Nghĩ vậy, cô lăn xuống giường, suy nghĩ một hồi, tìm một bộ quần áo khá “mát mẻ” từ trong tủ quần áo và thay ra, cô mở cửa, người run run.
Bây giờ là buổi tối, nhiệt độ đã lạnh rồi.
Đi đến căn phòng sát vách, cô thử đẩy cửa một cái, không bị đẩy ra, dứt khoát gõ cửa. Sợ đánh thức mấy đứa nhỏ ngủ ở sát vách, động tác của cô đã nhẹ đi. Nhưng động tác và tần suất gõ cửa thì không hề thân thiện chút nào.
Lý Thâm bên trong đang định tắt đèn nằm xuống, nghe tiếng thì đoán được người ngoài cửa là người nào, anh bật dậy, mở cửa, dựa vào ngọn đèn hơi yếu, lúc anh nhìn thấy người phụ nữ ở bên ngoài, anh sửng sốt một chút.
Đồ cô mặc chính là một bộ áo ngủ tơ lụa thêu, mặc dù là áo dài quần dài, nhưng vải vóc hơi mỏng dường như nhìn thấy được nội y bên trong, huống chi cổ áo chữ V còn phơi bày toàn bộ xương quai xanh gợi cảm mảnh khảnh của cô, da thịt trắng muốt tản ra ánh sáng sáng bóng như ngọc...
Lý Thâm... Yết hầu bỗng nhúc nhích một cái.
Bộ quần áo này không phải Thẩm Y Y lấy ra từ không gian, mà là đồ thật thuộc thời đại này, là lúc cô xuống nông thôn lấy từ trong nhà. Nhưng cho tới bây giờ vẫn chưa từng mặc, một là ở nông thôn dân phong thuần phác, nếu như bị người ta nhìn thấy chắc chắn lại có tin đồn nào đó. Hai là bởi vì, cô bên trong nội dung cốt truyện tránh Lý Thâm còn không kịp, lo Lý Thâm thú tính đại phát, vì vậy trong nhà luôn luôn ăn mặc cực kỳ kín đáo, nào dám ăn mặc gợi cảm như vậy.
Lúc này bị Lý Thâm nhìn chằm chằm vào, cô cũng hơi mắc cỡ, nhưng cô chưa quên mục đích, hất cằm nói: "Để em đi vào!"
Con mắt Lý Thâm nhìn chằm chằm vào cô dần dần sâu, tránh người qua một bên để cô đi vào.
Thẩm Y Y đi vào, câu đầu tiên nói thẳng: "Lý Thâm, em muốn ly hôn với anh!"
Lý Thâm đang định đóng cửa, nghe thấy lời cô nói, chợt đóng mạnh cửa một phát, sau một tiếng “bịch”, cửa nặng nề đóng lại.
Thẩm Y Y bị động tác này làm cho càng hoảng sợ, vô thức nói: "Anh nhẹ chút, mấy đứa nhỏ tỉnh lại phải làm sao?”
"Vậy em muốn ly hôn, em nghĩ mấy đứa nhỏ phải làm sao chưa?" Lý Thâm xoay đầu lại, mặt đen như than, khóe môi nhếch lên cười khẩy.
"Em có thể dẫn bọn nó đi!" Thẩm Y Y lập tức tiếp lời.
"Dẫn theo bọn nó gả cho Lâm Gia Đống?" Cuối cùng Lý Thâm đã hoàn toàn bị chọc giận, sải chân dài đi về phía cô, bóp cằm của cô: "Thẩm Y Y, sao em dám!”
Thẩm Y Y bị đau, bị ép ngẩng đầu lên.
Lý Thâm thấy biểu cảm cô bị đau, cắn răng, cuối cùng vẫn thả cô ra, lúc buông cô ra còn nói một câu tàn nhẫn: "Muốn ly hôn? Em nghĩ hay quá nhỉ!"
Nói xong, anh quay người muốn đi, anh không thể ở lại, nếu không anh sợ anh thật sự sẽ không nhịn được muốn bóp c.h.ế.t cô.
Vừa mở cửa, phía sau lưng của anh bỗng nhiên va vào một cái ôm mềm mại, bên hông còn choàng một cánh tay mảnh khảnh.
Lý Thâm cứng cả người.
Trong giọng nói mềm mại xen lẫn ấm ức của cô gái truyền tới: “Em cũng không muốn ly hôn với anh, thế nhưng em nói muốn sống êm ấm với anh, nhưng anh lại không tin em!"
