Quả nhiên, khi chiếc xe đến gần, họ thấy Nhị Bảo mở cửa sổ hào hứng vẫy tay với bọn họ.
"Nhị Bảo! Đó là Nhị Bảo!" Mọi người tụ tập quanh xe, tay bắt mặt mừng đưa Nhị Bảo xuống xe.
"Nhị Bảo, mọi người nóng lòng chờ bọn cháu quay trở về lắm đấy, tôi còn tưởng rằng bọn cháu đã xảy ra chuyện!"
"Phủi phủi phủi, gặp chuyện thì cũng là chuyện tốt, không phải sao, đậu đại học rồi, còn là một trường đại học nổi tiếng hahaha, Nhị Bảo, trường đại học kia của cháu và trường đại học của mẹ cháu và anh cháu, cái nào giỏi hơn?"
"Cho dù là trường đại học nào, dù sao đó cũng là trường đại học mà bà không thể vào được!"
"Tôi không hỏi lại bà, sao bà lại cắm miệng vào, tôi chỉ là thuận miệng hỏi mà thôi? Bà cứ nói như kiểu bà thi vào được không bằng!"
"Được rồi, được rồi, đừng nói gì, đốt pháo trước đi!"
"Đúng đúng đúng, đốt pháo đi, pháo đã chuẩn bị xong chưa?"
...... Giữa tiếng pháo nổ lách tách, hai cha con nhà họ Lương lái xe trở về, Nhị Bảo, Tiểu Bảo và Thẩm Vũ Hiên bị mọi người vây quanh, đi đến đại sảnh tổ tiên.
Mọi thứ đã chuẩn bị sẵn sàng, Nhị Bảo chỉ cần vào dâng hương để thờ cúng tổ tiên.
Sau khi dâng hương xong, lại bắt đầu ăn tiệc, mà Nhị Bảo với tư cách là nhân vật chính, được dân làng kéo đi hỏi đông hỏi tây, hỏi thăm ân cần cả ngày gần như không có lúc nào rảnh rỗi.
Mặc dù Tiểu Bảo không phải là nhân vật chính, nhưng cậu bé cũng không trốn thoát, bị kéo đi hỏi về cuộc sống của họ ở Bắc Kinh.
"Tiểu Bảo, cháu ở Bắc Kinh thế nào rồi?"
"Tiểu Bảo, sức khoẻ ông bà cháu thế nào? Có thích ứng được với hoàn cảnh nơi thủ đô không? "
"Tiểu Bảo, năm sau mẹ và anh cả của cháu tốt nghiệp à? Có phải sau khi tốt nghiệp xong liền ở lại thủ đô không về quê nữa?"
"Tiểu Bảo, nghe nói cha mẹ con hợp tác làm ăn với cô của con ở Bắc Kinh, trở nên giàu có rồi, còn mua vài căn nhà đúng không?"
"Tiểu Bảo, năm nay cháu cũng học trung học cơ sở đúng không? Kết quả học tập của cháu thế nào? Sau này cháu cũng muốn thi vào trường đại học danh tiếng đúng không?"
...... Balabala!
Tiểu Bảo thông minh, nói chuyện rành mạch lưu loát, nhưng những người có mặt đều không hiểu được sâu cạn, chỉ biết cuộc sống hiện tại của nhà họ Lý quả thật rất tốt.
Giang Ái Linh tất nhiên sẽ không bỏ qua bữa cơm ăn mà không phải trả tiền này, ngồi bên cạnh cô ta chính là Giang Uyển Nhu.
Mặc dù hai chị em này trước đây đã từng có xích mích và toan tính, nhưng trong hai năm qua một người bởi vì do chồng không có chí tiến thủ, hôn nhân không hạnh phúc; một người thì vì cuộc sống khó khăn, bị chồng bỏ rơi, thương cảm cho nhau, lại đi cùng nhau.
Hôm nay là một ngày ăn mừng, không ai quan tâm đến bọn họ, bọn họ liền tìm một góc tự mình ngồi ăn.
Giang Ái Linh và Giang Uyển Nhu từ lâu không thể ăn thịt một cách thoải mái như vậy, Giang Uyển Nhu khá chú ý đến hình tượng của mình, ăn uống cũng lịch sự hơn, còn Giang Ái Linh không chú ý nhiều thứ như vậy, ăn uống vồ vập như ma đói đầu thai.
Giang Uyển Nhu: "Chị, chị ăn chậm thôi, mẹ chồng chị và Thẩm Y Y không trở về, sẽ không có người đuổi chị đi, cẩn thận nghẹn cổ."
