Sorry Sorry

Chương 3

/34


Đối với hầu hết mọi người, thời kỳ dài nhất, khó trải qua nhất trong cuộc đời là 6 năm tiểu học , có bài tập về nhà làm không bao giờ hết, có những lời cằn nhằn không bao giờ dứt, có vô số nỗi buồn không đếm xuể… Tuy nhiên, đối với Ngải Mễ và Aaron lại không phải như vậy.

Cả hai đứa đều biết, cùng thi được vào một trường, vẫn có thể ở gần nhau, nhưng kể cả cấp hai được học cùng nhau, lên cấp ba thì sao? Đại học thì sao? Cả đời thì sao? Chúng không dám nghĩ tiếp nữa.

Tốt nghiệp tiểu học, chúng vẫn vào học tại cùng một trường cấp hai, nhưng tốt nghiệp cấp hai, chúng vào hai trường cấp ba. Trên thực tế, vốn Aaron cũng có thể vào trường cấp ba tốt nhất, nhưng lúc này đây bệnh tình của ba cậu lại xấu đi, lúc này, mẹ cậu không còn quay về nữa, hàng ngày cậu buộc phải quay về chăm sóc ba.

Ngải Mễ không biết phải dành tình cảm gì cho mẹ Aaron, ít nhất sẽ không giống mọi người trong con ngõ nhỏ chỉ trỏ, nói xấu sau lưng. Cuối cùng bà đã bay đi, còn bản thân Ngải Mễ vẫn đang mọc lông mọc cánh. Sự bay đi của mẹ Aaron đã đem lại cho cô niềm hy vọng, cô càng yên tâm ẩn thân ở đây. Cô rất thích ở đây, nhưng đôi cánh trong lòng cô đã bắt đầu muốn cất, từ trước đến nay cô không thuộc về chốn này.

Trong sự việc này, Aaron luôn tỏ ra như người ngoài cuộc, thực ra từ trước đến nay đều như vậy, mảnh đất của cậu dành cho người mẹ, luôn luôn cằn cỗi.

Sự ra đi của mẹ, đáng lẽ sẽ khiến cho hai thiếu niên nương tựa vào nhau nhiều hơn, tuy nhiên, đột nhiên chúng lại trở nên vô cùng kiên cường, dường như chỉ cần có một người, là có thể đi hết quãng đường còn lại.

Trong con ngõ không có thông tin nào được giấu qua đêm, chuyện Aaron vì ba mà phải bỏ trường điểm cấp ba đã được mọi người biết hết.

“Haizz, làm mẹ còn không bằng làm con”.

“Nó cũng ngốc thật, ba nó còn sống được mấy ngày nữa? Tự hủy tương lai của mình à?”

“…”

Ngải Mễ không biết Aaron có nghe thấy hay không, nghe thấy rồi sẽ có cảm nghĩ gì. Lời nói của mọi người thật đáng sợ, mặc dù thầm khuyên nhủ mình đừng quan tâm, đừng quan tâm, nhưng dù sao cũng là con người, trái tim vẫn mềm yếu, bắn một mũi tên có thể vẫn gắng gượng được, bắn mũi thứ hai, rất nhiều mũi khác, cuối cùng sẽ vẫn thấy đau.

Cô đi tìm Aaron, đương nhiên là cô hiểu tại sao Aaron lại lựa chọn ở lại, nhưng cô cũng đã giúp Aaron những mối lo toan về sau, bởi ông bà nội cô đã hứa sẽ giúp Aaron chăm sóc ba cậu.

“Chỉ khi cậu tiến bộ hơn, ba cậu mới thấy vui”. Cô nói câu đó, cũng không dám nhìn thẳng vào mắt Aaron.

Aaron nâng cằm cô lên.

Trên mặt cô đọng đầy nước mắt, không biết từ bao giờ, cô không còn ngang ngạnh bắt nạt cậu nữa, dần dần cô đã quay trở lại hình ảnh của cô nữ sinh cần được chăm sóc.

Tự nhiên Aaron lắc đầu – Ngải Mễ không hỏi cậu tại sao, cậu nhìn chằm chằm vào cô, trong mắt tựa như có một hố sâu, dường như muốn nuốt chửng cô.

