Người chủ trì nói một chuỗi dài những lời khen ngợi, ngay tại thời khắc Tần Thiệu Hiên đã hết kiên nhẫn, cuối cùng đã nhắc đến thứ tự: "Hạng năm: Hà Giai Mẫn... Hạng nhất: Thẩm Nhất Lạc!"
Tiểu Bối cùng họ với Thẩm Y Y, Nhất Lạc có ngụ ý là trung trinh không đổi, là Lý Thâm tỏ tình với Thẩm Y Y.
"A a a đúng là thế đúng là thế, con biết ngay mà!" Tần Thiệu Hiên kích động nhảy lên, vốn dĩ Tiểu Bối thu hoạch được quán quân vốn nên là Thẩm Y Y phấn khởi nhất vui vẻ nhất: "..." Đáng lẽ, đó là con gái của cô!
"Mẹ, con muốn có cách thức liên lạc còn có địa chỉ gia đình của bạn ấy, còn muốn biết đang học ở đâu, con muốn chuyển tới trường học của bạn ấy!" Tần Thiệu Hiên lắc lắc mẹ cậu bé nói: "Mẹ giúp con kiếm đi!"
Thẩm Y Y nghe vậy, lại nhìn cậu bé thêm mấy lần, lời này giọng điệu này, xem ra là một tổng giám đốc bá đạo?
Trần Hân Liễn bị con trai của cô ấy làm cho xấu hổ muốn c.h.ế.t rồi, bảo: “Con cho rằng con là ai a? Muốn cái gì là được cái đó? Mau mau cút, đừng có làm cái trò này với mẹ, bà đây… Mặt tôi đều bị anh làm mất hết!"
Sau đó giấu đầu lòi đuôi nói với Thẩm Y Y: "Tôi không biết thằng nhóc này!"
Thẩm Y Y cười khúc khích, mẹ con này ở chung ngược với nhau thật thú vị.
Dường như Tần Thiệu Hiên đã quen dáng vẻ này của mẹ mình, không thèm để ý mà lầu bầu: "Không thèm để ý thì con cũng là con của mẹ, mẹ không vứt con được."
Sau đó phát hiện Thẩm Y Y, đôi mắt sáng lên: "Chị ơi, chị đẹp quá, giống y như nữ thần của em.”
"Nữ thần của em?" Thẩm Y Y nhướng mày.
Tần Thiệu Hiên vừa nói đến nữ thần của mình là như được lên dây cốt: "Chính là người quán quân vừa rồi, thế nào? Có phải rất đẹp hay không? Em cho chị biết, ánh mắt của em rất tốt!"
Thẩm Y Y nín cười gật đầu: "Đúng vậy, rất xinh đẹp!" Con gái cô sao có thể không xinh đẹp được?
Tần Thiệu Hiên lại tưởng là Thẩm Y Y đang tán thưởng ánh mắt của cậu bé, đắc ý nói: “Em nói cho chị biết, em nhất định sẽ cưa đổ được bạn ấy!"
"Cưa đổ? Hai đứa vẫn đang là trẻ con mà.” Tiểu Bối sau khi nhận xong phần thưởng thì về cánh gà thay quần áo rồi, Thẩm Y Y rảnh phát chán, cũng vui vẻ tán gẫu với cậu bé vài câu.
"Gì mà trẻ con.” Tần Thiệu Hiên không vui: “Em đã trưởng thành, có thể tìm người yêu rồi!"
Còn trưởng thành rất sớm, Thẩm Y Y nghĩ, tiếp tục nói: “Cô bé kia nhìn tuổi tác không lớn, người nhà cô bé đó sẽ không đồng ý cho cô bé còn nhỏ vậy đã tìm người yêu."
"Không sao, em đẹp trai như vậy, cha mẹ của bạn ấy nhất định sẽ thích em." Tần Thiệu Hiên như thể đương nhiên nói.
"Vậy chúc em may mắn nhé.” Thẩm Y Y có lòng tốt nói: "Hi vọng lúc em bị từ chối không nên quá buồn đau!"
"Em chắc chắn sẽ không buồn đau.” Tần Thiệu Hiên nhếch môi, cảm thấy chị gái này thật không biết nói chuyện, lại nghĩ tới cái gì, vội vội vàng vàng nói: “À, em có thể đến cổng đợi bạn ấy."
Lôi kéo mẹ cậu bé chạy mất.
Thẩm Y Y cũng vội vàng đi theo, vừa khéo, sau khi đã đến cổng hậu trường, Tiểu Bối từ bên trong đi ra, Tần Thiệu Hiên lập tức hô: "Thẩm Nhất Lạc!"
