Edit: Đầm♥Cơ Tôi sửng sốt một chút, sau đó liền gật đầu một cái, nói: “Đúng vậy.”
Phản ứng của Triệu Nhĩ Đóa rất kỳ quái. Khuôn mặt của cậu vặn vẹo một hồi, sau đó gật đầu, cuối cùng thở dài, nói: “Ừ, trước kia tôi đã nhìn thấy chú Mạnh len lén hôn cậu, vốn chỉ đoán một chút, không ngờ thật sự là. . . . . .”
Triệu Nhĩ Đóa bưng cơm, tôi lấu đũa cho cậu, nhìn cậu nhắm mắt lại, một lát sau nhìn ra phía ngoài cửa sổ.
Cậu nói:
“Rất tốt.”
“Cái gì?”
“Hai người.” ánh mắt của Triệu Nhĩ Đóa nhìn chằm chằm một điểm nào đó bên ngoài, ánh mắt nói không rõ là cảm xúc gì, nhưng làm cho người ta cảm thấy bình tĩnh cùng tường hòa khác thường,”Hai người vẫn luôn cùng nhau. Thật tốt.”
Càng tiếp cận một ngày tôi qua đời kiếp trước, Mạnh Khung càng tâm thần thấp thỏm. Bình thường ra cửa đều là tôi lái xe, nhưng kể khi lên năm ba nghiên cứu, Mạnh Khung sẽ không để tôi chạm vào xe nữa. Anh sẽ đưa tôi đến trường trước, sau đó trở về đường cũ, lượn quanh tiệm của mình.
Tôi đương nhiên biết Mạnh Khung có ý gì, đồng thời trong lòng cũng suy đoán càng ngày càng nhiều.
Mạnh Khung không biết tôi sống lại một lần, hình như anh chỉ biết tin tôi tử vong kiếp trước.
Thời tiết từ từ trở nên lạnh, cuối cùng cũng đến tháng mười hai, nhiệt độ của Bắc Kinh tụt xuống không độ, thời tiết như vậy khiến mọi người không muốn đi ra ngoài đường, nhưng người phải đi làm và đi học không có cách nào tránh mùa đông giá rét. Buổi sáng ngã tư đường vĩnh viễn luôn ngựa xe như nước, đạp xe đạp, lái xe hơi, đều hòa chung một chỗ, chờ đèn đỏ biến thành đèn xanh.
Trời lạnh như thế này lái xe gắn máy có lẽ sẽ khiến người ta khổ sở. Chạy tốc độ nhanh dường như khiến người ta không thở nổi, mùa đông gió thổi vào mặt mang theo nhiệt độ khiến người ta hít thở không thông, giống như bị ngâm vào trong nước lạnh, cóng đến nước mắt chảy giàn giụa.
Chính tôi ở bên trong xe nhìn cuộc sống muôn màu ngoài cửa xe, giống như thật sự cảm nhận được giá rét thấu xương ngoài cửa sổ. Cuối cùng tôi hồi tưởng lại, kiếp trước thời điểm này, tôi cũng như bọn họ, đạp xe, vừa đi đường vừa ăn điểm tâm, ngón tay bị đông cứng lạnh lẽo, thời gian ngắn ngủi đợi đèn liền bưng bít che tay. Tôi và bọn họ sinh hoạt giống nhau, tôi qua đời trong mùa đông như vậy.
Thời gian chớp mắt liền trôi qua, lịch không ngừng lật đến ngày tôi qua đời. Một buổi sáng tinh mơ tỉnh lại, sờ sờ bên cạnh, phát hiện Mạnh Khung đã tỉnh. Tôi cởi áo ngủ xuống, thay quần áo bình thường đi ra ngoài, liền nghe thấy Mạnh Khung ở trên ban công nói:
“Mặc nhiều một chút, hôm nay lạnh quá.”
“Ừ.”
Tôi đi tới toilet đánh răng, Mạnh Khung cũng đi theo tới. Tôi nghe thấy trên người anh thoang thoảng mùi thuốc lá, xen lẫn với gió lạnh bên ngoài phòng.
“Sao lại hút thuốc lá?” Tôi đánh răng xong, hôn hôn nhẹ nhàng bên môi anh.
Mạnh Khung ngượng ngùng tránh ra, lại không nhịn được tới gần hôn cằm tôi, nói: “Hôm nay có chuyện gì sao?”
“Ừ, thầy nói cháu tới trường sớm, lập tức phải đi ngay.”
“Không đi được không?”
“Có việc gấp .” Tôi nói, “Chú vội thì không cần đưa cháu, cháu đi taxi.”
“Không, chú đưa cháu.” sắc mặt Mạnh Khung có chút không tốt, mặc áo khoác vào cầm chìa khóa xe lên.
Thậm chí anh quên tôi còn chưa mang giày, ngay cả điểm tâm cũng chưa ăn.
Tối ngày hôm qua Bắc Kinh đã hạ tuyết, sáng sớm có xe quét tuyết loại lớn đi ngang. Mạnh Khung lái xe vô cùng chậm, dường như cùng tốc độ với xe quét tuyết. Trong xe rất ấm, tôi nhắm mắt lại suýt ngủ đi. Mạnh Khung khẩn trương hơn tôi, dọc theo đường đi cứ trợn to hai mắt lái xe, mồ hôi lạnh cũng từ trên trán anh chảy xuống, nhìn anh giống như chim sợ ná, tôi không biết sao có chút cảm động.
Anh đưa tôi tới trường học, lại đưa tôi đến phòng học, cho đến khi tôi ngồi ở trong phòng anh mới thở phào nhẹ nhõm. Anh trầm mặc ngồi ở bên cạnh tôi, đến sắp vào học mới đi ra ngoài.