Ngải Mễ thấy hơi lạ, “tại sao cậu lại nhìn tớ như vậy?” Dường như năm xưa trước khi đi, Bạch Nương Tử cũng nhìn Hứa Tiên đắm đuối như vậy.

Aaron vẫn lắc đầu, cậu nhắm mắt trước. Đột nhiên Ngải Mễ đã hiểu, lần trước là cô bắt Aaron nhắm mắt. Cô nhìn khuôn mặt cậu, có lý do gì để từ chối chứ? Năm xưa cô hôn Lý Tuấn Ninh, cao ngang ngửa với cậu ta, nhưng trước Aaron lúc này, cô phải kiễng chân lên, cô có thể cảm nhận được hơi thở nóng bỏng của cậu.

Chắc là phải 1.000 độ C mất?

Cô cảm thấy mình đang tan dần.

Chỉ có điều ở giây cuối cùng, Aaron đã đẩy cô ra, mồ hôi trên mặt cậu đầm đìa, nhịp thở hổn hển từ chiến trường đã rút về.

Cô luống cuống bỏ chạy, trái tim muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.

Aaron nhìn cô bước đi, trái tim cũng như bị dao cứa.

Có phải trong lòng Aaron không nghĩ đến mọi sự lựa chọn đâu? Có những lúc quyết định con người sẽ đi con đường nào, thực sự không phải là năng lực, mà là sự lựa chọn của mình. Cậu lựa chọn ở lại, không phải là muốn giành danh hiệu trung hiếu gì đó. Cậu từ chối Ngải Mễ kiên quyết như vậy, là có ý sâu hơn, vì không biết bắt đầu từ bao giờ, đột nhiên cậu đã hiểu được phần nào suy nghĩ của Ngải Mễ. Hiểu được suy nghĩ của Ngải Mễ, cậu lại thấy sợ. Tiếp đó cậu nhìn thấy mọi ánh mắt, mọi động tác của Ngải Mễ đều chứng tỏ lời dự đoán của mình là đúng. Cậu thích Ngải Mễ, nhưng cái thích này, là nhân nhượng, là hy sinh, là chịu đựng, có lẽ vượt trên cả yêu, nhưng chắc chắn không phải là yêu.

Nhưng hơi thở nguy hiểm này mỗi lúc một lan rộng.

Hơi thở này khiến cậu buộc phải lùi ra sau, không có sức để đối kháng, giống như đứng trước cái chết. Cậu bắt đầu hâm mộ một Aaron khác, chết trong những năm tháng đẹp nhất của cuộc đời, chết giữa tuổi thanh xuân.

Mùa hè đó, hai đứa rất ít qua lại với nhau, hàng ngày Aaron đều đi đá bóng, cậu đã ép nỗi phẫn nộ vô cớ trên người mình thành mồ hôi lăn xuống thảm cỏ.

Trời rất xanh, cỏ rất xanh, hơi thở của hormone rất đậm đặc. Nỗi buồn của chàng trai trẻ trong thế giới không đẹp như thế giới cổ tích này, thưa thớt, tựa như hạt bồ công anh, bay đi khắp nơi, không ai bắt được.

Aaron đi đá bóng rồi, Ngải Mễ thì hàng ngày giúp ông bà nội đến công viên nhặt chai nhựa, đây là lần đầu tiên Ngải Mễ trực tiếp tham gia vào công việc của họ, Ngải Mễ vẫn biết công việc của ông bà nội, nhưng cô bé chưa bao giờ đích thân trải qua. Dưới trời nắng gắt, cô nhìn thấy bà mỉm cười rất khách khí, ánh mắt tỏ vẻ chờ đợi, mong chờ một cậu bé nào đó uống hết chai nước và đưa cho bà, đứa bé này để lộ một chút thương cảm thoáng qua, mẹ cậu sẽ nói với cậu bằng giọng rất có giáo dục: “con mau uống hết đi rồi đưa chai cho bà”.

Điều này khiến Ngải Mễ không thể chịu đựng nổi. Hóa ra những cái cô ăn, cô mặc, đều được đổi từ những cái này của ông bà.

Nhưng Ngải Mễ không khóc.

Ngươi cần phải cứng rắn, ngươi buộc phải cứng rắn, không được phép khóc.

