Ăn sáng xOng, Thẩm Y Y nói muốn đi xem thư cha mẹ gửi tới chưa, muốn vào thành phố.
Lý Thâm vốn dĩ nói muốn đi cùng cô, cô không cho.
Cô vào thành phố phải đi tìm Chu Phong Thu, sau đó rẽ cua lại tìm Lý Thâm, dĩ nhiên không thể để anh theo.
Bèn lấy cớ nói hôm nay bên nhà tổ chia gia sản, mẹ Lý không có thời gian chăm Tiểu Bảo, bảo Lý Thâm ở lại chăm Tiểu Bảo.
Lý Thâm đồng ý.
Thẩm Y Y một mình ra ngoài, lần này cô không ngồi xe bò của ông Ngưu mà đi bộ ra khỏi thôn Thanh Thủy.
Tìm một nơi khá kín đáo, lách người vào không gian, lúc ra lại đã hóa trang thành dáng vẻ Lão Hắc.
Lấy ra một chiếc xe đạp sườn ngang 28, cõng một cái gùi to, đạp xe tới huyện thành.
Tới huyện thành, cô đến thẳng hẻm Tân Bảo, cũng chính là nơi cô ước định với Chu Phong Thu trước kia.
Không hề bất ngờ, cô không tìm được người.
Lần trước cô nói với Chu Phong Thu một tháng một lần, cho nên anh ta cảm thấy một tháng này cô sẽ không xuất hiện, mấy hôm nay đều không tới đây.
Thẩm Y Y bèn đạp xe tới hẻm Cảng Nam.
Vừa nãy khi ở nhà, cô hữu ý vô ý dò la tin tức của Chu Phong Thu từ chỗ Lý Thâm, biết anh ta sống ở hẻm Cảng Nam.
Nhưng không biết vị trí cụ thể, bèn nghĩ dạo một vòng xem thử có thể gặp được không.
Rất may mắn là cô vừa vào hẻm Cảng Nam đã nhìn thấy Chu Phong Thu.
Anh ta từ trong nhà đi ra, xem ra là muốn ra ngoài.
Thẩm Y Y thả chậm tốc độ, lúc Chu Phong Thu xoay người lại, lại tăng nhanh tốc độ, tới gần anh ta.
Chu Phong Thu không nhìn đường, suýt chút đụng trúng, anh ta mắng to: “Ai cmn dám đụng…”
Chu Phong Thu tức giận ngẩng đầu, nhìn thấy gương mặt đó của Lão Hắc, lời thô tục trong miệng vội vã rẽ cua: “Anh Hắc của tôi!”
Ai cmn dám đụng anh Hắc của tôi!
Thẩm Y Y cười như không cười: “Cậu đó!”
Chu Phong Thu hận không thể tát c.h.ế.t mình.
Sáng nay không có mắt nhìn, không nhận ra chị dâu.
Trưa nay lại mù mắt, không nhìn thấy đại tài chủ.
Anh ta lúng túng cười: “Ha ha là tôi, là tôi, xin lỗi nha anh Hắc, ha ha.”
Thẩm Y Y: “...”
Chu Phong Thu cực kỳ thức thời chuyển chủ đề: “Anh Hắc, sao anh ở đây?”
“Tới đây dạo chút.” Thẩm Y Y tùy tiện nói.
Chu Phong Thu nghe vậy, lập tức nhảy số.
Đây cũng là khu dân cư, nếu nhà không ở đây, tới đây làm gì?
Ánh mắt của Chu Phong Thu như có như không nhìn cái gùi sau lưng Thẩm Y Y, cảm thấy chắc chắn cô mang hàng ra bán.
Hàng của Lão Hắc…
Mắt Chu Phong Thu sáng lên, bây giờ anh ta bởi vì đồng hồ, lên một lớp kính lọc với Lão Hắc, cảm thấy đồ Lão Hắc lấy ra chắc chắn là đồ tốt!
Thẩm Y Y là cố ý dẫn dắt anh ta, cho nên phóng khoáng để anh ta nhìn.
