Lâm Gia Hân bị Nhị Bảo uy hiếp, nhìn thấy Tiền Đại Vĩ tới, cố ý muốn để Nhị Bảo chịu chút giáo huấn, lại không nghĩ rằng thân thủ Nhị Bảo vậy mà lợi hại như vậy, ngay cả Tiền Đại Vĩ cũng bị đánh ngã. Hiện tại Thẩm Y Y lại nhìn một cách u ám thế, trong lòng cô bé vừa sợ vừa hận, chẳng lẽ bọn họ cũng chỉ có thể để cho người nhà họ Lý tùy ý bắt nạt sao?
Khóe mắt nhìn thấy hình như có giáo viên chạy tới, người đó còn là quản lý học vụ!
Trong trường học ai chẳng biết Tiền Đại Vĩ là con trai của quản lý học vụ? Cũng chính bởi vì điều này, Tiền Đại Vĩ mới ngạo mạn thế!
Lâm Gia Hân giống như thấy được cứu tinh, lập tức hô: "Quản lý học vụ, các thầy nhanh giúp Tiền Đại Vĩ, Lý Yến Khải khinh người quá đáng, cậu ta bắt nạt em, Tiền Đại Vĩ đi ngang qua giúp em, kết quả cậu ta còn bắt nạt cả Tiền Đại Vĩ!"
"Đây là có chuyện gì?" Lúc đầu quản lý học vụ tưởng rằng con trai mình gây sự, hôm nay có nhiều phụ huynh tới đây thế, sợ phiền phức phát triển vượt khống chế mới chạy tới nhanh vậy.
Nghe thấy lời Lâm Gia Hân, nhìn thấy mấy người Tiền Đại Vĩ nằm rạp trên mặt đất kêu rên, chân Nhị Bảo thì đang vô cùng càn quấy giẫm trên người con của ông ta, con của ông ta tới bây giờ vẫn chưa từng chịu sự tủi nhục này. Ông ta vừa đau lòng vừa giận dữ, chau chặt mày!
"Đúng!" Tiền Đại Vĩ bị đánh đến mức toàn thân đâu đâu cũng đau nhức, sắp hận Nhị Bảo muốn c.h.ế.t rồi, lập tức cáo trạng: "Bố, con nhìn thấy cậu ta bắt nạt bạn Lâm Gia Hân nên bảo cậu ta xin lỗi bạn Lâm Gia Hân, ai biết cậu ta không xin lỗi, còn ra tay đánh... A!"
Nhị Bảo hơi nhún chân, Tiền Đại Vĩ lập tức kêu rên.
Quản lý học vụ không ngờ sẽ nhìn thấy Nhị Bảo ở ngay trước mặt ông ta mà còn dám ức h.i.ế.p con của ông ta, ánh mắt lập tức trở nên hung tàn, đi qua kéo Nhị Bảo.
"Dì, mau kêu Lý Yến Khải thả Tiền Đại Vĩ." Hứa Tiếu Di nhỏ giọng nói với Thẩm Y Y: "Tiền Đại Vĩ là con trai của quản lý học vụ này, ông ta sẽ không đứng ở phe Lý Yến Khải, Tiền Đại Vĩ dám phách lối như vậy cũng là bởi vì có ông ta!"
"Yến Khải, thả bạn này ra trước đi, có chuyện gì giải thích rõ ràng trước đã.” Thẩm Y Y lập tức lên tiếng.
Nhị Bảo nghe vậy, lúc này mới thả Tiền Đại Vĩ.
Tay quản lý học vụ sắp bắt được cổ áo Nhị Bảo rồi, thấy Nhị Bảo đã nhấc chân ra, ông ta chỉ có thể rụt tay về lại, trầm giọng quát: "Em tên Lý Yến Khải? Em có biết sai không?"
"Em biết sai cái gì?" Nhị Bảo không hiểu thấu hỏi, chỉ vào Tiền Đại Vĩ và Lâm Gia Hân nói: “Quản lý sẽ không tin tưởng bọn nó chứ? Bọn nó lừa gạt thầy, Lâm Gia Hân cùng với anh của cô ta cãi nhau, mới ngã xuống đất khóc, Tiền Đại Vĩ nghĩ lầm em bắt nạt cô ta, không nói không rằng đã lao vào đánh em, em chỉ là phòng vệ chính đáng mà thôi!"
"Nhưng lời bọn họ nói khác với em nói.” Sắc mặt quản lý học vụ âm u.