"Em..." Tim Lý Thâm đập như trống. Một giây sau bị Thẩm Y Y cưỡng chế kéo lại.
"Anh hãy nghe cho kỹ, tiếp sau đây những lời em nói đều là thật tâm, nếu anh không tin em sẽ thật sự ly hôn với anh!”
Thẩm Y Y nhìn chằm chằm vào mắt của anh: "Hiện tại em thật sự không thích Lâm Gia Đống, bây giờ người em yêu là anh, có lẽ những lời này em nói có chút đột ngột, nhưng em nói em muốn sống ấm êm với anh là thật, đời này em không phụ lòng anh cũng là thật! Có lẽ anh vẫn sẽ có hoài nghi nhưng anh cho em thời gian, thời gian sẽ chứng minh lời của em."
"Anh." Thẩm Y Y dừng lại, nói từng chữ một: "Nghe rõ chứ?"
Lý Thâm nhìn ánh mắt rất nghiêm túc của người phụ nữ. Biểu cảm hơi dữ, yết hầu chuyển động, có phần không biết làm sao: “Đã… đã hiểu.”
Thẩm Y Y đã hài lòng, tức giận nở nụ cười, bỗng nhiên nhón chân ôm cổ của anh, dâng môi của mình lên...
Hô hấp Lý Thâm bỗng nhiên rối loạn, không tự chủ ôm eo của cô, ôm chặt, hôn càng sâu.
Chưa tới một hồi, Thẩm Y Y đã bị đặt lên giường.
Cả phòng đầy mập mờ.
Cái gì gọi là sống sót sau tai nạn? Đại khái chính là tâm tình của Lý Thâm thời khắc này.
Lý Thâm nhịn không được ôm chặt người trong ngực, cúi đầu vùi đầu, chỉ có như thế, anh mới có thể xác nhận đây không phải mình tưởng tượng.
Đây đều là sự thật!
Một hồi lâu sau, anh ngẩng mặt lên, con ngươi tối đen tỏa sáng nhìn cô.
Anh đang hỏi ý kiến của cô.
Thẩm Y Y khẩn trương đến mức trái tim đều sắp nhảy đến cổ họng.
Đối với cô mà nói, việc này từ một loại ý nghĩa nào đó, đây coi như là lần đầu tiên của bọn họ.
Không cần bất luận ngôn từ nào, cô ôm cổ của anh.
...
Trời vừa sáng, Lý Thâm liền tỉnh.
Anh mở mắt lim dim, bỗng nhiên ý thức được cái gì đó, cúi đầu nhìn lại, cách bóng tối mà miêu tả hình dáng của cô, lại nhịn không được nắm chặt cánh tay.
Đây không phải mơ!
Anh không thể tự đè xuống nỗi kích động trong lòng, đẩy mái tóc thấm mồ hôi của cô ra, nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên trán cô.
Nên thức dậy rồi, anh còn phải làm việc nữa.
Lý Thâm lưu luyến không rời mà thức dậy, nhẹ chân nhẹ tay mặc xong quần áo đi ra ngoài, trong phòng có hơi tối, anh vừa không chú ý một cái liền đá phải thứ gì đó, phát ra một tiếng vang "Loảng xoảng".
Anh nín thở nín thở, khẩn trương nhìn về phía sau một cái.
Không có tỉnh!
Anh thở dài một hơi, đáy mắt lại nhịn không được hiện lên một tia đắc ý.
Ngủ sâu như vậy, xem ra tối hôm qua thật sự là mệt muốn chết.
Đi đến phòng bếp, chuẩn bị làm điểm tâm.
Mấy ngày nay, đều là anh và cùng nhau thức dậy làm điểm tâm, rạng sáng tĩnh mịch phảng phất đã trở thành thời gian hai người bọn họ ở bên nhau mà cả hai đều ngầm hiểu với nhau.
Buổi sáng hôm nay không có cô, Lý Thâm lại có chút không quen.
Anh nấu một nồi cháo thịt nạc, còn tinh tế cắt hành gừng bỏ vào.
Trước khi Thẩm Y Y còn chưa thay đổi, anh cũng là tự mình nấu cơm, nhưng anh sẽ rất ít khi tốn nhiều tâm ý như vậy.