Lòng Tần Thiệu Hiên tràn đầy vui vẻ kêu tên của Tiểu Bối. Làm ra vẻ tự nhận là tư thế rất đẹp trai chờ cô bé tới, không ngờ cậu bé vừa dứt lời, chỉ thấy Thẩm Nhất Lạc chạy như bay đến chỗ cậu bé, cậu bé theo bản năng giang hai tay ra.
"Mẹ!" Tiểu Bối né Tần Thiệu Hiên, chạy về phía Thẩm Y Y phía sau cậu bé.
Thẩm Y Y ôm con gái: "Mệt không?"
Tiểu Bối lắc đầu, chớp đôi mắt to tỏa ra phấn khởi: “Mẹ, con giành được quán quân!"
"Mẹ thấy rồi.” Thẩm Y Y cười nói: "Đi thôi, chúng ta đến tiệm cơm ăn cơm chúc mừng!"
"Được ạ.” Tiểu Bối nắm tay mẹ đi ra ngoài.
Nhìn bóng lưng của bọn họ, Tần Thiệu Hiên không thể tin nói: “Chị gái đó, là mẹ của nữ thần của con?"
Trần Hân Liễn cũng hơi sững sờ, sau khi bình tĩnh lại, rất khinh bỉ con trai cô ấy, nói: "Con tiêu rồi, con không theo đuổi được nữ thần của con rồi."
"Vợ, em trở về rồi?" Lý Thâm cũng nhìn thấy Thẩm Y Y rồi, cười lên, giang hai tay đi về phía cô.
Người đàn ông này... Phía sau anh còn một đám cấp dưới đi theo đấy, không biết khiêm tốn chút nào.
Da mặt của Lý Thâm là độ dày mà Thẩm Y Y đã qua mấy năm cũng không luyện tới được, cô bình tĩnh đẩy tay của anh ra, chào hỏi với các cấp lãnh đạo phía sau.
Bọn cấp dưới đương nhiên không trêu chọc ông chủ, bà chủ rồi, thậm chí còn rất vui vẻ vì bà chủ tới. Không thấy bà chủ mới tới là ông chủ đã vui vẻ hẳn sao? Ông chủ vui vẻ chính là chuyện tốt với bọn họ!
Hiểu rõ tình hình, biết điều, rất nhanh đã giải tán rồi.
Lý Thâm hai thư ký yên lặng trở về vị trí làm việc, bắt cóc một người thư ký khác không có tham dự họp mà là ở lại văn phòng đi.
Tên thư ký kia là người mới tới, không biết hai vị tiền bối này tại sao muốn kéo mình đi, vội nói: “Tôi có chuyện phải báo cáo với sếp!"
"Cậu muốn nghỉ việc người đi đồ ở lại à? Không thấy bà chủ đang ở đây sao?"
Tên thư ký kia rơi vào tình thế khó xử, cuối cùng vẫn là trở về vị trí làm việc.
Lý Thâm ôm vai Thẩm Y Y tiến vào văn phòng: "Vợ, không phải em nói ngày mai mới trở về sau.”
"Em phải đánh úp chứ.” Thẩm Y Y nhìn anh một cái, nói đùa: “Trở về sớm xem anh có giấu mỹ nhân hay không… Ai?”
"A!"
Lý Thâm và Thẩm Y Y vừa vào cửa, đã thấy trong phòng có một người phụ nữ đưa lưng về phía bọn họ, đang vội vàng chỉnh quần áo, vừa nhìn thấy bọn họ tiến vào, vậy mà tự mình hét lên, sau đó chạy về phía Lý Thâm: "Tổng giám đốc Lý!"
Chỉ nghe tiếng nói uyển chuyển du dương đó giống như là đang gọi tình nhân!
Đáng tiếc, nhân vật nam chính không hiểu phong tình, ôm Thẩm Y Y, dịch người, hỏi: "Cô là ai?"
"Tổng giám đốc Lý, em là Kinh Ngọc Lan, anh không nhớ em sao? Lần trước chúng ta trò chuyện rất tận hứng kia mà.” Kinh Ngọc Lan ậm ờ mập mờ, nhìn Thẩm Y Y một cái.
Thẩm Y Y liếc nhìn Lý Thâm, cười nhẹ như không, thật sự giấu mỹ nhân?
Huyệt Thái Dương của Lý Thâm nhảy thình thịch, theo bản năng nắm tay Thẩm Y Y. Sợ cô hiểu lầm sau đó chạy đi, chỉ là hiện tại không kịp giải thích, quát: "Đinh Vu Gia!"
