Giống như trước đây, vậy không phải là giống như cô ấy vừa mới nói sao?
Trần Cường nói tới đây, dịu giọng lại, nói: “Phải, bây giờ em theo chị dâu có thể kiếm không ít tiền, nhưng mặc kệ lúc nào tiền cũng có thể kiếm được, nhưng bây giờ gia đình không thể không có em!
Dù sao bên phía chị dâu cũng không phải không thể thiếu em, nói với chị ấy chắc chắn chị ấy có thể hiểu, em dừng công việc hiện tại lại đã, chăm lo gia đình, bà bây giờ anh cũng có thể kiếm không ít, hoàn toàn đủ cho cả nhà chúng ta sống!”
Trần Cường nói xong, nghĩ ngợi, lại bổ sung một câu: “Nếu em thực sự muốn kiếm tiền, đợi An An lớn thêm chút nữa, có thể tự đi học tan học, nấu cơm ăn, tới lúc đó anh tuyệt đối không ngăn cản em!”
Giống như trước đây…gia đình không thể không có em…Bên phía chị dâu không phải không thể thiếu em…bây giờ anh cũng kiếm được không ít…
Những lời này giống như ma chú quanh quẩn trong đầu Lâm Đại Nữu, khiến cô ấy trầm mặc.
Trần Cường cũng không vội, đợi cô ấy lên tiếng.
Một lúc sau, Lâm Đại Nữu mới nói: “Cường Tử, lúc đầu chúng ta là vì cái gì mới kết hôn?”
“Cái gì?” Trần Cường không hiểu vì sao cô ấy đột nhiên hỏi như vậy.
Lâm Đại Nữu nhìn thẳng vào mắt anh ấy, chậm rãi nói: “Là em với Vượng Tài cùng đường bí lối cần một chỗ ở, mà anh cần một người chăm sóc mẹ anh, cho nên chúng ta hợp lại, mối hôn sự này thành, đúng chứ?”
“Rốt cuộc em muốn nói gì?” Trần Cường nhíu mày.
“Em muốn nói, nhiều năm như vậy anh đã cho em và Vượng Tài một bến đỗ chắn gió, cho chúng em ăn cho chúng em uống, em rất cảm kích anh, nhưng em đã tận lòng tận lực chăm sóc mẹ anh, giặt đồ nấu cơm trồng rau tưới nước, còn sinh cho anh một đứa con gái, cho nên Trần Cường, em không nợ anh, đương nhiên, anh cũng không nợ em!”
Lâm Đại Nữu nhìn Trần Cường nói: “Bây giờ mẹ anh mất rồi, em cũng có năng lực chăm sóc mình và chăm sóc Vượng Tài rồi, thực ra chúng ta có thể chấm dứt cuộc hôn nhân giống như giao dịch này.”
Trần Cường:???
“Em có ý gì? Muốn ly hôn với anh?” Trần Cường mất một lúc mới tìm được tiếng nói của mình, anh ấy hoàn toàn không ngờ được Lâm Đại Nữu sẽ nói ra lời này!
“Không, giữa em và anh còn có An An, cứ coi như vì An An, em đều sẽ không chủ động ly hôn với Anh, trừ phi anh muốn.” Lâm Đại Nữu nói: “Cho nên anh có hai lựa chọn, một, chúng ta ly hôn, sau này chúng ta đường ai nấy đi, An An chúng ta cùng nuôi nấng!
Hai, chúng ta không ly hôn, anh muốn chuyển khỏi nhà họ Lý, được, dù sao em cũng cảm thấy rất làm phiền người ta, chuyển đi cũng tốt! Nhưng cho dù chuyển đi, em đều sẽ không nghe theo anh dừng công việc, quay về chăm lo gia đình! Em cũng sẽ không ôm đồm tất thảy việc nhà giống như trước! Việc nhà em muốn anh cùng gánh vác với em, đương nhiên, còn có chuyện của An An, anh cũng phải gánh vác.
Tương tự, tiền cần dùng trong nhà em cũng sẽ san sẻ một nửa với anh. Còn chuyện của Vượng Tài, nó không phải con trai anh, anh cũng chưa từng coi nó là con trai anh, không cần anh quan tâm.”
“...” Trần Cường giống như hóa đá, phản ứng rất lâu mới phản ứng lại Lâm Đại Nữu nói gì, không thể tin trừng cô ấy.