Quả nhiên, Chu Phong Thu không nhịn được, xoa tay cẩn thận dè dặt nói: “Anh Hắc, có phải anh lại có hàng tốt gì không?”
Thẩm Y Y vỗ gùi: “Bán xong rồi.”
Chu Phong Thu nghe vậy, lập tức cảm thấy bỏ lỡ mất một ức, kiên trì lại hỏi: “Anh Hắc, vừa nãy anh bán thứ gì?”
“Lương thực!” Thẩm Y Y nói.
Vừa nghe lương thực, Chu Phong Thu sáng mắt lên: “Anh Hắc, anh có lương thực bán? Còn không? Còn bao nhiêu?”
Thẩm Y Y nhìn anh ta: “Cậu có thể ra bao nhiêu tiền một cân?”
Chu Phong Thu vừa nghe có hi vọng: “Nếu anh bán nhiều, giá sẽ cao một chút.”
Thẩm Y Y đoán bao nhiêu cân có thể gọi Lý Thâm ra, bèn nói một con số: “Một nghìn cân, có thể cao bao nhiêu?”
Chu Phong Thu hít một hơi, một nghìn cân, đã coi như là khách hàng lớn rồi, anh ta đang ấp ủ phải cho cái giá bao nhiêu, lại nghe Thẩm Y Y hỏi ngược lại: “Có thể cao tới một đồng rưỡi một cân không?”
???
Đây, cmn hét giá như vậy
Chu Phong Thu cười ngượng: "Anh Hắc, anh vậy là đang nói giỡn với tôi sao? Chợ đen cũng chỉ một đồng một cân."
"Vậy một đồng ba?" Thẩm Y Y lại hỏi.
Chu Phong Thu: "..." Anh ta vốn muốn nói sáu hào, nhưng bị cô nói như vậy, anh ta bỗng cảm thấy có chút xấu hổ nói ra dự tính của mình.
Thẩm Y Y lại nói: “Một đồng mốt?”
Chu Phong Thu khó xử nói: "Anh Hắc, vẫn quá cao."
"Vậy các anh có thể đưa bao nhiêu?"
“Bảy hào." Trên cơ sở sáu hào, tội nghiệp mà tăng thêm một hào.
Thẩm Y Y nhún vai: "Thấp hơn chợ đen nhiều như vậy, được rồi, tôi sẽ không bán cho các anh nữa."
Chu Phong Thu bị nghẹn, có ý đồ ra vẻ Lý Thâm dạy anh ta: "Anh Hắc, anh suy nghĩ thật kỹ một lần nữa đi, gần đây bên trên nghiêm trị, anh cầm tới chợ đen mạo hiểm rất lớn, hơn nữa số lượng có thể bán rất ít, còn không bằng anh bán cho chúng tôi."
"Vậy tôi chờ nguy nan qua rồi bán tiếp.” Thẩm Y Y nói, nói xong muốn đi.
"..." Chu Phong Thu không nỡ để một nghìn cân lương thực này sẽ lỡ làng với anh ta, do vậy vội vàng nói: "Tôi đi thương lượng với anh trai của tôi được không?"
Thẩm Y Y phí hết một phen nói quanh co, cuối cùng chủ đề đã dẫn tới Lý Thâm, cô nhẹ nhàng thở phào, nói: “Là người lần trước anh nói với tôi, người anh trai nói muốn gặp tôi?”
Đúng đúng đúng.
"Chính là anh ấy.” Chu Phong Thu liên tục gật đầu, vẻ mặt ngượng ngùng nói: "Anh Hắc, ngại quá, anh của tôi mới là người quyết định, tôi phải đi hỏi anh ấy trước. Một nghìn cân lương thực của anh có thể để lại chỗ tôi không?”
"Vậy phiền phức biết mấy?" Vẻ mặt Thẩm Y Y không kiên nhẫn, ra vẻ “tôi đã hi sinh rất nhiều”: "Chi bằng anh bảo anh ta đi ra gặp mặt tôi, nói thẳng là được rồi."
Chu Phong Thu vui vẻ, thế thì còn gì bằng!
