Thẩm Y Y xúc động thở dài, thấy Hoàng Mai đang vội vàng thì cũng tham gia.
Đợi đến khi trả lời hết câu hỏi của bọn trẻ, trời đã gần tối.
Eo Thẩm Y Y đau nhức, mặc dù cô thấy những câu hỏi thi này cũng không khó lắm, nhưng câu hỏi nhiều khiến cô cảm thấy mệt mỏi.
Nhìn sắc trời một chút, đã đến giờ về, mẹ Lý và bọn nhỏ ở nhà có lẽ đã làm xong bữa tối, vì vậy cô nhìn về phía Hoàng Mai.
Chỉ là trước mặt Hoàng Mai bị hai người chắn trước mặt, một nam một nữ, tầm mười sáu mười bảy tuổi, cậu bé thì gầy đến mức chỉ còn da bọc xương, nhưng ánh mắt lại rất dữ tợn, còn về phần cô gái thì trông mềm mại yếu ớt.
Thẩm Y Y nheo mắt lại, đây là... Lâm Gia Lạc? Lâm Gia Hân?
Lâm Gia Lạc và Lâm Gia Hân là em trai và em gái của Lâm Gia Đống, Lâm Gia Lạc và Lâm Gia Hân chỉ lớn hơn Đại Bảo và Nhị Bảo hai ba tuổi, là con ngoài giá thú của cha Lâm Gia Đống——
Cha của Lâm Gia Đống, Lâm Cao Sơn, trước khi lụi bại là một thương nhân rất phong lưu và giàu có, ngoài mẹ của Lâm Gia Đống là Dư Dĩnh là vợ chính ra thì ông ta còn có rất nhiều người tình và tri kỷ ở bên ngoài.
Tất nhiên con trai nối dõi cũng có không ít, nhưng sau những phong ba bão táp, nhiều người tình và bạn tâm giao của ông ta đã cầm tiền bỏ trốn cùng con cái.
Mà Lâm Gia Lạc, Lâm Gia Hân lúc đó một đứa còn bi bô tập nói một đứa vừa mới được sinh ra, mẹ ruột của bọn họ không có cách nào dẫn bọn họ theo được, cho nên bỏ rơi bọn họ, để lại cho Lâm Cao Sơn.
Lâm Cao Sơn chỉ có thể đưa bọn họ đến nông trường, cuộc sống ở nông trường quá gian khổ, Lâm Cao Sơn rất nhanh đã rời đi.
Chỉ còn lại Dư Dĩnh, Lâm Gia Lạc và Lâm Gia Hân, mặc dù Dư Dĩnh không thích mấy đứa con ngoài giá thú của chồng, nhưng con trai duy nhất của bà ta là Lâm Gia Đống không có ở bên cạnh, có thể ở bên bà ta chỉ có Lâm Gia Lạc và Lâm Gia Hân, vì vậy bà ta cắn răng chăm sóc Lâm Gia Lạc và Lâm Gia Hân, gửi gắm niềm tin của mình vào Lâm Gia Lạc và Lâm Gia Hân.
Cho nên, Lâm Gia Lạc và Lâm Gia Hân rất tin tưởng hai mẹ con Dư Dĩnh và Lâm Gia Đống, kiếp trước sau khi Lâm Gia Đống đưa bọn họ trở lại thành phố, hai anh em này gần như nghe theo sự chỉ bảo của Lâm Gia Đống, bảo bọn họ đi phía đông không bao giờ đi về phía tây.
Bởi vì lúc đó Lâm Gia Đống rất ghét cô, cho nên Lâm Gia Lạc và Lâm Gia Hân đã gài bẫy cô rất nhiều lần, cô cũng không đánh trả vì cô phải đi theo cốt truyện, ăn không ít khổ sở.
Tất nhiên, đây đều là chuyện ở kiếp trước, vẫn là cách nói đấy, chỉ cần kiếp này bọn họ không gây sự với cô, cô cũng không định quan tâm, cho nên cô cũng không nói gì, đứng ở bên cạnh Hoàng Mai đợi một lúc.
Mặc dù cô không đi qua, nhưng cô có thể nghe thấy giọng nói của bọn họ, phát hiện những câu hỏi mà Lâm Gia Lạc hỏi đều là những câu hỏi khá cơ bản, nhưng những câu mà Lâm Gia Hân hỏi lại sâu sắc hơn một chút, nhưng cũng là hỏi lần lượt từng câu một.
