Lâm Gia Đống tức chết, anh ta nói đỡ cho Trần Giai Di mà dây vào cô ta đã đành, sao bây giờ im lặng cũng có thể dây vào?
Mau chóng biện bạch: “Thanh niên trí thức Thẩm, cô hiểu lầm rồi, tôi với thanh niên trí thức Trần trong sạch, không có yêu đương gì cả.”
“Tùy các người yêu hay không yêu, bây giờ tôi không quan tâm chuyện này.” Thẩm Y Y hờ hững nói, nhìn Trần Giai Di, khéo léo chuyển chủ đề: “Điều tôi quan tâm bây giờ là rốt cuộc cô có trả tiền cho tôi không?”
“Mấy năm qua cô ăn của tôi uống của tôi dùng của tôi, người ở điểm thanh niên trí thức đều biết, cô không quỵt được đâu, tôi cũng không đòi nhiều, gom đủ chẵn là được, bao gồm 60 đồng đó, cô trả cho tôi 100 đồng là được!”
Trần Giai Di há miệng, muốn nói lại chuyện Thẩm Y Y quyến luyến Lâm Gia Đống khi đã kết hôn, không chỉ không tìm được cơ hội thích hợp, cô ta còn kinh khủng phát hiện cô ta đã mất đi cơ hội, cho dù cô ta nói, nếu không có chứng cứ, cô ta không làm gì được Thẩm Y Y.
Chứng cứ…
Cô ta không có chứng cứ!
Bởi vì trước đây chuyện liên quan tới Lâm Gia Đống, cô ta đều nói miệng với Thẩm Y Y.
Đầu óc cô ta lộn xộn thành một cục, vô thức tiếp lời: “Bây giờ tôi không có tiền!”
“Không có tiền cũng được!” Thẩm Y Y đã nghĩ xong giúp cô ta rồi: “Vậy cô lấy công điểm trừ!”
Vốn dĩ cô muốn tới điểm thanh niên trí thức vơ đồ của Trần Giai Di, nghĩ lại, cũng không biết Trần Giai Di bị người nhà cô ta hạ bùa mê gì, đã bóc lột cô ta như thế, cô ta còn không biết phản kháng, có đồ tốt gì đều gửi về.
Cho dù vơ cũng không vơ được đồ tốt gì.
Vụ thu vừa kết thúc, công điểm đại khái là thứ đáng tiền nhất hiện giờ của cô ta.
Trần Giai Di vì gửi ít lương thực về nhà, làm việc cực kỳ siêng năng, cơ bản đều sẽ lấy được tám công điểm, có đôi lúc cũng có thể lấy mười công điểm.
Cộng thêm năm nay bội thu, chắc chắn cô ta có thể nhận được không ít lương thực, nói không chừng còn có tiền.
“Không được!” Trần Giai Di quát lên, bắt đầu từ vụ thu, trong nhà không ngừng gửi thư tới nói năm nay phải gửi lương thực về.
Đúng là một người phụ nữ đáng thương.
Nhưng, người đáng thương ắt có chỗ đáng hận, Thẩm Y Y không định thanh toán cho sự đáng thương của người khác.
Cô làm nghề nữ phụ ác độc nhiều năm như vậy, mỗi một vai đều có được báo ứng nên có, cho nên cô luôn tin vào nhân quả.
Thẩm Y Y gọi Đại Hoa: “Đại Hoa, có thể giúp thím đi tìm trưởng thôn hoặc đại đội trưởng tới không?”
Cô phải để trưởng thôn hoặc đại đội trưởng tới làm chứng, công điểm đó mới có thể thế chấp cho cô.
“Đại Hoa, đi mau.” Mẹ Lý thúc giục Đại Hoa: “Đừng gọi đại đội trưởng, gọi trưởng thôn!”
Trưởng thôn là người trong tộc họ Lý bọn họ, với loại chuyện này, trưởng thôn xử lý tốt hơn đại đội trưởng.
Đại Hoang co giò chạy, Nhị Bảo cũng đi theo.
Lý Thâm tới cùng trưởng thôn, trên đường nghe Đại Hoa và Nhị Bảo thuật lại sự tình, sau khi tới, ánh mắt nhìn Trần Giai Di rất lạnh.
