Edit: Đầm♥Cơ
Cả người Mạnh Khung đè ở trên người tôi. Anh mặc dù gầy nhưng lại cao, cho nên cũng không nhẹ, tôi bị anh ép tới dường như ngửa mặt lên trời ngã sấp xuống, lui về phía sau một bước, lấy tay nắm được bả vai Mạnh Khung lúc này mới đứng thẳng được.
Trên người Mạnh Khung có mùi rượu rất nồng, anh khẽ mở to miệng, hướng về phía tai của tôi thở, tôi cảm giác bên tai có chút ngứa, hình như rượu trong miệng Mạnh Khung dính ở trên thân thể của tôi, lỗ tai của tôi sắp tê dại. Cảm giác kia không tốt chút nào.
Chú Triệu sợ hết hồn, còn tưởng rằng Mạnh Khung muốn đánh tôi, vội vàng bước lên trước một bước kéo Mạnh Khung.
Mạnh Khung ngây ngốc quay đầu nhìn chú Triệu, sau đó hét lớn một tiếng:
“—— Cút đi!”
Trong hành lang đều là hồi âm của Mạnh Khung, chú Triệu rất lúng túng bởi vì thường ngày Mạnh Khung là người cực kỳ ôn hòa chưa từng rống qua chú Triệu, chú Triệu xoa xoa đôi bàn tay, nói:
“Uống nhiều quá, thật là uống nhiều quá rồi.” Chú Triệu nói, “Trần Khải Minh, một mình cháu có chăm sóc được cha cháu sao? Nếu có chuyện xảy ra cháu phải lên lầu tìm chú, được không?”
Tôi nhíu nhíu mày, đẩy Mạnh Khung một mực dựa vào người tôi một cái, nói: “Được.”
Sau đó dùng chút hơi sức lôi Mạnh Khung vào trong cửa, khách khí nói với chú Triệu:
“Làm phiền chú rồi, chú trở về nghỉ ngơi thôi ạ.”
Chú Triệu có chút bận tâm nhìn tôi một cái, nói: “Cháu thật không sao chứ? Nếu không cháu tới nhà chú ngủ một đêm đi, để cha cháu ở một mình, mặc kệ anh ta.”
“Không có việc gì.” Tôi lắc đầu với chú Triệu một cái, cám ơn chú đem Mạnh Khung về sau đó phí sức đóng cửa lại, khiêng Mạnh Khung không có chút sức lực trên người, khó khăn đi về phòng ngủ.
Kiếp trước Mạnh Khung uống rượu còn mạnh hơn bây giờ, tôi đã quen rồi, chăm sóc anh cũng là chuyện thuận tay, nhưng bây giờ khí lực của tôi nhỏ hơn so với kiếp trước, bị Mạnh Khung đè lên như vậy có chút không nhúc nhích được.
Hai tay của Mạnh Khung bỏ vào phía sau lưng tôi, hơn nữa còn thử vươn tay vào trong quần áo của tôi. Áo tôi là nhét vào trong quần nên anh không thể cho tay vào được. Tôi dọn ra một cái tay ngăn anh lại, nói:
“Đừng làm rộn.”
Mạnh Khung ngượng ngùng thu tay lại nhưng vẫn để tay ở ngang hông của tôi, ngây ngốc híp mắt, cười cười với tôi. Nụ cười kia rất kỳ quái, không giống nụ cười ấm áp của Mạnh Khung ngày thường, nụ cười kia thậm chí có chút tà ác khiến tôi không biết theo ai.
Mạnh Khung nghiêng nghiêng đầu, bỏ cằm trên vai của tôi. Sắp vào phòng ngủ tôi thở phào nhẹ nhõm, có chút cảm tạ Mạnh Khung phối hợp.
Nhưng Mạnh Khung lại nghiêng nghiêng đầu liền há mồm, cắn cổ của tôi.
“. . . . . .”