Anh Thâm của anh ta thông minh như vậy, nhất định có thể hạ giá tiền xuống.
Anh ta lập tức nói: "Bây giờ à? Anh của tôi ở cách đây không xa, tôi đi kêu anh ấy cần năm mươi... Không, chừng bốn mươi phút là đến rồi."
Chu Phong Thu sợ Thẩm Y Y chờ lâu không kiên nhẫn sẽ rời đi.
"Vậy anh mau chóng đi đi!" Khuôn mặt đã được hóa trang thành lão Hắc của Thẩm Y Y tỏ vẻ không kiên nhẫn: “Tôi sẽ ở căn nhà ở hẻm Tân Bảo chờ các anh.”
Chu Phong Thu đạp xe đạp, vội vàng đi.
Thẩm Y Y đến căn nhà trống ở hẻm Tân Bảo của Chu Phong Thu, lấy tấm gương ra, làn da lộ ra ngoài trên người cô đều là ngâm đen, tóc giả rất thật, chòm râu giả cũng được dán kỹ, hai má có đốm vàng, nếp nhăn trên trán cũng rất rõ ràng...
Đeo khẩu trang, kính râm kiểu cũ...
Dấu vết ngụy trang hơi rõ nhưng không sao, chỉ cần nhìn không ra là cô thì tốt rồi. Tóm lại làm cái nghề này, làm ít ngụy trang cũng không có gì kỳ lạ.
À đúng rồi, còn có thay đổi giọng nói.
Chuẩn bị xem như đã đủ, Lý Thâm cũng tới.
Anh là vào đây một mình, không thấy được Chu Phong Thu đâu.
Thẩm Y Y ngồi trong góc, trong lòng hơi hoang mang, lo lắng anh sẽ nhận ra mình.
Nhưng rõ ràng cô suy nghĩ nhiều, đừng nói cô hóa trang từ trên xuống dưới ngay cả mẹ ruột cũng không nhận ra, hơn nữa ánh sáng trong góc cũng khá lờ mờ, nhiều lắm là chỉ có thể nhìn rõ dáng người.
Lý Thâm vừa tiến đến, ánh mắt đã rơi vào bóng người trong góc, nhưng chờ mãi mà không thấy người đó nói lời nào, anh bèn chủ động chào hỏi một tiếng: "Xin chào?”
Anh vừa dứt lời, một giọng nói khá khàn khàn vang lên, "Ừ" một tiếng.
Sau đó thì không có sau đó rồi.
Lý Thâm híp đôi mắt, dứt khoát đi thẳng vào vấn đề: "Nghe nói anh có một nghìn cân lương thực muốn bán?"
Thẩm Y Y lại ừ một tiếng, một nghìn cân là cô ước lượng, không nhiều không ít. Nếu dựa theo bao tải, cũng chỉ tám đến chín bao tải, sẽ không bị chú ý quá nhiều: "Em trai của anh nói anh là người quyết định, vì vậy anh có thể trả cho tôi bao nhiêu tiền một cân?"
Lý Thâm: "Cái này phải xem chất lượng gạo để định." Ý là phải xem gạo.
Thẩm Y Y nghe vậy, nhìn anh một cái, trái lại cẩn thận Chu Phong Thu hơn.
Chu Phong Thu cũng bởi vì lấy được mấy cái đồng hồ từ chỗ Thẩm Y Y nên đã cực kỳ tin cậy cô rồi... Đương nhiên, cũng có thể là muốn nịnh nọt cô, ngay cả nhìn cũng chưa từng nhìn chất lượng của gạo đã nói định giá.
Có lẽ là Thẩm Y Y ý niệm chuyển một ít gạo từ trong không gian vào trong sọt, sau đó vươn tay đưa ra, rơi xuống mặt bàn. Mặc dù có trộn lẫn hòn đá nhỏ, nhưng hạt gạo sáng óng ánh, no tròn, nhìn là biết chất lượng thượng thừa.
Lý Thâm liếc mắt, không kinh ngạc cũng không mừng rỡ, đưa ra một cái giá: “Bảy hào.”
???