"Vậy thầy tin tưởng bọn nó?" Nhị Bảo không thể tin nói, chỉ vào Tiền Đại Vĩ nói: "Khoan chưa nói đến Lâm Gia Hân, Tiền Đại Vĩ ở trường học gây gỗ nhiều lần, bắt nạt các bạn khác, thầy vậy mà tin tưởng cậu ta trước tiên? Thầy sẽ không bởi vì cậu ta là con trai của thầy mà thiên vị cậu ta chứ?”
"Đương nhiên sẽ không." Quản lý học vụ không ngờ Nhị Bảo thế mà ngay thẳng tới độ ở trước mặt mọi người nói ông ta thiên vị con của ông ta, chuyện này có thể lớn có thể nhỏ, đương nhiên ông ta không thể thừa nhận: "Nhưng nhiều lần gây gỗ, bắt nạt các bạn khác là có chuyện gì?”
Chẳng những không thể thừa nhận, ông ta còn phải bóp c.h.ế.t chuyện này từ trong trứng nước, ông ta nhìn về phía các học sinh chung quanh: “Các em nói một tiếng, có chuyện này không?"
Các học sinh chung quanh hai mặt nhìn nhau, đều không mở miệng.
"Tiền Đại Vĩ có bắt nạt các bạn không, các bạn cứ nói đi.” Nhị Bảo nói, không rõ tại sao ngay thời khắc mấu chốt mà không dám nói ra.
Thẩm Y Y cũng đã hiểu, các học sinh là sợ quản lý học vụ làm khó dễ mình, cô lên tiếng nói: “Nếu quả như thật có, các con không cần sợ, nói thật là được, bởi vì là thật, thầy ấy dường như sẽ bị nghi làm trái kỉ luật nghiêm trọng, không trả thù các con được."
"Cái quần què!" Quản lý học vụ bị Thẩm Y Y nói vậy thì hoảng hốt, không cẩn thận văng tục, sợ các học sinh thật sựu bị Thẩm Y Y thuyết phục, vội vàng nói: “Tôi ở trường học làm việc vài chục năm rồi, không có công lao cũng cũng có khổ lao, không ngờ tôi cần cù chăm chỉ làm việc, lại bị người nói xấu hắt nước bẩn!
Hay lắm, tôi phải đi hỏi hiệu trưởng, hiệu trưởng là đồng nghiệp của tôi nhiều năm như vậy, tôi có phải người như vậy hay không! Hỏi hiệu trưởng không có đáp án, vậy tôi sẽ đi hỏi cục trưởng, hỏi cục trưởng không thuyết phục, vậy tôi sẽ đi hỏi bộ trưởng, tôi không tin, những người này tôi đều quen biết, nhưng không ai có thể lấy lại công đạo cho tôi!"
Lời này của quản lý học vụ rất nghệ thuật, công khai nói là đòi công đạo nhưng trên thực tế là ngầm nói cho đám người biết phía trên ông ấy có người!
Tất cả mọi người đều đã hiểu, nhưng không ai dám đứng ra.
Lâm Gia Hân khiêu khích nhìn Thẩm Y Y và Nhị Bảo, lần này, cuối cùng đã khiến bọn họ đá trúng đá cứng rồi.
Tiền Đại Vĩ cũng rất đắc ý, xem ai còn dám đối nghịch với cậu ta.
Nhị Bảo phẫn nộ, nắm đ.ấ.m nắm vang lên kẹt kẹt.
Thẩm Y Y híp mắt, không chờ cô nói cái gì, một giọng nói bỗng nhiên truyền đến: "Em làm chứng!"
Là Hứa Tiếu Di, cô bé đã dồn hết dũng khí nói: “Em làm chứng, Tiền Đại Vĩ thường xuyên bắt nạt các bạn, còn từng nắm tóc của em, bảo em đi tiệm cơm ăn cơm với cậu ta!"
Lúc đầu mẹ Hứa thấy con gái ra mặt thì giật nảy mình, vốn dĩ muốn kéo cô bé trở về nhưng sau khi nghe lời này của cô bé thì nổi giận: "Cái gì? Cậu ta bảo con đến tiệm cơm ăn cơm với cậu ta?”
"Ừm!" Hứa Tiếu Di gật đầu lia lịa: “Con không đi, cậu ta liền vả con một cái!”
