Có điều, Lý Thâm nói không sai, Tiểu Bảo đúng thực đang chơi trò tập làm người lớn!
Ngày hôm sau sau tan học, quả nhiên Tiểu Bảo đã dẫn Tiểu Lệ về, vừa vào cửa đã hô to: "Mẹ, con dẫn Tiểu Lệ về rồi!"
Thẩm Y Y ra ngoài nhìn, cô vẫn chưa thấy dáng dấp cô bé kia thì đã nghe Tiểu Bảo nói: "Tiểu Lệ, đây là mẹ anh, hiện tại mẹ không đồng ý cho chúng ta ở bên nhau. Nếu em có thể giải quyết được mẹ anh, anh sẽ đi cùng với em!"
Thẩm Y Y: "..."
Cô bé tên là Tiểu Lệ có dáng dấp rất đáng yêu, có thể là nghe lời Tiểu Bảo nên cô bé rất ân cần với Thẩm Y Y, mở miệng là một tiếng “dì ơi dì thật xinh đẹp”, mỉm cười cũng ngọt ngào, Thẩm Y Y cho cô bé ăn cái gì cô bé cũng đáp lại một tiếng cảm ơn, Thẩm Y Y rất thích cô bé này. Lúc cô bé trở về Thẩm Y Y còn chuẩn bị cho cô bé không ít hoa quả, bánh quy để cô bé mang về.
Tiểu Bảo thấy thế, ngạc nhiên hỏi: “Mẹ, trông mẹ rất thích Tiểu Lệ, vậy con với Tiểu Lệ có thể hẹn hò được không ạ?"
"Tiểu Lệ đúng là không tệ.” Thẩm Y Y nghiêm túc nói: “Có điều mẹ vẫn cảm thấy hiện tại các con không thích hợp yêu đương."
"Vì sao?" Tiểu Bảo không rõ.
Con gái nhà người ta đúng là rất tốt, Thẩm Y Y không biết xấu hổ vì ngăn cản con trai mình yêu đương mà che mờ lương tâm nói xấu người ta, chỉ có thể nói: “Đó là trực giác, các con không phù hợp yêu đương, làm bạn khá phù hợp."
"Thật?" Tiểu Bảo có chút hoài nghi.
"Thật!" Thẩm Y Y nói.
"Được rồi.” Tiểu Bảo nói, như có điều suy nghĩ nói: “Thật ra con cũng cảm thấy con với em ấy làm bạn tốt hơn.”
Khóe môi Thẩm Y Y cong lên, thật ra Tiểu Bảo nhà cô cũng rất dễ lừa.
Chỉ là Thẩm Y Y không ngờ, mấy ngày sau đó đã Tiểu Bảo lục tục lại dẫn về mấy cô bé, bảo Thẩm Y Y giúp cậu bé kiểm định.
Thẩm Y Y: "..." Tập làm người lớn cũng không phải chơi thế này.
Lúc tiễn bé gái thứ năm đi, Thẩm Y Y đã coi như thấy rõ rồi, Tiểu Bảo hoàn toàn chưa khai mở trí tuệ, vẫn đang là theo tiến trình thuần túy nên hiếu kì mà thôi.
Thế là cô trịnh trọng nói với Tiểu Bảo: “Tiểu Bảo, như vậy đi, về sau trước khi con muốn dẫn bạn nữ trở về cho cha mẹ xem thì trước hết con phải ngẫm nghĩ, con có thật sự thích đối phương, có muốn sống hết đời cùng đối phương hay không, nghĩ kỹ rồi con lại mang về cho cha mẹ xem."
"Cả một đời?" Tiểu Bảo rất khiếp sợ: “Lâu như vậy?"
"Đó là dĩ nhiên? Nếu không con muốn đùa bỡn người ta à?" Thẩm Y Y nói.
Cả một đời đối với cái tuổi này của Tiểu Bảo là chuyện cực kỳ xa xôi, cho nên trong nháy mắt cậu bé đã bắt đầu thận trọng, mấy năm sau đó, cuối cùng đã không dẫn bạn gái về nhà để cha mẹ cậu bé giúp kiểm định nữa.
Thẩm Y Y thở dài một hơi, giải quyết xong chuyện Tiểu Bảo, Thẩm Y Y bắt đầu vùi đầu vào chuyện nhà máy thực phẩm số một.
