"Thật sự không phải tôi làm.” Mẹ Lý lúc đầu định quyết đánh c.h.ế.t cũng không mở miệng, thứ kia ngay cả nhà bọn họ còn không đủ ăn, sao có thể chia cho người khác chứ?
Chỉ là mẹ Lý chỉ kiên định năm giây, mấy bà lão trước mặt bà đã thèm chảy nước dãi, ánh mắt như sắp muốn xé xác bà, thừa dịp trước lúc chưa bị xé, mẹ Lý vội nói: “Không phải tôi làm, là con dâu nhà tôi làm!"
"Con dâu nhà bà làm?"
Dương Phương Mai không thể tin: "Con dâu nhà bà biết học biết làm quần áo, còn biết làm đồ ăn ngon sao?"
"Còn không phải sao?" Mẹ Lý dương dương đắc ý, thuận thế lại bắt đầu tâng bốc Thẩm Y Y: “Tài nấu nướng của nó khá tốt, trước kia lúc còn ở trong thôn chúng tôi, mỗi khi đến giờ cơm, mùi thơm đó có thể bay xa tám dặm! Người trong thôn tan việc trở về, đều phải dừng ở cửa nhà nhà tôi hít vài hơi.”
Đám người: "..." Các bà tin, bởi vì hiện tại các bà đã ước gì có thể được hít thêm vài hơi!
"Thế cô ấy đang làm cái gì?" Các hàng xóm lại hỏi.
"Mì ăn liền.” Mẹ Lý nói.
"Mì ăn liền?" Đám người không tin, cái thứ này tòa lầu bách hóa có bán, bọn họ cũng từng ăn thử, nhưng làm gì thơm như vậy?
Lập tức, ánh mắt đám người nhìn mẹ Lý tựa như là nhìn phản đồ, như thể “bà muốn ăn một mình thì thôi sao, sao còn gạt chúng tôi chứ?”
"Tôi nói chính là thật!" Mẹ Lý sốt ruột.
"Chúng tôi không tin.” Đám người không hề bị lay động: “Trừ phi bà lấy ra cho chúng tôi nếm thử!"
Mẹ Lý: "..." Chà, trông bà ngu xuẩn như thế? Lại còn muốn chơi chiêu với bà!
Cuối cùng, các bạn nhỏ chạy về đi "mật báo" cho Thẩm Y Y, Thẩm Y Y làm một chút mì ăn liền cho mấy bà lão xấu tính này ăn, mấy bà lão vô lại này ăn xong ôm tròn vo bụng trở về, trò náo kịch này mới dừng lại.
Điều này làm mẹ Lý đau lòng tim như ai bóp: “Mấy bà già này ăn của chúng ta bao nhiêu bột mì bao nhiêu dầu chứ? Không đúng, những người khác ăn còn chưa tính, bà Dương Phương Mai đó sao ăn mà không biết xấu hổ thế? Bà ta ăn nhiều nhất, cản cũng cản không được! Ai ui, cái bà già đáng c.h.ế.t này, phụt, da mặt đúng là dày!"
Mẹ Lý phàn nàn được một hồi, người vừa mới ăn mì lại lục tục cầm theo hoa quả, bánh quy các loại đồ vật đến, Dương Phương Mai xách theo hai túi bánh gạo tốt nhất.
Mẹ Lý lập tức lại mặt mày hớn hở, tựa như người vừa mới mắng chửi không phải bà: “Xem như mấy bà này có chút lương tâm!"
Thẩm Y Y cười nhẹ như không nhìn mẹ chồng của cô, mẹ Lý bị cô nhìn đỏ mặt, nói sang chuyện khác: “Y Y, những vắt mì ăn liền con làm không phải phải cầm tới nhà máy thực phẩm đi sao? Bây giờ đã sắp bị bọn họ ăn gần hết rồi, có đủ không? Mẹ giúp con làm nhé?"
"Không cần.” Thẩm Y Y nói: “Mỗi loại hương vị chừa hai phần là được rồi."
Cô làm tất cả bốn loại mì ăn liền hương vị khác biệt.
"Được.” Lúc này mẹ Lý mới thở dài một hơi, bà đau lòng bột mì là một chuyện, chủ yếu vẫn là sợ Thẩm Y Y mang những vắt mì cô đã chuẩn bị cho mấy người hàng xóm ăn, Thẩm Y Y không có đủ để mang đến nhà máy thực phẩm số một sẽ làm trễ nãi chính sự của cô.