Đinh Vu Gia chính là tên thư ký mới tới kia, vội vội vàng vàng chạy đến: "Dạ sếp!”
"Cô ta ở đây là sao?"
Kinh Ngọc Lan đã chỉnh trang xong quần áo, nhưng cô ta không có mặc áo khoác, bây giờ quần áo trên người vừa mát mẻ vừa gợi cảm, Đinh Vu Gia có đơn thuần hơn nữa cũng nhận ra được mục đích của đối phương là cái gì rồi. Nhận ra mình gây đại họa rồi, run rẩy nói: "Cái này... Nhân viên lễ tân nói đây là tổng giám đốc Kinh của Thịnh Uẩn thuộc ngành rượu, đã có hẹn với ngài, ngài không ở đây, tôi sợ làm lỡ chuyện của ngài nên để cô ấy đi.. đi lên rồi!"
"Bởi vì tôi không ở đây nên cậu đã để cô ta đi lên? Còn vào phòng làm việc của tôi?"
"Đúng… đúng.”
Lý Thâm: "Vi Luân, Anh Kiệt!"
Hai thư ký khác của Lý Thâm lập tức tiến vào, một người nài ép lôi kéo Kinh Ngọc Lan đi ra, một người nói với Đinh Vu Gia: "Cậu bị sa thải!"
Đinh Vu Gia tái mặt, nhìn Lý Thâm một cái, dường như muốn cầu xin, cuối cùng cúi đầu đi ra, lúc Anh Kiệt đi ra còn tri kỷ đóng cửa lại.
"Vợ, anh không có cái gì với cô ta hết." Lý Thâm quay đầu nhìn về phía Thẩm Y Y, vẻ mặt hơi căng thẳng nói: “Trước đó anh có gặp qua cô ta một lần, sản phẩm của bọn họ muốn được nhập hàng vào siêu thị dưới danh nghĩa công ty. Anh có đi xem thử hàng của bọn họ, cảm thấy quá trình sản xuất của bọn họ không sạch sẽ nên đã từ chối, anh không nghĩ cô ta sẽ đến lần thứ hai, còn sử dụng chiêu trò bỉ ổi thế…”
Thẩm Y Y ngẩng đầu nhìn anh, hứ hai tiếng.
"Vợ." Lý Thâm nắm tay Thẩm Y Y: “Lời anh nói đều là thật!"
"Em cũng không nói là giả." Thẩm Y Y thấy anh càng thêm căng thẳng, không tức nữa mà tạm tha.
Tiểu Bối cùng họ với Thẩm Y Y, Nhất Lạc có ngụ ý là trung trinh không đổi, là Lý Thâm tỏ tình với Thẩm Y Y.
"A a a đúng là thế đúng là thế, con biết ngay mà!" Tần Thiệu Hiên kích động nhảy lên, vốn dĩ Tiểu Bối thu hoạch được quán quân vốn nên là Thẩm Y Y phấn khởi nhất vui vẻ nhất: "..." Đáng lẽ, đó là con gái của cô!
"Mẹ, con muốn có cách thức liên lạc còn có địa chỉ gia đình của bạn ấy, còn muốn biết đang học ở đâu, con muốn chuyển tới trường học của bạn ấy!" Tần Thiệu Hiên lắc lắc mẹ cậu bé nói: "Mẹ giúp con kiếm đi!"
Thẩm Y Y nghe vậy, lại nhìn cậu bé thêm mấy lần, lời này giọng điệu này, xem ra là một tổng giám đốc bá đạo?
Trần Hân Liễn bị con trai của cô ấy làm cho xấu hổ muốn c.h.ế.t rồi, bảo: “Con cho rằng con là ai a? Muốn cái gì là được cái đó? Mau mau cút, đừng có làm cái trò này với mẹ, bà đây… Mặt tôi đều bị anh làm mất hết!"
Sau đó giấu đầu lòi đuôi nói với Thẩm Y Y: "Tôi không biết thằng nhóc này!"
Thẩm Y Y cười khúc khích, mẹ con này ở chung ngược với nhau thật thú vị.
Dường như Tần Thiệu Hiên đã quen dáng vẻ này của mẹ mình, không thèm để ý mà lầu bầu: "Không thèm để ý thì con cũng là con của mẹ, mẹ không vứt con được."
Sau đó phát hiện Thẩm Y Y, đôi mắt sáng lên: "Chị ơi, chị đẹp quá, giống y như nữ thần của em.”
"Nữ thần của em?" Thẩm Y Y nhướng mày.
