Trong tứ hợp viện vuông vức, đèn hành lang vàng vọt trong đêm tối khiến không gian cực kỳ tĩnh mịch, đông sương phòng truyền ra tiếng cười đùa của Khoái Khoái Lạc Lạc, không biết từ đầu truyền tới tiếng nước ào ào cực kỳ rõ ràng trong đêm tối.
Cuối cùng cũng về tới nhà, Lý Đại Nha đã mong ngóng muốn đi xem hai đứa con trai mình, lập tức quay về đông sương phòng.
Lâm Đại Nữu cũng có chút uể oải, về tây sương phòng.
Thẩm Y Y và Lý Thâm về nhà chính, luôn cảm thấy chỗ nào kỳ quái.
Thẩm Y Y nghĩ ngợi, phát hiện không nhìn thấy bóng dáng của mấy đứa con nhà cô…Ừm, còn có mẹ chồng cô —
Bình thường họ về tới, trừ phi mẹ Lý đã ngủ, nếu không đều sẽ chạy ra đón, rồi hỏi một câu ‘Về rồi? Ăn cơm chưa?’
Hôm nay lẽ nào lại ngủ sớm như vậy?
Không thể nào, Khoái Khoái Lạc Lạc còn đang đùa giỡn, sao mẹ Lý có thể ngủ?
Còn có mấy đứa con nhà cô, mới vừa chín giờ, bình thường chúng đều chín giờ rưỡi mới ngủ.
Đang nghĩ, nhìn thấy một bóng đen của thiếu niên từ trong nhà chính chạy ùa ra, cúi đầu, lúc chuẩn bị đi tới bên cạnh họ, trực tiếp vòng qua họ, xông về phía nhà tắm.
Nào ngờ bị Lý Thâm túm lại: “Đi đâu vậy?”
Tiểu Bảo: “...”
Tiểu Bảo ngẩng đầu, giơ đồ trong tay lên, tiếng như muỗi kêu: “Đưa đồ cho em gái!”
“Em gái đang tắm?” Lý Thâm nhíu mày.
“Bà đang tắm cho em gái.” Tiểu Bảo cũng kéo cả bà nội xuống nước.
“Vì sao muộn như vậy em gái mới tắm?” Lý Thâm không nghe ra ý tại ngôn ngoại của Tiểu Bảo, nhìn đồ trên người Tiểu Bảo: “Có phải con cũng chưa tắm không?”
Tiểu Bảo: “...” Như cầu cứu nhìn mẹ cậu.
Thẩm Y Y: “...”
Được rồi, cô đã đoán được vì sao muộn như vậy còn chưa tắm rồi, chắc chắn lại là bởi vì xem ti vi.
“Mau đi đưa đồ cho em gái đi.” Thẩm Y Y bất đắc dĩ nói.
“Vâng vâng vâng.” Tiểu Bảo vội vàng đáp lời, vừa hay bởi vì tiếng nước dừng lại, Lý Thâm sợ con gái lạnh, thả cậu ra, Tiểu Bảo nhanh chóng chạy đi.
“Thằng nhóc thối.” Lý Thâm mắng một câu, buổi sáng anh đi sớm, không biết chuyện buổi sáng Thẩm Y Y hạn chế thời gian bọn trẻ xem ti vi, Tiểu Bảo lại ham chơi xưa giờ, anh cho rằng Tiểu Bảo dẫn em gái chơi tới muộn như vậy, cho nên cũng không định làm căng.
Trẻ con có đứa nào không nghịch ngợm?
Lý Thâm đi vào nhà.
Tiểu Bảo thấy cha cậu không đuổi theo, thở phào một hơi, chạy tới cửa nhà tắm: “Bà nội, con cầm quần áo tới rồi.”
Mẹ Lý vươn một tay ra lấy quần áo vào, bên trong truyền tới tiếng của Tiểu Bối nói muốn tự mặc, mẹ Lý liền đi ra, hỏi nhỏ: “Cha mẹ con không nói gì chứ?”
“Cha con vốn không biết.” Tiểu Bảo đắc ý, cậu không cần ăn đòn nữa rồi!
“Vậy mẹ con thì sao?” Mẹ Lý vội hỏi.
“Đại khái mẹ con đã đoán được…” Tiểu Bảo chần chừ nói, vừa nãy nhìn ánh mắt đó của mẹ cậu, cậu lập tức cảm thấy dường như mẹ cậu đã đoán được, dù sao thì mẹ cậu cũng thông minh như thế…
Mẹ Lý: “...”