Tất cả những điều này, đều khiến Ngải Mễ càng thêm tin rằng, cô phải cố gắng, cô phải phá kén xông ra, cô phải bay lượn.

Bà vô tình hỏi cô: “Dạo này sao không thấy cháu với Aaron chơi với nhau?”

Ngải Mễ không biết phải trả lời như thế nào, giữa chúng, thực sự là hạ nhiệt đột ngột, không còn dư địa để xoay chuyển nữa, không ai hiểu tại sao lại như vậy. Không phải Ngải Mễ không nghĩ đâu, nhưng không tìm ra cốt lõi vấn đề. Thực ra trong lòng cô đã nhận định được mối quan hệ giữa hai đứa từ lâu, con nhà nghèo biết suy nghĩ từ sớm, đặc biệt là con gái. Về tương lai, cô đã đặt ra rất nhiều giả thiết, có rất nhiều con đường khác nhau, cái duy nhất không thay đổi là, cô đã từng tưởng rằng, cho dù là đường nào, đều sẽ đi cùng Aaron.

Chỉ có điều, cô đã tính toán hết rồi, nhưng không thể ngờ rằng, kẻ phản chiến lại là Aaron.

Một tuần trước khi vào học, Ngải Mễ vẫn sang nhà Aaron. Ba Aaron nhìn càng yếu hơn, thấy Ngải Mễ đến, gắng gượng chút tinh thần, trách Ngải Mễ không chịu đến chơi. Ông nhìn cô, coi cô như con gái mình, ánh mắt này, khiến cô thấy lo lắng. Ngải Mễ không biết phải trả lời thế nào mà chỉ biết cười. Bất chợt cô sực nhớ đến ngôi miếu cổ, đám mạng nhện cũ kỹ đó đột nhiên cũng giăng trên mặt ông, thời gian giữa họ, đã cách xa lắm rồi. Chúng đang trưởng thành, ngọn lửa sinh mệnh của ông lại đang từ từ dập tắt. Ông dồn quãng thời gian chưa hết của mình lên người con ông.

Ngải Mễ ngồi bên cạnh ba Aaron một lát, cô nắm bàn tay khô khốc của ông, cô chưa bao giờ được gặp cha mẹ đẻ của mình, từ nhỏ nắm tay ông bà nội, cũng như thế này, cô cảm thấy rất thân thiết. Nếu là ba mình, nắm tay cũng sẽ có cảm giác ấm áp như thế này chăng?

Ngải Mễ vào phòng của Aaron, Aaron đang đi giày chuẩn bị đi đá bóng, rõ ràng là cậu đã nghe thấy tiếng Ngải Mễ, nhưng cậu không ra đón Ngải Mễ, hoặc là giống như ngày xưa, đứng trong phòng gọi to tên Ngải Mễ.

Cậu chỉ khẽ nói: “cậu đến rồi à?” Lúc nói câu này, mắt vẫn nhìn vào đôi giày đá bóng của mình, đôi giày này đã đi cùng với cậu qua bao ngày tháng, cũng nên về hưu rồi.

Cậu bắt đầu thắt dây giày, động tác chậm rãi, như bộ phim bị kẹt băng, khiến người ta cảm thấy khó chịu.

Ngải Mễ đưa chiếc túi đang cầm trên tay ra, “tớ mua cho cậu”.

Cuối cùng Aaron đã ngẩng đầu lên, cậu cố gắng tỏ ra một chút hứng thú.

“Cái gì vậy?”

“Giày đá bóng”.

“Thật à? Thảo nào mấy hôm nay đôi giày này rách nhanh như vậy. Nhưng cậu mua giày mà không hỏi tớ, cậu biết tớ đi cỡ nào không?”

“Biết chứ, có lần trong lúc đá bóng, tớ đã nhìn thấy đôi giày của cậu, bởi vì lúc đó tớ đã nghĩ sẽ mua cho cậu đôi giày đá bóng”.

“Có lần? Từ khi nào vậy?”

“Gần… gần một năm rồi”.

“Cậu không biết là chân của người sẽ to lên à?”

“Ừ, thế thì để tớ đi đổi”.

“Thôi, để tớ đi, đá bóng đi giày chặt một chút sẽ tốt hơn”.