Vừa rồi không phải Chu Phong Thu cũng ra cái giá này sao?
Lý Thâm vốn dĩ nói muốn đi cùng cô, cô không cho.
Cô vào thành phố phải đi tìm Chu Phong Thu, sau đó rẽ cua lại tìm Lý Thâm, dĩ nhiên không thể để anh theo.
Bèn lấy cớ nói hôm nay bên nhà tổ chia gia sản, mẹ Lý không có thời gian chăm Tiểu Bảo, bảo Lý Thâm ở lại chăm Tiểu Bảo.
Lý Thâm đồng ý.
Thẩm Y Y một mình ra ngoài, lần này cô không ngồi xe bò của ông Ngưu mà đi bộ ra khỏi thôn Thanh Thủy.
Tìm một nơi khá kín đáo, lách người vào không gian, lúc ra lại đã hóa trang thành dáng vẻ Lão Hắc.
Lấy ra một chiếc xe đạp sườn ngang 28, cõng một cái gùi to, đạp xe tới huyện thành.
Tới huyện thành, cô đến thẳng hẻm Tân Bảo, cũng chính là nơi cô ước định với Chu Phong Thu trước kia.
Không hề bất ngờ, cô không tìm được người.
Lần trước cô nói với Chu Phong Thu một tháng một lần, cho nên anh ta cảm thấy một tháng này cô sẽ không xuất hiện, mấy hôm nay đều không tới đây.
Thẩm Y Y bèn đạp xe tới hẻm Cảng Nam.
Vừa nãy khi ở nhà, cô hữu ý vô ý dò la tin tức của Chu Phong Thu từ chỗ Lý Thâm, biết anh ta sống ở hẻm Cảng Nam.
Nhưng không biết vị trí cụ thể, bèn nghĩ dạo một vòng xem thử có thể gặp được không.
Rất may mắn là cô vừa vào hẻm Cảng Nam đã nhìn thấy Chu Phong Thu.
Anh ta từ trong nhà đi ra, xem ra là muốn ra ngoài.
Thẩm Y Y thả chậm tốc độ, lúc Chu Phong Thu xoay người lại, lại tăng nhanh tốc độ, tới gần anh ta.
Chu Phong Thu không nhìn đường, suýt chút đụng trúng, anh ta mắng to: “Ai cmn dám đụng…”
Chu Phong Thu tức giận ngẩng đầu, nhìn thấy gương mặt đó của Lão Hắc, lời thô tục trong miệng vội vã rẽ cua: “Anh Hắc của tôi!”
Ai cmn dám đụng anh Hắc của tôi!
Thẩm Y Y cười như không cười: “Cậu đó!”
Chu Phong Thu hận không thể tát c.h.ế.t mình.
Sáng nay không có mắt nhìn, không nhận ra chị dâu.
Trưa nay lại mù mắt, không nhìn thấy đại tài chủ.
Anh ta lúng túng cười: “Ha ha là tôi, là tôi, xin lỗi nha anh Hắc, ha ha.”
Thẩm Y Y: “...”
Chu Phong Thu cực kỳ thức thời chuyển chủ đề: “Anh Hắc, sao anh ở đây?”
“Tới đây dạo chút.” Thẩm Y Y tùy tiện nói.
Chu Phong Thu nghe vậy, lập tức nhảy số.
Đây cũng là khu dân cư, nếu nhà không ở đây, tới đây làm gì?
Ánh mắt của Chu Phong Thu như có như không nhìn cái gùi sau lưng Thẩm Y Y, cảm thấy chắc chắn cô mang hàng ra bán.
Hàng của Lão Hắc…
Mắt Chu Phong Thu sáng lên, bây giờ anh ta bởi vì đồng hồ, lên một lớp kính lọc với Lão Hắc, cảm thấy đồ Lão Hắc lấy ra chắc chắn là đồ tốt!
Thẩm Y Y là cố ý dẫn dắt anh ta, cho nên phóng khoáng để anh ta nhìn.
Quả nhiên, Chu Phong Thu không nhịn được, xoa tay cẩn thận dè dặt nói: “Anh Hắc, có phải anh lại có hàng tốt gì không?”