“Đại ca, ” Mạnh Khung thừa dịp người khác không để ý, nhẹ nhàng hôn hôn ngón tay tôi, “Cẩn thận một chút.”
“Được.” Trạng thái tinh thần của tôi rất tốt, trả lời anh rõ ràng.
Tôi quyết định, qua hôm nay, nhất định phải hỏi Mạnh Khung một chút. Hỏi anh thật kỹ.
Hôm nay cực kì bận, hết giờ học tôi liền tới phòng tự học rồi, lục tìm chút tài liệu, an tĩnh ngồi ở một chỗ viết luận văn. Tôi biết hôm nay là ngày tương đối đặc biệt, vì tránh thoát kiếp trước, hôm nay tôi nguyện ý ngồi ở chỗ này cả ngày, nghĩ thầm như thế có thể an toàn hơn một chút.
Nhưng nên tới thì tránh cũng không tránh khỏi. Tôi mang máy vi tính đi ngang qua sân trường chuẩn bị trở về ký túc xá, không khéo tiếng chuông tan học vừa đúng lúc vang lên, sinh viên từ trong phòng nối đuôi đi ra, chận khoảng sân trước mặt, làm sao cũng không qua được.
Lúc này Mạnh Khung gọi điện thoại cho tôi, tôi tránh khỏi đám người, đi tới lối đi bộ, nghe rồi hỏi:
“Sao vậy?”
Mạnh Khung nghe được giọng của tôi liền thở phào nhẹ nhõm, há mồm vừa định nói gì đó. Nhưng dường như trong chớp mắt, một chiếc xe hơi đột nhiên mất khống chế đánh vào đám người đi đường. Tiếng thắng xe bén nhọn vang lên, nữ sinh phản ứng kịp bắt đầu thét lên tê tâm liệt phế.
Tôi theo bản năng bước lui về phía sau một bước, xe hơi chợt xông lại, phía sau người tôi là nữ sinh mang giày cao gót. Cô ta bị dọa sợ ném túi xách lên mặt đất, lảo đảo chạy ra ngoài, hét lớn.
“A —— a! !”
Đầu óc của tôi trống rỗng, dường như không có biện pháp hô hấp.
Bởi vì quai đeo túi xách của cô gái vừa đúng mắc vào giày thể thao của tôi. Một khắc kia giống như có bóng tối bao phủ trên đầu tôi, trái tim tôi đập rất nhanh, tất cả giống như điện ảnh thả chậm tốc độ. Âm thanh gì tôi cũng không nghe được, chỉ biết tôi thở hổn hển, mày nhíu thật chặt.
Tôi rất muốn chạy trốn, nhưng quai đeo túi sách quấn lấy tôi thật chặt, cô gái cũng không chạy đi, giày cao gót của cô khiến cô bị vấp hai chân vặn vẹo, dường như sắp ngã xuống. Cô thật sự ngã xuống rồi, trước khi ngã theo quán tính bắt lấy lưng tôi. Tôi chỉ tới kịp đẩy cô ra ngoài, không có biện pháp cởi quai đeo túi xách mắc lấy mình. Tôi bị vấp lảo đảo té về phía sau một bước, dường như sắp ngửa mặt lên trời nằm vật xuống. Nhưng tôi biết tôi tuyệt đối không thể nằm xuống, nếu không tôi sẽ không còn cơ hội sống sót.
Nhảy dựng lên, mày phải nhảy dựng lên.
Tôi nghe tiếng quai đeo túi sách bị tôi đạp gãy, nhưng không kịp nhảy thì chiếc xe hơi đã dữ tợn xông tới chỗ tôi. . . . . .
Tôi lúc tỉnh lại, cảm giác đầu tiên chính là đau, đầu đau muốn nứt, giống như có thư gì đó chém não của tôi thành hai phần, cái ót cứ đau từ cơn, trán đã không còn tri giác.
Tay của tôi đang lay động, phía dưới là nhiệt độ ấm áp, trời đất không ngừng quay cuồng. Mắt phải bị máu che mơ hồ, tôi mắt mở không ra, chỉ có thể cố gắng mở con mắt trái, suy yếu giật giật ngón tay.
Thính lực khôi phục trước tiên. Hình như tôi nghe thấy tiếng Mạnh Khung run rẩy khóc, nhưng lại cảm thấy đó là tiếng khóc thảm của vô số người. Âm thanh đó khiến tôi mê mang, giống như nghe được một tấm thảm kịch liên hoàn. Trước mắt hoàn toàn mơ hồ, võng mạc giống như có bớt đen, vết lốm đốm này khiến tôi váng đầu hoa mắt, mới vừa mở mắt liền phải nhắm lại, cảm giác muốn nôn mửa ùn ùn kéo đến.
Tôi biết người cõng tôi là ai, người nọ là Mạnh Khung. Anh không lên tiếng nhưng tôi có thể biết anh đang khóc. Tôi cố gắng giơ tay lên, muốn sờ sờ mặt của anh, nhưng không kịp giơ tay tôi đã giống như búp bê rách ngã quỵ xuống.
Sau đó có người sờ sờ phía sau lưng của tôi, hình như muốn xốc tôi lên. Tôi cảm thấy đầu gối của người sau lưng tôi mềm nhũn, dường như sắp quăng ngã tôi xuống mặt đất.
Âm thanh quen thuộc kia vội vàng kêu: “Chú Mạnh, chú để cháu tới đi, máu trên đầu cậu ấy đã ngừng chảy.” Đây là Triệu Nhĩ Đóa.
Một người khác nói gì đó nói, một lát sau, thân thể ấm áp không ngừng run rẩy phía dưới cách xa tôi. Đầu của tôi rũ xuống, cổ không hề hơi sức, một chút cũng không có biện pháp chống đỡ.
