Khu vực cấp hai được ra hai tòa nhà Ivanovo và Balakovo, tòa nhà được đặt theo tên của hai vị giáo sư nổi tiếng của học viện, khối A, B, C, D, E, F, G, H, I, J, K, L, M thuộc tòa nhà Ivanovo và N, O, P, Q, R, S, T, U, V, W, X, Y, Z thuộc tòa nhà Balakovo, mỗi khối được chia làm 12 lớp.
Sang cấp hai cũng có nhiều điểm khác với cấp một, bọn họ phải học cả buổi sáng và chiều, tới bữa ăn thì không cần phải vào nhà ăn như khu cấp một mà người máy sẽ đưa thức ăn tận phòng, học viên cấp hai có thể đi lại giữa khu cấp ba và bốn.
Vào lớp hai người Vân Du toàn hoàn bỏ qua các ánh mắt hâm mộ, ghen ghét của mọi người dành cho mình, cả hai đi thẳng tới chỗ ngồi, bọn họ học lớp S-9 tòa nhà Balakovo, còn Trần Thiện Mỹ học lớp R-3 cùng tòa nhà với bọn họ, Lâm Linh Hi học lớp K-5 tòa nhà Ivanovo, tuy bốn người học khác khối và không còn sống chung phòng ký túc nữa nhưng bọn họ vẫn chơi thân như trước kia.
Hai người Vân Ca nhàm chán nhắm mắt dưỡng thần, bọn họ giờ giờ đã tu vi Độ Kiếp, nên nghe và nhìn được xa hơn và rõ hơn người phàm trần rất nhiều, tuy nhắm mắt nhưng bọn họ vẫn nghe được tiếng thì thầm to nhỏ xung quanh.
"Hai người đó xinh đẹp ghê, ước gì tôi được xinh đẹp như bọn họ chết cũng cam lòng."
"Nghèo mạc thì mốt chỉ dùng cái khuôn mặt đó đi quyến rũ đàn ông chứ được tích sự gì mà ham."
"Nhưng mà tôi thấy hai người đó không giống nhà nghèo."
"Bà thì biết cái gì, bà thấy quần áo bọn họ mặc chưa?, toàn quần áo hạng trung bình thấp chỉ đáng giá vài đồng." Giọng nói khinh miệt :"Thậm chí tôi còn thấy bọn họ mặc quần áo không hề có nhãn mác gì, chắc là ở nhà mẹ may cho mặc đi."
"Tôi thấy cũng đẹp mà, mấy trang phục hai người đó mặc tôi thấy hao hao giống thiết kế của nhãn hiệu Baby's Breath."
"Thì hàng nhái chứ sao."
...
Hai người Vân Ca trong lòng cười lạnh, bọn họ dùng khuôn mặt quyến rũ đàn ông?, bọn họ mà nghèo?, bọn họ mặc đồ nhái?, cả hai cùng nghĩ nếu mà nhà bọn họ nghèo thì chắc gia đình cô ta phải đi ăn mày.
Mấy năm nay tập đoàn Phong Vân như một gã khổng lồ, thâu tóm toàn bộ kinh tế thành Miêu Đế, ở Avrada và khắp các thành phố khác tập đoàn Phong Vân đang làm mưa làm gió, Vân Lăng trở thành nhà tài phiệt giàu có nhất nhì hành tinh Cygnus.
Cuộc sống và gia đình Vân Lăng bí mật trước giới truyền thông, mọi người chỉ biết mặt Vân Lăng và Phạm Tú Quyên, hai người Vân Ca hoàn toàn không hề xuất hiện trên truyền thông và thông tin của bọn họ được Vân Lăng bảo mật rất tốt, chỉ biết nhà tài phiệt có ba người con chứ không hề biết thêm gì, nên không ai biết gia cảnh hai người Vân Ca, trong học viện mọi người bảo nhau rằng hai người Vân Ca nhà chỉ thuộc dạng bình thường.