Tần Thiệu Hiên vừa nói đến nữ thần của mình là như được lên dây cốt: "Chính là người quán quân vừa rồi, thế nào? Có phải rất đẹp hay không? Em cho chị biết, ánh mắt của em rất tốt!"
Thẩm Y Y nín cười gật đầu: "Đúng vậy, rất xinh đẹp!" Con gái cô sao có thể không xinh đẹp được?
Tần Thiệu Hiên lại tưởng là Thẩm Y Y đang tán thưởng ánh mắt của cậu bé, đắc ý nói: “Em nói cho chị biết, em nhất định sẽ cưa đổ được bạn ấy!"
"Cưa đổ? Hai đứa vẫn đang là trẻ con mà.” Tiểu Bối sau khi nhận xong phần thưởng thì về cánh gà thay quần áo rồi, Thẩm Y Y rảnh phát chán, cũng vui vẻ tán gẫu với cậu bé vài câu.
"Gì mà trẻ con.” Tần Thiệu Hiên không vui: “Em đã trưởng thành, có thể tìm người yêu rồi!"
Còn trưởng thành rất sớm, Thẩm Y Y nghĩ, tiếp tục nói: “Cô bé kia nhìn tuổi tác không lớn, người nhà cô bé đó sẽ không đồng ý cho cô bé còn nhỏ vậy đã tìm người yêu."
"Không sao, em đẹp trai như vậy, cha mẹ của bạn ấy nhất định sẽ thích em." Tần Thiệu Hiên như thể đương nhiên nói.
"Vậy chúc em may mắn nhé.” Thẩm Y Y có lòng tốt nói: "Hi vọng lúc em bị từ chối không nên quá buồn đau!"
"Em chắc chắn sẽ không buồn đau.” Tần Thiệu Hiên nhếch môi, cảm thấy chị gái này thật không biết nói chuyện, lại nghĩ tới cái gì, vội vội vàng vàng nói: “À, em có thể đến cổng đợi bạn ấy."
Lôi kéo mẹ cậu bé chạy mất.
Thẩm Y Y cũng vội vàng đi theo, vừa khéo, sau khi đã đến cổng hậu trường, Tiểu Bối từ bên trong đi ra, Tần Thiệu Hiên lập tức hô: "Thẩm Nhất Lạc!"
Lòng Tần Thiệu Hiên tràn đầy vui vẻ kêu tên của Tiểu Bối. Làm ra vẻ tự nhận là tư thế rất đẹp trai chờ cô bé tới, không ngờ cậu bé vừa dứt lời, chỉ thấy Thẩm Nhất Lạc chạy như bay đến chỗ cậu bé, cậu bé theo bản năng giang hai tay ra.
"Mẹ!" Tiểu Bối né Tần Thiệu Hiên, chạy về phía Thẩm Y Y phía sau cậu bé.
Thẩm Y Y ôm con gái: "Mệt không?"
Tiểu Bối lắc đầu, chớp đôi mắt to tỏa ra phấn khởi: “Mẹ, con giành được quán quân!"
"Mẹ thấy rồi.” Thẩm Y Y cười nói: "Đi thôi, chúng ta đến tiệm cơm ăn cơm chúc mừng!"
"Được ạ.” Tiểu Bối nắm tay mẹ đi ra ngoài.
Nhìn bóng lưng của bọn họ, Tần Thiệu Hiên không thể tin nói: “Chị gái đó, là mẹ của nữ thần của con?"
Trần Hân Liễn cũng hơi sững sờ, sau khi bình tĩnh lại, rất khinh bỉ con trai cô ấy, nói: "Con tiêu rồi, con không theo đuổi được nữ thần của con rồi."
"Vợ, em trở về rồi?" Lý Thâm cũng nhìn thấy Thẩm Y Y rồi, cười lên, giang hai tay đi về phía cô.
Người đàn ông này... Phía sau anh còn một đám cấp dưới đi theo đấy, không biết khiêm tốn chút nào.
Da mặt của Lý Thâm là độ dày mà Thẩm Y Y đã qua mấy năm cũng không luyện tới được, cô bình tĩnh đẩy tay của anh ra, chào hỏi với các cấp lãnh đạo phía sau.
Bọn cấp dưới đương nhiên không trêu chọc ông chủ, bà chủ rồi, thậm chí còn rất vui vẻ vì bà chủ tới. Không thấy bà chủ mới tới là ông chủ đã vui vẻ hẳn sao? Ông chủ vui vẻ chính là chuyện tốt với bọn họ!
Hiểu rõ tình hình, biết điều, rất nhanh đã giải tán rồi.
Lý Thâm hai thư ký yên lặng trở về vị trí làm việc, bắt cóc một người thư ký khác không có tham dự họp mà là ở lại văn phòng đi.