Tôi cảm giác anh dùng sức, miệng anh cực nóng, hơn nữa còn ướt át, nổi bật lên hàm răng cứng rắn của anh. Tôi vội vàng đẩy anh, hơn nữa còn dùng sức, có thể nói là không chút nể mặt. Nhưng Mạnh Khung còn dùng sức lớn hơn tôi, đôi tay mới vừa rồi an phận một chút lại bắt đầu lộn xộn, tôi cất cao giọng nói với anh:
“Mạnh Khung, ” tôi gằn từng chữ nói với anh, “—— chú đừng, mượn rượu làm càn!”
Tôi cảnh cáo rất nặng khiến Mạnh Khung buông lỏng miệng. Vừa kéo anh tới phòng ngủ tôi liền đẩy một cái khiến anh nằm ở trên giường. Anh quả thật nằm xuống, nhưng tay lại siết ngang hông tôi không buông ra, tôi bị anh kéo theo cùng nhau nằm trên giường.
Anh buông cổ của tôi ra rồi lại lè lưỡi, hướng về hàng dấu răng trên cổ tôi, cẩn thận liếm liếm.
Tôi đẩy tay anh ra, từ trên giường xuống muốn đi phòng bếp rót ly nước cho anh.
Ai dè Mạnh Khung đột nhiên từ phía sau nhào tới, ôm phía sau lưng của tôi, hai tay giữ thật chặt eo của tôi, lại muốn kéo tôi về giường.
Tôi thật sự có chút tức giận.
Kiếp trước nếu như Mạnh Khung say sẽ trở nên vô cùng có tính công kích, anh sẽ không để ai ngoại trừ tôi đụng vào anh, giống như anh mới vừa rồi nói ‘ cút đi ’ với chú Triệu.
Tôi quen thuộc Mạnh Khung uống say, anh sẽ mắng, sẽ nổi điên, nhưng chỉ cần tôi đặt anh lên giường, anh sẽ mở to hai mắt nhìn tôi, sẽ trở nên dịu ngoan nghe lời.
Mạnh Khung bây giờ làm tôi cảm thấy xa lạ, anh để đầu ở trên vai của tôi, anh dùng đầu lưỡi nóng bỏng liếm cổ của tôi, anh khiến tôi cảm thấy tức giận.
“. . . . . . Chú nháo đủ chưa.” Tôi lấy cùi chỏ đỉnh đỉnh bụng Mạnh Khung, thừa dịp anh tránh thoát thời điểm trở tay cầm cổ tay của anh.
Tôi quay đầu lại nhìn Mạnh Khung, liền thấy tròng mắt vì uống quá nhiều mà đỏ bừng của anh, anh kinh ngạc mà nhìn tôi, dịu ngoan để tôi lôi kéo tay của anh.
Nhìn ánh mắt của Mạnh Khung tôi đột nhiên lại không tức giận. Cái đó, giống như mới vừa khóc vậy.
Tôi biết tôi mềm lòng với anh.
Tôi thở dài, nói:
“Cháu đi rót ly nước cho chú.” Suy nghĩ một chút, lại nói, “Chú muốn ói thì nói với cháu một tiếng.”
Mạnh Khung gật đầu một cái nhưng không có lên tiếng.
Tôi đi tới phòng bếp phát hiện nước nóng đã hết sạch, vì vậy tôi lại bắt đầu nấu nước.
Một hồi sau Mạnh Khung liền từ trong phòng ngủ đi ra, anh đứng ở cửa phòng bếp, yên lặng xem tôi nấu nước.
Tôi thấy anh giống như có chút tỉnh táo liền thử thăm dò đối thoại với anh.
“Khát không?” Lại hỏi, “Muốn ói sao?”
Mạnh Khung lắc đầu một cái, đầu lay động liền lập tức nhắm hai mắt lại, có lẽ anh nhức đầu.
Tôi liền không nói với anh nữa.
Mạnh Khung đỡ tay nắm cửa đứng một lát, sau đó từ từ đi tới phòng bếp, đứng ở sau thân tôi. Tôi sợ anh đụng phải nước nóng nên dùng thân thể chặn bếp gas lại, không để anh đến gần. Cũng không lâu lắm tôi liền cảm giác được thân thể ấm áp của Mạnh Khung dán vào sau lưng tôi, đôi tay im ắng ôm eo của tôi.
