Không kìm được, Aaron vẫn kéo chủ đề câu chuyện về phía mình: “Thế thì, Ngải Mễ, chuyện tớ nói với cậu đó, cậu có chấp nhận được không?”
“Tớ…” Cô ngần ngừ một lát, hỏi Aaron, “cậu đã đi khám bác sĩ bao giờ chưa?”
“Hả?” Aaron chưa kịp hiểu Ngải Mễ đang nói gì.
“Ý tớ muốn nói là cậu đã đi khám bác sĩ gì chưa?”
“Cái này, cái này không phải là bệnh chứ nhỉ?” Aaron cảm thấy sức mạnh của cơ thể mình dần dần tản mát.
“Ờ”.
Về đến trường, Ngải Mễ ngồi trên sân bóng, nhìn đám con trai đá bóng, cô không biết trong lòng mình đang nghĩ gì. Đêm qua cô ngồi với Aaron đến tận khi trời sáng, hôm nay không hề cảm thấy buồn ngủ, cô nghĩ rất nhiều chuyện, nhưng tất cả mọi chuyện đều không có đầu mối rõ ràng nào. Cô cảm thấy cuộc sống của mình giống quả bóng đang được đá trên sân, ai cũng có thể đá một cái, ngay cả người đá bóng, cũng không biết quả bóng sẽ bay về phía nào.
Mọi thứ đã rõ ràng, may mà mình đã buông tay ra trước, nếu không, nghe thấy tin này, mình sẽ làm thế nào? Nói thật, đến tận bây giờ, cô mới hiểu được phần nào rốt cục Aaron đã nói những gì.
Không thích con gái, không thích con gái, cô nhủ thầm trong lòng.
Trong cuộc sống lại có thể xảy ra những chuyện như vậy. Có những lúc, cuộc sống thực sự tàn khốc đến mức khiến người ta phải bật cười.
Vậy thì, người mà cậu thích là con trai. Nghĩ đến đây, cô không nén nổi liền bật cười.
Những chuyện này đáng lẽ phải xa vời như trong truyện tranh, không ngờ lại ở ngay trước mũi cô, giáng cho cô một cú rất mạnh. Cô nhìn thấy trên sân bóng, Lý Tuấn Ninh đẹp trai nhất, nhưng Lý Tuấn Ninh có xứng với Aaron không? No, cô hét lớn, làm sao có thể như vậy được?! Điều này đáng lẽ phải khiến cô cảm thấy an ủi được phần nào mới đúng, Aaron không thích mình, hóa ra là vì cậu ấy thích con trai. Nếu như cậu ấy thích con gái, thì chắc chắn cậu ấy sẽ thích mình. Ừ, nhất định là như vậy! Cô tự nghĩ như vậy, nước mắt liền long lanh trong khóe mắt.
Có người đứng từ xa chào cô, nghe giọng, là Đường Mộc.
Cậu chạy đến chỗ Ngải Mễ, suýt thì đâm sầm vào cô, Đường Mộc vội vàng đỡ Ngải Mễ, cười tinh nghịch, “sao vậy, nhìn thấy Đông Gioăng là người mềm nhũn, đứng không vững ư?”
“…” Trước Đường Mộc, mọi sự lanh lợi của Ngải Mễ đều như bị gỉ hết.
“Sao vậy, đấu tranh bao nhiêu lâu, cậu đã suy nghĩ kỹ chưa?”
Ngải Mễ không nói gì, tiếp tục chăm chú nhìn sân bóng. Cô thầm nghĩ, con mắt nào của cậu nhìn thấy tớ đấu tranh bao nhiêu lâu vậy!
Đường Mộc cùng Ngải Mễ nhìn sân bóng.
“Trong đó có bạn trai của cậu à?” Đường Mộc hỏi một câu.
Ngải Mễ lắc đầu.
“Có người nào cậu thích hay không?”
Vẫn lắc đầu.
“Có người thích cậu ư?” Đầu óc cậu ta lại có thể nghĩ được đến điều này, nhưng đúng là đã bị cậu ta nói trúng phóc.
Chỉ có điều Ngải Mễ vẫn lắc đầu.
“Thế thì cậu đang xem gì vậy?” Đường Mộc tỏ vẻ khó hiểu.
“Tớ đang xem đá bóng”. Ngải Mễ trả lời bằng giọng bực bội.
“Cậu đang xem bóng”. Đường Mộc nhắc lại một lần nữa với vẻ nghi ngờ, Đường Mộc muốn ngồi xuống bên cạnh Ngải Mễ, nhưng cậu cau mày nhìn vẻ ghê gớm của Ngải Mễ liền thôi.
“Cậu đã suy nghĩ kỹ chưa?”
