Sorry Sorry

Chương 30: Ngải Mễ, có cậu thật là tuyệt

/34


Hai tháng sau.

Mỗi lần, ở salon tóc, những lúc ngơi tay, Tư Nhiên luôn thẫn thờ, mỗi khi salon bật những ca khúc, các thợ cắt tóc đều ngâm nga theo, chỉ có Tư Nhiên là không. Thỉnh thoảng các đồng nghiệp cũng đến KTV, họ kéo Tư Nhiên đi cùng, Tư Nhiên không chống lại được liền bị kéo đi, nhưng anh cũng không hát, anh nói: “Tớ hát khó nghe lắm, sợ lại làm các cậu chạy mất.” Cũng có người vô tình nói: “Tư Nhiên à, anh đẹp trai như vậy, nếu mà biết hát, có khi lại thành ngôi sao ca nhạc ấy chứ”. Có một lần bọn họ đi hát, đến gần sáng mọi người đều ngủ la liệt, không kìm được Tư Nhiên bèn hát một bài, không ngờ một người bạn tỉnh dậy, gần như cậu ta nhảy phắt dậy: “Tư Nhiên, anh đang hát ư?”. Tư Nhiên chỉ lên màn hình: “Tớ để ca sĩ hát đó chứ”.

Nếu như năm xưa Tư Nhiên có một triệu nhân dân tệ đó, phải chăng hiện tại đã có aỉbum riêng của mình rồi? Có tác phẩm riêng cho mình rồi chăng? Phải chăng các bài hát của anh đã được nhà nhà biết tới? Phải chăng mỗi khi anh đi xe buýt, vào siêu thị, đều nghe được giọng hát trong sáng của mình? Phải chăng đồng nghiệp của anh cũng sẽ ngồi ở KTV và hát các bài hát của anh?

Nhưng từ xưa đến nay cuộc đời không bao giờ chấp nhận nếu như, hiện tại Tư Nhiên là giám đốc điều hành của salon tóc này. Nếu nói một cách không khiêm tốn, về sự nghiệp, là đã khá thành công, còn về tình yêu, sau bao nỗi vất vả cuối cùng anh đã có được tình yêu đích thực của mình – Ngải Mễ.

Hôm đó ở bệnh viện, anh tỉnh lại, Ngải Mễ nói: “Aaron, Lý Tuấn Ninh mất rồi”.

Anh im lặng hồi lâu, nói: “Ngải Mễ, hãy cho anh thử chăm sóc em nhé”.

“Vâng.” Không ngờ Ngải Mễ lại đồng ý.

Anh đã rất hài lòng với cuộc sống hiện tại, cái gọi là ước mơ, là mặt biến màu xanh lam khi lộn ngược trời lại. Anh là một chú cá, không thể bay lượn trên không trung; anh là một con chim, không thể ngao du trong biển lớn. Hiện tại anh đứng trên mặt đất, ánh nắng rực rỡ như tơ lụa trải dài trên chặng đường sinh mệnh. Niềm hạnh phúc bình dị này lại không phải ai cũng có được.

Hết giờ tự học, Ngải Mễ đến salon tìm anh. Hai người cùng đi trên con đường dài, thỉnh thoảng có tiếng xe taxi lướt qua, cả thế giới đều tĩnh lặng. Bàn tay Tư Nhiên buông thõng, đúng lúc chạm vào tay Ngải Mễ, rồi anh nắm tay cô một cách rất tự nhiên.

Bàn tay cô nhỏ nhắn, mềm mại, giống như không có xương vậy, anh rất thích bàn tay cô, nhưng lại không thích bàn tay mình. Vì thường xuyên phải pha thuốc nên lòng bàn tay Tư Nhiên lúc nào cũng trơn như có dầu, hàng ngày sau khi hết giờ làm việc anh đều phải rửa tay nhiều lần. Nhưng một ngày nọ Ngải Mễ lại nói: “Tư Nhiên, em rất thích cái mùi trên tay anh”.

“Hả?” Anh tưởng đây là một sự châm chọc.

“Em cảm thấy thợ cắt tóc thực sự là một nghề rất lãng mạn. Chỉ khi có tâm hồn, bàn tay mới trở nên khéo léo, anh đã bao giờ xem bộ phim có tên là Edward Scissorhands (Edward bàn tay kéo) hay chưa, em cảm thấy anh chính là Edward của em.”

Tư Nhiên kéo Ngải Mễ đứng lại, anh nâng bàn tay Ngải Mễ lên, anh chưa bao giờ thấy thích nghề của mình, đó chỉ là một cách mưu sinh, xét về bản chất, việc anh cắt tóc cũng như việc ba anh xây nhà.

Họ đứng ở đó, đột nhiên có đám lá ngô đồng dày đặc rơi xuống, ngẩng đầu lên nhìn, hóa ra là những người thợ làm vườn đang tỉa cây, đám lá xanh mướt đó tự dưng thi nhau rơi xuống. Tư Nhiên cảm thấy điều này rất giống với việc mình cắt tóc, đám tóc đó vẫn còn xanh, nhưng lại bị cắt dưới bàn tay kéo của anh, chỉ có điều cảnh tượng trước mắt, tất cả đều đã được phóng đại, vốn là mình cắt lách cách, cái rơi xuống, là tóc của người khác, cũng là giấc mơ của mình. Giấc mơ của anh vẫn chưa già đi, đã giống như đám lá xanh tươi tồt này, chúng nằm trên mặt đường, bên trên được mạ ánh đèn đường màu vàng, nhưng nỗi buồn không thuộc về chúng. Chúng không chết đi, chỉ để sinh mệnh nở rộ ở một nơi khác. Nhưng giấc mơ của anh, lại đợi chờ ở đâu?

“Ngải Mễ.”

“Em đây.”

“Anh muốn hôn em.”

“Bất ngờ vậy sao.”

“Đúng vậy, vì là trận mưa lá ngô đồng hiếm có mà, cảnh tượng này chỉ có trong phim mà thôi...” Anh vẫn đang nói, đã bị Ngải Mễ nuốt chửng nửa câu còn lại.

Cô kiễng chân lên hôn anh.

Năm xưa cô chủ động hôn Aaron. Sau đó vì Aaron thua cuộc, cô đã nói là làm nên đã đi hôn Lý Tuấn Ninh. Nói cho đúng, đều không vì tình yêu, chỉ có lần này, cô cảm nhận được chàng trai này thích mình biết bao, còn mình, cũng thích anh biết bao.