Nếu như anh động tay động chân với tôi, tôi sẽ không chút lưu tình đẩy anh ra. Nhưng anh lại ôm tôi như vậy, giống như là một người cha hướng về phía đứa con trai sắp đi xa, điều này làm cho tôi không biện pháp đẩy anh ra.
Mạnh Khung như vậy khiến tôi thật khó khăn.
“Đại ca. . . . . .” Người sau lưng đột nhiên nói một câu. Lúc anh nói chuyện tất cả khí nóng đều phun bên tai của tôi, tôi xê dịch lên trước, Mạnh Khung rõ ràng nằm cả người trên người của tôi.
Tôi giơ giơ cánh tay lên muốn đuổi anh xuống. Tư thế như vậy khiến tôi cảm thấy vô cùng khó chịu.
Môi Mạnh Khung như có như không dính vào bên tai của tôi, điều này làm tôi nhớ tới lúc tôi chết, Mạnh Khung chính là nói chuyện với tôi như vậy.
Kiếp trước đã sai lầm rồi, chẳng lẽ kiếp này còn sai tới cùng sao?
Tôi cau mày đẩy về sau, muốn đẩy Mạnh Khung ra khỏi người tôi.
Tôi vừa định động Mạnh Khung đột nhiên vùi đầu vào hõm vai của tôi, dùng cái giọng rất nhẹ, giống như là than thở nói với tôi:
“. . . . . . Chú không muốn để cháu đi.”
Cứ một câu nói như vậy khiến tôi cứng tại chỗ, không nhúc nhích.
Mạnh Khung khi đó, Mạnh Khung khi vẫn bị tôi ghét bỏ say rượu, có phải cũng sẽ nói trong mộng như vậy hay không, Khải Minh, chú không muốn để cháu đi?
Từ trước đến giờ tôi không cảm thấy mình là người dễ mềm lòng, nhưng Mạnh Khung luôn có thể lặp đi lặp lại nhiều lần đánh vỡ ranh giới cuối cùng của tôi, khiến tôi không biện pháp cứng rắn với anh.
Tôi đứng ở phòng bếp cảm thụ thân thể ấm áp sau lưng, nhiệt độ này nóng bỏng giống như muốn hòa tan tôi.
Tóc Mạnh Khung mềm mại quét lên mặt của tôi, anh khom người, cố gắng nằm trên vai tôi, tôi ngửi thấy được mùi rượu nồng nặc trên người anh, còn có mùi thơm dầu gội.
Hô hấp của tôi trở nên rất nhẹ rất nhẹ, tôi không nhúc nhích, tiếng tim đập ngược lại càng lúc càng lớn. Đúng lúc này, bình nấu nước đột nhiên vang lên tiếng, nắp bị khí nóng đẩy lên, tôi chợt thở dốc một hơi, một hồi lâu, giơ lên bả vai để Mạnh Khung né tránh.
Cho thêm đường vào trong cốc để Mạnh Khung uống, anh khát nên uống rất nhiều. Tôi vốn nghĩ trở về phòng của mình lại sợ nửa đêm Mạnh Khung muốn ói, chỉ có thể đợi Mạnh Khung ngủ thiếp đi mới nằm vật xuống bên cạnh anh.
Có lẽ là tôi không có câu oán hận. Tôi biết tại sao Mạnh Khung muốn uống rượu, liên tưởng đến kiếp trước, hình như mỗi một lần tôi muốn đi xa nhà anh đều như vậy, không cố kỵ thân thể của mình chút nào, cứ uống say một trận.
Anh khiến tôi sinh ra áy náy trong lòng. Tôi cảm giác mình như con ếch đang ngâm mình trong nước ấm, bị Mạnh Khung dùng lửa nhỏ hầm cách thủy, sớm muộn gì cũng có một ngày trầy da sứt thịt.
Nằm xuống chưa đến mười phút Mạnh Khung bắt đầu giãy giụa, đầu tiên là nói nóng. Tôi lấy tay sờ sờ áo khoác của anh mới phát hiện áo ấm của anh ướt, tôi vội nên quên cởi quần áo cho anh khiến anh mặc luôn áo ấm nằm xuống.