Tên thư ký kia là người mới tới, không biết hai vị tiền bối này tại sao muốn kéo mình đi, vội nói: “Tôi có chuyện phải báo cáo với sếp!"
"Cậu muốn nghỉ việc người đi đồ ở lại à? Không thấy bà chủ đang ở đây sao?"
Tên thư ký kia rơi vào tình thế khó xử, cuối cùng vẫn là trở về vị trí làm việc.
Lý Thâm ôm vai Thẩm Y Y tiến vào văn phòng: "Vợ, không phải em nói ngày mai mới trở về sau.”
"Em phải đánh úp chứ.” Thẩm Y Y nhìn anh một cái, nói đùa: “Trở về sớm xem anh có giấu mỹ nhân hay không… Ai?”
"A!"
Lý Thâm và Thẩm Y Y vừa vào cửa, đã thấy trong phòng có một người phụ nữ đưa lưng về phía bọn họ, đang vội vàng chỉnh quần áo, vừa nhìn thấy bọn họ tiến vào, vậy mà tự mình hét lên, sau đó chạy về phía Lý Thâm: "Tổng giám đốc Lý!"
Chỉ nghe tiếng nói uyển chuyển du dương đó giống như là đang gọi tình nhân!
Đáng tiếc, nhân vật nam chính không hiểu phong tình, ôm Thẩm Y Y, dịch người, hỏi: "Cô là ai?"
"Tổng giám đốc Lý, em là Kinh Ngọc Lan, anh không nhớ em sao? Lần trước chúng ta trò chuyện rất tận hứng kia mà.” Kinh Ngọc Lan ậm ờ mập mờ, nhìn Thẩm Y Y một cái.
Thẩm Y Y liếc nhìn Lý Thâm, cười nhẹ như không, thật sự giấu mỹ nhân?
Huyệt Thái Dương của Lý Thâm nhảy thình thịch, theo bản năng nắm tay Thẩm Y Y. Sợ cô hiểu lầm sau đó chạy đi, chỉ là hiện tại không kịp giải thích, quát: "Đinh Vu Gia!"
Đinh Vu Gia chính là tên thư ký mới tới kia, vội vội vàng vàng chạy đến: "Dạ sếp!”
"Cô ta ở đây là sao?"
Kinh Ngọc Lan đã chỉnh trang xong quần áo, nhưng cô ta không có mặc áo khoác, bây giờ quần áo trên người vừa mát mẻ vừa gợi cảm, Đinh Vu Gia có đơn thuần hơn nữa cũng nhận ra được mục đích của đối phương là cái gì rồi. Nhận ra mình gây đại họa rồi, run rẩy nói: "Cái này... Nhân viên lễ tân nói đây là tổng giám đốc Kinh của Thịnh Uẩn thuộc ngành rượu, đã có hẹn với ngài, ngài không ở đây, tôi sợ làm lỡ chuyện của ngài nên để cô ấy đi.. đi lên rồi!"
"Bởi vì tôi không ở đây nên cậu đã để cô ta đi lên? Còn vào phòng làm việc của tôi?"
"Đúng… đúng.”
Lý Thâm: "Vi Luân, Anh Kiệt!"
Hai thư ký khác của Lý Thâm lập tức tiến vào, một người nài ép lôi kéo Kinh Ngọc Lan đi ra, một người nói với Đinh Vu Gia: "Cậu bị sa thải!"
Đinh Vu Gia tái mặt, nhìn Lý Thâm một cái, dường như muốn cầu xin, cuối cùng cúi đầu đi ra, lúc Anh Kiệt đi ra còn tri kỷ đóng cửa lại.
"Vợ, anh không có cái gì với cô ta hết." Lý Thâm quay đầu nhìn về phía Thẩm Y Y, vẻ mặt hơi căng thẳng nói: “Trước đó anh có gặp qua cô ta một lần, sản phẩm của bọn họ muốn được nhập hàng vào siêu thị dưới danh nghĩa công ty. Anh có đi xem thử hàng của bọn họ, cảm thấy quá trình sản xuất của bọn họ không sạch sẽ nên đã từ chối, anh không nghĩ cô ta sẽ đến lần thứ hai, còn sử dụng chiêu trò bỉ ổi thế…”
Thẩm Y Y ngẩng đầu nhìn anh, hứ hai tiếng.
"Vợ." Lý Thâm nắm tay Thẩm Y Y: “Lời anh nói đều là thật!"
"Em cũng không nói là giả." Thẩm Y Y thấy anh càng thêm căng thẳng, không tức nữa mà tạm tha.
/463
|