“Gì cơ?” Nói đến chủ đề chính, thế là Ngải Mễ liền giả vờ ngây ngô.
Cô đang quan sát nét mặt của Đường Mộc, cậu cau mày lại, nhìn Ngải Mễ với vẻ thắc mắc, vẻ thắc mắc của cậu dần dần biến thành sự kinh ngạc.
Cuối cùng cậu đã thốt lên một câu, nét mặt tỏ ra như đang gặp động đất, “cậu không bôi kem chống nắng!”
Ngải Mễ giật mình, “cậu đang nói gì vậy?”
“Nhìn cậu như thế này, người tớ đã mềm nhũn rồi”.
“…”
“Cậu không nhìn thấy cổ cậu bị nắng chiếu đen rồi à”. Đường Mộc vội vàng lục tìm trong túi ra một cây kem như thuốc mỡ. Cậu vặn nắp ra, bóp ra một ít “thuốc mỡ” vào lòng bàn tay, xoa đều, cẩn thận bôi lên cổ Ngải Mễ.
Ngải Mễ không biết Đường Mộc đang làm gì, nhưng cô không chống cự, mặc cho bàn tay cậu xoa đi xoa lại trên cổ cô. Bàn tay Đường Mộc không giống với bàn tay của con trai, ít nhất là không giống bàn tay của Aaron, bàn tay Đường Mộc rất mềm mại.
“Kể cả những hôm trời âm u, cũng vẫn phải bôi kem chống nắng”. Giọng Đường Mộc đầy vẻ trách móc, “vậy thì cậu đã suy nghĩ kỹ việc làm bạn gái của tớ hay chưa?”
“Cậu có thể cho tớ một lý do được không?”
“Không có tớ, ai bôi kem chống nắng cho cạu, ha ha, cậu đừng thể hiện bằng nét mặt như vậy, tớ đùa đấy, nói một cách chính xác là vì tớ cần cậu. Tớ biết là cậu sẽ hỏi về điều này, tớ cần cậu, tớ thích cậu, thế đã đủ chưa? Cậu mau bày tỏ thái độ đi”.
Làm gì có lời tỏ tình nào như vậy, không dịu dàng chút nào, ngay cả người nhìn có vẻ không hiểu lãng mạn như Lý Tuấn Ninh, cũng lãng mạn hơn cậu ta nhiều.
Thực ra Ngải Mễ không tìm được lý do nào để từ chối cậu ta, sự thật Aaron thích con trai đã khiến cô bị tổn thương quá lớn, đáng lẽ bầu trời của cô đã giăng đầy mây đen, cậu đã chặn đứng lối thoát nhỏ duy nhất, không để tia sáng nào lọt vào. Sau khi nghe xong câu nói đó, các tia sáng chồng chất lên nhau đều vỡ tan.
Đường Mộc nói: “không nói gì tức là mặc nhận, một, hai, ba, OK, cậu là bạn gái của tớ rồi đấy”.
Tuyên bố xong, Đường Mộc bước đến kéo tay Ngải Mễ, “đừng mềm nhũn nữa, đi, hôm nay đến nhà tớ ăn cơm”.
“Tớ không thèm”.
“Không thèm là thế nào, cậu đừng lo, nhà tớ chỉ có một chị giúp việc thôi, chị ấy rất tốt”.
Cậu đã kết thúc sự ngang ngược của mình bằng phương thức độc đáo của cậu.
Lúc này đây, bóng lại được đá đến, vẫn là Lý Tuấn Ninh đến nhặt bóng. Cậu ta chỉ cúi đầu, không giống với phong cách của cậu ta lắm.
Đường Mộc gọi cậu ta một tiếng, cậu ta mới ngẩng đầu lên.
Đường Mộc nói: “Này, Ngải Mễ là bạn gái của tớ rồi đấy, tớ báo cho cậu một tiếng”.
Trong mắt Lý Tuấn Ninh không giấu nổi vẻ phẫn nộ, nhưng cuối cùng cậu ta vẫn không nói gì, nhặt bóng lên rồi quay người bỏ đi.
Ngải Mễ cảm thấy vô cùng thú vị, nếu tính về vóc dáng, có thể Lý Tuấn Ninh sẽ đánh bay Đường Mộc chỉ bằng một cú đấm, nhưng bây giờ tại sao nhìn thấy Đường Mộc, cậu ta lại rụt rè gật đầu?
Đường Mộc nhìn thấy câu hỏi trong lòng Ngải Mễ, liền giải đáp thay cô, “tớ có một người anh họ tên là Thu Điền, ừ, nói cho cậu biết tên là gì cũng chẳng để làm gì, tóm lại, anh ấy là dân xã hội đen”.
“Sau đó thì sao?”