Thẩm Y Y hết kiên nhẫn, lớn tiếng nói với Hoàng Mai: "Hoàng Mai, tôi đi trước nhé?"
"Cậu đợi tôi chút, tôi sẽ đi cùng cậu," Hoàng Mai lớn tiếng nói, sau đó thu dọn đồ đạc, nói xin lỗi với Lâm Gia Lạc và Lâm Gia Hân: "Xin lỗi hai bạn học nhé, bây giờ trời đã tối, gia đình cô ở xa, cô còn phải chuyển xe, cô sợ lỡ chuyến xe buýt cuối cùng, cho nên bây giờ cô phải đi trước, ngày mai cuối tuần cô sẽ đến sớm, tối nay các em về tóm tắt lại mấy câu hỏi này, ngày mai cô sẽ quay lại trả lời cho bọn em."
Hoàng Mai nói, cô ấy vốn định quay đầu đi theo Thẩm Y Y, nhưng giây tiếp theo, cánh tay đã bị người túm lấy, cô ấy quay đầu lại thì thấy người đang túm cánh tay mình chính là Lâm Gia Lạc.
Khuôn mặt cậu ta gầy gò ảm đạm, trong phòng học đã bật đèn, bóng đèn kiểu cũ toả ra ánh sáng vàng, làm cho sắc mặt của Lâm Gia Lạc càng trở nên đáng sợ.
Hoàng Mai giật mình, vô thức rút tay ra ngay lập tức, lùi lại một bước, phát hiện Thẩm Y Y bước một bước về phía mình, cô ấy thở phào nhẹ nhõm, lại giải thích: "Bạn học, cô đã nói với em, bây giờ trời sắp tối rồi, cô còn vội về nhà..."
"Cô khinh thường chúng tôi?" Giọng nói âm trầm của Lâm Gia Lạc vang lên khiến người nghe khiếp sợ, giống như nếu Hoàng Mai không cho cậu ta một lời giải thích, thì Hoàng Mai phải kết thúc ở đây: "Vừa rồi tôi với em tôi hỏi một câu, cô bảo chúng tôi đợi một chút, cô phải dạy kèm cho người khác trước, bây giờ sau khi cô dạy kèm cho người khác xong rồi, cô lại bảo cô phải đi trước?"
"Bạn học, sao em có thể nói như vậy?" Một người luôn hiền hoà không muốn người khác tổn thương như Hoàng Mai cũng thấy tức giận, cũng tức giận, "Cô ưu tiên dạy kèm cho bạn khác, đó là vì cha mẹ bạn học đấy cho cô tiền, em cho cô tiền cô cũng đâu đuổi bọn em đi, những thứ mà các bạn học trả tiền cho cô có thì bọn em cũng có, kể cả những câu hỏi mà em hỏi, cô đã cố gắng trả lời càng nhiều càng tốt, nhưng nền tảng của em rất kém, những câu hỏi toàn là những câu cơ bản, cho dù cô có ý định giúp em nhưng cô vẫn phải về nhà chứ? Em không cảm ơn cô thì thôi đi, sao còn lại đổ lỗi cho cô? Các em quá đắng lắm rồi đi?"
Theo lời nói của Hoàng Mai, sắc mặt của Lâm Gia Lạc càng ngày càng ảm đạm, khi Hoàng Mai nói ra câu cuối cùng, ánh mắt cậu ta như muốn ăn thịt người, vung nắm đ.ấ.m về phía Hoàng Mai.
Không ngờ cậu ta lại dám ra tay tàn nhẫn trắng trợn như vậy, Hoàng Mai tránh ré, nghĩ rằng lần này cô không c.h.ế.t thì cũng bị thương, chỉ có thể nhắm mắt lại.
Đám học sinh ở xung quanh còn chưa rời đi khi nhìn thấy cảnh này đã kinh ngạc hét lên, ngay tại thời điểm nghìn cân treo sợi tóc này, một cây gậy không biết là dùng để gãi ngứa mạnh mẽ tàn nhẫn lướt qua phía bên cạnh Hoàng Mai, đập trúng vào xương cánh tay của Lâm Gia Lạc.
Một tiếng thét phá vỡ bầu trời đột nhiên vang lên khiến người nghe run rẩy.
Dương Phương Mai đang múc cơm trong bếp giật mình, hai tay run rẩy, bát cơm không cầm vững, rơi xuống đất, cơm trong bát rơi đầy xuống đất.