Baby's Breath là nhãn hiệu thời trang cao cấp mới xuất hiện hơn một năm nay, trang phục của Baby's Breath có giá trên trời và cực kỳ được phái nữ yêu thích. Trong cẩm nang giới thiệu của Baby's Breath có dòng giới thiệu về tên nhãn hiệu, Baby's Breath có nghĩa là hơi thở trẻ thơ, nó đẹp và mong manh như hơi thở trẻ thơ. Hoa Baby's Breath nhỏ li ti và trắng buốt như những hạt tuyết, mang ý nghĩa tượng trưng cho tình yêu tinh khiết và trong trắng, hoa này cũng là hoa mà vị CEO sáng lập yêu thích.
Nghe nói CEO của Baby's Breath là một cô gái cực kỳ xinh đẹp, nhưng cô chưa từng xuất hiện trên truyền thông, thậm chí người làm trong công ty của Baby's Breath cũng không hề biết mặt, như thế càng làm mọi người thêm tò mò về vị CEO thần bí này.
Nhưng ít ai biết được rằng vị CEO mà bọn người đang nhắc tới đây là Vân Du, trang phục bọn họ mặc do Vân Du thiết kế, không có sản xuất ra ngoài thì làm sao mà có nhãn với mác được chứ. Trong những năm qua hai người Vân Du nhờ bọn TaTa dự đoán trước tình hình chứng khoán nên số tiền tràn vào túi bọn họ lên tới con số hàng tỷ.
Đối với những lời cạnh khóe hay tán dương cả hai không hề quan tâm, bọn họ vẫn lạnh nhạt đối với mọi người, không thân với bất cứ ai ngoài hai người bọn Trần Thiện Mỹ, cũng không hay nói chuyện với người nào.
Từ cửa đi vào một người đàn ông ngoài ba mươi, dáng dấp cao ráo, khuôn mặt cương nghị. Cả lớp nguyên bản đang ồn ào khi người đàn ông đó bước vào thì im phăng phắc.
"Chào các em." Huỳnh Trọng Quới đi tới bàn giáo viên cầm micro nói. Cả lớp đồng thanh "Chào thầy."
"Như các em cũng đã biết, hôm nay là buổi sinh hoạt chủ nhiệm cuối cùng của năm bốn." Huỳnh Trọng Quới ngừng nói nhìn phản ứng của mọi người rồi cất tiếng :"Thành tích năm nay của các em làm thầy rất vui."
"Đặc biệt là Vân Ca và Vân Du, hai em luôn đạt hạng cao trong các kỳ thi quý, thầy rất tự hào về hai em." Huỳnh Trọng Quới nhìn hai người Vân Ca cười từ ái.
Mọi người trong lớp đồng loạt nhìn hai người Vân Du, hâm mộ, ghen ghét, đủ loại ánh mắt chiếu lên người bọn họ, cả hai cười nhạt.
Nhìn phản ứng của bọn Vân Du, Huỳnh Trọng Quới không hề ngoài ý muốn, anh đã dạy hai chị em nhà này bốn năm rồi, tính tình hai đứa ra sao anh đều biết rõ, cả hai đều là loại người trầm tính, thắng không kiêu thua không nản, nhiều lúc anh tưởng bọn họ là người trưởng thành chứ không phải ở tuổi mới lớn.
Khi bị mọi người châm chích gia cảnh nghèo nàn thì cả hai đều làm như không liên quan tới mình, anh cứ tưởng cả hai sẽ phản bác và công khai sự thật, nhưng anh đã đoán sai, bọn họ đều cười nhạt không một lời phản bác. Nói thật khi biết về gia đình hai người Vân Ca không hề nghi ngờ rằng anh cảm thấy choáng váng, con gái đồng nghiệp Phạm Tú Quyên, chưa hết còn là con cưng của nhà tài phiệt giàu có nhất nhì thế giới, anh tưởng chắc mình đang nằm mơ.