Nhà máy thực phẩm số một cách tứ hợp viện nói xa thì không xa nói gần thì không gần, Thẩm Y Y ở trạm xe buýt gần nhà có xe buýt đi thẳng tới, ngồi xe khoảng chừng bốn mươi phút.
Sau khi xuống xe, khu xưởng lớn của nhà máy thực phẩm đã ánh vào trong mắt của Thẩm Y Y, có điều trông rất tiêu điều. Cửa lớn đang đóng, chỉ có một cửa nhỏ mở ra, bên cạnh còn có một phòng bảo vệ, Thẩm Y Y đi qua, từ cửa sổ nhìn vào, nhìn thấy một ông bác đứng chếch cửa sổ bưng một ly tráng men nhỏ thở dài.
"Ông bác.” Thẩm Y Y kêu một tiếng.
Ông bác giật nảy mình, nhìn sang, thay đổi dáng vẻ ưu sầu, quan sát Thẩm Y Y: “Cô là nhân viên trong xưởng? Không phải đã nói hiện tại nhà máy đình công, tôi cũng không biết khi nào bắt đầu làm lại, các cô đừng đến hỏi nữa, bây giờ mau trở về đi."
Thẩm Y Y hiểu, có lẽ là nhân viên bị đình công lo lắng trong lòng nên chạy tới hỏi ông bác giữ cổng này, tò mò nói: "Mỗi ngày đều có người đến hỏi lúc nào có thể làm việc lại sao?"
"Cũng không phải.” Ông bác kể lể: “Cô nghĩ đi, tôi chỉ canh cửa thì có thể biết cái gì? Coi như nhà máy thật sự toang rồi, mấy cô thất nghiệp, công việc của tôi nhất định cũng không giữ được, tôi cũng lo lắng mà!"
Ông bác nói, bỗng phản ứng kịp: “Cô không phải nhân viên trong nhà máy chúng tôi sao?"
"Không phải."
"Bảo sao tôi chẳng có chút ấn tượng nào với cô.” Ông bác nói, mặc dù nhà máy thực phẩm số một có rất nhiều nhân viên, nhưng tướng mạo này của Thẩm Y Y nếu người khác gặp phải sẽ nhớ kỹ rất dễ dàng.
"Cháu là sinh viên thuộc khoa Kinh Tế của Bắc Đại.” Thẩm Y Y giới thiệu mình: “Trường học phái cháu tới học tập."
"Bảo sao.” Ông bác nói: “Buổi sáng hôm nay cũng có mấy sinh viên của trường học khác đến đây, cháu mau đi vào đi... Hầy, cũng không biết hiện tại cháu tới có thể học tập cái gì."
"Vậy cháu vào trước.” Thẩm Y Y cười nói, trên đường đi cũng gặp được công nhân mặc đồng phục, đội mũ, đeo khẩu trang, có điều số lượng người tương đối nhiều thế nhưng ở khu xưởng này vẫn trông rất trống vắng.
Thẩm Y Y dự định đến văn phòng trưởng nhà máy, cả đoạn đường hỏi đường, đến nửa đường nghe được tiếng thảo luận, nhìn thấy mấy người nam nữ trẻ tuổi, suy đoán những người này chính là sinh viên đến từ trường học khác tới học tập. Thẩm Y Y đi lên chào hỏi với bọn họ, tất cả mọi người đều đến từ các trường học khác nhau, các bên cũng không biết nhau, sau đó đã tự giới thiệu.
Thẩm Y Y thông qua bọn họ biết được bọn họ đã đến từ sáng rồi, mới đầu có chủ nhiệm phân xưởng tiếp đãi bọn họ, về sau cũng không biết chủ nhiệm phân xưởng bận bịu chuyện gì, hiện tại bọn họ dự định đi tìm trưởng nhà máy. Thẩm Y Y đồng hành với bọn họ.
Lúc đến văn phòng trưởng nhà máy, đúng lúc trưởng nhà máy đang ở đó, có điều sắc mặt ông ấy tiều tụy, không có tinh thần gì, trên khuôn mặt lít nha lít nhít râu cằm, không biết còn tưởng rằng là nạn dân chui ra từ trong hang.
Mấy ngày nay trưởng nhà máy Ngụy bực bội ngủ không yên, nhà máy đình công và vấn đề các khoản nợ to khổng lồ bên ngoài đã khiến ông ấy phiền não vô cùng, nghe thấy có một đám sinh viên đến "học tập" thì trong lòng càng bực bội không thôi. Nhà máy đã sắp đóng cửa rồi, còn có thể học tập cái gì? Không phải chỉ là học tập kinh nghiệm thất bại của bọn họ để làm cảnh cáo cho những người cùng ngành khác sao?