Vốn dĩ Dương Phương Mai còn tưởng rằng hôm nay Thẩm Y Y và Hoàng Mai đã làm việc vất vả cả buổi chiều rồi, muốn mời bọn họ ở lại ăn cơm, bây giờ thì tốt rồi, đổ hết rồi!
Nếu là lúc tước có khi bà ấy đã ra ngoài chửi người rồi, nhưng tiếng thét quá thảm thiết, trong tiềm thức làm bà ấy cảm thấy có gì đó không đúng, âm thanh quá giống giọng cháu trai, bà ấy sợ đến mức tim gan run rẩy, không quan tâm đến việc dọn dẹp đống lộn xộn trên mặt đất nữa chạy ra ngoài xem đã xảy ra chuyện gì.
Khi đến hiện trường, bà ấy nhìn cậu bé đang bò trên mặt đất mà khóc... May mắn thay, đó không phải là cháu trai của bà ấy, mà là cháu trai và con trai của người hàng xóm mới chuyển đến!
Dương Phương Mai thở phào nhẹ nhõm, nhưng trái tim lại nhấc cao lên.
Là ai? Ra tay tàn nhẫn như vậy?
Dương Dã Niệm đang có tinh thần trọng nghĩa, ánh mắt quay sang tìm người khởi xướng liền phát hiện Thẩm Y Y đang cầm một cây gậy gái ngứa, Dương Phương Mai: "..."
Người ra tay thế là lại là Thẩm Y Y?
Dương Phương Mai nuốt xuống những lời trách móc, kéo mấy đứa nhỏ vẻ mặt ngu ngốc ở bên cạnh, khẽ hỏi: "Xảy ra chuyện gì?"
Người được hỏi vẫn đang đắm chìm trong ảo mộng, vừa rồi cảnh Thẩm Y Y ném một cây gậy gỗ về phía Lâm Gia Lê, có thể nhìn ra được cô là người tàn nhẫn——
Người khác làm hành động đó thì mang vẻ hung dữ xấu xí, nhưng một khi đã là người đẹp thì cho dù làm cái gì cũng khiến người ta thấy như cảnh đẹp ý vui.
Chính vì quá đẹp mắt nên mang đến cho người ta cảm giác tương phản to lớn, không thể tin được Thẩm Y Y lại có một mặt tàn nhẫn như vậy.
Đợi đến khi trả lời hết câu hỏi của bọn trẻ, trời đã gần tối.
Eo Thẩm Y Y đau nhức, mặc dù cô thấy những câu hỏi thi này cũng không khó lắm, nhưng câu hỏi nhiều khiến cô cảm thấy mệt mỏi.
Nhìn sắc trời một chút, đã đến giờ về, mẹ Lý và bọn nhỏ ở nhà có lẽ đã làm xong bữa tối, vì vậy cô nhìn về phía Hoàng Mai.
Chỉ là trước mặt Hoàng Mai bị hai người chắn trước mặt, một nam một nữ, tầm mười sáu mười bảy tuổi, cậu bé thì gầy đến mức chỉ còn da bọc xương, nhưng ánh mắt lại rất dữ tợn, còn về phần cô gái thì trông mềm mại yếu ớt.
Thẩm Y Y nheo mắt lại, đây là... Lâm Gia Lạc? Lâm Gia Hân?
Lâm Gia Lạc và Lâm Gia Hân là em trai và em gái của Lâm Gia Đống, Lâm Gia Lạc và Lâm Gia Hân chỉ lớn hơn Đại Bảo và Nhị Bảo hai ba tuổi, là con ngoài giá thú của cha Lâm Gia Đống——
Cha của Lâm Gia Đống, Lâm Cao Sơn, trước khi lụi bại là một thương nhân rất phong lưu và giàu có, ngoài mẹ của Lâm Gia Đống là Dư Dĩnh là vợ chính ra thì ông ta còn có rất nhiều người tình và tri kỷ ở bên ngoài.
Tất nhiên con trai nối dõi cũng có không ít, nhưng sau những phong ba bão táp, nhiều người tình và bạn tâm giao của ông ta đã cầm tiền bỏ trốn cùng con cái.
Mà Lâm Gia Lạc, Lâm Gia Hân lúc đó một đứa còn bi bô tập nói một đứa vừa mới được sinh ra, mẹ ruột của bọn họ không có cách nào dẫn bọn họ theo được, cho nên bỏ rơi bọn họ, để lại cho Lâm Cao Sơn.