Triệu Nhĩ Đóa dùng băng gạc băng bó đơn giản cho tôi, nắn xương sống của tôi, xác định tôi không bị gãy xương mới cõng tôi lên.
Cậu chạy nhanh hơn Mạnh Khung, tôi nghe thấy tiếng Mạnh Khung ngã ở phía sau, một khắc kia phía sau lưng tôi giống như mọc ánh mắt —— hay giữa tôi và anh có tâm ý tương thông, tôi biết rõ, Mạnh Khung đang ngồi chồm hổm trên mặt đất, anh không đứng nổi, theo không kịp.
“Triệu. . . . . .” Tôi vừa nói liền muốn nôn, nói một chữ này liền bắt đầu nôn khan, chỉ có thể đóng chặt mắt, nửa ngày mới nói, “Đợi chút.”
Động tác sải bước đi đường của Triệu Nhĩ Đóa dừng một chút, cậu bắt đầu lớn tiếng nói chuyện với tôi, mà tai tôi cứ ông ông tác hưởng, vốn không biết cậu đang nói gì.
Sau đó tôi mất ý thức, ấn tượng cuối cùng là, ngày này gió thật lớn. Thổi lên mặt giống như dao cạo vậy.
Trán của tôi may năm mũi, bị đâm chấn thương sọ não, liên tục hai ngày sau tôi đều cảm thấy trời đất quay cuồng, vừa động liền muốn nôn.
Chờ tôi tỉnh lại, cảm xúc của Mạnh Khung đã trở nên vững vàng. Anh nắm tay của tôi, ngón tay có chút run rẩy, nói ra những lời đều là:
“Bác sĩ nói nghỉ ngơi sẽ tốt, không có gì đáng ngại. Không có việc gì là tốt, không có việc gì là tốt.”
Anh dùng khăn nóng lau người cho tôi, tôi nằm ở trên giường bệnh mặc anh thi triển. Khi anh lau cánh tay của tôi thì tôi phát hiện trên ngón tay anh có bốn vết cắn thật sâu.
Triệu Nhĩ Đóa cầm trái cây đến thăm tôi, khi đó Mạnh Khung vừa đúng lúc đi ra ngoài mua cơm, tôi liền hỏi Triệu Nhĩ Đóa, tay Mạnh Khung sao vậy?
Triệu Nhĩ Đóa thở dài, nửa ngày không nói gì.
Cậu nói chú Mạnh thật sự quá độc ác. Chú ấy thật sự yêu thảm cậu.
Cậu biết không? Chú ấy gọi điện thoại cho cậu lúc đang ở cổng trường, nghe bên cạnh có tiếng thắng xe cùng tiếng thét chói tai thì mặt mũi liền trắng bệch.
Chú vừa chạy vừa gọi điện thoại cho tôi, tôi và chú đồng thời tìm thấy cậu.
Khi đó Trần Khải Minh cậu nằm trên mặt đất, đầu toàn là máu. Tôi đều ngẩn ra, cái gì cũng quên hết.
Cậu đoán chú Mạnh làm sao? Chú ấy còn có thể vỗ phía sau lưng tôi, nói tôi khẩn cấp xử lý cho cậu, tôi bị sợ đến đi đứng như nhũn ra, gọi điện thoại cứu hộ rồi vội vàng kiểm tra cậu có gãy xương hay không.
Chỗ bảo vệ trường có xe cấp cứu, tôi nói chú Mạnh cõng cậu. Vừa bình tĩnh như thế, tôi cho rằng chú xử lý ổn hơn tôi.
Kết quả vừa nhìn đã thấy miệng chú đều là máu.
Chú nhét tay phải vào trong miệng, ngón tay suýt bị cắn đứt.
Cậu nói, tại sao có người có thể đối xử với mình ác như vậy? Cắn tay giống như cắn cà rốt.
Tôi nghe như vậy, hỏi: “Cho nên sau đó cậu cõng tôi sao?”
“Mới đầu là Chú Mạnh.” Triệu Nhĩ Đóa dừng một chút, nói, “Nhưng thắt lưng chú ấy bị đau, sau đó là chính tôi cõng cậu.”
Tôi trầm mặc một chút, hỏi: “Đau thắt lưng?”
“Ừ. Không thở nổi.”
Sau đó tôi biết, ấn tượng mơ hồ đó đều là thật. Mạnh Khung đi sau lưng tôi, từng bước từng bước tiến lên phía trước, một chút âm thanh cũng không phát ra, nhưng vẫn luôn run rẩy. Anh khóc đến sốc hông đau thắt lưng, buông tôi xuống liền không đứng lên nổi.
Trong bệnh viện thiếu giường, có thể ở nhà tĩnh dưỡng thì về nhà tĩnh dưỡng. Nằm viện một tuần lễ, bác sĩ nói khiến tôi xuất viện. Ngày đó gió thật to, ánh mặt trời lại rất tốt. Mạnh Khung bọc một lớp mền thật dầy lên người tôi, chân tôi mặc mang quần vải bông dầy, liền thả tôi lên xe lăn.
Thật ra thì tôi có thể tự mình đi bộ, nhưng chỉ lắc lư một chút cũng đã khiến đầu tôi đau muốn nứt. Tôi đoán vết thương của tôi phải dưỡng từ từ, dù sao đại não dễ hư hơn những địa phương khác.
Từ phòng bệnh đến bãi đậu xe còn một đoạn, Mạnh Khung ngồi chồm hổm xuống, tỏ ý muốn cõng tôi.
Tôi cao1m8, đã sớm không phải đứa bé anh có thể cõng rồi, cho nên lắc đầu một cái, chuẩn bị tự mình đi. Mạnh Khung cố chấp không đứng lên, bất đắc dĩ, tôi đành nằm trên lưng của anh.