Lời nên nói, Lâm Đại Nữu đã nói xong, cô ấy ném lại một câu “Anh suy nghĩ thật kỹ đi” rồi đi bộ về nhà – sắp tới nhà rồi, không cần ngồi xe đạp.
Chỉ là vừa xoay người, khi đối lưng với Trần Cường, cô ấy thở phào một hơi – vừa nãy cô ấy đã gắng gượng nói hết đoạn lời này ra, suýt chút không nói hết được, nhưng cô ấy không thể nhượng bộ!
Quả thật giống như cô ấy nói, bởi vì cuộc hôn nhân giữa cô ấy với Trần Cường là khi cô ấy bế tắc nhất, để mình và Vượng Tài có một chỗ bến đỗ, mới giao dịch chăm sóc người mẹ bại liệt của anh ấy mà thành!
Cho nên cuộc hôn nhân này nặng ở hai chữ “giao dịch”.
Nói dễ hiểu một chút, cô ấy là một “bảo mẫu” Trần Cường dùng lương thực và chỗ ở thuê cô ấy chăm sóc mẹ của anh ấy, danh nghĩa gọi vợ mà thôi!
Cô ấy từng không hiểu, từng vọng tưởng cuộc hôn nhân giao dịch này có thể chuyển biến thành một cuộc hôn nhân bình thường, chỉ là sau khi sinh An An, ‘vọng tưởng’ của cô ấy đã lụi tàn, cô ấy cũng bày ra vị trí của mình.
Bây giờ mẹ Trần đã mất, cô ấy cũng có thể kiếm tiền, cuộc hôn nhân giao dịch này với cô ấy với Trần Cường, đều không còn nền tảng giao dịch ban đầu nữa, biến thành cuộc hôn nhân vô ích.
Trần Cường muốn kéo cô ấy quay lại, đó là điều tuyệt đối không thể!
Nói cô ấy ích kỷ cũng được, vô tình cũng xong! Cô ấy liều mạng kiếm tiền chính là để mình có tự tin, cô ấy cũng không muốn trải qua sự vô lực bị vứt bỏ bị đuổi ra ngoài lúc trước nữa!
Mà bây giờ cô ấy đã nhìn thấy hi vọng của cuộc sống, sao có thể cam nguyện quay về tư thái phụ thuộc người khác!
Bởi vì trên đường lỡ dở chút thời gian, họ về tới nhà đã gần mười giờ rưỡi.
Mỗi người trong nhà đều đã về phòng, Lâm Đại Nữu về tây sương phòng trước, khi vào phòng họ ở vừa hay đụng phải Vượng Tài từ trong phòng đi ra.
Lúc cô ấy với Vượng Tài vắng nhà, hầu hết đều là Vượng Tài chăm An An, cô ấy đè thấp giọng hỏi: “An An ngủ rồi?”
“Ngủ rồi, mẹ nhỏ tiếng chút, đừng đánh thức An An.” Vượng Tài nói.
“Con cũng mau quay về ngủ đi!”
“Con đi luyện đề một lúc nữa.” Vượng Tài nói chuyện Thẩm Y Y chỉ đạo cậu buổi sáng với Lâm Đại Nữu, cuối cùng nói: “Mẹ, mẹ không cần lo lắng, thành tích của con sẽ tăng lên rất nhanh!”
Lâm Đại Nữu vừa vui mừng vừa cảm thấy ưu sầu, gật đầu lia lịa: “Ừm, con cố gắng, đừng cô phụ nỗi khổ tâm của bác gái!”
Vượng Tài muốn đáp lời, ánh mắt nhìn thấy gì đó, lập tức quy tắc gọi một tiếng: “Cha!”
Trần Cường thuận miệng đáp một tiếng, lực chú ý của anh ấy nằm trên người Lâm Đại Nữu, nhìn bóng lưng của Lâm Đại Nữu anh ấy vừa ngượng vừa giận, cũng không muốn nói câu nào, nghiêng người vào phòng.
Vượng Tài đi về, Lâm Đại Nữu cứng da đầu đi vào lấy quần áo, Trần Cường ngồi bên giường, không quan tâm tới cô ấy, cô ấy thở phào một hơi, phát hiện Trần Cường cũng không có đáng sợ như thế, liền đi tắm!
Sau khi tắm xong, cô ấy muốn giặt đồ, vừa hay nhìn thấy Trần Cường tới tắm, cô ấy ném quần áo bẩn, vớ bẩn, giày bẩn hai ngày nay của anh ấy cho anh ấy: “Anh tự giặt đi!”