Lá ngô đồng không ngừng rơi xuống đầu họ, dường như các thợ làm vườn cũng đang cố gắng tạo thêm vẻ lãng mạn cho cảnh tượng này. Nếu hôn nhau dưới mưa, mỗi giọt mưa đều bao bọc những mảnh vỡ ánh nắng của lớp áo mưa. Hôn nhau dưới tuyết, mỗi bông tuyết đều khắc lại những lời tâm tình mà đôi tình nhân chưa nói. Còn hôn nhau trong cơn mưa trên lá ngô đồng, mỗi chiếc lá đều bay thành một cái cây. Mỗi khi họ nhớ lại buổi tối tuyệt đẹp có một không hai này, rặng cây này sẽ bén rễ vươn cành, lớn nhanh như thổi, nụ hôn của họ được may trên đường gân của mỗi chiếc lá. Giữa vũ trụ, chúng ta chỉ là một hạt bụi, nhưng chúng ta đã từng yêu hết mình, tình yêu của chúng ta đã để lại dấu chân của chính mình.

Hồi kết của màn hôn nhau đầy màu sắc này hơi buồn cười, Ngải Mễ đưa tay tát Tư Nhiên một cái: “Tay anh chẳng yên phận chút nào”.

Tiếp sau đó Ngải Mễ bèn hầm hầm bỏ đi, Tư Nhiên lẽo đẽo theo sau giải thích: “Cái này thật sự không phải là lỗi của anh, tay anh, tự nhiên cứ đặt vào chỗ đó của em, thực sự là anh không cố tình”. Thực ra Ngải Mễ không phải là giận thật, cô cũng biết, lúc này đại não của con trai đều bị ngắn mạch, nhưng cô thích nhìn vẻ cuống quýt của Tư Nhiên. Sau khi chính thức có quan hệ với Tư Nhiên, cô đã lên mạng và tham gia vào một topic trên diễn đàn có tên là: Chúng tớ thích giày vò boyfriend, cô còn nhớ có một chị đã post một câu nói khiến mình cảm động nhất mà chồng mình đã từng nói: “Vợ sinh ra là để được chiều chuộng”. Nếu người yêu bạn chiều chuộng bạn, đương nhiên là anh ta sẽ phải chịu đựng cơn giận nhỏ này. Càng huống chi, tối nay Tư Nhiên là người phạm lỗi đầu tiên.

Tư Nhiên đi theo cô, mãi cho đến khi về đến nhà, Ngải Mễ mới quay đầu lại ôm chặt Tư Nhiên: “Ngốc ạ, nhìn anh luống cuống kìa”.

Tư Nhiên vẫn còn chưa hết vẻ sợ hãi: “Em không giận anh nữa à?”.

“Em có giận gì đâu.”

“Thế thì tốt, thế thì tốt, lần sau anh sẽ chú ý.”

“Tư Nhiên.”

“Hả?”

“Sau này em là người của anh rồi, anh phải đối xử tốt với em đấy.”

Cô nói như vậy lại khiến Tư Nhiên phải ôm chặt cô vào lòng, và thế là hai người lại quấn quýt với nhau một hồi. Đột nhiên Tư Nhiên nghĩ ra một chuyện: “Ngải Mễ, anh hỏi em một câu, em phải trả lời thật lòng nhé”.

“Câu gì vậy?”

“Có thật là Đường Mộc chưa bao giờ hôn em hay không?”

“Thần kinh!”

“Em mau trả lời anh đi.”

“Chưa bao giờ! Chưa bao giờ thật mà!” Ngải Mễ la lớn, thực ra là cô đã nói dối, đêm hôm đó, hai đứa ngủ với nhau, cả hai đều mơ thấy Aaron, đều tưởng đối phương là Aaron nên đã hôn nhau rất mãnh liệt một lần!

Tư Nhiên liền trêu: “Hê, nhìn nét mặt của em có vẻ như rất lấy làm tiếc”.

Ngải Mễ không biết phải nói gì.

Tư Nhiên bèn nói: “Thật là tiếc, một anh chàng như thế đứng trước cô gái xinh đẹp như thế này mà không thấy động lòng, thật là thần kỳ”.

“Thôi, muộn rồi, ngày mai anh còn phải đi làm, về sớm đi anh.”

“Ừ, ngày mai em còn phải đi học, em cũng nghỉ sớm đi.”

Tư Nhiên nhìn Ngải Mễ vào nhà, Ngải Mễ bước vào rồi lại chạy ra, Tư Nhiên vẫn đang thẫn thờ nhìn về phía cửa, cô thấy thương cho sự si tình của anh, bước đến ôm chặt Tư Nhiên: “Tư Nhiên, có anh ở bên thật là tuyệt vời”.

“Ngốc ạ.”

“Đúng thế mà, có anh ở bên thật là tuyệt vời, có anh ở bên thật là tuyệt vời.”

“Ngốc ạ! Ngốc ạ! Ngốc ạ!”

Cuối cùng cũng đã dỗ đành được Ngải Mễ vào nhà, Tư Nhiên quay ra, miệng anh vẫn còn đang cười cười. Dĩ nhiên, tối nay anh rất hạnh phúc, dĩ nhiên, anh cũng không thể ngờ rằng, đây là lần đầu tiên và cũng là lần cuối cùng anh hôn Ngải Mễ, đây không phải là lần đầu tiên nhưng lại là lần cuối cùng anh đưa Ngải Mễ về nhà.

Tư Nhiên quay lại con đường đó, đám lá ngô đồng đã bị gom thành một ngọn núi nhỏ, anh nhặt một chiếc lá lên, đây là một buổi tối tuyệt đẹp, nếu muốn lấy một cái gì đó làm kỷ niệm, thì chiếc lá ngô đồng trên con đường này là sự lựa chọn tuyệt nhất. Tư Nhiên đặt chiếc lá ngô đồng vào gối, ngọt ngào đi vào giấc ngủ, trước khi ngủ, trong đầu anh nghĩ rằng, ngày mai vẫn đưa Ngải Mễ về nhà, vẫn cầm tay cô, hoặc là có thể vẫn được hôn cô nữa.