"Quá ngon," Giang Ái Linh ăn vẫn chưa đủ đã nói, sau khi ăn đã cơn thèm, động tác của cô ta mới chậm lại, vừa ăn cơm vừa nhìn phía Nhị Bảo đang được mọi người vây quanh cách đó không xa, trong giọng nói không giấu nổi sự ghen tị, "Không biết nhà thằng hai này kiếp trước tích được bao nhiêu phúc đức, một nhà có nhiều sinh viên đại học như vậy!"
Giang Uyển Nhu cũng nhìn qua, trong lòng nghĩ đến Thẩm Y Y, khuôn mặt mang theo vẻ tối tăm cười lạnh một tiếng, "Có lẽ là vậy đi!"
Có lẽ kiếp trước Thẩm Y Y thật sự tích lũy rất nhiều phúc đức, nên kiếp này của cô mới tốt hơn cô ta, xuất thân tốt hơn cô ta, ngoại hình tốt hơn cô ta, cưới được nam nhân giỏi hơn cô ta...
Giang Uyển Nhu nghĩ đến Lâm Gia Đông lừa cô ta ly hôn để trở về thành phố, nói rằng anh ta sẽ trở về thành phố trước, sau này sẽ đưa cô ta và con trai lên sau, khuôn mặt của Giang Uyển Nhu càng thêm vài phần u ám.
Giang Ái Linh không để ý đến biểu cảm của Giang Uyển Nhu, nhìn Hà Chiêu Đệ đang bận rộn chuyện tiệc tùng, khinh thường nói: "Không biết chị dâu của chị thích thú cái gì, người ta thà đứa người ngoài cũng không đưa chị ấy đến Bắc Kinh, vậy mà còn vội vàng giúp đỡ làm việc... Ha, dù sao chị cũng không ngu ngốc như vậy!"
Nói xong, cô ta cũng không quên dặn dò Giang Uyển Nhu: "Ăn nhiều đi, bữa ăn miễn phí đừng không ăn, ăn xong chúng ta lại gói lại một ít giấu mang về nhà, để dành ngày mai ăn!"
"Ừm!" Giang Uyển Nhu ngoài mặt đồng ý, nhưng trong lòng cô ta không khỏi cảm thấy đau xót, cô ta thật sự đã rơi đến bước đường cần phải tham lam chút của hời của Thẩm Y Y.
Mãi cho đến tối, mọi người mới dần giải tán, chỉ còn vài cô vài bác ở lại giúp thu dọn đồ đạc.
Vương Yến cũng nằm trong số đó, cô ta nhìn về phía Nhị Bảo, con trai Hà Vệ Đông của cô ta và một vài đứa nhỏ đang trò chuyện với Nhị Bảo, cô ta tìm cơ hội im lặng bước tới.
Hà Vệ Đông không hiểu rõ lắm về chuyện thi vào đại học của Nhị Bảo, "Không phải cậu nói muốn trở thành quân nhân sao? Tại sao lại thi vào đại học rồi?"
"Đó không phải là vì tôi chưa đủ tuổi sao? Vào trường quân đội tớ có thể được trải nghiệm cuộc sống của một người lính trước, hơn nữa,nó còn giúp ích cho tớ trong việc bình xét cấp bậc phát triển gì gì đấy,cho nên tớ mới tham gia kỳ thi đại học," Nhị Bảo nói một cách nhẹ nhàng, như thể việc thi đậu đại học cũng chỉ là chuyện bình thường.
Tiểu Bảo đang giúp cậu mình dọn dẹp, nghe anh hai mình nói vậy âm thầm trợn tròn mắt.
"Thật sao?" Hà Vệ Đông thất vọng nói: "Nhưng điểm số của tớ không thể vào đại học được..."
Mấy người bọn họ lúc đó đã ước định cùng nhau đi quân đội.
"Vậy thì cậu nên học tập chăm chỉ," Nhị Bảo nói.
Hà Vệ Đông tức giận, "Tớ cũng muốn chứ, nhưng tớ không hợp với mấy chuyện đó!"
"Được rồi, được rồi, được rồi," Nhị Bảo an ủi nói, "Vậy tốt nghiệp trung học phổ thông xong thì cậu đăng ký nhập ngũ đi, năm nay cậu mười sáu tuổi tốt nghiệp trung học cơ sở, sau đó học thêm hai năm trung học phổ thông, vừa tròn mười tám tuổi, còn việc bình xét cấp bậc gì, trước tiên không cần quan tâm."