Aaron cởi đôi giày rách không thể rách được hơn của cậu ra, cầm chúng trên tay lắc qua lắc lại, chớp chớp mắt với Ngải Mễ: “có mang về cất giữ làm đồ quý hay không?” Nét mặt rất ranh mãnh.

Trong tích tắc, Ngải Mễ cảm thấy mình chuẩn bị xông đến đánh cho Aaron một trận tơi bời, giống như vô số lần trước cô đã từng làm, nhưng người Ngải Mễ lại cứng đờ ở đó, giống như có một ngón tay từ đâu đó đưa đến, bấm vào nút tạm dừng. Tuổi trẻ nhanh chóng tối sầm, cô cũng tạm dừng lại.

“Nếu không còn gì nữa thì tớ về trước đây”.

“Ừ, đợi đã, cậu đã đến rồi thì tớ cũng có quà tặng cho cậu. Cậu đợi một lát, tớ sẽ lấy cho cậu”.

Hai đứa đều không nói thẳng là chia tay, nhưng lại làm cho bầu không khí này mang đậm màu sắc lốm đốm hơn.

Aaron rút từ dưới gối của cậu ra một chiếc hộp nhỏ, đưa cho Ngải Mễ.

“Nhẫn cưới của mẹ tớ”. Cậu nói.

Trước khi trao đổi, cô sẽ phải từ chối.

Nhưng hiện tại, cô cảm thấy mình không có lý do nào để từ chối món quà này.

Năm học cấp ba đã bắt đầu, Ngải Mễ đã trở thành thiếu nữ duyên dáng, tuổi thơ mà thượng đế ban tặng cho Ngải Mễ có lẽ sẽ khiến cả cuộc đời cô đều được tưới lớp nước màu xám, nhưng cậu lại dùng một cây bút màu, vẽ nên bức chân dung lấp lánh rạng ngời cho Ngải Mễ. Ngải Mễ cảm thấy mình không có gì hổ thẹn trước nhan sắc hơn người của mình, bởi buổi thơ của cô trắng xám như vậy.

Cô nghèo đến nỗi chỉ có Aaron. Nhưng đồng thời, cô cũng giàu đến nỗi chỉ có Aaron. Sau đó, sau khi Aaron ra đi, cô mới hiểu rằng, có một người, ở bên cạnh mình, là sự thỏa mãn lớn nhất. Chỉ có điều đợi đến khi cô hiểu ra, người đó đã không còn ở bên cạnh nữa.

Tuổi thơ của chúng không có sắc màu rực rỡ, tựa như vòng tay ôm không có nhiệt độ. Tuy nhiên, sau này lớn lên nhớ lại, những ký ức đó lại sạch sẽ, đơn thuần, trong sáng biết bao.

Ngải Mễ biết rất rõ, mình phải dùng sự mạnh mẽ trong nội tâm, nâng đỡ nỗi cô đơn bao la của cô trên thế giới này. Cô đã chia tay với sự ấu trĩ, non nớt từ lâu, sau khi nhận được chiếc nhẫn đó của mẹ Aaron, cô cảm thấy mình đã trưởng thành chỉ trong phút chốc, trưởng thành là việc diễn ra trong một giây, xuyên qua một lớp vải mỏng, là đến một cấp độ khác của sinh mệnh. Cô thích hơi thở nóng bỏng của trưởng thành, giống như thuở nhỏ ngồi cạnh bếp than để đun nước, nhìn nước sôi, đám hơi nước đó bay vào không khí, cảm nhận được nhiệt độ sôi sùng sục đó.

Bên cạnh Ngải Mễ bắt đầu có rất nhiều vệ tinh vây quanh, nhưng không có Aaron. Trong đám người đông đúc, Ngải Mễ cảm thấy không khí vô cùng loãng, hóa ra là thiếu một người. Không phải là thiếu bờ vai có thể nương tựa, lồng ngực có thể tránh gió, mà là thiếu một hơi thở nồng ấm. Cô cảm thấy mình là một dải màu trắng xám trong biển người sặc sỡ với mọi sắc màu.