Tiểu Bảo thấy bà có hơi sợ, vội nói: “Nhưng mẹ con sẽ không đánh người, bà nội, bà yên tâm đi!”
Mẹ Lý: “...” Đây không phải là vấn đề đánh người! Bỏ đi, trẻ nhỏ không hiểu cái gì hết!
Mẹ Lý thấp thỏm đợi Tiểu Bối mặc đồ xong đi ra, lúc chuẩn bị muốn về nhà chính, bà ho một tiếng: “Khụ, tắm xong rồi thì đi về ngủ đi, bà cũng quay về ngủ đây!”
Nói xong, không đợi Tiểu Bảo Tiểu Bối phản ứng lại, muốn chuồn đi —
“Mẹ!”
Một giọng nói âm u từ sau lưng truyền tới.
Mẹ Lý: “...”
Cứng nhắc xoay người lại: “Y Y à, các con về rồi? Có đói không? Hay là mẹ nấu cho con bát mì?”
“Không đói.” Thẩm Y Y nói.
“Ồ, nếu không đói vậy thì tắm rồi ngủ đi, trong nồi có chừa nước nóng cho các con, mẹ cũng buồn ngủ rồi, đi về ngủ trước đây —”
“Mẹ, mẹ gấp cái gì? Chị cả cũng vừa về, còn chưa tắm rửa kìa, Khoái Khoái Lạc Lạc còn ở trong phòng mẹ, quay về cũng không ngủ được, mẹ tới đây, chúng ta nói chuyện.” Thẩm Y Y cười híp mắt nói.
Mẹ Lý nhìn nụ cười của cô, dựng hết lông mao: “...”
“Còn có con.” Thẩm Y Y nhìn Tiểu Bảo: “Tiểu Bảo, tới đây, mẹ cũng nói chuyện với con!”
Tiểu Bảo nuốt nước bọt, tuy cậu cảm thấy mẹ cậu sẽ không đánh cậu, nhưng chắc chắn sẽ răn dạy cậu!
Không được, không thể để một mình cậu bị răn dạy!
Tiểu Bảo rất kiên quyết nắm lấy bà cậu, không cho bà cậu chạy.
Mẹ Lý: “...” Không thể cần đứa cháu này nữa.
Hết cách, hai người chỉ có thể theo Thẩm Y Y vào nhà chính, Tiểu Bối bị Thẩm Y Y đuổi về ngủ rồi, Lý Thâm cũng đã đi tắm.
“Nói đi.” Thẩm Y Y nhìn hai bà cháu giống như làm việc sai: “Sao muộn như vậy mới tắm?”
Mẹ Lý và Tiểu Bảo nhìn nhau, hai người đều đang đợi đối phương lên tiếng trước.
Thẩm Y Y không có tâm tư đợi xem ai trong số họ có thể đánh thắng quan tòa lia mắt này, trực tiếp hỏi Tiểu Bảo: “Tiểu Bảo, con nói!”
“...” Tiểu Bảo lập tức lo lắng, sao mẹ lại gọi cậu?
Thấy nét mặt của mẹ nghiêm túc, đầu cậu căng thẳng, không dám nói thật, tìm cớ nói: “Con, con ra ngoài chơi, chơi hơi muộn!”
Thẩm Y Y: “Dẫn em gái đi cùng?”
Tiểu Bảo bởi vì nói dối, trong lòng thấp thỏm: “Vâng…!”
Nụ cười của Thẩm Y Y nhạt đi: “Tiểu Bảo, đứa trẻ nghịch ngợm mẹ có thể hiểu và tha thứ, nhưng đứa trẻ nói dối mẹ không thích!”
Tiểu Bảo lập tức giống như đứa trẻ làm sai, cắn môi lén lút nhìn mẹ cậu.
Mẹ Lý vừa thấy sắc mặt Thẩm Y Y thay đổi, trong lòng càng thêm thấp thỏm bất an, sợ Thẩm Y Y và Tiểu Bảo nảy sinh xung đột, vội nói: “Y Y, mẹ nói…”
“Mẹ, mẹ để Tiểu Bảo tự nói.” Thẩm Y Y nói, nhìn Tiểu Bảo.
“Mẹ.” Tiểu Bảo cúi đầu xuống: “Con, con sai rồi, hôm nay con không ra ngoài chơi, hôm nay con ở nhà xem ti vi, xem rất lâu…”
“Rất lâu là bao lâu?”
