Thẩm Y Y không ngờ lúc sắp tới cổng nhà, xa xa nhìn thấy có không ít người tụ tập trước nhà mình.
Trông rất náo nhiệt, gia đình họ đã tới phía trước, cũng không có ai chú ý tới họ.
Lý Thâm dừng xe đạp, cả nhà xuống xe, tình hình ở cổng nhà đập vào mắt Thẩm Y Y một cách rõ ràng…
Giang Ái Linh dẫn Lý Thiết Trụ quỳ trước cửa nhà cô, la: “Mẹ, con và Thiết Trụ thật sự biết sai rồi.”
“Mẹ nể tình con gả vào nhà họ Lý nhiều năm như vậy, sinh cho nhà họ Lý hai trai hai gái, không có công lao cũng có khổ lao, tha thứ cho con đi.”
Một tràn lời cố gắng ôm đồm hết lỗi lên người mình, nhẹ hóa lỗi của Lý Thiết Trụ.
Giang Ái Linh rất thông minh, lỗi lớn nhất của cô ta chính là chia rẽ mẹ Lý và Thẩm Y Y, vừa không phản kháng mẹ Lý cũng không đánh được Thẩm Y Y, ngược lại ăn đánh cả quá trình.
Cho nên cô ta mang một thân chật vật khóc lóc kêu la như vậy ngược lại khiến không ít người đồng tình, các loại từ ngữ như “đáng thương” “dày vò” “không nên nhẫn tâm như vậy” “mẹ chồng ác độc” lần lượt xuất hiện.
Mẹ Lý đứng phía sau cha Lý suýt chút tức điên.
Cha Lý ở trước mặt nhiều người như vậy, hiển nhiên đang nhịn cơn giận, khuyên giải nói: “Vợ thằng ba, chuyện này chúng ta quay về rồi nói, con đứng dậy trước, vợ thằng cả, mau đỡ vợ thằng ba lên.”
Giang Ái Linh không chịu, vùng vẫy khỏi tay Hà Chiêu Đệ: “Bỏ em ra, nếu mẹ không tha thứ cho em, em tuyệt đối không đứng dậy!”
Lại bắt đầu tiếp tục gào thét từ ngữ trà xanh.
Một đám người chắn trước cửa nhà Thẩm Y Y, cô muốn về cũng không vào cửa được.
Cô nhìn xung quanh một vòng, không nhìn thấy Lý Tam Hoành, cửa nhà họ Lý cách vách đang mở, nhìn từ góc độ của cô, có thể nhìn thấy trước cửa phòng nhà Lý Tam Hoành ở, Lý Đại Bân đang đứng ở đó, gọi Lý Tam Hoành ra, bảo anh ta đi đỡ Giang Ái Linh lên.
“Em không đi.” Giọng nói cực kỳ phẫn nộ của Lý Tam Hoành vang lên: “Thích quỳ thì để họ quỳ, dám đánh nhau với mẹ chồng và bà nội, phản hết rồi, cứ để họ quỳ, nếu mẹ còn không hài lòng, tiếp tục đánh, em tuyệt đối không nói hai lời!”
Dù sao thì anh ta từ chối ra ngoài chấm dứt trận quấy náo này.
Thẩm Y Y cười lạnh, đây chính là thái độ của Lý Tam Hoành.
Nhìn như là muốn để mẹ con Giang Ái Linh nhớ kỹ, thực tế là biến tướng lợi dụng trận quấy náo này gây áp lực với mẹ Lý.
Bây giờ Giang Ái Linh và Lý Thiết Trụ đang quỳ ở bên ngoài, Lý Tam Hoành là chồng và cha của họ, biểu hiện thái độ đại nghĩa diệt thân.
Nếu mẹ Lý vẫn thờ ơ với chuyện Giang Ái Linh và Lý Thiết Trụ quỳ xuống nhận sai, ở trong mắt của mọi người, chỉ sẽ khiến người ta cảm thấy mẹ Lý đối xử hà khắc với người khác.
Tổng kết lại chỉ có một câu, Lý Tam Hoành lựa chọn bảo vệ vợ và con trai của mình giữa mẹ Lý và vợ con mình.
Giang Ái Linh đã gả cho một người chồng tốt.
Không thể không nói, chiêu mượn gió bẻ măng này của Lý Tam Hoành, Giang Ái Linh rất cao minh, theo tiếng người xem náo nhiệt ngày càng lớn, mẹ Lý cũng không chịu đựng được, đang muốn bỏ qua.