Hôm sau Tư Nhiên trực ca sáng, và buổi sáng thường là thời điểm nhàn nhất trong ngày của salon tóc, mọi người đều tỏ ra uể oải. Tư Nhiên ngồi trong phòng nghỉ, chỗ này rất chật hẹp, nhưng lại bị nhét vào một chiếc ghế sofa, nếu chủ salon không có mặt thì đây là chỗ ngồi dành riêng cho Tư Nhiên. Người khác ra ra vào vào, đều không ảnh hưởng gì đến anh. Tuổi trẻ của anh cùng với anh bị nhốt vào căn phòng nhỏ này, dần dần héo tàn. May mà Ngải Mễ xuất hiện, tựa một chùm sáng, xuất hiện trong hoang mạc vô vọng này.

Sáng nay, Tư Nhiên chủ động dọn dẹp vệ sinh trong tiệm. Hành động khác thường của anh thực sự khiến mấy cậu phụ trách dọn vệ sinh phải giật mình, cậu em vội vàng chạy đến, vẻ mặt ngượng ngùng: “Anh ạ, anh đừng chế giễu em bằng những câu châm chọc như vậy được không? Anh mau đi nghỉ đi, nhất định em sẽ quét dọn thật sạch!”.

Tư Nhiên nghiêm mặt lại: “Cửa hàng là nhà anh, muốn sạch sẽ thì phải dựa vào tất cả mọi người, anh chế giễu chú làm gì, không quét nhà thì chú không còn việc gì để làm nữa hay sao? Chú không lau kính hay làm việc gì đó khác được hay sao?”.

Câu nói của Tư Nhiên lại khiến cậu đồng nghiệp giật bắn mình, nhưng cậu thấy những lời Tư Nhiên nói cũng rất có lý, điều quan trọng nhất là, anh ấy là Tư Nhiên, những điều anh ấy nói, mình nên chấp hành vẫn hơn.

Tư Nhiên quét dọn rất nhiệt tình, cũng không nghĩ lại có khách sớm như vậy.

Người đó bước vào vỗ vai anh: “Đồng chí, chủ salon có ở đây không?”.

Tư Nhiên nhìn người đó, dáng người không cao, tuổi tác cũng không cao, không gầy không béo, không đẹp trai không xấu, đội mũ lưỡi trai, nét mặt rất sốt sắng, không giống vẻ đến đây cắt tóc. Trong tình huống này, kể cả chủ tiệm có ở đây, anh cũng sẽ nói: “À, thật không may, chủ salon của chúng tôi không có ở đây”.

“Vậy à, các anh có nhà tạo mẫu tóc không, nhà tạo mẫu trưởng gì đó ấy?”

“Anh định làm gì?”

“Anh trả lời tôi, có ở đây hay không, có việc gì tự tôi nói với ông ấy.”

Tư Nhiên bèn lạnh lùng đáp: “Không có”.

Anh chàng đội mũ lưỡi trai tỏ ra rất nóng lòng, nhìn xung quanh cửa tiệm, chỉ có một cậu em đang chăm chú lau kính, trong tích tắc anh ta quay người đi với vẻ thất vọng chuẩn bị ra về, ánh mắt anh ta liếc nhanh trước ngực Tư Nhiên rồi lập tức sáng lên, vì bên trên đó rõ ràng có viết: Nhà tạo mẫu trưởng.

“Anh là nhà tạo mẫu trưởng của salon này.”

Tư Nhiên gật đầu. Anh chàng đội mũ lưỡi trai liền bước đến ra sức túm tay Tư Nhiên.

“Hả? Anh làm gì vậy?”

Anh chàng đội mũ lưỡi trai cố gắng để mình bình tĩnh trở lại, nhưng sau khi đấu tranh một hồi với sự luống cuống của mình, anh ta vẫn bại trận.

Tư Nhiên đi rót cho anh ta cốc nước: “Có việc gì, anh cứ bình tĩnh nói”.

Anh ta bưng cốc nước trong tay, cũng không uống, nhưng cuối cùng đã nói năng bình tĩnh trở lại: “Anh nhất định phải giúp tôi, anh nhất định phải giúp tôi”.

“Anh nói là việc gì đi đã?”

“Đoàn làm phim của chúng tôi quay cảnh phim mặt trời lặn buổi chiều, nhưng chuyên gia trang điểm lại bận việc gia đình, không đến được. Hôm nay là ngày quay cảnh thủy triều lên xuống đẹp nhất, nếu để lỡ hôm nay thì phải đợi đến tháng sau, mong anh nhất định phải giúp.” Anh ta nói liền một mạch, còn bổ sung thêm một câu: “Tiền nong không thành vấn đề”.

“Không phải là buổi chiểu sao, gì phải vội vàng như vậy?”

“Từ đây đến đó cũng phải mất ít thời gian, lại còn phải chuẩn bị nữa, đừng tưởng bây giờ đang là buổi sáng, thời gian rất gấp.”

Tư Nhiên nghe câu được câu chăng, nhưng có một từ anh nghe rất rõ, bèn nói với anh chàng đang sốt sắng này: “Nhưng, tôi không phải là chuyên gia trang điểm”.

“Tôi biết anh không phải là chuyên gia trang điểm, nhưng anh có thể làm tóc đúng không, đạo diễn nói rồi, chỉ cần làm được tóc là ổn...”

Hóa ra là như vậy. Lúc này đây cậu đồng nghiệp cũng dừng lại, đến gần ngó tình hình, cậu ta vốn coi Tư Nhiên là thần tượng của mình, lúc này đây nhìn ánh mắt Tư Nhiên, lại có thêm vài phần khâm phục.

Tư Nhiên nghĩ một lát, vẫn từ chối nói: “Nhưng tôi đang đi làm mà”.

“Tôi nói rồi, tiền không thành vấn đề, anh bỏ một ngày làm sẽ bị phạt bao nhiêu tiền?”

Tư Nhiên không trả lời, cậu đồng nghiệp bên cạnh bèn nói xen vào: “Sẽ bị phạt ba ngày lương, ngoài ra tiền thưởng của tuần này sẽ không có”.

Anh chàng đội mũ lưỡi trai liền vỗ tay, nói như đinh đóng cột: “Thế này nhé, số tiền anh bị thiệt, chúng tôi sẽ bù gấp ba lần cho anh!”.

“Đây không phải là vấn đề về tiền...” Thực ra Tư Nhiên cũng biết mình đang do dự điều gì, thế giới đó, anh đã từng mơ ước được đặt chân vào, hiện giờ anh thâm nhập vào bằng thân phận này, vẫn cảm thấy hơi kỳ quặc.