Tiểu Bảo cúi đầu cạy đầu ngón tay, buổi sáng xem hai tiếng, buổi chiều xem hai tiếng, buổi tối còn xem hai tiếng, tổng cộng đã xem sáu tiếng, vượt xa thời gian mẹ cậu quy định, Tiểu Bảo vô cùng chột dạ: “Sáu tiếng…”
“Mẹ nói các con một ngày có thể xem mấy tiếng?” Thẩm Y Y tiếp tục nói.
“Hai tiếng.” Tiểu Bảo ngửa đầu nhìn mẹ: “Chúng con đã xem lố bốn tiếng, mẹ, con không nghe lời mẹ, sau này sẽ không như vậy nữa…”
“Biết sai là tốt.” Thẩm Y Y tức giận, chọc đầu cậu: “Con tưởng mẹ con không nhìn ra các con đã xem ti vi? Còn nói dối, mẹ dạy con như vậy sao?”
“Con sai rồi con sai rồi, mẹ.” Tiểu Bảo biết điểm tức giận của mẹ ở đâu, vội vàng ôm cánh tay mẹ cậu làm nũng: “Con chỉ là thấy ti vi đó mới mẻ…Mẹ, mẹ tha thứ cho con được không?”
“Không được.” Thẩm Y Y quyết định cho cậu làm chút chuyện, nếu không đoán chừng ti vi trong nhà sẽ không nghỉ ngơi được: “Phạm lỗi thì phải nhận phạt, ngày mai con theo cha mẹ đi làm!”
“Làm gì ạ?” Tiểu Bảo giật mình.
“Có việc gì làm việc nấy!”
“Vậy vậy vậy.” Tiểu Bảo thấy không tránh được, vội nói: “Vậy con muốn theo mẹ tới cửa hàng, con không đến xưởng phế phẩm, nơi đó rất bẩn!”
Thẩm Y Y: “...” Cô biết ngay thằng nhóc thối này!
“Được rồi, con đi theo mẹ!” Cô tốt xấu cũng là mẹ ruột, không tới nỗi thật sự hành hạ con trai mình: “Chỉ biết khôn lõi, đi xem xem cha con tắm xong chưa? Tắm xong rồi thì con cũng mau đi tắm rồi ngủ.”
“Vâng ạ.” Tiểu Bảo vui vẻ, tung tăng đi ra: “Vậy mẹ con đi tắm đây.”
“Thằng nhóc thối.” Thẩm Y Y cười mắng một câu, quay đầu liền nhìn thấy mẹ chồng cô còn đứng ở đây, cô suýt chút quên mất: “...”
Cuối cùng cũng về tới nhà, Lý Đại Nha đã mong ngóng muốn đi xem hai đứa con trai mình, lập tức quay về đông sương phòng.
Lâm Đại Nữu cũng có chút uể oải, về tây sương phòng.
Thẩm Y Y và Lý Thâm về nhà chính, luôn cảm thấy chỗ nào kỳ quái.
Thẩm Y Y nghĩ ngợi, phát hiện không nhìn thấy bóng dáng của mấy đứa con nhà cô…Ừm, còn có mẹ chồng cô —
Bình thường họ về tới, trừ phi mẹ Lý đã ngủ, nếu không đều sẽ chạy ra đón, rồi hỏi một câu ‘Về rồi? Ăn cơm chưa?’
Hôm nay lẽ nào lại ngủ sớm như vậy?
Không thể nào, Khoái Khoái Lạc Lạc còn đang đùa giỡn, sao mẹ Lý có thể ngủ?
Còn có mấy đứa con nhà cô, mới vừa chín giờ, bình thường chúng đều chín giờ rưỡi mới ngủ.
Đang nghĩ, nhìn thấy một bóng đen của thiếu niên từ trong nhà chính chạy ùa ra, cúi đầu, lúc chuẩn bị đi tới bên cạnh họ, trực tiếp vòng qua họ, xông về phía nhà tắm.
Nào ngờ bị Lý Thâm túm lại: “Đi đâu vậy?”
Tiểu Bảo: “...”
Tiểu Bảo ngẩng đầu, giơ đồ trong tay lên, tiếng như muỗi kêu: “Đưa đồ cho em gái!”
“Em gái đang tắm?” Lý Thâm nhíu mày.
“Bà đang tắm cho em gái.” Tiểu Bảo cũng kéo cả bà nội xuống nước.
“Vì sao muộn như vậy em gái mới tắm?” Lý Thâm không nghe ra ý tại ngôn ngoại của Tiểu Bảo, nhìn đồ trên người Tiểu Bảo: “Có phải con cũng chưa tắm không?”
Tiểu Bảo: “...” Như cầu cứu nhìn mẹ cậu.