Cây bút vẽ đó của cô không ở bên cạnh, vì thế bức tranh đã đổ màu cũng dần dần nhạt màu, trả lại vẻ nhợt nhạt ban đầu của sinh mệnh. Hóa ra không có Aaron, cô đã mất đi ý nghĩa.

Người muốn ở bên cạnh lại không ở bên, người không muốn đến thì lại đến.

Lý Tuấn Ninh chính là người mà Ngải Mễ không muốn nhìn thấy nhất trong trường. Lý Tuấn Ninh cũng không thể ngờ rằng, cô gái đanh đá hôn mình năm xưa giờ đã lột xác trở thành cô gái xinh xắn như thế này. Cậu thường nhìn thấy cô, nụ cười rạng rỡ trên môi. Nhưng Lý Tuấn Ninh vẫn thấy sợ trước “uy lực” của Ngải Mễ, không dám tùy tiện ra tay. Mặc dù hiện giờ cậu đã không còn là thằng bé lang thang chơi bời trong con ngõ nhỏ, mà là hội trưởng hội học sinh trong trường, đội trưởng đội bóng đá, hơn nữa dáng dấp cũng nghiêm chỉnh. Cậu hơn người, là do ba cậu phất to, nhưng cậu cũng không tồi, không bất tài như Lưu Thiện – con trưởng của Lưu Bị, mà chứng minh cho câu nói hổ phụ sinh hổ tử. Tóm lại, Lý Tuấn Ninh được coi là một nhân vật có tiếng trong trường.

Cô đi xem họ đá bóng, mọi người đều đang đoán cô gái xinh đẹp này đến đây vì ai, không ai biết cô xuất hiện ở đây, là để xem một người không có mặt trên sân cỏ này. Mọi người mặc dù là dò đoán, nhưng cũng đều cảm thấy, nếu trong số những chàng trai này, có một người xứng đáng để một cô gái say mê, thì người đó chắc chắn phải là Lý Tuấn Ninh.

Và thế là họ cố tình đá bóng đến dưới chân Ngải Mễ, lần đầu tiên Lý Tuấn Ninh bị mọi người sai đi nhặt bóng, nhưng lại tỏ ra rất vui vẻ. Ngải Mễ nhìn thấy Lý Tuấn Ninh lại gần, liền đá bóng ra, khoảng cách này, cô vẫn tự tin vào bàn chân mình. Lý Tuấn Ninh đón rất chắc chắn quả bóng Ngải Mễ chuyền, cậu muốn gọi cô là Mễ Mễ, nhưng không gọi thành lời, chỉ cười với cô, “cảm ơn cậu”. Ngải Mễ không trả lời.

Sau nhiều lần, đương nhiên là Ngải Mễ cũng nhận ra trò đùa của đám con trai, bóng lăn đến, cô coi như không nhìn thấy.

Đột nhiên cảm thấy vô vị, hóa ra không phải tất cả các chàng trai đá bóng đều đẹp trai như Aaron. Cô quay người bỏ về, đúng lúc họ tan cuộc, Lý Tuấn Ninh chạy đến, áo đã cởi ra, vắt trên vai, mồ hôi ướt sũng, cậu đuổi theo Ngải Mễ, dịu dàng nói: “xin lỗi cậu”.

Thực sự Ngải Mễ rất kính nể Lý Tuấn Ninh vì cậu không hề nhắc đến chuyện cũ, cô cũng ngại không muốn đối xử với cậu bằng thái độ lạnh lùng như với người khác, “chuyện đó hả, không có gì đâu”.

Lý Tuấn Ninh vẫn tỏ ra ái ngại, “hay là tớ mời cậu ăn kem nhé”.

“Ăn kem? Thôi không cần đâu”.

“Tại sao?”

“Hiện giờ như thế này, mọi người đều gọi tớ là người đẹp băng giá rồi, tớ mà ăn kem nữa thì không hay lắm”.

“Ha ha, thú vị thật”. Câu nói đùa của Ngải Mễ khiến Lý Tuấn Ninh rất vui, không phải cậu không biết tác phong nhất quán của cô gái thông minh này, chỉ có điều hiện giờ cô đã biết dùng những từ ngữ nhẹ nhàng để từ chối người khác rồi.

“Thế, thế thì bọn mình ăn gì nhỉ?”

“Không cần đâu, tớ ăn rồi, bye bye”.