Một khắc kia tôi giống như trở lại lúc tám tuổi, năm ấy tôi sốt cao nằm viện, Mạnh Khung cũng như vậy, đắp thảm cho tôi, cõng tôi đến bệnh viện.
Tôi tựa đầu lên lưng Mạnh Khung, giơ ngón tay lên, nhẹ nhàng vẽ trên cổ anh.
Đó là chữ cái ‘M’ và ‘Q’ tiếng Anh, tôi không biết anh có nhận ra không.
Tôi hạ thấp giọng nói với anh: “Mạnh Khung, bây giờ chú có thể nói cho cháu biết chưa?” Lúc này, tôi nghe anh ‘ ừ ’ một tiếng.
Mạnh Khung không giống như tôi sống lại đến thế giới này, anh không mang theo tất cả trí nhớ kiếp trước. Theo như anh nói, anh chỉ có thể nhớ lúc tôi chết đi, và ‘ tâm tình ’ của anh lúc đó.
Mới đầu lúc nhìn thấy tôi, anh luôn như có như không nhớ tới cảnh tượng mình ôm lấy một cậu bé khóc rống. Cho dù là nhớ lại, anh cũng có thể cảm nhận được cảm xúc gần như hỏng mất của mình khi đó, cùng với sự tuyệt vọng muốn chết cùng cậu bé.
Trừ điều đó ra, anh có thể tin chắc là, mình rất thích cậu bé kia.
Lúc này nhớ lại càng ngày càng rõ ràng, thậm chí anh biết thời gian địa điểm tôi xảy ra chuyện, anh biết mỗi một chi tiết nhỏ.
Vừa mới đầu Mạnh Khung khủng hoảng, bởi vì anh phát hiện cậu bé mình ôm trong lòng chính là đại ca khi trưởng thành.
Lúc anh từ từ nhớ lại tình cảm của mình, anh không thấy sợ nữa. Mạnh Khung bị một loại dục vọng mãnh liệt đánh ngã, anh nói khi đó trong lòng anh nghĩ tất cả đều là ‘ nhất định phải có được Khải Minh. ’
Phải thổ lộ với Khải Minh, bị từ chối cũng được, chết cũng không buông tay.
Đây là nguyện vọng duy nhất của Mạnh Khung, từ tiền thế đến kiếp này, một chút cũng không thay đổi.
Cũng bởi vì tâm tình này nên anh mới biểu lộ hảo cảm với tôi từ khi tôi còn bé, sẽ sợ hãi tôi rời đi, sẽ không kìm hãm được.
Sẽ yêu tôi.
Sẽ bỏ tôi không được.
Năm năm sau.
“Tôi tên là Trần Khải Minh, năm nay hai mươi lăm tuổi.”
“Lúc tôi cũng như các bạn, bước vào trường đại học này, tôi còn chưa trưởng thành, tôi nhỏ hơn tất cả mọi người, nhưng không thua kém các đàn anh điều gì.”
Bây giờ mua hàng qua mạng đang nhanh chóng phát triển, giống như một cơn mưa xuân, thổi quét cả thị trường quốc nội. Vắt ngang thị trường Internet là công ty đầy sức sống cự phách. Người sáng lập công ty này chỉ mới hai mươi lăm tuổi, nhất thời trở thành tiêu điểm của cả nước, các tạp chí rối rít muốn mời vị sáng lập trẻ tuổi này truyền thụ kinh nghiệm, nhưng anh từ chối toàn bộ, chỉ đáp ứng một cuộc diễn giảng ở trường học cũ của mình.
Vị thanh niên còn trẻ nhiều tiền, tác phong nhanh nhẹn đứng ở trên đài, nhẹ nhàng bâng quơ nói chuyện.
Sinh viên dưới đài ngước cổ nhìn đàn anh.
Bọn họ phát hiện đàn anh thủ đoạn hung ác cứng rắn trong truyền thuyết, trên thực tế có dáng dấp dịu dàng khác thường. Da tay của anh trắng nõn, vóc người cân xứng, lúc nhìn người không chút để ý, đem ‘ lễ phép ’ cùng ‘ lạnh lùng ’ đắn đo vô cùng chính xác, khiến người ta không cảm thấy anh thất lễ, nhưng cũng không dám sơ ý trước mặt anh.
Sau đó Trần Khải Minh nhàn nhạt liếc phương xa, nói ra đoạn văn cuối cùng của đợt diễn giảng lần này.
“Ở trong trường đại học X này. Ai cũng đều bình đẳng.”
“Linh hồn của chúng ta đều giống nhau .”
Trung tâm thương trường mới xây một cao ốc chọc trời, đây chính là trụ sở của công ty Trần Khải Minh, tầng thứ hai mươi tám là phòng làm việc của quản lý công ty.
Trần Khải Minh đang xem văn kiện trong phòng làm việc, nhận được tin nhắn của Trương Mông liền gọi điện thoại nói nhân viên kỹ thuật giúp anh sửa chữa chỗ hổng. Điện thoại còn chưa ngắt, lại có điện thoại gọi tới.
“Giám đốc Trần, dưới lầu có người muốn đưa đồ cho ngài.”
“Vào đi.” Người đàn ông trẻ tuổi chỉ nói hai chữ, nói xong cầm chén nước, đứng ở trước cửa sổ sát đất, hình như đang nhìn thứ gì.
Ở trong mắt Trần Khải Minh là một cửa hàng bánh ngọt mới xây bên cạnh công ty, lặng lẽ lớn dần.
Trên bảng hiệu viết một từ đơn tiếng Anh phóng khoáng.
Giống như có người tiến tới bên tai anh, nhẹ nhàng kêu.
—— Khải Minh.