Thẩm Y Y vỗ gùi: “Bán xong rồi.”
Chu Phong Thu nghe vậy, lập tức cảm thấy bỏ lỡ mất một ức, kiên trì lại hỏi: “Anh Hắc, vừa nãy anh bán thứ gì?”
“Lương thực!” Thẩm Y Y nói.
Vừa nghe lương thực, Chu Phong Thu sáng mắt lên: “Anh Hắc, anh có lương thực bán? Còn không? Còn bao nhiêu?”
Thẩm Y Y nhìn anh ta: “Cậu có thể ra bao nhiêu tiền một cân?”
Chu Phong Thu vừa nghe có hi vọng: “Nếu anh bán nhiều, giá sẽ cao một chút.”
Thẩm Y Y đoán bao nhiêu cân có thể gọi Lý Thâm ra, bèn nói một con số: “Một nghìn cân, có thể cao bao nhiêu?”
Chu Phong Thu hít một hơi, một nghìn cân, đã coi như là khách hàng lớn rồi, anh ta đang ấp ủ phải cho cái giá bao nhiêu, lại nghe Thẩm Y Y hỏi ngược lại: “Có thể cao tới một đồng rưỡi một cân không?”
???
Đây, cmn hét giá như vậy
Chu Phong Thu cười ngượng: "Anh Hắc, anh vậy là đang nói giỡn với tôi sao? Chợ đen cũng chỉ một đồng một cân."
"Vậy một đồng ba?" Thẩm Y Y lại hỏi.
Chu Phong Thu: "..." Anh ta vốn muốn nói sáu hào, nhưng bị cô nói như vậy, anh ta bỗng cảm thấy có chút xấu hổ nói ra dự tính của mình.
Thẩm Y Y lại nói: “Một đồng mốt?”
Chu Phong Thu khó xử nói: "Anh Hắc, vẫn quá cao."
"Vậy các anh có thể đưa bao nhiêu?"
“Bảy hào." Trên cơ sở sáu hào, tội nghiệp mà tăng thêm một hào.
Thẩm Y Y nhún vai: "Thấp hơn chợ đen nhiều như vậy, được rồi, tôi sẽ không bán cho các anh nữa."
Chu Phong Thu bị nghẹn, có ý đồ ra vẻ Lý Thâm dạy anh ta: "Anh Hắc, anh suy nghĩ thật kỹ một lần nữa đi, gần đây bên trên nghiêm trị, anh cầm tới chợ đen mạo hiểm rất lớn, hơn nữa số lượng có thể bán rất ít, còn không bằng anh bán cho chúng tôi."
"Vậy tôi chờ nguy nan qua rồi bán tiếp.” Thẩm Y Y nói, nói xong muốn đi.
"..." Chu Phong Thu không nỡ để một nghìn cân lương thực này sẽ lỡ làng với anh ta, do vậy vội vàng nói: "Tôi đi thương lượng với anh trai của tôi được không?"
Thẩm Y Y phí hết một phen nói quanh co, cuối cùng chủ đề đã dẫn tới Lý Thâm, cô nhẹ nhàng thở phào, nói: “Là người lần trước anh nói với tôi, người anh trai nói muốn gặp tôi?”
Đúng đúng đúng.
"Chính là anh ấy.” Chu Phong Thu liên tục gật đầu, vẻ mặt ngượng ngùng nói: "Anh Hắc, ngại quá, anh của tôi mới là người quyết định, tôi phải đi hỏi anh ấy trước. Một nghìn cân lương thực của anh có thể để lại chỗ tôi không?”
"Vậy phiền phức biết mấy?" Vẻ mặt Thẩm Y Y không kiên nhẫn, ra vẻ “tôi đã hi sinh rất nhiều”: "Chi bằng anh bảo anh ta đi ra gặp mặt tôi, nói thẳng là được rồi."
Chu Phong Thu vui vẻ, thế thì còn gì bằng!
Anh Thâm của anh ta thông minh như vậy, nhất định có thể hạ giá tiền xuống.