Đây đối với nhà máy thực phẩm số một thì cũng không phải là chuyện gì tốt, bởi vì bọn họ là tồn tại với tư cách tài liệu giảng dạy “những mặt tương phản”, có thể nói, một khi bọn họ đóng cửa, bọn họ sẽ vĩnh viễn bị treo lên cột trụ sỉ nhục!
Trưởng nhà máy Ngụy bằng lòng vì sự phát triển kinh tế của quốc gia bỏ chút cống hiến, bằng lòng để trường học phái người đến nhà máy học tập tham quan, nhưng không có nghĩa là ông ấy thật sự có thể thản nhiên đối mặt.
Cho nên về phần những sinh viên này, trưởng nhà máy Ngụy bực bội nói: “Tình hình trong nhà máy các cô cậu cũng nhìn thấy rồi, bọn tôi không có thời gian chiêu đãi các cô cậu, trường học phái các cô cậu đến học tập, các cô cậu nhìn xem có thể học được cái gì thì học là được, công nhân trong nhà máy cũng sẽ phối hợp với các cô cậu, những chuyện khác không cần tới hỏi tôi, ra ngoài đi!"
Đang ở trước mặt trưởng nhà máy Ngụy, đám người cũng không tiện nói cái gì, đi ra.
Sau khi ra bên ngoài đã có người phàn nàn: “Trưởng nhà máy này có thái độ gì thế? Chúng ta là do trường học phái chúng ta tới học tập, không phải nhân viên trong nhà máy, thái độ của ông ta dành cho chúng ta quá tệ.”
"Đúng đấy, với cái thái độ cao ngạo này của ông ta, bảo sao đóng cửa!”
"Cũng không thể nói như vậy, có điều thái độ của ông ta quả thực không tốt cho lắm. Mấy cái như quá trình đều không nói cho chúng ta, chúng ta còn học tập thế nào chứ? Chúng ta phải phản ảnh vấn đề này với trường học."
Luyên tha luyên thuyên không ngớt.
Thẩm Y Y vốn dĩ đang đi theo bọn họ âm thầm đi chậm lại.
Được rồi, cô vẫn nên tự mình hành động thôi.
Ngày hôm sau sau tan học, quả nhiên Tiểu Bảo đã dẫn Tiểu Lệ về, vừa vào cửa đã hô to: "Mẹ, con dẫn Tiểu Lệ về rồi!"
Thẩm Y Y ra ngoài nhìn, cô vẫn chưa thấy dáng dấp cô bé kia thì đã nghe Tiểu Bảo nói: "Tiểu Lệ, đây là mẹ anh, hiện tại mẹ không đồng ý cho chúng ta ở bên nhau. Nếu em có thể giải quyết được mẹ anh, anh sẽ đi cùng với em!"
Thẩm Y Y: "..."
Cô bé tên là Tiểu Lệ có dáng dấp rất đáng yêu, có thể là nghe lời Tiểu Bảo nên cô bé rất ân cần với Thẩm Y Y, mở miệng là một tiếng “dì ơi dì thật xinh đẹp”, mỉm cười cũng ngọt ngào, Thẩm Y Y cho cô bé ăn cái gì cô bé cũng đáp lại một tiếng cảm ơn, Thẩm Y Y rất thích cô bé này. Lúc cô bé trở về Thẩm Y Y còn chuẩn bị cho cô bé không ít hoa quả, bánh quy để cô bé mang về.
Tiểu Bảo thấy thế, ngạc nhiên hỏi: “Mẹ, trông mẹ rất thích Tiểu Lệ, vậy con với Tiểu Lệ có thể hẹn hò được không ạ?"
"Tiểu Lệ đúng là không tệ.” Thẩm Y Y nghiêm túc nói: “Có điều mẹ vẫn cảm thấy hiện tại các con không thích hợp yêu đương."
"Vì sao?" Tiểu Bảo không rõ.
Con gái nhà người ta đúng là rất tốt, Thẩm Y Y không biết xấu hổ vì ngăn cản con trai mình yêu đương mà che mờ lương tâm nói xấu người ta, chỉ có thể nói: “Đó là trực giác, các con không phù hợp yêu đương, làm bạn khá phù hợp."
"Thật?" Tiểu Bảo có chút hoài nghi.
"Thật!" Thẩm Y Y nói.