Ngày hôm sau, Thẩm Y Y đã mang mì ăn liền chuẩn bị từ trước đến nhà máy thực phẩm số một.
Nhậm Hoa Thanh thấy cô, thở dài một hơi: “Nếu cậu còn không đến, tớ sẽ báo với trường học của cậu, nói cậu trốn học!"
Thẩm Y Y: "Lo lắng cho tớ nói, tớ sẽ không chế giễu cậu!"
Nhậm Hoa Thanh cười gằn một tiếng: “Tớ là chờ cậu xin mượn bút ký của tớ!"
"Vậy thì thật là không có khả năng.” Thẩm Y Y nói: “Đi thôi, chúng ta đi tìm trưởng nhà máy Ngụy!"
"Tìm Trưởng nhà máy Ngụy làm gì?" Nhậm Hoa Thanh kinh ngạc nói.
"Đến đó cậu sẽ biết.” Thẩm Y Y thừa nước đục thả câu: “Nếu không cậu xin tớ đi, tớ sẽ nói cho cậu biết!"
Nhậm Hoa Thanh: "..." Sao các cô cứ lôi chữ “xin” vào thế?
Mấy ngày không gặp, tóc của trưởng nhà máy Ngụy đã bạc đi không ít, cảm giác mệt mỏi trên mặt nặng hơn, nhìn thấy các cô tới, bóp hai đầu lông mày hai lần, không nhịn được nói: "Sao thế? Có chuyện gì thì mau nói!"
Dường như nếu như các cô nói không ra một lý do có thể thuyết phục ông ấy thì ông ấy có thể đuổi bọn họ ra ngoài ngay lập tức.
Nhậm Hoa Thanh nhìn về phía Thẩm Y Y, cô ấy cũng tò mò Thẩm Y Y tìm trưởng nhà máy Ngụy rốt cuộc là có chuyện gì.
"Trưởng nhà máy Ngụy.” Để không bị đuổi ra ngoài, Thẩm Y Y cũng gọn gàng dứt khoát: “Tôi tìm được biện pháp giúp nhà quá vượt qua khó khăn rồi."
"Cái gì?" Trưởng nhà máy Ngụy cau mày nhìn cô, không tin tưởng cho lắm, nói: “Cái này không phải chuyện vặt cỏn con, một sinh viên như cô có thể có biện pháp gì?"
Lúc đầu Nhậm Hoa Thanh nghe thấy lời Thẩm Y Y nói cũng rất kinh ngạc, không tin Thẩm Y Y có thể có biện pháp nào giúp nhà máy thực phẩm số một vượt qua gian nan.
Nhưng thấy lời Trưởng nhà máy Ngụy, cô lại không vui, sinh viên thì sao lại không thể có biện pháp?
Nhậm Hoa Thanh là người vừa có năng lực lại rất hiếu thắng, lúc này đã kéo Thẩm Y Y đi: “Được thôi, Y Y, chúng ta là sinh viên, chẳng biết cái gì cả, đã người ta không nghe rồi vậy chúng ta đi thôi, dù sao nhà máy này có đóng cửa hay không không có liên quan gì đến tớ hay cậu!"
"Được.” Thẩm Y Y đáp lời nói, hai người thật sự đi ra ngoài rồi.
Đến đi vội vã, dù là trưởng nhà máy Ngụy thì khi nhìn bóng lưng của các cô cũng hơi ngẩn ngơ, chỉ... như thế đã đi rồi? Không nói thêm câu nào cả? Chí ít phải nói vài lời về biện pháp mà cô nói chứ.
Trong nháy mắt trưởng nhà máy Ngụy đã tự vả mặt, nghiêm mặt đi ra ngoài, thét lên về phía bóng lưng của hai người Thẩm Y Y: “Quay về!”
Thẩm Y Y và Nhậm Hoa Thanh quay đầu: “Trưởng nhà máy Ngụy, có chuyện gì sao?"
Trưởng nhà máy Ngụy nghiêm mặt nhìn Thẩm Y Y: “Cô vừa mới nói cô có biện pháp gì?"
Nhậm Hoa Thanh trả đũa: "Chúng tôi chỉ là sinh viên..."
"Một sinh viên có biện pháp gì chứ?" Thẩm Y Y kẻ xướng người hoạ.
Trưởng nhà máy Ngụy: "..." Vừa rồi là ông ấy thuận miệng nói mà thôi!