—— Khải Minh. . . . . .
Hoàn chính văn
Phản ứng của Triệu Nhĩ Đóa rất kỳ quái. Khuôn mặt của cậu vặn vẹo một hồi, sau đó gật đầu, cuối cùng thở dài, nói: “Ừ, trước kia tôi đã nhìn thấy chú Mạnh len lén hôn cậu, vốn chỉ đoán một chút, không ngờ thật sự là. . . . . .”
Triệu Nhĩ Đóa bưng cơm, tôi lấu đũa cho cậu, nhìn cậu nhắm mắt lại, một lát sau nhìn ra phía ngoài cửa sổ.
Cậu nói:
“Rất tốt.”
“Cái gì?”
“Hai người.” ánh mắt của Triệu Nhĩ Đóa nhìn chằm chằm một điểm nào đó bên ngoài, ánh mắt nói không rõ là cảm xúc gì, nhưng làm cho người ta cảm thấy bình tĩnh cùng tường hòa khác thường,”Hai người vẫn luôn cùng nhau. Thật tốt.”
Càng tiếp cận một ngày tôi qua đời kiếp trước, Mạnh Khung càng tâm thần thấp thỏm. Bình thường ra cửa đều là tôi lái xe, nhưng kể khi lên năm ba nghiên cứu, Mạnh Khung sẽ không để tôi chạm vào xe nữa. Anh sẽ đưa tôi đến trường trước, sau đó trở về đường cũ, lượn quanh tiệm của mình.
Tôi đương nhiên biết Mạnh Khung có ý gì, đồng thời trong lòng cũng suy đoán càng ngày càng nhiều.
Mạnh Khung không biết tôi sống lại một lần, hình như anh chỉ biết tin tôi tử vong kiếp trước.
Thời tiết từ từ trở nên lạnh, cuối cùng cũng đến tháng mười hai, nhiệt độ của Bắc Kinh tụt xuống không độ, thời tiết như vậy khiến mọi người không muốn đi ra ngoài đường, nhưng người phải đi làm và đi học không có cách nào tránh mùa đông giá rét. Buổi sáng ngã tư đường vĩnh viễn luôn ngựa xe như nước, đạp xe đạp, lái xe hơi, đều hòa chung một chỗ, chờ đèn đỏ biến thành đèn xanh.
Trời lạnh như thế này lái xe gắn máy có lẽ sẽ khiến người ta khổ sở. Chạy tốc độ nhanh dường như khiến người ta không thở nổi, mùa đông gió thổi vào mặt mang theo nhiệt độ khiến người ta hít thở không thông, giống như bị ngâm vào trong nước lạnh, cóng đến nước mắt chảy giàn giụa.
Chính tôi ở bên trong xe nhìn cuộc sống muôn màu ngoài cửa xe, giống như thật sự cảm nhận được giá rét thấu xương ngoài cửa sổ. Cuối cùng tôi hồi tưởng lại, kiếp trước thời điểm này, tôi cũng như bọn họ, đạp xe, vừa đi đường vừa ăn điểm tâm, ngón tay bị đông cứng lạnh lẽo, thời gian ngắn ngủi đợi đèn liền bưng bít che tay. Tôi và bọn họ sinh hoạt giống nhau, tôi qua đời trong mùa đông như vậy.
Thời gian chớp mắt liền trôi qua, lịch không ngừng lật đến ngày tôi qua đời. Một buổi sáng tinh mơ tỉnh lại, sờ sờ bên cạnh, phát hiện Mạnh Khung đã tỉnh. Tôi cởi áo ngủ xuống, thay quần áo bình thường đi ra ngoài, liền nghe thấy Mạnh Khung ở trên ban công nói:
“Mặc nhiều một chút, hôm nay lạnh quá.”
“Ừ.”
Tôi đi tới toilet đánh răng, Mạnh Khung cũng đi theo tới. Tôi nghe thấy trên người anh thoang thoảng mùi thuốc lá, xen lẫn với gió lạnh bên ngoài phòng.
“Sao lại hút thuốc lá?” Tôi đánh răng xong, hôn hôn nhẹ nhàng bên môi anh.
Mạnh Khung ngượng ngùng tránh ra, lại không nhịn được tới gần hôn cằm tôi, nói: “Hôm nay có chuyện gì sao?”
“Ừ, thầy nói cháu tới trường sớm, lập tức phải đi ngay.”
“Không đi được không?”
“Có việc gấp .” Tôi nói, “Chú vội thì không cần đưa cháu, cháu đi taxi.”
“Không, chú đưa cháu.” sắc mặt Mạnh Khung có chút không tốt, mặc áo khoác vào cầm chìa khóa xe lên.
Thậm chí anh quên tôi còn chưa mang giày, ngay cả điểm tâm cũng chưa ăn.
Tối ngày hôm qua Bắc Kinh đã hạ tuyết, sáng sớm có xe quét tuyết loại lớn đi ngang. Mạnh Khung lái xe vô cùng chậm, dường như cùng tốc độ với xe quét tuyết. Trong xe rất ấm, tôi nhắm mắt lại suýt ngủ đi. Mạnh Khung khẩn trương hơn tôi, dọc theo đường đi cứ trợn to hai mắt lái xe, mồ hôi lạnh cũng từ trên trán anh chảy xuống, nhìn anh giống như chim sợ ná, tôi không biết sao có chút cảm động.
Anh đưa tôi tới trường học, lại đưa tôi đến phòng học, cho đến khi tôi ngồi ở trong phòng anh mới thở phào nhẹ nhõm. Anh trầm mặc ngồi ở bên cạnh tôi, đến sắp vào học mới đi ra ngoài.
“Đại ca, ” Mạnh Khung thừa dịp người khác không để ý, nhẹ nhàng hôn hôn ngón tay tôi, “Cẩn thận một chút.”