“Thôi anh cố gắng giúp cho.” Anh chàng đội mũ lưỡi trai vẫn đang năn ni.

“Đúng vậy, anh Tư Nhiên, người ta đã nói đến nước này, anh cố đi giúp họ đi.” Cậu đồng nghiệp đứng bên cạnh cũng quay sang hỗ trợ.

“Thôi... được.” Từ trước đến nay Tư Nhiên là người rất dễ mềm lòng.

Ngoài salon đã có một chiếc ô tô đợi sẵn. Anh chàng đội mũ lưỡi trai sợ Tư Nhiên thay đổi ý định, hai tay nắm chặt cánh tay Tư Nhiên, mãi cho đến khi nhét được anh lên ô tô.

Họ vừa ổn định chỗ ngồi, xe bắt đầu chuyển bánh, điện thoại di động của anh ta liền đổ chuông.

Vừa nhìn số điện thoại, anh ta liền chuẩn bị ngay một nụ cười rồi mới nghe máy: “A lô, đạo diễn ạ, em đã giúp anh tìm được một nhà tạo mẫu tóc trưởng. Hả? Gì cơ? Tiểu Kiệt Tây cũng đến hả? Sao lại thế! Vâng vâng, em biết rồi, em sẽ nghĩ cách, em sẽ đưa nhà tạo mẫu tóc trưởng đến đó trước cho anh”.

Anh ta cúp máy, gầm lớn với lái xe bằng giọng vô cùng kích động: “Chú Trương, chú nhanh lên một chút”.

Lái xe vẫn giữ vẻ mặt bình tĩnh: “Không nhanh hơn được nữa, nếu mà nhanh thêm chút nữa thì thành bay mất”. Mặc dù miệng nói như vậy, nhưng thực tế vẫn tăng tốc lên.

Xe đang lao như bay, trái tim Tư Nhiên cũng vậy, anh rất muốn nói với ông lái xe rằng, chú dừng lại để tôi nghĩ một lát, nhưng anh muốn nghĩ gì, bản thân anh cũng chưa nghĩ ra. Mọi chuyện xảy ra, anh đã không thể kiểm soát được.

Họ vội vã tới đó, xe vẫn chưa dừng hẳn, anh chàng đội mũ lưỡi trai liền mở cửa, nhảy xuống, hô lớn với một người: “Đạo diễn, đến rồi! Đến rồi!”.

Đợi đến khi Tư Nhiên xuống xe, vẫn chưa kịp hóng trận gió biển nào, anh chàng đội mũ lưỡi trai liền kéo đạo diễn chạy đến.

Ông đạo diễn chỉ nhìn anh một cái, rồi quay sang nói với anh chàng đội mũ lưỡi trai với vẻ mừng rỡ: “Tôi còn tưởng cậu đưa chuyên gia trang điểm đến, không ngờ cậu lại đưa được Tiểu Kiệt Tây đến đây, ha ha, lần này thực sự khiến tôi bất ngờ quá!”.

Anh chàng đội mũ lưỡi trai định giải thích người mà anh ta mang đến là nhà tạo mẫu tóc chứ không phải là Tiểu Kiệt Tây gì cả, nhưng ông đạo diễn nói như vậy, anh ta bèn nhìn Tư Nhiên chăm chú, không kìm được cũng thốt lên: “Ái chà, vừa nãy vội quá, sao tôi lại không để ý nhỉ, nhìn cậu ấy giống Kiệt Tây quá! Đạo diễn, em nói cho anh biết nhé, cậu ấy còn là nhà tạo mẫu tóc trưởng của một salon tóc khá có tiếng ở Xuân Thành này, lần này em thực sự là một mũi tên trúng hai đích rồi!”.

Trong lúc họ nói chuyện, Tư Nhiên nhìn ông đạo diễn đó chăm chú, ký ức tựa như nước biển, đẩy vỏ ốc lên bờ cát, mọi vỏ ốc đều đã đầy đủ, sau đó tổ hợp thành các chữ cái hoàn chỉnh, Tư Nhiên đã nhớ ra tất cả, nhưng anh lạnh lùng thốt ra hai chữ: “Là ông”.

“Hả?” Ông đạo diễn có phần ngơ ngác, hiện tại, ông đích thực là đạo diễn có tiếng hàng đầu trong nước, rất nhiều người nhìn thấy ông, đều gọi ông là đạo diễn Tô, hoặc thầy Tô, chưa bao giờ có người nào nói với ông bằng giọng điệu như vậy, hơn nữa lại là một thằng nhóc nhìn vắt mũi chưa sạch.

“Là ông.” Tư Nhiên nhắc lại một lần nữa, anh không thể ngờ rằng, hôm nay anh lại gặp người này ở đây, anh rất ít xem ti vi, dù có xem cũng không quan tâm đến những thông tin của làng giải trí, nếu không anh đã nhìn thấy người này trên ti vi từ lâu rồi. Hôm nay gặp mặt, cũng không đến mức phải nói như vậy. Ông đạo diễn của cuộc thi giọng hát hay năm xưa, hiện giờ đã leo lên được đến đây rồi. Bất giác Tư Nhiên lại nhớ đến những lời ông ta nói: “Đưa tôi một triệu nhân dân tệ, tôi sẽ lăng xê cho cậu trở nên nổi tiếng”. Lúc đó anh không nghĩ con người này nói đùa. Chỉ có điều đến tận bây giờ, anh cũng không trả được một triệu nhân dân tệ đó.

Anh chàng đội mũ lưỡi trai vỗ anh một cái, “Người anh em, anh không sao chứ?”, rồi kéo Tư Nhiên sang một bên, “Tôi muốn bàn với anh một chuyện, đáng lẽ là tôi gọi anh đến để làm tóc, cũng là do tôi sơ ý, không phát hiện ra. Haizz, tôi nói với anh thế này nhé, bộ phim này của chúng tôi đã mời nam diễn viên nổi tiếng nhất cả nước hiện nay là Kiệt Tây đến quay, nhưng trong đó có một phần nói về Kiệt Tây hồi nhỏ. Vốn chúng tôi có một diễn viên, nhưng hôm nay không đến được...”