Chỉ còn lại Lý Tuấn Ninh đứng một mình hậm hực.

Đương nhiên là Ngải Mễ biết thân phận của Lý Tuấn Ninh hiện nay, đây không phải là con đường tắt để một chú vịt xấu xí biến thành chim phượng hoàng vàng hay sao?

Chỉ có điều Ngải Mễ không cam tâm, đó là cẩm nang cuối cùng của con gái, đối với Ngải Mễ, chưa đến lúc vạn bất đắc dĩ, vẫn không muốn mở ra.

Lý Tuấn Ninh cũng thể hiện ra sự nhẫn nại rất lớn.

Sớm muộn gì cô ấy cũng là của mình. Về điểm này, Lý Tuấn Ninh đã xác định. Cô ấy đã từng hôn mình.

Cứ cách vài ba ngày, Lý Tuấn Ninh lại tặng quà cho Ngải Mễ, Ngải Mễ nói: “tớ không lấy đồ của cậu đâu”. Lý Tuấn Ninh nói: “Đây không phải là trao đổi, không có nghĩa rằng cậu nhận quà của tớ thì phải thế nọ thế kia. Em tớ thường xuyên mua đồ linh tinh, mua rồi lại không dùng, cậu cứ cầm đi, không cũng lãng phí, coi như là cậu giúp tớ”. Lý Tuấn Ninh đã nói như vậy rồi, Ngải Mễ đành phải nhận. Thực ra cả hai đều biết, Lý Tuấn Ninh không có cô em gái nào.

Lý Tuấn Ninh cũng viết thư tình cho cô, mỗi ngày một lá thư, vì Ngải Mễ đã cầm quà của cậu, dù sao cũng là há miệng mắc quai, cũng ngại vứt thư tình vào thùng rác trước mặt cậu.

Mặc dù Lý Tuấn Ninh bám riết lấy cô, nhưng mặt khác, cũng là giúp cô được yên tĩnh. Ít nhất đám con trai bậu xậu, không còn đến quấy rầy cô nữa.

Lý Tuấn Ninh nói rằng, kẻ nào dám theo đuổi Ngải Mễ, tớ sẽ cho kẻ đó nếm mùi của tớ!

Ngải Mễ thường chạy đến trường Aaron, ngồi xuống bên cạnh Aaron. Ngải Mễ tưởng rằng trời xanh, sân bóng, bóng đá, những cảnh tượng quen thuộc này sẽ khiến chúng được ôn lại cảm giác đơn giản nhưng ấm áp ngày xưa, nhưng Ngải Mễ đã ngửi thấy mùi hormone sặc sụa trên người cậu, điều này khiến cô cảm giác được rằng vết rạn nứt giữa chúng ngày một lớn dần. Mỗi ngày một lớn, cuối cùng sẽ biến thành biển rộng mênh mông chăng? Cuối cùng một ngày nào đó, chúng sẽ đứng ở hai bờ nhìn nhau. Nhưng cô không biết, ai sẽ ở bờ bên này, ai sẽ sang phía xa kia.

Lý Tuấn Ninh đã từng hỏi: “Tại sao cậu lại lạnh lùng như vậy?”

Ngải Mễ không trả lời.

Từ nhỏ đều là người khác đối xử lạnh nhạt với mình, vì thế đã quen dùng sự im lặng để trả lời. Cô không quen với sự vồn vã, nhiệt tình ngay lập tức, tình cảm giữa con người với con người phải hâm nóng từ từ, giống như hầm canh bằng lửa nhỏ, càng lâu càng thơm.

Cô cũng không thích người khác gọi mình là người đẹp băng giá, cô không hề băng giá, ngọn lửa trong lòng cô, cháy rừng rực, không ai có thể biết. Nhưng những điều này đều không cần phải giải thích với người khác. Tâm sự của cô, không nói cho ai biết, ngoài Aaron.

Tuy nhiên người mà mình muốn tâm sự, đã không còn muốn nghe nữa. Thật nực cười.

Cô cũng không hiểu, tại sao hai đứa lại ra nông nỗi này.