Thẩm Y Y: “...”
Được rồi, cô đã đoán được vì sao muộn như vậy còn chưa tắm rồi, chắc chắn lại là bởi vì xem ti vi.
“Mau đi đưa đồ cho em gái đi.” Thẩm Y Y bất đắc dĩ nói.
“Vâng vâng vâng.” Tiểu Bảo vội vàng đáp lời, vừa hay bởi vì tiếng nước dừng lại, Lý Thâm sợ con gái lạnh, thả cậu ra, Tiểu Bảo nhanh chóng chạy đi.
“Thằng nhóc thối.” Lý Thâm mắng một câu, buổi sáng anh đi sớm, không biết chuyện buổi sáng Thẩm Y Y hạn chế thời gian bọn trẻ xem ti vi, Tiểu Bảo lại ham chơi xưa giờ, anh cho rằng Tiểu Bảo dẫn em gái chơi tới muộn như vậy, cho nên cũng không định làm căng.
Trẻ con có đứa nào không nghịch ngợm?
Lý Thâm đi vào nhà.
Tiểu Bảo thấy cha cậu không đuổi theo, thở phào một hơi, chạy tới cửa nhà tắm: “Bà nội, con cầm quần áo tới rồi.”
Mẹ Lý vươn một tay ra lấy quần áo vào, bên trong truyền tới tiếng của Tiểu Bối nói muốn tự mặc, mẹ Lý liền đi ra, hỏi nhỏ: “Cha mẹ con không nói gì chứ?”
“Cha con vốn không biết.” Tiểu Bảo đắc ý, cậu không cần ăn đòn nữa rồi!
“Vậy mẹ con thì sao?” Mẹ Lý vội hỏi.
“Đại khái mẹ con đã đoán được…” Tiểu Bảo chần chừ nói, vừa nãy nhìn ánh mắt đó của mẹ cậu, cậu lập tức cảm thấy dường như mẹ cậu đã đoán được, dù sao thì mẹ cậu cũng thông minh như thế…
Mẹ Lý: “...”
Tiểu Bảo thấy bà có hơi sợ, vội nói: “Nhưng mẹ con sẽ không đánh người, bà nội, bà yên tâm đi!”
Mẹ Lý: “...” Đây không phải là vấn đề đánh người! Bỏ đi, trẻ nhỏ không hiểu cái gì hết!
Mẹ Lý thấp thỏm đợi Tiểu Bối mặc đồ xong đi ra, lúc chuẩn bị muốn về nhà chính, bà ho một tiếng: “Khụ, tắm xong rồi thì đi về ngủ đi, bà cũng quay về ngủ đây!”
Nói xong, không đợi Tiểu Bảo Tiểu Bối phản ứng lại, muốn chuồn đi —
“Mẹ!”
Một giọng nói âm u từ sau lưng truyền tới.
Mẹ Lý: “...”
Cứng nhắc xoay người lại: “Y Y à, các con về rồi? Có đói không? Hay là mẹ nấu cho con bát mì?”
“Không đói.” Thẩm Y Y nói.
“Ồ, nếu không đói vậy thì tắm rồi ngủ đi, trong nồi có chừa nước nóng cho các con, mẹ cũng buồn ngủ rồi, đi về ngủ trước đây —”
“Mẹ, mẹ gấp cái gì? Chị cả cũng vừa về, còn chưa tắm rửa kìa, Khoái Khoái Lạc Lạc còn ở trong phòng mẹ, quay về cũng không ngủ được, mẹ tới đây, chúng ta nói chuyện.” Thẩm Y Y cười híp mắt nói.
Mẹ Lý nhìn nụ cười của cô, dựng hết lông mao: “...”
“Còn có con.” Thẩm Y Y nhìn Tiểu Bảo: “Tiểu Bảo, tới đây, mẹ cũng nói chuyện với con!”
Tiểu Bảo nuốt nước bọt, tuy cậu cảm thấy mẹ cậu sẽ không đánh cậu, nhưng chắc chắn sẽ răn dạy cậu!
Không được, không thể để một mình cậu bị răn dạy!
Tiểu Bảo rất kiên quyết nắm lấy bà cậu, không cho bà cậu chạy.
Mẹ Lý: “...” Không thể cần đứa cháu này nữa.
Hết cách, hai người chỉ có thể theo Thẩm Y Y vào nhà chính, Tiểu Bối bị Thẩm Y Y đuổi về ngủ rồi, Lý Thâm cũng đã đi tắm.