“Tôi giặt!” Trần Cường cười lạnh một tiếng, cũng giành lấy đồ của An An, giống như hờn dỗi nói: “Đồ của con gái tôi cũng do tôi giặt!”
Vậy anh giặt đi!
Trước đây đều là Lâm Đại Nữu giặt, nếu Trần Cường đã muốn, cô ấy dứt khoát đưa cho anh ấy.
Quần áo của Vượng Tài do cậu tự giặt, ngoài có đôi lúc cậu giặt không sạch, Lâm Đại Nữu lấy giặt lại, cô không cần giúp Vượng Tài giặt quần áo.
Đồ khó giặt nhất là đồ của Trần Cường, anh ấy ra nhiều mồ hôi, lại tiếp xúc với phế phẩm cả ngày, không chỉ bẩn còn bốc mùi, trước đây Lâm Đại Nữu giặt đồ của anh ấy đều phải giặt riêng, tốn rất nhiều thời gian.
Bây giờ Trần Cường lấy hết đồ của An An đi, cô ấy chỉ cần giặt đồ của mình là được, thoắt cái cô ấy đã giặt xong, lúc giặt xong, Trần Cường còn chưa chà xong một cái áo.
Cô cũng mặc kệ anh ấy, đi vào phòng ngủ.
Trần Cường nhìn thấy cô ấy đi, trong lòng nghẹn tới hoảng, đập mặt nước một cái, an tĩnh một lúc, rốt cuộc vẫn cầm đồ lên, bắt đầu chà.
Anh ấy đã rất lâu không tự giặt đồ rồi, giặt cực kỳ gian nan, đồ của anh ấy đều là chất liệu làm việc, có thể cầm bót ra sức chà, không hỏng được, nhưng đồ của An An không được, chất vải quần áo của cô bé rất mềm mại, anh ấy hơi dùng sức một chút, đồ liền rách.
Trần Cường: “...”
Trong phòng, Lâm Đại Nữu đang thầm suy nghĩ, mơ mơ hồ hồ giống như đã ngủ lại giống như chưa ngủ, không biết qua bao lâu, mới có thể cảm nhận Trần Cường quay lại, cô ấy xoay người, tiếp tục ngủ.
Trần Cường nói tới đây, dịu giọng lại, nói: “Phải, bây giờ em theo chị dâu có thể kiếm không ít tiền, nhưng mặc kệ lúc nào tiền cũng có thể kiếm được, nhưng bây giờ gia đình không thể không có em!
Dù sao bên phía chị dâu cũng không phải không thể thiếu em, nói với chị ấy chắc chắn chị ấy có thể hiểu, em dừng công việc hiện tại lại đã, chăm lo gia đình, bà bây giờ anh cũng có thể kiếm không ít, hoàn toàn đủ cho cả nhà chúng ta sống!”
Trần Cường nói xong, nghĩ ngợi, lại bổ sung một câu: “Nếu em thực sự muốn kiếm tiền, đợi An An lớn thêm chút nữa, có thể tự đi học tan học, nấu cơm ăn, tới lúc đó anh tuyệt đối không ngăn cản em!”
Giống như trước đây…gia đình không thể không có em…Bên phía chị dâu không phải không thể thiếu em…bây giờ anh cũng kiếm được không ít…
Những lời này giống như ma chú quanh quẩn trong đầu Lâm Đại Nữu, khiến cô ấy trầm mặc.
Trần Cường cũng không vội, đợi cô ấy lên tiếng.
Một lúc sau, Lâm Đại Nữu mới nói: “Cường Tử, lúc đầu chúng ta là vì cái gì mới kết hôn?”
“Cái gì?” Trần Cường không hiểu vì sao cô ấy đột nhiên hỏi như vậy.
Lâm Đại Nữu nhìn thẳng vào mắt anh ấy, chậm rãi nói: “Là em với Vượng Tài cùng đường bí lối cần một chỗ ở, mà anh cần một người chăm sóc mẹ anh, cho nên chúng ta hợp lại, mối hôn sự này thành, đúng chứ?”
“Rốt cuộc em muốn nói gì?” Trần Cường nhíu mày.
“Em muốn nói, nhiều năm như vậy anh đã cho em và Vượng Tài một bến đỗ chắn gió, cho chúng em ăn cho chúng em uống, em rất cảm kích anh, nhưng em đã tận lòng tận lực chăm sóc mẹ anh, giặt đồ nấu cơm trồng rau tưới nước, còn sinh cho anh một đứa con gái, cho nên Trần Cường, em không nợ anh, đương nhiên, anh cũng không nợ em!”