Đương nhiên, ông ấy vẫn không cảm thấy Thẩm Y Y có thể có biện pháp gì, cho nên ông ấy không có băn khoăn chuyện này, nhưng bị các cô quấy nhiễu nên không hiểu sao tâm trạng của ông ấy đã tốt hơn nhiều, thế là nói nhiều hơn mấy câu: "Được rồi, chuyện vừa rồi tôi xin lỗi hai cô, ở trong xưởng có chuyện gì khó khăn cứ nói với tôi, trường học đã phái các cô cậu đến đây, nên học cái gì thì các cô cậu cứ chăm chỉ học, cũng tranh thủ chút thời gian..."
Trưởng nhà máy Ngụy dừng một chút, còn nói: "Có lẽ tháng sau các cô cậu sẽ không học được."
Ông ấy nói xong, chắp tay sau lưng lại trở về văn phòng.
Thẩm Y Y và Nhậm Hoa Thanh nhìn nhau.
Trưởng nhà máy Ngụy có ý là tháng sau nhà máy thực phẩm số một sẽ sắp đóng cửa rồi?
Hai người nhìn nhau một hồi, Thẩm Y Y nói: “Đi thôi."
"Y Y, thật ra trưởng nhà máy cũng rất đáng thương.” Nhậm Hoa Thanh đuổi theo: “Nhà máy sắp phải đóng cửa rồi, tâm trạng của ông ấy tệ nên thái độ không tốt, thật ra cũng có thể thông cảm được.”
Thẩm Y Y nhìn cô ấy: “Cậu muốn nói cái gì?"
Nhậm Hoa Thanh: "Tớ muốn nói, cậu thật sự có biện pháp giúp nhà máy vượt qua gian nan chứ?"
Thẩm Y Y đứng vững, đối diện với ánh mắt hiếu kỳ của Nhậm Hoa Thanh, nâng túi trong tay lên: “Tôi mang theo một ít mì ăn liền, việc này chúng ta nấu mì ăn liền xong rồi tính, thuận tiện nấu cho trưởng nhà máy một tô!"
Nhậm Hoa Thanh: "..." Tôi không đói bụng!
Còn có, cậu chắc chắn trưởng nhà máy Ngụy sẽ ăn mì tôm của cậu chứ?
Chỉ là mẹ Lý chỉ kiên định năm giây, mấy bà lão trước mặt bà đã thèm chảy nước dãi, ánh mắt như sắp muốn xé xác bà, thừa dịp trước lúc chưa bị xé, mẹ Lý vội nói: “Không phải tôi làm, là con dâu nhà tôi làm!"
"Con dâu nhà bà làm?"
Dương Phương Mai không thể tin: "Con dâu nhà bà biết học biết làm quần áo, còn biết làm đồ ăn ngon sao?"
"Còn không phải sao?" Mẹ Lý dương dương đắc ý, thuận thế lại bắt đầu tâng bốc Thẩm Y Y: “Tài nấu nướng của nó khá tốt, trước kia lúc còn ở trong thôn chúng tôi, mỗi khi đến giờ cơm, mùi thơm đó có thể bay xa tám dặm! Người trong thôn tan việc trở về, đều phải dừng ở cửa nhà nhà tôi hít vài hơi.”
Đám người: "..." Các bà tin, bởi vì hiện tại các bà đã ước gì có thể được hít thêm vài hơi!
"Thế cô ấy đang làm cái gì?" Các hàng xóm lại hỏi.
"Mì ăn liền.” Mẹ Lý nói.
"Mì ăn liền?" Đám người không tin, cái thứ này tòa lầu bách hóa có bán, bọn họ cũng từng ăn thử, nhưng làm gì thơm như vậy?
Lập tức, ánh mắt đám người nhìn mẹ Lý tựa như là nhìn phản đồ, như thể “bà muốn ăn một mình thì thôi sao, sao còn gạt chúng tôi chứ?”
"Tôi nói chính là thật!" Mẹ Lý sốt ruột.
"Chúng tôi không tin.” Đám người không hề bị lay động: “Trừ phi bà lấy ra cho chúng tôi nếm thử!"
Mẹ Lý: "..." Chà, trông bà ngu xuẩn như thế? Lại còn muốn chơi chiêu với bà!