"Ngày mai mọi người tập trung ở hội trường tham gia lễ trao thưởng cuối năm." Huỳnh Trọng Quới nhìn khắp lớp, thấy mọi người nói "vâng" thì anh cười gật đầu.
.....
Bên trong không gian
Vân Du ngồi trên một chiếc xích du đơn giản được làm từ mảnh gỗ nhẵn bóng gắn trên hai đầu dây thừng đối diện nhau và mắc trên một cành cây to lớn. Trong lòng cô là chú mèo lông xám đang híp mắt hưởng thụ Vân Ca chải lông cho mình.
"Ngốc mèo kia, suốt ngày cứ bám lấy chủ nhân của ta là sao." TaTa nhìn con mèo nằm trong lòng Vân Ca ghen ghét nói.
"Ta bám hồi nào?, đây là chủ nhân thích ta nha." Giọng meo meo rất buồn cười của chú mèo vang lên.
"Ngươi dám nói không có đi." TaTa rống giận, con mèo hỗn đản này suốt ngày trước mặt chủ nhân thì vẻ thiên sứ, chỉ có nó và bọn họ thì nó là một ác ma.
"Ta nói không đó." Mèo ta vẫn híp mắt hưởng thụ
"Ngươi... người.." TaTa vẻ mặt nóng bừng bừng chỉ vào con mèo nửa ngày không nặn ra được câu nào phản bác.
Nhìn một bé một mèo cãi nhau Vân Ca cảm thấy buồn cười, chín năm nay ngày nào cũng trình diễn một màn này làm cô nghe riết nhàm cả tai mỏi cả mắt.
"Được rồi, hai người các ngươi ngày nào không cãi nhau ăn không ngon à." Vân Du từ xa đi tới ngồi chỗ còn trống trên xích du. Vươn tay ẵm chú mèo qua lòng mình, bàn tay cào cào nhè nhẹ lớp lông.
Con mèo này lúc trước bọn họ đi cắm trại đã thả nó vào rừng rồi, nhưng không hiểu sao khi bọn họ quay lưng thì chú ta chạy ngay tới trước mặt bọn họ cọ cọ như muốn đi theo hai người, từ đó mèo ta vào không gian này sống được chín năm rồi, bọn họ đặt cho cái tên là Yaro. Lúc mới nghe Yaro nói chuyện bốn người bọn họ nghệt mặt ra, sau mới biết Yaro là yêu thú, không hiểu sao lại đi lạc tới đây.
Hành động này của Vân Du, Vân Ca thấy hoàn toàn bình thường nhưng lọt vào mắt hai người LaLa thì cảm thấy cực kỳ tổn thương sâu sắc.
Nhìn vẻ mặt hai yêu linh Vân Ca phì cười rồi vẫy tay :"Lại đây ta chải tóc cho hai người các ngươi."
TaTa và LaLa mừng rỡ bay ngay tới trước mặt Vân Ca, nhưng bay sát quá làm Vân Ca chỉ thấy toàn thấy tóc là tóc.
"Hai người các ngươi đứng xa ra xíu thì ta mới thấy mà chải chứ." Vân Ca buồn cười nói.
"Đúng là ngu ngốc." giọng mè nheo của Yaro vang lên.
Hai người TaTa và LaLa đồng thời quay đầu nhìn Yaro, ánh mắt bốc lửa.
"Có tin bọn ta quăng ngươi xuống vực không?." LaLa vừa nói vừa đánh ánh mắt nhìn xuống bờ vực kế bên.
"Hừ." Yaro hừ lạnh một tiếng quay đầu đi :"Ta không thèm sợ hai người các ngươi." Yaro bày ra vẻ mặt điếc không sợ súng.
"Giỏi lắm." LaLa vừa giơ tay chưa kịp búng nữa thì Yaro vẻ mặt kinh hoàng rút vào lòng Vân Du.