Tôi đở anh lên cởi áo khoác của anh, suy nghĩ một chút lại cởi luôn quần ươn ướt của anh ra, cũng không giúp anh đổi áo ngủ, cứ để anh mặc áo len cùng quần đùi nằm xuống.
Chẳng được bao lâu, anh lại bắt đầu nói: “Chú muốn đi nhà vệ sinh.”
Tôi cảm thấy anh hình như cố ý muốn trêu chọc tôi, cho nên không phản ứng anh. Không ngờ chính anh tự đứng lên, xộc xệch đi ra ngoài.
Hết cách rồi, tôi chỉ có thể đi theo phía sau anh, khi anh sắp ngã xuống thì đỡ lấy anh.
Xem đồng hồ một chút, đã hơn mười một giờ.
Tôi thở dài, có chút kỳ quái tại sao Mạnh Khung đột nhiên mượn rượu làm càn.
Tôi vừa đỡ anh, Mạnh Khung giống như không có xương đổ lên người tôi, anh không dùng chút sức, rất nặng, tôi bị anh ép tới dường như không đi được, thật vất vả đến nhà vệ sinh, tôi cởi quần ra cho anh, vừa muốn móc thứ trong quần lót anh ra, Mạnh Khung quay người lại cúi đầu cắn cổ của tôi.
Tôi run run, ngón tay không cẩn thận dùng sức nắm hạ thể Mạnh Khung.
Anh có lẽ là đau, rên rỉ ‘ư. . . . . . ’ một tiếng, mở to miệng nhưng không nhả ra, thật nhanh cắn lại lần nữa.
Hầu kết của tôi gần đây mới mọc ra, lúc mới đầu không có cảm giác, sau này nói chuyện có chút kỳ cục, có một lần tắm đột nhiên sờ thấy một khối cứng nhô ra mới biết yết hầu của tôi đã mọc ra rồi.
Chính là vì vậy, hầu kết đều vô cùng mẫn cảm, Mạnh Khung lần này chết tử tế không sống liền cắn lấy hầu kết tôi.
Tôi không biết anh có phải cố ý hay không. Tôi buông anh ra, đẩy Mạnh Khung một cái để anh đứng thẳng, sau đó không lạnh không nhạt nói:
“Mạnh Khung, chú cứ giả vờ đi.”
Âm thanh của tôi nghe tức giận và lạnh lùng. Tôi nói tiếp:
“Chú còn như vậy cháu lập tức đi ngay.”
Mạnh Khung trừng to mắt mà nhìn tôi.
Tôi để anh đứng ở trước bồn cầu, ghé vào lỗ tai anh lặp lại:
“Lập tức.”
Mạnh Khung rốt cuộc an tĩnh, chờ anh đi vệ sinh xong, tôi giúp anh lau sạch sẽ sau đó kéo quần lên. Anh giống như một đứa con nít mặc tôi bày vẽ, tôi cho rằng anh thật sự tỉnh táo nên thở phào nhẹ nhõm, đang muốn mang anh về, Mạnh Khung quay người lại, lại ôm tôi.
“. . . . . .”
Anh cứ như vậy đè ở trên người tôi, ép tôi dường như không đứng nổi, tôi đỡ phía sau lưng của anh, dường như là kéo anh đi về phía trước. Tôi mệt mỏi thở hồng hộc, đang muốn nói đột nhiên cảm giác gáy ươn ướt.
Tôi cho là anh lại đang liếm tôi, dường như muốn nổi trận lôi đình lại cẩn thận ngẫm lại, cảm thấy không phải, tôi kinh ngạc sờ sờ phía sau phát hiện mặt của Mạnh Khung ướt hết.
Tôi trầm mặc đi tới phòng ngủ, thả Mạnh Khung lên giường. Tôi không có mở đèn nhưng lại có thể nhìn thấy người nằm trên giường, anh dùng tay bưng kín mặt, nghiêng người giống như sợ bị thương tổn, cuộn thành một đoàn.