Ngay cả bánh bột ngô và bánh cao lương anh đều chẳng muốn làm, nhiều khi chính là thả một nắm gạo, sau đó cho một chút khoai lang vào, cao lương hoặc là bắp ngô nấu chung, lại đi đất phần trăm ngắt một nắm rau trở về xào.
Lên núi sẽ bắt chút thịt rừng, đi vào trong thành phố cũng sẽ cắt một chút thịt trở về.
Nhưng phần lớn thời gian đều là một nắm dưa muối cho xong việc.
Đó cũng không phải anh lười, một mình anh phải đi làm kiếm công điểm, trở về còn phải làm việc nhà xử lý đất phần trăm, lại thêm chăm sóc ba đứa nhỏ, căn bản không có nhiều tâm tư đi làm đồ ăn ngon như vậy.
Nhưng mà, so với rất nhiều người trong thôn thì tốt hơn, bởi vì Lý Thâm chí ít ăn no, tỉ lệ cơm so với tỉ lệ thô lương thì nhiều hơn rất nhiều.
Đây cũng là lý do vì sao ba đứa nhỏ nhìn gầy, nhưng cũng không đến mức gầy như que củi như đám trẻ trong thôn, ngay cả cơm cũng ăn không đủ no.
Lý Thâm lúc đầu cũng nghĩ nấu một nồi cháo hoa màu là được rồi, nhưng nghĩ đến Thẩm Y Y mấy ngày nay luôn nhấn mạnh phải cân đối dinh dưỡng, lại nghĩ đến đêm qua cô đã khổ cực như vậy.
Lúc này anh mới tốn chút tâm tư đi tìm thịt hôm qua cô đã mua về.
Sau khi nấu xong, còn chu đáo đem than vào, chờ khi cô tỉnh cũng không đến mức sẽ bị lạnh.
Sau khi anh ăn xong, trực tiếp vào nhà, đánh thức Đại Bảo và Nhị Bảo.
Bảo bọn chúng thức dậy, dặn dò chúng nó, mẹ ngủ bên cạnh, đừng đi làm phiền cô, anh đã nấu cháo thịt nạc, bảo chúng tự mình ăn, chờ em trai tỉnh lại thì trông chừng em trai, đừng đi ra ngoài chơi, chờ mẹ tỉnh rồi nói.
Sau đó liền đi làm việc.
Đại Bảo và Nhị Bảo: "..."
Bây giờ là buổi tối, nhiệt độ đã lạnh rồi.
Đi đến căn phòng sát vách, cô thử đẩy cửa một cái, không bị đẩy ra, dứt khoát gõ cửa. Sợ đánh thức mấy đứa nhỏ ngủ ở sát vách, động tác của cô đã nhẹ đi. Nhưng động tác và tần suất gõ cửa thì không hề thân thiện chút nào.
Lý Thâm bên trong đang định tắt đèn nằm xuống, nghe tiếng thì đoán được người ngoài cửa là người nào, anh bật dậy, mở cửa, dựa vào ngọn đèn hơi yếu, lúc anh nhìn thấy người phụ nữ ở bên ngoài, anh sửng sốt một chút.
Đồ cô mặc chính là một bộ áo ngủ tơ lụa thêu, mặc dù là áo dài quần dài, nhưng vải vóc hơi mỏng dường như nhìn thấy được nội y bên trong, huống chi cổ áo chữ V còn phơi bày toàn bộ xương quai xanh gợi cảm mảnh khảnh của cô, da thịt trắng muốt tản ra ánh sáng sáng bóng như ngọc...
Lý Thâm... Yết hầu bỗng nhúc nhích một cái.
Bộ quần áo này không phải Thẩm Y Y lấy ra từ không gian, mà là đồ thật thuộc thời đại này, là lúc cô xuống nông thôn lấy từ trong nhà. Nhưng cho tới bây giờ vẫn chưa từng mặc, một là ở nông thôn dân phong thuần phác, nếu như bị người ta nhìn thấy chắc chắn lại có tin đồn nào đó. Hai là bởi vì, cô bên trong nội dung cốt truyện tránh Lý Thâm còn không kịp, lo Lý Thâm thú tính đại phát, vì vậy trong nhà luôn luôn ăn mặc cực kỳ kín đáo, nào dám ăn mặc gợi cảm như vậy.
Lúc này bị Lý Thâm nhìn chằm chằm vào, cô cũng hơi mắc cỡ, nhưng cô chưa quên mục đích, hất cằm nói: "Để em đi vào!"