"Đúng là mèo giấy mà, mới hù xíu mà sợ rồi." Nhìn cảnh này hai người Vân Du cười thêm khoan khoái.
Sang cấp hai cũng có nhiều điểm khác với cấp một, bọn họ phải học cả buổi sáng và chiều, tới bữa ăn thì không cần phải vào nhà ăn như khu cấp một mà người máy sẽ đưa thức ăn tận phòng, học viên cấp hai có thể đi lại giữa khu cấp ba và bốn.
Vào lớp hai người Vân Du toàn hoàn bỏ qua các ánh mắt hâm mộ, ghen ghét của mọi người dành cho mình, cả hai đi thẳng tới chỗ ngồi, bọn họ học lớp S-9 tòa nhà Balakovo, còn Trần Thiện Mỹ học lớp R-3 cùng tòa nhà với bọn họ, Lâm Linh Hi học lớp K-5 tòa nhà Ivanovo, tuy bốn người học khác khối và không còn sống chung phòng ký túc nữa nhưng bọn họ vẫn chơi thân như trước kia.
Hai người Vân Ca nhàm chán nhắm mắt dưỡng thần, bọn họ giờ giờ đã tu vi Độ Kiếp, nên nghe và nhìn được xa hơn và rõ hơn người phàm trần rất nhiều, tuy nhắm mắt nhưng bọn họ vẫn nghe được tiếng thì thầm to nhỏ xung quanh.
"Hai người đó xinh đẹp ghê, ước gì tôi được xinh đẹp như bọn họ chết cũng cam lòng."
"Nghèo mạc thì mốt chỉ dùng cái khuôn mặt đó đi quyến rũ đàn ông chứ được tích sự gì mà ham."
"Nhưng mà tôi thấy hai người đó không giống nhà nghèo."
"Bà thì biết cái gì, bà thấy quần áo bọn họ mặc chưa?, toàn quần áo hạng trung bình thấp chỉ đáng giá vài đồng." Giọng nói khinh miệt :"Thậm chí tôi còn thấy bọn họ mặc quần áo không hề có nhãn mác gì, chắc là ở nhà mẹ may cho mặc đi."
"Tôi thấy cũng đẹp mà, mấy trang phục hai người đó mặc tôi thấy hao hao giống thiết kế của nhãn hiệu Baby's Breath."
"Thì hàng nhái chứ sao."
...
Hai người Vân Ca trong lòng cười lạnh, bọn họ dùng khuôn mặt quyến rũ đàn ông?, bọn họ mà nghèo?, bọn họ mặc đồ nhái?, cả hai cùng nghĩ nếu mà nhà bọn họ nghèo thì chắc gia đình cô ta phải đi ăn mày.
Mấy năm nay tập đoàn Phong Vân như một gã khổng lồ, thâu tóm toàn bộ kinh tế thành Miêu Đế, ở Avrada và khắp các thành phố khác tập đoàn Phong Vân đang làm mưa làm gió, Vân Lăng trở thành nhà tài phiệt giàu có nhất nhì hành tinh Cygnus.
Cuộc sống và gia đình Vân Lăng bí mật trước giới truyền thông, mọi người chỉ biết mặt Vân Lăng và Phạm Tú Quyên, hai người Vân Ca hoàn toàn không hề xuất hiện trên truyền thông và thông tin của bọn họ được Vân Lăng bảo mật rất tốt, chỉ biết nhà tài phiệt có ba người con chứ không hề biết thêm gì, nên không ai biết gia cảnh hai người Vân Ca, trong học viện mọi người bảo nhau rằng hai người Vân Ca nhà chỉ thuộc dạng bình thường.