Nhìn thấy Lý Thâm lạnh lùng, xoay người sải bước về phía nhà cũ, đá cửa phòng Lý Tam Hoành một cái: “Lý Tam Hoành, đi ra!”
Giọng của Lý Thâm vừa vang lên, Lý Tam Hoành ở bên trong hiển nhiên khựng lại, ngữ khí có chút suy yếu: “Anh hai, anh cũng đừng tới khuyên em nữa, bây giờ em cũng cực kỳ thất vọng với họ, không để họ chịu chút giáo huấn, họ đều không nhớ kỹ.”
Lời này rất có nghệ thuật.
Lý Thâm không dễ gạt như thế, Lý Tam Hoành không mở cửa, anh xoay người đi vào nhà bếp, chẳng mấy chốc xách một cái rìu ra.
Người vây xem ở ngoài cửa phát ra tiếng kinh hô, cha mẹ Lý sợ muốn chết, còn tưởng Lý Thâm muốn cầm rìa c.h.é.m Lý Tam Hoành, vội nắm tay Thẩm Y Y: “Y Y, con mau đi ngăn cản thằng hai, mau!”
Thẩm Y Y rất bình tĩnh: “Cha, mẹ, không sao, anh Thâm sẽ không làm chuyện ngốc.”
Lý Đại Bân ở gần bên cạnh thì không bình tĩnh như vậy, vội vàng đi lên ngăn cản Lý Thâm: “Chú hai, chú đừng manh động.”
“Anh cả, anh tránh ra, em chỉ phá cửa thôi.” Lý Thâm nói xong, lách người ra, giơ rìa lên bổ xuống.
“Ầm” một tiếng vang lớn.
Cửa bây giờ vẫn rất yếu.
Lý Thâm c.h.é.m một nhát, cửa gỗ đó liền mở ra, lắc lư muốn rụng trên tường.
Lý Tam Hoành ngồi trên giường trong phòng sợ hãi đứng dậy.
Lý Thâm cũng không phí lời với anh ta, trực tiếp đi lên xách cổ áo anh ta, vừa kéo vừa đẩy anh ta ra, hất tới trước mặt Giang Ái Linh: “Chú giải quyết cô ta hay là tôi giải quyết chú, chú xem mà làm!”
Sau đó, Lý Thâm lại nhìn đám người xem náo nhiệt, mặt không cảm xúc: “Sao, còn muốn xem náo nhiệt?”
Ngữ khí của Lý Thâm không thiện lành, thậm chí ngũ quan cương nghị lạnh lùng của anh kèm theo đôi mắt nhuệ khí hẹp dài còn tự mang theo một cỗ khí chất hung hãn, nhớ tới hung danh trước đây của anh, và cánh cửa vừa mới bị anh dứt khoát bổ đi, cường ngạnh kéo Lý Tam Hoành ra.
Đám đông xem náo nhiệt bất giác sợ hãi, nhìn trên tay anh còn đang cầm cái rìu kia, lập tức giải tán như chim muông.
Bỏ qua những người vẫn kiên cường trốn trong góc xem náo nhiệt, hiện trường chỉ còn lại người nhà họ Lý.
Từ khi Lý Thâm lấy rìu ra bổ cửa, Giang Ái Linh và Lý Thiết Trụ đã không dám la nữa, đợi khi Lý Thâm hất Lý Tam Hoành sang bên cạnh họ, họ càng sợ hãi nắm lấy áo của Lý Tam Hoành.
Giống như ấn nút tạm dừng, cảnh tượng vốn huyên náo lập tức yên tĩnh lại, ánh mắt đều tập trung lên người Lý Thâm.
Thẩm Y Y đặc biệt quan sát một chút, những ánh mắt này hoặc là cả kinh, hoặc là sợ hãi.
Trong số những ánh mắt này, chỉ có ánh mắt của ba đứa trẻ không có hai loại cảm xúc này…không, Tiểu Bảo vẫn có.
Đôi mắt to giống như nho đen của cậu sợ hãi nhìn cha, do dự một chút, cuối cùng vẫn lấy dũng khí đi lên kéo gấu áo của cha. Cha cậu không rũ đầu nhìn cậu, chỉ là thuận tay xoa đầu cậu một cái, nỗi thấp thỏm trong đáy mắt của cậu bé lập tức biến mất.