Lần cuối cùng Ngải Mễ đến trường Aaron tìm cậu, đúng lúc bọn họ có trận thi đấu bóng đá, cũng như ngày xưa, Ngải Mễ ngồi bên cạnh cầu môn. Vừa nhìn là cô đã nhận ra ba lô của Aaron, rất sạch sẽ, không giống với người khác, mặc dù chỉ mua ở sạp hàng rẻ tiền, nhưng vì cậu đã sử dụng, nên cũng có khí chất khác. Ngải Mễ đặt chai nước khoáng mà cậu thích uống ở bên cạnh.

Kỹ thuật đá bóng của Aaron càng ngày càng tiến bộ, cậu chạy trên sân, giống như ngón tay dài linh hoạt lướt trên các phím đen trắng của đàn dương cầm, Ngải Mễ nhìn thấy vô số nốt nhạc, nhảy nhót tung tăng trên sân bóng. Đương nhiên, Ngải Mễ còn nhìn thấy đôi giày đá bóng mà mình tặng cho Aaron, điều này khiến Ngải Mễ cảm thấy hai đứa luôn luôn được ở bên nhau, chỉ có điều hình thức không giống mà thôi. Đôi giày đá bóng mà cô tặng cho Aaron, được Aaron đi vào chân. Chiếc nhẫn mà Aaron tặng cho cô, cô vẫn đeo trên tay. Đây là điều bí mật công khai của hai đứa, làm chứng cho sự trưởng thành của chúng. Giày đá bóng cũng thế, nhẫn cũng thế, đều chứa đựng linh hồn nhỏ của chúng.

Lúc Aaron sút bóng vào lưới, Ngải Mễ chỉ đứng cách đó mấy mét, nhưng cậu không nhìn thấy Ngải Mễ, cậu chạy ngay về để ăn mừng cùng bạn bè. Trong đầu Ngải Mễ đột nhiên hiện lên hình ảnh của một chiếc máy quay, quay lại cảnh hồi còn nhỏ, mỗi lần sút bóng vào gôn, Aaron luôn dừng lại, cho dù Ngải Mễ trốn ở góc nào, cậu đều nhìn thấy Ngải Mễ ngay, sau đó cậu ngoác miệng cười với cô. Cậu luôn tưởng rằng cậu sút vào lưới rồi, Ngải Mễ sẽ rất mừng, thực ra sự tưởng rằng đó của cậu là đúng. Nhưng Ngải Mễ luôn thích giấu niềm vui này trong đáy lòng, cô sợ mình vừa bật cười ra thành tiếng, niềm vui này sẽ trốn mất tiêu.

Có lẽ Aaron luôn chờ đợi tiếng hoan hô của Ngải Mễ, đúng vậy, tại sao Ngải Mễ không cuồng nhiệt một lần, tại sao Ngải Mễ không thể nhảy cẫng lên huơ huơ nắm đấm của mình, hét hò cổ vũ cho cậu? Tại sao không để con sóng dữ dội trong lòng hiện lên trong mắt? Cô sợ như thế, sẽ biến thành nước mắt ư? Hoặc giả là từ xưa đến nay đã quen với việc trải đầy tình cảm trong trái tim, nở đầy hoa thơm cỏ lạ, trên khuôn mặt lại là vách núi cheo leo, khô khốc.

Có hai cô gái bước đến, hai người rụt rè tìm kiếm trên thảm cỏ, sau đó họ nhìn thấy ba lô của Aaron.

“Ấy, đã có người mang nước cho cậu ấy rồi”. Một cô kêu lên.

“Chỉ là một chai nước khoáng mà thôi”. Giọng có phần khinh miệt.

Cô gái đặt chai nước ngọt có ga mà họ mang đến lên trên ba lô của Aaron, dường như không cẩn thận còn làm đổ cả chai nước của Ngải Mễ. Ngải Mễ nhìn thấy nó lăn một vòng rồi dừng ở đó, giống như cú đá vào lưới đó, bị lưới chặn lại, bèn mất đi phương hướng của mình, mất đi động lực tiến về phía trước.

Cô không muốn cũng không thể phán đoán, có phải bọn họ cố tình hay không. Tóm lại, chỉ một cú đẩy nhẹ như vậy, ngôi tượng thần đứng sừng sững rất lâu trong trái tim cô cũng đã sụp đổ.


/34

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status