Nói đến đây, anh chàng đội mũ lưỡi trai liền bị ông đạo diễn ngắt lời, vẫn động tác của năm nào, ông ta lấy tay chỉ vào Tư Nhiên: “Chính là cậu, chính là cậu, cậu giống Kiệt Tây hơn cậu đóng vai Kiệt Tây hồi trẻ đó nhiều. Tôi muốn thay diễn viên, để cho cậu đóng!”.

Anh chàng đội mũ lưỡi trai trợn tròn mắt vì những câu nói này, nhưng Tư Nhiên vẫn rất bình tĩnh, anh hỏi ông đạo diễn: “Đạo diễn, ông thật sự không nhận ra tôi à?”.

Ông đạo diễn lắc đầu: “Chúng ta gặp nhau rồi à?”.

“Ha ha, không nhớ cũng là điều bình thường, đạo diễn đã từng cắt tóc ở salon chúng tôi mà.”

“Vậy à? Điều này thực sự tôi không có ấn tượng gì. Nhưng cậu em à, những điều anh nói với cậu là rất nghiêm túc đấy, hiện giờ cậu đang làm ở salon tóc đúng không, cậu đi làm thuê cho người khác, làm nhà tạo mẫu tóc trưởng là đỉnh cao nhất rồi đúng không, hãy tạo cho mình một cách sống khác đi, thử xem sao, có khi cậu lại trở lên nổi tiếng đấy!”

Tư Nhiên gật đầu, trong lòng anh không dậy sóng, hóa ra giấc mơ đó anh chưa buông tay, vì giây phút này mà anh đã chuẩn bị từ rất lâu. Hoa kính bất tằng duyên khách tảo, bồng môn kim thủy vị quân khai. [Trích trong bài thơ Khách đến của Đỗ Phủ. Ý thơ: Con đường nhỏ trong sân mọc đầy hoa cỏ chưa được quét dọn để chào đón khách, cổng nhà từ trước đến nay vẫn khép kín hôm nay mới được mò ra để đón người.]

Trước mặt anh, đạo diễn Tô đã gọi điện thoại cho diễn viên đóng Kiệt Tây hồi nhỏ, nói với anh ta rằng vai diễn của cậu ta đã có người đóng thế ngay cả lý do giải thích cũng không có.

Tư Nhiên đợi ông ta cúp điện thoại rồi hỏi: “Đạo diễn Tô, mấy ngày nữa nếu phát hiện ra diễn viên nào tuyệt hơn tôi là ông lại thay tôi ư?”.

Đạo diễn Tô cười: “Cũng có thể là như vậy”.

Một điều trùng hợp lạ lùng hơn là, lúc này đây chuyên gia trang điểm lại có mặt, Tư Nhiên than thầm, anh có được cơ hội này, hoàn toàn là do gia đình của chuyên gia trang điểm có chuyện. Cái gọi là hiệu ứng cánh bướm chính là như vậy.

Đạo diễn Tô biết Tư Nhiên đang nghĩ gì: “Cậu xem, đây là cơ duyên của cậu, chính vì thế cậu phải cố gắng nắm bắt lấy”.

Buổi chiều, đích thân chủ salon tóc đã gọi điện thoại đến.

“Tư Nhiên à, có chuyện gì vậy cậu, hôm nay có việc gì thì xin nghỉ, hôm qua cậu đã hẹn với cô Trương rồi, cậu cũng phải nói với cô ấy một tiếng chứ, khổ thân người ta mất công đến...” Sau khi Lý Tuấn Ninh mất, ngày nào cô Trương cũng đến tiệm, trong lòng Tư Nhiên cũng thấy hơi sợ nhưng vẫn lấy hết can đảm tiếp đón.

Chủ salon vẫn chưa dứt lời, nhưng Tư Nhiên đã cúp máy. Chủ salon lại gọi một lần nữa, cậu vẫn cúp máy, trong lúc giải lao, cậu nhắn tin cho Ngải Mễ, nói: “Buổi tối anh có việc, em đừng đến tìm anh, anh sẽ giải thích cho em sau”. Sau đó Tư Nhiên liền tắt máy. Anh muốn toàn tâm toàn ý đóng vai Kiệt Tây hồi trẻ.

Phim quay đến tận lúc gần sáng, không phải vì Tư Nhiên vào vai không đạt, mà là vì anh diễn quá đạt, đạo diễn không nỡ hô dừng lại. Còn Tư Nhiên, đến hôm nay, anh mới cảm thấy mình đang sống, con người anh hơn hai mươi năm trước đó, hóa ra chỉ là một thi hài biết đi mà thôi. Trong cơ thể anh có bao ống đèn xếp dàn hàng ngang với nhau, vì gặp được Ngải Mễ, anh phát hiện ra có một bóng đèn bật sáng, và đến ngày hôm nay, cả cơ thể anh đã sáng rực. Thực ra anh còn rất trẻ, rất trẻ, tương lai rạng ngời đang chờ đợi anh ở phía trước.

Cảnh quay cuối cùng đã xong. Đạo diễn hô lớn: “Cắt”. Mọi người im lặng nửa giây, sau đó ào lên vỗ tay.

Đạo diễn Tô nước mắt rưng rưng bước về phía Tư Nhiên, ông ta dang hai tay ra trước Tư Nhiên, ông ta gần như phát điên: “Cậu sinh ra là vì máy quay! Cậu sinh ra là để đóng phim!”.

Đoàn người quay về khách sạn, trời sắp sáng rồi, đạo diễn Tô hạ lệnh với mọi người: “Quay về phòng, đi ngủ ngay cho tôi, 12 giờ trưa tập hợp ở sảnh lớn của khách sạn, yêu cầu đúng giờ!”.

Mọi người lần lượt lấy thẻ phòng rồi về phòng nghỉ ngơi, rất nhiều nhân viên chạy đến hỏi thăm Tư Nhiên, ánh mắt đều lộ rõ vẻ khen ngợi, Tư Nhiên đứng đó lần lượt chào hỏi mọi người. Anh chàng đội mũ lưỡi trai đưa thẻ phòng cho Tư Nhiên, anh ta hạ thấp giọng nói: “Phòng giường rộng đấy, trong đoàn làm phim chẳng mấy ai được hưởng chế độ như anh đâu”.

Tư Nhiên và anh chàng đội mũ lưỡi trai cùng bước vào thang máy, anh chàng đội mũ lưỡi trai nhìn chằm chằm vào mặt Tư Nhiên không hề giấu giếm, tặc lưỡi khen: “Giống, giống thật!”.