“Được.” Trạng thái tinh thần của tôi rất tốt, trả lời anh rõ ràng.
Tôi quyết định, qua hôm nay, nhất định phải hỏi Mạnh Khung một chút. Hỏi anh thật kỹ.
Hôm nay cực kì bận, hết giờ học tôi liền tới phòng tự học rồi, lục tìm chút tài liệu, an tĩnh ngồi ở một chỗ viết luận văn. Tôi biết hôm nay là ngày tương đối đặc biệt, vì tránh thoát kiếp trước, hôm nay tôi nguyện ý ngồi ở chỗ này cả ngày, nghĩ thầm như thế có thể an toàn hơn một chút.
Nhưng nên tới thì tránh cũng không tránh khỏi. Tôi mang máy vi tính đi ngang qua sân trường chuẩn bị trở về ký túc xá, không khéo tiếng chuông tan học vừa đúng lúc vang lên, sinh viên từ trong phòng nối đuôi đi ra, chận khoảng sân trước mặt, làm sao cũng không qua được.
Lúc này Mạnh Khung gọi điện thoại cho tôi, tôi tránh khỏi đám người, đi tới lối đi bộ, nghe rồi hỏi:
“Sao vậy?”
Mạnh Khung nghe được giọng của tôi liền thở phào nhẹ nhõm, há mồm vừa định nói gì đó. Nhưng dường như trong chớp mắt, một chiếc xe hơi đột nhiên mất khống chế đánh vào đám người đi đường. Tiếng thắng xe bén nhọn vang lên, nữ sinh phản ứng kịp bắt đầu thét lên tê tâm liệt phế.
Tôi theo bản năng bước lui về phía sau một bước, xe hơi chợt xông lại, phía sau người tôi là nữ sinh mang giày cao gót. Cô ta bị dọa sợ ném túi xách lên mặt đất, lảo đảo chạy ra ngoài, hét lớn.
“A —— a! !”
Đầu óc của tôi trống rỗng, dường như không có biện pháp hô hấp.
Bởi vì quai đeo túi xách của cô gái vừa đúng mắc vào giày thể thao của tôi. Một khắc kia giống như có bóng tối bao phủ trên đầu tôi, trái tim tôi đập rất nhanh, tất cả giống như điện ảnh thả chậm tốc độ. Âm thanh gì tôi cũng không nghe được, chỉ biết tôi thở hổn hển, mày nhíu thật chặt.
Tôi rất muốn chạy trốn, nhưng quai đeo túi sách quấn lấy tôi thật chặt, cô gái cũng không chạy đi, giày cao gót của cô khiến cô bị vấp hai chân vặn vẹo, dường như sắp ngã xuống. Cô thật sự ngã xuống rồi, trước khi ngã theo quán tính bắt lấy lưng tôi. Tôi chỉ tới kịp đẩy cô ra ngoài, không có biện pháp cởi quai đeo túi xách mắc lấy mình. Tôi bị vấp lảo đảo té về phía sau một bước, dường như sắp ngửa mặt lên trời nằm vật xuống. Nhưng tôi biết tôi tuyệt đối không thể nằm xuống, nếu không tôi sẽ không còn cơ hội sống sót.
Nhảy dựng lên, mày phải nhảy dựng lên.
Tôi nghe tiếng quai đeo túi sách bị tôi đạp gãy, nhưng không kịp nhảy thì chiếc xe hơi đã dữ tợn xông tới chỗ tôi. . . . . .
Tôi lúc tỉnh lại, cảm giác đầu tiên chính là đau, đầu đau muốn nứt, giống như có thư gì đó chém não của tôi thành hai phần, cái ót cứ đau từ cơn, trán đã không còn tri giác.
Tay của tôi đang lay động, phía dưới là nhiệt độ ấm áp, trời đất không ngừng quay cuồng. Mắt phải bị máu che mơ hồ, tôi mắt mở không ra, chỉ có thể cố gắng mở con mắt trái, suy yếu giật giật ngón tay.
Thính lực khôi phục trước tiên. Hình như tôi nghe thấy tiếng Mạnh Khung run rẩy khóc, nhưng lại cảm thấy đó là tiếng khóc thảm của vô số người. Âm thanh đó khiến tôi mê mang, giống như nghe được một tấm thảm kịch liên hoàn. Trước mắt hoàn toàn mơ hồ, võng mạc giống như có bớt đen, vết lốm đốm này khiến tôi váng đầu hoa mắt, mới vừa mở mắt liền phải nhắm lại, cảm giác muốn nôn mửa ùn ùn kéo đến.
Tôi biết người cõng tôi là ai, người nọ là Mạnh Khung. Anh không lên tiếng nhưng tôi có thể biết anh đang khóc. Tôi cố gắng giơ tay lên, muốn sờ sờ mặt của anh, nhưng không kịp giơ tay tôi đã giống như búp bê rách ngã quỵ xuống.
Sau đó có người sờ sờ phía sau lưng của tôi, hình như muốn xốc tôi lên. Tôi cảm thấy đầu gối của người sau lưng tôi mềm nhũn, dường như sắp quăng ngã tôi xuống mặt đất.
Âm thanh quen thuộc kia vội vàng kêu: “Chú Mạnh, chú để cháu tới đi, máu trên đầu cậu ấy đã ngừng chảy.” Đây là Triệu Nhĩ Đóa.
Một người khác nói gì đó nói, một lát sau, thân thể ấm áp không ngừng run rẩy phía dưới cách xa tôi. Đầu của tôi rũ xuống, cổ không hề hơi sức, một chút cũng không có biện pháp chống đỡ.