“Nói đi.” Thẩm Y Y nhìn hai bà cháu giống như làm việc sai: “Sao muộn như vậy mới tắm?”
Mẹ Lý và Tiểu Bảo nhìn nhau, hai người đều đang đợi đối phương lên tiếng trước.
Thẩm Y Y không có tâm tư đợi xem ai trong số họ có thể đánh thắng quan tòa lia mắt này, trực tiếp hỏi Tiểu Bảo: “Tiểu Bảo, con nói!”
“...” Tiểu Bảo lập tức lo lắng, sao mẹ lại gọi cậu?
Thấy nét mặt của mẹ nghiêm túc, đầu cậu căng thẳng, không dám nói thật, tìm cớ nói: “Con, con ra ngoài chơi, chơi hơi muộn!”
Thẩm Y Y: “Dẫn em gái đi cùng?”
Tiểu Bảo bởi vì nói dối, trong lòng thấp thỏm: “Vâng…!”
Nụ cười của Thẩm Y Y nhạt đi: “Tiểu Bảo, đứa trẻ nghịch ngợm mẹ có thể hiểu và tha thứ, nhưng đứa trẻ nói dối mẹ không thích!”
Tiểu Bảo lập tức giống như đứa trẻ làm sai, cắn môi lén lút nhìn mẹ cậu.
Mẹ Lý vừa thấy sắc mặt Thẩm Y Y thay đổi, trong lòng càng thêm thấp thỏm bất an, sợ Thẩm Y Y và Tiểu Bảo nảy sinh xung đột, vội nói: “Y Y, mẹ nói…”
“Mẹ, mẹ để Tiểu Bảo tự nói.” Thẩm Y Y nói, nhìn Tiểu Bảo.
“Mẹ.” Tiểu Bảo cúi đầu xuống: “Con, con sai rồi, hôm nay con không ra ngoài chơi, hôm nay con ở nhà xem ti vi, xem rất lâu…”
“Rất lâu là bao lâu?”
Tiểu Bảo cúi đầu cạy đầu ngón tay, buổi sáng xem hai tiếng, buổi chiều xem hai tiếng, buổi tối còn xem hai tiếng, tổng cộng đã xem sáu tiếng, vượt xa thời gian mẹ cậu quy định, Tiểu Bảo vô cùng chột dạ: “Sáu tiếng…”
“Mẹ nói các con một ngày có thể xem mấy tiếng?” Thẩm Y Y tiếp tục nói.
“Hai tiếng.” Tiểu Bảo ngửa đầu nhìn mẹ: “Chúng con đã xem lố bốn tiếng, mẹ, con không nghe lời mẹ, sau này sẽ không như vậy nữa…”
“Biết sai là tốt.” Thẩm Y Y tức giận, chọc đầu cậu: “Con tưởng mẹ con không nhìn ra các con đã xem ti vi? Còn nói dối, mẹ dạy con như vậy sao?”
“Con sai rồi con sai rồi, mẹ.” Tiểu Bảo biết điểm tức giận của mẹ ở đâu, vội vàng ôm cánh tay mẹ cậu làm nũng: “Con chỉ là thấy ti vi đó mới mẻ…Mẹ, mẹ tha thứ cho con được không?”
“Không được.” Thẩm Y Y quyết định cho cậu làm chút chuyện, nếu không đoán chừng ti vi trong nhà sẽ không nghỉ ngơi được: “Phạm lỗi thì phải nhận phạt, ngày mai con theo cha mẹ đi làm!”
“Làm gì ạ?” Tiểu Bảo giật mình.
“Có việc gì làm việc nấy!”
“Vậy vậy vậy.” Tiểu Bảo thấy không tránh được, vội nói: “Vậy con muốn theo mẹ tới cửa hàng, con không đến xưởng phế phẩm, nơi đó rất bẩn!”
Thẩm Y Y: “...” Cô biết ngay thằng nhóc thối này!
“Được rồi, con đi theo mẹ!” Cô tốt xấu cũng là mẹ ruột, không tới nỗi thật sự hành hạ con trai mình: “Chỉ biết khôn lõi, đi xem xem cha con tắm xong chưa? Tắm xong rồi thì con cũng mau đi tắm rồi ngủ.”
“Vâng ạ.” Tiểu Bảo vui vẻ, tung tăng đi ra: “Vậy mẹ con đi tắm đây.”
“Thằng nhóc thối.” Thẩm Y Y cười mắng một câu, quay đầu liền nhìn thấy mẹ chồng cô còn đứng ở đây, cô suýt chút quên mất: “...”
/463
|