Nếu Trần Giai Di là đàn ông, đại khái đã bị anh đè xuống đất đánh cho một trận rồi.
Đều là người trong tộc họ Lý, dĩ nhiên trưởng thôn đứng về phía Thẩm Y Y, huống hồ chuyện này vốn là Thẩm Y Y chiếm lý, lập tức bày tỏ có thể dùng công điểm của Trần Giai Di trừ tiền cô ta nợ cô, cho tới khi trả hết mới thôi.
Trần Giai Di biết chuyện đã được định, khóc bỏ chạy, ngay cả củi đã nhặt xong cũng không cần nữa.
Trần Giai Di chạy, màn náo loạn này cũng kết thúc.
Mọi người xôn xao giải tán, những gì thấy được nghe được hôm nay đã đủ cho họ quay về buôn dưa rồi.
Hai chuyện buôn dưa chủ yếu – một là phẩm hạnh của Trần Giai Di; hai là Thẩm Y Y ngốc nghếch nhiều tiền.
Điều Thẩm Y Y không biết là bởi vì chuyện này, từ đây người trong thôn nhìn cô cũng hiền hòa hơn vài phần, đều muốn tạo quan hệ với cô, nói không chừng có thể có được chút đồ tốt gì đó.
Đương nhiên, tuy tại hiện trường Trần Giai Di không phủ nhận cũng không thừa nhận chuyện mình thích Lâm Gia Đống, chỉ là lời nói một phía của Thẩm Y Y, nhưng bị người ta đồn mãi, lại thành thật.
Còn hai người có yêu đương hay không, đương nhiên có người bàn tán, nhưng chuyện này không tạo nên sóng gió quá lớn, một là Lâm Gia Đống đã phủ nhận; hai là mọi người đều cho rằng hai người không có qua lại, cho dù qua lại cũng không có gì kỳ lạ cả.
Nhưng Lâm Gia Đống lại sợ, người khác không biết, nhưng bản thân anh ta biết mình đã có người yêu, cho nên sáng sớm ngày hôm sau đã chạy tới huyện thành.
Giang Uyển Nhu làm công nhân tạm thời ở xưởng dệt huyện thành, anh ta tìm cô ta chịu đòn nhận tội.
Đây là chuyện sau đó.
Ầm ĩ một trận như vậy, trời cũng sắp tối, Lý Thâm và Thẩm Y Y mang củi đã nhặt xong bỏ lên xe đẩy, còn dư không ít chỗ, bèn bỏ cả củi mẹ Lý bọn họ nhặt lên kéo về một thể.
Một băng người ào ào xuống núi về nhà.
Mẹ Lý theo phía sau Thẩm Y Y, luôn muốn nói lại thôi.
Muốn nói với Thẩm Y Y sau này không thể hào phóng với người ngoài như vậy, nhưng nghĩ lại, tiền này là của Thẩm Y Y, mình không có lập trường nói với cô những lời này, chỉ đành nín nhịn.
Về tới nhà thấy chồng, không nhịn được lẩm bẩm với chồng chuyện này.
“Vợ thằng hai cũng hào phóng quá rồi, cho dù có tiền cũng không thể làm như vậy, sau này ba đứa nhỏ còn phải kết hôn, có rất nhiều chỗ cần dùng tiền, ông à, ông nói tôi có nên nhắc nhở nó vài câu không?”
“Nhắc nhở cái gì? Vợ thằng hai hào phóng, nó cũng không lấy tiền của bà, quản tốt chuyện của mình là được rồi.”
Cha Lý nói xong, nhìn bà: “Dạo này rốt cuộc bà làm sao vậy? Trước đây khi vợ thằng hai không ngó ngàng tới thằng hai và mấy đứa nhỏ, bà không dám nói nó câu nào, bây giờ sao lại có yêu cầu với nó cao như vậy?”
Mẹ Lý bị cha Lý nói, cũng ý thức được sự thay đổi của mình.