"Cái gì?" Mẹ Hứa càng hoảng sợ, lôi kéo con gái nhìn trái xem phải, lo lắng nói: "Đây là chuyện từ khi nào? Sao con về nhà không nói với bố mẹ?"
"Con không dám nói, cậu ta uy h.i.ế.p con bố cậu ta là quản lý học vụ, nếu con dám nói, cậu ta sẽ khiến con không được học đại học." Hốc mắt Hứa Tiếu Di đỏ lên, xấu hổ nói: "Hơn nữa... Hơn nữa con từng nhìn thấy, có một bạn nữ bởi vì cậu ta hung hăng càn quấy, đánh anh, bị anh lột quần áo đánh..."
Đùng!
Câu nói này trong nháy mắt đã khiến những phụ huynh đang lắng tai nghe bùng nổ. Những phụ huynh có con gái thì vội hỏi con gái nhà mình có từng bị Tiền Đại Vĩ ức h.i.ế.p hay không.
Thẩm Y Y thấy thế, lập tức hỏi: “Thế bạn nam thì sao? Cháu có thấy cậu ta ức h.i.ế.p bạn nam không?”
"Con có thấy bạn nam bị cậu ta bắt chẹt đòi tiền..."
Điều này khiến phụ huynh trong nhà có con trai cũng bùng nổ, hỏi con trai nhà mình có bị Tiền Đại Vĩ bắt chẹt hay không.
Thế cục lập tức đảo ngược, quản lý học vụ và Tiền Đại Vĩ, Lâm Gia Hân đều luống cuống, Tiền Đại Vĩ hô to: "Nói bậy, mấy người nói bậy, tôi không có làm như thế, mấy người nói xấu tôi! Có bản lĩnh thì mấy người tìm chứng cứ đi!"
"Đúng!" Quản lý học vụ vội vàng phụ họa: “Mấy người có bản lĩnh thì lấy ra chứng cứ là con trai tôi làm, nếu không ở cục công an và tòa án tôi cũng có người quen, tôi phải kiện mấy người tội bêu xấu!"
Lúc này còn không quên uy h.i.ế.p người khác, Thẩm Y Y cười khẩy: "Được thôi, vậy chúng ta để công an tìm chứng cứ! Nhị Bảo, tới phòng làm việc, tìm giáo viên mượn một bộ điện thoại, gọi công an đến, đồng thời hỏi thử, nếu như cục trưởng có thời gian, phiền cục trưởng tới một chuyến, nơi này có người vi phạm kỷ cương, cứ nói là Thẩm Y Y báo cáo!"
"Dạ!" Nhị Bảo lập tức chạy đi.
Khóe mắt nhìn thấy hình như có giáo viên chạy tới, người đó còn là quản lý học vụ!
Trong trường học ai chẳng biết Tiền Đại Vĩ là con trai của quản lý học vụ? Cũng chính bởi vì điều này, Tiền Đại Vĩ mới ngạo mạn thế!
Lâm Gia Hân giống như thấy được cứu tinh, lập tức hô: "Quản lý học vụ, các thầy nhanh giúp Tiền Đại Vĩ, Lý Yến Khải khinh người quá đáng, cậu ta bắt nạt em, Tiền Đại Vĩ đi ngang qua giúp em, kết quả cậu ta còn bắt nạt cả Tiền Đại Vĩ!"
"Đây là có chuyện gì?" Lúc đầu quản lý học vụ tưởng rằng con trai mình gây sự, hôm nay có nhiều phụ huynh tới đây thế, sợ phiền phức phát triển vượt khống chế mới chạy tới nhanh vậy.
Nghe thấy lời Lâm Gia Hân, nhìn thấy mấy người Tiền Đại Vĩ nằm rạp trên mặt đất kêu rên, chân Nhị Bảo thì đang vô cùng càn quấy giẫm trên người con của ông ta, con của ông ta tới bây giờ vẫn chưa từng chịu sự tủi nhục này. Ông ta vừa đau lòng vừa giận dữ, chau chặt mày!
"Đúng!" Tiền Đại Vĩ bị đánh đến mức toàn thân đâu đâu cũng đau nhức, sắp hận Nhị Bảo muốn c.h.ế.t rồi, lập tức cáo trạng: "Bố, con nhìn thấy cậu ta bắt nạt bạn Lâm Gia Hân nên bảo cậu ta xin lỗi bạn Lâm Gia Hân, ai biết cậu ta không xin lỗi, còn ra tay đánh... A!"
Nhị Bảo hơi nhún chân, Tiền Đại Vĩ lập tức kêu rên.