Lâm Cao Sơn chỉ có thể đưa bọn họ đến nông trường, cuộc sống ở nông trường quá gian khổ, Lâm Cao Sơn rất nhanh đã rời đi.
Chỉ còn lại Dư Dĩnh, Lâm Gia Lạc và Lâm Gia Hân, mặc dù Dư Dĩnh không thích mấy đứa con ngoài giá thú của chồng, nhưng con trai duy nhất của bà ta là Lâm Gia Đống không có ở bên cạnh, có thể ở bên bà ta chỉ có Lâm Gia Lạc và Lâm Gia Hân, vì vậy bà ta cắn răng chăm sóc Lâm Gia Lạc và Lâm Gia Hân, gửi gắm niềm tin của mình vào Lâm Gia Lạc và Lâm Gia Hân.
Cho nên, Lâm Gia Lạc và Lâm Gia Hân rất tin tưởng hai mẹ con Dư Dĩnh và Lâm Gia Đống, kiếp trước sau khi Lâm Gia Đống đưa bọn họ trở lại thành phố, hai anh em này gần như nghe theo sự chỉ bảo của Lâm Gia Đống, bảo bọn họ đi phía đông không bao giờ đi về phía tây.
Bởi vì lúc đó Lâm Gia Đống rất ghét cô, cho nên Lâm Gia Lạc và Lâm Gia Hân đã gài bẫy cô rất nhiều lần, cô cũng không đánh trả vì cô phải đi theo cốt truyện, ăn không ít khổ sở.
Tất nhiên, đây đều là chuyện ở kiếp trước, vẫn là cách nói đấy, chỉ cần kiếp này bọn họ không gây sự với cô, cô cũng không định quan tâm, cho nên cô cũng không nói gì, đứng ở bên cạnh Hoàng Mai đợi một lúc.
Mặc dù cô không đi qua, nhưng cô có thể nghe thấy giọng nói của bọn họ, phát hiện những câu hỏi mà Lâm Gia Lạc hỏi đều là những câu hỏi khá cơ bản, nhưng những câu mà Lâm Gia Hân hỏi lại sâu sắc hơn một chút, nhưng cũng là hỏi lần lượt từng câu một.
Thẩm Y Y hết kiên nhẫn, lớn tiếng nói với Hoàng Mai: "Hoàng Mai, tôi đi trước nhé?"
"Cậu đợi tôi chút, tôi sẽ đi cùng cậu," Hoàng Mai lớn tiếng nói, sau đó thu dọn đồ đạc, nói xin lỗi với Lâm Gia Lạc và Lâm Gia Hân: "Xin lỗi hai bạn học nhé, bây giờ trời đã tối, gia đình cô ở xa, cô còn phải chuyển xe, cô sợ lỡ chuyến xe buýt cuối cùng, cho nên bây giờ cô phải đi trước, ngày mai cuối tuần cô sẽ đến sớm, tối nay các em về tóm tắt lại mấy câu hỏi này, ngày mai cô sẽ quay lại trả lời cho bọn em."
Hoàng Mai nói, cô ấy vốn định quay đầu đi theo Thẩm Y Y, nhưng giây tiếp theo, cánh tay đã bị người túm lấy, cô ấy quay đầu lại thì thấy người đang túm cánh tay mình chính là Lâm Gia Lạc.
Khuôn mặt cậu ta gầy gò ảm đạm, trong phòng học đã bật đèn, bóng đèn kiểu cũ toả ra ánh sáng vàng, làm cho sắc mặt của Lâm Gia Lạc càng trở nên đáng sợ.
Hoàng Mai giật mình, vô thức rút tay ra ngay lập tức, lùi lại một bước, phát hiện Thẩm Y Y bước một bước về phía mình, cô ấy thở phào nhẹ nhõm, lại giải thích: "Bạn học, cô đã nói với em, bây giờ trời sắp tối rồi, cô còn vội về nhà..."
"Cô khinh thường chúng tôi?" Giọng nói âm trầm của Lâm Gia Lạc vang lên khiến người nghe khiếp sợ, giống như nếu Hoàng Mai không cho cậu ta một lời giải thích, thì Hoàng Mai phải kết thúc ở đây: "Vừa rồi tôi với em tôi hỏi một câu, cô bảo chúng tôi đợi một chút, cô phải dạy kèm cho người khác trước, bây giờ sau khi cô dạy kèm cho người khác xong rồi, cô lại bảo cô phải đi trước?"