Trước đây Thẩm Y Y như thế, cho dù bà muốn quản cũng không quản được, bây giờ Thẩm Y Y tốt lên, bà lại bất giác nâng cao yêu cầu với cô lên…
Làm vợ chồng mấy chục năm, cha Lý nhìn một cái liền rõ tâm tư của mẹ Lý, quở trách nói: “Vợ thằng hai là người có chủ ý, bây giờ nó có thể thường xuyên cho chút đồ tới hiếu kính bà và tôi, đó là nể tình chúng ta là cha mẹ của thằng hai, ông bà của ba đứa nhỏ.”
“Từ chuyện trước đây quan hệ giữa nó với thanh niên trí thức Trần tốt như thế, hôm nay cũng có thể trở mặt đòi đưa thanh niên trí thức Trần đó tới đồn công an, có thể nhìn ra nó không phải người tốt bụng một cách ngu ngốc. Bà đừng có dại dột chọc nó, thằng hai đối với nó như thế nào bà cũng biết, tới lúc đó nó trở mặt với bà, thằng hai sẽ không đứng về phía bà đâu.”
Mẹ Lý bị cha Lý nhắc nhở, bỗng nhiên sợ hãi: “Tôi biết rồi, sau này tôi sẽ không quản nó nữa.”
Cha Lý gật đầu, trong lòng vợ ông có chút khúc chiết, nhưng khá ở chỗ nghe lời, nhắc một chút là hiểu: “Đúng rồi, hôm qua bảo bà tới thôn bên cạnh đổi chút bông cho vợ thằng hai, bà đi chưa?”
“Đi rồi.” Mẹ Lý nói: “Nó cũng đưa tiền cho tôi rồi, còn lấy cho tôi mấy cuộn len, bảo tôi đan cho mình và ông một cái áo lông.”
Trong lòng cha Lý ấm áp, nghĩ tới gì đó, lại nói: “Tuy vợ thằng hai cho nhiều, nhưng bà cũng không thể vì vậy mà bên trọng bên khinh, thiên vị vợ thằng hai, vợ thằng ba cũng có ý kiến.”
Vừa nói tới Giang Ái Linh, mẹ Lý liền bất mãn, hôm nay tới thôn bên cạnh đổi bông cho vợ thằng hai, không biết sao Giang Ái Linh biết chuyện này, thêm mắm dặm muối nói với mọi người bà ấy thiên vị, vừa hay bà quay về nghe thấy.
Mau chóng biện bạch: “Thanh niên trí thức Thẩm, cô hiểu lầm rồi, tôi với thanh niên trí thức Trần trong sạch, không có yêu đương gì cả.”
“Tùy các người yêu hay không yêu, bây giờ tôi không quan tâm chuyện này.” Thẩm Y Y hờ hững nói, nhìn Trần Giai Di, khéo léo chuyển chủ đề: “Điều tôi quan tâm bây giờ là rốt cuộc cô có trả tiền cho tôi không?”
“Mấy năm qua cô ăn của tôi uống của tôi dùng của tôi, người ở điểm thanh niên trí thức đều biết, cô không quỵt được đâu, tôi cũng không đòi nhiều, gom đủ chẵn là được, bao gồm 60 đồng đó, cô trả cho tôi 100 đồng là được!”
Trần Giai Di há miệng, muốn nói lại chuyện Thẩm Y Y quyến luyến Lâm Gia Đống khi đã kết hôn, không chỉ không tìm được cơ hội thích hợp, cô ta còn kinh khủng phát hiện cô ta đã mất đi cơ hội, cho dù cô ta nói, nếu không có chứng cứ, cô ta không làm gì được Thẩm Y Y.
Chứng cứ…
Cô ta không có chứng cứ!
Bởi vì trước đây chuyện liên quan tới Lâm Gia Đống, cô ta đều nói miệng với Thẩm Y Y.
Đầu óc cô ta lộn xộn thành một cục, vô thức tiếp lời: “Bây giờ tôi không có tiền!”
“Không có tiền cũng được!” Thẩm Y Y đã nghĩ xong giúp cô ta rồi: “Vậy cô lấy công điểm trừ!”
Vốn dĩ cô muốn tới điểm thanh niên trí thức vơ đồ của Trần Giai Di, nghĩ lại, cũng không biết Trần Giai Di bị người nhà cô ta hạ bùa mê gì, đã bóc lột cô ta như thế, cô ta còn không biết phản kháng, có đồ tốt gì đều gửi về.