Còn Đại Bảo và Nhị Bảo, ánh mắt nhìn Lý Thâm đều là sùng bái.
Điều này khiến Thẩm Y Y có chút cảm thán, Lý Thâm làm cha vẫn rất thành công, cho dù anh hung tợn cách mấy, ba đứa con đều biết cha sẽ không làm hại tới chúng, cho nên cũng sẽ không sợ anh.
Màn náo loạn dừng lại, nhưng sự việc vẫn chưa giải quyết.
Thế là cả nhà bèn ngồi vào trong nhà chính của nhà tổ nhà họ Lý.
Cha mẹ Lý ngồi ở ghế chủ vị, hai vợ chồng Lý Thâm Thẩm Y Y và hai vợ chồng anh cả ngồi bên trái, bên phải là Lý Tam Hoành, Giang Ái Linh và Lý Thiết Trụ, nhưng họ không dám ngồi, chỉ đứng.
Trẻ con đều bị đuổi ra hết.
Cảnh tượng có chút nghiêm túc, có khí thế của tam đường hội thẩm.
Nhưng, không có ai nói chuyện…
Thẩm Y Y chờ đợi, không đợi được nữa.
Cả nhà cô vào thành phố quay về còn không kịp vào nhà, ngay cả cơm cũng chưa nấu, không muốn ở đây đánh thái cực với họ.
Thế là cô phá vỡ trầm mặc trước: “Mẹ, bây giờ mọi người đều ngồi ở đây, chuyện này mẹ muốn xử lý thế nào, mẹ cứ nói thẳng đi.”
Đợi Lý Tam Hoành là điều không thể, anh ta chắc chắn sẽ bảo vệ Giang Ái Linh và Lý Thiết Trụ, nhưng cũng không muốn náo loạn với mẹ Lý.
“Mẹ…” Mẹ Lý há miệng, do dự nhìn cha Lý.
Cha Lý khom người, sống giống như già đi mười tuổi, giọng nói già nua nói: “Hai lựa chọn, một, ra riêng; hai…”
Cha Lý nhìn Giang Ái Linh và Lý Thiết Trụ, nói hai chữ: “Ly hôn!”
Trông rất náo nhiệt, gia đình họ đã tới phía trước, cũng không có ai chú ý tới họ.
Lý Thâm dừng xe đạp, cả nhà xuống xe, tình hình ở cổng nhà đập vào mắt Thẩm Y Y một cách rõ ràng…
Giang Ái Linh dẫn Lý Thiết Trụ quỳ trước cửa nhà cô, la: “Mẹ, con và Thiết Trụ thật sự biết sai rồi.”
“Mẹ nể tình con gả vào nhà họ Lý nhiều năm như vậy, sinh cho nhà họ Lý hai trai hai gái, không có công lao cũng có khổ lao, tha thứ cho con đi.”
Một tràn lời cố gắng ôm đồm hết lỗi lên người mình, nhẹ hóa lỗi của Lý Thiết Trụ.
Giang Ái Linh rất thông minh, lỗi lớn nhất của cô ta chính là chia rẽ mẹ Lý và Thẩm Y Y, vừa không phản kháng mẹ Lý cũng không đánh được Thẩm Y Y, ngược lại ăn đánh cả quá trình.
Cho nên cô ta mang một thân chật vật khóc lóc kêu la như vậy ngược lại khiến không ít người đồng tình, các loại từ ngữ như “đáng thương” “dày vò” “không nên nhẫn tâm như vậy” “mẹ chồng ác độc” lần lượt xuất hiện.
Mẹ Lý đứng phía sau cha Lý suýt chút tức điên.
Cha Lý ở trước mặt nhiều người như vậy, hiển nhiên đang nhịn cơn giận, khuyên giải nói: “Vợ thằng ba, chuyện này chúng ta quay về rồi nói, con đứng dậy trước, vợ thằng cả, mau đỡ vợ thằng ba lên.”
Giang Ái Linh không chịu, vùng vẫy khỏi tay Hà Chiêu Đệ: “Bỏ em ra, nếu mẹ không tha thứ cho em, em tuyệt đối không đứng dậy!”
Lại bắt đầu tiếp tục gào thét từ ngữ trà xanh.