Triệu Nhĩ Đóa dùng băng gạc băng bó đơn giản cho tôi, nắn xương sống của tôi, xác định tôi không bị gãy xương mới cõng tôi lên.
Cậu chạy nhanh hơn Mạnh Khung, tôi nghe thấy tiếng Mạnh Khung ngã ở phía sau, một khắc kia phía sau lưng tôi giống như mọc ánh mắt —— hay giữa tôi và anh có tâm ý tương thông, tôi biết rõ, Mạnh Khung đang ngồi chồm hổm trên mặt đất, anh không đứng nổi, theo không kịp.
“Triệu. . . . . .” Tôi vừa nói liền muốn nôn, nói một chữ này liền bắt đầu nôn khan, chỉ có thể đóng chặt mắt, nửa ngày mới nói, “Đợi chút.”
Động tác sải bước đi đường của Triệu Nhĩ Đóa dừng một chút, cậu bắt đầu lớn tiếng nói chuyện với tôi, mà tai tôi cứ ông ông tác hưởng, vốn không biết cậu đang nói gì.
Sau đó tôi mất ý thức, ấn tượng cuối cùng là, ngày này gió thật lớn. Thổi lên mặt giống như dao cạo vậy.
Trán của tôi may năm mũi, bị đâm chấn thương sọ não, liên tục hai ngày sau tôi đều cảm thấy trời đất quay cuồng, vừa động liền muốn nôn.
Chờ tôi tỉnh lại, cảm xúc của Mạnh Khung đã trở nên vững vàng. Anh nắm tay của tôi, ngón tay có chút run rẩy, nói ra những lời đều là:
“Bác sĩ nói nghỉ ngơi sẽ tốt, không có gì đáng ngại. Không có việc gì là tốt, không có việc gì là tốt.”
Anh dùng khăn nóng lau người cho tôi, tôi nằm ở trên giường bệnh mặc anh thi triển. Khi anh lau cánh tay của tôi thì tôi phát hiện trên ngón tay anh có bốn vết cắn thật sâu.
Triệu Nhĩ Đóa cầm trái cây đến thăm tôi, khi đó Mạnh Khung vừa đúng lúc đi ra ngoài mua cơm, tôi liền hỏi Triệu Nhĩ Đóa, tay Mạnh Khung sao vậy?
Triệu Nhĩ Đóa thở dài, nửa ngày không nói gì.
Cậu nói chú Mạnh thật sự quá độc ác. Chú ấy thật sự yêu thảm cậu.
Cậu biết không? Chú ấy gọi điện thoại cho cậu lúc đang ở cổng trường, nghe bên cạnh có tiếng thắng xe cùng tiếng thét chói tai thì mặt mũi liền trắng bệch.
Chú vừa chạy vừa gọi điện thoại cho tôi, tôi và chú đồng thời tìm thấy cậu.
Khi đó Trần Khải Minh cậu nằm trên mặt đất, đầu toàn là máu. Tôi đều ngẩn ra, cái gì cũng quên hết.
Cậu đoán chú Mạnh làm sao? Chú ấy còn có thể vỗ phía sau lưng tôi, nói tôi khẩn cấp xử lý cho cậu, tôi bị sợ đến đi đứng như nhũn ra, gọi điện thoại cứu hộ rồi vội vàng kiểm tra cậu có gãy xương hay không.
Chỗ bảo vệ trường có xe cấp cứu, tôi nói chú Mạnh cõng cậu. Vừa bình tĩnh như thế, tôi cho rằng chú xử lý ổn hơn tôi.
Kết quả vừa nhìn đã thấy miệng chú đều là máu.
Chú nhét tay phải vào trong miệng, ngón tay suýt bị cắn đứt.
Cậu nói, tại sao có người có thể đối xử với mình ác như vậy? Cắn tay giống như cắn cà rốt.
Tôi nghe như vậy, hỏi: “Cho nên sau đó cậu cõng tôi sao?”
“Mới đầu là Chú Mạnh.” Triệu Nhĩ Đóa dừng một chút, nói, “Nhưng thắt lưng chú ấy bị đau, sau đó là chính tôi cõng cậu.”
Tôi trầm mặc một chút, hỏi: “Đau thắt lưng?”
“Ừ. Không thở nổi.”
Sau đó tôi biết, ấn tượng mơ hồ đó đều là thật. Mạnh Khung đi sau lưng tôi, từng bước từng bước tiến lên phía trước, một chút âm thanh cũng không phát ra, nhưng vẫn luôn run rẩy. Anh khóc đến sốc hông đau thắt lưng, buông tôi xuống liền không đứng lên nổi.
Trong bệnh viện thiếu giường, có thể ở nhà tĩnh dưỡng thì về nhà tĩnh dưỡng. Nằm viện một tuần lễ, bác sĩ nói khiến tôi xuất viện. Ngày đó gió thật to, ánh mặt trời lại rất tốt. Mạnh Khung bọc một lớp mền thật dầy lên người tôi, chân tôi mặc mang quần vải bông dầy, liền thả tôi lên xe lăn.
Thật ra thì tôi có thể tự mình đi bộ, nhưng chỉ lắc lư một chút cũng đã khiến đầu tôi đau muốn nứt. Tôi đoán vết thương của tôi phải dưỡng từ từ, dù sao đại não dễ hư hơn những địa phương khác.
Từ phòng bệnh đến bãi đậu xe còn một đoạn, Mạnh Khung ngồi chồm hổm xuống, tỏ ý muốn cõng tôi.
Tôi cao1m8, đã sớm không phải đứa bé anh có thể cõng rồi, cho nên lắc đầu một cái, chuẩn bị tự mình đi. Mạnh Khung cố chấp không đứng lên, bất đắc dĩ, tôi đành nằm trên lưng của anh.