"Bạn học, sao em có thể nói như vậy?" Một người luôn hiền hoà không muốn người khác tổn thương như Hoàng Mai cũng thấy tức giận, cũng tức giận, "Cô ưu tiên dạy kèm cho bạn khác, đó là vì cha mẹ bạn học đấy cho cô tiền, em cho cô tiền cô cũng đâu đuổi bọn em đi, những thứ mà các bạn học trả tiền cho cô có thì bọn em cũng có, kể cả những câu hỏi mà em hỏi, cô đã cố gắng trả lời càng nhiều càng tốt, nhưng nền tảng của em rất kém, những câu hỏi toàn là những câu cơ bản, cho dù cô có ý định giúp em nhưng cô vẫn phải về nhà chứ? Em không cảm ơn cô thì thôi đi, sao còn lại đổ lỗi cho cô? Các em quá đắng lắm rồi đi?"
Theo lời nói của Hoàng Mai, sắc mặt của Lâm Gia Lạc càng ngày càng ảm đạm, khi Hoàng Mai nói ra câu cuối cùng, ánh mắt cậu ta như muốn ăn thịt người, vung nắm đ.ấ.m về phía Hoàng Mai.
Không ngờ cậu ta lại dám ra tay tàn nhẫn trắng trợn như vậy, Hoàng Mai tránh ré, nghĩ rằng lần này cô không c.h.ế.t thì cũng bị thương, chỉ có thể nhắm mắt lại.
Đám học sinh ở xung quanh còn chưa rời đi khi nhìn thấy cảnh này đã kinh ngạc hét lên, ngay tại thời điểm nghìn cân treo sợi tóc này, một cây gậy không biết là dùng để gãi ngứa mạnh mẽ tàn nhẫn lướt qua phía bên cạnh Hoàng Mai, đập trúng vào xương cánh tay của Lâm Gia Lạc.
Một tiếng thét phá vỡ bầu trời đột nhiên vang lên khiến người nghe run rẩy.
Dương Phương Mai đang múc cơm trong bếp giật mình, hai tay run rẩy, bát cơm không cầm vững, rơi xuống đất, cơm trong bát rơi đầy xuống đất.
Vốn dĩ Dương Phương Mai còn tưởng rằng hôm nay Thẩm Y Y và Hoàng Mai đã làm việc vất vả cả buổi chiều rồi, muốn mời bọn họ ở lại ăn cơm, bây giờ thì tốt rồi, đổ hết rồi!
Nếu là lúc tước có khi bà ấy đã ra ngoài chửi người rồi, nhưng tiếng thét quá thảm thiết, trong tiềm thức làm bà ấy cảm thấy có gì đó không đúng, âm thanh quá giống giọng cháu trai, bà ấy sợ đến mức tim gan run rẩy, không quan tâm đến việc dọn dẹp đống lộn xộn trên mặt đất nữa chạy ra ngoài xem đã xảy ra chuyện gì.
Khi đến hiện trường, bà ấy nhìn cậu bé đang bò trên mặt đất mà khóc... May mắn thay, đó không phải là cháu trai của bà ấy, mà là cháu trai và con trai của người hàng xóm mới chuyển đến!
Dương Phương Mai thở phào nhẹ nhõm, nhưng trái tim lại nhấc cao lên.
Là ai? Ra tay tàn nhẫn như vậy?
Dương Dã Niệm đang có tinh thần trọng nghĩa, ánh mắt quay sang tìm người khởi xướng liền phát hiện Thẩm Y Y đang cầm một cây gậy gái ngứa, Dương Phương Mai: "..."
Người ra tay thế là lại là Thẩm Y Y?
Dương Phương Mai nuốt xuống những lời trách móc, kéo mấy đứa nhỏ vẻ mặt ngu ngốc ở bên cạnh, khẽ hỏi: "Xảy ra chuyện gì?"
Người được hỏi vẫn đang đắm chìm trong ảo mộng, vừa rồi cảnh Thẩm Y Y ném một cây gậy gỗ về phía Lâm Gia Lê, có thể nhìn ra được cô là người tàn nhẫn——
Người khác làm hành động đó thì mang vẻ hung dữ xấu xí, nhưng một khi đã là người đẹp thì cho dù làm cái gì cũng khiến người ta thấy như cảnh đẹp ý vui.
Chính vì quá đẹp mắt nên mang đến cho người ta cảm giác tương phản to lớn, không thể tin được Thẩm Y Y lại có một mặt tàn nhẫn như vậy.
/463
|