"Được rồi.” Tiểu Bảo nói, như có điều suy nghĩ nói: “Thật ra con cũng cảm thấy con với em ấy làm bạn tốt hơn.”
Khóe môi Thẩm Y Y cong lên, thật ra Tiểu Bảo nhà cô cũng rất dễ lừa.
Chỉ là Thẩm Y Y không ngờ, mấy ngày sau đó đã Tiểu Bảo lục tục lại dẫn về mấy cô bé, bảo Thẩm Y Y giúp cậu bé kiểm định.
Thẩm Y Y: "..." Tập làm người lớn cũng không phải chơi thế này.
Lúc tiễn bé gái thứ năm đi, Thẩm Y Y đã coi như thấy rõ rồi, Tiểu Bảo hoàn toàn chưa khai mở trí tuệ, vẫn đang là theo tiến trình thuần túy nên hiếu kì mà thôi.
Thế là cô trịnh trọng nói với Tiểu Bảo: “Tiểu Bảo, như vậy đi, về sau trước khi con muốn dẫn bạn nữ trở về cho cha mẹ xem thì trước hết con phải ngẫm nghĩ, con có thật sự thích đối phương, có muốn sống hết đời cùng đối phương hay không, nghĩ kỹ rồi con lại mang về cho cha mẹ xem."
"Cả một đời?" Tiểu Bảo rất khiếp sợ: “Lâu như vậy?"
"Đó là dĩ nhiên? Nếu không con muốn đùa bỡn người ta à?" Thẩm Y Y nói.
Cả một đời đối với cái tuổi này của Tiểu Bảo là chuyện cực kỳ xa xôi, cho nên trong nháy mắt cậu bé đã bắt đầu thận trọng, mấy năm sau đó, cuối cùng đã không dẫn bạn gái về nhà để cha mẹ cậu bé giúp kiểm định nữa.
Thẩm Y Y thở dài một hơi, giải quyết xong chuyện Tiểu Bảo, Thẩm Y Y bắt đầu vùi đầu vào chuyện nhà máy thực phẩm số một.
Nhà máy thực phẩm số một cách tứ hợp viện nói xa thì không xa nói gần thì không gần, Thẩm Y Y ở trạm xe buýt gần nhà có xe buýt đi thẳng tới, ngồi xe khoảng chừng bốn mươi phút.
Sau khi xuống xe, khu xưởng lớn của nhà máy thực phẩm đã ánh vào trong mắt của Thẩm Y Y, có điều trông rất tiêu điều. Cửa lớn đang đóng, chỉ có một cửa nhỏ mở ra, bên cạnh còn có một phòng bảo vệ, Thẩm Y Y đi qua, từ cửa sổ nhìn vào, nhìn thấy một ông bác đứng chếch cửa sổ bưng một ly tráng men nhỏ thở dài.
"Ông bác.” Thẩm Y Y kêu một tiếng.
Ông bác giật nảy mình, nhìn sang, thay đổi dáng vẻ ưu sầu, quan sát Thẩm Y Y: “Cô là nhân viên trong xưởng? Không phải đã nói hiện tại nhà máy đình công, tôi cũng không biết khi nào bắt đầu làm lại, các cô đừng đến hỏi nữa, bây giờ mau trở về đi."
Thẩm Y Y hiểu, có lẽ là nhân viên bị đình công lo lắng trong lòng nên chạy tới hỏi ông bác giữ cổng này, tò mò nói: "Mỗi ngày đều có người đến hỏi lúc nào có thể làm việc lại sao?"
"Cũng không phải.” Ông bác kể lể: “Cô nghĩ đi, tôi chỉ canh cửa thì có thể biết cái gì? Coi như nhà máy thật sự toang rồi, mấy cô thất nghiệp, công việc của tôi nhất định cũng không giữ được, tôi cũng lo lắng mà!"
Ông bác nói, bỗng phản ứng kịp: “Cô không phải nhân viên trong nhà máy chúng tôi sao?"
"Không phải."
"Bảo sao tôi chẳng có chút ấn tượng nào với cô.” Ông bác nói, mặc dù nhà máy thực phẩm số một có rất nhiều nhân viên, nhưng tướng mạo này của Thẩm Y Y nếu người khác gặp phải sẽ nhớ kỹ rất dễ dàng.
"Cháu là sinh viên thuộc khoa Kinh Tế của Bắc Đại.” Thẩm Y Y giới thiệu mình: “Trường học phái cháu tới học tập."