Lâm Đại Nữu nhìn Trần Cường nói: “Bây giờ mẹ anh mất rồi, em cũng có năng lực chăm sóc mình và chăm sóc Vượng Tài rồi, thực ra chúng ta có thể chấm dứt cuộc hôn nhân giống như giao dịch này.”
Trần Cường:???
“Em có ý gì? Muốn ly hôn với anh?” Trần Cường mất một lúc mới tìm được tiếng nói của mình, anh ấy hoàn toàn không ngờ được Lâm Đại Nữu sẽ nói ra lời này!
“Không, giữa em và anh còn có An An, cứ coi như vì An An, em đều sẽ không chủ động ly hôn với Anh, trừ phi anh muốn.” Lâm Đại Nữu nói: “Cho nên anh có hai lựa chọn, một, chúng ta ly hôn, sau này chúng ta đường ai nấy đi, An An chúng ta cùng nuôi nấng!
Hai, chúng ta không ly hôn, anh muốn chuyển khỏi nhà họ Lý, được, dù sao em cũng cảm thấy rất làm phiền người ta, chuyển đi cũng tốt! Nhưng cho dù chuyển đi, em đều sẽ không nghe theo anh dừng công việc, quay về chăm lo gia đình! Em cũng sẽ không ôm đồm tất thảy việc nhà giống như trước! Việc nhà em muốn anh cùng gánh vác với em, đương nhiên, còn có chuyện của An An, anh cũng phải gánh vác.
Tương tự, tiền cần dùng trong nhà em cũng sẽ san sẻ một nửa với anh. Còn chuyện của Vượng Tài, nó không phải con trai anh, anh cũng chưa từng coi nó là con trai anh, không cần anh quan tâm.”
“...” Trần Cường giống như hóa đá, phản ứng rất lâu mới phản ứng lại Lâm Đại Nữu nói gì, không thể tin trừng cô ấy.
Lời nên nói, Lâm Đại Nữu đã nói xong, cô ấy ném lại một câu “Anh suy nghĩ thật kỹ đi” rồi đi bộ về nhà – sắp tới nhà rồi, không cần ngồi xe đạp.
Chỉ là vừa xoay người, khi đối lưng với Trần Cường, cô ấy thở phào một hơi – vừa nãy cô ấy đã gắng gượng nói hết đoạn lời này ra, suýt chút không nói hết được, nhưng cô ấy không thể nhượng bộ!
Quả thật giống như cô ấy nói, bởi vì cuộc hôn nhân giữa cô ấy với Trần Cường là khi cô ấy bế tắc nhất, để mình và Vượng Tài có một chỗ bến đỗ, mới giao dịch chăm sóc người mẹ bại liệt của anh ấy mà thành!
Cho nên cuộc hôn nhân này nặng ở hai chữ “giao dịch”.
Nói dễ hiểu một chút, cô ấy là một “bảo mẫu” Trần Cường dùng lương thực và chỗ ở thuê cô ấy chăm sóc mẹ của anh ấy, danh nghĩa gọi vợ mà thôi!
Cô ấy từng không hiểu, từng vọng tưởng cuộc hôn nhân giao dịch này có thể chuyển biến thành một cuộc hôn nhân bình thường, chỉ là sau khi sinh An An, ‘vọng tưởng’ của cô ấy đã lụi tàn, cô ấy cũng bày ra vị trí của mình.
Bây giờ mẹ Trần đã mất, cô ấy cũng có thể kiếm tiền, cuộc hôn nhân giao dịch này với cô ấy với Trần Cường, đều không còn nền tảng giao dịch ban đầu nữa, biến thành cuộc hôn nhân vô ích.
Trần Cường muốn kéo cô ấy quay lại, đó là điều tuyệt đối không thể!
Nói cô ấy ích kỷ cũng được, vô tình cũng xong! Cô ấy liều mạng kiếm tiền chính là để mình có tự tin, cô ấy cũng không muốn trải qua sự vô lực bị vứt bỏ bị đuổi ra ngoài lúc trước nữa!
Mà bây giờ cô ấy đã nhìn thấy hi vọng của cuộc sống, sao có thể cam nguyện quay về tư thái phụ thuộc người khác!