Một khắc kia tôi giống như trở lại lúc tám tuổi, năm ấy tôi sốt cao nằm viện, Mạnh Khung cũng như vậy, đắp thảm cho tôi, cõng tôi đến bệnh viện.
Tôi tựa đầu lên lưng Mạnh Khung, giơ ngón tay lên, nhẹ nhàng vẽ trên cổ anh.
Đó là chữ cái ‘M’ và ‘Q’ tiếng Anh, tôi không biết anh có nhận ra không.
Tôi hạ thấp giọng nói với anh: “Mạnh Khung, bây giờ chú có thể nói cho cháu biết chưa?” Lúc này, tôi nghe anh ‘ ừ ’ một tiếng.
Mạnh Khung không giống như tôi sống lại đến thế giới này, anh không mang theo tất cả trí nhớ kiếp trước. Theo như anh nói, anh chỉ có thể nhớ lúc tôi chết đi, và ‘ tâm tình ’ của anh lúc đó.
Mới đầu lúc nhìn thấy tôi, anh luôn như có như không nhớ tới cảnh tượng mình ôm lấy một cậu bé khóc rống. Cho dù là nhớ lại, anh cũng có thể cảm nhận được cảm xúc gần như hỏng mất của mình khi đó, cùng với sự tuyệt vọng muốn chết cùng cậu bé.
Trừ điều đó ra, anh có thể tin chắc là, mình rất thích cậu bé kia.
Lúc này nhớ lại càng ngày càng rõ ràng, thậm chí anh biết thời gian địa điểm tôi xảy ra chuyện, anh biết mỗi một chi tiết nhỏ.
Vừa mới đầu Mạnh Khung khủng hoảng, bởi vì anh phát hiện cậu bé mình ôm trong lòng chính là đại ca khi trưởng thành.
Lúc anh từ từ nhớ lại tình cảm của mình, anh không thấy sợ nữa. Mạnh Khung bị một loại dục vọng mãnh liệt đánh ngã, anh nói khi đó trong lòng anh nghĩ tất cả đều là ‘ nhất định phải có được Khải Minh. ’
Phải thổ lộ với Khải Minh, bị từ chối cũng được, chết cũng không buông tay.
Đây là nguyện vọng duy nhất của Mạnh Khung, từ tiền thế đến kiếp này, một chút cũng không thay đổi.
Cũng bởi vì tâm tình này nên anh mới biểu lộ hảo cảm với tôi từ khi tôi còn bé, sẽ sợ hãi tôi rời đi, sẽ không kìm hãm được.
Sẽ yêu tôi.
Sẽ bỏ tôi không được.
Năm năm sau.
“Tôi tên là Trần Khải Minh, năm nay hai mươi lăm tuổi.”
“Lúc tôi cũng như các bạn, bước vào trường đại học này, tôi còn chưa trưởng thành, tôi nhỏ hơn tất cả mọi người, nhưng không thua kém các đàn anh điều gì.”
Bây giờ mua hàng qua mạng đang nhanh chóng phát triển, giống như một cơn mưa xuân, thổi quét cả thị trường quốc nội. Vắt ngang thị trường Internet là công ty đầy sức sống cự phách. Người sáng lập công ty này chỉ mới hai mươi lăm tuổi, nhất thời trở thành tiêu điểm của cả nước, các tạp chí rối rít muốn mời vị sáng lập trẻ tuổi này truyền thụ kinh nghiệm, nhưng anh từ chối toàn bộ, chỉ đáp ứng một cuộc diễn giảng ở trường học cũ của mình.
Vị thanh niên còn trẻ nhiều tiền, tác phong nhanh nhẹn đứng ở trên đài, nhẹ nhàng bâng quơ nói chuyện.
Sinh viên dưới đài ngước cổ nhìn đàn anh.
Bọn họ phát hiện đàn anh thủ đoạn hung ác cứng rắn trong truyền thuyết, trên thực tế có dáng dấp dịu dàng khác thường. Da tay của anh trắng nõn, vóc người cân xứng, lúc nhìn người không chút để ý, đem ‘ lễ phép ’ cùng ‘ lạnh lùng ’ đắn đo vô cùng chính xác, khiến người ta không cảm thấy anh thất lễ, nhưng cũng không dám sơ ý trước mặt anh.
Sau đó Trần Khải Minh nhàn nhạt liếc phương xa, nói ra đoạn văn cuối cùng của đợt diễn giảng lần này.
“Ở trong trường đại học X này. Ai cũng đều bình đẳng.”
“Linh hồn của chúng ta đều giống nhau .”
Trung tâm thương trường mới xây một cao ốc chọc trời, đây chính là trụ sở của công ty Trần Khải Minh, tầng thứ hai mươi tám là phòng làm việc của quản lý công ty.
Trần Khải Minh đang xem văn kiện trong phòng làm việc, nhận được tin nhắn của Trương Mông liền gọi điện thoại nói nhân viên kỹ thuật giúp anh sửa chữa chỗ hổng. Điện thoại còn chưa ngắt, lại có điện thoại gọi tới.
“Giám đốc Trần, dưới lầu có người muốn đưa đồ cho ngài.”
“Vào đi.” Người đàn ông trẻ tuổi chỉ nói hai chữ, nói xong cầm chén nước, đứng ở trước cửa sổ sát đất, hình như đang nhìn thứ gì.
Ở trong mắt Trần Khải Minh là một cửa hàng bánh ngọt mới xây bên cạnh công ty, lặng lẽ lớn dần.
Trên bảng hiệu viết một từ đơn tiếng Anh phóng khoáng.
Giống như có người tiến tới bên tai anh, nhẹ nhàng kêu.
—— Khải Minh.
—— Khải Minh. . . . . .
Hoàn chính văn
/71
|