"Bảo sao.” Ông bác nói: “Buổi sáng hôm nay cũng có mấy sinh viên của trường học khác đến đây, cháu mau đi vào đi... Hầy, cũng không biết hiện tại cháu tới có thể học tập cái gì."
"Vậy cháu vào trước.” Thẩm Y Y cười nói, trên đường đi cũng gặp được công nhân mặc đồng phục, đội mũ, đeo khẩu trang, có điều số lượng người tương đối nhiều thế nhưng ở khu xưởng này vẫn trông rất trống vắng.
Thẩm Y Y dự định đến văn phòng trưởng nhà máy, cả đoạn đường hỏi đường, đến nửa đường nghe được tiếng thảo luận, nhìn thấy mấy người nam nữ trẻ tuổi, suy đoán những người này chính là sinh viên đến từ trường học khác tới học tập. Thẩm Y Y đi lên chào hỏi với bọn họ, tất cả mọi người đều đến từ các trường học khác nhau, các bên cũng không biết nhau, sau đó đã tự giới thiệu.
Thẩm Y Y thông qua bọn họ biết được bọn họ đã đến từ sáng rồi, mới đầu có chủ nhiệm phân xưởng tiếp đãi bọn họ, về sau cũng không biết chủ nhiệm phân xưởng bận bịu chuyện gì, hiện tại bọn họ dự định đi tìm trưởng nhà máy. Thẩm Y Y đồng hành với bọn họ.
Lúc đến văn phòng trưởng nhà máy, đúng lúc trưởng nhà máy đang ở đó, có điều sắc mặt ông ấy tiều tụy, không có tinh thần gì, trên khuôn mặt lít nha lít nhít râu cằm, không biết còn tưởng rằng là nạn dân chui ra từ trong hang.
Mấy ngày nay trưởng nhà máy Ngụy bực bội ngủ không yên, nhà máy đình công và vấn đề các khoản nợ to khổng lồ bên ngoài đã khiến ông ấy phiền não vô cùng, nghe thấy có một đám sinh viên đến "học tập" thì trong lòng càng bực bội không thôi. Nhà máy đã sắp đóng cửa rồi, còn có thể học tập cái gì? Không phải chỉ là học tập kinh nghiệm thất bại của bọn họ để làm cảnh cáo cho những người cùng ngành khác sao?
Đây đối với nhà máy thực phẩm số một thì cũng không phải là chuyện gì tốt, bởi vì bọn họ là tồn tại với tư cách tài liệu giảng dạy “những mặt tương phản”, có thể nói, một khi bọn họ đóng cửa, bọn họ sẽ vĩnh viễn bị treo lên cột trụ sỉ nhục!
Trưởng nhà máy Ngụy bằng lòng vì sự phát triển kinh tế của quốc gia bỏ chút cống hiến, bằng lòng để trường học phái người đến nhà máy học tập tham quan, nhưng không có nghĩa là ông ấy thật sự có thể thản nhiên đối mặt.
Cho nên về phần những sinh viên này, trưởng nhà máy Ngụy bực bội nói: “Tình hình trong nhà máy các cô cậu cũng nhìn thấy rồi, bọn tôi không có thời gian chiêu đãi các cô cậu, trường học phái các cô cậu đến học tập, các cô cậu nhìn xem có thể học được cái gì thì học là được, công nhân trong nhà máy cũng sẽ phối hợp với các cô cậu, những chuyện khác không cần tới hỏi tôi, ra ngoài đi!"
Đang ở trước mặt trưởng nhà máy Ngụy, đám người cũng không tiện nói cái gì, đi ra.
Sau khi ra bên ngoài đã có người phàn nàn: “Trưởng nhà máy này có thái độ gì thế? Chúng ta là do trường học phái chúng ta tới học tập, không phải nhân viên trong nhà máy, thái độ của ông ta dành cho chúng ta quá tệ.”
"Đúng đấy, với cái thái độ cao ngạo này của ông ta, bảo sao đóng cửa!”
"Cũng không thể nói như vậy, có điều thái độ của ông ta quả thực không tốt cho lắm. Mấy cái như quá trình đều không nói cho chúng ta, chúng ta còn học tập thế nào chứ? Chúng ta phải phản ảnh vấn đề này với trường học."
Luyên tha luyên thuyên không ngớt.
Thẩm Y Y vốn dĩ đang đi theo bọn họ âm thầm đi chậm lại.
Được rồi, cô vẫn nên tự mình hành động thôi.
/463
|