế nào thì các con tự có quyết định của mình, cha mẹ sẽ không can thiệp liễu."
"Nếu như mẹ con muốn ở lại, chúng ta sẽ chia ở riêng, về sau nhà mẹ cùng với bà ấy mạnh ai nấy sống, ai cũng không quấy rầy ai!
Nếu như mẹ con muốn trở về, vậy cha mẹ cũng không giữ lại. Đợi sau khi bà ấy trở về, bởi vì con vẫn còn đang đi học, chúng ta sẽ vẫn tạm thời sống chung, sau đó cha mẹ chăm sóc Thành Thành, đến khi các con đã có được dự tính riêng.”
/463
|