Buổi trưa Giang Ái Linh gói ghém rất nhiều thịt mang về nhà giấu, khi thấy người ta giải tán thì lại lén chạy ra ngoài, xem còn có gì để mang về không, nghe thấy lời nói của Nhị Bảo.
Ngay lập tực khịt mũi: "Nhị Bảo, nghe cháu nói có vẻ nhẹ nhàng quá nhỉ, danh ngạch nhập ngũ cũng không có nhiều, chưa chắc gì đã đến lượt nó đâu."
Vương Yến đang nghe lén ở bên cạnh, nhíu mày, chuẩn bị mắng lại Giang Ái Linh hai câu, lại nghe Nhị Bảo nói.
"Chuyện này thì dễ dàng," Nhị Bảo nói, "Cậu lớn của cháu là một người quân nhân, đến lúc đó cháu sẽ nhờ cậu lớn viết một bức thư giới thiệu."
Giang Ái Linh tối sầm mặt, thấp giọng chửi rủa rồi trở về nhà, tâm trạng muốn trộm chút đồ cũng biến mất.
Vương Yến khịt mũi nhìn Giang Ái Linh, lúc nhìn sang Nhị Bảo, cô ta lập tức biến giận thành vui, vừa lo lắng vừa mong đợi hỏi: "Nhị Bảo, cháu nghiêm túc chứ? Cậu lớn của cháu thật sự có thể viết thư giới thiệu cho Hà Vệ Đông nhà cô thật sao?"
"Cô yên tâm, cháu sẽ tìm người viết giúp cậu ấy," Nhị Bảo nói.
Mặc dù vừa rồi cậu nói như vậy là để chọc giận Giang Ái Linh, nhưng Hà Vệ Đông là anh em của cậu bé, chuyện cậu bé muốn viết thư giới thiệu cho Hà Vệ Đông là thật, nhưng cũng không cần phải nhờ đến cậu lớn, dù sao cậu bé cũng chưa hỏi qua cậu lớn xem việc này có gây bất tiện cho cậu lớn hay không.
Dù sao vẫn còn hai năm nữa, đợi đến lúc cậu bé vào trường quân đội, sẽ có nhiều đường đi thuận tiện hơn, đến lúc đó rồi nói sau.
"Nhị Bảo! Đó là Nhị Bảo!" Mọi người tụ tập quanh xe, tay bắt mặt mừng đưa Nhị Bảo xuống xe.
"Nhị Bảo, mọi người nóng lòng chờ bọn cháu quay trở về lắm đấy, tôi còn tưởng rằng bọn cháu đã xảy ra chuyện!"
"Phủi phủi phủi, gặp chuyện thì cũng là chuyện tốt, không phải sao, đậu đại học rồi, còn là một trường đại học nổi tiếng hahaha, Nhị Bảo, trường đại học kia của cháu và trường đại học của mẹ cháu và anh cháu, cái nào giỏi hơn?"
"Cho dù là trường đại học nào, dù sao đó cũng là trường đại học mà bà không thể vào được!"
"Tôi không hỏi lại bà, sao bà lại cắm miệng vào, tôi chỉ là thuận miệng hỏi mà thôi? Bà cứ nói như kiểu bà thi vào được không bằng!"
"Được rồi, được rồi, đừng nói gì, đốt pháo trước đi!"
"Đúng đúng đúng, đốt pháo đi, pháo đã chuẩn bị xong chưa?"
...... Giữa tiếng pháo nổ lách tách, hai cha con nhà họ Lương lái xe trở về, Nhị Bảo, Tiểu Bảo và Thẩm Vũ Hiên bị mọi người vây quanh, đi đến đại sảnh tổ tiên.
Mọi thứ đã chuẩn bị sẵn sàng, Nhị Bảo chỉ cần vào dâng hương để thờ cúng tổ tiên.
Sau khi dâng hương xong, lại bắt đầu ăn tiệc, mà Nhị Bảo với tư cách là nhân vật chính, được dân làng kéo đi hỏi đông hỏi tây, hỏi thăm ân cần cả ngày gần như không có lúc nào rảnh rỗi.
Mặc dù Tiểu Bảo không phải là nhân vật chính, nhưng cậu bé cũng không trốn thoát, bị kéo đi hỏi về cuộc sống của họ ở Bắc Kinh.
"Tiểu Bảo, cháu ở Bắc Kinh thế nào rồi?"