“Anh đừng cười tôi nữa!”

“Tôi nói thật đấy, Tiểu Kiệt Tây à, sau này anh mà nổi như cồn thì đừng quên tôi đấy!”

Đến tầng của anh chàng đội mũ lưỡi trai, hai người chào nhau, anh chàng đội mũ lưỡi trai bước ra khỏi thang máy, một mình Tư Nhiên lên tầng cao nhất của khách sạn, đó là khu yên tĩnh và tốt nhất, chỉ có điểu Tư Nhiên cầm thẻ phòng, nhưng không biết dùng thế nào, anh chưa bao giờ vào khách sạn. May mà có nhân viên phục vụ đi qua, giúp anh mở cửa, tấm thẻ nhỏ này, quẹt vào tay cầm của cửa là được.

Vì thế mà tự nhiên Tư Nhiên cảm thấy hơi hẫng hụt, anh ngồi xuống giường, trong lòng vô cùng chán chường, tấm thẻ đó, anh cũng làm như lời nhân viên phục vụ nói, cắm vào khe ổ điện trên tường để bật điện.

Anh đã bay lên không trung rồi, vì một tấm thẻ, lại khiến anh rơi phịch xuống đất.

Và thế là anh liền nghĩ đến Ngải Mễ, muộn thế này rồi, chắc là cô đã ngủ say, cũng không biết cô có trả lời tin nhắn hay không. Mở điện thoại ra, Lệ Lệ liền gọi ngay đến, lâu lắm rồi cô không nói chuyện với Tư Nhiên bằng giọng bực tức như thế này.

“Em đi đâu vậy?! Em có biết ]à Ngải Mễ sắp báo công an rồi không?!”

Anh chưa kịp mở lời Lệ Lệ đã đưa điện thoại di động cho Ngải Mễ, hóa ra họ đang ngồi với nhau.

“Tư Nhiên...” Cô thốt lên, đợi anh lên tiếng, cô liền bật khóc, “Tư Nhiên, anh có biết là em sợ thế nào không...”.

“Anh vẫn ổn, em khóc gì vậy?!”

Ngải Mễ bị anh trách như vậy, mới sực nhớ ra chuyện cần hỏi anh: “Anh đang ở đâu vậy? Tại sao lại tắt máy cả ngày vậy?”.

“Anh... anh được tiệm cử đi học, đi vội quá nên không có thời gian nói với em.”

“Chuyện này mà anh không gọi được điện thoại nói với chị Lệ Lệ hay sao?”

“Anh xin lỗi, anh sai rồi. Muộn thế này rồi, em nên đi nghỉ đi, ngày mai cả anh và em đều phải đi học mà.”

“Em hỏi anh, bao giờ anh về?”

“Chưa xác định được, còn phải xem mọi người sắp xếp thế nào đã.”

“Thôi được, anh nhớ chăm sóc mình cho tốt đấy.”

Lệ Lệ cầm lấy điện thoại, bổ đầu mắng cho một hồi, Tư Nhiên thè lưỡi, dù sao thì mình đã sai, kệ chị thích nói gì thì nói.

Tư Nhiên cúp máy, bản thân anh cũng cảm thấy lạ, tại sao mình lại phải nói dối Ngải Mễ. Anh đâu có đi hẹn hò với cô gái nào đâu, mình được đạo diễn ngắm trúng và được đóng một vai trong phim, đây là một niềm vui đáng để chia sẻ. Nhưng anh lại lựa chọn cách nói dối. Đây là một lời dối không cần thiết, nhưng anh vẫn nói dối Ngải Mễ.

Mười giờ, anh bị đánh thức bởi tiếng chuông điện thoại trong phòng.

“Có phải anh Tư Nhiên không ạ, chúng tôi là lễ tân, đạo diễn của các anh bảo tôi gọi anh dậy, 11 giờ anh phải có mặt ở sảnh lớn tầng dưới.”

“Không phải đã hẹn là 12 giờ rồi đó sao?”

“Điều này đạo diễn của các anh vừa thông báo cho tôi biết.”

Tư Nhiên cũng không trách móc gì nhiều, anh vẫn là người chịu được khổ, đặc biệt bây giờ lại chịu khổ vì giấc mơ.

Đạo diễn Tô đã có mặt ở sảnh lớn từ lâu để đợi anh, ông bước đến dặn dò: “Tư Nhiên này, lát nữa có một buổi họp báo, cậu phải tham gia một lát. Tức là tôi sẽ giới thiệu chuyện thay diễn viên, sau đó cậu sẽ giới thiệu với các phóng viên tình hình của cậu, tài liệu này tôi đã chuẩn bị hết rồi, cậu ngó qua đi”.

Tư Nhiên cầm lấy tờ giấy, xem lướt qua một lượt rồi hỏi ông đạo diễn: “Đạo diễn, chú có nhầm không?”.

Đạo diễn Tô chớp chớp mắt, ông ta đoán được ra Tư Nhiên sẽ phản ứng như vậy: “Tôi không nhầm đâu”.

“Tuổi nhỏ hơn tuổi thực của cháu hai tuổi, đến từ Đài Bắc, vừa đi du học ở Mỹ về...”

“Cậu cứ coi đó là đóng phim đi, nói ra những điều này là được.” Đạo diễn khuyên nhủ anh.

“Đây khác gì nói dối?”

“Lẽ nào trong cuộc sống cậu chưa bao giờ nói dối hay sao Tư Nhiên?” Đạo diễn chỉ nói một câu đã khiến Tư Nhiên cứng họng không nói được gì. Đêm qua anh đã nói dối người rất quan trọng trong cuộc đời anh.

Cuối cùng anh vẫn làm theo những gì đạo diễn chỉ đạo, lần trước, muốn anh trở nên nổi tiếng, bắt anh phải bỏ ra một triệu nhân dân tệ, anh không có. Lần này, muốn anh trở nên nổi tiếng, chỉ bắt anh phải nói dối – lời nói dối không có gì nghiêm trọng, anh đã làm đúng lời.

Có một điều đạo diễn Tô nói rất đúng, anh sinh ra là để làm diễn viên, để ngồi trước ánh đèn quay phim, rõ ràng là anh trẻ hơn tuổi thực hai tuổi, quê Đài Bắc, trước đó từng đi du học ở Mỹ, anh nở một nụ cười tuyệt vời không thể chê được điểm nào trên môi.