Một đám người chắn trước cửa nhà Thẩm Y Y, cô muốn về cũng không vào cửa được.
Cô nhìn xung quanh một vòng, không nhìn thấy Lý Tam Hoành, cửa nhà họ Lý cách vách đang mở, nhìn từ góc độ của cô, có thể nhìn thấy trước cửa phòng nhà Lý Tam Hoành ở, Lý Đại Bân đang đứng ở đó, gọi Lý Tam Hoành ra, bảo anh ta đi đỡ Giang Ái Linh lên.
“Em không đi.” Giọng nói cực kỳ phẫn nộ của Lý Tam Hoành vang lên: “Thích quỳ thì để họ quỳ, dám đánh nhau với mẹ chồng và bà nội, phản hết rồi, cứ để họ quỳ, nếu mẹ còn không hài lòng, tiếp tục đánh, em tuyệt đối không nói hai lời!”
Dù sao thì anh ta từ chối ra ngoài chấm dứt trận quấy náo này.
Thẩm Y Y cười lạnh, đây chính là thái độ của Lý Tam Hoành.
Nhìn như là muốn để mẹ con Giang Ái Linh nhớ kỹ, thực tế là biến tướng lợi dụng trận quấy náo này gây áp lực với mẹ Lý.
Bây giờ Giang Ái Linh và Lý Thiết Trụ đang quỳ ở bên ngoài, Lý Tam Hoành là chồng và cha của họ, biểu hiện thái độ đại nghĩa diệt thân.
Nếu mẹ Lý vẫn thờ ơ với chuyện Giang Ái Linh và Lý Thiết Trụ quỳ xuống nhận sai, ở trong mắt của mọi người, chỉ sẽ khiến người ta cảm thấy mẹ Lý đối xử hà khắc với người khác.
Tổng kết lại chỉ có một câu, Lý Tam Hoành lựa chọn bảo vệ vợ và con trai của mình giữa mẹ Lý và vợ con mình.
Giang Ái Linh đã gả cho một người chồng tốt.
Không thể không nói, chiêu mượn gió bẻ măng này của Lý Tam Hoành, Giang Ái Linh rất cao minh, theo tiếng người xem náo nhiệt ngày càng lớn, mẹ Lý cũng không chịu đựng được, đang muốn bỏ qua.
Nhìn thấy Lý Thâm lạnh lùng, xoay người sải bước về phía nhà cũ, đá cửa phòng Lý Tam Hoành một cái: “Lý Tam Hoành, đi ra!”
Giọng của Lý Thâm vừa vang lên, Lý Tam Hoành ở bên trong hiển nhiên khựng lại, ngữ khí có chút suy yếu: “Anh hai, anh cũng đừng tới khuyên em nữa, bây giờ em cũng cực kỳ thất vọng với họ, không để họ chịu chút giáo huấn, họ đều không nhớ kỹ.”
Lời này rất có nghệ thuật.
Lý Thâm không dễ gạt như thế, Lý Tam Hoành không mở cửa, anh xoay người đi vào nhà bếp, chẳng mấy chốc xách một cái rìu ra.
Người vây xem ở ngoài cửa phát ra tiếng kinh hô, cha mẹ Lý sợ muốn chết, còn tưởng Lý Thâm muốn cầm rìa c.h.é.m Lý Tam Hoành, vội nắm tay Thẩm Y Y: “Y Y, con mau đi ngăn cản thằng hai, mau!”
Thẩm Y Y rất bình tĩnh: “Cha, mẹ, không sao, anh Thâm sẽ không làm chuyện ngốc.”
Lý Đại Bân ở gần bên cạnh thì không bình tĩnh như vậy, vội vàng đi lên ngăn cản Lý Thâm: “Chú hai, chú đừng manh động.”
“Anh cả, anh tránh ra, em chỉ phá cửa thôi.” Lý Thâm nói xong, lách người ra, giơ rìa lên bổ xuống.
“Ầm” một tiếng vang lớn.
Cửa bây giờ vẫn rất yếu.
Lý Thâm c.h.é.m một nhát, cửa gỗ đó liền mở ra, lắc lư muốn rụng trên tường.
Lý Tam Hoành ngồi trên giường trong phòng sợ hãi đứng dậy.
Lý Thâm cũng không phí lời với anh ta, trực tiếp đi lên xách cổ áo anh ta, vừa kéo vừa đẩy anh ta ra, hất tới trước mặt Giang Ái Linh: “Chú giải quyết cô ta hay là tôi giải quyết chú, chú xem mà làm!”