Cho dù vơ cũng không vơ được đồ tốt gì.
Vụ thu vừa kết thúc, công điểm đại khái là thứ đáng tiền nhất hiện giờ của cô ta.
Trần Giai Di vì gửi ít lương thực về nhà, làm việc cực kỳ siêng năng, cơ bản đều sẽ lấy được tám công điểm, có đôi lúc cũng có thể lấy mười công điểm.
Cộng thêm năm nay bội thu, chắc chắn cô ta có thể nhận được không ít lương thực, nói không chừng còn có tiền.
“Không được!” Trần Giai Di quát lên, bắt đầu từ vụ thu, trong nhà không ngừng gửi thư tới nói năm nay phải gửi lương thực về.
Đúng là một người phụ nữ đáng thương.
Nhưng, người đáng thương ắt có chỗ đáng hận, Thẩm Y Y không định thanh toán cho sự đáng thương của người khác.
Cô làm nghề nữ phụ ác độc nhiều năm như vậy, mỗi một vai đều có được báo ứng nên có, cho nên cô luôn tin vào nhân quả.
Thẩm Y Y gọi Đại Hoa: “Đại Hoa, có thể giúp thím đi tìm trưởng thôn hoặc đại đội trưởng tới không?”
Cô phải để trưởng thôn hoặc đại đội trưởng tới làm chứng, công điểm đó mới có thể thế chấp cho cô.
“Đại Hoa, đi mau.” Mẹ Lý thúc giục Đại Hoa: “Đừng gọi đại đội trưởng, gọi trưởng thôn!”
Trưởng thôn là người trong tộc họ Lý bọn họ, với loại chuyện này, trưởng thôn xử lý tốt hơn đại đội trưởng.
Đại Hoang co giò chạy, Nhị Bảo cũng đi theo.
Lý Thâm tới cùng trưởng thôn, trên đường nghe Đại Hoa và Nhị Bảo thuật lại sự tình, sau khi tới, ánh mắt nhìn Trần Giai Di rất lạnh.
Nếu Trần Giai Di là đàn ông, đại khái đã bị anh đè xuống đất đánh cho một trận rồi.
Đều là người trong tộc họ Lý, dĩ nhiên trưởng thôn đứng về phía Thẩm Y Y, huống hồ chuyện này vốn là Thẩm Y Y chiếm lý, lập tức bày tỏ có thể dùng công điểm của Trần Giai Di trừ tiền cô ta nợ cô, cho tới khi trả hết mới thôi.
Trần Giai Di biết chuyện đã được định, khóc bỏ chạy, ngay cả củi đã nhặt xong cũng không cần nữa.
Trần Giai Di chạy, màn náo loạn này cũng kết thúc.
Mọi người xôn xao giải tán, những gì thấy được nghe được hôm nay đã đủ cho họ quay về buôn dưa rồi.
Hai chuyện buôn dưa chủ yếu – một là phẩm hạnh của Trần Giai Di; hai là Thẩm Y Y ngốc nghếch nhiều tiền.
Điều Thẩm Y Y không biết là bởi vì chuyện này, từ đây người trong thôn nhìn cô cũng hiền hòa hơn vài phần, đều muốn tạo quan hệ với cô, nói không chừng có thể có được chút đồ tốt gì đó.
Đương nhiên, tuy tại hiện trường Trần Giai Di không phủ nhận cũng không thừa nhận chuyện mình thích Lâm Gia Đống, chỉ là lời nói một phía của Thẩm Y Y, nhưng bị người ta đồn mãi, lại thành thật.
Còn hai người có yêu đương hay không, đương nhiên có người bàn tán, nhưng chuyện này không tạo nên sóng gió quá lớn, một là Lâm Gia Đống đã phủ nhận; hai là mọi người đều cho rằng hai người không có qua lại, cho dù qua lại cũng không có gì kỳ lạ cả.
Nhưng Lâm Gia Đống lại sợ, người khác không biết, nhưng bản thân anh ta biết mình đã có người yêu, cho nên sáng sớm ngày hôm sau đã chạy tới huyện thành.
Giang Uyển Nhu làm công nhân tạm thời ở xưởng dệt huyện thành, anh ta tìm cô ta chịu đòn nhận tội.