Con mắt Lý Thâm nhìn chằm chằm vào cô dần dần sâu, tránh người qua một bên để cô đi vào.
Thẩm Y Y đi vào, câu đầu tiên nói thẳng: "Lý Thâm, em muốn ly hôn với anh!"
Lý Thâm đang định đóng cửa, nghe thấy lời cô nói, chợt đóng mạnh cửa một phát, sau một tiếng “bịch”, cửa nặng nề đóng lại.
Thẩm Y Y bị động tác này làm cho càng hoảng sợ, vô thức nói: "Anh nhẹ chút, mấy đứa nhỏ tỉnh lại phải làm sao?”
"Vậy em muốn ly hôn, em nghĩ mấy đứa nhỏ phải làm sao chưa?" Lý Thâm xoay đầu lại, mặt đen như than, khóe môi nhếch lên cười khẩy.
"Em có thể dẫn bọn nó đi!" Thẩm Y Y lập tức tiếp lời.
"Dẫn theo bọn nó gả cho Lâm Gia Đống?" Cuối cùng Lý Thâm đã hoàn toàn bị chọc giận, sải chân dài đi về phía cô, bóp cằm của cô: "Thẩm Y Y, sao em dám!”
Thẩm Y Y bị đau, bị ép ngẩng đầu lên.
Lý Thâm thấy biểu cảm cô bị đau, cắn răng, cuối cùng vẫn thả cô ra, lúc buông cô ra còn nói một câu tàn nhẫn: "Muốn ly hôn? Em nghĩ hay quá nhỉ!"
Nói xong, anh quay người muốn đi, anh không thể ở lại, nếu không anh sợ anh thật sự sẽ không nhịn được muốn bóp c.h.ế.t cô.
Vừa mở cửa, phía sau lưng của anh bỗng nhiên va vào một cái ôm mềm mại, bên hông còn choàng một cánh tay mảnh khảnh.
Lý Thâm cứng cả người.
Trong giọng nói mềm mại xen lẫn ấm ức của cô gái truyền tới: “Em cũng không muốn ly hôn với anh, thế nhưng em nói muốn sống êm ấm với anh, nhưng anh lại không tin em!"
"Em..." Tim Lý Thâm đập như trống. Một giây sau bị Thẩm Y Y cưỡng chế kéo lại.
"Anh hãy nghe cho kỹ, tiếp sau đây những lời em nói đều là thật tâm, nếu anh không tin em sẽ thật sự ly hôn với anh!”
Thẩm Y Y nhìn chằm chằm vào mắt của anh: "Hiện tại em thật sự không thích Lâm Gia Đống, bây giờ người em yêu là anh, có lẽ những lời này em nói có chút đột ngột, nhưng em nói em muốn sống ấm êm với anh là thật, đời này em không phụ lòng anh cũng là thật! Có lẽ anh vẫn sẽ có hoài nghi nhưng anh cho em thời gian, thời gian sẽ chứng minh lời của em."
"Anh." Thẩm Y Y dừng lại, nói từng chữ một: "Nghe rõ chứ?"
Lý Thâm nhìn ánh mắt rất nghiêm túc của người phụ nữ. Biểu cảm hơi dữ, yết hầu chuyển động, có phần không biết làm sao: “Đã… đã hiểu.”
Thẩm Y Y đã hài lòng, tức giận nở nụ cười, bỗng nhiên nhón chân ôm cổ của anh, dâng môi của mình lên...
Hô hấp Lý Thâm bỗng nhiên rối loạn, không tự chủ ôm eo của cô, ôm chặt, hôn càng sâu.
Chưa tới một hồi, Thẩm Y Y đã bị đặt lên giường.
Cả phòng đầy mập mờ.
Cái gì gọi là sống sót sau tai nạn? Đại khái chính là tâm tình của Lý Thâm thời khắc này.
Lý Thâm nhịn không được ôm chặt người trong ngực, cúi đầu vùi đầu, chỉ có như thế, anh mới có thể xác nhận đây không phải mình tưởng tượng.
Đây đều là sự thật!
Một hồi lâu sau, anh ngẩng mặt lên, con ngươi tối đen tỏa sáng nhìn cô.
Anh đang hỏi ý kiến của cô.
Thẩm Y Y khẩn trương đến mức trái tim đều sắp nhảy đến cổ họng.
Đối với cô mà nói, việc này từ một loại ý nghĩa nào đó, đây coi như là lần đầu tiên của bọn họ.