Bởi vì trên đường lỡ dở chút thời gian, họ về tới nhà đã gần mười giờ rưỡi.
Mỗi người trong nhà đều đã về phòng, Lâm Đại Nữu về tây sương phòng trước, khi vào phòng họ ở vừa hay đụng phải Vượng Tài từ trong phòng đi ra.
Lúc cô ấy với Vượng Tài vắng nhà, hầu hết đều là Vượng Tài chăm An An, cô ấy đè thấp giọng hỏi: “An An ngủ rồi?”
“Ngủ rồi, mẹ nhỏ tiếng chút, đừng đánh thức An An.” Vượng Tài nói.
“Con cũng mau quay về ngủ đi!”
“Con đi luyện đề một lúc nữa.” Vượng Tài nói chuyện Thẩm Y Y chỉ đạo cậu buổi sáng với Lâm Đại Nữu, cuối cùng nói: “Mẹ, mẹ không cần lo lắng, thành tích của con sẽ tăng lên rất nhanh!”
Lâm Đại Nữu vừa vui mừng vừa cảm thấy ưu sầu, gật đầu lia lịa: “Ừm, con cố gắng, đừng cô phụ nỗi khổ tâm của bác gái!”
Vượng Tài muốn đáp lời, ánh mắt nhìn thấy gì đó, lập tức quy tắc gọi một tiếng: “Cha!”
Trần Cường thuận miệng đáp một tiếng, lực chú ý của anh ấy nằm trên người Lâm Đại Nữu, nhìn bóng lưng của Lâm Đại Nữu anh ấy vừa ngượng vừa giận, cũng không muốn nói câu nào, nghiêng người vào phòng.
Vượng Tài đi về, Lâm Đại Nữu cứng da đầu đi vào lấy quần áo, Trần Cường ngồi bên giường, không quan tâm tới cô ấy, cô ấy thở phào một hơi, phát hiện Trần Cường cũng không có đáng sợ như thế, liền đi tắm!
Sau khi tắm xong, cô ấy muốn giặt đồ, vừa hay nhìn thấy Trần Cường tới tắm, cô ấy ném quần áo bẩn, vớ bẩn, giày bẩn hai ngày nay của anh ấy cho anh ấy: “Anh tự giặt đi!”
“Tôi giặt!” Trần Cường cười lạnh một tiếng, cũng giành lấy đồ của An An, giống như hờn dỗi nói: “Đồ của con gái tôi cũng do tôi giặt!”
Vậy anh giặt đi!
Trước đây đều là Lâm Đại Nữu giặt, nếu Trần Cường đã muốn, cô ấy dứt khoát đưa cho anh ấy.
Quần áo của Vượng Tài do cậu tự giặt, ngoài có đôi lúc cậu giặt không sạch, Lâm Đại Nữu lấy giặt lại, cô không cần giúp Vượng Tài giặt quần áo.
Đồ khó giặt nhất là đồ của Trần Cường, anh ấy ra nhiều mồ hôi, lại tiếp xúc với phế phẩm cả ngày, không chỉ bẩn còn bốc mùi, trước đây Lâm Đại Nữu giặt đồ của anh ấy đều phải giặt riêng, tốn rất nhiều thời gian.
Bây giờ Trần Cường lấy hết đồ của An An đi, cô ấy chỉ cần giặt đồ của mình là được, thoắt cái cô ấy đã giặt xong, lúc giặt xong, Trần Cường còn chưa chà xong một cái áo.
Cô cũng mặc kệ anh ấy, đi vào phòng ngủ.
Trần Cường nhìn thấy cô ấy đi, trong lòng nghẹn tới hoảng, đập mặt nước một cái, an tĩnh một lúc, rốt cuộc vẫn cầm đồ lên, bắt đầu chà.
Anh ấy đã rất lâu không tự giặt đồ rồi, giặt cực kỳ gian nan, đồ của anh ấy đều là chất liệu làm việc, có thể cầm bót ra sức chà, không hỏng được, nhưng đồ của An An không được, chất vải quần áo của cô bé rất mềm mại, anh ấy hơi dùng sức một chút, đồ liền rách.
Trần Cường: “...”
Trong phòng, Lâm Đại Nữu đang thầm suy nghĩ, mơ mơ hồ hồ giống như đã ngủ lại giống như chưa ngủ, không biết qua bao lâu, mới có thể cảm nhận Trần Cường quay lại, cô ấy xoay người, tiếp tục ngủ.
/463
|