Cuối cùng, các bạn nhỏ chạy về đi "mật báo" cho Thẩm Y Y, Thẩm Y Y làm một chút mì ăn liền cho mấy bà lão xấu tính này ăn, mấy bà lão vô lại này ăn xong ôm tròn vo bụng trở về, trò náo kịch này mới dừng lại.
Điều này làm mẹ Lý đau lòng tim như ai bóp: “Mấy bà già này ăn của chúng ta bao nhiêu bột mì bao nhiêu dầu chứ? Không đúng, những người khác ăn còn chưa tính, bà Dương Phương Mai đó sao ăn mà không biết xấu hổ thế? Bà ta ăn nhiều nhất, cản cũng cản không được! Ai ui, cái bà già đáng c.h.ế.t này, phụt, da mặt đúng là dày!"
Mẹ Lý phàn nàn được một hồi, người vừa mới ăn mì lại lục tục cầm theo hoa quả, bánh quy các loại đồ vật đến, Dương Phương Mai xách theo hai túi bánh gạo tốt nhất.
Mẹ Lý lập tức lại mặt mày hớn hở, tựa như người vừa mới mắng chửi không phải bà: “Xem như mấy bà này có chút lương tâm!"
Thẩm Y Y cười nhẹ như không nhìn mẹ chồng của cô, mẹ Lý bị cô nhìn đỏ mặt, nói sang chuyện khác: “Y Y, những vắt mì ăn liền con làm không phải phải cầm tới nhà máy thực phẩm đi sao? Bây giờ đã sắp bị bọn họ ăn gần hết rồi, có đủ không? Mẹ giúp con làm nhé?"
"Không cần.” Thẩm Y Y nói: “Mỗi loại hương vị chừa hai phần là được rồi."
Cô làm tất cả bốn loại mì ăn liền hương vị khác biệt.
"Được.” Lúc này mẹ Lý mới thở dài một hơi, bà đau lòng bột mì là một chuyện, chủ yếu vẫn là sợ Thẩm Y Y mang những vắt mì cô đã chuẩn bị cho mấy người hàng xóm ăn, Thẩm Y Y không có đủ để mang đến nhà máy thực phẩm số một sẽ làm trễ nãi chính sự của cô.
Ngày hôm sau, Thẩm Y Y đã mang mì ăn liền chuẩn bị từ trước đến nhà máy thực phẩm số một.
Nhậm Hoa Thanh thấy cô, thở dài một hơi: “Nếu cậu còn không đến, tớ sẽ báo với trường học của cậu, nói cậu trốn học!"
Thẩm Y Y: "Lo lắng cho tớ nói, tớ sẽ không chế giễu cậu!"
Nhậm Hoa Thanh cười gằn một tiếng: “Tớ là chờ cậu xin mượn bút ký của tớ!"
"Vậy thì thật là không có khả năng.” Thẩm Y Y nói: “Đi thôi, chúng ta đi tìm trưởng nhà máy Ngụy!"
"Tìm Trưởng nhà máy Ngụy làm gì?" Nhậm Hoa Thanh kinh ngạc nói.
"Đến đó cậu sẽ biết.” Thẩm Y Y thừa nước đục thả câu: “Nếu không cậu xin tớ đi, tớ sẽ nói cho cậu biết!"
Nhậm Hoa Thanh: "..." Sao các cô cứ lôi chữ “xin” vào thế?
Mấy ngày không gặp, tóc của trưởng nhà máy Ngụy đã bạc đi không ít, cảm giác mệt mỏi trên mặt nặng hơn, nhìn thấy các cô tới, bóp hai đầu lông mày hai lần, không nhịn được nói: "Sao thế? Có chuyện gì thì mau nói!"
Dường như nếu như các cô nói không ra một lý do có thể thuyết phục ông ấy thì ông ấy có thể đuổi bọn họ ra ngoài ngay lập tức.
Nhậm Hoa Thanh nhìn về phía Thẩm Y Y, cô ấy cũng tò mò Thẩm Y Y tìm trưởng nhà máy Ngụy rốt cuộc là có chuyện gì.
"Trưởng nhà máy Ngụy.” Để không bị đuổi ra ngoài, Thẩm Y Y cũng gọn gàng dứt khoát: “Tôi tìm được biện pháp giúp nhà quá vượt qua khó khăn rồi."
"Cái gì?" Trưởng nhà máy Ngụy cau mày nhìn cô, không tin tưởng cho lắm, nói: “Cái này không phải chuyện vặt cỏn con, một sinh viên như cô có thể có biện pháp gì?"