Quản lý học vụ không ngờ sẽ nhìn thấy Nhị Bảo ở ngay trước mặt ông ta mà còn dám ức h.i.ế.p con của ông ta, ánh mắt lập tức trở nên hung tàn, đi qua kéo Nhị Bảo.
"Dì, mau kêu Lý Yến Khải thả Tiền Đại Vĩ." Hứa Tiếu Di nhỏ giọng nói với Thẩm Y Y: "Tiền Đại Vĩ là con trai của quản lý học vụ này, ông ta sẽ không đứng ở phe Lý Yến Khải, Tiền Đại Vĩ dám phách lối như vậy cũng là bởi vì có ông ta!"
"Yến Khải, thả bạn này ra trước đi, có chuyện gì giải thích rõ ràng trước đã.” Thẩm Y Y lập tức lên tiếng.
Nhị Bảo nghe vậy, lúc này mới thả Tiền Đại Vĩ.
Tay quản lý học vụ sắp bắt được cổ áo Nhị Bảo rồi, thấy Nhị Bảo đã nhấc chân ra, ông ta chỉ có thể rụt tay về lại, trầm giọng quát: "Em tên Lý Yến Khải? Em có biết sai không?"
"Em biết sai cái gì?" Nhị Bảo không hiểu thấu hỏi, chỉ vào Tiền Đại Vĩ và Lâm Gia Hân nói: “Quản lý sẽ không tin tưởng bọn nó chứ? Bọn nó lừa gạt thầy, Lâm Gia Hân cùng với anh của cô ta cãi nhau, mới ngã xuống đất khóc, Tiền Đại Vĩ nghĩ lầm em bắt nạt cô ta, không nói không rằng đã lao vào đánh em, em chỉ là phòng vệ chính đáng mà thôi!"
"Nhưng lời bọn họ nói khác với em nói.” Sắc mặt quản lý học vụ âm u.
"Vậy thầy tin tưởng bọn nó?" Nhị Bảo không thể tin nói, chỉ vào Tiền Đại Vĩ nói: "Khoan chưa nói đến Lâm Gia Hân, Tiền Đại Vĩ ở trường học gây gỗ nhiều lần, bắt nạt các bạn khác, thầy vậy mà tin tưởng cậu ta trước tiên? Thầy sẽ không bởi vì cậu ta là con trai của thầy mà thiên vị cậu ta chứ?”
"Đương nhiên sẽ không." Quản lý học vụ không ngờ Nhị Bảo thế mà ngay thẳng tới độ ở trước mặt mọi người nói ông ta thiên vị con của ông ta, chuyện này có thể lớn có thể nhỏ, đương nhiên ông ta không thể thừa nhận: "Nhưng nhiều lần gây gỗ, bắt nạt các bạn khác là có chuyện gì?”
Chẳng những không thể thừa nhận, ông ta còn phải bóp c.h.ế.t chuyện này từ trong trứng nước, ông ta nhìn về phía các học sinh chung quanh: “Các em nói một tiếng, có chuyện này không?"
Các học sinh chung quanh hai mặt nhìn nhau, đều không mở miệng.
"Tiền Đại Vĩ có bắt nạt các bạn không, các bạn cứ nói đi.” Nhị Bảo nói, không rõ tại sao ngay thời khắc mấu chốt mà không dám nói ra.
Thẩm Y Y cũng đã hiểu, các học sinh là sợ quản lý học vụ làm khó dễ mình, cô lên tiếng nói: “Nếu quả như thật có, các con không cần sợ, nói thật là được, bởi vì là thật, thầy ấy dường như sẽ bị nghi làm trái kỉ luật nghiêm trọng, không trả thù các con được."
"Cái quần què!" Quản lý học vụ bị Thẩm Y Y nói vậy thì hoảng hốt, không cẩn thận văng tục, sợ các học sinh thật sựu bị Thẩm Y Y thuyết phục, vội vàng nói: “Tôi ở trường học làm việc vài chục năm rồi, không có công lao cũng cũng có khổ lao, không ngờ tôi cần cù chăm chỉ làm việc, lại bị người nói xấu hắt nước bẩn!
Hay lắm, tôi phải đi hỏi hiệu trưởng, hiệu trưởng là đồng nghiệp của tôi nhiều năm như vậy, tôi có phải người như vậy hay không! Hỏi hiệu trưởng không có đáp án, vậy tôi sẽ đi hỏi cục trưởng, hỏi cục trưởng không thuyết phục, vậy tôi sẽ đi hỏi bộ trưởng, tôi không tin, những người này tôi đều quen biết, nhưng không ai có thể lấy lại công đạo cho tôi!"