Sau đó, Lý Thâm lại nhìn đám người xem náo nhiệt, mặt không cảm xúc: “Sao, còn muốn xem náo nhiệt?”
Ngữ khí của Lý Thâm không thiện lành, thậm chí ngũ quan cương nghị lạnh lùng của anh kèm theo đôi mắt nhuệ khí hẹp dài còn tự mang theo một cỗ khí chất hung hãn, nhớ tới hung danh trước đây của anh, và cánh cửa vừa mới bị anh dứt khoát bổ đi, cường ngạnh kéo Lý Tam Hoành ra.
Đám đông xem náo nhiệt bất giác sợ hãi, nhìn trên tay anh còn đang cầm cái rìu kia, lập tức giải tán như chim muông.
Bỏ qua những người vẫn kiên cường trốn trong góc xem náo nhiệt, hiện trường chỉ còn lại người nhà họ Lý.
Từ khi Lý Thâm lấy rìu ra bổ cửa, Giang Ái Linh và Lý Thiết Trụ đã không dám la nữa, đợi khi Lý Thâm hất Lý Tam Hoành sang bên cạnh họ, họ càng sợ hãi nắm lấy áo của Lý Tam Hoành.
Giống như ấn nút tạm dừng, cảnh tượng vốn huyên náo lập tức yên tĩnh lại, ánh mắt đều tập trung lên người Lý Thâm.
Thẩm Y Y đặc biệt quan sát một chút, những ánh mắt này hoặc là cả kinh, hoặc là sợ hãi.
Trong số những ánh mắt này, chỉ có ánh mắt của ba đứa trẻ không có hai loại cảm xúc này…không, Tiểu Bảo vẫn có.
Đôi mắt to giống như nho đen của cậu sợ hãi nhìn cha, do dự một chút, cuối cùng vẫn lấy dũng khí đi lên kéo gấu áo của cha. Cha cậu không rũ đầu nhìn cậu, chỉ là thuận tay xoa đầu cậu một cái, nỗi thấp thỏm trong đáy mắt của cậu bé lập tức biến mất.
Còn Đại Bảo và Nhị Bảo, ánh mắt nhìn Lý Thâm đều là sùng bái.
Điều này khiến Thẩm Y Y có chút cảm thán, Lý Thâm làm cha vẫn rất thành công, cho dù anh hung tợn cách mấy, ba đứa con đều biết cha sẽ không làm hại tới chúng, cho nên cũng sẽ không sợ anh.
Màn náo loạn dừng lại, nhưng sự việc vẫn chưa giải quyết.
Thế là cả nhà bèn ngồi vào trong nhà chính của nhà tổ nhà họ Lý.
Cha mẹ Lý ngồi ở ghế chủ vị, hai vợ chồng Lý Thâm Thẩm Y Y và hai vợ chồng anh cả ngồi bên trái, bên phải là Lý Tam Hoành, Giang Ái Linh và Lý Thiết Trụ, nhưng họ không dám ngồi, chỉ đứng.
Trẻ con đều bị đuổi ra hết.
Cảnh tượng có chút nghiêm túc, có khí thế của tam đường hội thẩm.
Nhưng, không có ai nói chuyện…
Thẩm Y Y chờ đợi, không đợi được nữa.
Cả nhà cô vào thành phố quay về còn không kịp vào nhà, ngay cả cơm cũng chưa nấu, không muốn ở đây đánh thái cực với họ.
Thế là cô phá vỡ trầm mặc trước: “Mẹ, bây giờ mọi người đều ngồi ở đây, chuyện này mẹ muốn xử lý thế nào, mẹ cứ nói thẳng đi.”
Đợi Lý Tam Hoành là điều không thể, anh ta chắc chắn sẽ bảo vệ Giang Ái Linh và Lý Thiết Trụ, nhưng cũng không muốn náo loạn với mẹ Lý.
“Mẹ…” Mẹ Lý há miệng, do dự nhìn cha Lý.
Cha Lý khom người, sống giống như già đi mười tuổi, giọng nói già nua nói: “Hai lựa chọn, một, ra riêng; hai…”
Cha Lý nhìn Giang Ái Linh và Lý Thiết Trụ, nói hai chữ: “Ly hôn!”
/463
|