“Sau đó Lý Tuấn Ninh đã hiểu nếu như cậu ta muốn thể hiện với tớ ở trường thì cậu ta sẽ không được yên thân”.
“Tớ…” Cô ngần ngừ một lát, hỏi Aaron, “cậu đã đi khám bác sĩ bao giờ chưa?”
“Hả?” Aaron chưa kịp hiểu Ngải Mễ đang nói gì.
“Ý tớ muốn nói là cậu đã đi khám bác sĩ gì chưa?”
“Cái này, cái này không phải là bệnh chứ nhỉ?” Aaron cảm thấy sức mạnh của cơ thể mình dần dần tản mát.
“Ờ”.
Về đến trường, Ngải Mễ ngồi trên sân bóng, nhìn đám con trai đá bóng, cô không biết trong lòng mình đang nghĩ gì. Đêm qua cô ngồi với Aaron đến tận khi trời sáng, hôm nay không hề cảm thấy buồn ngủ, cô nghĩ rất nhiều chuyện, nhưng tất cả mọi chuyện đều không có đầu mối rõ ràng nào. Cô cảm thấy cuộc sống của mình giống quả bóng đang được đá trên sân, ai cũng có thể đá một cái, ngay cả người đá bóng, cũng không biết quả bóng sẽ bay về phía nào.
Mọi thứ đã rõ ràng, may mà mình đã buông tay ra trước, nếu không, nghe thấy tin này, mình sẽ làm thế nào? Nói thật, đến tận bây giờ, cô mới hiểu được phần nào rốt cục Aaron đã nói những gì.
Không thích con gái, không thích con gái, cô nhủ thầm trong lòng.
Trong cuộc sống lại có thể xảy ra những chuyện như vậy. Có những lúc, cuộc sống thực sự tàn khốc đến mức khiến người ta phải bật cười.
Vậy thì, người mà cậu thích là con trai. Nghĩ đến đây, cô không nén nổi liền bật cười.
Những chuyện này đáng lẽ phải xa vời như trong truyện tranh, không ngờ lại ở ngay trước mũi cô, giáng cho cô một cú rất mạnh. Cô nhìn thấy trên sân bóng, Lý Tuấn Ninh đẹp trai nhất, nhưng Lý Tuấn Ninh có xứng với Aaron không? No, cô hét lớn, làm sao có thể như vậy được?! Điều này đáng lẽ phải khiến cô cảm thấy an ủi được phần nào mới đúng, Aaron không thích mình, hóa ra là vì cậu ấy thích con trai. Nếu như cậu ấy thích con gái, thì chắc chắn cậu ấy sẽ thích mình. Ừ, nhất định là như vậy! Cô tự nghĩ như vậy, nước mắt liền long lanh trong khóe mắt.
Có người đứng từ xa chào cô, nghe giọng, là Đường Mộc.
Cậu chạy đến chỗ Ngải Mễ, suýt thì đâm sầm vào cô, Đường Mộc vội vàng đỡ Ngải Mễ, cười tinh nghịch, “sao vậy, nhìn thấy Đông Gioăng là người mềm nhũn, đứng không vững ư?”
“…” Trước Đường Mộc, mọi sự lanh lợi của Ngải Mễ đều như bị gỉ hết.
“Sao vậy, đấu tranh bao nhiêu lâu, cậu đã suy nghĩ kỹ chưa?”
Ngải Mễ không nói gì, tiếp tục chăm chú nhìn sân bóng. Cô thầm nghĩ, con mắt nào của cậu nhìn thấy tớ đấu tranh bao nhiêu lâu vậy!
Đường Mộc cùng Ngải Mễ nhìn sân bóng.
“Trong đó có bạn trai của cậu à?” Đường Mộc hỏi một câu.
Ngải Mễ lắc đầu.
“Có người nào cậu thích hay không?”
Vẫn lắc đầu.
“Có người thích cậu ư?” Đầu óc cậu ta lại có thể nghĩ được đến điều này, nhưng đúng là đã bị cậu ta nói trúng phóc.
Chỉ có điều Ngải Mễ vẫn lắc đầu.
“Thế thì cậu đang xem gì vậy?” Đường Mộc tỏ vẻ khó hiểu.
“Tớ đang xem đá bóng”. Ngải Mễ trả lời bằng giọng bực bội.
“Cậu đang xem bóng”. Đường Mộc nhắc lại một lần nữa với vẻ nghi ngờ, Đường Mộc muốn ngồi xuống bên cạnh Ngải Mễ, nhưng cậu cau mày nhìn vẻ ghê gớm của Ngải Mễ liền thôi.
“Cậu đã suy nghĩ kỹ chưa?”
“Gì cơ?” Nói đến chủ đề chính, thế là Ngải Mễ liền giả vờ ngây ngô.