Cả người Mạnh Khung đè ở trên người tôi. Anh mặc dù gầy nhưng lại cao, cho nên cũng không nhẹ, tôi bị anh ép tới dường như ngửa mặt lên trời ngã sấp xuống, lui về phía sau một bước, lấy tay nắm được bả vai Mạnh Khung lúc này mới đứng thẳng được.
Trên người Mạnh Khung có mùi rượu rất nồng, anh khẽ mở to miệng, hướng về phía tai của tôi thở, tôi cảm giác bên tai có chút ngứa, hình như rượu trong miệng Mạnh Khung dính ở trên thân thể của tôi, lỗ tai của tôi sắp tê dại. Cảm giác kia không tốt chút nào.
Chú Triệu sợ hết hồn, còn tưởng rằng Mạnh Khung muốn đánh tôi, vội vàng bước lên trước một bước kéo Mạnh Khung.
Mạnh Khung ngây ngốc quay đầu nhìn chú Triệu, sau đó hét lớn một tiếng:
“—— Cút đi!”
Trong hành lang đều là hồi âm của Mạnh Khung, chú Triệu rất lúng túng bởi vì thường ngày Mạnh Khung là người cực kỳ ôn hòa chưa từng rống qua chú Triệu, chú Triệu xoa xoa đôi bàn tay, nói:
“Uống nhiều quá, thật là uống nhiều quá rồi.” Chú Triệu nói, “Trần Khải Minh, một mình cháu có chăm sóc được cha cháu sao? Nếu có chuyện xảy ra cháu phải lên lầu tìm chú, được không?”
Tôi nhíu nhíu mày, đẩy Mạnh Khung một mực dựa vào người tôi một cái, nói: “Được.”
Sau đó dùng chút hơi sức lôi Mạnh Khung vào trong cửa, khách khí nói với chú Triệu:
“Làm phiền chú rồi, chú trở về nghỉ ngơi thôi ạ.”
Chú Triệu có chút bận tâm nhìn tôi một cái, nói: “Cháu thật không sao chứ? Nếu không cháu tới nhà chú ngủ một đêm đi, để cha cháu ở một mình, mặc kệ anh ta.”
“Không có việc gì.” Tôi lắc đầu với chú Triệu một cái, cám ơn chú đem Mạnh Khung về sau đó phí sức đóng cửa lại, khiêng Mạnh Khung không có chút sức lực trên người, khó khăn đi về phòng ngủ.
Kiếp trước Mạnh Khung uống rượu còn mạnh hơn bây giờ, tôi đã quen rồi, chăm sóc anh cũng là chuyện thuận tay, nhưng bây giờ khí lực của tôi nhỏ hơn so với kiếp trước, bị Mạnh Khung đè lên như vậy có chút không nhúc nhích được.
Hai tay của Mạnh Khung bỏ vào phía sau lưng tôi, hơn nữa còn thử vươn tay vào trong quần áo của tôi. Áo tôi là nhét vào trong quần nên anh không thể cho tay vào được. Tôi dọn ra một cái tay ngăn anh lại, nói:
“Đừng làm rộn.”
Mạnh Khung ngượng ngùng thu tay lại nhưng vẫn để tay ở ngang hông của tôi, ngây ngốc híp mắt, cười cười với tôi. Nụ cười kia rất kỳ quái, không giống nụ cười ấm áp của Mạnh Khung ngày thường, nụ cười kia thậm chí có chút tà ác khiến tôi không biết theo ai.
Mạnh Khung nghiêng nghiêng đầu, bỏ cằm trên vai của tôi. Sắp vào phòng ngủ tôi thở phào nhẹ nhõm, có chút cảm tạ Mạnh Khung phối hợp.
Nhưng Mạnh Khung lại nghiêng nghiêng đầu liền há mồm, cắn cổ của tôi.
“. . . . . .”