Anh ta lập tức nói: "Bây giờ à? Anh của tôi ở cách đây không xa, tôi đi kêu anh ấy cần năm mươi... Không, chừng bốn mươi phút là đến rồi."
Chu Phong Thu sợ Thẩm Y Y chờ lâu không kiên nhẫn sẽ rời đi.
"Vậy anh mau chóng đi đi!" Khuôn mặt đã được hóa trang thành lão Hắc của Thẩm Y Y tỏ vẻ không kiên nhẫn: “Tôi sẽ ở căn nhà ở hẻm Tân Bảo chờ các anh.”
Chu Phong Thu đạp xe đạp, vội vàng đi.
Thẩm Y Y đến căn nhà trống ở hẻm Tân Bảo của Chu Phong Thu, lấy tấm gương ra, làn da lộ ra ngoài trên người cô đều là ngâm đen, tóc giả rất thật, chòm râu giả cũng được dán kỹ, hai má có đốm vàng, nếp nhăn trên trán cũng rất rõ ràng...
Đeo khẩu trang, kính râm kiểu cũ...
Dấu vết ngụy trang hơi rõ nhưng không sao, chỉ cần nhìn không ra là cô thì tốt rồi. Tóm lại làm cái nghề này, làm ít ngụy trang cũng không có gì kỳ lạ.
À đúng rồi, còn có thay đổi giọng nói.
Chuẩn bị xem như đã đủ, Lý Thâm cũng tới.
Anh là vào đây một mình, không thấy được Chu Phong Thu đâu.
Thẩm Y Y ngồi trong góc, trong lòng hơi hoang mang, lo lắng anh sẽ nhận ra mình.
Nhưng rõ ràng cô suy nghĩ nhiều, đừng nói cô hóa trang từ trên xuống dưới ngay cả mẹ ruột cũng không nhận ra, hơn nữa ánh sáng trong góc cũng khá lờ mờ, nhiều lắm là chỉ có thể nhìn rõ dáng người.
Lý Thâm vừa tiến đến, ánh mắt đã rơi vào bóng người trong góc, nhưng chờ mãi mà không thấy người đó nói lời nào, anh bèn chủ động chào hỏi một tiếng: "Xin chào?”
Anh vừa dứt lời, một giọng nói khá khàn khàn vang lên, "Ừ" một tiếng.
Sau đó thì không có sau đó rồi.
Lý Thâm híp đôi mắt, dứt khoát đi thẳng vào vấn đề: "Nghe nói anh có một nghìn cân lương thực muốn bán?"
Thẩm Y Y lại ừ một tiếng, một nghìn cân là cô ước lượng, không nhiều không ít. Nếu dựa theo bao tải, cũng chỉ tám đến chín bao tải, sẽ không bị chú ý quá nhiều: "Em trai của anh nói anh là người quyết định, vì vậy anh có thể trả cho tôi bao nhiêu tiền một cân?"
Lý Thâm: "Cái này phải xem chất lượng gạo để định." Ý là phải xem gạo.
Thẩm Y Y nghe vậy, nhìn anh một cái, trái lại cẩn thận Chu Phong Thu hơn.
Chu Phong Thu cũng bởi vì lấy được mấy cái đồng hồ từ chỗ Thẩm Y Y nên đã cực kỳ tin cậy cô rồi... Đương nhiên, cũng có thể là muốn nịnh nọt cô, ngay cả nhìn cũng chưa từng nhìn chất lượng của gạo đã nói định giá.
Có lẽ là Thẩm Y Y ý niệm chuyển một ít gạo từ trong không gian vào trong sọt, sau đó vươn tay đưa ra, rơi xuống mặt bàn. Mặc dù có trộn lẫn hòn đá nhỏ, nhưng hạt gạo sáng óng ánh, no tròn, nhìn là biết chất lượng thượng thừa.
Lý Thâm liếc mắt, không kinh ngạc cũng không mừng rỡ, đưa ra một cái giá: “Bảy hào.”
???
Vừa rồi không phải Chu Phong Thu cũng ra cái giá này sao?
/463
|