Đạo diễn Tô rất hài lòng trước sự thể hiện của Tư Nhiên.

Phóng viên đứng dưới hỏi: “Đạo diễn Tô, ông cảm thấy sau này Tiểu Kiệt Tây có phát triển được như Kiệt Tây không?”.

Đạo diễn Tô giả vờ tức giận: “Đừng vì Tư Nhiên đóng vai Tiểu Kiệt Tây mà các vị gọi cậu ấy là Tiểu Kiệt Tây, xin các vị hãy nhớ cho rằng, tên của cậu ấy là Tư Nhiên! Sau này có thể Kiệt Tây còn phải đi đóng vai Tư Nhiên lúc về già đó!”.

Dạo này Lệ Lệ không có việc gì để làm nên suốt ngày chỉ xem ti vi.

Cô được xem những câu chuyện khác nhau của những con người khác nhau ở khắp các vùng đất trên thế giới qua ti vi, Lệ Lệ thầm nghĩ, trái đất mệt thật, phải chịu đựng nỗi vui buồn hờn giận của bao nhiêu con người.

Cô không thể ngờ rằng, trên màn hình ti vi lại xuất hiện khuôn mặt của cậu em trai mình, lúc đổi sang kênh khác, đúng vào buổi họp báo của bộ phim gì đó. Cảnh quay dành cho Tư Nhiên chỉ diễn ra trong mấy giây, rõ ràng cô nghe thấy Tư Nhiên nói: “Chào mọi người, tôi là Tư Nhiên, năm nay mười tám tuổi, tôi đến từ Đài Bắc, trước đó tôi du học ở Mỹ, rất mong mọi người sẽ ủng hộ”.

Đợi đến khi chiếc điều khiển trong tay Lệ Lệ rơi xuống đất, cô mới bừng tỉnh, anh chàng Tư Nhiên trong ti vi và cậu em trai Tư Nhiên của mình giống nhau quá.

Và thế là cô cũng không xem được gì nữa mà chuyên tâm đợi Ngải Mễ về. Hôm đó Ngải Mễ đến khóc một hồi, cô bèn nói với Ngải Mễ rằng, trong thời gian Tư Nhiên đi vắng thì tối em cứ đến đây ngủ, Ngải Mễ cũng vui vẻ đồng ý.

Đợi đến khi Ngải Mễ hết giờ tự học quay về, nhìn thấy Lệ Lệ đứng đợi ở ngoài cổng, nhìn có vẻ rất hào hứng, cô còn tưởng Tư Nhiên đã về, không ngờ Lệ Lệ liền túm chặt tay cô nói: “Hôm nay trên ti vi chị nhìn thấy một người trông rất giống Tư Nhiên!”.

Không ngờ Ngải Mễ không hề tỏ ra hào hứng: “Chắc chắn người mà chị nhìn thấy là Kiệt Tây, hai người đó quả thật nhìn rất giống nhau”.

“Người này nhìn trẻ hơn Kiệt Tây nhiều, em tưởng là chị không biết Kiệt Tây à? Em đừng coi thường chị nhé, phim do Kiệt Tây đóng chị đều xem hết, chắc chắn không phải là Kiệt Tây.”

“Thôi được, thôi được, tức là chị đã nhìn thấy một người rất giống Tư Nhiên.”

Nhìn thấy Ngải Mễ như vậy, Lệ Lệ cũng không vui lắm, cô kéo Ngải Mễ vào nhà, chuyển sang kênh đó: “Em cứ đợi mà xem, chị nhớ chương trình tin nhanh của làng giải trí này sẽ được phát lại, sẽ đến ngay bâv giờ đấy”.

Chưa bao giờ Ngải Mễ thấy Lệ Lệ tỏ ra nghiêm túc như vậy, và thế là cô cũng ngồi xuống trước màn hình ti vi chờ đợi.

Đạo diễn Tô nói: “Sau đây, chúng tôi xin mời diễn viên trẻ Tư Nhiên – người đóng vai Tiểu Kiệt Tây tự giới thiệu về mình”.

Tư Nhiên từ cánh gà đi lên, ngồi xuống, cầm micro nói: “Chào mọi người, tôi là Tư Nhiên, năm nay mười tám tuổi, tôi đến từ Đài Bắc, trước đó tôi du học ở Mỹ, rất mong mọi người sẽ ủng hộ”.

Lệ Lệ nhìn Ngải Mễ với vẻ rất đắc ý: “Thế nào, có giống hay không?”.

Ngải Mễ không trả lời, nhìn thấy Tư Nhiên trên ti vi là điều rất bất ngờ, nhưng điều khiến cô bất ngờ hơn là, là chị ruột của Tư Nhiên mà tại sao Lệ Lệ không nhận ra được em trai mình?

Đúng lúc điện thoại di động của Ngải Mễ đổ chuông, Tư Nhiên gọi.

“Ngải Mễ, em đang ở đâu vậy?”

“Em đang ngồi cùng chị anh, anh tan học chưa?”

“Vậy à, em không biết thầy giáo của bọn anh thú vị thế nào đâu. Hôm nay bài học của bọn anh nói về nhuộm tóc, sau đó thầy giáo liền bảo bọn anh kể từ ngày bước vào nghề cho đến nay, chuyện thú vị nhất liên quan đến chuyện nhuộm tóc là gì, thế là anh liền kể hai lần em đến tìm anh, em muốn làm bộ tóc ba màu mang màu cờ nước Đức, bạn bè trong lớp đều cười vỡ bụng, nói cô gái đó hay thật. Nói thật nhé, hồi đó em thực sự làm anh giật mình... A lô, Ngải Mễ, em vẫn đang nghe đó chứ?”

“Vâng, em đang nghe.”

Lệ Lệ ngồi bên cạnh không kìm được nữa bèn giật lấy điện thoại: “Tư Nhiên, ở đằng đó em có ti vi không?”.

Tư Nhiên không biết tại sao tự nhiên chị gái lại hỏi như vậy: “Có”.

“Thế à, thế thì em bỏ lỡ rồi, chị nói cho em chuyện này, hôm nay chị nhìn thấy một người rất giống em trên ti vi, cậu ta cũng tên là Tư Nhiên, nhưng người ta là người Đài Loan.”

“Chị.”

“Hả?”

“Sao vậy, có gì thì nói đi.”

“Người đó chính là em chị ạ.”