Lúc đầu Nhậm Hoa Thanh nghe thấy lời Thẩm Y Y nói cũng rất kinh ngạc, không tin Thẩm Y Y có thể có biện pháp nào giúp nhà máy thực phẩm số một vượt qua gian nan.
Nhưng thấy lời Trưởng nhà máy Ngụy, cô lại không vui, sinh viên thì sao lại không thể có biện pháp?
Nhậm Hoa Thanh là người vừa có năng lực lại rất hiếu thắng, lúc này đã kéo Thẩm Y Y đi: “Được thôi, Y Y, chúng ta là sinh viên, chẳng biết cái gì cả, đã người ta không nghe rồi vậy chúng ta đi thôi, dù sao nhà máy này có đóng cửa hay không không có liên quan gì đến tớ hay cậu!"
"Được.” Thẩm Y Y đáp lời nói, hai người thật sự đi ra ngoài rồi.
Đến đi vội vã, dù là trưởng nhà máy Ngụy thì khi nhìn bóng lưng của các cô cũng hơi ngẩn ngơ, chỉ... như thế đã đi rồi? Không nói thêm câu nào cả? Chí ít phải nói vài lời về biện pháp mà cô nói chứ.
Trong nháy mắt trưởng nhà máy Ngụy đã tự vả mặt, nghiêm mặt đi ra ngoài, thét lên về phía bóng lưng của hai người Thẩm Y Y: “Quay về!”
Thẩm Y Y và Nhậm Hoa Thanh quay đầu: “Trưởng nhà máy Ngụy, có chuyện gì sao?"
Trưởng nhà máy Ngụy nghiêm mặt nhìn Thẩm Y Y: “Cô vừa mới nói cô có biện pháp gì?"
Nhậm Hoa Thanh trả đũa: "Chúng tôi chỉ là sinh viên..."
"Một sinh viên có biện pháp gì chứ?" Thẩm Y Y kẻ xướng người hoạ.
Trưởng nhà máy Ngụy: "..." Vừa rồi là ông ấy thuận miệng nói mà thôi!
Đương nhiên, ông ấy vẫn không cảm thấy Thẩm Y Y có thể có biện pháp gì, cho nên ông ấy không có băn khoăn chuyện này, nhưng bị các cô quấy nhiễu nên không hiểu sao tâm trạng của ông ấy đã tốt hơn nhiều, thế là nói nhiều hơn mấy câu: "Được rồi, chuyện vừa rồi tôi xin lỗi hai cô, ở trong xưởng có chuyện gì khó khăn cứ nói với tôi, trường học đã phái các cô cậu đến đây, nên học cái gì thì các cô cậu cứ chăm chỉ học, cũng tranh thủ chút thời gian..."
Trưởng nhà máy Ngụy dừng một chút, còn nói: "Có lẽ tháng sau các cô cậu sẽ không học được."
Ông ấy nói xong, chắp tay sau lưng lại trở về văn phòng.
Thẩm Y Y và Nhậm Hoa Thanh nhìn nhau.
Trưởng nhà máy Ngụy có ý là tháng sau nhà máy thực phẩm số một sẽ sắp đóng cửa rồi?
Hai người nhìn nhau một hồi, Thẩm Y Y nói: “Đi thôi."
"Y Y, thật ra trưởng nhà máy cũng rất đáng thương.” Nhậm Hoa Thanh đuổi theo: “Nhà máy sắp phải đóng cửa rồi, tâm trạng của ông ấy tệ nên thái độ không tốt, thật ra cũng có thể thông cảm được.”
Thẩm Y Y nhìn cô ấy: “Cậu muốn nói cái gì?"
Nhậm Hoa Thanh: "Tớ muốn nói, cậu thật sự có biện pháp giúp nhà máy vượt qua gian nan chứ?"
Thẩm Y Y đứng vững, đối diện với ánh mắt hiếu kỳ của Nhậm Hoa Thanh, nâng túi trong tay lên: “Tôi mang theo một ít mì ăn liền, việc này chúng ta nấu mì ăn liền xong rồi tính, thuận tiện nấu cho trưởng nhà máy một tô!"
Nhậm Hoa Thanh: "..." Tôi không đói bụng!
Còn có, cậu chắc chắn trưởng nhà máy Ngụy sẽ ăn mì tôm của cậu chứ?
/463
|