"Tiểu Bảo, sức khoẻ ông bà cháu thế nào? Có thích ứng được với hoàn cảnh nơi thủ đô không? "
"Tiểu Bảo, năm sau mẹ và anh cả của cháu tốt nghiệp à? Có phải sau khi tốt nghiệp xong liền ở lại thủ đô không về quê nữa?"
"Tiểu Bảo, nghe nói cha mẹ con hợp tác làm ăn với cô của con ở Bắc Kinh, trở nên giàu có rồi, còn mua vài căn nhà đúng không?"
"Tiểu Bảo, năm nay cháu cũng học trung học cơ sở đúng không? Kết quả học tập của cháu thế nào? Sau này cháu cũng muốn thi vào trường đại học danh tiếng đúng không?"
...... Balabala!
Tiểu Bảo thông minh, nói chuyện rành mạch lưu loát, nhưng những người có mặt đều không hiểu được sâu cạn, chỉ biết cuộc sống hiện tại của nhà họ Lý quả thật rất tốt.
Giang Ái Linh tất nhiên sẽ không bỏ qua bữa cơm ăn mà không phải trả tiền này, ngồi bên cạnh cô ta chính là Giang Uyển Nhu.
Mặc dù hai chị em này trước đây đã từng có xích mích và toan tính, nhưng trong hai năm qua một người bởi vì do chồng không có chí tiến thủ, hôn nhân không hạnh phúc; một người thì vì cuộc sống khó khăn, bị chồng bỏ rơi, thương cảm cho nhau, lại đi cùng nhau.
Hôm nay là một ngày ăn mừng, không ai quan tâm đến bọn họ, bọn họ liền tìm một góc tự mình ngồi ăn.
Giang Ái Linh và Giang Uyển Nhu từ lâu không thể ăn thịt một cách thoải mái như vậy, Giang Uyển Nhu khá chú ý đến hình tượng của mình, ăn uống cũng lịch sự hơn, còn Giang Ái Linh không chú ý nhiều thứ như vậy, ăn uống vồ vập như ma đói đầu thai.
Giang Uyển Nhu: "Chị, chị ăn chậm thôi, mẹ chồng chị và Thẩm Y Y không trở về, sẽ không có người đuổi chị đi, cẩn thận nghẹn cổ."
"Quá ngon," Giang Ái Linh ăn vẫn chưa đủ đã nói, sau khi ăn đã cơn thèm, động tác của cô ta mới chậm lại, vừa ăn cơm vừa nhìn phía Nhị Bảo đang được mọi người vây quanh cách đó không xa, trong giọng nói không giấu nổi sự ghen tị, "Không biết nhà thằng hai này kiếp trước tích được bao nhiêu phúc đức, một nhà có nhiều sinh viên đại học như vậy!"
Giang Uyển Nhu cũng nhìn qua, trong lòng nghĩ đến Thẩm Y Y, khuôn mặt mang theo vẻ tối tăm cười lạnh một tiếng, "Có lẽ là vậy đi!"
Có lẽ kiếp trước Thẩm Y Y thật sự tích lũy rất nhiều phúc đức, nên kiếp này của cô mới tốt hơn cô ta, xuất thân tốt hơn cô ta, ngoại hình tốt hơn cô ta, cưới được nam nhân giỏi hơn cô ta...
Giang Uyển Nhu nghĩ đến Lâm Gia Đông lừa cô ta ly hôn để trở về thành phố, nói rằng anh ta sẽ trở về thành phố trước, sau này sẽ đưa cô ta và con trai lên sau, khuôn mặt của Giang Uyển Nhu càng thêm vài phần u ám.
Giang Ái Linh không để ý đến biểu cảm của Giang Uyển Nhu, nhìn Hà Chiêu Đệ đang bận rộn chuyện tiệc tùng, khinh thường nói: "Không biết chị dâu của chị thích thú cái gì, người ta thà đứa người ngoài cũng không đưa chị ấy đến Bắc Kinh, vậy mà còn vội vàng giúp đỡ làm việc... Ha, dù sao chị cũng không ngu ngốc như vậy!"
Nói xong, cô ta cũng không quên dặn dò Giang Uyển Nhu: "Ăn nhiều đi, bữa ăn miễn phí đừng không ăn, ăn xong chúng ta lại gói lại một ít giấu mang về nhà, để dành ngày mai ăn!"
"Ừm!" Giang Uyển Nhu ngoài mặt đồng ý, nhưng trong lòng cô ta không khỏi cảm thấy đau xót, cô ta thật sự đã rơi đến bước đường cần phải tham lam chút của hời của Thẩm Y Y.