Cô đang quan sát nét mặt của Đường Mộc, cậu cau mày lại, nhìn Ngải Mễ với vẻ thắc mắc, vẻ thắc mắc của cậu dần dần biến thành sự kinh ngạc.
Cuối cùng cậu đã thốt lên một câu, nét mặt tỏ ra như đang gặp động đất, “cậu không bôi kem chống nắng!”
Ngải Mễ giật mình, “cậu đang nói gì vậy?”
“Nhìn cậu như thế này, người tớ đã mềm nhũn rồi”.
“…”
“Cậu không nhìn thấy cổ cậu bị nắng chiếu đen rồi à”. Đường Mộc vội vàng lục tìm trong túi ra một cây kem như thuốc mỡ. Cậu vặn nắp ra, bóp ra một ít “thuốc mỡ” vào lòng bàn tay, xoa đều, cẩn thận bôi lên cổ Ngải Mễ.
Ngải Mễ không biết Đường Mộc đang làm gì, nhưng cô không chống cự, mặc cho bàn tay cậu xoa đi xoa lại trên cổ cô. Bàn tay Đường Mộc không giống với bàn tay của con trai, ít nhất là không giống bàn tay của Aaron, bàn tay Đường Mộc rất mềm mại.
“Kể cả những hôm trời âm u, cũng vẫn phải bôi kem chống nắng”. Giọng Đường Mộc đầy vẻ trách móc, “vậy thì cậu đã suy nghĩ kỹ việc làm bạn gái của tớ hay chưa?”
“Cậu có thể cho tớ một lý do được không?”
“Không có tớ, ai bôi kem chống nắng cho cạu, ha ha, cậu đừng thể hiện bằng nét mặt như vậy, tớ đùa đấy, nói một cách chính xác là vì tớ cần cậu. Tớ biết là cậu sẽ hỏi về điều này, tớ cần cậu, tớ thích cậu, thế đã đủ chưa? Cậu mau bày tỏ thái độ đi”.
Làm gì có lời tỏ tình nào như vậy, không dịu dàng chút nào, ngay cả người nhìn có vẻ không hiểu lãng mạn như Lý Tuấn Ninh, cũng lãng mạn hơn cậu ta nhiều.
Thực ra Ngải Mễ không tìm được lý do nào để từ chối cậu ta, sự thật Aaron thích con trai đã khiến cô bị tổn thương quá lớn, đáng lẽ bầu trời của cô đã giăng đầy mây đen, cậu đã chặn đứng lối thoát nhỏ duy nhất, không để tia sáng nào lọt vào. Sau khi nghe xong câu nói đó, các tia sáng chồng chất lên nhau đều vỡ tan.
Đường Mộc nói: “không nói gì tức là mặc nhận, một, hai, ba, OK, cậu là bạn gái của tớ rồi đấy”.
Tuyên bố xong, Đường Mộc bước đến kéo tay Ngải Mễ, “đừng mềm nhũn nữa, đi, hôm nay đến nhà tớ ăn cơm”.
“Tớ không thèm”.
“Không thèm là thế nào, cậu đừng lo, nhà tớ chỉ có một chị giúp việc thôi, chị ấy rất tốt”.
Cậu đã kết thúc sự ngang ngược của mình bằng phương thức độc đáo của cậu.
Lúc này đây, bóng lại được đá đến, vẫn là Lý Tuấn Ninh đến nhặt bóng. Cậu ta chỉ cúi đầu, không giống với phong cách của cậu ta lắm.
Đường Mộc gọi cậu ta một tiếng, cậu ta mới ngẩng đầu lên.
Đường Mộc nói: “Này, Ngải Mễ là bạn gái của tớ rồi đấy, tớ báo cho cậu một tiếng”.
Trong mắt Lý Tuấn Ninh không giấu nổi vẻ phẫn nộ, nhưng cuối cùng cậu ta vẫn không nói gì, nhặt bóng lên rồi quay người bỏ đi.
Ngải Mễ cảm thấy vô cùng thú vị, nếu tính về vóc dáng, có thể Lý Tuấn Ninh sẽ đánh bay Đường Mộc chỉ bằng một cú đấm, nhưng bây giờ tại sao nhìn thấy Đường Mộc, cậu ta lại rụt rè gật đầu?
Đường Mộc nhìn thấy câu hỏi trong lòng Ngải Mễ, liền giải đáp thay cô, “tớ có một người anh họ tên là Thu Điền, ừ, nói cho cậu biết tên là gì cũng chẳng để làm gì, tóm lại, anh ấy là dân xã hội đen”.
“Sau đó thì sao?”
“Sau đó Lý Tuấn Ninh đã hiểu nếu như cậu ta muốn thể hiện với tớ ở trường thì cậu ta sẽ không được yên thân”.
/34
|