Baby's Breath là nhãn hiệu thời trang cao cấp mới xuất hiện hơn một năm nay, trang phục của Baby's Breath có giá trên trời và cực kỳ được phái nữ yêu thích. Trong cẩm nang giới thiệu của Baby's Breath có dòng giới thiệu về tên nhãn hiệu, Baby's Breath có nghĩa là hơi thở trẻ thơ, nó đẹp và mong manh như hơi thở trẻ thơ. Hoa Baby's Breath nhỏ li ti và trắng buốt như những hạt tuyết, mang ý nghĩa tượng trưng cho tình yêu tinh khiết và trong trắng, hoa này cũng là hoa mà vị CEO sáng lập yêu thích.
Nghe nói CEO của Baby's Breath là một cô gái cực kỳ xinh đẹp, nhưng cô chưa từng xuất hiện trên truyền thông, thậm chí người làm trong công ty của Baby's Breath cũng không hề biết mặt, như thế càng làm mọi người thêm tò mò về vị CEO thần bí này.
Nhưng ít ai biết được rằng vị CEO mà bọn người đang nhắc tới đây là Vân Du, trang phục bọn họ mặc do Vân Du thiết kế, không có sản xuất ra ngoài thì làm sao mà có nhãn với mác được chứ. Trong những năm qua hai người Vân Du nhờ bọn TaTa dự đoán trước tình hình chứng khoán nên số tiền tràn vào túi bọn họ lên tới con số hàng tỷ.
Đối với những lời cạnh khóe hay tán dương cả hai không hề quan tâm, bọn họ vẫn lạnh nhạt đối với mọi người, không thân với bất cứ ai ngoài hai người bọn Trần Thiện Mỹ, cũng không hay nói chuyện với người nào.
Từ cửa đi vào một người đàn ông ngoài ba mươi, dáng dấp cao ráo, khuôn mặt cương nghị. Cả lớp nguyên bản đang ồn ào khi người đàn ông đó bước vào thì im phăng phắc.
"Chào các em." Huỳnh Trọng Quới đi tới bàn giáo viên cầm micro nói. Cả lớp đồng thanh "Chào thầy."
"Như các em cũng đã biết, hôm nay là buổi sinh hoạt chủ nhiệm cuối cùng của năm bốn." Huỳnh Trọng Quới ngừng nói nhìn phản ứng của mọi người rồi cất tiếng :"Thành tích năm nay của các em làm thầy rất vui."
"Đặc biệt là Vân Ca và Vân Du, hai em luôn đạt hạng cao trong các kỳ thi quý, thầy rất tự hào về hai em." Huỳnh Trọng Quới nhìn hai người Vân Ca cười từ ái.
Mọi người trong lớp đồng loạt nhìn hai người Vân Du, hâm mộ, ghen ghét, đủ loại ánh mắt chiếu lên người bọn họ, cả hai cười nhạt.
Nhìn phản ứng của bọn Vân Du, Huỳnh Trọng Quới không hề ngoài ý muốn, anh đã dạy hai chị em nhà này bốn năm rồi, tính tình hai đứa ra sao anh đều biết rõ, cả hai đều là loại người trầm tính, thắng không kiêu thua không nản, nhiều lúc anh tưởng bọn họ là người trưởng thành chứ không phải ở tuổi mới lớn.
Khi bị mọi người châm chích gia cảnh nghèo nàn thì cả hai đều làm như không liên quan tới mình, anh cứ tưởng cả hai sẽ phản bác và công khai sự thật, nhưng anh đã đoán sai, bọn họ đều cười nhạt không một lời phản bác. Nói thật khi biết về gia đình hai người Vân Ca không hề nghi ngờ rằng anh cảm thấy choáng váng, con gái đồng nghiệp Phạm Tú Quyên, chưa hết còn là con cưng của nhà tài phiệt giàu có nhất nhì thế giới, anh tưởng chắc mình đang nằm mơ.
"Ngày mai mọi người tập trung ở hội trường tham gia lễ trao thưởng cuối năm." Huỳnh Trọng Quới nhìn khắp lớp, thấy mọi người nói "vâng" thì anh cười gật đầu.