Lời này của quản lý học vụ rất nghệ thuật, công khai nói là đòi công đạo nhưng trên thực tế là ngầm nói cho đám người biết phía trên ông ấy có người!
Tất cả mọi người đều đã hiểu, nhưng không ai dám đứng ra.
Lâm Gia Hân khiêu khích nhìn Thẩm Y Y và Nhị Bảo, lần này, cuối cùng đã khiến bọn họ đá trúng đá cứng rồi.
Tiền Đại Vĩ cũng rất đắc ý, xem ai còn dám đối nghịch với cậu ta.
Nhị Bảo phẫn nộ, nắm đ.ấ.m nắm vang lên kẹt kẹt.
Thẩm Y Y híp mắt, không chờ cô nói cái gì, một giọng nói bỗng nhiên truyền đến: "Em làm chứng!"
Là Hứa Tiếu Di, cô bé đã dồn hết dũng khí nói: “Em làm chứng, Tiền Đại Vĩ thường xuyên bắt nạt các bạn, còn từng nắm tóc của em, bảo em đi tiệm cơm ăn cơm với cậu ta!"
Lúc đầu mẹ Hứa thấy con gái ra mặt thì giật nảy mình, vốn dĩ muốn kéo cô bé trở về nhưng sau khi nghe lời này của cô bé thì nổi giận: "Cái gì? Cậu ta bảo con đến tiệm cơm ăn cơm với cậu ta?”
"Ừm!" Hứa Tiếu Di gật đầu lia lịa: “Con không đi, cậu ta liền vả con một cái!”
"Cái gì?" Mẹ Hứa càng hoảng sợ, lôi kéo con gái nhìn trái xem phải, lo lắng nói: "Đây là chuyện từ khi nào? Sao con về nhà không nói với bố mẹ?"
"Con không dám nói, cậu ta uy h.i.ế.p con bố cậu ta là quản lý học vụ, nếu con dám nói, cậu ta sẽ khiến con không được học đại học." Hốc mắt Hứa Tiếu Di đỏ lên, xấu hổ nói: "Hơn nữa... Hơn nữa con từng nhìn thấy, có một bạn nữ bởi vì cậu ta hung hăng càn quấy, đánh anh, bị anh lột quần áo đánh..."
Đùng!
Câu nói này trong nháy mắt đã khiến những phụ huynh đang lắng tai nghe bùng nổ. Những phụ huynh có con gái thì vội hỏi con gái nhà mình có từng bị Tiền Đại Vĩ ức h.i.ế.p hay không.
Thẩm Y Y thấy thế, lập tức hỏi: “Thế bạn nam thì sao? Cháu có thấy cậu ta ức h.i.ế.p bạn nam không?”
"Con có thấy bạn nam bị cậu ta bắt chẹt đòi tiền..."
Điều này khiến phụ huynh trong nhà có con trai cũng bùng nổ, hỏi con trai nhà mình có bị Tiền Đại Vĩ bắt chẹt hay không.
Thế cục lập tức đảo ngược, quản lý học vụ và Tiền Đại Vĩ, Lâm Gia Hân đều luống cuống, Tiền Đại Vĩ hô to: "Nói bậy, mấy người nói bậy, tôi không có làm như thế, mấy người nói xấu tôi! Có bản lĩnh thì mấy người tìm chứng cứ đi!"
"Đúng!" Quản lý học vụ vội vàng phụ họa: “Mấy người có bản lĩnh thì lấy ra chứng cứ là con trai tôi làm, nếu không ở cục công an và tòa án tôi cũng có người quen, tôi phải kiện mấy người tội bêu xấu!"
Lúc này còn không quên uy h.i.ế.p người khác, Thẩm Y Y cười khẩy: "Được thôi, vậy chúng ta để công an tìm chứng cứ! Nhị Bảo, tới phòng làm việc, tìm giáo viên mượn một bộ điện thoại, gọi công an đến, đồng thời hỏi thử, nếu như cục trưởng có thời gian, phiền cục trưởng tới một chuyến, nơi này có người vi phạm kỷ cương, cứ nói là Thẩm Y Y báo cáo!"
"Dạ!" Nhị Bảo lập tức chạy đi.
/463
|