Không cần bất luận ngôn từ nào, cô ôm cổ của anh.
...
Trời vừa sáng, Lý Thâm liền tỉnh.
Anh mở mắt lim dim, bỗng nhiên ý thức được cái gì đó, cúi đầu nhìn lại, cách bóng tối mà miêu tả hình dáng của cô, lại nhịn không được nắm chặt cánh tay.
Đây không phải mơ!
Anh không thể tự đè xuống nỗi kích động trong lòng, đẩy mái tóc thấm mồ hôi của cô ra, nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên trán cô.
Nên thức dậy rồi, anh còn phải làm việc nữa.
Lý Thâm lưu luyến không rời mà thức dậy, nhẹ chân nhẹ tay mặc xong quần áo đi ra ngoài, trong phòng có hơi tối, anh vừa không chú ý một cái liền đá phải thứ gì đó, phát ra một tiếng vang "Loảng xoảng".
Anh nín thở nín thở, khẩn trương nhìn về phía sau một cái.
Không có tỉnh!
Anh thở dài một hơi, đáy mắt lại nhịn không được hiện lên một tia đắc ý.
Ngủ sâu như vậy, xem ra tối hôm qua thật sự là mệt muốn chết.
Đi đến phòng bếp, chuẩn bị làm điểm tâm.
Mấy ngày nay, đều là anh và cùng nhau thức dậy làm điểm tâm, rạng sáng tĩnh mịch phảng phất đã trở thành thời gian hai người bọn họ ở bên nhau mà cả hai đều ngầm hiểu với nhau.
Buổi sáng hôm nay không có cô, Lý Thâm lại có chút không quen.
Anh nấu một nồi cháo thịt nạc, còn tinh tế cắt hành gừng bỏ vào.
Trước khi Thẩm Y Y còn chưa thay đổi, anh cũng là tự mình nấu cơm, nhưng anh sẽ rất ít khi tốn nhiều tâm ý như vậy.
Ngay cả bánh bột ngô và bánh cao lương anh đều chẳng muốn làm, nhiều khi chính là thả một nắm gạo, sau đó cho một chút khoai lang vào, cao lương hoặc là bắp ngô nấu chung, lại đi đất phần trăm ngắt một nắm rau trở về xào.
Lên núi sẽ bắt chút thịt rừng, đi vào trong thành phố cũng sẽ cắt một chút thịt trở về.
Nhưng phần lớn thời gian đều là một nắm dưa muối cho xong việc.
Đó cũng không phải anh lười, một mình anh phải đi làm kiếm công điểm, trở về còn phải làm việc nhà xử lý đất phần trăm, lại thêm chăm sóc ba đứa nhỏ, căn bản không có nhiều tâm tư đi làm đồ ăn ngon như vậy.
Nhưng mà, so với rất nhiều người trong thôn thì tốt hơn, bởi vì Lý Thâm chí ít ăn no, tỉ lệ cơm so với tỉ lệ thô lương thì nhiều hơn rất nhiều.
Đây cũng là lý do vì sao ba đứa nhỏ nhìn gầy, nhưng cũng không đến mức gầy như que củi như đám trẻ trong thôn, ngay cả cơm cũng ăn không đủ no.
Lý Thâm lúc đầu cũng nghĩ nấu một nồi cháo hoa màu là được rồi, nhưng nghĩ đến Thẩm Y Y mấy ngày nay luôn nhấn mạnh phải cân đối dinh dưỡng, lại nghĩ đến đêm qua cô đã khổ cực như vậy.
Lúc này anh mới tốn chút tâm tư đi tìm thịt hôm qua cô đã mua về.
Sau khi nấu xong, còn chu đáo đem than vào, chờ khi cô tỉnh cũng không đến mức sẽ bị lạnh.
Sau khi anh ăn xong, trực tiếp vào nhà, đánh thức Đại Bảo và Nhị Bảo.
Bảo bọn chúng thức dậy, dặn dò chúng nó, mẹ ngủ bên cạnh, đừng đi làm phiền cô, anh đã nấu cháo thịt nạc, bảo chúng tự mình ăn, chờ em trai tỉnh lại thì trông chừng em trai, đừng đi ra ngoài chơi, chờ mẹ tỉnh rồi nói.
Sau đó liền đi làm việc.
Đại Bảo và Nhị Bảo: "..."
/463
|