.....
Bên trong không gian
Vân Du ngồi trên một chiếc xích du đơn giản được làm từ mảnh gỗ nhẵn bóng gắn trên hai đầu dây thừng đối diện nhau và mắc trên một cành cây to lớn. Trong lòng cô là chú mèo lông xám đang híp mắt hưởng thụ Vân Ca chải lông cho mình.
"Ngốc mèo kia, suốt ngày cứ bám lấy chủ nhân của ta là sao." TaTa nhìn con mèo nằm trong lòng Vân Ca ghen ghét nói.
"Ta bám hồi nào?, đây là chủ nhân thích ta nha." Giọng meo meo rất buồn cười của chú mèo vang lên.
"Ngươi dám nói không có đi." TaTa rống giận, con mèo hỗn đản này suốt ngày trước mặt chủ nhân thì vẻ thiên sứ, chỉ có nó và bọn họ thì nó là một ác ma.
"Ta nói không đó." Mèo ta vẫn híp mắt hưởng thụ
"Ngươi... người.." TaTa vẻ mặt nóng bừng bừng chỉ vào con mèo nửa ngày không nặn ra được câu nào phản bác.
Nhìn một bé một mèo cãi nhau Vân Ca cảm thấy buồn cười, chín năm nay ngày nào cũng trình diễn một màn này làm cô nghe riết nhàm cả tai mỏi cả mắt.
"Được rồi, hai người các ngươi ngày nào không cãi nhau ăn không ngon à." Vân Du từ xa đi tới ngồi chỗ còn trống trên xích du. Vươn tay ẵm chú mèo qua lòng mình, bàn tay cào cào nhè nhẹ lớp lông.
Con mèo này lúc trước bọn họ đi cắm trại đã thả nó vào rừng rồi, nhưng không hiểu sao khi bọn họ quay lưng thì chú ta chạy ngay tới trước mặt bọn họ cọ cọ như muốn đi theo hai người, từ đó mèo ta vào không gian này sống được chín năm rồi, bọn họ đặt cho cái tên là Yaro. Lúc mới nghe Yaro nói chuyện bốn người bọn họ nghệt mặt ra, sau mới biết Yaro là yêu thú, không hiểu sao lại đi lạc tới đây.
Hành động này của Vân Du, Vân Ca thấy hoàn toàn bình thường nhưng lọt vào mắt hai người LaLa thì cảm thấy cực kỳ tổn thương sâu sắc.
Nhìn vẻ mặt hai yêu linh Vân Ca phì cười rồi vẫy tay :"Lại đây ta chải tóc cho hai người các ngươi."
TaTa và LaLa mừng rỡ bay ngay tới trước mặt Vân Ca, nhưng bay sát quá làm Vân Ca chỉ thấy toàn thấy tóc là tóc.
"Hai người các ngươi đứng xa ra xíu thì ta mới thấy mà chải chứ." Vân Ca buồn cười nói.
"Đúng là ngu ngốc." giọng mè nheo của Yaro vang lên.
Hai người TaTa và LaLa đồng thời quay đầu nhìn Yaro, ánh mắt bốc lửa.
"Có tin bọn ta quăng ngươi xuống vực không?." LaLa vừa nói vừa đánh ánh mắt nhìn xuống bờ vực kế bên.
"Hừ." Yaro hừ lạnh một tiếng quay đầu đi :"Ta không thèm sợ hai người các ngươi." Yaro bày ra vẻ mặt điếc không sợ súng.
"Giỏi lắm." LaLa vừa giơ tay chưa kịp búng nữa thì Yaro vẻ mặt kinh hoàng rút vào lòng Vân Du.
"Đúng là mèo giấy mà, mới hù xíu mà sợ rồi." Nhìn cảnh này hai người Vân Du cười thêm khoan khoái.
/55
|