Mãi cho đến tối, mọi người mới dần giải tán, chỉ còn vài cô vài bác ở lại giúp thu dọn đồ đạc.
Vương Yến cũng nằm trong số đó, cô ta nhìn về phía Nhị Bảo, con trai Hà Vệ Đông của cô ta và một vài đứa nhỏ đang trò chuyện với Nhị Bảo, cô ta tìm cơ hội im lặng bước tới.
Hà Vệ Đông không hiểu rõ lắm về chuyện thi vào đại học của Nhị Bảo, "Không phải cậu nói muốn trở thành quân nhân sao? Tại sao lại thi vào đại học rồi?"
"Đó không phải là vì tôi chưa đủ tuổi sao? Vào trường quân đội tớ có thể được trải nghiệm cuộc sống của một người lính trước, hơn nữa,nó còn giúp ích cho tớ trong việc bình xét cấp bậc phát triển gì gì đấy,cho nên tớ mới tham gia kỳ thi đại học," Nhị Bảo nói một cách nhẹ nhàng, như thể việc thi đậu đại học cũng chỉ là chuyện bình thường.
Tiểu Bảo đang giúp cậu mình dọn dẹp, nghe anh hai mình nói vậy âm thầm trợn tròn mắt.
"Thật sao?" Hà Vệ Đông thất vọng nói: "Nhưng điểm số của tớ không thể vào đại học được..."
Mấy người bọn họ lúc đó đã ước định cùng nhau đi quân đội.
"Vậy thì cậu nên học tập chăm chỉ," Nhị Bảo nói.
Hà Vệ Đông tức giận, "Tớ cũng muốn chứ, nhưng tớ không hợp với mấy chuyện đó!"
"Được rồi, được rồi, được rồi," Nhị Bảo an ủi nói, "Vậy tốt nghiệp trung học phổ thông xong thì cậu đăng ký nhập ngũ đi, năm nay cậu mười sáu tuổi tốt nghiệp trung học cơ sở, sau đó học thêm hai năm trung học phổ thông, vừa tròn mười tám tuổi, còn việc bình xét cấp bậc gì, trước tiên không cần quan tâm."
Buổi trưa Giang Ái Linh gói ghém rất nhiều thịt mang về nhà giấu, khi thấy người ta giải tán thì lại lén chạy ra ngoài, xem còn có gì để mang về không, nghe thấy lời nói của Nhị Bảo.
Ngay lập tực khịt mũi: "Nhị Bảo, nghe cháu nói có vẻ nhẹ nhàng quá nhỉ, danh ngạch nhập ngũ cũng không có nhiều, chưa chắc gì đã đến lượt nó đâu."
Vương Yến đang nghe lén ở bên cạnh, nhíu mày, chuẩn bị mắng lại Giang Ái Linh hai câu, lại nghe Nhị Bảo nói.
"Chuyện này thì dễ dàng," Nhị Bảo nói, "Cậu lớn của cháu là một người quân nhân, đến lúc đó cháu sẽ nhờ cậu lớn viết một bức thư giới thiệu."
Giang Ái Linh tối sầm mặt, thấp giọng chửi rủa rồi trở về nhà, tâm trạng muốn trộm chút đồ cũng biến mất.
Vương Yến khịt mũi nhìn Giang Ái Linh, lúc nhìn sang Nhị Bảo, cô ta lập tức biến giận thành vui, vừa lo lắng vừa mong đợi hỏi: "Nhị Bảo, cháu nghiêm túc chứ? Cậu lớn của cháu thật sự có thể viết thư giới thiệu cho Hà Vệ Đông nhà cô thật sao?"
"Cô yên tâm, cháu sẽ tìm người viết giúp cậu ấy," Nhị Bảo nói.
Mặc dù vừa rồi cậu nói như vậy là để chọc giận Giang Ái Linh, nhưng Hà Vệ Đông là anh em của cậu bé, chuyện cậu bé muốn viết thư giới thiệu cho Hà Vệ Đông là thật, nhưng cũng không cần phải nhờ đến cậu lớn, dù sao cậu bé cũng chưa hỏi qua cậu lớn xem việc này có gây bất tiện cho cậu lớn hay không.
Dù sao vẫn còn hai năm nữa, đợi đến lúc cậu bé vào trường quân đội, sẽ có nhiều đường đi thuận tiện hơn, đến lúc đó rồi nói sau.
/463
|