Tôi cảm giác anh dùng sức, miệng anh cực nóng, hơn nữa còn ướt át, nổi bật lên hàm răng cứng rắn của anh. Tôi vội vàng đẩy anh, hơn nữa còn dùng sức, có thể nói là không chút nể mặt. Nhưng Mạnh Khung còn dùng sức lớn hơn tôi, đôi tay mới vừa rồi an phận một chút lại bắt đầu lộn xộn, tôi cất cao giọng nói với anh:
“Mạnh Khung, ” tôi gằn từng chữ nói với anh, “—— chú đừng, mượn rượu làm càn!”
Tôi cảnh cáo rất nặng khiến Mạnh Khung buông lỏng miệng. Vừa kéo anh tới phòng ngủ tôi liền đẩy một cái khiến anh nằm ở trên giường. Anh quả thật nằm xuống, nhưng tay lại siết ngang hông tôi không buông ra, tôi bị anh kéo theo cùng nhau nằm trên giường.
Anh buông cổ của tôi ra rồi lại lè lưỡi, hướng về hàng dấu răng trên cổ tôi, cẩn thận liếm liếm.
Tôi đẩy tay anh ra, từ trên giường xuống muốn đi phòng bếp rót ly nước cho anh.
Ai dè Mạnh Khung đột nhiên từ phía sau nhào tới, ôm phía sau lưng của tôi, hai tay giữ thật chặt eo của tôi, lại muốn kéo tôi về giường.
Tôi thật sự có chút tức giận.
Kiếp trước nếu như Mạnh Khung say sẽ trở nên vô cùng có tính công kích, anh sẽ không để ai ngoại trừ tôi đụng vào anh, giống như anh mới vừa rồi nói ‘ cút đi ’ với chú Triệu.
Tôi quen thuộc Mạnh Khung uống say, anh sẽ mắng, sẽ nổi điên, nhưng chỉ cần tôi đặt anh lên giường, anh sẽ mở to hai mắt nhìn tôi, sẽ trở nên dịu ngoan nghe lời.
Mạnh Khung bây giờ làm tôi cảm thấy xa lạ, anh để đầu ở trên vai của tôi, anh dùng đầu lưỡi nóng bỏng liếm cổ của tôi, anh khiến tôi cảm thấy tức giận.
“. . . . . . Chú nháo đủ chưa.” Tôi lấy cùi chỏ đỉnh đỉnh bụng Mạnh Khung, thừa dịp anh tránh thoát thời điểm trở tay cầm cổ tay của anh.
Tôi quay đầu lại nhìn Mạnh Khung, liền thấy tròng mắt vì uống quá nhiều mà đỏ bừng của anh, anh kinh ngạc mà nhìn tôi, dịu ngoan để tôi lôi kéo tay của anh.
Nhìn ánh mắt của Mạnh Khung tôi đột nhiên lại không tức giận. Cái đó, giống như mới vừa khóc vậy.
Tôi biết tôi mềm lòng với anh.
Tôi thở dài, nói:
“Cháu đi rót ly nước cho chú.” Suy nghĩ một chút, lại nói, “Chú muốn ói thì nói với cháu một tiếng.”
Mạnh Khung gật đầu một cái nhưng không có lên tiếng.
Tôi đi tới phòng bếp phát hiện nước nóng đã hết sạch, vì vậy tôi lại bắt đầu nấu nước.
Một hồi sau Mạnh Khung liền từ trong phòng ngủ đi ra, anh đứng ở cửa phòng bếp, yên lặng xem tôi nấu nước.
Tôi thấy anh giống như có chút tỉnh táo liền thử thăm dò đối thoại với anh.
“Khát không?” Lại hỏi, “Muốn ói sao?”
Mạnh Khung lắc đầu một cái, đầu lay động liền lập tức nhắm hai mắt lại, có lẽ anh nhức đầu.
Tôi liền không nói với anh nữa.
Mạnh Khung đỡ tay nắm cửa đứng một lát, sau đó từ từ đi tới phòng bếp, đứng ở sau thân tôi. Tôi sợ anh đụng phải nước nóng nên dùng thân thể chặn bếp gas lại, không để anh đến gần. Cũng không lâu lắm tôi liền cảm giác được thân thể ấm áp của Mạnh Khung dán vào sau lưng tôi, đôi tay im ắng ôm eo của tôi.