Lệ Lệ vẫn chưa hiếu ra vấn đề: “Là em? Tại sao lại thế được, không phải em đang đi học đó sao?”.

“Chị, em xin lỗi, em đã nói dối chị.”

Lệ Lệ cầm điện thoại, nhìn Ngải Mễ đang lặng lẽ khóc bên cạnh. Cuối cùng cô mới hiểu ra, người này, hóa ra là em trai mình thật.

Hôm sau Tư Nhiên liền đến năn nỉ đạo diễn, anh muốn bạn gái của mình Ngải Mễ được đến thăm mình.

Sau khi nghe xong, đạo diễn Tô liền buông ra một câu: “Giờ chưa phải là lúc gây tin giật gân”.

Tư Nhiên đã hiểu ra vấn đề, khóc dở mếu dớ, anh liền giải thích: “Đạo diễn ạ, đúng là em có bạn gái, cô ấy muốn đến thăm em vào cuối tuần. Em đến đây đóng phim đột xuất quá, cũng không có thời gian giải thích với cô ấy”.

“Cậu cảm thấy có ổn không?”

“Em cảm thấy không có vấn đề gì, để cô ấy đứng một bên xem, cô ấy sẽ không làm ảnh hưởng đến công việc của chúng ta đâu.”

“Tư Nhiên, tôi mạo muội hỏi cậu một câu, bạn gái cậu là ngôi sao à?”

“Dĩ nhiên là không phải rồi.”

“Tức là người không có tiếng tăm gì đúng không? Tư Nhiên, cậu phải ghi nhớ cho tôi rằng, bắt đầu từ bây giờ, ít nhất với bên ngoài cậu phải nói rằng hiện đang đơn thân, cậu hiểu chưa?”

Tư Nhiên nhìn đạo diễn Tô, anh xác định những điều ông nói là nghiêm túc. Đạo diễn Tô không để tâm đến việc Tư Nhiên nhìn ông ta chằm chằm, thậm chí ông ta còn cười với Tư Nhiên đầy ẩn ý.

Thực ra không phải là Ngải Mễ chủ động đòi đến thăm anh, mà do anh thực sự thấy nhớ cô. Anh bảo cô đến, cũng là do mình đã nói dối, cảm thấy có lỗi với cô, có những vết thương, trăm ngàn câu nói không bù đắp được mà cần phải có một cái ôm mới có thể an ủi.

Sau đó anh liền năn nỉ Ngải Mễ qua điện thoại: “Bà xã, nếu cuối tuần không phải đi học thì em đến thăm anh đi”.

“Anh đừng nói linh tinh! Ai là bà xã của anh hả?!” Ngải Mễ miệng thì nạt nhưng trong lòng lại thấy vô cùng hạnh phúc.

“Anh nói thật lòng mà, lẽ nào em không muốn đến thăm anh hay sao?”

“Không phải, không phải vậy.”

“Thế thì đến thăm anh đi!!”

“Không ảnh hưởng đến chuyện quay phim của anh hay sao?”

“Không! Giống như việc em đến salon tóc thăm anh thì anh không biết cắt tóc nữa hay sao? Anh nghĩ nếu có bà xã ở bên, chắc chắn anh sẽ có động lực hon.”

“Thôi được, thế thì thứ Bảy em sẽ đến thăm anh, ông hoàng Oscar của em ạ!”

Chỉ có điều bây giờ, Tư Nhiên lại phải gọi điện thoại, nói với cô rằng không được đến. Anh hiểu suy nghĩ của cô, anh biết cô yêu mình biết bao, mấy ngày qua chắc là trái tim cô không ở trên lớp học, kể từ lúc Tư Nhiên nói muốn cho cô đến thăm, trái tim cô đã mọc thêm đôi cánh bay về phía bầu trời bao la của Tư Nhiên. Anh đã phụ cô.

Đúng là rất tàn nhẫn.

Tư Nhiên đã từng nhủ với mình rằng, thực sự Ngải Mễ đã bị tổn thương quá nhiều lần, lúc đó anh nói: “Ngải Mễ, hãy cho anh chăm sóc em”. Đây là một câu nói rất bình thường, nhưng lại hàm chứa một sự quyết tâm rất lớn của Tư Nhiên, anh muốn làm bạn trai của cô, càng muốn làm dấu chấm cuối cùng chấm dứt mọi nỗi khổ của cô. Nhưng đến cuối mới phát hiện ra rằng, bao nhiêu lời hay ý đẹp thốt ra ngày hôm qua, cuối cùng đều biến thành sự thật với bộ mặt gớm ghiếc, làm tổn thương người mình muốn bảo vệ nhất.

Điện thoại gọi cho Ngải Mễ đã đổ chuông.

Nếu ở thời cổ đại, chúng ta không có điện thoại di động, không gọi được điện thoại, không nhắn được tin, chúng ta nhớ thương một người, phải nhờ hồng nhạn đưa thư, kể cả chúng ta làm tổn thương một người, gửi đi một bức thư chia tay, nó cũng phải trải qua trăm núi ngàn khe, trèo đèo lội suối, đến khi nó đến được tay bạn, đã tràn đầy thơ tình ý họa. Chàng muốn bỏ rơi thiếp, cũng dày công như thế này, làm sao không khiến người ta cảm động?

Nhưng hiện tại, sau khi điện thoại đổ chuông, trong mười giây, Ngải Mễ đã nghe điện thoại.

“Ngải Mễ, anh đây.”

“Vâng, ngốc ạ, em biết là anh, điện thoại hiển thị mà.”

“Anh muốn nói với em một chuyện.”

“Chuyện gì vậy anh?”

“Ngày mai bọn anh không quay ở Xuân Thành nữa mà phải đi nơi khác...”

“Chính vì thế em không phải đi nữa đúng không!” Giọng Ngải Mễ xem ra lại có vẻ rất vui.

“Đúng vậy, anh xin lỗi, Ngải Mễ.”

“Có gì đâu, đúng dịp ngày mai em có thể đi tìm hội Đường Mộc để chơi mà.”

Họ có nói thêm cũng vô vị, nên nói nhanh mấy câu liền cúp máy.

Đương nhiên là Tư Nhiên hiểu Ngải Mễ, cô yêu anh như vậy, kể cả khi Tư Nhiên làm sai việc gì, cô cũng không muốn để anh cảm thấy khó xử. Vì cô yêu anh, chính vì thế thậm chí cô còn giúp anh lừa dối mình.

/34

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status