Đây là chuyện sau đó.
Ầm ĩ một trận như vậy, trời cũng sắp tối, Lý Thâm và Thẩm Y Y mang củi đã nhặt xong bỏ lên xe đẩy, còn dư không ít chỗ, bèn bỏ cả củi mẹ Lý bọn họ nhặt lên kéo về một thể.
Một băng người ào ào xuống núi về nhà.
Mẹ Lý theo phía sau Thẩm Y Y, luôn muốn nói lại thôi.
Muốn nói với Thẩm Y Y sau này không thể hào phóng với người ngoài như vậy, nhưng nghĩ lại, tiền này là của Thẩm Y Y, mình không có lập trường nói với cô những lời này, chỉ đành nín nhịn.
Về tới nhà thấy chồng, không nhịn được lẩm bẩm với chồng chuyện này.
“Vợ thằng hai cũng hào phóng quá rồi, cho dù có tiền cũng không thể làm như vậy, sau này ba đứa nhỏ còn phải kết hôn, có rất nhiều chỗ cần dùng tiền, ông à, ông nói tôi có nên nhắc nhở nó vài câu không?”
“Nhắc nhở cái gì? Vợ thằng hai hào phóng, nó cũng không lấy tiền của bà, quản tốt chuyện của mình là được rồi.”
Cha Lý nói xong, nhìn bà: “Dạo này rốt cuộc bà làm sao vậy? Trước đây khi vợ thằng hai không ngó ngàng tới thằng hai và mấy đứa nhỏ, bà không dám nói nó câu nào, bây giờ sao lại có yêu cầu với nó cao như vậy?”
Mẹ Lý bị cha Lý nói, cũng ý thức được sự thay đổi của mình.
Trước đây Thẩm Y Y như thế, cho dù bà muốn quản cũng không quản được, bây giờ Thẩm Y Y tốt lên, bà lại bất giác nâng cao yêu cầu với cô lên…
Làm vợ chồng mấy chục năm, cha Lý nhìn một cái liền rõ tâm tư của mẹ Lý, quở trách nói: “Vợ thằng hai là người có chủ ý, bây giờ nó có thể thường xuyên cho chút đồ tới hiếu kính bà và tôi, đó là nể tình chúng ta là cha mẹ của thằng hai, ông bà của ba đứa nhỏ.”
“Từ chuyện trước đây quan hệ giữa nó với thanh niên trí thức Trần tốt như thế, hôm nay cũng có thể trở mặt đòi đưa thanh niên trí thức Trần đó tới đồn công an, có thể nhìn ra nó không phải người tốt bụng một cách ngu ngốc. Bà đừng có dại dột chọc nó, thằng hai đối với nó như thế nào bà cũng biết, tới lúc đó nó trở mặt với bà, thằng hai sẽ không đứng về phía bà đâu.”
Mẹ Lý bị cha Lý nhắc nhở, bỗng nhiên sợ hãi: “Tôi biết rồi, sau này tôi sẽ không quản nó nữa.”
Cha Lý gật đầu, trong lòng vợ ông có chút khúc chiết, nhưng khá ở chỗ nghe lời, nhắc một chút là hiểu: “Đúng rồi, hôm qua bảo bà tới thôn bên cạnh đổi chút bông cho vợ thằng hai, bà đi chưa?”
“Đi rồi.” Mẹ Lý nói: “Nó cũng đưa tiền cho tôi rồi, còn lấy cho tôi mấy cuộn len, bảo tôi đan cho mình và ông một cái áo lông.”
Trong lòng cha Lý ấm áp, nghĩ tới gì đó, lại nói: “Tuy vợ thằng hai cho nhiều, nhưng bà cũng không thể vì vậy mà bên trọng bên khinh, thiên vị vợ thằng hai, vợ thằng ba cũng có ý kiến.”
Vừa nói tới Giang Ái Linh, mẹ Lý liền bất mãn, hôm nay tới thôn bên cạnh đổi bông cho vợ thằng hai, không biết sao Giang Ái Linh biết chuyện này, thêm mắm dặm muối nói với mọi người bà ấy thiên vị, vừa hay bà quay về nghe thấy.
/463
|