Nếu như anh động tay động chân với tôi, tôi sẽ không chút lưu tình đẩy anh ra. Nhưng anh lại ôm tôi như vậy, giống như là một người cha hướng về phía đứa con trai sắp đi xa, điều này làm cho tôi không biện pháp đẩy anh ra.
Mạnh Khung như vậy khiến tôi thật khó khăn.
“Đại ca. . . . . .” Người sau lưng đột nhiên nói một câu. Lúc anh nói chuyện tất cả khí nóng đều phun bên tai của tôi, tôi xê dịch lên trước, Mạnh Khung rõ ràng nằm cả người trên người của tôi.
Tôi giơ giơ cánh tay lên muốn đuổi anh xuống. Tư thế như vậy khiến tôi cảm thấy vô cùng khó chịu.
Môi Mạnh Khung như có như không dính vào bên tai của tôi, điều này làm tôi nhớ tới lúc tôi chết, Mạnh Khung chính là nói chuyện với tôi như vậy.
Kiếp trước đã sai lầm rồi, chẳng lẽ kiếp này còn sai tới cùng sao?
Tôi cau mày đẩy về sau, muốn đẩy Mạnh Khung ra khỏi người tôi.
Tôi vừa định động Mạnh Khung đột nhiên vùi đầu vào hõm vai của tôi, dùng cái giọng rất nhẹ, giống như là than thở nói với tôi:
“. . . . . . Chú không muốn để cháu đi.”
Cứ một câu nói như vậy khiến tôi cứng tại chỗ, không nhúc nhích.
Mạnh Khung khi đó, Mạnh Khung khi vẫn bị tôi ghét bỏ say rượu, có phải cũng sẽ nói trong mộng như vậy hay không, Khải Minh, chú không muốn để cháu đi?
Từ trước đến giờ tôi không cảm thấy mình là người dễ mềm lòng, nhưng Mạnh Khung luôn có thể lặp đi lặp lại nhiều lần đánh vỡ ranh giới cuối cùng của tôi, khiến tôi không biện pháp cứng rắn với anh.
Tôi đứng ở phòng bếp cảm thụ thân thể ấm áp sau lưng, nhiệt độ này nóng bỏng giống như muốn hòa tan tôi.
Tóc Mạnh Khung mềm mại quét lên mặt của tôi, anh khom người, cố gắng nằm trên vai tôi, tôi ngửi thấy được mùi rượu nồng nặc trên người anh, còn có mùi thơm dầu gội.
Hô hấp của tôi trở nên rất nhẹ rất nhẹ, tôi không nhúc nhích, tiếng tim đập ngược lại càng lúc càng lớn. Đúng lúc này, bình nấu nước đột nhiên vang lên tiếng, nắp bị khí nóng đẩy lên, tôi chợt thở dốc một hơi, một hồi lâu, giơ lên bả vai để Mạnh Khung né tránh.
Cho thêm đường vào trong cốc để Mạnh Khung uống, anh khát nên uống rất nhiều. Tôi vốn nghĩ trở về phòng của mình lại sợ nửa đêm Mạnh Khung muốn ói, chỉ có thể đợi Mạnh Khung ngủ thiếp đi mới nằm vật xuống bên cạnh anh.
Có lẽ là tôi không có câu oán hận. Tôi biết tại sao Mạnh Khung muốn uống rượu, liên tưởng đến kiếp trước, hình như mỗi một lần tôi muốn đi xa nhà anh đều như vậy, không cố kỵ thân thể của mình chút nào, cứ uống say một trận.
Anh khiến tôi sinh ra áy náy trong lòng. Tôi cảm giác mình như con ếch đang ngâm mình trong nước ấm, bị Mạnh Khung dùng lửa nhỏ hầm cách thủy, sớm muộn gì cũng có một ngày trầy da sứt thịt.
Nằm xuống chưa đến mười phút Mạnh Khung bắt đầu giãy giụa, đầu tiên là nói nóng. Tôi lấy tay sờ sờ áo khoác của anh mới phát hiện áo ấm của anh ướt, tôi vội nên quên cởi quần áo cho anh khiến anh mặc luôn áo ấm nằm xuống.
Tôi đở anh lên cởi áo khoác của anh, suy nghĩ một chút lại cởi luôn quần ươn ướt của anh ra, cũng không giúp anh đổi áo ngủ, cứ để anh mặc áo len cùng quần đùi nằm xuống.
Chẳng được bao lâu, anh lại bắt đầu nói: “Chú muốn đi nhà vệ sinh.”
Tôi cảm thấy anh hình như cố ý muốn trêu chọc tôi, cho nên không phản ứng anh. Không ngờ chính anh tự đứng lên, xộc xệch đi ra ngoài.
Hết cách rồi, tôi chỉ có thể đi theo phía sau anh, khi anh sắp ngã xuống thì đỡ lấy anh.
Xem đồng hồ một chút, đã hơn mười một giờ.
Tôi thở dài, có chút kỳ quái tại sao Mạnh Khung đột nhiên mượn rượu làm càn.
Tôi vừa đỡ anh, Mạnh Khung giống như không có xương đổ lên người tôi, anh không dùng chút sức, rất nặng, tôi bị anh ép tới dường như không đi được, thật vất vả đến nhà vệ sinh, tôi cởi quần ra cho anh, vừa muốn móc thứ trong quần lót anh ra, Mạnh Khung quay người lại cúi đầu cắn cổ của tôi.
Tôi run run, ngón tay không cẩn thận dùng sức nắm hạ thể Mạnh Khung.
Anh có lẽ là đau, rên rỉ ‘ư. . . . . . ’ một tiếng, mở to miệng nhưng không nhả ra, thật nhanh cắn lại lần nữa.
Hầu kết của tôi gần đây mới mọc ra, lúc mới đầu không có cảm giác, sau này nói chuyện có chút kỳ cục, có một lần tắm đột nhiên sờ thấy một khối cứng nhô ra mới biết yết hầu của tôi đã mọc ra rồi.
Chính là vì vậy, hầu kết đều vô cùng mẫn cảm, Mạnh Khung lần này chết tử tế không sống liền cắn lấy hầu kết tôi.
Tôi không biết anh có phải cố ý hay không. Tôi buông anh ra, đẩy Mạnh Khung một cái để anh đứng thẳng, sau đó không lạnh không nhạt nói:
“Mạnh Khung, chú cứ giả vờ đi.”
Âm thanh của tôi nghe tức giận và lạnh lùng. Tôi nói tiếp:
“Chú còn như vậy cháu lập tức đi ngay.”
Mạnh Khung trừng to mắt mà nhìn tôi.
Tôi để anh đứng ở trước bồn cầu, ghé vào lỗ tai anh lặp lại:
“Lập tức.”
Mạnh Khung rốt cuộc an tĩnh, chờ anh đi vệ sinh xong, tôi giúp anh lau sạch sẽ sau đó kéo quần lên. Anh giống như một đứa con nít mặc tôi bày vẽ, tôi cho rằng anh thật sự tỉnh táo nên thở phào nhẹ nhõm, đang muốn mang anh về, Mạnh Khung quay người lại, lại ôm tôi.
“. . . . . .”
Anh cứ như vậy đè ở trên người tôi, ép tôi dường như không đứng nổi, tôi đỡ phía sau lưng của anh, dường như là kéo anh đi về phía trước. Tôi mệt mỏi thở hồng hộc, đang muốn nói đột nhiên cảm giác gáy ươn ướt.
Tôi cho là anh lại đang liếm tôi, dường như muốn nổi trận lôi đình lại cẩn thận ngẫm lại, cảm thấy không phải, tôi kinh ngạc sờ sờ phía sau phát hiện mặt của Mạnh Khung ướt hết.
Tôi trầm mặc đi tới phòng ngủ, thả Mạnh Khung lên giường. Tôi không có mở đèn nhưng lại có thể nhìn thấy người nằm trên giường, anh dùng tay bưng kín mặt, nghiêng người giống như sợ bị thương tổn, cuộn thành một đoàn.
/71
|